Sư sĩ truyền thuyết - Chương 408 + 409

Chương 408: Vào Lĩnh

Quản Chính Nguyên sắc
mắt tái mét, không nói tiếng nào lui ra khỏi hiện trường Lĩnh hội. Sau lưng
hắn, một người trung niên đuổi theo, mang theo vài phần xin lỗi: - Chính
Nguyên, lần này ta đã cố hết sức rồi! - Người trung niên này rõ ràng chính là
điều bồi sư siêu cấp mà Diệp Trùng gặp được đó.

Quản Chính Nguyên cười
khổ một tiếng: - A Nham ngươi đừng nói như vậy. Lần này nếu không có ngươi, đứa
trẻ này là chết, là sống cũng khó nói. Ta vẫn phải nói tiếng cám ơn với ngươi a.

Trên gương mặt lãnh
tuấn của người trung niên cũng hiện lên nụ cười khổ: - Lời này thì không cần
nói. Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, A Linh ta cũng vẫn luôn coi nàng ta
là em gái. Lần này mà lại không thể bảo vệ học sinh của nàng ta vào Lĩnh, sau
này nào có mặt mũi đi gặp nàng ta a.

Hình như nhớ tới dáng
vẻ xấu xa lúc trước của em gái, khóe miệng Quản Chính Nguyên không khỏi cong
lên vài phần tiếu ý: - Nó à, cũng không biết mấy năm nay trải qua thế nào. Lần
này nếu như không phải Thi gia…- Vừa nhắc tới Thi gia, mặt Quản Chính Nguyên
liền tối sầm lại, trong mắt nhảy nhót đốm lửa phẫn nộ.

Lần này chính là vì Thi
gia ló ra cản trở, nghị quyết của Lĩnh hội mới phát triển theo hướng không thể
dự liệu.

- Thi gia! - Mũi người
trung niên hừ lạnh một tiếng, không khí chung quanh bỗng lạnh lẽo, ngẩng đầu
yên lặng nhìn về phía xa, cực kỳ bình tĩnh nói: - Đã rất lâu không ra tay rồi,
xem ra mọi người đều quên đi sự tồn tại của ta a! - Quản Chính Nguyên quen
thuộc với hắn vô cùng nghe ra được, người bạn thuở thiếu thời này của mình đã
động sát cơ rồi.

Quản Chính Nguyên đối
với thực lực người bạn này của mình rõ ràng vô cùng, trước khi Quản Linh vẫn
chưa nổi tiếng, A Nham chính là người vẫn luôn bá chiếm bảo tọa cao thủ đệ nhất
trong lớp thanh niên trong Lĩnh. Quản Linh hoành không xuất thế, cướp đi tất cả
hào quang trên người hắn. Tiếp sau đó, hắn bị Lĩnh hội cho một chức đội trưởng
của ban đối ngoại hành động, rất ít về Lĩnh, danh tiếng ở trong Lĩnh của hắn
mới từ từ giảm xuống. Nhưng Quản Chính Nguyên rất rõ ràng, mấy năm gần đây,
thực lực người bạn này của mình đã tới trình độ gì, vượt xa khả năng tưởng
tượng của người ngoài.

Càng huống chi, sau
lưng A Nham còn có một Hoa gia, một thế gia có lịch sử lâu đời giống như Quản
gia. Mấy năm nay, nếu như không phải là sự hỗ trợ của A Nham và Hoa gia, nói
không chừng Quản gia đã sớm bị gia tộc mới nổi trong Lĩnh mà dẫn đầu là Thi gia
đuổi ra khỏi Lĩnh rồi.

Thế gia điều bồi cổ xưa
giống như Quản gia, Hoa gia thế này, phong cách hành sự phần lớn khá ôn hoà,
không khoa trương, phách lối giống mấy gia tộc mới nổi như Thi gia này. Hành vi
của Thi gia lần này thật sự đã làm cho người bạn tốt này của mình tức giận rồi.
Tư chất của Quản Chính Nguyên ở phương diện điều bồi bình thường, nhưng cái
nhìn đại cục lại cực kỳ xuất sắc. Cũng chính vì vậy, gia chủ đời trước năm đó
mang vị trí gia chủ truyền lại cho hắn, mà không phải là cao thủ đệ nhất đương
thời của Quản gia là Quản Linh.

