Sư sĩ truyền thuyết - Chương 094 - 095

Chương 94: Giáo quan Huck

Vẫn còn một cái cuối
cùng, Diệp Trùng nhìn một điểm đỏ cuối cùng trên trên màn hình mà Mục đưa tới!

Trong vòng chưa tới nửa
phút ngắn ngủi vừa rồi, Diệp Trùng lợi dụng đối phương không thể quan sát, lại
vô cùng xa lạ với địa hình, sáu người này toàn bộ đều chết bởi Diệp Trùng đánh
lén! Đánh lén trong bóng tối, Sương chi Vịnh Thán Điệu của Diệp Trùng giống như
một thích khách trong bóng đêm, linh hoạt mà tàn nhẫn! Còn cây thương kiểu cổ
Lam Sương này, lúc này Diệp Trùng lại dùng vô cùng thoải mái, không thể không
nói tám động tác mà Mục trải qua vô số lần tính toán ra được đó trong cách
chiến đấu này phát huy được 200% uy lực! Diệp Trùng không đánh thì thôi, đã
đánh là trúng! Vỏ ngoài quang giáp được tin tưởng nhất của Hắc giác, đứng trước
Lam Sương của Diệp Trùng, lại mỏng manh như bánh xốp!

Nếu như nói Diệp Trùng
là ác ma đến từ địa ngục cửu u, vậy Lam Sương chính là cây lưỡi hái khổng lồ
tràn đầy máu tanh tàn ác hung tợn trên tay ác ma! Bộ phận có sức hủy diệt nhất
của Lam Sương là mũi thương, mà lưỡi đao dựng đứng hai bên mũi thương giống như
là hai kẻ trợ ác, để có thể xé nát quang giáp của đối phương, một phần lớn công
lao phải tính cho chúng.

Theo như Mục và Thương
nói, tỉ lệ Đa côn thạch trên mũi thương Lam Sương vẫn còn xa mới đạt tới mức độ
hoàn mỹ, nhưng cho dù thế, uy lực của Lam Sương cũng làm cho Diệp Trùng vô cùng
vừa ý! Uy lực của Lam Sương khi đạt tới tỉ lệ hoàn mỹ sẽ đạt tới mức độ thế
nào? Diệp Trùng không khỏi vô cùng mong đợi.

Vẫn còn lại cái cuối
cùng, Diệp Trùng cẩn thận tới gần nó.

Quang giáp này vô cùng
cẩn thận, lưng dựa vào tường, trừ phi mình đi ra, nếu không, muốn đánh lén từ
sau lưng đối phương vốn là điều không thể.

Diệp Trùng chỉ có thể
tới gần bên trái của đối phương, vì để không làm đối phương chú ý, động cơ của
Sương chi Vịnh Thán Điệu mở cực nhỏ, im hơi lặng tiếng tới gần cái quang giáp
cuối cùng này.

Gần tới rồi! Chỉ có 20
mét! Lam Sương dài tới 15 mét, chỉ cần lên trước thêm mười mét, không, có lẽ
chỉ cần tám mét, thì đủ để xé toạc đối phương ra!

Cánh tay phải cầm
thương của Sương chi Vịnh Thán Điệu giống như kéo cung, chuẩn bị chờ bắn.

Tốt, chính là lúc này!
Chính lúc Diệp Trùng vừa chuẩn bị ra tay, kịch biến đột nhiên xảy ra!

Trước mắt Diệp Trùng
đột nhiên lóe sáng, ánh sáng trắng chói mắt truyền tới từ màn hình, làm hai mắt
Diệp Trùng đau nhức như bị mù!

Diệp Trùng kinh hãi!
Nhưng lại không có chút hoảng loạn nào, Lam Sương trên tay phải đã chuẩn bị chờ
ra tay giống như tia chớp đâm ra, nếu như là người bình thường, phản ứng đầu
tiên khi bị hù dọa thế này chính là lùi ra sau với tốc độ nhanh nhất, nhưng
Diệp Trùng hiểu, lúc này lấy tiến để lùi mới là lựa chọn tốt nhất!

