Sư sĩ truyền thuyết - Chương 410 + 411

Chương 410: Lại một lần làm tiên sinh

Quản Cấm là đối tượng
bồi dưỡng trọng điểm của Quản gia, có phòng điều bồi của riêng mình. Ở trong
này, cô bé tự do hoàn toàn, có thể tùy ý lựa chọn một lĩnh vực làm phương hướng
phát triển của mình. Ở điểm này, cho dù là cha của cô, gia chủ Quản gia cũng
không thể can thiệp.

Công cụ điều bồi quý
giá đầy trong mắt bày khắp cả căn phòng. Do tình hình thông gió tốt, nơi này
không hề có mùi vị khó ngửi tràn ngập đó trong phòng điều bồi thông thường. Đây
là phòng điều bồi chuyên nghiệp chân chính của hệ thống điều bồi tinh khu tự do
Diệp Trùng nhìn thấy đầu tiên từ khi tiến vào. Rất nhiều công cụ ở chỗ này hắn
chưa từng nhìn thấy, có vài thứ hắn từng thấy trong con chip của Quản phong tử,
nhưng hắn đã sớm không phải là tay mơ, thực lực ở phương diện điều bồi của hắn
đủ cho hắn vừa nhìn liền có thể biết cách dùng đại khái của chúng.

Đứng ở cửa phòng điều
bồi, Diệp Trùng không hề tùy tiện tiến vào. Trong phòng điều bồi này phân bố
tổng cộng tám chỗ nguy hiểm, mà cửa vào chính là có ba chỗ.

Thủ đoạn của tiểu cô
nương xem ra vẫn hơi cao siêu, có thể khống chế cân bằng thuốc mê trong một khu
vực đặc biệt, không hề xảy ra việc phát tán, đây không phải là thứ điều bồi sư
thông thường có thể làm được.

Phân rõ là thuốc mê,
Diệp Trùng liền không hề kiêng kỵ, Yên châu trên tay hắn chính là khắc tinh của
tất cả thuốc mê. Thần thái ung dung tiến vào phòng điều bồi, giống như dự liệu
của hắn, hắn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

Cái miệng nhỏ của Quản
Cấm hơi mở ra, không thể tin tưởng nhìn Diệp Trùng đã tiến vào phòng điều bồi.
Cô bé vốn dĩ không kỳ vọng mấy trò con nít này có thể gây nên phiền phức gì cho
Diệp Trùng, chỉ là muốn xem phương pháp phá giải của Trúc Phong ca ca này. Đối
với điều bồi sư có thực lực được truyền tới mức tà dị vô bì này, cô bé vẫn luôn
đầy tò mò.

Cái gì cũng không làm,
hắn lại không làm gì! Cô bé vừa rồi vẫn luôn để ý Trúc Phong ca ca, cô bé nhìn
rõ rành rành. Trúc Phong ca ca không làm bất cứ chút động tác nào, hắn chỉ đi
thẳng qua trên mấy cạm bẫy này.

Ánh mắt Quản Cấm thoắt
cái trở nên cuồng nhiệt.

Diệp Trùng không hề để
ý tới ánh mắt của Quản Cấm, tất cả chú ý của hắn đều bị mấy công cụ điều bồi kỳ
hình quái trạng ở trước mắt này hấp dẫn. Hệ thống điều bồi của tinh khu tự do
và hệ thống điều bồi của năm thiên hà lớn có sự khác biệt hoàn toàn. Nếu nói
tới công cụ điều bồi, hệ thống điều bồi của tinh khu tự do còn lâu mới có thể
so sánh được với năm thiên hà lớn. Trình độ khoa học kỹ thuật của năm thiên hà
lớn và nơi này, một cái trên trời, một cái dưới đất, quang não và các loại máy
móc phân tích độ chính xác cao càng đi trước xa nơi này. Nhưng nếu nói tới nội
tình, năm thiên hà lớn cưỡi ngựa cũng không theo kịp tinh khu tự do, tùy tiện
một thế gia điều bồi ở chỗ này, rất có khả năng có lịch sử mấy trăm năm.