Quản Chính Nguyên hiểu,
A Nham ra tay, tất sẽ dẫn tới tranh đấu của thế lực mới cũ trong Lĩnh. Tranh đấu
lần này, quy mô chỉ e là trước giờ chưa từng có.

Nhưng, hiện giờ đây đã
không phải là việc hắn quan tâm nhất rồi, tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên
người học trò em gái mình đang ở ngoài Lĩnh đó.

- A Nham, ngươi nói,
tiểu tử đó có thể vào Lĩnh không? - Quản Chính Nguyên lo lắng hỏi.

Thần tình trên mặt Hoa
Nham có vài phần kỳ quái: - Ta cũng không biết. Nhưng học trò của A Linh, không
phải là người bình thường!

Biệt viện ngoài Lĩnh.

Sắc mặt Quản Thanh Ngân
tệ hại vô cùng, hắn làm sao cũng không ngờ nghị quyết của Lĩnh hội lại như thế
này.

- Nói thế nào? - Ngược
lại, trên mặt Diệp Trùng bình tĩnh vô cùng, hắn đã quen với sóng to gió lớn,
trong mắt hắn, vô luận là nghị quyết gì cũng không có gì to tát.

- Lĩnh hội cho ngài một
mình đơn độc vào Lĩnh, không thể có người đi cùng. - Quản Thanh Ngân khó khăn
vô bì thốt ra câu nói này.

- Ừm! - Trên mặt Diệp
Trùng vẫn bình tĩnh như thường, dáng vẻ nhìn không ra bất cứ dao động nào.

- Ngươi cảm thấy việc
bảo vệ của biệt viện thế nào? - Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Trùng, Quản Thanh
Ngân hỏi ngược lại.

- Cực kỳ không tệ. - Diệp
Trùng trả lời như thật. Nói thật, đây là cạm bẫy lợi dụng kỹ thuật điều bồi chế
thành cường đại nhất mà hắn từng thấy. Thiết kế của mấy cạm bẫy này, không cái
nào không xảo diệu vô cùng, hơn nữa uy lực vô cùng kinh người, phối hợp lẫn
nhau cũng không chê vào đâu được. Cho dù Diệp Trùng có Yên châu, cũng tuyệt
không dám thử xông vào biệt viện. Ở chỗ này, Diệp Trùng gần như xem chúng như
là đỉnh phong của việc lợi dụng kỹ thuật điều bồi, ít nhất là ở phương diện cạm
bẫy thì là như vậy. Để tự mình hắn làm, Diệp Trùng tự nhủ tuyệt đối làm không
được tới trình độ này.

Biểu tình trên mặt Quản
Thanh Ngân còn khó coi hơn khóc: - So với đường nhỏ vào Lĩnh, nơi này chỉ là
trò con nít. Đường nhỏ vào Lĩnh nguy hiểm hơn chỗ này một trăm lần! Ngài không
biết, sau khi mỗi một kỹ thuật mới ra đời, trước tiên sẽ được dùng trên con
đường nhỏ này. Người ra khỏi Lĩnh, nếu như một khoảng thời gian không trở lại,
nếu không có người đi đón đều không dám tự mình vào Lĩnh. Con đường đó, bắt đầu
từ ngày đầu tiên thành lập Dạ Lĩnh, tới bây giờ, chưa từng ngừng hoàn thiện. - Con
đường đó, mỗi khi hắn ra vào đều cẩn thận vô cùng, nơm nớp lo lợ, chỉ sợ kích
động cạm bẫy gì đó.

Đây không phải là để
hắn tự tìm đường chết sao? Nhìn gương mặt không chút động đậy của Diệp Trùng,
Quản Thanh Ngân nghiến răng nghiến lợi trong lòng nguyền rủa vô số lần đám
người trong Lĩnh đó.

- Thế à. - Diệp Trùng
lộ ra biểu tình như đang suy nghĩ.

- Được rồi, ta tiếp
nhận. - Giọng nói hờ hững xuyên thẳng vào tai của Quản Thanh Ngân, Quản Thanh
Ngân cho rằng mình đã nghe lầm.

