Sư sĩ truyền thuyết - Chương 043 + 044

Chương 43

Sau khi ra khỏi thư
phòng của lão đại, tên nhỏ con lén lút nhìn xung quanh, không nhìn thấy ai,
liền mau chóng lủi ra từ cửa sau.

Tên nhỏ con càng đi
càng xa, trên đường không ngừng quay đầu lại, vẻ mặt khẩn trương, cặp mắt gian
xảo không ngớt đánh giá xung quanh, đến khi không thấy bóng người nào, liền
nhanh chóng chui vào một con hẻm nhỏ.

- Ngươi nói cái gì? - Một
tên đại hán mặt đen đột nhiên đứng lên, cái đầu trọc bóng loáng có thể soi được
dưới ánh đèn phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

- Bắc gia, tuyệt đối
không sai. Tên Bách Lý Nam đó ta tận mắt nhìn thấy, chắc chắn không nhận lầm,
hắn bây giờ đang ở Renault, nếu ngài không tin, phái thêm vài anh em ra ngoài
lượn một vòng, chắc sẽ tìm thấy bọn họ. Đại ca chúng ta nói, bọn họ nhất định
là xuyên qua vành đai toái thạch, từ trên đường đi bãi Xích tinh rẽ sang chỗ
chúng ta! - Tên nhỏ con cung kính trả lời.

Ngay lúc này, có một
tên thủ hạ chạy vào, chạy tới bên tai đại hán mặt đen, nhỏ giọng thì thầm vài
câu, sắc mặt đại hán mặt đen lập tức trở nên vui mừng.

- Tiểu hầu tử, lần này
làm rất tốt! - Đại hán mặt đen khen ngợi, gật gật đầu, sau đó đánh mắt với tên
thủ hạ đang nghiêm túc đứng bên cạnh. Tên thủ hạ từ trong lòng lấy ra một cái
thẻ, đưa cho tiểu hầu tử: - Tiểu hầu tử, ngươi sau này phải làm cho tốt, yên
tâm, chỗ tốt tự nhiên sẽ không thiếu phần ngươi!

Tiểu hầu tử lia lịa gật
đầu, hai mắt phát sáng, tham lam nhìn vào tấm thẻ, hai tay cẩn thận nhận lấy.

Bắc gia phẩy phẩy tay,
tiểu hầu tử cũng biết chuyện liền lui ra ngoài.

Đợi khi tiểu hầu tử đã
ra ngoài, Bắc gia không khỏi ngẩng đầu cười to: - Ha ha, không ngờ ông trời
thật là chiếu cố lão tử, đại ca vì tên thích khách này mà chạy tới bãi Xích
tinh, không ngờ lão tử ở nhà ngược lại kiếm được chỗ tốt, kêu anh em chuẩn bị
cho tốt, lão tử cũng đi nhìn xem tên gia hỏa ba chiêu đã giết được Độc nhãn
long, mọi người đều mang theo súng! hừ, hắn có nhanh hơn nữa thì có thể nhanh
hơn súng sao? - Bắc gia đắc ý không ngừng dùng tay sờ cái đầu trọc bóng loáng
của mình.

Bên cạnh có một tên thủ
hạ do dự nói: - Nhị gia, anh nói việc này có cần hỏi ý kiến lão đại một chút
không?

Bắc gia chửi toáng lên:
- Hỏi cái đít, đợi ngươi hỏi xong hai tên đó đã sớm mất tăm mất tích rồi, đợi
chúng ta bắt hắn về, cho lão đại một sự vui mừng, ha ha, còn ngây ra đó làm gì,
còn không đi chuẩn bị!

Hai người Diệp Trùng và
Bách Lý Nam dạo chơi ở Renault. Bách Lý Nam bây giờ tinh thần chán nản không
thôi, quỷ mới biết chủ nhân này là từ đâu chui ra, cái gì cũng không biết, một
hồi hỏi cái này, một hồi hỏi cái kia, lúc đầu Bách Lý Nam hãy vô cùng hăng hái
giải thích cho hắn, nhưng về sau vấn đề thật sự là quá nhiều, thường khi Bách
Lý Nam vừa mới giải thích một vấn đề, chờ đón hắn chính là càng nhiều vấn đề
hơn, hơn nữa những vấn đề này lại hiếm lạ, cổ quái, thật sự làm Bách Lý Nam
không biết nói từ đâu.

