Sư sĩ truyền thuyết - Chương 076
Chương 76: Điều bồi sư
Cái đuôi nhỏ của ác ma
nào đó liên tục đung đưa đầy hấp dẫn: - Loại hợp kim này không chỉ có sức phòng
ngự kinh người với công kích vật lý, mà đối với sự đề kháng vũ khí có tính chất
năng lượng cũng có biểu hiện cực tốt giống như vậy. Hơn nữa, điều làm người ta
đáng tán tụng nhất là mật độ của nó chỉ vẻn vẹn bằng 1/3 hợp kim quang giáp nhẹ
nhất đã được biết đến hiện nay. Chỉ nghĩ cũng biết, nếu như quang giáp do loại
hợp kim này chế tạo, cho dù sử dụng động cơ bình thường, tốc độ của nó cũng vô
cùng khủng bố.
Quang mang trong mắt
Diệp Trùng càng lúc càng sáng.
Chỉ cần có liên quan
tới cơ giới quang giáp, đều có lực hấp dẫn vô cùng lớn với Diệp Trùng.
- Loại hợp kim này
tuyệt đối là lựa chọn mơ ước của quang giáp, Diệp tử, ngươi nghĩ xem, nếu như
quang giáp dùng loại hợp kim này chế tạo, hắc hắc... - Giọng nói giống như thán
phục do giọng nói điện tử của Thương phát ra làm người ta cảm thấy sự quái dị
nói không ra lời.
Còn Diệp Trùng, hoàn
toàn không chú ý tới mấy cái này. Trong đầu hắn đang điên cuồng suy nghĩ, nếu
như thật như lời Thương nói, vậy thật sự là quá tuyệt vời rồi!
Nhưng Diệp Trùng rất
nhanh tỉnh táo trở lại: - Ngươi biết công thức của loại hợp kim này?
Thương đắc ý nói: - Đó
là đương nhiên, tuy rằng ta cũng không biết công thức này từ đâu mà có, nhưng
nó dường như vẫn luôn ở trong kho tư liệu. - Nói tới đây, giọng nói của Thương
dường như có chút nghi hoặc. - Đáng tiếc, trong đó có rất nhiều tư liệu đã bị
hư hại, ta và Mục đã thử rất nhiều cách, đều không cách nào khôi phục được!
Thương tạm dừng rồi
nói: - Nhưng, chút Đa côn thạch này đối với một cái quang giáp mà nói, thật là
quá ít!
Diệp Trùng nhìn Đa côn
thạch chỉ to bằng hai nắm tay, lại nghĩ tới quang giáp cao hơn mười mét, không
khỏi tán đồng gật gật đầu, mình sở trường về cơ giới quang giáp, đối với ngành
kim loại học không hề quen thuộc, Thương đã nói như vậy, thì khẳng định là thế
rồi!
Diệp Trùng nghĩ tới lời
Thương vừa nói, không khỏi hỏi: - Thương, ngươi vừa rồi không phải nói có thể
dùng cách nhân tạo kích thích tăng trưởng của nó sao?
Mắt điện tử của Thương
chớp tắt một trận, nói: - Không sai, nhưng trị số cụ thể ta không rõ lắm, phần
tư liệu đó đã hư hại, ta chỉ biết Đa côn thạch có thể thông qua phương pháp bồi
dưỡng định thức để kích thích nó tăng trưởng.
- Bồi dưỡng định thức? -
Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên nghe tới tên gọi này.
Thương thấy thành công
gây nên hứng thú của Diệp Trùng, giọng nói cũng càng thêm hưng phấn: - Bồi
dưỡng định thức là từ chuyên dùng của Điều bồi sư, ngươi đương nhiên không biết!
- Điều bồi sư? - Diệp
Trùng càng thêm hồ đồ, đây rõ ràng lại là một nghề nghiệp Diệp Trùng chưa từng
nghe qua.
- Diệp tử, trên thế
giới này, ngoài sư sĩ vẫn còn có rất nhiều nghề nghiệp khác, ngoại trừ quang
giáp còn có rất nhiều thứ thú vị khác, ngươi chỉ có hứng thú với quang giáp thế
này, sẽ làm cho ngươi mất rất nhiều thú vui!