- Cái gì? Hắn tiếp nhận
rồi? - Thi Minh Bội cười lạnh một tiếng, gương mặt kiều diễm của nàng hiện giờ
trắng bệch không chút máu, bả vai quấn băng dày cộm. Giọng nói của nàng mang
theo sự oán độc vô bì: - Thứ không biết sống chết, ta phải xem hắn chết thế nào!

Gia chủ đương đại của
Thi gia đau lòng nhìn Thi Minh Bội, an ủi nói: - Yên tâm được rồi, lần này hắn
chết chắc. Không ai có thể chỉ dựa vào thực lực của mình mà đi ra con đường đó.
Người như thế, trên đời này vẫn chưa sinh ra.

Chính ngay lúc này, đột
nhiên có người thần sắc hốt hoảng, hoảng sợ tiến vào: - Không tốt rồi! Không
tốt rồi! Gia chủ! Hoa gia có người tới đá cửa!

Gia chủ Thi gia Thi Vô Uý
giật giật lông mày, hừ lạnh một tiếng: - Mấy tên già tới mức vứt đi này mà cũng
dám tới khiêu khích? Bọn họ tới mấy người?

- Chỉ, chỉ tới một
người! - Người báo cáo lắp ba lắp bắp trả lời, vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi.

- Hừ, không có tiền đồ!
Tới một người thì đã có dáng vẻ này, mất mặt Thi gia chúng ta! - Thủ hạ không
ra gì làm Thi Vô Uý cảm thấy mất mặt vô cùng, không khỏi mở miệng quát mắng.
Xoay người nhẹ giọng nói với Thi Minh Bội: - Con trước tiên nghỉ ngơi ở đây một
lát, ta ra bên ngoài xem sao. - Thi Minh Bội ôn thuận gật đầu.

Hoa Nham thần sắc thong
thả đứng ở cửa Thi gia, cửa đã nằm xuống năm người. Hoa Nham cứng ngắc không
chút cảm xúc như trước tới giờ, bóng người cô độc lúc này trong mắt người Thi
gia lại cao lớn vô cùng. Trong mắt mỗi người Thi gia đều mang theo sự kính sợ
và sợ hãi sâu sắc.

- Đây chính là trình độ
của Thi gia các người sao? - Hoa Nham thờ ơ hỏi, sát cơ trong mắt tung hoành.
Lĩnh hội đối với tranh đấu trong Lĩnh trước giờ không cấm đoán, ngược lại, còn
lựa chọn thái độ cổ vũ. Chính vì nguyên nhân thế này, việc đá cửa thường thường
xảy ra.

Khoảng thời gian này,
là mùa thu nhiều việc của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh. Ngày này, Hoa Nham từng là cao
thủ đệ nhất trong lớp trẻ một thời, đã bị người trong Lĩnh quên mười mấy năm,
một mình cô đơn đá cửa Thi gia, sau khi đánh bại chín người, thong thả rời đi!

Trong Lĩnh xôn xao! Sự
huy hoàng ngày xưa của Hoa Nham lúc này mới được người ta nhớ lại, Hoa gia cũng
vì vậy mà thanh uy lớn mạnh. Việc này cũng trực tiếp mở màn của tranh đấu giữa
thế lực mới cũ trong Lĩnh.

Dạ Lĩnh vốn bình lặng
nhiều năm, sự kiện đá cửa phát sinh liên tu bất tận không ngừng. Trong cả Lĩnh
lập tức trở nên hỗn loạn, đối với loại cục thế này, Lĩnh hội lại bảo trì yên
lặng một cách bất ngờ. Nhưng, bình lặng nhất lại là Hoa gia và Quản gia. Hoa
gia có nhân vật điều bồi sư siêu cấp, Hoa Nham, tọa trấn, tự nhiên không ai dám
tới cửa khiêu khích. Còn Quản gia cũng không ai dám tới mạo phạm, bởi vì Hoa
Nham đã mở lời, ai dám tới Quản gia đá cửa, hậu quả tự chịu.