Trong lòng Diệp Trùng
không khỏi cảm khái may mắn của Quản phong tử, xuất thân từ thánh địa điều bồi
của tinh khu tự do là Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, mà sau này lại có cơ hội tiếp xúc với
hệ thống điều bồi của năm thiên hà lớn, trên đời này, nếu nói tới tầm nhìn
trong lĩnh vực điều bồi, Diệp Trùng tin rằng không ai có thể so với nàng ta.

Nếu nói tới độ khó học
tập, hệ thống điều bồi của tinh khu tự do vượt xa hệ thống điều bồi năm thiên
hà lớn. Chỗ mạnh nhất của hệ thống điều bồi năm thiên hà lớn chính là kỹ thuật
phân tích, nhưng trong con chip của Quản phong tử, Diệp Trùng có thể phát hiện
hiểu biết của Quản phong tử đối với hệ thống điều bồi của năm thiên hà lớn đã
tới một trình độ khá mạnh mẽ. Trong nghiên cứu sau này của nàng ta, đã rất khó
phân biệt cụ thể hai hệ thống, nàng là chuyên gia chân chính thân kiêm hai nhà.

Diệp Trùng chú ý tới
thuốc thử bên trong dụng cụ đặt trên bàn.

- Cô muốn cải thiện
Song tầng dịch thối thuật? - Diệp Trùng chỉ dụng cụ điều bồi trên bàn, xoay mặt
hỏi Quản Cấm.

Mặt Quản Cấm soạt cái
đỏ lên. Cắn môi, nhẹ nhàng nói: - Ừm, em cũng muốn thử. Nghe cha nói, đây là
tác phẩm thành danh năm đó của cô, cô vẫn luôn muốn cải thiện nó. Em chính là
muốn thử xem, có thể cải thiện nó một chút không. Chỉ một chút xíu. Có thể cải
thiện chút xíu là được rồi. - Trong lòng Quản Cấm cực kỳ hối hận đã mang Trúc
Phong ca ca tới phòng điều bồi, điều này truyền ra ngoài vậy còn không bị người
ta cười chết. Người ta nhất định sẽ nói mình không tự lượng sức. Ngay cả kỹ
thuật cô phát minh cũng muốn cải thiện.

Diệp Trùng cong eo
xuống, quan sát tỉ mỉ mấy dụng cụ điều bồi này. Càng nhìn trong lòng hắn càng
kinh ngạc. Đứa bé gái này tuy vẫn chưa thành công, nhưng cách nghĩ của cô bé
hoàn toàn chính xác. Thiên phú ở phương diện điều bồi của cô bé gái này quả
nhiên rất cao a, Diệp Trùng rất khó tưởng tượng một bé gái mười hai tuổi, lại
có thể hiểu biết điều bồi tới mức độ này.

Chẳng lẽ Quản gia thật
sự sản xuất ra nhiều thiên tài sao? Trong lòng Diệp Trùng không khỏi cảm khái.

Diệp Trùng quyết định
cho cô bé một vài trợ giúp: - Cách nghĩ của cô không sai, nhưng vẫn đi đường
vòng một chút. Nguyên lý của Song tầng dịch thối thuật là lợi dụng dung dịch
phân ly lẫn nhau đạt tới mục đích tôi rồi lấy ra. Tất cả suy luận của cô đều
nên vây quanh nguyên lý này, nhớ kỹ, đây là trọng điểm.

Quản Cấm nghiêng đầu
nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ suy tư. Đột nhiên, cặp mắt to của cô bé bỗng sáng
lên, vui mừng nói: - Tôi hiểu rồi! Tôi đã hiểu là gì rồi! Tôi cuối cùng biết
rồi!

Nói xong, cô bé liền
vội vội vàng vàng lao tới trước bàn, tập trung tinh thần bắt đầu phối chế lại
dung dịch điều bồi. Vẻ mặt tập trung vô cùng, thủ pháp thành thạo, hoàn toàn
quên mất trong phòng điều bồi này còn có một người.

