Sư sĩ truyền thuyết - Chương 047 + 048

Chương 47

Nhìn thấy dòng người
qua lại ngược xuôi đông đúc, Diệp Trùng không khỏi vô cùng sửng sốt, Hắc giác
vô cùng hẻo lánh, không ngờ người tới nơi này lại vô cùng nhiều. Không gian
trong thành phố Trí Lan vô cùng lớn, không làm người khác cảm thấy chật chội
chút nào. Diệp Trùng liên tục tò mò đánh giá xung quanh, giống như lần đầu đi
vào mạng mô phỏng.

Đột nhiên, phía trước
có chút ồn ào, Diệp Trùng bước nhanh tới, tiến tới gần. Một tên mập vẻ mặt bóng
nhẫy mặc quần áo hoa lệ, ưỡn cái bụng to đùng đang tranh cãi với một một ông
lão mặt mũi đỏ bừng. Đại hán bên cạnh, có thể là bảo tiêu của tên mập, thấy lão
già phẫn nộ, vốn bình thường vẫn vô cùng hung hăng càn rỡ, chưa từng bị tức như
thế này, liền không tự chủ được thò tay đẩy lão già một cái. Tráng hán bảo tiêu
trẻ tuổi, lực tay lớn vô cùng, lão già bạch bạch bạch liên tục lùi ra sau, cuối
cùng bịch một cái, ngã ngồi trên mặt đất.

Vẻ mặt tên mập không
khỏi biến sắc, phẫn nộ trách mắng tên bảo tiêu!

Lão già chẳng tỏ ra
thái độ gì, chỉ tự mình đứng dậy, trên mặt cười lạnh không thôi. Tên mập vội
vàng tươi cười, nhưng lão già vẫn không nói gì. Mồ hôi trên mặt tên mập càng
lúc càng dày, nụ cười nặn ra trên mặt cũng càng lúc càng khó coi.

Đột nhiên, phía sau có
giọng nói vang lên: - Vừa rồi là ai ở nơi này làm loạn?

Diệp Trùng trong lòng
khẽ rung, mình vậy mà không hề cảm giác được người này tới gần, nếu như tên này
đánh lén, mình chắc chắn là chịu thiệt rồi! Thực lực mạnh thật! Diệp Trùng ngầm
đánh giá! Không ngờ vừa mới tới nơi này liền gặp được cường giả, trong lòng
Diệp Trùng không khỏi hưng phấn. So với những kích thích gặp được khoảng thời
gian vừa qua, Diệp Trùng càng thích cảm giác gặp cường giả này. Xem ra Hắc giác
quả nhiên là nơi thích hợp với mình!

Từ hành tinh rác đi ra,
Diệp Trùng vẫn chưa từng gặp được cường giả chân chính, Diệp Trùng cảm thấy bọn
họ bất luận là thân thể, kỹ xảo hay là tinh thần đều vô cùng yếu ớt, rất khó
kích thích ham muốn chiến đấu của Diệp Trùng. Thật ra tâm tư của Diệp Trùng vô
cùng đơn giản, hắn chỉ muốn mạnh lên, trong ý thức của hắn, thực lực mới là quả
cân nặng nhất để bảo đảm tính mệnh, quyết định vận mệnh của mình.

Một người đeo mặt nạ
đen đi tới, mặt nạ đen tuyền sáng bóng, đường nét nhu hòa, bất kể là mũi hay là
miệng cũng vô cùng trọn trịa, hai mắt trên mặt nạ màu bạc sáng, gây xung đột
thị giác mãnh liệt! Cả cái mặt nạ giống như có một sức kéo kỳ dị, hễ tâm thần
chú ý lên nó liền rất khó mà dời đi! Áo gió toàn màu đen làm tăng thêm vài phần
tiêu sái và thần bí.

Mồ hôi trên trán tên
mập dầm dề theo trán rơi xuống.