Ting! Một tiếng kim
loại giòn tan vang lên, Lam Sương của Diệp Trùng rõ ràng bị cái gì đó chặn lại.

Nhưng, điều này lại cho
Diệp Trùng thời gian lùi về sau, ngay khoảnh khắc Diệp Trùng ra tay, đôi tay
của hắn giống như một làn khói mỏng, lướt qua trên bàn điều khiển.

Sương chi Vịnh Thán
Điệu liền giống như đã có mưu đồ từ trước, mượn thế của thương này mà nhanh
chóng bay về sau. Đối phương rõ ràng cũng bị sự nhanh nhạy biến hóa của Diệp
Trùng làm cho kinh ngạc không ít!

Mắt Diệp Trùng lúc này
mới khôi phục bình thường!

Đối phương vừa rồi chắc
chắn là quăng ra thứ gì đó thuộc loại đạn lóa mắt, cả căn phòng cải tạo bây giờ
sáng lòa. Đạn lóa mắt, nói thực ra, bây giờ đã rất ít có người dùng nữa! Nó gần
như đã rút khỏi vũ đài lịch sử, bất luận là về công năng hay hiệu dụng sử dụng.
Hiện nay, đủ loại cách quét hình phát triển như vậy, quang giáp từ các loại tin
tức do hệ thống quét hình phản hồi, nhờ quang não phục chế lại thành hình ảnh,
cái này càng rõ ràng hơn so với mắt người nhìn thấy. Hơn nữa, trong vũ trụ, bán
kính quét hình của hệ thống quét hình càng lớn hơn nhiều khoảng cách lớn nhất
mà mắt người có thể nhìn thấy!

Tác dụng lớn nhất của
đạn lóa mắt lại là để tăng độ sáng cho mắt, nhưng tác dụng này, theo sự phát
triển càng ngày càng tiên tiến của các loại hệ thống quét hình, không thể không
lâm vào kết cục xấu hổ bị người ta quên lãng.

Diệp Trùng không ngờ trên
người đối phương lại có thứ cũ xưa như vậy.

Nhờ ánh sáng, Diệp
Trùng mới nhìn rõ hình dáng quang giáp đối phương.

Tuân theo phong cách
nhất quán của Hắc giác, cái quang giáp này cũng toàn thân đen bóng. Nhưng điều
làm Diệp Trùng kinh ngạc là phong cách của cái quang giáp này vô cùng cổ xưa,
loại quang giáp có phong cách Samuel vô cùng rõ ràng này từng có thời vô cùng
phổ biến một trăm năm trước!

Cái quang giáp này nhìn
không ra có chỗ nào đặc biệt, quang giáp của Johnson so với nó đều có khí chất,
dữ tợn hơn nhiều, nhưng Diệp Trùng không dám vì vậy mà có chút sơ suất nào.
Quang giáp phong cách Samuel vốn cũng từng được gọi là quang giáp cận chiến, hệ
thống khóa mục tiêu và vũ khí tầm xa lúc đó không hề có trình độ như hiện nay,
cho nên loại phương thức chiến đấu mang đậm kiểu chiến đấu cổ xưa này được mọi
người thời đó rất yêu thích. Nhưng theo sự phát triển của con người sau này đối
với vũ khí tầm xa, còn có sự thay đổi của lý luận quang giáp, quang giáp phong
cách Samuel mới từ từ trở nên lạc hậu.

Nhưng Diệp Trùng lại
rất thích quang giáp phong cách Samuel, hắn vẫn luôn cho rằng quang giáp phong
cách Samuel là kinh điển vĩnh hằng, có thể thể hiện tinh túy cơ bản nhất của
cận chiến! Loại quang giáp được chế tạo vì cận chiến này, xem thế nào cũng bình
thường, không có gì lạ, nhưng nếu như cân nhắc tỉ mỉ, mỗi một chi tiết của nó,
không có cái nào không thể hiện chỗ kinh điển của nó!

Quang giáp phong cách
Samuel đối với người tinh thông cận chiến mà nói, không nghi ngờ gì, là đối tác
tốt nhất. Nhưng đồng thời, đây cũng là một trong những nguyên nhân nó ngày càng
suy tàn. Dù sao, cận chiến cũng là một loại kỹ xảo ngày càng suy sụp!

