Sư sĩ truyền thuyết - Chương 077

Chương 77: Cái gì là người đẹp

Trời tờ mờ sáng, Diệp
Trùng đã thức dậy, mấy hôm nay giao lưu với Đinh Dĩ Ninh rất khuya, Diệp Trùng
học được cách sử dụng rất nhiều máy móc từ Đinh Dĩ Ninh, khả năng làm việc được
tăng lên khá nhiều. Do Diệp Trùng đối với việc nắm bắt sức mạnh đã đạt tới
trình độ vô cùng tinh tế, cho nên sử dụng mấy cái máy móc này cũng dễ như trở
bàn tay, sử dụng thuần thục, hơn nữa kiến thức lý luận của Diệp Trùng tích lũy
được cũng vô cùng thâm hậu, học một biết mười. Làm cho Đinh Dĩ Ninh bên cạnh
khen ngợi không thôi, cho rằng thiên phú của Diệp Trùng thật sự tốt đến kinh
người, vô cùng hâm mộ. Mà học thức của Diệp Trùng, chịu đựng đủ sự giày vò của
các lão già trong Cực quang mà tích lũy nên tri thức, há chỉ là một học sinh
trong trường học có thể so sánh cùng? Đinh Dĩ Ninh bây giờ đã khâm phục Diệp
Trùng sát đất, nếu như bây giờ ai dám nói học thức của Diệp Trùng nông cạn,
phỏng chừng Đinh Dĩ Ninh nhất định sẽ lập tức xông lên liều mạng với hắn!

Diệp Trùng làm xong tất
cả các món mì cần làm hôm nay, đương nhiên, đề nghị này lại là do Thương đề
xuất, Thương dựa trên lý thuyết về sự lên men mà tính toán, làm mì trước như
thế nào thì tốt mà khẩu vị sẽ không có sự thay đổi quá lớn, phỏng chừng loại
việc này cũng chỉ có Thương mới có thể làm ra, còn Mục, có lẽ sẽ không làm loại
việc vô nghĩa này, nghĩ tới đây, Diệp Trùng khẽ cười trong lòng. Nhưng Diệp
Trùng vẫn thử một chút cái Thương gọi là làm trước, kết quả rõ ràng thật hiệu
nghiệm, Thương vênh váo đắc ý, cả ngày cười không ngừng.

Sự khác biệt giữa
Thương và Mục thật lớn a! Diệp Trùng nghĩ thầm.

Bây giờ mình có chút
hiểu Thương nói hệ thống phán định tình cảm của mình phát triển hơn Mục nhiều!
So với Mục, Thương càng có nhân tính hơn, cũng càng giống người hơn, cảm giác
tạo cho người ta tuy rằng vô cùng quái dị, nhưng thời gian dài, Diệp Trùng cũng
quen rồi, hơn nữa Diệp Trùng cũng luôn coi Mục và Thương là, ừm, là bạn bè của
mình ư? Ừm, chắc là anh em chứ! Đối với việc làm sao phân biệt hai loại người
này, vốn không có anh em cũng chẳng có bạn bè, Diệp Trùng có chút lờ mờ. Nhưng,
dường như không cần thiết phải chia ra rõ ràng như vậy!

Mục từng nói, Thương
vốn đã tồn tại trong cái quang giáp này, hắn chắc là người nắm giữ cái quang
giáp này lúc trước, nhưng, đáng tiếc tư liệu của Thương cũng mất rồi, tư liệu
chắp vá bên trong làm Mục và Thương không cách nào phán đoán được.

Thương lúc trước là như
thế nào nhỉ?

Sau khi làm xong khẩu
phần một ngày của hôm nay, Diệp Trùng bày chúng theo đúng thứ tự thời gian, còn
như thứ tự thì hôm qua Diệp Trùng đã nói với ông Tiền rồi, chỉ cần theo thứ tự,
sự thay đổi khẩu vị rất khó nhận ra. Đối với những hoạt động này của Diệp
Trùng, ông Tiền vô cùng cao hứng, nói cái gì người trẻ tuổi phải xông xáo,
không được mỗi ngày đều chết dí trong tiệm bầu bạn với lão già mục nát là mình
đây.