Phía dưới mặt nạ, trong
lòng Johnson có chút buồn bực, lại gây sự trong thời gian trực của mình!

Nhìn tình hình trước
mặt, Johnson đã đại khái đoán ra chuyện gì xảy ra. Lạnh lùng liếc tên mập một
cái, ánh mắt giống như có thực đâm vào tên mập, mồ hôi trên trán tên mập càng
nhiều, vẻ mặt kinh hoàng càng đậm.

Johnson lười để ý tới
hắn, đi thẳng tới bên tường, sau khi thao tác một hồi, soạt, trên tường xuất
hiện một màn hình, không ngừng chiếu lại chuyện vừa xảy ra.

Giọng nói Johnson lạnh
như gió thu: - Lệnh cấm võ của Hắc giác, các ngươi cũng dám vi phạm, hắc hắc,
các ngươi tự đi theo ta hay là muốn động thủ?

Bảo tiêu tráng hán bên
cạnh tên mập coi thường bĩu môi, tên mang mặt nạ trước mặt này trong mắt hắn
quá ốm yếu, e rằng một quyền của mình liền có thể đánh bay hắn, thật không biết
ông chủ sợ hắn vậy làm gì.

Nhưng Diệp Trùng lại
không hề dám có chút khinh thường tên đeo mặt nạ đen này, từ việc mình không hề
phát hiện hắn tới thì đã biết thực lực của hắn không bình thường. Nên biết,
thính lực của Diệp Trùng có thể nói là vô cùng kinh người, cảm giác của hắn
cũng cực kỳ nhạy, trước giờ chưa từng xảy ra việc có người tới bên cạnh hắn mà
hắn không cảm giác được. Tuy rằng thân thể người áo đen không hề tỏ ra cường
tráng chút nào, không có vai u thịt bắp, nhưng người có thể hình như vậy không
chứng tỏ sức lực của hắn yếu, thí dụ như chính bản thân Diệp Trùng!

Dưới mặt nạ, khóe miệng
Johnson xuất hiện một nụ cười lạnh.

Bỗng, trước mắt mọi
người hoa lên, chỉ thấy một bóng đen lướt qua, bảo tiêu tráng hán ôm lấy bụng,
sắc mặt đau khổ đến biến dạng, ngay cả âm thanh kêu la thảm thiết cũng không
bật ra nổi. Vẻ mặt bảo tiêu tráng hán càng lúc càng đau khổ, thân hình càng lúc
càng cong lại, cuối cùng binh một cái, ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh, từ
đầu tới cuối ngay cả một câu nói cũng không thốt ra được.

Diệp Trùng giật mình
một cái, tốc độ thật là nhanh! Chỉ sợ không dưới mình! Diệp Trùng vẫn là lần
đầu tiên gặp phải người có tốc độ không dưới mình. Màn vừa rồi, Diệp Trùng
trông rất rõ ràng, người đeo mặt nạ đen trước tiên lấy tốc độ cực cao xông tới
trước mặt bảo tiêu tráng hán, sau đó chân phải khẽ gấp, hơi lui lại phía sau,
sau đó đá mạnh ra, đợi đến khi hoàn toàn đá trúng tráng hán bảo tiêu, bàn chân
của người đeo mặt nạ đen đã hoàn toàn dựng thẳng, nguyên cái chân giống như một
thanh kiếm sắc rút ra khỏi vỏ, nhìn cứ như là chạm nhẹ lên thân bảo tiêu tráng
hán, sau đó giống như quỷ mị giật lùi ra phía sau.

Lưng Diệp Trùng đã bị
mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng một mảng!

Johnson hừ lạnh một
tiếng, đi về phía bảo tiêu tráng hán đang ngã trên mặt đất.

Đột nhiên, một tiếng
vang lên từ trong đám người - Đợi một lát!