Người trong Hắc giác
đối với cận chiến cũng có vài cao thủ, ngay cả cận chiến của Diệp Trùng cũng là
học được từ Hắc giác!

Diệp Trùng tập trung
cảnh giác!

Đối phương lại không có
ý ra tay, lại mở miệng nói: - Số 58, chúng ta lại gặp mặt rồi! - Một giọng nam
thông qua quang giáp truyền ra, ông ông vang lên khắp phòng cải tạo!

Diệp Trùng không khỏi
ngẩn người: - Giáo quan Huck? - Diệp Trùng hỏi ngược lại.

- Không sai! Là ta! Số
58, ngươi là người tổ 58 của ta, cho nên cấp trên để ta dẫn ngươi trở về! - Giáo
quan Huck trầm giọng nói: - Số 58, theo ta trở về đi, cấp trên đối với sai lầm
của ngươi không hề có ý truy cứu, ngươi nếu muốn chạy, sẽ tự đưa mình vào đường
chết!

Diệp Trùng lạnh lùng
nói: - Thật ư?

Huck nghiêm túc nói: - Đừng
mấy tên ngươi đã giết này, bọn chúng chẳng qua chỉ là chiến sĩ cấp một thấp kém
trong Hắc giác! Thực lực của ngươi tuy rằng cũng cho là nổi bật trong đám bọn chúng,
nhưng khi đứng trước chiến sĩ cao cấp hơn, ngươi vẫn còn rất yếu ớt! - Đối với
cái chết của sáu người khác đi cùng hắn, trong giọng nói của Huck không hề có
chút thương xót nào.

Giọng nói của Diệp
Trùng càng lạnh hơn: - Thật ư?

Huck nói: - Theo ta về
đi, ngươi là thiên tài kiệt xuất nhất trong lịch sử của tổ F, tiền đồ của ngươi
không thể đong đếm được, “vào Hà Việt” cũng là việc sớm muộn! Mà cấp trên vô
cùng có hứng thú với ngươi, ngay cả ngươi phạm lỗi lớn như vậy cũng không truy
cứu, Số 58, điều này trước giờ chưa từng có đó!

(Chú thích: NV: 进河越: vào Hà Việt (Kawagoe): trận đánh
ban đêm ở Kawagoe (Hà Việt dạ chiến) là một trong ba trận đánh ban đêm lớn nhất
của Nhật Bản thời chiến quốc, thông tin chi tiết ở đây
(http://en.wikipedia.org/wiki/Battle_of_Kawagoe). Trận chiến này đã quyết định
tình hình phân bố quyền chi phối cơ bản của khu vực Kantou. Cụm từ này có lẽ
dùng để chỉ ý quan trọng.)

Diệp Trùng lười nói
chuyện, trở về Hắc giác, làm đao trên tay người khác? Diệp Trùng ghét cảm giác
bị trói buộc, hắn tin rằng, cho dù hắn là một con dã thú, cũng phải là dã thú
tự do chạy nhảy trong trời đất hoang dã, tùy ý gầm rú trong trời đêm cùng tiếng
gió! Mà không phải là con thú bị người ta thuần hóa, mất đi dã tính, bị đeo
vòng cổ, gắn vuốt sắt.

Huống chi, hắn vẫn là
người!

Huck ung dung nói: - Huống
chi, Số 58, cái đó của ngươi chắc là cũng đã tới thời gian phát tác rồi!

Diệp Trùng mặt biến
sắc: - Quả nhiên là trò quỷ của các ngươi!