Trong mắt Diệp Trùng
lóe lên vẻ hân thưởng, hắn đối với người nghiên cứu tập trung thế này thường
tràn đầy hảo cảm, bởi vì bản thân hắn cũng có đặc điểm giống như vậy, có lẽ chỉ
có người thế này, mới có khả năng đi tới đỉnh điểm trong lĩnh vực của mình.

Không quấy nhiễu Quản
Cấm đáng một lòng nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng mình, Diệp Trùng một mình
tham quan căn phòng điều bồi này.

Đại thế gia quả nhiên
không hổ là đại thế gia, thuốc thử trong căn phòng điều bồi này phong phú, Diệp
Trùng xem tới mức trong lòng ngứa ngáy. Cuối cùng không đè nén được, Diệp Trùng
cũng bắt đầu chơi đùa.

Mấy dụng cụ điều bồi
này cũng đặc biệt phi thường, có vài phương pháp sử dụng hắn cũng biết, nhưng
bởi vì nguyên nhân trước giờ chưa từng dùng, động tác của hắn xem ra vụng về vô
cùng. Nhưng Diệp Trùng không chán nản chút nào, ngược lại, hắn đắm chìm trong
loại vui vẻ tìm tòi này.

Không biết trải qua bao
lâu, mấy công cụ điều bồi này, hắn cuối cùng đã tìm tòi gần hết, tinh thần tập
trung của hắn lúc này mới thả lỏng ra. Chính ngay lúc này, hắn nhìn thấy một
cặp mắt to đầy tò mò vẫn luôn nhìn mình.

Quản Cấm chống cái cằm
xinh xắn của mình, nhìn vị Trúc Phong ca ca kỳ quái này. Trúc Phong ca ca hình
như cực kỳ xa lạ với mấy công cụ điều bồi vô cùng bình thường này, sự xa lạ
giữa các động tác, cô bé vừa nhìn liền có thể nhìn ra. Một điều bồi sư lợi hại
thế này tại sao lại xa lạ như vậy với mấy công cụ điều bồi này? Thật làm người
ta kỳ quái a.

Đột nhiên, Quản Cấm
phát hiện trên người học trò này của cô tràn đầy câu đố.

- Thành công rồi à? - Diệp
Trùng ngẩng đầu, hỏi.

- Đúng a! Đúng a! Em
cuối cùng đã thành công rồi! - Da mặt Quản Cấm nở rộ nụ cười sáng lạn, giống
như có được thứ mà mình vẫn luôn mơ tưởng có được.

Diệp Trùng gật đầu,
nhưng không hề nói với cô bé, cải thiện mức độ này không hề là phiên bản cuối
cùng. Thật ra, Quản phong tử vẫn luôn không hề ngừng cải thiện Song tầng dịch
thối thuật này, phương pháp Quản Cấm sử dụng hiện giờ là loại phương pháp cải
thiện đầu tiên của Quản phong tử. Không phải Diệp Trùng muốn bảo mật, chỉ là
mấy loại phương pháp cải thiện phía sau đều cần máy móc phân tích độ chính xác
cao, nói với cô bé hoàn toàn không có bất cứ tác dụng nào.

Cắn ngón tay, Quản Cấm
không thể không đắc ý nói: - Em cũng có thể cải thiện phát minh của cô! Thật là
quá tuyệt rồi! - Ánh mắt nhìn Diệp Trùng càng thêm cuồng nhiệt.

Chính ngay lúc này, có
người tới kêu hai người ăn cơm.

Đồ ăn trên bàn phong
phú vô cùng, Diệp Trùng cũng thả sức mà ăn, mỗi người đều cười khúc khích nhìn
hắn. Sau khi Quản Cấm nói với Quản Chính Nguyên mình vừa mới hoàn thành việc
cải thiện Song tầng dịch thối thuật, độ nóng ánh mắt mọi người nhìn Diệp Trùng
lập tức dâng lên.