Johnson ngay khi tìm
được người nói, khóe mắt không khỏi giật một cái. Nhìn giống như một thiếu niên
bình thường, không có gì đặc biệt, đứng ở giữa đám người nhưng rõ ràng không
hòa nhập vào đám người xung quanh. Chính là giống như sói đứng giữa bầy dê! Một
người bên cạnh hắn hơi sáp lại gần hắn một chút, thân hình thiếu niên ngay lập
tức bất giác hơi điều chỉnh một chút, người sáp gần hắn đó lập tức bị bao trong
phạm vi công kích của hắn! Johnson không khỏi kinh ngạc, tâm lý cảnh giác thật
mạnh! Nhìn tỉ mỉ một chút, Johnson không kiềm chế được mà càng thêm kinh ngạc,
hai chân không đứng ngang giống người thường, chân của thiếu niên hơi chia
trước sau, hơn nữa hai chân đều hơi cong với một mức độ nhất định, điều này có
thể làm hắn càng thêm dễ phát lực, cũng càng dễ dàng ứng biến.

Thân hình thiếu niên
đều đặn, không có cơ bắp nào nổi lên, ánh mắt Johnson lợi hại cỡ nào, vừa nhìn
liền nhận ra thân thể của Diệp Trùng mạnh mẽ không dưới mình, mà sự đáng sợ của
loại thân hình này, Johnson càng biết rõ ràng hơn. Nhưng trong lòng Johnson vô
cùng nghi hoặc, loại phương pháp huấn luyện này gần như là bí mật bất truyền
của Hắc giác, thế nào lại có người mà mình hoàn toàn không biết lại luyện thành
loại thể hình này chứ? Học lén? Căn bản không thể nào! Sự truyền thụ của Hắc
giác cực kỳ đặc thù, vốn sẽ không xảy ra loại chuyện học lén! Hơn nữa, bên
trong không chỉ là vấn đề kỹ xảo, còn cần các phương pháp hỗ trợ khác, nếu
không, muốn ngăn cản sự bành trướng của cơ bắp vốn là chuyện không có khả năng!

Những người xung quanh
Diệp Trùng từng người một cách xa Diệp Trùng, giống như Diệp Trùng là ôn thần
vậy! Chẳng qua như vậy cũng mở ra một con đường cho Diệp Trùng.

Diệp Trùng hít sâu,
không lâu sau liền tiến vào nhịp hô hấp tốt nhất.

Trong lòng Ước Hán Sâm
phát lạnh, khẽ xê dịch sang trái một bước nhỏ, cả người liền đối diện với Diệp
Trùng!

Johnson trong lòng hạ
quyết tâm, mặc kệ thế nào, nhất định phải mang vị thiếu niên kỳ quái trước mặt
này trở về cho giáo quan Huck tra hỏi, nhất định phải hỏi ra lai lịch của thiếu
niên này.

Sắc mặt Diệp Trùng cảnh
giác nhìn người mang mặt nạ đen, vốn chân phải chỉ hơi ở phía sau liền lùi về
sau tới vị trí cách hai bàn chân, gối trái cũng cong nhiều hơn trước!

Johnson trầm giọng nói:
- Vừa rồi là ngươi nói? - Nếu như nói giọng nói vừa rồi của Johnson với bảo
tiêu tráng hán chỉ là gió thu, thì bây giờ tuyệt đối là gió lạnh mùa đông rét
mướt xen lẫn băng tuyết trong đó!

Tất cả mọi người xung
quanh chỉ cảm thấy không khí xung quanh giống như muốn đông cứng lại, đè nén
làm cho người ta không thể thở nổi!

Chương 48

- Đúng! - Diệp Trùng
trả lời dõng dạc.

Johnson lạnh lùng nói: -
Ừm, vậy người muốn chen chân vào sao? - Mặt nạ màu đen lóe lên quang mang màu
đen.

Diệp Trùng lắc lắc đầu.

