Sư sĩ truyền thuyết - Chương 092 - 093

Chương 92: Phương pháp của
Thương (Hạ)

- Cảm nhận cái tay này?
- Diệp Trùng nghi hoặc nói, chẳng lẽ cái tay này có chỗ nào đặc biệt, Diệp
Trùng cẩn thận cảm nhận, ngoại trừ đặc biệt mềm mại ra, dường như không có gì
đặc biệt! Nhưng, rất khó mà tưởng tượng được, cái tay mềm mại thế này lại có uy
lực như vậy, tay của Diệp Trùng tuy rằng cũng được xem như là thon dài, nhưng
cứng cáp có lực, rõ ràng đối phương hoàn toàn không phải cùng một loại.

Đây chính là điểm
Thương muốn mình chú ý sao?

Diệp Trùng nói: - Kết
cấu mềm mại, cạnh bàn tay bị chai, rõ ràng đã trải qua huấn luyện ở một trình
độ nhất định, nhưng hình như rõ ràng không phải cùng một loại với tay của ta,
chẳng lẽ bên trong có cái gì đó?

Thương lắp ba lắp bắp
nói: - Diệp, Diệp tử, đây chính là cảm giác của ngươi?

- Đúng vậy, có vấn đề
gì sao? - Diệp Trùng trả lời nói.

Thương không thể tin
nói: - Diệp tử, chẳng lẽ ngươi không có chút cảm giác nào khác sao? Thí dụ nắm
lấy rất thoải mái?

- Cũng có! - Diệp Trùng
vân vê tay ngọc trong tay, - Nhưng, cái này có quan hệ gì?

Nhuế Băng đáng thương
lúc này đây gương mặt đã ửng hồng như trái cà chua chín, nhưng vẫn cứ khăng
khăng không chịu cúi đầu, mà cặp mắt trong trẻo lúc này đã ngân ngấn nước, đôi
môi cắn chặt chứng tỏ nàng đang ở trong một loại trạng thái vô cùng kiềm chế!
Từ nhỏ tới lớn, cái tay chưa từng có đàn ông sờ mó qua lúc này lại bị gã đàn
ông trước mặt này nắm trong tay, tùy ý đùa bỡn! Mặc dù nàng đã quyết định gả
cho gã đàn ông trước mặt này, nhưng nàng cũng không có cách nào chấp nhận được
sự khinh bạc thế này của hắn, nhưng lý trí lại bắt nàng cực khổ kiềm chế!

Một cảm giác tê tê kỳ
dị chưa từng gặp qua từ tay phải truyền tới, nàng thậm chí có thể cảm nhận được
sức mạnh và nhiệt độ của bàn tay Diệp Trùng, loại cảm giác này làm nàng có chút
hoảng sợ, không biết nên làm thế nào thì tốt!

Thương lầm bầm tự nói: -
Xem ra loại kích thích mức độ này quá nhẹ rồi, đối với loại dã thú Diệp Trùng
này, không, đơn giản có thể xem như là quang giáp hình người, loại kích thích
này quả nhiên vẫn còn quá nhẹ!

Thương đột nhiên phấn
chấn tinh thần: - Diệp tử, chúng ta tiếp tục nào, ngươi bây giờ đưa mũi tới gần
bên trái cổ nàng ta, khoảng cách giữa hai người không quá haicm, cẩn thận mà
cảm nhận!

Đối với yêu cầu của
Thương, Diệp Trùng không hề có chút do dự, cẩn thận hoàn thành, Diệp Trùng
trong thoáng chốc đưa mặt tới chỗ cổ và vai của Nhuế Băng, khoảng cách không
tới 2 cm gần như làm chóp mũi của Diệp Trùng chạm vào làn da của Nhuế Băng, một
mùi thơm thoang thoảng đặc biệt truyền tới, làn da trắng như tuyết ấm áp tỏa ra
sức hấp dẫn gắt gao thu hút ánh mắt của Diệp Trùng, gần như là vô thức, Diệp
Trùng nhịn không được lè lưỡi ra, liếm một cái!

Bỗng, Diệp Trùng cảm
thấy bụng giống như bốc lên một đám lửa! Toàn thân không khỏi phát nóng! Diệp
Trùng không khỏi hít một hơi!