Diệp Trùng không ngẩng
đầu, vẫn tập trung ăn uống, không để ý tới mọi người.

Tính cách lạnh nhạt của
tiểu đại sư điều bồi rất nhanh liền dùng tốc độ kinh người truyền khắp cả Quản
gia. Diệp Trùng phát hiện, chỉ cần ở Quản gia, mình vô luận đi tới chỗ nào,
người gặp phải đều đối với mình cung cung kính kính.

Diệp Trùng ngược lại
không có gì không quen, khi ở Tang gia thôn năm đó, hắn cũng hưởng thụ đãi ngộ
giống thế này. Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất phiền phức, cho nên thời gian bình
thường, hắn đều ở trong phòng điều bồi. Mà mỗi lúc này, bên cạnh hắn thường là
mấy thanh niên cung kính đứng, Quản Cấm lại thường làm trợ thủ của hắn.

Diệp Trùng thật ra rất
đau đầu. Con chip Quản phong tử cho mình vẫn luôn được hắn bỏ trong túi đeo
hông. Hiện giờ túi đeo hông không ở chỗ hắn, nếu không, hắn sẽ dứt khoát mang
con chip này cho Quản gia. Thứ đề cập tới bên trong con chip quả thật quá
nhiều, nếu như viết ra từng thứ một, Diệp Trùng tin rằng, ít nhất mấy năm mình
phải ở lại chỗ này.

Nhưng điều này tuyệt
đối là thứ Diệp Trùng không sao tiếp nhận được. Vậy thì nên chọn những thứ nào?
Vấn đề này làm hắn có chút đau đầu.

Mà điều này vẫn không
phải là thứ làm Diệp Trùng đau đầu nhất, điều làm hắn đau đầu nhất là một vấn
đề khác. Thứ Quản phong tử nghiên cứu khúc sau, hoàn toàn đều là kỹ thuật nhu hòa
hai hệ thống điều bồi của tinh khu tự do và năm thiên hà lớn. Đối với Diệp
Trùng mà nói, hiểu không hề khó khăn, nhưng đối với mấy con cháu Quản gia này
thì không khác gì là sách trời. Ngay cả người có thiên phú cao nhất trong đó là
Quản Cấm cũng luôn có vẻ mặt nghi hoặc, hết cách, Diệp Trùng chỉ đành giải
thích từ chỗ căn bản nhất từng chút một.

Nhưng như vậy cũng làm
cho vẻ tôn sùng và kính trọng trong ánh mắt của bọn họ nhìn Diệp Trùng càng đậm
thêm vài phần.

Nhưng Diệp Trùng khẳng
định không ngờ, thứ gây nên tác dụng cơ bản nhất trong sự phục hưng từ nay về
sau của Quản gia không hề là mấy kỹ thuật có nguyên lý thâm ảo, cao siêu đó, mà
là mấy tri thức cơ bản không thể cơ bản hơn trong mắt hắn của hệ thống điều bồi
năm thiên hà lớn.

Mấy ngày này, trong
Lĩnh vẫn là một mảng hỗn loạn. Tranh đấu của thế lực mới cũ càng diễn càng
quyết liệt, tần suất sự kiện đá cửa xảy ra tăng lên với tốc độ kinh người, mà
số người tử thương cũng kinh người như vậy.

Từ sau khi Diệp Trùng
tiến vào Quản gia, Quản gia vẫn luôn bình lặng vô bì. Nhưng mấy người có ánh
mắt chu đáo giống như Quản Chính Nguyên lại biết, cái gì nên tới quả nhiên sẽ
tới.

Hôm nay, Diệp Trùng
đang làm mẫu làm thế nào thực hiện phân tích định tính, đột nhiên có người xông
vào: - Gia chủ mời Trúc Phong tiên sinh đi ra cửa một chuyến, có người tới đá
cửa chúng ta!

Chương 411: Không đi con đường tầm thường

Đá cửa là một công việc
kỹ thuật, đương nhiên, cũng là một công việc có tính nguy hiểm cao. Nếu như
không có vài phần thực lực, ai lại có gan đi đá cửa nhà người khác? Cho nên hầu
hết người dám tới đá cửa đều có chút dựa dẫm.