Johnson ngẩn người, rõ
ràng là ngoài ý liệu, giọng nói không khỏi hòa hoãn lại, nói: - Ừm, vậy người
vì cái gì?

Diệp Trùng lưỡng lự một
hồi, vốn ít giao thiệp với người khác nên hắn dứt khoát nói thẳng: - Ta muốn
học kỹ xảo chiến đấu của ngươi!

Johnson ngây người, sau
đó liền mừng rỡ, đang nghĩ làm cách nào mang thiếu niên trước mặt tới chỗ giáo
quan Huck, không ngờ tới hắn lại tự mình mang tới tận cửa. Johnson tuy rằng
trong lòng mừng rỡ, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh nói: - Vậy ngươi phải qua một
cuộc kiểm tra, nếu ngươi muốn thì đi theo ta! - Johnson không thèm quay đầu
lại, trực tiếp nhấc bảo tiêu tráng hán trên mặt đất lên, mũi chân nhấn một cái,
“viu” thân
hình như tên bắn lao đi.

Diệp Trùng không chút
do dự vội vàng theo sau người mang mặt nạ đen!

Trọng lượng một hai
trăm cân của bảo tiêu tráng hán trong tay Johnson giống như không có, Diệp
Trùng càng theo sau càng chột dạ, đây đã là tốc độ cao nhất của mình rồi, vậy
mà vẫn không vượt qua được người đeo mặt nạ đen, thậm chí cự ly giữa hai người
vẫn như lúc đầu, không hề rút ngắn được. Điều càng làm Diệp Trùng buồn bực là
trên tay người đeo mặt nạ đen còn nhấc một người nặng một hai trăm cân, từ điểm
này có thể thấy ít nhất, về mặt tốc độ, tốc độ của người đeo mặt nạ đen hơn
mình một tí, càng nghĩ, Diệp Trùng càng chán nản.

Phải biết rằng, tốc độ
vẫn luôn là thứ mà Diệp Trùng coi trọng và rất có lòng tin. Ngay khi Diệp Trùng
điều khiển Ôn Ni, tốc độ của Diệp Trùng đã rất nhanh. Về sau, trong huấn luyện
thân thể của Mục, sự tăng trưởng tốc độ của hắn trong tất cả các hạng mục là có
đột phá lớn nhất, hắn cũng rất thích cảm giác tốc độ mang lại. Không ngờ phương
diện mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo vậy mà bị người ta đường đường chính
chính đánh bại, thế nào không làm hắn chán nản chứ?

Hắn không biết rằng,
trong lòng Johnson không phải là không nổi sóng!

Johnson trong Hắc giác,
luận tốc độ, trong số nhân viên cùng thời thuộc vào hạng xuất sắc, tuy rằng
không phải là đứng đầu, nhưng cũng là nhân vật nổi tiếng trong nhóm đầu. Tốc độ
là kỹ xảo hắn giỏi nhất, cũng là pháp bảo đưa đến chiến thắng cho hắn! Không
ngờ tên thiếu niên nhìn không bắt mắt này vậy mà lại cùng mình chạy ngang ngửa
với mình, tuy rằng trên tay mình nhấc thêm một người, xem ra thiệt thòi rất
nhiều, thật ra trong lòng Johnson hiểu rất rõ, ảnh hưởng do trên tay có thêm
người đối với hắn còn xa mới lớn như người ngoài nghĩ, cho dù trên tay hắn
không có cái gì, cũng tuyệt không nhanh hơn thế này bao nhiêu!

Hơn nữa, ánh mắt sắc
bén của Johnson nhìn ra được tên thiếu niên này vẫn có không gian rất lớn để
phát triển, hắn rõ ràng chưa từng học hành chính quy, chỉ là hoàn toàn nhờ vào
lực bạo phát của hai chân, nếu như sửa chữa một số khuyết điểm của hắn, tốc độ
của hắn ít nhất có thể tăng lên thêm khoảng 10%, lúc đó tốc độ của hắn khẳng
định là nhanh hơn mình! Nếu như Huck biết mình mang tới cho hắn một học sinh có
năng khiếu như vậy, chỉ e rằng bộ râu hễ nhìn tới là làm người ta chán ghét kia
sẽ bị cười đến rơi ra luôn.