Diệp Trùng sau khi làm
xong, ở trong phòng hoạt động thân thể một lát, huấn luyện thân thể của mình
bây giờ lại tới bình cảnh (cổ chai), trước khi tìm được phương pháp huấn luyện
mới, muốn đột phá bình cảnh này e rằng không có nhiều khả năng!

Tay phải của Diệp Trùng
chém xéo, bóng của tay vốn dày đặc như có thực bây giờ dường như lại có xu thế
trở nên nhợt nhạt, chẳng lẽ mình thụt lùi rồi? Diệp Trùng kinh hoảng, xem ra
trò này không tiến tất sẽ lùi, lúc trước huấn luyện mỗi ngày, mình vẫn phải
kiên trì mà, mỗi ngày luôn làm mình bảo trì trạng thái tốt nhất, vậy mới chí
lý!

Diệp Trùng vừa tự kiểm
điểm mình, vừa đứng đợi mấy người Dương An trước cửa tiệm.

Chẳng bao lâu, mấy
người Dương An tới nơi. Sắc mặt Kha Hàn tươi roi rói, mấy ngày nay, hắn điều
khiển Phi Lạc do Diệp Trùng thiết kế, chơi đến sướng vô cùng, kinh nghiệm điều
khiển loại quang giáp đua tốc độ tăng mạnh, hắn đối với lần thi đấu này vô cùng
tự tin, ai bảo người biết cải tạo quang giáp mà tổ này của mình tùy tiện kiếm
được lại là một cao thủ biến thái chứ! Hì hì, xem ra vẫn là may mắn của tổ này
của mình biến thái rồi!

Dương An dòm dòm bộ đồ
Diệp Trùng mặc trên người, khẽ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nhịn không nói gì. Bộ
đồ Diệp Trùng mặc trên người vốn là đồ của ông Tiền, kiểu khá cổ, thêm vào vẻ
mặt không có tình cảm của Diệp Trùng, thật sự là làm người ta không dám lấy
lòng. Nhưng, Diệp Trùng lại không có chút tự giác nào về mặt này, hắn chỉ chú ý
bộ đồ này có hay không ảnh hưởng sự vận động của mình, nếu như vận động thì có
hay không làm mình vướng tay vướng chân, đây mới là điều hắn quan tâm.

Tôn Tuyết Lâm coi
thường liếc nhìn, rồi hừ lạnh một tiếng, không quay đầu lại. A Tú nhẹ nhàng lay
lay tay áo của Tôn Tuyết Lâm, ra dấu nàng không nên như vậy. Rồi nhẹ nhàng nói
với Diệp Trùng: - Diệp tử, bộ quần áo này hình như không hợp với ngươi, hay là
chúng ta tới nhà Tôn Tuyết Lâm trước, quần áo của cậu nhất định có cái hợp với
ngươi, đổi bộ khác được không?

Diệp Trùng trong lòng
kỳ quái, bộ quần áo này có vấn đề ư? Thử hoạt động tay chân một lát, phát hiện
hình như không có ảnh hưởng gì tới mình, liền lạnh nhạt nói: - Không cần!

Tôn Tuyết Lâm lại hừ
lạnh một cái: - Có lòng không được báo đáp, A Tú, mặc kệ hắn!

Diệp Trùng mặt không
đổi sắc, giống như không nghe thấy câu này của Tôn Tuyết Lâm, nhưng hắn cũng
thật sự không có nghe thấy câu nói này của Tôn Tuyết Lâm, bởi vì Thương đột nhiên
chui ra.