Quản Chính Nguyên nhìn
người đông dày đặc trước mắt, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Lần này Thi gia
đã bỏ vốn gốc ra rồi, ba mươi lăm cao thủ, gần như tương đương với một phần ba
lực lượng của cả Thi gia. Trình độ điều bồi của Quản Chính Nguyên tuy không ra
gì, nhưng tốt xấu gì cũng là gia chủ Quản gia, nhãn lực ngược lại cũng có. Ba
mươi lăm cao thủ này vừa nhìn liền biết là hạng cay độc. Là người quản lý của
Quản gia, trong lòng Quản Chính Nguyên sáng như tuyết, Quản gia mấy năm trở lại
đây thật sự là ngoài mạnh trong khô, chỉ ba mươi lăm cao thủ này, không phải là
thứ Quản gia có thể ứng phó được.

Nên tới quả nhiên là
phải tới! Thần tình trên mặt như thường, trong lòng Quản Chính Nguyên lại không
khỏi than thở một tiếng. Tất cả hy vọng lần này của hắn đều chỉ có gửi gắm trên
người học trò của A Linh.

Nếu như lần này thắng,
Quản gia tự nhiên có thể thay đổi xu thế suy tàn. Nếu như thua, vậy sự yếu đuối
của Quản gia cũng sẽ bị mấy thế lực mới nổi không có ý tốt này nhìn chòng chọc
vào, vậy hậu quả thảm không tưởng nổi.

Hơn nữa, điều làm Quản
Chính Nguyên lo lắng là thứ điều bồi của Thi gia nhấn mạnh chính là lực sát
thương. Loại cách làm chỉ vì lợi trước mắt này nói thật không hề có lợi cho sự
phát triển trường kỳ của cả gia tộc, nhưng trong giờ phút này lại có thể phát
huy tác dụng có tính quyết định.

Chính trong lúc này,
sau lưng truyền tới một mảng xôn xao.

Trong khoảnh khắc Diệp
Trùng đi ra cửa chính đó, vô số cặp mắt đồng thời tập trung trên người hắn.

Trong mấy ánh mắt này
có sự sùng bái và tôn kính, có kính sợ, có đố kỵ, có nghi ngờ…

Đây chính là điều bồi
sư yên bình xuyên qua con đường nhỏ vào Lĩnh trở về trong lời đồn! Đám đông lập
tức có chút rối loạn, hầu hết bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy điều bồi sư
trẻ tuổi này.

Sự xuất hiện của Diệp
Trùng trực tiếp làm cho nhiệt độ của không khí xung quanh tăng cao, có vài
người thậm chí lòng bàn tay cũng không khỏi toát mồ hôi. Ngược lại nhân vật
tiêu điểm là Diệp Trùng lại thần sắc thản nhiên. Một đám lớn con cháu trẻ tuổi
họ Quản theo sau lưng hắn, trên mặt bọn họ không có chút sợ hãi, không ít người
có vẻ tung tăng, đương nhiên, thứ càng nhiều hơn là sự mong chờ. Bọn họ vô cùng
khao khát muốn nhìn thấy Trúc Phong tiên sinh hiển lộ phong thái. Mấy ngày nay
ở trước Trúc Phong tiên sinh lắng nghe dạy bảo, bọn họ đối với Trúc Phong tiên
sinh đã có một loại niềm tin mù quáng. Đá cửa? Hừ, đó không phải là tìm chết sao?

Xem ra người ra mặt
chắc hẳn là mình rồi. Diệp Trùng ngược lại rất có giác ngộ, đối với trình độ
của mấy con cháu họ Quản này, trải qua tiếp xúc nhiều ngày như vậy, hắn đã có
hiểu biết khá trực quan. Bọn họ và mấy tên đối diện này hoàn toàn không thuộc cùng
một đẳng cấp. Cho dù có một vài tri thức mới mình truyền thụ cho, nhưng tiêu hoá,
hấp thu, tìm kiếm được phương hướng thích hợp nhất, mấy thứ này đều cần thời
gian.

