Sư sĩ truyền thuyết - Chương 045 + 046

Chương 45

Tin tức thủ lĩnh thứ
hai của hội Renault bị giết trong thời gian ngắn đã truyền tới bãi Xích tinh,
lão đại của hội Renault, cũng chính là anh của Bắc Nhị, Bắc lão đại thổ huyết
tại chỗ, lại đứng trước mặt đám đông thề thốt, nhất định phải báo thù cho em
trai! Mà thực lực cường hãn của Diệp Trùng, thủ đoạn độc ác cũng bị người ta
phóng đại lên vài lần, Diệp Trùng liền bị miêu tả thành Tu la tái thế, cỗ máy
giết người, rất nhanh, tất cả lão đại, đương gia đều lập tức xem xét lại cái
giá phải bỏ ra để lôi kéo Diệp Trùng có đáng hay không.

Điều này có liên quan
với Diệp Trùng không? Ít nhất, Diệp Trùng cho rằng tuyệt đối chằng có liên quan
gì tới mình!

Diệp Trùng bây giờ đang
huấn luyện kỹ xảo xạ kích, trong quá trình đối địch, xạ kích tuyệt đối là một
thủ đoạn có hiệu suất rất cao, nó có rất nhiều kỹ xảo phong phú. Nghĩ lại lần
trước mình vậy mà vẫn bắn hụt, Diệp Trùng không khỏi nóng hết cả mặt. Lúc trước
không có điều kiện cho nên không thể tập luyện, bây giờ có điều kiện rồi, vậy
thị đương nhiên không thể bỏ qua được.

Bách Lý Nam ngáp một
cái, ngồi không xa buồn chán nhìn Diệp Trùng tập luyện, chẳng chút hứng thú!
Nhưng hắn bây giờ không dám rời khỏi phạm vi 50 mét xung quanh Diệp Trùng. Một
màn máu tanh mấy ngày trước vẫn ở trước mắt, đuổi mãi không đi, bây giờ e rằng
có vô số ánh mắt nhìn sang phía này. Bách Lý Nam nhìn xung quanh, mấy người lén
lén lút lút mấy ngày trước ở lân cận theo dõi giờ đều không còn thấy bóng dáng.

Bách Lý Nam không khỏi
cười đắc ý, đây chính là công lao của hắn. Mấy ngày trước, hắn phát hiện xung
quanh thường có người theo dõi, liền báo cáo vấn đề này với Diệp Trùng, vốn
tưởng rằng Diệp Trùng nhất định sẽ điều khiển quang giáp, vung dao từ trường,
hét lên xông tới trước mặt mấy người này, chém chúng thành mấy khúc! Nhưng không
ngờ Diệp Trùng phản đối nói rằng, bọn họ và mình có quan hệ gì chứ, muốn xem
thì xem đi! Sau đó lại tiếp tục huấn luyện! Làm cho Bách Lý Nam vốn đang chờ
đợi xem trò vui không khỏi kinh ngạc ngẩn cả người.

Người theo dõi thấy
Diệp Trùng chẳng đoái hoài gì tới mình, không khỏi càng táo tợn hơn, giấu giấu
giếm giếm là cái gì chứ, toàn bộ không biết đã bị quẳng tới thiên hà nào rồi.

Nhưng Bách Lý Nam là
ai, là người sắp thành tinh rồi, bao nhiêu năm qua làm quân sư tính kế hại
người, không có chút thủ đoạn làm sao được? Bách Lý Nam sắc mặt ung dung, hoa
ngôn xảo ngữ, giải thích rằng theo dõi, giám sát chính là công việc chuẩn bị
trước khi phát động tấn công, tìm nhược điểm của đối phương, v.v... Điều này
làm cho Diệp Trùng lập tức nhớ lại khi mình bắt thú, thường quen phải quan sát
sinh vật biến dị trước, để tìm cách chiến đấu.

Trong lòng Diệp Trùng
khẽ run, ánh mắt nhìn mấy người này đã phát ra hàn khí! Bách Lý Nam biết lời
của mình có tác dụng rồi, liền nhanh trí im miệng.

Đối với kẻ địch, tuyệt
không lưu tình!

Gai chắn đòn của Kim
Mạch Lang bị Diệp Trùng cầm trong tay, giống như một thanh trường mâu, Bách Lý
Nam trước giờ vẫn chưa từng nhìn thấy ai cầm vũ khí trang bị cho quang giáp
trong tay làm thành vũ khí của mình, nhưng chỉ riêng trong tay Diệp Trùng lại nhẹ
như một cọng cỏ, cảm giác quái dị vô cùng.