So với sự bình lặng của
hai nhà Hoa, Quản, giữa mười hai nhà khác hỗn loạn vô bì. Cục thế càng diễn
càng nóng, Quản Chính Nguyên hiện giờ cũng sứt đầu mẻ trán, hắn rất rõ, sự bình
lặng của Quản gia chỉ là nhất thời, cục thế biến hóa không ngừng bất cứ lúc
nào, tất sẽ có người tới đánh vỡ sự bình lặng của Quản gia. Hoa Nham rốt cuộc
là người của Hoa gia, Hoa gia có lập trường của Hoa gia.

Quản Chính Nguyên rất
rõ ràng, thời đại cải tổ trong Lĩnh đã tới. Chỉ đáng tiếc, Quản gia là một
trong những quần thể yếu nhất.

Diệp Trùng không biết
tí gì việc trong Lĩnh, nhưng cho dù có biết, hắn cũng chưa chắc đã để ý.

Quản Thanh Ngân dẫn
Diệp Trùng tới cửa vào Lĩnh. Dọc đường, Quản Thanh Ngân không ngừng miêu tả
tình hình cơ bản bên trong với Diệp Trùng, có những loại cạm bẫy nào, nên dùng
phương pháp gì để né tránh. Hắn thậm chí còn vẽ một bản vẽ phác thảo cho Diệp
Trùng. Nhưng hắn cũng biết, những thứ hắn nói thật ra không có bao nhiêu tác
dụng, mấy cạm bẫy đó thiết kế xảo diệu, nếu như chưa từng đi qua, tuyệt đối
không sao tưởng tượng được.

- Ta chỉ cần tới chỗ
này là được rồi? - Diệp Trùng chỉ điểm cuối trên bản phác thảo mà Quản Thanh
Ngân vẽ cho mình hỏi.

Quản Thanh Ngân gật
đầu: - Đúng, chỉ cần tới điểm đó, ngươi sẽ an toàn. Nơi đó sẽ có người đón
ngươi. Trừ nơi cư trú của mỗi thế gia ra, trong Lĩnh không có cạm bẫy nào khác.
Hơn nữa chỉ cần ngươi có thể an toàn qua được con đường này, cạm bẫy khác cũng
không cách nào tạo thành uy hiếp với ngươi.

Lại dặn dò một lượt,
Quản Thanh Ngân vô cùng lo lắng sâu sắc nhìn Diệp Trùng một cái, yên lặng lui
ra khỏi cửa vào Lĩnh.

Một ngày này, trong
Lĩnh yên tĩnh đến bất ngờ, không xảy ra một sự kiện đá cửa nào. Ánh mắt mọi
người đều tập trung vào việc Diệp Trùng vào Lĩnh này. Nguyên nhân Hoa Nham nổi
giận đá cửa Thi gia, ở trong Lĩnh đã sớm ai ai đều biết. Gần như không có ai có
cho dù chỉ chút xíu lòng tin nào đối với việc thiếu niên này vào Lĩnh, điều mọi
người quan tâm là, nếu như thiếu niên này chết trên con đường nhỏ vào Lĩnh,
động tác tiếp theo của Hoa Nham sẽ là cái gì. Thi gia đã sớm như lâm đại địch,
giữ nghiêm đội hình chờ đợi.

Với cái nhìn của bọn
họ, kết quả thiếu niên này thất bại mất mạng đã sớm quyết định!

Diệp Trùng nhìn thời
gian, không hề làm bất cứ cử động gì, mà lại ngồi xuống!

Cái ngồi này của Diệp
Trùng, ngồi cả năm giờ đồng hồ. Bóng đêm phủ xuống, ánh sáng cửa vào Lĩnh từ từ
tối sầm lại. Bóng đêm từ từ dày đặc, rất nhanh, cửa vào Lĩnh đã là một mảng tối
đen, thò tay không thấy năm ngón.

Trong bóng tối, Diệp
Trùng bỗng đứng dậy, cặp mắt lấp lánh như sao. Trước mặt hắn, Nguyệt Phục Vương
yên lặng đứng, mắt điện tử nửa mở nửa nhắm hờ hững nhìn về phương xa, hai vầng
trăng cong trên cổ tay trong bóng đêm phát ra sắc lạnh.