Gặp phải kích thích thế
này, đầu óc Diệp Trùng ‘ông’ một cái, nở căng ra, bỗng, luồng hơi nóng cuồng
bạo bị đè nén mấy hôm trước đó giống như lửa gặp phải dầu, ‘oành’ nổ tung trong
đầu óc Diệp Trùng, phần ý thức cuồng bạo mãnh liệt đó gần như lập tức nuốt
chửng hắn, Diệp Trùng chỉ cảm thấy trước mắt đỏ hồng, mà suy nghĩ cuối cùng
trước khi hắn mất đi lý trí là…

Đây, chính là phụ nữ ư?

Còn Nhuế Băng ngay lúc
Diệp Trùng đột nhiên đưa mặt sáp lại gần cũng không thể giữ được sự trấn tĩnh,
cái liếm đó của Diệp Trùng, nàng lập tức như bị điện giật, hơi thở thô trọng
của Diệp Trùng phun ra trên cái cổ trắng như tuyết mẫn cảm của nàng, Nhuế Băng
không khỏi càng thêm hoảng loạn!

Gần như là vô ý thức,
Nhuế Băng căn bản không hề suy nghĩ, ý thức tự bảo vệ mình của một cao thủ cận
chiến tôi luyện lâu ngày lúc này đây thúc đẩy nàng phản kháng! Tay phải Nhuế
Băng thuận thế bắt ngược lại tay trái của Diệp Trùng, tay ngọc mới vừa rồi mềm
mại như bông đột nhiên cứng như sắt thép, tay trái nhanh như chớp chặn lên ngực
Diệp Trùng, hai chân đang ngồi phát lực, cả con người liền nhảy vọt lên, Diệp
Trùng cũng bị nâng lên!

Chiêu thứ ba của kỹ
thuật phòng ngừa “sói” cơ
bản của phái nữ!

Liêu âm thoái

(Chú thích: NV: 撩阴腿: là sát chiêu từ dưới đá lên,
chuyên tấn công phần háng của đối phương. Lực tập trung ở gót chân hoặc đế
chân, đơn giản, không dễ đề phòng. Có thể tìm thấy chi tiết ở đây
(http://www.56.com/u18/v_MjQzNzUxMjc.html). Chị em coi xong có thể học, nhưng
chú ý khi sử dụng.)

Cước này vô luận là sức
mạnh, hay là góc độ đều không chê vào đâu được, thân thể Diệp Trùng lập tức co
quắp lại như con tôm, nhưng kỳ quái là không hề phát ra tiếng kêu thét thảm
thiết nào!

Ngay tiếp theo là một
cú ném qua vai, động tác lưu loát tự nhiên, tin rằng bất luận cao thủ cận chiến
nào nhìn thấy một chuỗi động tác trôi chảy tuyệt vời này cũng phải khen ngợi
không thôi!

(Chú thích: NV: 过肩摔: cũng là một chiêu đề phòng sói
hữu hiệu.. Có thể tìm thấy chi tiết ở đây (http://you.joy.cn/video/535262.htm).
Còn đây (http://6.cn/watch/3370117.html) là hướng dẫn chi tiết cách ra đòn.
Trong judo, không thủ đạo, hợp khí đạo… đều có đòn này.)

Thật ra Nhuế Băng vốn
không hề biết kỹ thuật phòng ngừa “sói” của phái nữ, nhưng võ đường thường hay
có một số học viên nữ tới đây để học một số kỹ thuật phòng thân đơn giản, mà kỹ
thuật phòng ngừa “sói” cơ bản của phái nữ là môn bắt buộc, cho
nên Nhuế Băng cũng đặc biệt luyện qua vài chiêu, lúc này dùng tới lại rất thuận
tay!

Diệp Trùng như một bao
cát, mạnh mẽ bị ném ra, ngã trên mặt đất không đứng dậy, không có bất cứ phản
ứng nào!