Diệp Trùng sửng sốt
nhìn Thương: - Thương, ngươi lúc nào trở nên rề rà như vậy? Ừm, không đúng, lúc
trước là Mục, Thương, chẳng lẽ ngươi thật sự là rề rà như vậy? Thói quen này
thật sự không làm người ta thích thú, ngươi nói có lẽ đúng, nhưng, quang giáp
chính là thú vui của ta!
Khác biệt giữa Thương
và Mục thật là lớn a! Diệp Trùng thầm nghĩ.
Thương phát ra tiếng
điện tử mô phỏng tiếng ho, ngừng một chút, vẫn quyết định trực tiếp bỏ qua câu
nói này của Diệp Trùng, làm như không có gì nói: - Cái gọi là Điều bồi sư,
chính là thông qua điều kiện khống chế sự tăng trưởng của sinh vật, để đạt được
sản vật mà mình mong muốn. Bên trong Điều bồi sư có liên quan đến sinh vật học,
sinh vật phát triển từ các ngành khoa học như vật lý, dược tể học. Thí dụ như
có điều bồi sư chuyên ngành hương liệu, bọn họ thông qua việc điều phối hợp lý
một số dung dịch nuôi cấy thực vật hương liệu, từ đó có thể thu được rất nhiều
hương liệu có phong cách đặc dị, phẩm chất của mấy hương liệu này cực kỳ tuyệt
vời, hơn nữa không có tác dụng phụ, cho nên về mặt giá cả, so với hương liệu
nhân tạo đắt đỏ hơn nhiều. Còn có điều bồi sư dược liệu, điều bồi sư ẩm thực...
Điều bồi sư rất được mọi người hoan nghênh, không chỉ bởi vì sản phẩm của điều
bồi sư được người ta hoan nghênh, hơn nữa... - Thương đột nhiên ngậm miệng,
không nói tiếp.
(Chú thích: Chắc mọi người đã biết Điều bồi sư là nghề
nghiệp gì? Đó chính là người làm trong ngành công nghệ sinh học. Có người nói
nửa đầu thế kỷ 21 là thời đại của công nghệ thông tin, nửa cuối thế kỷ 21 là
thời đại của công nghệ sinh học. Có thể tìm được thêm thông tin ở đây
(http://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%B4ng_ngh%E1%BB%87_sinh_h%E1%BB%8Dc))
Diệp Trùng không khỏi
kỳ quái hỏi: - Hơn nữa cái gì?
Thương nghĩ một lát,
cảm thấy lý do này chắc không có ảnh hưởng tới Diệp Trùng, mới nửa úp nửa mở
nói: - Hơn nữa Điều bồi sư phần lớn đều là phụ nữ!
Diệp Trùng không cho là
quan trọng, bĩu môi, phụ nữ? Cái này dường như không có quan hệ với mình!
Thương thấy vẻ mặt không
cho là đúng của Diệp Trùng, không khỏi thở phào một hơi, chẳng qua âm thanh này
thông qua sự mô phỏng của âm thanh điện tử, thật là làm người ta cảm thấy rất
quái dị.
Diệp Trùng do dự nói: -
Sương chi Vịnh Thán Điệu này, ta vẫn còn thời gian để thích ứng, nếu không, nếu
gặp tình huống nguy hiểm, vậy thì quá bị động rồi! - Sinh tồn là trên hết đã in
sâu vào nơi sâu nhất trong lòng Diệp Trùng, vô luận lúc nào, đều phải giữ được
khả năng ứng biến của mình! Diệp Trùng đối với thực lực của mình tin tưởng tuyệt
đối, nhưng dù cho như vậy, hắn cũng không dám có chút buông lỏng nào.
Chỉ hơi sơ sẩy, chờ đợi
mình rất có khả năng chính là cái chết, kinh nghiệm sống mười mấy năm làm hắn
không dám có chút buông lỏng nào, tuy nhiên cuộc sống bây giờ có vẻ như khá yên
bình.