Chương 409: Tiến vào Quản gia

Tây Tây Lý Kỳ rất nhàm
chán đứng ở đầu con đường nhỏ vào Lĩnh ngáp. Trong mơ, hắn vẫn không quên
nguyền rủa mấy lão già đó của Lĩnh hội. Đám lão già đáng chết này, lại phái
mình tới đón tiếp thiếu niên vào Lĩnh đó.

Tây Tây Lý Kỳ không hề
là một người thích trốn tránh khó nhọc, nhưng đối với loại công tác hoàn toàn
không có ý nghĩa này vẫn không tạo nên chút hứng thú nào.

Tên này rõ ràng là chỉ
có một con đường chết, thế nào có thể thông qua con đường nhỏ vào Lĩnh? Việc
này, mỗi người trong Lĩnh đều biết. Tối nay trong Lĩnh yên ắng, không một ai đi
ra.

Gần đây trong Lĩnh vẫn
luôn sôi sục bất an, nhà Pavel của hắn cũng giống vậy, không thể yên tĩnh, sự
kiện đá cửa đã xảy ra mấy lần, giống như trong một đêm, người trong Lĩnh đã trở
nên hiếu chiến vậy.

Sự bình lặng hôm nay
giống như sự bình lặng cuối cùng trước cơn giông tố, càng làm người ta cảm thấy
đè nén.

Cho nên vừa tới chỗ
này, Tây Tây Lý Kỳ dứt khoát đi ngủ, dù sao tới thời gian thì đi Tông hội báo
cáo một cái là được.

Hắn đang ngủ say bỗng
cảm thấy có người vỗ hắn.

- Ai vậy? - Hắn phẫn nộ
trong lòng, đã khuya vậy rồi, ai đùa đùa tới trên đầu mình? Điều quan trọng
nhất là, lại cắt ngang mộng đẹp của mình, một điểm này làm hắn cực kỳ tức giận.
Trong miệng tuy lầm bầm, nhưng cơn buồn ngủ dữ dội làm mí mắt hắn nặng nề vô
bì, mở không ra.

- Xin hỏi, ngươi là
người tới đón ta phải không? - Một giọng nói hơi lạnh nhưng rất lịch sự.

- Đón ngươi… - Đầu óc
mê mê hồ hồ của Tây Tây Lý Kỳ bỗng chốc tỉnh táo lại. mở bừng cặp mắt lim dim,
thứ phản chiếu vào mắt là một thiếu niên xa lạ trông có vẻ cao nhưng hơi gầy,
biểu tình trên mặt Tây Tây Lý Kỳ mau chóng trơ ra.

- A! - Trong bóng tối,
bỗng vang lên tiếng thét của Tây Tây Lý Kỳ, hắn giống như một con mèo bị đạp
trúng đuôi vậy.

- Ngươi… ngươi… ngươi
chính là người… người… người vào Lĩnh đó? - Tây Tây Lý Kỳ lắp ba lắp bắp, hỏi
lộn xa lộn xộn.

Tuy lời đối phương nói
cực kỳ không rõ ràng, nhưng may mà ý tứ cơ bản Diệp Trùng vẫn có thể phân tích
rõ ràng, gật đầu, hắn trả lời như thật: - Đúng vậy.

Ngày này đã định trước
là một ngày không bình lặng. Thiếu niên đó của Quản gia chỉ dựa vào thực lực
bản thân mà qua được con đường nhỏ vào Lĩnh, tin tức này giống như một trận gió
thổi vào tai mỗi người trong Lĩnh.

Trên không Ngũ Nguyệt
Dạ Lĩnh vang lên một tiếng sấm!

Mỗi người trong Lĩnh
đều vô cùng rõ ràng, cục thế trong Lĩnh sẽ bởi vì sự trở về của đại sư điều bồi
cấp tông sư này mà xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Buổi tối này đã định
vô số người sẽ không thể nào ngủ được.

Diệp Trùng lập tức được
dẫn tới Quản gia. Trên thực tế, Lĩnh hội sau khi biết được kết quả, tra hỏi
trong tưởng tượng của mọi người không hề xuất hiện, mà trực tiếp được dẫn tới Quản
gia. Trong sự kinh ngạc của mọi người, Lĩnh hội đã lựa chọn một loại thái độ
cực kỳ kỳ quái, không nghe không hỏi, giống cái gì cũng không xảy ra.