Trong đầu Diệp Trùng
như một biển lửa, ý thức của Diệp Trùng chính đang vùng vẫy, trôi nổi trong
biển lửa đang sôi sục này, tất cả giác quan bên ngoài thân thể đều biến mất!
Cuồng bạo! Luồng hơi nóng di chuyển tàn phá khắp nơi, làm cho ý thức của Diệp
Trùng chỉ còn lại một chút tỉnh táo cũng không tránh khỏi bị lây nhiễm, nóng,
nóng vô cùng!

Khí tức tàn bạo tích
lũy trong đầu óc của Diệp Trùng!

Nhưng điều ngụy dị là,
thân thể lại không hề nghe theo sự điều khiển!

Khí tức cuồng bạo làm
người ta buồn bực này xung đột khắp nơi trong lòng Diệp Trùng, chạy tới chạy
lui, Diệp Trùng càng lúc càng nóng, lại không phát tiết được chút nào!

Đợi Nhuế Băng bình tĩnh
trở lại, phát hiện Diệp Trùng nằm bất động trên mặt đất, lập tức trợn tròn mắt,
tim như rơi xuống biển, mình tại sao lại xung động như vậy? Nếu đả thương hắn
thì làm sao, nhớ lại một cước vừa rồi của mình, sắc mặt Nhuế Băng thay đổi!

Nhuế Băng vừa muốn lao
tới xem thương thế của Diệp Trùng thế nào, trước mặt liền hoa lên, một thân
hình to lớn màu lam trắng lướt qua người Diệp Trùng, trong nháy mắt xông ra khỏi
phòng cải tạo

Vô cùng kinh hoảng,
Nhuế Băng vội lao tới của phòng cải tạo, thân hình to lớn đó và Diệp Trùng đã
sớm biến mất không thấy đâu!

Nhuế Băng thất thần như
mất mát thứ gì đứng trước cửa phòng cải tạo, ngây ngốc nhìn bầu trời, nhất
thời, có chút ngơ ngẩn!

Ở một khu ngoại ô, nơi
này khắp nơi đều là nham thạch cao bằng mấy người, phân bố lộn xộn trong phạm
vi 20 km xung quanh.

Diệp Trùng không tí sức
lực ngồi trên đất, toàn thân đều là đá vụn và bụi đá, Mục yên lặng ở bên cạnh
hắn, Thương tự biết lần này đùa quá lửa, cho nên vừa tới chỗ này liền thay đổi
với Mục!

Vừa mới điên cuồng chạy
xong, xung quanh Diệp Trùng rơi vãi một lớp đá nhỏ bị vỡ nát, trong vòng 20 mét
đường kính quanh Diệp Trùng, căn bản không có nham thạch có đường kính quá một mét,
chúng toàn bộ trở thành vật hy sinh để Diệp Trùng phát tiết.

Diệp Trùng cảm giác bản
thân giống như một thùng thuốc nổ vô cùng không ổn định, chỉ cần hơi bị kích
thích, liền sẽ nổ mạnh!

Vẫn luôn tôn sùng sự
bình tĩnh, Diệp Trùng vô cùng căm ghét loại tình trạng mất đi lý trí, điên
cuồng không chịu điều khiển vừa rồi, tuy rằng trong trạng thái này, cơ năng của
thân thể trên các phương diện sẽ tăng lên với mức độ tương đương.

Diệp Trùng cười khổ
nói: - Mục, lần nay xem ra ta gặp phiền phức rồi!

Mục đồng ý nói: - Không
sai, Diệp tử, ngươi bây giờ đè nén cảm xúc của mình! Xem ra phụ nữ vẫn có hiệu
quả giống vậy với ngươi! - Mục vẫn không quên chế giễu Diệp Trùng!

Diệp Trùng càng cười
khổ hơn: - Tên Thương chết tiệt này! - Không tự chủ được, trong đầu Diệp Trùng
hiện ra màu trắng như tuyết trơn bóng đó, mùi thơm thoang thoảng kỳ dị, còn có
mùi vị không nói ra lời khi đầu lưỡi mình tiếp xúc!