Thương hưng phấn nói: -
Diệp tử, ha ha, ngươi vậy mà cũng quen với người đẹp! Hắc hắc, tên Mục không có
chút tình cảm đó cũng không biết quét hình 3D bọn họ đưa vào kho tư liệu, thật
là lãng phí tài nguyên mà! Diệp tử, hai người này chính là người đẹp đó nha!
Ừm, ta thích người có mái tóc dài đó! Muốn không? Diệp Trùng, ngươi theo đuổi
cô ta không?

- Theo đuổi? - Diệp
Trùng ngớ ngẩn hỏi.

Thương càng lúc càng
hưng phấn: - Đúng vậy, theo đuổi nàng, sau đó nhất định phải “ngâm” nàng! -, nói xong
liền cười dâm không thôi.

Diệp Trùng nghi hoặc
hỏi: - Nàng ta không chạy, ta làm sao đuổi theo? Đuổi theo được nàng còn phải
dùng pháo ư? Ta bây giờ không có pháo, ừm, nếu như phải cải tiến thì cũng có
thể, nhưng, nàng ta dường như không có tạo nên uy hiếp với chúng ta, hơn nữa
Mục đã nói, không thể tùy tiện giết người, đặc biệt là giết người không thể bị
người ta phát hiện! Thương, nếu như ngươi cho rằng nàng ta đối với chúng ta có
uy hiếp, vậy chúng ta ra tay buổi tối thì tốt hơn! - Diệp Trùng ngẩng đầu, liếc
nhìn A Tú, sát khí khẽ lộ làm A Tú sợ đến nỗi trốn sau lưng Tôn Tuyết Lâm.

(Chú thích: Ở đây tác giả chơi chữ. Câu của Mục nói
dùng chữ 泡 (pao4), có nghĩa là pha (ngâm) trà, nếu ai đã từng đọc Cực phẩm gia
đinh chắc biết rồi. Lâm Tam đã từng nói: nếu nàng là lá trà, ta sẽ là nước sôi,
nước sôi ngâm lá trà, tức là ta
ngâm nàng, còn ngâm là nghĩa gì, mọi người
tự hiểu. Từ này cũng đọc gần giống chữ 抱 (b
ão), nghĩa là ôm, nhưng ở đây chắc Thương không có ý
này. Còn câu nói của Lâm Tam có thể dịch là ta ngâm nàng hoặc ta ôm nàng đều
được, tùy cách nói. Còn câu trả lời của Diệp Trùng thì dùng chữ 炮 (pao4), có
nghĩa là pháo, vô tình lại tạo nên một ý nghĩa khác, cũng có liên quan tới ý
nghĩa ban đầu của Thương.)

Giọng cười dâm của
Thương giống như bị cắt ngang, tắc nghẽn, lắp bắp nói: - Diệp tử, ngươi, ngươi
vậy mà ngay cả người đẹp cũng có thể ra tay?

Diệp Trùng không cho là
đúng nói: - Giết hay không giết nàng ta là xem nàng ta có hay không tạo thành
uy hiếp với chúng ta, điều này với nàng ta có phải là người đẹp hay không thì
có liên hệ gì? Ừm, người đẹp là cái gì?

- Trời! - Thương cũng
không nhịn được la lên thảm thiết: - Tên Mục đáng chết này lại sai lầm dạy
ngươi thành dã thú rồi, trời ạ, Diệp tử, cứ tiếp tục thế này, cuộc đời ngươi sẽ
u ám lắm a! Người đẹp? Người đẹp cũng không biết? Diệp tử, ngươi hết thuốc chữa
rồi! - Than thở không dứt, sau đó còn bổ sung một câu: - Người đẹp chính là phụ
nữ xinh đẹp!

- Xinh đẹp? Làm sao
tiến hành nhận xét? - Diệp Trùng hỏi.