Không ngờ vậy mà lại lượm
được một chủ nhân như vậy, thật là bất hạnh a, Bách Lý Nam không khỏi ngước
nhìn trời phẫn nộ. Điều làm hắn phẫn nộ nhất là cách nói loạn xạ của hắn (Diệp
Trùng) đối với thần tượng Phượng Túc của mình, cái gì chân quá nhỏ, da dẻ quá
mềm các loại, trời ơi, đây là lời nói của con người hay sao? Bách Lý Nam cảm
thấy sự bất lực sâu sắc.

Đột nhiên, trước mắt
hỗn loạn một trận, một đám đại hán khí thế mạnh mẽ xông về phía bên này.

Ánh mắt Diệp Trùng
ngưng trọng, lập tức gọi quang giáp ra.

Quang giáp Diệp Trùng
thu được từ trong tàu buôn, đều là Tượng Diệp đoàn cực khổ nhiều năm gom góp
lại để dùng làm dự bị trong trường hợp khẩn cấp, toàn bộ đều từ trung cấp trở
lên, trong đó quang giáp cao cấp cũng có không ít, Quang giáp hình người Kim Mạch
Lang mà Diệp Trùng hiện đang gọi ra chính là một quang giáp cao cấp.

Khi ở trên tàu, Bách Lý
Nam nhìn thấy Diệp Trùng từ trong hầu bao trút ào ào ra một đống công tắc không
gian, hai con mắt lập tức trợn trừng tròn xoe, chỉ vào Diệp Trùng mà nói không nên
lời. Tên này là buôn bán vũ khí à?

Diệp Trùng theo như đã
học, đem mấy cái quang giáp cao cấp và quang giáp có công năng đặc thù tiến
hành cài đặt, bây giờ làm một số việc chuẩn bị sẵn, khi gặp nguy hiểm thì sẽ
không luống cuống tay chân, có thể mau chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Trên chiến trường, một giây thì đã có thể quyết định sống chết!

Trong mắt Bách Lý Nam,
vị chủ nhân mới này của hắn không ngừng thay đổi quang giáp. Hắn muốn biểu diễn
quang giáp à? Bách Lý Nam vô cùng nghi hoặc.

Đến khi hiểu rõ việc
làm của Diệp Trùng, Bách Lý Nam không khỏi ngạc nhiên, chỉ vì nhu cầu khẩn cấp
mà chuẩn bị nhiều quang giáp như vậy ư? Hắn trước giờ chưa từng thấy có ai mang
theo bên mình hơn hai quang giáp! Mà Diệp Trùng tiến hành cài đặt tổng cộng năm
cái quang giáp cao cấp, còn có ba quang giáp đặc thù! Đây, đây thực là một kho
quang giáp di động! Bách Lý Nam không thể tin được nhìn Diệp Trùng mang từng
cái công tắc không gian đeo lên tay! Nếu như hắn biết trên người Diệp Trùng còn
có một cái Phong Sa Trùng, trên cổ còn đeo Mục, không biết khi đó sẽ có tâm
trạng thế nào...

Do công tắc không gian
phần lớn đều làm thành hình dáng đồ trang sức để tiện mang theo, Diệp Trùng vì
thế mà đeo bốn cái nhẫn, hai cái vòng tay, còn có một cái công tắc không gian
có dạng bông tai. Bách Lý Nam thấy Diệp Trùng không hề do dự đeo công tắc không
gian hình dạng bông tai lên tai trái, lập tức như hóa đá, đến khi bình tĩnh
lại, nhìn hình dạng Diệp Trùng không khỏi cười bò ra đất.