Mục cắt ngang suy nghĩ
của Diệp Trùng: - Diệp tử, tình hình của ngươi quả thật không ổn, bây giờ đã
xuất hiện hai loại tình huống, một loại là như ngươi nói, thân thể mất điều
khiển, thần trí lại vô cùng tỉnh táo, hơn nữa kèm theo sự đau đớn vô cùng! Một
loại khác chính là như vừa rồi, người bị kích thích mà lâm vào trạng thái chạy
điên cuồng, đồng thời, thân thể ngươi mất điều khiển, nhưng điều khác biệt là
lần này thần trí của ngươi đã vô cùng mơ hồ! Tình huống phát tác tình huống đầu
tiên, thời gian không biết; Loại tình huống thứ hai do lần này phát tác mà có
thể thấy được, chỉ cần gặp phải kích thích, cực dễ phát tác. Không ngờ tới dung
dịch màu bạc của Hắc giác lại lợi hại như vậy! Đương nhiên, đây là dưới tình
huống chúng ta suy đoán chính xác!

Diệp Trùng đã khôi phục
được sự bình tĩnh ngày thường, khẽ nhíu mày nói: - Nếu như là Hắc giác, bọn họ
nhất định có cách giải quyết vấn đề này! Nhưng quan trọng là chúng ta làm sao
mới có thể lấy được cách này?

Mục nói: - Không sai,
nhưng ta vừa tính toán một chút, xác suất ta và ngươi xâm nhập vào Hắc giác chỉ
có 15,6%, xác suất thành công quá thấp, cách này không được khuyến khích!

Diệp Trùng cũng đồng ý
nói: - Không sai, xác suất thế này thực là quá thấp, ài, chủ yếu là thực lực
chúng ta quá thấp, Mục, ngươi vẫn chưa sửa chữa được! Điều này và đi tìm chết
chẳng có gì khác! Hơn nữa rốt cuộc có phải Hắc giác làm hay không vẫn còn chưa
biết, đây vẫn chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi!

Lớn lên từ hành tinh
rác, mức độ quý trọng cuộc sống của Diệp Trùng vượt xa người bình thường, có lẽ
người đã thấy qua vô số sự sống chết mới hiểu rõ sự đáng quý của cuộc sống.

Diệp Trùng nói tiếp: - Trong
khoảng thời gian ngắn chắc là không có cách nào xâm nhập vào Hắc giác rồi! - Đi
ra từ Hắc giác, Diệp Trùng rất rõ sự cảnh giới nghiêm mật của Hắc giác, với
thực lực của mình và Mục hiện nay, muốn xâm nhập vào, thật sự là người điên nói
chuyện mơ.

- Ừ, lấy được đồ từ Hắc
giác, ít nhất phải đợi thực lực của chúng ta mạnh mẽ hơn mới được! Nhưng căn
bệnh quái lạ của ngươi vẫn cần phải chữa trị, xem ra chúng ta chỉ có đi tìm một
số bác sĩ có y thuật cao minh thôi, hy vọng có thể giúp đỡ gì đó cho ngươi! - Trong
giọng nói của Mục cũng đầy sự không chắc chắn.

- Ừ, xem ra chỉ có như
vậy thôi! - Diệp Trùng cũng không nghĩ ra cách nào khác tốt hơn!

Nếu như phải đi tìm bác
sĩ, vậy chỉ có rời khỏi hành tinh Lam Hải, hành tinh Lam Hải tuy rằng cũng coi
như phồn vinh, nhưng không hề nổi tiếng về mặt này. Loại cuộc sống đơn giản
trong học viện Lam Hải mấy ngày này, Diệp Trùng vô cùng thích, nhưng điều Diệp
Trùng càng không nỡ bỏ chính là phòng cải tạo được cho là đỉnh cấp đó, còn có
ông Tiền nữa!

Nhưng, đời người vô
thường! Vẫn luôn lãnh đạm nhưng Diệp Trùng cũng không khỏi có chút cảm khái,
không biết tại sao, bộ y phục luyện võ màu trắng đó, lúc này đây lại thoáng qua
trong đầu của Diệp Trùng!

Mục lại trở về không
gian thứ nguyên, Diệp Trùng gọi Sương chi Vịnh Thán Điệu ra, bay về phía học
viện Lam Hải.

Khi Diệp Trùng trở về
học viện Lam Hải, bóng đêm đã buông xuống. Diệp Trùng dự định ở lại chỗ này đêm
cuối cùng, thuận tiện kiểm tra Sương chi Vịnh Thán Điệu một chút, vì chuẩn bị
tốt hơn cho ngày mai rời khỏi.