Thương lập tức lấy lại
tinh thần, nói: - Người đẹp, chính là phụ nữ cực phẩm, cho dù là giận dữ, cười
nói, làm nũng, đau thương đều là cảnh đẹp, là phong cảnh cực đẹp; phụ nữ không
phải là xem gương mặt, mà là xem phong vận, ánh mắt lúng liếng mới làm say
người nhất, tiếp đó không được quá hoàn mỹ, phải có tì vết, phụ nữ quá hoàn mỹ
không được xem là phụ nữ cực phẩm. Phải có chỗ làm người ta thương tiếc, có chỗ
làm người ta kính phục, hắc hắc, hai tiểu cô nương này tuy rằng bây giờ vẫn
không được xem là người đẹp cực phẩm, nhưng đợi vài năm nữa chính là người đẹp
cực phẩm đó! - Thương lại phát ra giọng cười dâm đãng.

Diệp Trùng lắc lắc đầu:
- Không hiểu!

Tiếng cười của Thương
lại bị cắt ngang, Thương không có gì để nói, cuối cùng tổng kết một câu: - Đại
khái chính là người nhìn thấy thuận mắt!

Diệp Trùng không cho là
đúng nói: - Vậy họ không phải là người đẹp!

Thương không khỏi liền
thấy hứng thú: - Ừm, chẳng lẽ trong lòng Diệp tử người có tiêu chuẩn cao hơn?
Diệp tử, nói nào, người đẹp trong lòng ngươi là thế nào?

Diệp Trùng nghĩ một
lúc, từ từ nói: - Thể hình không thể quá to lớn, sẽ ảnh hưởng tốc độ, cũng
không thể quá ốm yếu, cơ bắp phải có lực bạo phát, ừ, sức chịu đựng cũng phải
không tồi, tính dẻo dai nhất định phải cực tốt, tinh thông đánh lộn, về phương
diện quang giáp, kỹ thuật không tệ hơn ta, ra tay quả đoán, tốt nhất là một
kích tất sát! Tính cảnh giác cao. Nếu như có thể tinh thông cơ giới quang giáp
thì càng tốt! Ừm, mấy phương diện này, hai người trước mặt không có điều nào
phù hợp! Cho nên, họ đương nhiên không phải là người đẹp! - Diệp Trùng cuối
cùng đưa ra kết luận!

Thương triệt để đần ra!

Qua vài giây, Thương
mới rên rỉ nói: - Trời ạ, Diệp tử, người quả nhiên là quái thú! So tốc độ với
ngươi? Trời, ngươi cho rằng phụ nữ trên đời này biến thái giống ngươi sao? Rành
đánh lộn, chẳng lẽ người muốn tìm người đối luyện...

Diệp Trùng liền trả
lời: - Đúng rồi!

Thương dường như xém
ngất: - Đối luyện! Quả nhiên ta đoán không sai! Ra tay quả đoán, một kích tất
sát, ngươi không sợ ả một khi không cẩn thận giết ngươi à?

Diệp Trùng nói: - Chỉ
cần ta tăng cường cảnh giác, chắc là không thể nào!

- Vậy lỡ như ngày nào
đó ngươi không cẩn thận thì sao? - Thương không nản lòng hỏi.

- Sẽ không, ta vĩnh
viễn đều giữ cảnh giác, nếu như không thể giữ cảnh giác, chết không phả là rất
bình thường sao? - Diệp Trùng lạnh nhạt nói.

Mục dường như sắp khóc
rồi: - Ta đoán chính là như vậy! Trời! Diệp tử, người là biến thái!

Diệp Trùng nghị hoặc
nói: - Biến thái? Biến thái là cái gì?

Thương vừa muốn trả
lời, Diệp Trùng liền nghe thấy Dương An giận dữ hét lên.

Diệp Trùng hoàn hồn
lại, chỉ thấy Dương An sắc mặt tái xanh đóng máy liên lạc, thấy mọi người đều
đang nhìn hắn, hít sâu một hơi rồi nói: - Vừa rồi cha mẹ tiểu Ninh nói tiểu
Ninh tối qua, khi đi ra ngoài mua đồ bị đánh lén!