Bọn họ hiện giờ, khoảng
cách với mấy người đối diện này vẫn còn quá lớn.

Phỏng chừng cả Quản
gia, người có tính sát thương lớn nhất chắc chính là mình. Hơi mang theo chút
bất lực, Diệp Trùng đi tới trước mặt Quản Chính Nguyên.

- Trúc Phong đã đến rồi
a. - Quản Chính Nguyên cười hì hì nói, dáng vẻ đó, giống như hiện giờ mấy cao
thủ Thi gia này không tồn tại vậy.

- Ừm. - Diệp Trùng gật
đầu, nhưng vấn đề hắn hỏi tiếp theo lại suýt nữa làm cằm mọi người rơi xuống
đất: - Đá cửa là cái gì? - Diệp Trùng hỏi vấn đề trước giờ đều phi thường trực
tiếp.

- Ha ha. - Tiếng cười
Quản Chính Nguyên phát ra càng thêm vui vẻ, tiếng cười vừa dừng, lập tức trả
lời sơ sài: - Chẳng có gì. Chẳng qua chỉ là tới cửa tìm gốc rạ mà thôi.

- Ừm. - Diệp Trùng lại
gật đầu lần nữa. Tới cửa tìm gốc rạ, cái này thì hắn lại biết, trong lòng hắn
đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nếu như Quản phong tử ở chỗ này, đối mặt mấy tên
đá cửa này thì sẽ làm thế nào? Lại suy nghĩ tính cách của Quản phong tử, Diệp
Trùng rất xác định, nếu như nàng ta thật sự ở chỗ này, chỉ e sẽ giết thẳng tới
Thi gia sau khi giết mấy người này.

- Trúc Phong bất tất có
kiêng kỵ gì, có thủ đoạn gì cứ dùng hết ra. Đối với việc nặng nhẹ, Trúc Phong
ngươi cứ tùy ý là được. Quản Chính Nguyên vẫn là ngữ khí nửa có nửa không làm
người ta căm hận đó. - Quản gia và Thi gia có thể nói đã triệt để rạch nát da
mặt rồi. Cho nên Quản Chính Nguyên cũng nói cực kỳ trực tiếp. Ý sau lời nói rất
đơn giản, mặc kệ sống chết.

- Thủ đoạn gì cũng có
thể? - Trên mặt Diệp Trùng gần như viết ra ba chữ: - Ngươi chắc chứ?

Liếc nhìn đám cao thủ
Thi gia như lâm đại địch, Quản Chính Nguyên cười nhẹ: - Đúng, thủ đoạn gì cũng
có thể.

Lời nói chưa dứt, trước
mặt Quản Chính Nguyên bỗng cái mất đi bóng dáng của Diệp Trùng. Trên không rơi
xuống giọng nói lạnh lùng của Diệp Trùng: - Tốt!

Tình huống thế này, thủ
đoạn gì mới có thể trong thời gian ngắn nhất hoàn thành chiến đấu?

Chỉ trong nháy mắt,
Diệp Trùng liền lựa chọn võ thuật. Dưới tình huống thích hợp nhất, lựa chọn
phương thức chiến đấu thích hợp nhất, đây là bài học xương máu sau khi hắn trải
qua vô số lần chiến đấu. Cho nên hắn không chút do dự lựa chọn phương thức
chiến đấu hắn cho rằng thích hợp nhất: võ thuật!

Kỹ xảo chiến đấu của họ
Lam ở Cửu Nguyệt làm sự bạo phát của hắn không hề báo trước, cực kỳ có tính đột
nhiên. Tuy không mang mâu gỗ làm hắn có hơi tiếc nuối, nhưng như vậy cũng làm
hắn đánh lén càng có tính đột nhiên.