Khi Tây Tây Lý Kỳ rời
khỏi Quản gia, vô cùng ngưỡng mộ quay đầy nhìn một cái. Sự trở về của một điều
bồi sư siêu cấp thế này, đủ để giúp đỡ Quản gia thoát khỏi cảnh khó khăn hiện
tại.

Mỗi một điều bồi sư đều
biết, tác dụng của một điều bồi sư cấp Tông sư còn lâu những điều bồi sư thông
thường mới có thể so sánh được, cho dù số lượng mấy điều bồi sư này có nhiều
hơn.

Hiện giờ không có một
người nào trong Lĩnh hoài nghi trình độ Tông sư của thiếu niên điều bồi thần bí
này của Quản gia. Con đường nhỏ vào Lĩnh là con đường duy nhất tiến vào Dạ
Lĩnh, bên trong gần như đã bao hàm tất cả kỹ thuật điều bồi có trình độ cao
nhất trong Lĩnh. Có thể an nhiên vô sự xuyên qua con đường nhỏ vào Lĩnh mà
không chút thương tổn, quét ngang cả Dạ Lĩnh, không có một ai dám nói mình có
thể làm được. Trên thực tế, ngay cả Hoa Nham hiện giờ như mặt trời giữa trời
cũng từng thản nhiên nói thẳng, mình không cách nào chỉ dựa vào thực lực bản
thân mà xuyên qua con đường nhỏ vào Lĩnh. Thử hỏi, một điều bồi sư như vậy, ai
sẽ nghi ngờ thực lực của hắn? Ai lại dám nghi ngờ thực lực của hắn?

Cả Quản gia đèn đuốc
sáng trưng, tiếng người ồn ào. Từ sau khi Quản Linh rời khỏi Quản gia, nhiều
năm thế này, Quản gia chưa từng náo nhiệt như thế này. Trên mặt mỗi người Quản
gia đều tràn trề nụ cười hạnh phúc. Xuất thân từ đại thế gia có lịch sử huy
hoàng thế này như Quản gia, lòng tự tôn của bọn họ cao hơn người bình thường
rất nhiều. Nhưng hiện thực tàn khốc mấy năm nay lại vô tình ép buộc bọn họ. Bọn
họ chỉ có đứng trong góc nhìn người khác hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn, hưởng thụ
vinh dự. Mà nhiều lúc, bọn họ còn phải yên lặng thừa nhận ánh mắt khinh thường,
coi nhẹ của người khác.

Áp lực lâu dài trong
khoảnh khắc được thả ra, cột sống của mỗi người Quản gia đều dựng thẳng lên, nụ
cười nở nơi khóe miệng đẹp đẽ vô bì. Người Quản gia chính mắt nhìn thấy một màn
đại tiểu thư hoành không xuất thế năm đó hiện giờ hầu hết vẫn khỏe mạnh, bọn họ
không ngại phiền hà, kể lại thanh uy năm đó của Quản gia hết lượt này tới lượt
khác cho đám trẻ con.

Bây giờ, bọn họ đã nhìn
thấy một hy vọng mới, hy vọng quật khởi lần nữa của Quản gia. Học trò của đại
tiểu thư, chỉ một điểm này thì đủ để làm bọn họ cảm thấy thân thiết vô cùng. Mà
không mượn bất cứ sự hỗ trợ nào mà vẫn an nhiên vô sự xuyên qua con đường nhỏ
vào Lĩnh, càng làm cho thanh thế của thiếu niên thần bí trở về Quản gia này đẩy
tới tột cùng.

Nhưng điều duy nhất làm
mọi người cảm thấy khá kỳ quái chính là cây mâu gỗ Diệp Trùng xách trên tay đó,
điều bồi sư xách mâu gỗ? Học sinh của đại tiểu thư quả nhiên không phải người
bình thường a! Người nhìn thấy một màn này xôn xao cảm khái.

Mà lúc này, Diệp Trùng
đang ở trong phòng Quản Chính Nguyên.