Diệp Trùng từ từ đi về
mấy người đó.

Mấy người đó khẳng định
là không có chứng kiến một màn mấy ngày trước, mỗi người đều tươi cười hớn hở
chào hỏi Diệp Trùng.

Cổ tay khẽ rung, gai
chắn đòn cứng rắn vô cùng vạch lên một đường cong, vài người đau đớn bóp chặt
yết hầu, máu tươi vẫn cứ chảy ra từ kẽ tay bọn chúng, ánh mắt đầy vẻ khó tin,
mấy giây sau, ngã rầm xuống đất.

Diệp Trùng lười xem,
tiếp tục huấn luyện của mình.

Bách Lý Nam không phải
cố ý gây sự với mấy người này, nhưng hắn từng là hải tặc, vô cùng hiểu rõ thủ
đoạn của mấy người này. Bọn chúng không gì không làm, chỉ cần bị bọn chúng phát
hiện ra nhược điểm, vậy thì bọn chúng liền có thể nghĩ ra cách tới đối phó
ngươi, Bách Lý Nam vốn cũng là cao thủ trong đó. Bây giờ chỉ e rằng tất cả mọi
người đều biết hắn và Diệp Trùng là một bọn, nhưng chỉ cần Diệp Trùng không
sao, thì không ai dám đụng tới một cọng lông của hắn, nhưng nếu Diệp Trùng xảy
ra chuyện, bản thân khẳng định là chạy không thoát!

Bách Lý Nam sợ nhất
điều này xảy ra, liền ra sức khuyên Diệp Trùng khởi hành đi Hắc giác. Phí bao
công phu miệng lưỡi của Bách Lý Nam, Diệp Trùng mới miễn cưỡng đồng ý, bởi vì
xạ kích của hắn vừa mới có chút tiến bộ. Nói ra cũng kỳ quái, tài năng của Diệp
Trùng về mặt điều khiển quang giáp cận chiến có thể nói là cực kỳ kinh người,
ngay cả Mục có lúc cũng khen ngợi không thôi, nhưng về mặt xạ kích, Diệp Trùng
tuy không đến mức dùng ngu độn để hình dung, cũng chỉ là bình thường mà thôi.

Nghe theo đề nghị của
Bách Lý Nam, Diệp Trùng bán tất cả quang giáp trung cấp có trên người, đổi
thành tiền mặt (kim cương). Ông chủ cửa hàng thấy Diệp Trùng từ trong túi trút
rào rào ra một đống công tắc không gian, nhất thời bị dọa ngây cả người! Cho dù
ở bất cứ thiên hà nào, không có giấy phép chứng nhận mà buôn bán quang giáp thì
chắc chắn là tội chết!Tuy rằng ở Renault, pháp luật của chính phủ vẫn chưa vươn
tới, nhưng ông chủ vẫn là lần đầu tiên gặp được một người lấy tư cách cá nhân
buôn bán quang giáp như vậy, hơn nữa toàn bộ đều là quang giáp trắng chưa từng
qua sử dụng.

Khi Diệp Trùng và Bách
Lý Nam từ cửa hàng đi ra, trên tay xách theo một túi kim cương vàng lớn. Diệp
Trùng lấy ra một cái, đưa lên trước mặt, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy
tiền tệ thật sự. Viên kim cương vàng lớn hơn móng tay một chút, màu vàng kim
trong suốt, có hình thoi, trên mặt khắc rất nhiều hoa văn phức tạp, phong phú,
bo tròn ở các góc, dày khoảng hai hoặc ba mm, chất liệu vô cùng cứng rắn, Diệp
Trùng dùng hết sức lực lớn nhất mới bẻ gãy được nó! Quả nhiên chất liệu cứng
rắn, trong lòng Diệp Trùng đánh giá!

Bách Lý Nam mở to
miệng, hai mắt trơ ra, vậy mà vẫn có người có thể dùng sức trâu bò bẻ gãy kim
cương? Đây chính là kim cương được cho là có thể sử dụng năm trăm năm mà không
hư hỏng, với ánh mắt lâu năm của hắn, đây tuyệt đối không phải là tiền giả!