Huck vẫn thong thả nói:
- Số 58, dung dịch màu bạc vốn chính là vì chuẩn bị cho chiến sĩ của Hắc giác,
tuy rằng nó sẽ mang đến cho ngươi sự đau đớn rất lớn, nhưng chỉ cần ngươi học
được bản lĩnh chân chính của Hắc giác, vậy ngươi sẽ biết tác dụng của nó lớn cỡ
nào! Nó có thể làm ngươi trở thành chiến sĩ mạnh mẽ nhất! Nhưng, đối với ngươi
bây giờ mà nói, đây chỉ e là hình phạt đau đớn nhất trên đời này! Hơn nữa, ta
phải nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi không cùng ta trở về Hắc giác, loại đau đớn
này sẽ vĩnh viễn không dừng lại, nó sẽ phát tác bất kỳ lúc nào, lúc đó ngươi sẽ
đau đớn không muốn sống, Số 58, đã thử qua loại đau đớn này, ngươi chắc đã có
ấn tượng sâu sắc nhất định, mà loại đau đớn này sẽ càng lúc càng tăng lên, cho
tới một ngày ngươi sẽ không thể chịu nổi sự đau đớn này mà tự kết liễu đời
mình, cho tới tận bây giờ, chưa từng có ai có thể vượt qua!

Ánh mắt Diệp Trùng từ
từ co lại, híp lại giống như một lưỡi đao, nhìn chằm chằm quang giáp trước mặt.

Nếu như hai người dùng
thân mình đánh xáp lá cà, Diệp Trùng tuyệt đối sẽ lùi lại mà chạy, đã thấy qua
kỹ xảo cận chiến quái dị mà cao siêu của Huck, Diệp Trùng tự biết mình tuyệt
không phải là đối thủ! Nhưng nếu như đánh cận chiến quang giáp, Diệp Trùng lại
có thêm vài phần tự tin! So tốc độ, Huck tuyệt đối không phải là đối thủ của
mình! Hơn nữa cận chiến bằng quang giáp soi với người thật đánh xáp lá cà,
quang giáp cận chiến còn lâu mới biến hóa tinh tế như người thật, hơn nữa, điều
làm Diệp Trùng đề phòng nhất là cách đánh cận chiến quái dị đó của Huck, nhưng
về mặt quang giáp, Diệp tin rằng không dùng được, vậy tỉ lệ thắng của mình lại
tăng lên vài phần! Huống chi, Diệp Trùng tràn đầy lòng tin với Sương chi Vịnh
Thán Điệu, với Lam Sương!

Nhưng, trong lòng Diệp
Trùng vẫn còn rất nhiều thắc mắc.

Hắc giác làm sao tìm
được mình? Vừa rồi Huck lại thế nào mà phát hiện ra mình? Diệp Trùng không tin
đây chỉ là trùng hợp. Hắn tại sao không sớm dùng đạn lóa mắt? Mà trong tình
huống chết đi sáu tên đồng bọn mới sử dụng?

Mấy vấn đề này lởn vởn
trong đầu Diệp Trùng không đi!

Giống như đoán được
Diệp Trùng đang nghĩ gì, Huck cười: - Ngươi hiện giờ nhất định là đang đoán ta
vừa rồi làm thế nào biết ngươi đánh lén!

Diệp Trùng không nói,
chỉ lạnh lùng quan sát quang giáp trên màn hình.

- Ta đã là giáo quan
của ngươi, vậy ta sẽ dạy ngươi, sáu giác quan của người luyện võ thuật cổ đều
vô cùng mẫn tiệp, tuy rằng hệ thống quét hình của quang giáp không có, nhưng ta
vẫn có thể nghe ngóng được! Đương nhiên, không thể dựa vào máy truyền âm của
quang giáp được! Ta vừa rồi chẳng qua chỉ là mở cửa buồng lái, tuy rằng tiếng
động cơ của Sương chi Vịnh Thán Điệu của ngươi rất nhỏ, nhưng, đối với ta mà
nói, lại có thể dễ dàng nắm bắt được vị trí của ngươi! Chẳng lẽ ngươi không
muốn học những bản lĩnh này sao? Ngươi không phải vô cùng khát khao sức mạnh
sao? Số 58, theo ta về Hắc giác đi! Nơi đó có thể làm ngươi càng trở nên mạnh
hơn! - Mấy câu cuối cùng của Huck đầy cám dỗ.