Diệp Trùng lại không hề
để ý! Khó nhìn ư? Khó nhìn thì sao chứ? Chỉ cần có thể bảo vệ mạng sống, có khó
nhìn hơn Diệp Trùng đều có thể chấp nhận! Đối với cách nói này của Bách Lý Nam,
Diệp Trùng không nhịn được xì mũi coi thường. Điều duy nhất làm Diệp Trùng cảm
thấy có chút không thoải mái là nhẫn trên tay làm giảm tính linh hoạt của hai
tay, cảm giác tay đều có chút ảnh hưởng!

Diệp Trùng ngay khoảnh
khắc đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm liền gọi ra Kim Mạch Lang trên ngón giữa
tay trái.

Toàn thân Kim Mạch Lang
tỏa ra ánh sáng màu hoàng kim, giống như thiên thần hạ phàm, uy vũ hùng tráng.
Nhưng đây lại chính là điểm làm cho Diệp Trùng bất mãn nhất đối với quang giáp
này, bắt mắt thế này, muốn lẩn trốn không làm người khác chú ý, căn bản có thể
nói là không thể nào. Nếu như là màu than chì hoặc là màu lam đậm, thậm chí là
màu nâu đều tốt hơn như thế này.

Nhưng trang bị của
quang giáp này làm Diệp Trùng vô cùng mãn ý, thân giáp thanh thoát tự nhiên, hệ
số cản gió vô cùng nhỏ, hơn nữa vỏ giáp hai lớp phức hợp, nhẹ nhưng kiên cố.
Binh khí công kích chủ yếu là dao từ trường siêu tần, uy lực của dao từ trường
lớn hay nhỏ có quan hệ trực tiếp với tần suất rung động của nó, uy lực của dao
từ trường siêu tần cực kỳ kinh người, rung động siêu tần mà nó mang theo sẽ làm
cho vỏ ngoài bằng kim loại của quang giáp trong nháy mắt tan rã, hóa thành mảnh
vụn, nhưng nó lại không có ánh sáng rực rỡ, bắt mắt như kiếm laser, nên không
được mọi người ưa thích, nhưng Diệp Trùng đối với điểm này vô cùng vừa ý.

Khác với quang giáp cận
chiến bình thường khác, Mạch Kim Lang này không hề trang bị khiên, mà lại trang
bị hai cái gai chặn đòn, ngược lại bên tay phải lại gắn một miếng khiên bảo vệ
tay nhỏ. Tốc độ, mặt mà Diệp Trùng coi trọng nhất, ở quang giáp này cũng giống
vậy, được đánh giá cao, động cơ Quang Lăng có thể cung cấp động lực tuyệt đối
là mạnh mẽ. Mà động cơ hỗ trợ lên tới tám cái làm nó thay đổi phương hướng càng
thêm linh hoạt, nhưng đồng thời, điều này làm cho độ khó thao tác của nó đạt
tới mức độ vô cùng khó. Ngoài ra, có đầy đủ mọi thứ như chuỷ thủ gì đó chẳng
hạn. Chỉ là về mặt xạ kích tầm xa lại rất yếu, chỉ là trên vai trái có một súng
xạ kích ngầm, cũng chỉ trang bị một súng tản quang năm vạn cấp, trong đám quang
giáp có thể nói rõ ràng là quá đơn giản đi!

Nhưng đối với Diệp
Trùng mà nói, loại quang giáp cận chiến này không nghi ngờ gì là thứ hắn am
tường nhất, là loại hắn thích nhất! Cho nên khi gặp phải nguy hiểm, Diệp Trùng
đầu tiên chính là nghĩ tới nó!

Một tầng ánh sáng màu
vàng kim thoáng qua con mắt điện tử của Kim Mạch Lang, lạnh lùng nhìn đám người
không có ý tốt mà tới này!

Chương 44

Tiên hạ thủ vi cường!
Ra tay trước chính là đồng nghĩa với càng có cơ hội trong chiến đấu giành được
quyền chủ động, giữa lằn ranh giữa sống và chết, cái gì là phong độ kỵ sĩ, cái
gì là lễ phép, tất cả đều là chuyện vớ vẩn! Diệp Trùng cũng không có thói quen
không tốt đó. Tuy rằng không biết đám người này có phải là tìm mình không,
nhưng không nghi ngờ gì, bọn chúng đã làm cho Diệp Trùng cảm thấy được nguy cơ
ngầm trong đó. Đối với những nguy cơ ngầm này, thói quen của Diệp Trùng là bóp
chết những nguy cơ này trước khi chúng tạo thành uy hiếp với mình. Lần này, hắn
vẫn như cũ không hề do dự làm điều đó.