Lập tức hắn lại đau
lòng, trời ơi, đây chính là một viên kim cương vàng a, vậy mà lại phí mất một
nửa! Kim cương vàng bị hư hỏng đi ngân hàng chỉ có thể đổi được một nửa giá
trị!

Đại nhân này lai lịch
cũng thật là thần bí, ngay cả thẻ thân phận cũng không có, trên thế gian vẫn có
nơi dân chúng không có thẻ thân phận ư? Ông chủ vừa rồi cũng bị làm cho toàn
thân đổ mồ hôi, hắn cũng không ngờ trên thế gian vậy mà lại có người không có
thẻ thân phận, luôn luôn trực tiếp kéo thẻ để giao dịch, ông chủ vốn trong nhất
thời không lấy đâu ra nhiều kim cương như vậy, không thể không phái người đi
ngân hàng rút ra một lượng lớn kim cương. Do kim cương vàng giá trị quá lớn,
cho nên thường thường rất ít người lấy nó làm tiền tệ lưu thông mà mang theo
người.

(DG: Tới bây giờ có thể kết luận, đơn vị tiền tệ được
sử dụng là kim cương, có thể là kim cương nhân tạo. Giá trị của kim cương dùng
làm tiền tệ này có thể phân biệt giá trị bằng màu sắc, trong đó kim cương vàng
có giá trị rất lớn. Trong chương 35 có nhắc tới giá tiền một gói xì gà, chỉ là
kim cương, có lẽ là kim cương trắng, có giá trị thấp hơn kim cương vàng này
nhiều lắm.)

Thực lực siêu phàm,
tính tình lãnh khốc, lai lịch bí ẩn.

Một chủ nhân thật sự
làm người khác dò không thấu a!

Bách Lý Nam nhanh tay
lẹ mắt lượm lại viên kim cương bị bẻ thanh hai nửa bị Diệp Trùng thuận tay
quăng trên mặt đất, cẩn thận phủi bụi đất bám trên bề mặt, sau đó cẩn thận bỏ
nó vào trong túi mình.

Hai người đi xuyên qua
hơn nửa Renault, đương nhiên, trên đường không thiếu được nước bọt được phung
không ngừng bởi Bách Lý Nam, thao thao bất tuyệt phát huy khả năng miệng lưỡi
của mình. Nhưng vẻ mặt Diệp Trùng từ đầu tới cuối không hề thay đổi, cũng không
biết hắn cuối cùng có nghe được chút nào không!

Dưới sự hướng dẫn của
Bách Lý Nam, Diệp Trùng mua một lượng lớn pin năng lượng.

Theo Bách Lý Nam nói,
đường đi Hắc giác vô cùng khó đi, tàu vũ trụ vốn không thể đi được, chỉ có nhờ
vào sư sĩ điều khiển quang giáp mới có thể tới, cho nên tốt nhất nên chuẩn bị
nhiều pin năng lượng trước. Điều này lại vô cùng phù hợp với phong cách của
Diệp Trùng, đối với việc chuẩn bị, Diệp Trùng luôn cho là chỉ sợ thiếu chứ
không sợ thừa!

Đồng thời, tin tức vị
sát tinh này sắp sửa rời khỏi Renault cũng truyền ra ngoài, tất cả người biết
tin ở Renault đều đồng loạt thở phào! Ôn thần cuối cùng sắp đi rồi! Con đường
mà lần trước Diệp Trùng đồ sát hội Renault tới bây giờ căn bản không ai dám qua
lại, mùi máu tanh nồng nặc tuy rằng đã được tẩy rửa vô số lần vẫn không cách nào
tan hết. Mấy ngày trước nghe nói còn có người dám theo dõi hắn, dọa tới các lão
đại lúc đó cùng nhau chạy tới chỗ lão đại nọ khuyên can hắn ngưng ngay loại
hành vi nguy hiểm này, hơn nữa còn uy hiếp nói, nếu không nghe, mọi người sẽ
liên thủ trước tiên tiêu diệt hắn! Nhưng không ngờ lúc đó liền có người chạy
tới báo rằng mấy tên lâu la đó đã bị giết rồi!

Tất cả đều trông mong
vị sát tinh này có thể mau chóng rời khỏi Renault, nhưng trong lòng mọi người
đều xuất hiện một vấn đề, hắn đi Hắc giác làm chi?