Trong phòng cải tạo tối
tăm, xem ra Nhuế Băng đã sớm rời đi. Diệp Trùng vừa chuẩn bị đáp xuống, Mục đột
nhiên nhắc nhở: - Diệp tử, cẩn thận, bên trong có kẻ địch! Bảy cái quang giáp!

Diệp Trùng bỗng nhiên
kinh hãi!

Chương 93: Cây thương trong bóng
tối

Bảy cái quang giáp,
giấu mình ở các góc trong phòng cải tạo, chỉ cần mình vừa bước vào, vậy mình sẽ
trở thành con chim trong lồng, thế nào cũng không bay ra được. Giả sử mình
không có Mục, chỉ e lần này xong rồi, nhưng, may mắn là Mục ở bên cạnh mình,
Diệp Trùng lạnh lùng chăm chú nhìn vị trí phân bố của bảy cái quang giáp trên
màn hình nổi do Mục truyền tới!

Như thế có thể thấy
được sự cách biệt giữa Sương chi Vịnh Thán Điệu và Mục. Sương chi Vịnh Thán
Điệu của Diệp Trùng căn bản không phát hiện ra bóng dáng kẻ địch. Vật liệu xây
dựng phòng cải tạo khá đặc biệt, trong đó có pha trộn vật liệu ngăn cản tín
hiệu, hệ thống quét hình hoàn toàn bị ngăn trở, dù sao phòng cải tạo này cũng
là phòng cải tạo đỉnh cao nhất của hành tinh Lam Hải, đây cũng là vì sự an toàn
và bảo mật của phòng cải tạo.

Thật không biết Mục làm
sao phát hiện được!

Mục, vẫn là quá mạnh mẽ
đi! Diệp Trùng không khỏi nảy sinh cảm khái, lại có vài phần trông đợi, nếu như
một ngày nào đó, mình có thể điểu khiển một cái quang giáp cùng cấp bậc với
Mục, đó mới là thú vui lớn nhất của đời người! Còn với Mục, Diệp Trùng nghĩ
cũng không nghĩ qua, tuy rằng Mục hình như có nói qua, chỉ cần kỹ xảo của Diệp
Trùng vượt qua hắn thì sẽ cho Diệp Trùng điều khiển, nhưng, Diệp Trùng cho
rằng, cái này không nghi ngờ gì, là một nhiệm vụ siêu khó, hơn nữa điều quan
trọng nhất là, Diệp Trùng trước giờ không cho Mục Thương là một cái quang giáp!

Mục không cần bàn cãi,
rất mạnh mẽ, nhưng, mình có Sương chi Vịnh Thán Điệu cũng không hề là yếu đuối,
có thể bị ăn hiếp như trước! Diệp Trùng không khỏi bỗng sinh ra hào khí!

Đối phương đã không tới
với ý tốt, vậy mình cũng hà tất phải khách khí!

Sương chi Vịnh Thán
Điệu nhẹ nhàng lấy ra trường thương Lam Sương vẫn luôn gấp lại đặt trên lưng,
hai tay vừa vặn vừa siết, cây trường thương kiểu cổ tự động xếp lại, khôi phục
hình dạng bình thường!

Diệp Trùng không ra
tay, mà thả ra năm con chim ruồi máy, máy do thám chim ruồi liền giống như năm con
chim nhỏ màu lam, vô thanh vô tức biến mất trong màn đêm, Diệp Trùng kiên nhẫn
chờ đợi tin tức do chim ruồi truyền về, đầu tiên hắn xác định bên ngoài có hay
không vẫn còn người mai phục, nếu bên ngoài vẫn còn người mai phục, lúc này im
hơi lặng tiếng bỏ chạy mới là lực chọn tốt nhất! Bởi vì mình hoàn toàn không
thể nào không có Mục giúp đỡ mà dọn sạch tất cả, ngược lại còn lãng phí thời
gian bỏ trốn của mình.

Năm con chim ruồi vừa
thả ra, hình ảnh vốn bị nhiễu vô cùng liền lập tức rõ ràng hẳn lên, hơn nữa
phạm vi được mở rộng cực lớn! Xem ra năm máy do thám chim ruồi này quả nhiên là
đồ tốt!