Diệp Trùng lúc này mới
bừng tỉnh hiểu ra, nhưng cũng không khỏi khen ngợi không thôi, cách này quả
nhiên là tuyệt vời! Nhưng đối với mấy câu phía sau của Huck, Diệp Trùng không
hề có chút phản ứng nào, ngược lại lặng lẽ thực hiện vài động tác trên bàn điều
khiển.

Ừ, hắn làm thế nào lại
biết tên quang giáp của mình chứ? Diệp Trùng có chút nghi hoặc.

Huck đột nhiên hỏi một
câu kỳ lạ: - Số 58, theo thông tin chúng ta tìm được, ngươi ở chỗ này gọi là
Diệp Trùng, họ thật của ngươi…

Vẫn không đợi Huck nói
xong, một tia sáng bạc phiêu hốt đâm tới trước ngực hắn, đánh không tuyên chiến
một cách đúng chuẩn!

Chương 95: Giao phong

Lời nói của Huck tắc
nghẹn dừng lại, một thương đột nhiên này của Diệp Trùng lại bị cản lại!

Huck cũng vô cùng kiêng
dè Diệp Trùng, khi ở Hắc giác, thực lực và tốc độ tiến bộ Diệp Trùng thể hiện
ra làm Huck kinh ngạc vô cùng! Tốc độ tay của Diệp Trùng tuyệt đối là tốc độ
tay đứng đầu mà hắn từng gặp qua, tuy rằng tốc độ tay không thể đại diện cho
mọi thứ, nhưng không chút nghi vấn gì, tốc độ tay là một tiêu chí quan trọng để
phát huy sức chiến đấu của quang giáp! Hơn nữa, sự cường hãn của thân thể Diệp
Trùng, ngay cả bản thân Huck cũng cảm thấy thua kém, đây cũng có nghĩa là Diệp Trùng
có thể làm được những động tác càng phức tạp, càng trái với lẽ thường, điều này
vẫn luôn có thể chiếm được tiên cơ trong chiến đấu. Tại Hắc giác, sự tôi luyện
thân thể cũng là một môn chủ yếu của bọn họ!

Hiện giờ Huck chỉ hy
vọng trình độ điều khiển quang giáp của Diệp Trùng không quá cao!

Diệp Trùng đánh không
tuyên chiến làm Huck đã sớm có chuẩn bị tiếp được dễ dàng! Huck cũng cực kỳ
buồn bực, mệnh lệnh của cấp trên là phải mang Số 58 hoàn chỉnh trở về, nhưng
với thực lực của Diệp Trùng, hắn không có nắm chắc bắt sống, nếu như thực lực hai
người không phải cách biệt quá lớn, độ khó của việc muốn bắt sống đối phương
còn khó hơn rất nhiều so với giết đối phương, nhưng cấp trên lại hết lần này
tới lần khác nhấn mạnh phải mang số 58 nguyên vẹn trở về! Huck cũng đang hoài
nghi, Số 58 sẽ không phải là con trai của lão đại Hắc giác chứ?

Nếu như không phải biết
Số 58 là một người lãnh khốc vô tình, Huck đã dùng độc chiêu của Cơ Thượng
Nhan, lấy lão già họ Tiền ra uy hiếp, nhưng Huck hiểu rõ tính cách của Số 58,
tuyệt không coi trọng tính mệnh của lão già đó. Như vậy ngược lại còn đánh rắn
động cỏ, lãng phí một lần cơ hội phục kích!

Nhưng không ngờ Diệp
Trùng lại phát giác ra điểm khác lạ, ngược lại đi đánh lén!

Tên nhóc này, là một
thiên tài nha!

Diệp Trùng không có
chút ngập ngừng nào, một thương này không đánh trúng cũng nằm trong dự liệu của
hắn, Sương chi Vịnh Thán Điệu đột nhiên đổi hướng, lại là một điểm hàn quang
bay về phía Huck! Huck không dám chậm trễ, gai trên nắm tay phải vừa đỡ vừa
gạt, điểm hàn quang này liền mau chóng trở nên ảm đạm!