Nghe Bách Lý Nam nói
như vậy, Diệp Trùng đối với việc từ bỏ tàu vũ trụ đó có chút không nỡ, tính
năng tốt như vậy, quan trọng nhất là rất kiên cố a! Quăng đi thật có chút đáng
tiếc, tuy rằng hơi khó coi, nhưng Diệp Trùng không quan tâm tới điều đó.

Hai người chuẩn bị tốt
xong lập tức hướng Hắc giác thần bí xuất phát!

Chương 46

Bách Lý Nam không biết
điều khiển quang giáp, chỉ có thể ngồi chung với Diệp Trùng. Vốn buồng lái đã
không rộng rãi, lại phải chứa hai người liền càng trở nên chật chội, mà làm
người ta hận nhất là, đồ đạc dành cho phái nữ mà Phượng Túc làm đại sứ do Bách
Lý Nam mua lại sống chết cũng không chịu vứt bỏ. Phạm vi hoạt động trong buồng
lái càng nhỏ, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới thao tác điều khiển quang giáp của
Diệp Trùng, không chút do dự, Diệp Trùng lập tức mang tất cả thứ linh tinh
quăng ra ngay tại chỗ, mà đối với vẻ mặt khóc than của Bách Lý Nam lại như nhìn
mà không thấy.

Nhét vào một con chip,
lộ tuyến đi tới Hắc giác lập tức được quang não đọc ra, hiển thị lên bản đồ
thiên hà. Con chip này là do Bách Lý Nam tốn hai mươi kim cương vàng mua được
từ một cửa hàng nhỏ không bắt mắt. Nghe đâu, cửa hàng nhỏ này chuyên môn cung
cấp tuyến đường an toàn mới nhất để đi tới Hắc giác.

Diệp Trùng điều khiển
quang giáp gầm rú bay đi, quang giáp tự động theo lộ tuyến đã được lập trình
sẵn mà bay đi.

Bay được khoảng ba mươi
tám giờ, hai người cuối cùng tới được vành đai bảo hộ của Hắc giác - khu vực
Elma. May mà có Bách Lý Nam nhắc nhở, mang theo rất nhiều pin năng lượng, nếu
không vốn không thể bay xa như vậy.

Hoàn cảnh giữa các hành
tinh của Hắc giác vô cùng đặc thù, bên ngoài của nó được một vành đai toái
thạch cực lớn bao vây, đây chính là khu vực Elma. Toái thạch của khu vực Elma
tuyệt không hề yên tĩnh, mà không ngừng vận động, đồng thời, bên trong còn có
nhiều không đếm xuể những vóng xoái toái thạch, nếu như bị kéo vào trong, trong
vòng một giây sẽ bị lực lượng mạnh mẽ xé nát thành vô số phần, giống như một
cái máy xay thịt vận chuyển với tốc độ cao. Chỉ số nguy hiểm của khu vực Elma tuyệt
đối không thấp.

Diệp Trùng đã chuyển
quang giáp từ chế độ tự động sang chế độ tay, giữa chi chít vô số toái thạch,
một tuyến đường an toàn trống trải rộng khoảng 100 mét lúc ẩn lúc hiện. Diệp
Trùng bây giờ mới biết tại sao Bách Lý Nam nói tàu vũ trụ căn bản không thể nào
tới được Hắc giác, tuyến đường hẹp như vậy, chẳng trách tàu vũ trụ không cách
nào đi vào.

Chỉ hơi xuất thần, một
cục vẫn thạch đường kính khoảng hai mét với tốc độ cao lướt qua trước mắt Diệp
Trùng, làm Diệp Trùng giật mình, toàn thân thoát mồ hôi lạnh, mà Bách Lý Nam
càng bị dọa không ít. Diệp Trùng cũng không dám lại mắc sai sót, cẩn thận điều
khiển quang giáp, thật ra vẫn thạch trên tuyến đường đã được dọn sạch rất
nhiều, chỉ là ngẫu nhiên có vài viên toái thạch lướt qua tuyến đường, rất dễ làm
người ta hoảng hốt một trận.

Đột nhiên, trước mắt
xuất hiện một tiểu đội sư sĩ điều khiển quang giáp hình người màu đen tuyền,
trong lòng Diệp Trùng khẽ động, sắc mặt thoáng biến sắc!