Từ thông tin mà chim
ruồi truyền về mà xét, gần đó không hề có người mai phục, tuy rằng sự linh mẫn
và độ chính xác của chim ruồi trong tầng khí quyển không thể so sánh với trong
vũ trụ, nhưng bán kính quét hình vẫn đạt tới 50 km!

Hừ, kẻ địch nhất định
đã phát hiện đặc điểm của phòng cải tạo, sợ người bên ngoài ngược lại làm lộ ra
vị trí của bọn chúng, kinh động đến mình!

Nếu mình lúc này yên
lặng rời đi, vậy chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì, nhưng Diệp Trùng lại muốn
xem xem đám này rốt cuộc là ai, nếu như biết được lai lịch của đối phương, vậy
đối với mình sau này tuyệt đối là vô cùng có ích, nếu không, nói không chừng,
một ngày nào đó mình bất tri bất giác chui vào lưới của đối phương mà vẫn hồn
nhiên không biết. Hơn nữa, Diệp Trùng tin rằng, dù mình không thể diệt sạch đối
phương, nhưng an toàn rút lui chắc là không có vấn đề!

Trong lòng Diệp Trùng
còn có một suy nghĩ, cũng muốn thử xem uy lực thật sự của Sương chi Vịnh Thán
Điệu, còn có sự tiến bộ của mình bấy lâu nay.

Sương chi Vịnh Thán
Điệu đã bị Diệp Trùng đổi thành màu than chì, xem ra vô cùng không bắt mắt,
ngay cả sự lấp lánh của kim loại bề mặt cũng bị Diệp Trùng che đi, xem ra cũ kỹ
đến mức vứt đi! Nhưng, Sương chi Vịnh Thán Điệu thiếu đi sự phản chiếu ánh sáng
của kim loại thế này trong màn đêm càng thêm kín đáo, càng làm người ta khó có
thể nhận ra!

Sương chi Vịnh Thán
Điệu giống như một con dơi màu than chì yên lặng lao về phía phòng cải tạo.

Diệp Trùng không chọn
cửa lớn, nơi đó tuyệt đối là nơi tập trung hỏa lực nhất, chỉ e mình vừa tiến
vào, chào đón mình chính là đạn pháo đầy trời, sau đó mình ngay cả tro cũng
không còn!

Diệp Trùng cẩn thận
vòng qua phía nam của phòng cải tạo, trên màn hình, nơi đó có một cái quang
giáp đang dán sát vào tường mà ẩn núp!

Trường thương Lam Sương
của Diệp Trùng dài 15 mét, bức tường dày hai mét rưỡi, vật liệu chủ yếu là nhựa
phức hợp cường độ cao, bên trong còn pha thêm vật liệu ngăn chặn cái loại tín
hiệu xung mạch, nhưng mấy thứ vật liệu này không hề có hỗ trợ gì cho cường độ
của bức tường!

Diệp Trùng bay tới nơi
cách phòng cải tạo 800 mét, khoảng cách này hoàn toàn đủ để hắn đưa tốc độ của
Sương chi Vịnh Thán Điệu lên tới mức cao nhất!

Động cơ mở toàn bộ! Xem
ra Sương chi Vịnh Thán Điệu không chút bắt mắt lúc này đây đã lộ ra nanh vuốt
sắc bén của nó, Lam Sương dài 15 mét thậm chí vượt qua chiều cao của bản thân
Sương chi Vịnh Thán Điệu, điều này làm cho nó xem ra lại càng giống như một mũi
tên rời cung. Cánh xếp đôi gấp lại toàn bộ.

Uy lực tốc độ có thể
đạt tới cao nhất là bảy Hz của Sương chi Vịnh Thán Điệu lúc này thể hiện rất
hoành tráng!

Nhìn thấy cảnh tượng
trước mặt lướt nhanh qua, Diệp Trùng lại bình tĩnh vô cùng!

Lam Sương cầm trên tay
ổn định không chút rung động! Tường của phòng cải tạo trong chớp mắt bị xuyên
thủng, hệ thống phản hồi lực tiên tiến làm Diệp Trùng cảm giác được mỗi một
chút biến hòa truyền về từ thân thương!