- Ngươi là học trò của
A Linh? - Trên mặt Quản Chính Nguyên tuy bảo trì bình tĩnh, nhưng vẻ vui mừng
trong mắt vẫn lộ ra rõ ràng.

- A Linh? - Diệp Trùng
nhíu mày suy nghĩ, đây là tên của Quản phong tử ư? Quản Linh? Diệp Trùng dường như
có chút ấn tượng, hình như Cát lão gia tử truyền thụ cho hắn kỹ thuật chế xương
từng nhắc tới một lần. Ký ức này có chút xa xôi, nếu như không phải trí nhớ của
Diệp Trùng kinh người, tin tức này hoàn toàn nhớ không ra. Kêu Quản phong tử,
Quản phong tử nhiều rồi, ngược lại quên đi tên thật của nàng ta rồi.

Diệp Trùng gật đầu: - Đúng.
- Ánh mắt của hắn lại rơi trên cổ Quản Chính Nguyên, trên cổ hắn cũng treo một
viên Tửu Phiêu Hồng giống như vậy.

- A Linh hiện giờ thế
nào rồi? - Quản Chính Nguyên thiết tha hỏi.

- Chết rồi. - Diệp
Trùng trả lời cực kỳ bình tĩnh. Quản phong tử kêu Trúc Linh tới tìm mình, bản
thân nàng lại không thấy bóng dáng. Mà biểu tình trên mặt Trúc Linh cũng đủ để
nói rõ mọi thứ.

- Cái gì? - Quản Chính
Nguyên bỗng hoảng hốt, gương mặt lập tức méo mó, run rẩy hỏi.

Diệp Trùng yên lặng
nhìn Quản Chính Nguyên, không biết nên nói cái gì, cuối cùng, hắn vẫn quyết
định nói thật: - Nàng ta vì cứu Trúc Linh, rất có khả năng chết rồi, xác suất
lớn tới 90%.

- Chết rồi… - Quản
Chính Nguyên lầm bầm nói với mình, dáng vẻ ngỡ ngàng, mắt mau chóng ảm đạm,
biến thành màu xám xịt, giống như trong nháy mắt, hắn liền chán nản, già xọp
đi.

Diệp Trùng cũng không
biết nói gì. Đối mặt tình huống thế này, hắn vẫn luôn thiếu cách an ủi hữu
hiệu. Không, chính xác mà nói, hắn hoàn toàn không biết an ủi thế nào.

Quản Chính Nguyên bỗng
ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn vô cùng: - Trúc Linh? Trúc Linh người vừa rồi
mới nói là ai? A Linh tại sao lại đi cứu cô ta?

- Trúc Linh là em gái
của nàng ta.

- Cái gì? Em gái? - Quản
Chính Nguyên bỗng tóm lấy Diệp Trùng. Mặt vừa rồi vẫn còn xám xịt bỗng trở nên
kích động.

Diệp Trùng lách mình
một cái, nhẹ nhàng né tránh tay của Quản Chính Nguyên.

- A Linh đã tìm thấy em
gái… A Linh đã tìm thấy em gái… - Quản Chính Nguyên giống như bị điên, Diệp
Trùng ở bên cạnh suy nghĩ có nên cho hắn một cái, làm hắn khôi phục bình tĩnh.

May mà Quản Chính
Nguyên rốt cuộc là gia chủ một nhà, sức tự khống chế không phải người bình
thường có thể so sánh. Rất mau liền hồi phục bình tĩnh, cặp mắt nóng rực nhìn
chằm chằm Diệp Trùng: - Em gái à? Nàng ta ở đâu?

Diệp Trùng vẫn bình
tĩnh như cũ: - Ta đã thất lạc với nàng ta rồi.

- Thất lạc? - Sắc mặt
Quản Chính Nguyên lại biến đổi, gấp giọng hỏi: - Thất lạc ở đâu? - Nhìn dáng vẻ
hắn, hận không thể lập tức phái đi tìm kiếm.

- Biển sương đỏ.