Hổ vào bầy dê chính là
miêu tả chân thật nhất lúc này. Đối mặt sự đánh lén của Diệp Trùng, mấy điều
bồi sư của Thi gia này không có chút chuẩn bị. Thật ra bọn họ cũng hoàn toàn
không làm được bất cứ động tác nào. Một khi bị võ thuật gia tới sát người, đối
với điều bồi sư mà nói, hoàn toàn có nghĩa với cái chết. Thân thể yếu ớt của
điều bồi sư đối mặt động tác mau lẹ như điện của võ thuật gia, chậm chạp giống
như ốc sên đói bụng vậy.

Càng huống chi, người
bọn họ đối mặt là một giới giả.

Ý tứ trong lời Quản
Chính Nguyên vừa rồi, Diệp Trùng nghe ra, chính là ra tay tàn nhẫn! Điểm này
trước giờ cũng phù hợp với quan điểm chiến đấu của hắn, cho dù Quản Chính
Nguyên không nói, hắn cũng sẽ không để lại cho kẻ địch bất cứ cơ hội nào.

Thân hình Diệp Trùng
như điện, chỉ thấy len lỏi trong đám điều bồi sư này. Tàn ảnh trong không khí
liên tiếp, vừa chạm liền đi, hoa lệ mà choáng váng.

Tiếng lách cách liên
miên bất tuyệt.

Tiếng xương cổ vỡ nát
dày đặc giống như xào đậu.

Đội hình đám điều bồi sư
của Thi gia này vốn dĩ cực kỳ đông đúc, mà hỗn chiến chính là chiêu sở trường
của Diệp Trùng. Còn đám điều bồi sư của Thi gia thì xui xẻo rồi, sợ ngộ thương
đồng bọn, điều bồi phẩm có tính sát thương khổng lồ của bọn họ hoàn toàn không
dám sử dụng.

Điều này cũng làm sự đồ
sát của Diệp Trùng càng thêm thoải mái.

Tiếng kêu thảm đâm làm
đau màng tai mọi người.

Hai mươi hai giây!

Trên mặt đất nằm đầy
thi thể, chỉ có thân hình hơi gầy yếu của Diệp Trùng thong dong đứng ở đó. Tử
trạng của mỗi thi thể hoàn toàn giống nhau, đều là cổ họng lún vào. Diệp Trùng
mặt vô biểu tình, vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như điều hắn làm vừa rồi là một
việc bình thường vô cùng.

Tất cả những người nhìn
thấy màn này mặt đều không chút sắc máu, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ sâu sắc.

Đồ sát! Đây hoàn toàn
là đồ sát!

Ai cũng không ngờ thiếu
niên này lại còn là một võ thuật gia, hơn nữa còn là một võ thuật gia có thân
thủ khủng bố thế này! Nhưng điều làm mọi người khiếp sợ nhất là sự hờ hững
trong mắt thiếu niên đó, hắn thậm chí không nhìn mấy thi thể trên mặt đất này
thêm lần nào.

Ngay cả ánh mắt nhìn
Diệp Trùng của đám con cháu họ Quản đều giống như nhìn thấy ma quỷ vậy, Quản
Cấm mở to mắt, sắc mặt trắng bệch, không thể tin nhìn Diệp Trùng. Cô bé không
sao tưởng tượng được đây chính là Trúc Phong ca ca có thần tình tập trung vô bì
trong phòng điều bồi đó.

Sát thần! Trái tim Quản
Chính Nguyên nhảy một cái, không tự chủ được mà vọt ra một từ này, sắc mặt biến
đổi, nhưng mau chóng khôi phục như thường.

Đại chiến điều bồi
trong dự tưởng của mọi người không hề xuất hiện, thiếu niên đó lại không sử
dụng bất cứ thủ đoạn điều bồi nào, mà là ra ngoài ý liệu của mọi người, dùng võ
thuật. Loại tình huống này ở Dạ Lĩnh vẫn là lần đầu tiên, không có tiền lệ. Dạ
Lĩnh là một khu vực điều bồi thuần tuý, chưa từng có võ thuật gia tiến vào.