Đám người này tản ra
thành một hình vòng cung, rõ ràng là muốn bao vây Diệp Trùng, ý đồ rõ ràng như
vậy, nếu như Diệp Trùng nhìn không ra, vậy hắn tuyệt đối sẽ tự cắt cổ mình. Đội
hình rối loạn chẳng ra gì, do Diệp Trùng đã nhìn thấy đội hình nghiêm chỉnh,
trật tự của Tượng Diệp đoàn và chiến thuật bầy sói đặc thù của Hồng Kỳ Ưng,
trong mắt hắn đội hình đó thật sự là không đáng một xu.

Diệp Trùng giơ tay trái
lên, bắn một phát vào chỗ tập trung đông của đám người!

Khi nhìn thấy Diệp
Trùng gọi ra quang giáp trong khi mình vẫn chưa xông tới trước mặt hắn, tất cả
đều không khỏi ngạc nhiên. Một số kẻ lão luyện, thông minh vội vàng giảm tốc độ,
lo lắng lùi ra phía sau đội ngũ.

Bọn chúng tuyệt đối
không nghĩ bên mình đông người như vậy, đối phương lại dám ra tay trước.

Súng hồng ngoại năm vạn
cấp, tuy rằng trên người Mạch Kim Lang thật sự có chút giản dị, nhưng đối với
người chỉ có một chút phòng hộ đơn giản mà nói, nó không nghi ngờ gì là cực kỳ
khủng bố! Một tia hồng ngoại to bằng cổ tay trực tiếp bắn trúng tên đứng đầu
tiên trong đám người.

Không khí xung quanh
quỹ đạo tia hồng ngoại cực kỳ nóng bỏng quét qua do quá nóng mà trở nên méo mó!
Phần khuỷu tay tay trái của người đi đầu tiên hoàn toàn bị bốc hơi, chỗ vết
thương bị đứt màu đỏ tươi trong khoảnh khắc từ màu đỏ tươi biến thành đỏ sậm,
rồi biến thành màu nâu, máu tươi phun dữ dội trong nháy mắt giống như nước vẩy
lên sa mạc, mau chóng khô cạn. Tia hồng ngoại sau khi xuyên qua người đầu tiên
dường như không có chút yếu đi nào, trực tiếp bắn trúng ngực người thứ 2, hoàn
toàn bắn thủng, một vết thương to bằng nắm tay hoàn chỉnh, có thể nhìn thấy
bụng dưới của người đó cháy khét đen một mảng. Lúc này, tiếng kêu thảm sắc nhọn
của người bị bắn trúng đầu tiên mới đột ngột vang lên, tiếp theo là tiếng kêu
thảm thứ 2, thứ 3…

Thảm cảnh trước mắt
nhất thời làm tất cả mọi người da đầu tê dại, người xung quanh bạt mạng muốn
tránh xa ba người này, cả đám người hỗn loạn cả lên.

Bách Lý Nam ngược lại
hít một hơi lạnh, dùng vũ khí của quang giáp đối phó mấy người không mặc quang
giáp này, hắn cuối cùng biết được một việc, thì ra so với vị chủ nhân này, hải
tặc vẫn còn nhân từ hơn nhiều! Bách Lý Nam rất lanh lợi, vừa nhìn thấy Diệp
Trùng nổ súng, liền ba chân bốn cẳng trốn sau lưng Diệp Trùng.

Diệp Trùng ngồi trong
buồng lái, nhếch mép cười lạnh, súng hồng ngoại của Kim Mạch Lang không ngừng
bắn loạn vào đám người này. Không thể không nói, kỹ xảo xạ kích của Diệp Trùng
thật là tệ hết biết, tuy rằng trong căn cứ huấn luyện ý thức cũng có huấn luyện
qua hạng mục này, nhưng trong hiện thực chưa từng trải qua huấn luyện xạ kích,
cho nên cho dù ký ức trong ý thức vẫn có, nhưng thân thể hoàn toàn không cách
nào theo kịp loại tiết tấu này. Đám người tập trung đông như vậy, đen thui một
đám, độ khó của bắn hụt so với độ khó của bắn trúng còn cao hơn, vậy mà Diệp
Trùng vẫn bắn hụt mấy phát, Diệp Trùng không khỏi xấu hổ không thôi.