- Cái gì? - Trừ Diệp
Trùng, mọi người đều không khỏi cùng la lên.

- Vậy hắn bị thương có
nặng không? - Tôn Tuyết Lâm hỏi.

Dương An lắc lắc đầu: -
Không bị nặng lắm, chẳng qua phải nghỉ ngơi vài ngày, không tới cuộc thi hôm
nay được rồi!

Kha Hàn tức đến nhảy
dựng lên, tức giận: - Nhất định là La Kiệt Bản tên khốn đó giở trò, mẹ nó, ta
hôm qua còn thấy mấy tên thanh niên lượn lờ quanh nhà của tiểu Ninh! Mẹ nó,
nhất định mấy tên đó làm rồi! Ta phải đánh gãy chân bọn chúng! - Kha Hàn tức
giận bừng bừng liền tính tìm mấy tên đó tính sổ. Dương An vội vàng kéo Kha Hàn
lại, nhưng sức Dương An rõ ràng không bằng Kha Hàn, ngược lại bị Kha Hàn kéo
đến nỗi bước chân lảo đảo, Tôn Tuyết Lâm vội tới giúp đỡ, hai người phí sức lắm
mới làm Kha Hàn bình tĩnh trở lại.

Trong lòng Diệp Trùng
rất không cho là đúng, chưa gì đã để lộ ra ý đồ công kích của mình, thật là ngu
không gì bằng!

Mọi người bình tĩnh
lại, bắt đầu rối lên, không có Đinh Dĩ Ninh, chỉ dựa vào một mình Diệp Trùng,
ai trong lòng cũng không yên, nhưng lúc này muốn tìm một người tinh thông các
loại cải tạo quang giáp giống như Đinh Dĩ Ninh, không nghi ngờ gì, là chuyện
Ngàn lẻ một đêm! Mấy ngày này, thứ mọi người nhìn thấy là do Diệp Trùng đưa ra
ý tưởng, Đinh Dĩ Ninh lại mang ý tưởng của Diệp Trùng thành vật thật, tác dụng
của Đinh Dĩ Ninh quan trọng vô cùng.

Nhưng hiện giờ Đinh Dĩ
Ninh xảy ra chuyện rồi, vậy phải làm sao đây?

Thời gian từ từ trôi
qua, mọi người đều rối tung cả lên, trừ Diệp Trùng, Diệp Trùng cho rằng mình
chẳng qua chỉ là một người làm thuê, mấy thứ này không cần mình lo.

Thấy thời gian càng lúc
càng tới gần, Dương An cắn răng, hỏi Diệp Trùng: - Diệp tử, nếu như không có
tiểu Ninh, ngươi có thể hoàn thành cải tạo không?

Diệp Trùng nghĩ một
chút, nói: - Có khoảng 80% khả năng! - Không biết trong lúc vô ý, Diệp Trùng đã
bị ảnh hưởng của Mục, cũng bắt đầu dùng số để biểu đạt.

Dương An mừng rỡ: - Vậy
quá tốt rồi! Vậy phải nhờ Diệp Trùng rồi!

Diệp Trùng nói: - Có
thể, nhưng giá tiền phải tăng lên 2.500 kim cương một giờ!

Tôn Tuyết Lâm tức đến
run cầm cập: - Ngươi, ngươi vậy là nhân cháy nhà đi hôi của, ném đá xuống giếng!

Diệp Trùng nhíu mày,
trong lòng hỏi Thương: - Thương, ta làm nhiều hơn không phải nên thu phí nhiều
hơn sao?

Bị Diệp Trùng đả kích
nghiêm trọng, Thương hết sức nói: - Nên!

Diệp Trùng nhướng mày,
không nhìn Tôn Tuyết Lâm, chỉ nhìn Dương An.

Dương An cắn răng: - Được!
Quyết vậy đi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3