Địa danh này, Quản
Chính Nguyên hiển nhiên là xa lạ vô cùng, nhưng hắn vẫn gọi một tộc nhân vào,
thấp giọng dặn dò vài câu. Tộc nhân này nghe gia trưởng phân phó xong, kinh
ngạc nhìn Diệp Trùng, rồi mau chóng lui ra khỏi phòng.

Quản Chính Nguyên lại
hỏi một vài vấn đề phương diện khác, Diệp Trùng cũng theo sự thật mà trả lời.
Sau khi nghe thấy Diệp Trùng nói A Linh đã mang tất cả tri thức truyền thụ cho
mình, Quản Chính Nguyên rõ ràng cao hứng phi thường.

Quản Chính Nguyên dặn
dò tộc nhân chờ bên ngoài một tiếng: - Gọi A Cấm tới đây.

Hắn quay mặt lại, nói
với Diệp Trùng: - A Cấm là con gái ta, cũng là điều bồi sư có trình độ cao nhất
hiện giờ của Quản gia chúng ta. - Trên mặt hắn lộ ra vẻ kiêu ngạo vì con gái.
Nhưng hắn lập tức có chút tiếc nuối nói: - Nhưng so với A Linh năm đó vẫn có
khoảng cách kha khá.

Chính ngay lúc này,
Diệp Trùng nghe thấy ngoài cửa truyền tới giọng nữ: - Cha, người gọi con?

- Ừm, vào đi. - Quản
Chính Nguyên nhẹ giọng nói với ngoài cửa.

Một thiếu nữ đẩy cửa vào.

Tuổi: mười hai tới mười
bốn tuổi; chiều cao ước lượng: khoảng một mét bốn mươi lăm, thân hình gầy gò,
sắc mặt hơi trắng bệch, chắc là rất ít thấy ánh mặt trời, tóc dài phủ vai, cặp
mắt có thần. Diệp Trùng đánh giá thiếu nữ tên gọi A Cấm này.

Cùng lúc Diệp Trùng
đánh giá đối phương, Quản Cấm cũng tò mò đánh giá điều bồi đại sư bị truyền bá
sôi sục này, cặp mắt to long lanh nhấp nháy vô hại, nàng làm sao cũng nhìn
không ra vị đại sư điều bồi trong truyền thuyết này có nửa điểm phong phạm đại
sư, một nhân vật rất bình thường mà! Trên tay còn xách một khúc cây, quái dị
nói không ra lời.

- A Cấm, đây là Trúc
Phong ca ca của con. Là học trò của cô con. Sau này con theo Trúc Phong ca ca
của con học tập cho tốt, hiểu chưa? - Quản Chính Nguyên bỗng nghiêm giọng.

Quản Cấm ngoan ngoãn ừ
một tiếng, sau đó lại ngọt ngào gọi một tiếng Trúc Phong ca ca, Diệp Trùng vẫn
dáng vẻ lạnh băng như thế, gật đầu với cô bé.

Quản Chính Nguyên rất
vừa ý thái độ của Quản Cấm, cười nhẹ nói với Quản Cấm: - Được rồi, con dẫn Trúc
Phong ca ca của con đi nghỉ ngơi đi. Hắn cũng mệt mỏi cả ngày rồi. Ừm, đừng
quên thời gian ăn cơm.

Quản Cấm ôn thuận đáp
lời lui xuống.

- Đi bên này, Trúc
Phong ca ca cẩn thận cầu thang. - Giọng nói Quản Cấm ngọt ngào, biến ảo, nếu
như Thương ở đây, phỏng chừng chỉ nghe giọng nói này thì đã bị mê hoặc loạn
lên. Nhưng rất rõ ràng, Diệp Trùng với điều này hoàn toàn miễn dịch. Ngay cả
giọng nói như ma thuật của Phượng Túc cũng không sao dao động được hắn, càng
đừng nói Quản Cấm công lực nông cạn. Quản Cấm rất mau liền phát hiện ra thủ
đoạn bình thường không khi nào không linh của mình ở trước mặt Diệp Trùng gây
không nên chút gợn sóng nào, ánh mắt nàng xoay chuyển, nói: - Trúc Linh ca ca,
bây giờ cách thời gian cơm trưa còn sớm, chi bằng chúng ta đi phòng điều bồi một
chuyến trước đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3