Kỹ xảo thật cao minh!
Trong khi bay với tốc độ cao, trực tiếp dùng chân làm cho toái thạch trôi nổi
trên tuyến đường văng ra khỏi tuyến đường, nhưng quỹ tích bay của nó lại không
hề thay đổi tí nào, dường như không nhìn thấy ảnh hưởng của viên vẫn thạch này
tới nó vậy, nó giống như một quả cầu thịt khổng lồ, toái thạch ven đường từng
cái một bị nó tông trúng, nhưng nó lại không chút chút cản trở nào. Giả sử
trọng lượng hai bên sai lệch rất lớn, loại tình huống này mới xảy ra, giống như
một cái chùy sắt vung vẩy với tốc độ cao, vài viên đậu xanh bay thẳng tới, bị
chấn bay khẳng định là đậu xanh, mà ảnh hưởng chùy sắt chịu lại nhỏ gần như
không. Nhưng trọng lượng của quang giáp màu đen đó và nham thạch chênh lệch
không lớn, nham thạch bị văng ra, đường bay của bản thân hắn gần như không có
bất cứ ảnh hưởng nào, như vậy thế nào lại không làm Diệp Trùng thất kinh chứ?

Diệp Trùng đích xác tin
tưởng bản thân không cách nào làm được tới mức nào, trong khi bay với tốc độ
cao mà va trúng nham thạch đối với hắn đương nhiên không thành vấn đề, nhưng
khi hắn đồng thời đánh văng nham thạch, đường bay của hắn tuyệt đối sẽ bị thay
đổi, hơn nữa là thay đổi rất lớn!

Tốc độ của tiểu đội màu
đen cực nhanh, trong nháy mắt đã không còn thấy hình dáng, trên đường hắn đi
qua, tất cả nham thạch trôi nổi trên tuyến đường toàn bộ đều bị bọn họ dọn sạch.

Sắc mặt Diệp Trùng
ngưng trọng hỏi: - Đám này là người gì vậy?

Bách Lý Nam nói: - Tôi
cũng không rõ lắm, giống như là phụ trách dọn dẹp tuyến đường, ngài biết đó,
tuyến đường ở chỗ này vô cùng không ổn định, không có bọn họ dọn dẹp thật sự là
có vấn đề!

Diệp Trùng biết Bách Lý
Nam chắc là cũng không biết, liền ngậm miệng không nói, mong đợi trong lòng đối
với Hắc giác không khỏi càng tăng lên vài phần. Diệp Trùng đối với sự đề cao
thực lực bản thân có sự theo đuổi cuồng nhiệt. Thực lực quang giáp đen tuyền đó
vừa mới thể hiện làm Diệp Trùng thấy được một thế giới mới! Đây là một hệ thống
hoàn toàn khác với những gì Mục đã dạy mình! Không có gì làm hắn hưng phấn hơn
cái này.

Tuyến đường an toàn
quanh co khúc khuỷu, Diệp Trùng lấy lại tinh thần, vẫn còn nguy hiểm vô cùng,
tuyến đường như vậy, sư sĩ có kỹ thuật bay hơi kém vốn không thể đi qua. Tuyến
đường ngắn ngủi tốn của Diệp Trùng tổng cộng hai giờ bay. Bách Lý Nam nhìn thời
gian, không khỏi cảm khái nói: - Kỹ thuật bay của đại nhân quả nhiên lợi hại,
lần trước tôi tới cùng Độc nhãn long, hắn bay mất tới 6 giờ! So với đại nhân
thì thua xa!

Chiếu vào trong mắt là
một thành phố trong vũ trụ, hình dáng của nó là do hai vòng tròn đồng tâm, đồng
trục khổng lồ tạo thành, ở trung tâm thò ra năm đường ống có đường kính ước
khoảng 3 km liên kết với vòng tròn ở trong, mà vòng tròn ở ngoài giống như bao
bọc lấy vòng tròn bên trong, hai cái vòng từ từ vận động với phương hướng trái
chiều. Đường kính vòng tròn bên ngoài đạt tới 15 km, còn đường kính vòng tròn
bên ngoài đạt tới mức kinh người, 19 km.