Nghĩ tới việc mình sau
này nói không chừng không phải là người giỏi nhất tổ F, trong lòng Johnson
không khỏi hơi đố kỵ! Nhưng lúc đó tổ F càng mạnh thêm, hắc hắc, nói không
chừng tổ F sẽ có thể thay đổi được cục diện hiện nay! Nghĩ tới chỗ này, tâm
tình Johnson trở nên tốt hơn nhiều!

Hai người đều mang theo
tâm sự riêng, một trước một sau nhanh chóng lao đi!

Johnson rẽ quặt liên
tục, Diệp Trùng đã sớm không biết mình đang ở chỗ nào, chỉ biết một mực đi theo
người đeo mặt nạ đen trước mặt. Johnson đi vào một lối bến đỗ, Johnson quay đầu
hỏi Diệp Trùng: - Có quang giáp không?

Diệp Trùng gật đầu nói:
- Có!

- Tốt! Ngươi bây giờ điều
khiển quang giáp đi theo ta! - Người đeo mặt nạ đen gọi ra một quang giáp màu
đen, giống như những quang giáp dọn dẹp tuyến đường an toàn mà Diệp Trùng nhìn
thấy trên tuyến đường an toàn đó! Diệp Trùng cũng mau chóng gọi ra quang giáp
của mình.

Trước khi đi, Diệp
Trùng vẫn không quên báo cho Bách Lý Nam mình có chút việc, bảo hắn ở chỗ này
trước. Bách Lý Nam không biết đang làm gì, nhưng đối với việc có thể ở lại đây
vô cùng cao hứng, liền đồng ý.

Quang giáp của Johnson
vừa đi vào vành đai toái thạch bên cạnh thành phố Trí Lan, Diệp Trùng không dám
chậm trễ, cũng mau chóng điều khiển quang giáp đi vào.

Diệp Trùng không ngờ
nguyện vọng điều khiển quang giáp “chơi
đùa” trong vành đai toái thạch của mình lại
nhanh trở thành hiện thực như vậy. Johnson không nhanh không chậm, giống như đi
dạo trong vườn, thoải mái, tự nhiên, ngay cả động tác né tránh toái thạch rõ
ràng cũng rất tiêu sái, ung dung. Ngược lại, phía Diệp Trùng lại chật vật hết
chỗ nói, vốn cho rằng lần trước có thể điều khiển tàu vũ trụ đi qua vành đai
toái thạch, vậy thì điều khiển quang giáp nhất định là không có vấn đề. Không
ngờ rằng hoàn toàn không phải như vậy. Quang giáp đích thật linh hoạt hơn tàu
vũ trụ nhiều, nhưng lần đầu tiên Diệp Trùng cảm thấy quang giáp dường như có
chút quá mức linh hoạt. Toái thạch ở đây so với lần trước càng dày đặc hơn, tốc
độ cũng nhanh hơn. Mà Diệp Trùng không ngừng bị toái thạch đụng trúng, bị đụng
đến nỗi đầu váng mắt hoa, cũng may là hệ thống đệm bằng chất lỏng trong quang
giáp cao cấp khá tiên tiến, Diệp Trùng mới tránh được số kiếp, không bị va đập
vào bàn điều khiển. Chỉ là vỏ ngoài hình người anh võ bất phàm của Kim Mạch
Lang bị chà đạp đến méo mó.

Johnson bay không phải
quá nhanh, rõ ràng là đợi Diệp Trùng.