Trừ phong cách thiết kế
có chút đặc biệt ra, quang giáp của Huck rất bình thường. Chỉ có gai trên nắm
tay của hai bàn tay sáng bóng hơi lộ ra sự hung ác, toàn thân không nhìn thấy
bất cứ vũ khí nào, nhưng ở chỗ mấy khớp rõ ràng đã được xử lý cho dày thêm. Hơn
nữa, gai nhọn thô kệch, ngắn nhỏ xem ra thì không hề có tỏa ra vẻ sắc lạnh, uy
lực không hiển thị rõ ràng!

Diệp Trùng cũng không
nản chí, kỹ xảo cận chiến kinh người của Huck, Diệp Trùng đã sớm tận mắt nhìn
thấy khi ở Hắc giác! Nếu như nói Huck điều khiển quang giáp chẳng ra gì, có
đánh chết Diệp Trùng cũng không tin!

Hai cái quang giáp, một
xanh môt trắng sừng sững đứng đối diện nhau!

Tiên hạ thủ vi cường!
Diệp Trùng bước lướt tới, Lam Sương như tia chớp đâm về phía quang giáp của
Huck, điểm hàn quang ở mũi thương đó vẽ nên một đường màu bạc kinh tâm động
phách! Huấn luyện cơ bản đã sớm trở thành bản năng của Diệp Trùng, bước lướt
này có vài phần lưu loát tự nhiên.

Huck nhìn thấy bước
lướt đi thoạt nhìn không thể bình thường hơn này của Sương chi Vịnh Thán Điệu
không khỏi biến sắc. Tinh thông cận chiến, hắn tự nhiên nhìn ra chất lượng của
cú lướt đi này. Nếu như là bản thân hắn, bước lướt đi hoàn mỹ hơn cái này mấy
lần, hắn cũng có thể làm được, nhưng nếu như là điều khiển quang giáp, vậy thì
hắn tự thấy không bằng! Ngược lại, một thương nhìn thấy kinh người này của Diệp
Trùng, hắn không có chút cảm giác gì, tuy rằng xem ra rất kinh người, nhưng hắn
ít nhất có mấy cách đối phó! Với hắn, chênh lệch giữa thương pháp và nhịp bước
của Diệp Trùng thật sự là lớn đến mức có chút không bình thường!

Quang giáp của Huck tên
là Khải, đã bầu bạn với hắn hai mươi năm. Cùng nhau nhiều năm như vậy, gần như
trở thành một bộ phận của bản thân hắn!

Khải lùi nhanh ra sau,
xuýt xoát tránh được thương này của Diệp Trùng. Mũi thương Lam Sương lấp lánh
hàn quang xoẹt qua trước mặt Khải chỉ cách trong gang tấc.

Bước chân Sương chi
Vịnh Thán Điệu dịch chuyển, Lam Sương đổi hướng một cách ngụy dị, đâm vào sườn
Khải.

Sườn trái của Khải hơi
hạ xuống, nghiêng nghiêng đánh vào bên cạnh của Lam Sương, Lam Sương bị đánh
bật lên cao! Diệp Trùng trong lòng kinh hãi, không ngờ cái quang giáp hình dáng
không ra gì này của Huck lại có sức đôi tay mạnh mẽ đế vậy! Diệp Trùng thuận
thế dùng đuôi thương chặn đỡ nắm đấm đang hướng mình rít gào đánh tới!

Sức mạnh của một quyền
này nếu như không phải Diệp Trùng ra lệnh Sương chi Vịnh Thán Điệu gia tăng lực
nắm, Lam Sương có 80, 90% sẽ bị thoát tay bay đi!

Vẫn chưa kịp phản ứng,
Diệp Trùng liền cảm thấy đảo lộn, quang giáp của Huck cách mình càng lúc càng
xa! Lúc này hắn mới hiểu được là bản thân không biết lúc nào đã bị Khải cho một
đá! Chiến ý trong mắt Diệp Trùng đột nhiên tăng mạnh!

Sức mạnh thật lớn!
Quang giáp của Huck vì để phối hợp với cách chiến đấu của bản thân, nhất định
đã tăng cường mức độ lớn động lực của bốn chi. Diệp Trùng ngầm suy đoán!