Nhìn thấy dáng vẻ kinh
ngạc của Diệp Trùng, Bách Lý Nam đắc ý giới thiệu: - Đây chính là thành phố Trí
Lan bên ngoài của Hắc giác, nghe nói tên của nó là vì kỷ niệm một trong những
người sáng lập ra Hắc giác - Dương Trí Lan. Thành phố Trí Lan so với thành phố
Hủy Đàm mới xây dựng năm ngoái của thiên hà Farr còn lớn hơn, hì hì, nơi đây
chính là thiên đường, chỉ cần thứ người có thể nghĩ tới, hơn nữa chỉ cần người
có tiền, bất luận người cần phục vụ như thế nào, thương nhân ở nơi này đều sẽ
thỏa mãn người. Hì hì, đương nhiên cũng bao hàm... - Bách Lý Nam cười dâm không
thôi!

Diệp Trùng lười để ý
tới tên này, cẩn thận điều khiển quang giáp đi vào lối đi tới bãi đáp tự động,
cửa lối đi cũng tự động đóng lại sau khi Diệp Trùng đi vào.

Mấy giây sau, áp suất
không khí bên trong lối đi được điều chỉnh tới chỉ số thích hợp, hệ thống kiểm
soát trong lối đi nhắc nhở Diệp Trùng có thể đi ra! Diệp Trùng và Bách Lý Nam
chui ra khỏi quang giáp, Diệp Trùng thu quang giáp vào trong thứ nguyên không
gian. Hai người đi tới cửa ra, cửa cảm ưng “tích” một tiếng, tự động mở ra!

Bách Lý Nam lập tức đi
ra lối đi trước, Diệp Trùng hơi trù trừ, cũng mau chóng theo sau Bách Lý Nam,
cảnh giác đánh giá xung quanh. Gương mặt gầy ốm của Bách Lý Nam lúc này hiện vẻ
hưng phấn, có vài phần khí phách.

Vừa ra khỏi lối đi,
cảnh vật trước mắt liền thay đổi, ở chính giữa đại sảnh đầy cảm giác hiện đại
là một màn hình cực lớn, bên cạnh lối đi mà Diệp Trùng đi ra đó còn có rất
nhiều cửa, theo hình nửa vòng tròn tản ra xung quanh. Trên màn hình bị chia cắt
thành mấy phần, có hướng dẫn của thành phố Trí Lan, cũng có nhiều tin tức quan
trọng các loại.

Bách Lý Nam cẩn thận
nhắc nhở Diệp Trùng: - Đại nhân, ở Hắc giác, cho dù có xảy ra chuyện gì, ngàn
vạn lần không thể động võ. Ở nơi đây, hậu quả của việc động võ vô cùng nghiêm
trọng. Mấy đội bảo vệ đó cực kỳ lợi hại. - Nhìn thấy trong mắt Diệp Trùng ngược
lại lộ ra dáng vẻ háo hức muốn thử, nhất thời làm cho Bách Lý Nam bị dọa cho
hồn phi phách tán: - Đại nhân ngàn vạn lần đừng động võ, tuy rằng người rất lợi
hại, rất nhiều người mạnh mẽ tới nơi này cũng không tin, nhưng không có ai có
thể lấy được gì tốt từ tay của đội bảo vệ, hơn nữa, cuối cùng đều bị giải đi,
kết quả thế nào, ai cũng không biết, nhưng sau đó, không ai còn thấy bọn họ nữa!

Sắc mặt Bách Lý Nam đầy
sợ hãi.

Diệp Trùng cũng không
thể không tạm thời đè nén chiến ý trong mắt xuống!

Một hồi sau, Bách Lý
Nam vẻ mặt không biết xấu hổ nói: - Đại nhân, chúng ta hay là chia ra đi đi! - Nói
rồi Bách Lý Nam như ảo thuật gia móc ra hai cái máy liên lạc, đưa cho Diệp
Trùng một cái: - Đại nhân, số của ta đã đưa vô đây, nếu có chuyện gì, ngài có
thể nhờ nó liên hệ với ta. Nhưng trong này sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ừm,
đúng rồi, đại nhân, đồ ở đây đều không được trả giá, nhưng danh dự của thương
gia ở đây cũng cực kỳ tốt, sẽ không có tình huống đưa ra giá phi pháp đâu! Được
rồi, đại nhân, người đi vui vẻ! - Nói xong Bách Lý Nam nhét túi kim cương vàng
vào tay Diệp Trùng, ngay trước khi Diệp Trùng vẫn còn chưa kịp mở miệng, đã như
làn khói chạy đi.

Diệp Trùng nhìn cái túi
trên tay, lại nhìn ra xung quanh, lại nhìn bóng hình Bách Lý Nam chạy ra xa,
không khỏi có chút ngỡ ngàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3