Dùng võ thuật giết chết
người đá cửa, điều này tính thế nào? Ai cũng không nói gì, bởi vì Dạ Lĩnh chưa
từng quy định đá cửa chỉ có thể sử dụng điều bồi, điều này cũng làm thắng lợi
này của Quản gia đầy tranh cãi.

Nhưng điều không thể
tranh cãi, đó chính là Quản gia hiện giờ không thể đụng được. Sau sự kiện này,
mặc kệ tranh đấu giữa mấy gia tộc này trong Lĩnh nóng bỏng như thế nào, nhưng
không có ai dám tới Quản gia đá cửa.

Có một tuyệt đại hung
vật thế này tọa trấn, tới đạp cửa không phải là tìm chết sao? Rất nhiều người
cả đời đều không sao quên được cảnh tượng thiếu niên đó hờ hững đứng giữa đám
thi thể đầy đất. Hầu hết người của mấy thế gia điều bồi trong Lĩnh này đều cả
đời chưa từng ra khỏi Lĩnh, bọn họ nào từng thấy qua chiến đấu thật sự?

Khi Diệp Trùng lần đầu
tiên mang sự tàn khốc của chiến đấu triển hiện trước mặt bọn họ, tất cả mọi
người trong Lĩnh đều bị chấn nhiếp!

Càng huống chi, một
điều bồi sư tinh thông võ thuật, đây tuyệt đối là tổ hợp đáng sợ.

Thi gia lần này nguyên
khí bị thương tổn nặng, ba mươi lăm điều bồi sư hạng nhất chính là một phần ba
lực lượng của cả Thi gia, nhưng trong không tới một phút thì đã tan thành mây
khói. Ba mươi lăm điều bồi sư này, tùy tiện một người nào, sau khi ra Lĩnh cũng
tuyệt đối là nhân vật cấp đại sư. Nhưng chính một đám người thế này, ngay cả
nửa phút cũng kiên trì không tới.

Đương nhiên, đối với
việc này, các cách nhìn không giống nhau. Vấn đề thảo luận nhiều nhất chính là:
đá cửa làm sao có thể không dùng điều bồi?

Quản gia sau việc này
cũng vẫn giữ thấp giọng, cửa chính đóng chặt, hơn nữa nghiêm cấm con cháu họ
Quản ra cửa.

Việc này cũng ảnh hưởng
tới Lĩnh hội, trong lần phân phối vật tư này, giá trị vật phẩm Quản gia thu
được là lần cao nhất trong mấy năm gần đây. Điều này làm cho Quản Chính Nguyên
cao hứng vô cùng, điều này ở góc độ khác cũng biểu thị địa vị Quản gia tăng
lên.

Tiếp theo đó chỉ năm
ngày, Quản gia đệ trình cho Lĩnh hội báo cáo “Liên quan tới việc cải thiện Song
tầng dịch thối thuật”, lại một lần nữa làm chấn kinh toàn Lĩnh. Vì điều này,
Lĩnh hội thậm chí thưởng cho Quản gia một cách hiếm thấy. Song tầng dịch thối
thuật là kỹ thuật phát minh năm đó của Quản Linh, được Lĩnh hội cho rằng là
phát minh kiệt xuất nhất trong hai mươi năm gần đây. Mà việc cải thiện kỹ thuật
này chưa từng ngừng lại, nhưng cũng chưa từng có ai thành công.

Việc đệ trình báo cáo
này cũng làm tất cả những ai hoài nghi trình độ điều bồi của thiếu niên thần bí
đó ngậm miệng lại. Tuy tên tác giả ghi trên báo cáo là Quản Cấm, nhưng chỉ cần
là người trong Lĩnh, tự nhiên có thể nhìn ra bóng dáng một ai đó phía sau báo
cáo này.

Xem ra Quản gia phục
hưng có hy vọng rồi, mọi người ai nấy đều cảm khái vạn phần. Đương nhiên, bọn
họ không thiếu được thầm đố kỵ, tại sao nhà mình không gặp được việc tốt thế
này?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3