Trên cái đầu trọc của
Bắc Nhị vã đầy mồ hôi, không ngờ tên khốn trước mặt lại độc ác như vậy, hỏi
cũng không hỏi một câu liền trực tiếp nổ súng! Hắn vốn định bắt sống tên này,
người chết chẳng có tí giá trị nào! Nhìn thấy súng hồng ngoại của Diệp Trùng
giống như lưỡi hái tử thần, không ngừng thu lấy tính mạng của đám anh em mình,
mà súng hồng ngoại trên tay đám người bên mình chẳng qua chỉ 8000 cấp, đánh lên
người Kim Mạch Lang căn bản chẳng có chút tác dụng nào! Giáp của Kim Mạch Lang
nếu không có công suất mười vạn cấp, tuyệt đối không thể làm nó bị thương! Bắc
Nhị không khỏi hấp tấp: - Mau mặc quang giáp vào? Mau!

Người xung quanh giống
như ruồi nhặng không đầu bình tĩnh lại, vội vàng gọi ra quang giáp của mình.

Nhưng do mọi người tập
trung quá đông, rất nhiều người vốn không chú ý hoàn cảnh xung quanh, chỉ muốn
mau chóng trốn trong quang giáp, ngàn vạn lần đừng bị tia hồng ngoại khủng bố
bắn trúng. Điều này dẫn tới kết quả trực tiếp là quang giáp bị gọi ra do thể
hình quá lớn, tất cả bị dồn đống loạn cả lên, tình cảnh càng trở nên hỗn loạn không
chịu nổi, thậm chí có người bị quang giáp gọi ra đạp chết, thành một đống tương
thịt!

Bắc Nhị tuyệt vọng nhìn
tình hình, che mắt không nỡ nhìn, muốn khóc nhưng không được.

Cơ hội tốt! Diệp Trùng
rút ra dao từ trường siêu tần, gai chặn đòn trên tay trái, như tia chớp lao vào
trong đám người đã hỗn loạn. Mãnh hổ vô giữa bầy dê, e rằng chính là sự miêu tả
chính xác nhất tình hình lúc này! So với gai chặn đòn bên tay trái, dao từ
trường siêu tần bên tay phải Diệp Trùng tuyệt đối là công cụ hữu hiệu để cướp đi
tính mạng con người! Hắn chuyên môn chọn chỗ yếu hại của quang giáp mà chào
hỏi, dao từ trường siêu tần đánh trúng quang giáp mang theo rung động siêu tần
thường thường làm cho quang giáp bị đánh trúng trong khoảnh khắc tứ phân ngũ
liệt, vô số mảnh vỡ, linh kiện hư hại bay tán loạn ra xung quanh, mà rất nhiều
người không kịp gọi quang giáp ra mất mạng bởi những mảnh vỡ bay với tốc độ cao
này.

Còn thân thể người bị
dao từ trường siêu tần đánh trúng thì sẽ ra sao? Thân thể con người vốn không
cách nào chịu nổi tần suất rung động cao như vậy, trong khoảnh khắc bị đánh
trúng, lấy chỗ bị đánh trúng làm trung tâm, cả thân thể liền đột ngột bị xé
thành vô số phần, bắn ra xung quanh! Vô số đóa hoa máu khổng lồ nở rộ.

So với như thế, người
chết dưới gai nhọn phải nói hạnh phúc hơn nhiều, gai nhọn với đầu gai sắc lạnh
tuyệt đối là cú nào cũng trúng chỗ yếu hại, nhanh như tia chớp, một phát là
trúng, thường thường trước mắt tối sầm một cái, thế là một mạng đã đi tong!