Cũng may Thương vẫn
không có hư não, gật đầu nói: - Ừm, cái này đương nhiên là quan trọng nhất, ừm,
để ta tính xem, đại khái ba ngày, phỏng chừng ngươi sẽ khá quen thuộc cái quang
giáp này. Tuy nhiên cái quang giáp này thật sự khó làm cho người ta để mắt tới,
nhưng bây giờ ngươi cũng chỉ dùng nó thôi, điều duy nhất coi như không tồi cũng
chính là cây thương kiểu cổ này, bây giờ ngươi khẳng định không cách nào nắm
bắt được phương pháp sử dụng nó, Mục đã mô phỏng, tính toán cách thức sử dụng
cây thương kiểu cổ này, phỏng chừng trước khi hắn xuất hiện lần sau sẽ có thể
hoàn thành. Một thanh vũ khí có uy lực lớn nhất mà không dùng như vậy cũng thật
là đáng tiếc!
Diệp Trùng nghe nói
không khỏi mừng rỡ, mình vẫn đang cân nhắc làm thế nào dùng cây thương kiểu cổ
này, không ngờ Mục đã vì mình mà tính toán rồi, trong lòng Diệp Trùng có chút
cảm động.
Phía bắc khu Kiệt Sa là
một vùng đất hoang vu, một tấc cỏ cũng không mọc, điều kiện vô cùng tồi tệ. Giá
cả cây cối vô cùng đắt đỏ, đám thám hiểm đầu tiên phát hiện ra hành tinh Lam
Hải năm đó không kiêng dè gì khai thác và chặt đốn cây, thu được lợi ích khổng
lồ. Chỗ này chính là một trong những khu vực bị phá hoại nghiêm trọng nhất năm
đó.
Trong vòng mấy km vuông
hoang vắng không bóng người, một ngày có quá nửa là cát bay đá chạy, phủ kín
khắp nơi, tối tăm u ám, ngay cả quang giáp ở trong đó cũng vô cùng nguy hiểm,
hệ thống định vị trong hoàn cảnh như vậy rất dễ mất tác dụng, nếu như hệ thống
định vị mất tác dụng, vậy thì lạc đường chính là kết quả duy nhất có thể gặp bất
cứ lúc nào. Mà lạc đường trong hoàn cảnh này, kết cục chờ đợi người đi lạc
thường là năng lượng cạn kiệt mà chết.
Nơi đây là khu vực cấm
bay của quang giáp.
Nhưng trong gió cát,
vậy mà lại có hình dáng mơ hồ của một cái quang giáp.
Diệp Trùng cẩn thận điểu
khiển Sương chi Vịnh Thán Điệu, vẻ ngoài hoa lệ của Sương chi Vịnh Thán Điệu
bây giờ đã đầy bụi đất, xem ra vô cùng chật vật. Trong hoàn cảnh này, điều
khiển quang giáp càng thêm khó khăn, nhưng nếu trong hoàn cảnh này vẫn có thể
điều khiển quang giáp tự nhiên, điều này đối với Sương chi Vịnh Thán Điệu,
không nghi ngờ gì, vô cùng chính xác, đây là kiến nghị của Thương. Thương đã
đánh giá Sương chi Vịnh Thán Điệu, cho rằng nó có thể trong hoàn cảnh này có
biểu hiện không tồi, điều này mới xui khiến Diệp Trùng tới đây huấn luyện.
Nhưng, Diệp Trùng đối
với lý luận của Thương vẫn không tán đồng lắm.
Sương chi Vịnh Thán
Điệu tăng tốc, đột nhiên đổi hướng, kiếm laser đột ngột được kích phát tới mức
độ lớn nhất, thân kiếm vốn chói mắt trong gió cát chỉ nhìn thấy tối mờ mờ. Chém
một nhát, gió cát trước mặt Diệp Trùng thoáng chốc bị chia cắt, khiên ion trên
tay trái đổi hướng, Sương chi Vịnh Thán Điệu bước một bước nhỏ, nhưng tốc độ
lại cực nhanh, thoáng trái, thoáng phải, kiếm laser như rắn độc lè lưỡi, lóe lên
rồi biến mất, thân hình to lớn của Sương chi Vịnh Thán Điệu lại ngụy dị lướt
sang một bên, cùng lúc này, hai phi tiêu xoắn hai lưỡi khóa tự động như hai tia
chớp, cho dù trong hoàn cảnh cát vàng dày đặc thế này cũng làm người ta có cảm
giác kinh ngạc. Hai phi tiêu xoắn hai lưỡi khóa tự động giao thoa trên không
một cái, giống như hai con chim yến non về tổ, vui sướng bay trở lại trong tay
của Sương chi Vịnh Thán Điệu.