“Oành” vang
lên thật lớn, tường của phòng cải tạo như tờ giấy bị xé rắn bắn tung tóe! Diệp
Trùng cảm giác quang giáp hơi hơi khựng lại, Diệp Trùng biết, thương này đã
đánh trúng mục tiêu! Hiểu rõ phòng cải tạo như lòng bàn tay, Diệp Trùng biết
chỗ này vốn không có đặt bất cứ thứ gì, vậy thì, nhất định là một cái quang
giáp đứng dán vào tường rồi!

Dự liệu của Diệp Trùng
không hề có sai sót gì!

Một thương mang theo
lực lượng to lớn do lao tới với tốc độ cao mang lại này của Diệp Trùng, uy lực
cực kỳ kinh người! Ngay cả quang giáp của Hắc giác cũng có thể xuyên thủng, Lam
Sương không cho cái quang giáp này bất cứ cơ hội gì, cái quang giáp xui xẻo này
trong khoảnh khắc liền bị tan tành, binh binh, vô số mảnh vỡ màu đen bay qua
trước mặt Diệp Trùng.

Diệp Trùng thầm giật
mình, ra là quang giáp của Hắc giác! Loại quang giáp màu trắng này, Diệp Trùng
không thể quen thuộc hơn nữa! Chúng làm thế nào mà tìm được mình?

Bây giờ rõ ràng không
phải lúc suy nghĩ vấn đề này, Diệp Trùng không rảnh suy nghĩ, thân hình linh
hoạt di chuyển, gạt rơi vài linh kiện treo trên mũi thương!

Biến cố đột nhiên xảy
ra làm đối phương có chút tay chân luống cuống! Đòn đánh lén bất ngờ của Diệp
Trùng cũng thành công đạt được mục đích của mình!

Không gian trong phòng
cải tạo cực lớn, bên trong chất rất nhiều quang giáp, linh kiện cho quang giáp
và rất nhiều công cụ cải tạo.

Sương chi Vịnh Thán
Điệu to lớn giống như một con linh miêu, luồn lách trong phòng cải tạo!

Đột nhiên, tất cả đèn
trong phòng cải tạo đều bị hủy, trở nên tối như hủ nút!

Diệp Trùng cười lạnh
lùng, trong phòng cải tạo, toàn bộ tín hiệu, xung mạch đều bị ngăn chặn, giữa
bọn họ vốn không cách nào liên lạc. Hắc hắc, căn phòng cải tạo chất đầy thứ
linh tinh, không cần bàn cãi, là chiến trường tốt nhất cho Diệp Trùng! Vừa rồi
chính là Diệp Trùng phá hoại hệ thống chiếu sáng của nơi này!

Mà có sự tồn tại của
Mục, Diệp Trùng lại chiếm được quyền chủ động triệt để, huống chi, mấy hôm nay,
Diệp Trùng gần như lấy phòng cải tạo làm nhà, hiểu rõ hoàn cảnh chỗ này như
lòng bàn tay!

Từ hình mà Mục chuyển
tới mà xét, động tĩnh vừa rồi hấp dẫn ba cái quang giáp bay về phía này.

Một cái quang giáp từ
từ bay về phía này, tất cả xung mạch tín hiệu ở trong này đều không có chút tác
dụng nào, giữa bọn chúng hoàn toàn mất đi liên lạc. Sư sĩ trong quang giáp ắt
có chút khẩn trương! Điều này đối với tinh anh của Hắc giác như họ mà nói, loại
cảm xúc này đã rất lâu rồi không có xuất hiện!

Tên đáng chết này lại
phá hoại hệ thống chiếu sáng, trong lòng hắn không ngừng chửi rủa! Nhưng, đã
được huấn luyện kỹ càng, hắn không hề hoảng loạn, mà cẩn thận lần mò về hướng
vừa phát ra động tĩnh cực lớn.