Quang não phát ra một
trận tiếng cánh báo chói tai, rõ ràng một đá này gây hại không nhỏ cho Sương
chi Vịnh Thán Điệu, trong lòng Diệp Trùng không khỏi kinh hãi, mình vốn không
có phát hiện hắn lúc nào đá ra! Kỷ xảo thật lợi hại!

Hai tay Diệp Trùng
giống như một làn khói mỏng, ra một loạt mệnh lệnh trên bàn điều khiển!

Động cơ của Sương chi
Vịnh Thán Điệu ầm ầm mở ra, trước khi quang giáp vẫn chưa rơi xuống đất, vẽ nên
một đường cong tuyệt đẹp, ổn định lại thân hình! Huck đối với việc Diệp Trùng
không hề bị té ngã không có chút kinh ngạc nào, với tốc độ tay của Diệp Trùng
mà nói, thật sự là quá mức bình thường đi. Huck điều khiển Khải như dòi bám vào
xương, gần như khi Diệp Trùng vừa ổn định thân hình, nắm đấm của hắn như một
ngôi sao băng, mạnh mẽ bay về phía Diệp Trùng!

Mũi thương hất lên, Lam
Sương giống như một con rắn độc đột nhiên nhảy lên, lè ra lưỡi của nó!

Huck hơi hơi có chút
kinh ngạc, không ngờ tới cây trường thương kiểu cổ này, Diệp Trùng dùng tốt như
vậy! Không khỏi khen ngợi sự tùy cơ ứng biến của Diệp Trùng! Nên biết rằng, thứ
đồ chơi trường thương kiểu cổ này đòi hỏi kỹ xảo sử dụng đặc biệt, nếu như nằm
trong tay người không biết cách dùng, nó còn không lanh lẹ bằng một cây gậy kim
loại. Nhưng, loại vũ khí này đã sớm bị lịch sử chôn vùi không biết bao nhiêu
lâu, ngay ở Hắc giác, một nơi cao thủ nhiều như mây này, kẻ dùng thương như là
vũ khí của quang giáp của mình thật sự là ít đến đáng thương!

Trong lúc khẩn cấp,
Khai bắt chéo hai tay, bảo vệ chỗ yếu hại!

Muốn đỡ? Diệp Trùng
cười lạnh trong lòng!

Đing! Mũi thương Lam
Sương lần đầu tiên thật sự gặp được đối thủ!

Kết quả xuyên thủng qua
trong dự liệu hoàn toàn không giống nhau, Lam Sương chỉ đâm vào một nửa một
cánh tay! Diệp Trùng đột nhiên hiểu ra, quang giáp của Huck nhất định đã từng
được xử lý thêm chắc chắn một cách đặc biệt! Diệp Trùng lập tức có phản ứng,
thu thương lùi lại, kéo dài khoảng cách với Khải!

Huck hoàn toàn ngẩn
người! Hắn làm sao tin được, lại vẫn có vũ khí có thể gây nên tổn thương như
vậy với quang giáp của mình? Lập tức không khỏi nổi nóng, Khải bồi bạn với mình
đã hơn hai mươi năm, trước giờ chưa từng bị thương qua, hôm nay lại chịu thiệt
thòi lớn như vậy trên tay của tên tiểu tử thối này!

Sắc mặt Huck lập tức
trầm xuống!

Diệp Trùng lạnh lùng
nhìn quang giáp của Huck, cảm xúc không có chút thay đổi nào! Hắn biết, cơ hội
tốt nhất vừa rồi đã bị mất, Huck nhất định sẽ không để cho quang giáp của mình
(Huck) và Lam Sương tiếp xúc trực tiếp, với kỹ xảo của hắn, hoàn toàn có thể
làm được điểu này!

Diệp Trùng cảm giác lúc
này mình bình tĩnh giống như một khối băng!

Tốc độ của Sương chi
Vịnh Thán Điệu đột nhiên đẩy lên tối đa, Diệp Trùng cầm Lam Sương xông toàn lực
về phía Khải! Kinh nghiệm lúc trước cho Diệp Trùng biết, nếu như một thương này
đánh trúng, tuyệt đối có thể xuyên thủng Khải! Uy lực do lao tới tốc độ cao
mang lại gấp mấy lần công kích bình thường!