Động tác như nước chảy
mây trôi, mặc dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã như thế này mà vẫn không có chút
trở ngại nào.
Diệp Trùng đối với biểu
hiện vừa rồi cũng vô cùng vừa ý, mình bây giờ chính là không dùng cây trường
thương dạng cổ đó, đối với cao thủ như Johnson cũng không phải không có sức đọ
sức.
Thương thấy lý luận của
mình thu được thành công, cũng đắc ý phi thường.
Nhưng khi Diệp Trùng
rời khỏi khu vực này, hình dáng Sương chi Vịnh Thán Điệu vốn hoa lệ đã khó phân
biệt, từ xa nhìn tới giống như một cục bùn lớn, Diệp Trùng từ trong buồng lái
chui ra, cũng không khỏi trợn tròn mắt, liền cười khổ không thôi, xem ra đây
lại là công trình to lớn rồi nha!
Nhưng dường như huấn
luyện đã hoàn thành một cách hoàn mỹ, Diệp Trùng đối với Sương chi Vịnh Thán
Điệu cũng đã đạt tới mức điều khiển tùy ý, điều này làm Diệp Trùng không khỏi
thở phào.
Sinh vật học? Sinh vật
học phát triển từ vật lý? Dược tể học? Diệp Trùng nhìn tin tức tràn ngập Thương
liệt kê ra trước mặt, dù cho Diệp Trùng ý chí vững vàng, cũng không khỏi nhất
thời da đầu phát ngứa!
Trời! Diệp Trùng cũng
sắp nhịn không nổi than vãn lên! Ký hiệu, biểu đồ, công thức cổ quái, kỳ dị
trên đó nhiều không kể xiết, Diệp Trùng cũng sắp hôn mê rồi.
Cũng may lúc này giọng
nói của ông Tiền từ ngoài truyền vào: - Diệp tử, có người tìm cháu!
Diệp Trùng với tốc độ
nhanh nhất chui ra từ trong buồng lái của Thương, hắn không muốn ở trước mấy
thứ này thêm một giây nào nữa.
Tới tìm Diệp Trùng là
Dương An và Đinh Dĩ Ninh, mọi người gặp mặt không hề khách sáo, Dương An liền
nói ra ý định tới đây, còn vài ngày nữa hội thi sư sĩ của học viện sẽ bắt đầu,
hy vọng Diệp Trùng có thể chuẩn bị cho tốt, tốt nhất là mấy ngày này cùng với
Đinh Dĩ Ninh phối hợp, còn vấn đề thù lao thì nói xong rồi.
Diệp Trùng đang buồn vì
không có cớ thoát khỏi kế hoạch bồi dưỡng thành Điều bồi sư của Thương, tự
nhiên là vội vàng đồng ý, lập tức liền cùng Đinh Dĩ Ninh trở về nhà kho của gia
đình Đinh Dĩ Ninh, hai người liền bắt đầu phối hợp với nhau. Dương An đối với
loại thái độ nói làm là làm này của Diệp Trùng vô cùng tán thưởng, nhưng Diệp
Trùng lại không chút hứng thú với tên này.
Đinh Dĩ Ninh loại người
điên hễ lâm vào trạng thái tập trung liền như si như ngốc, còn bản thân Diệp
Trùng cũng cực kỳ hứng thú với quang giáp, nhưng vẫn luôn không có cơ hội thực
tiễn, bây giờ có nhiều thứ như vậy tùy ý mình quậy phá, liền chơi tới vui chết
đi được, huống chi, còn có kế hoạch bồi dưỡng thành điều bồi sư làm hắn đau đầu
nữa.
Hai người, một người
đưa ra lý luận, một người ra tay thực hiện, Diệp Trùng cũng không ngừng hỏi han
Đinh Dĩ Ninh cách sử dụng mấy cái máy móc này, mà Đinh Dĩ Ninh cũng lấy ra rất
nhiều vấn đề đã làm khó mình rất lâu để hỏi Diệp Trùng. Hai người hợp tác càng
lúc càng hợp rơ.
Ba ngày sau, chính là
hội thi sư sĩ của học viện Lam Hải.