Bắc Nhị cuối cùng cũng
không chạy thoát, cái đầu trọc bóng loáng lục cục lục cục lăn ra xa, hai mắt
tức giận thế nào cũng không chịu nhắm.

Bách Lý Nam toàn thân
run cầm cập, đây chính là một trận đồ sát, mà bị đồ sát lại là bên đông người!
Cảnh máu tanh như thế này, tuyệt đối làm hắn cả đời không quên! Nhìn Diệp Trùng
giẫm đạp trong máu, Bách Lý Nam không nhịn được nữa, nôn thốc nôn tháo!

Cả đời không quên giống
như vậy còn có hai người vẫn một mực đứng ở xa quan sát.

Sắc mặt tiểu hầu tử
trắng không còn tí máu, lẩm bẩm nói: - Tên này thật sự là người ư?

Tráng hán trung niên
bên cạnh cũng sắc mắt hoảng sợ: - Độc ác quá! Rõ ràng không biết ý đồ của đối
phương mà trực tiếp tấn công, thủ đoạn cũng thật tàn nhẫn! Người này tuyệt đối
không phải chúng ta dây vào được!

Tiểu hầu tử vỗ vỗ ngực,
vui mừng nói: - Lão đại, may mà chúng ta lấy Bắc Nhị ra thử trước, nếu không…-

Tráng hán trung niên
gật đầu đồng ý: - Bắc Nhị so với lão đại vẫn còn thua xa lắm! Thích lập công,
trong bụng lại chẳng có gì ra hồn, chỉ huy cũng thật thất bại, cũng khó trách
Bắc lão đại vẫn không dám giao Renault cho hắn. Nếu như Bắc lão đại ở chỗ này,
tình cảnh nhất định không phải như vậy! Nhưng tên này cũng thật là ngoài ý liệu
của mọi người, không làm theo lẽ thường!

Tiểu hầu tử nói: - Chính
là, một chút quy tắc cũng không nói!

Tráng hán trung nhiên
cảnh cáo nói: - Loại người quy củ nào cũng không nói này là đáng sợ nhất, về
sau ngàn vạn lần không được trêu vào loại người này!

Tiểu hầu tử trong lòng
đã có ám ảnh, gật đầu nói: - Tiểu đệ biết, đánh chết em cũng không trêu chọc
hắn! Lão đại, lần này Renault bị trọng thương rồi!

Tráng hán trung niên
lắc đầu nói: - Phần lớn cốt cán thật sự của hội Renault đều bị Bắc lão đại dẫn
đi bãi Xích tinh rồi, nơi này chẳng qua là nhân viên trung tầng và hạ tầng của
bọn chúng thôi, nhưng, dù là như vậy cũng đủ cho bọn chúng lãnh đủ rồi! Tuy
rằng bình thường chúng ta không có cách với bọn chúng, nhưng bây giờ, hừ hừ…- Trong
mắt tráng hán trung niên xuất hiện một tia hung ác nham hiểm.

Tiểu hầu tử hưng phấn
nói: - Lão đại, có phải là chuẩn bị chơi hội Renault!

Tráng hán trung niên
lắc lắc đầu: - Việc này không gấp! Tiểu hầu tử, ngươi lần này thể hiện cực kỳ
tốt, Bắc lão đại nhất định sẽ tra ra là ai báo tin cho Bắc nhị, ngươi tùy tiện
kiếm nơi nào chơi trước đi, né tránh tình thế, đợi trận gió này qua đi hãy trở
về, tiền đã chuyển vào thẻ của ngươi rồi!

- Dạ! - Tiểu hầu tử
cung kính nói.

Chú thích: Renault: là một công ty sản xuất xe của
Pháp, liên minh với Nissan làm cho nó trở thành một trong 4 công ty sản xuất xe
lớn nhất thế giới. Thông tin chi tiết có thể tìm thấy ở đây:
http://en.wikipedia.org/wiki/Renault. Đồng thời, Renault cũng có một đội xe đua
F1, tham gia cuộc đua thể thức một từ những năm cuối thập niên 70 thế kỷ trước.
Thông tin cụ thể có thể tìm thấy ở đây:
http://en.wikipedia.org/wiki/Renault_F1.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3