Diệp Trùng cùng với
người đeo mặt nạ đen lảo đảo bay trong khu vực Elma khoảng tám giờ, Diệp Trùng
mù mờ nhìn chi chít toái thạch, trong lòng kêu khổ không thôi, cuối cùng thì
vẫn còn bao xa nữa mới tới nơi đây!

Johnson vẫn như vừa mới
bắt đầu, không vội không vàng, không nhanh không chậm. Tình hình bây giờ của
Diệp Trùng tốt hơn nhiều so với vừa rồi, tuy rằng vẫn thường bị toái thạch từ
bốn phương tám hướng bay tới đụng trúng, nhưng đã không chật vật giống như lúc
đầu.

Không thể không nói,
các loại mắt điện tử ở trong này hoàn toàn mất đi tác dụng, Diệp Trùng chỉ có
dựa vào mắt mình để quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Lại bay khoảng tám giờ
nữa, hai người Johnson và Diệp Trùng mới bay ra khỏi vành đai toái thạch, Diệp
Trùng cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Johnson tiếp tục bay về
phía trước, Diệp Trùng theo ngay phía sau, thoát ra khỏi phạm vi của vành đai
toái thạch, tốc độ hai người cực nhanh. Khoảng hai tiếng rưỡi sau, trước mắt
hai người cuối cùng có một căn cứ màu đen, bên trong đầy đủ đèn đuốc, vô cùng
sáng sủa. Căn cứ đại khái lớn hơn mười lần thành phố Trí Lan, dường như là do
một hành tinh nhỏ cải tạo lại.

Johnson không hề có ý
giới thiệu, mà im lặng bay về phía trước, Diệp Trùng chỉ có thể vội theo sau.

Đợi đến gần, Diệp Trùng
mới phát hiện cả căn cứ vậy mà được lồng bảo hộ hoàn toàn che chở, mà trong
không gian xung quanh căn cứ lại bố trí rất nhiều vệ tinh, pháo điện từ khổng
lồ trên vệ tinh làm cho Diệp Trùng trong lòng phát lạnh, pháo điện từ như vậy,
ước chừng chỉ cần một hành tinh nhỏ đường kính không quá 20km, cho dù không thể
bắn vỡ nó hoàn toàn cũng tuyệt đối có thể thay đổi quỹ tích chuyển động của nó!

Diệp Trùng theo người
đeo mặt nạ đen từ từ bay vào một cái hầm phản hồi, khi bay tới gần Diệp Trùng
nhìn thấy một tầng bảo vệ dày tới khoảng 15 mét, trong lòng càng kinh ngạc vô
cùng, nếu như Diệp Trùng không nhớ sai, lớp bảo vệ dày như vậy, chỉ cần một
miếng to cỡ bàn tay đều có giá trên trời, mà nơi này vậy mà ở đây, cả vùng trời
của căn cứ đều có lớp bảo vệ như vậy, dù cho Diệp Trùng vẫn luôn thiếu hụt kiến
thức về tiền bạc, đầu óc cũng hoàn toàn bị “đoản
mạch”!

Người đeo mặc nạ đen ra
hiệu Diệp Trùng đi theo, Diệp Trùng vội vàng ngừng ngây người, mau chóng đi
theo!

Đi vào căn cứ, người
đeo mặt nạ đen liền lôi bảo tiêu tráng hán từ trong buồng lái ra, bên cạnh có
người tới nhận, không biết số mệnh đang chờ đợi hắn thế nào. Nhưng đối với việc
này, Diệp Trùng cũng không hề tò mò!

Người đeo mặt nạ đen ra
dấu Diệp Trùng không cần ra khỏi quang giáp, mà trực tiếp điều khiển quang giáp
bay trong căn cứ.

Mãi khi tới trước một
cánh cửa lớn màu đen, người đeo mặt nạ đen mới dừng lại, cánh cửa đen tự động
mở ra, hai quang giáp của người đeo mặt nạ đen và Diệp Trùng từ từ bay vào
trong!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3