Huck tuy rằng phẫn nộ,
nhưng không hề mất đi lý trí, biết không chịu nổi một thương này, nhắm chuẩn
thế lao tới, nhanh chóng nghiêng người tránh mũi nhọn của nó!

Mắt thấy Diệp Trùng sắp
kề vai lướt qua từ bên cạnh của Huck, Diệp Trùng cười lạnh lùng, động tác tay
ảo hóa ra vô số bóng ảnh!

Cánh xếp trên lưng
Sương chi Vịnh Thán Điệu đột nhiên mở ra!

Cạnh bên cánh xếp sắc
bén như lưỡi đao, cánh xếp đã trải qua xử lý làm cứng tuyệt đối không thua kém
đao hợp kim! Tốc độ cao nhất của Sương chi Vịnh Thán Điệu có thể đạt tới bảy Hz!
m thanh xé rách không khí chói tai làm người ta khiếp sợ! Sắc mặt Huck lập tức
đại biến!

Một tiếng lớn vang lên!
Khải loạng choạng không kìm được lui ra sau, trước ngực một vết thương rất dài,
xung quanh vết thương giăng đầy vết nứt như mạng nhện!

Diệp Trùng cũng không
tốt hơn chỗ nào, xung kích to lớn làm cho cánh xếp đó trong khoảnh khắc va chạm
bị vỡ nát, cho dù Diệp Trùng sớm có chuẩn bị, cũng bị ném bay ra xa, phí rất
nhiều công sức mới ổn định được, còn tiếng cảnh báo của quang não vang lên càng
dữ dội hơn!

Tâm tình lúc này của
Huck thật sự đã xấu đến cùng cực! Rõ ràng là thực lực của mình cao hơn hẳn, kết
quả kẻ chịu thiệt ngược lại là mình, mà lại vẫn là những chiêu thức nham hiểm,
như vậy làm sao mà không làm Huck khó chịu như ăn phải ruồi nhặng! Càng huống
chi tên này lúc trước còn đã từng học tập từ mình! Quang giáp mình yêu quý hai
mươi năm hôm nay lại bị trọng thương như vậy, thế nào lại làm hắn không nổi
giận?

Sắc mặt của Huck càng
lúc càng âm trầm! Hai mắt giống như phun ra lửa!

Diệp Trùng cũng chỉ có
cười khổ một tiếng, mình cũng không còn cách nào khác, thực lực hai người cách
biệt quá lớn, mình vốn không cách nào đánh với đối phương! Cũng chỉ có thể dùng
cách đánh tổn thương địch một nghìn, mình chỉ bị hại tám trăm này! Không ngờ
Huck cũng quả thật mang bộ kỹ xảo cận chiến của hắn dời lên thân quang giáp!

Hắn cuối cùng cũng hiểu
được, kỹ xảo cận chiến do Huck điều khiển quang giáp làm ra đích xác thua xa
bản thân hắn làm nhiều lắm, nhưng nếu là đối phó với mình, vậy vẫn còn dư sức!

Không kiềm chế được,
Diệp Trùng có suy nghĩ muốn bỏ chạy! Nếu như lúc này bỏ chạy, xác suất có thể
chạy thoát là bao nhiêu?

Từ biểu hiện của quang
giáp Huck mà xét, động lực động cơ của hắn tuyệt đối không thua Sương chi Vịnh
Thán Điệu của mình, bây giờ mà bỏ chạy, hắn nhất định sẽ giống như ruồi nhặng
bám theo sau đít mình, hơn nữa, ai biết bọn chúng còn có hay không đồng bọn nữa
chứ? Nếu như bọn chúng còn có đồng bọn, vậy kẻ kiên trì không được trước tiên
khẳng định là mình! Bị vây diệt chắc là kết quả duy nhất của mình!

Diệp Trùng suy nghĩ
thật nhanh, cặp mắt lại không kiềm được liếc nhìn động cơ của Khải!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3