Không có hệ thống quét
hình hình nổi, đèn cũng tắt luôn, hiện giờ hắn cảm thấy mình giống như một
người mù, trong bóng tối mò mẩm từng tí, với lại chốc chốc lại va tới va lui,
nếu không phải hắn kỹ thuật tốt, chỉ e là đã té ngã mấy lần rồi! Tuy trên quang
giáp có đèn chiếu sáng laser, nhưng hắn không thể mở ra, nói đùa à, nếu hắn mà
mở ra, vậy không cần nghi ngờ, sẽ trở thành mục tiêu bắt mắt nhất, chỉ e lúc đó
kẻ chết đầu tiên chính là mình!

Trong lòng hắn buồn bực
vô cùng, nhưng điều duy nhất làm hắn cảm thấy an ủi là cường độ (độ cứng) của
quang giáp Hắc giáp thật sự đủ mạnh, điều này làm hắn bớt lo trước lo sau nhiều
lắm, có thể vững dạ tiến lên! Cho đến tận bây giờ, trừ đám hiệp hội sư sĩ đó,
hắn vẫn chưa từng phát hiện có loại vũ khí nào có thể tạo ra uy hiếp trí mạng
đối với quang giáp của mình! Điều này làm trong lòng hắn cảm thấy an toàn không
ít!

Đột nhiên, phía trước
có động tĩnh.

Chẳng lẽ là đã có đồng
bọn ra tay cùng với đối phương? Chắc vậy rồi, đưa ra phán đoán, hắn lập tức bay
hết tốc lực về phía tiếng động. Bây giờ hắn đã không lo bảo vệ quang giáp được
nữa, ngược lại quang giáp của Hắc giác cũng không phải là thứ mà mấy thứ bình
thường này có thể làm hư hại được, hắn đã chuẩn bị xong một con đường để lủi
tới!

Hô, cuối cùng cũng sắp
rời khỏi nơi quỷ quái đáng chết này rồi!

Hắn hận không thể tăng
tốc nhanh hơn, nhanh thêm một chút, chỉ cần hai quang giáp hợp tác, hắn tin
rằng, căn bản không có ai có thể ngăn cản được!

Thịch! Phản ứng đầu
tiên của hắn là đụng phải cái gì, nhưng chưa đợi hắn có thêm bất cứ phản ứng
nào, màn hình trước mặt không ngờ thành bột, mảnh vỡ bắn ra xung quanh, mà một
vật kim loại hình mũi dùi to lớn xuất hiện trước mắt hắn, hắn vẫn chưa kịp la
lên, mũi dùi sắc bén đã chui vào trong cơ thể hắn, phụp, một luồng sức mạnh to
lớn truyền tới, hắn liền hóa thành một màn mưa do mảnh vụn máu thịt hợp thành,
trộn lẫn trong những mảnh vụn của quang giáp, bắn ầm ầm ra xung quanh, dẫn tới
một loạt âm thanh giòn giã!

Hắn tới lúc chết cũng
không hiểu mình tại sao mà chết!

Ánh mắt lạnh lùng của
Diệp Trùng không có bất kỳ dao động cảm xúc nào, khi nhìn thấy quang giáp bay
về phía này với tốc độ cao như vậy, Diệp Trùng nhanh trí, hắn cầm Lam Sương
đứng ngay trên đường cái quang giáp đó tất phải đi qua, thấy tốc độ của hắn vẫn
nhanh như vậy, Diệp Trùng liền lượm một linh kiện quang giáp trên mặt đất, tiện
tay quăng ra phía sau!

Quả nhiên, quang giáp
đó nghe thấy tiếng động lập tức cuống quít lao về phía này! Mạnh mẽ tông vào
Lam Sương đã được sớm chuẩn bị sẵn sàng của Diệp Trùng! Mà Lam Sương, không hổ
là vũ khí siêu mạnh có pha trộn Đa côn thạch, không chút vướng mắc nào lại một
lần nữa đâm xuyên quang giáp của Hắc giác!

Diệp Trùng rất hiểu sự
sùng bái của người đi ra từ Hắc giác đối với quang giáp của Hắc giác! Nhớ lúc
đầu, nếu như không phải mình có Mục Thương, e rằng cũng sẽ giống như vậy!

Vẫn còn năm cái!

Trong lòng Diệp Trùng
thầm đếm, yên lặng rời khỏi vị trí hiện tại!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3