Sư sĩ truyền thuyết - Chương 394 + 395

Chương 394: Vi Du thiện lương

Vi Du làm xong kiểm tra
cuối cùng cho mọi người, xác nhận mỗi một thuyền viên đều cực kỳ khỏe mạnh, rồi
ký tên mình trên báo cáo sức khỏe. Làm nhiệm vụ liên tục không ngừng, nàng cũng
cảm thấy thân tâm đều mệt mỏi. Nhưng công tác nàng không có cửa lựa chọn. Làm
xong tất cả mọi thứ, nàng dặn dò mấy hộ sĩ dưới quyền, rồi trở về phòng.

Nàng là bác sĩ phụ
trách tàu vũ trụ này, chủ yếu là phụ trách sức khỏe của tất cả thuyền viên
trong khi bay trong vũ trụ.

Là bác sĩ phụ trách,
nàng có một căn phòng riêng biệt. Đối với mấy hộ sĩ dưới quyền đó của nàng,
không có đãi ngộ tốt như thế, chỉ có thể mấy người cùng ở trong một phòng.

Đẩy cửa phòng, nàng đi
về phía giường. Tàu lập tức sẽ bay đi, nàng hiện giờ nhớ cái giường mềm mại đó
của mình vô cùng.

Đột nhiên, nàng nhìn
thấy một cây gậy, một cây gậy màu đen, thò ra từ dưới giường nàng.

Nàng không khỏi nhíu
mày, là ai đùa trò thế này với mình? Đám người nhàm chán này! Nàng có chút giận
dữ.

Bay trong vũ trụ dài
đăng đẳng, nhàm chán, áp lực với con người thường đều cực kỳ lớn, cũng đặc biệt
dễ xảy xa vấn đề tâm lý. Càng huống chi, trên tàu vũ trụ này đều là mấy gã đàn
ông khỏe mạnh lại cường tráng. Có lẽ lại là trò đùa quái đản của tên ham muốn không
được thỏa mãn nào đó.

Vi Du hừ lạnh một
tiếng. Ánh mắt nàng khá cao, mấy gã thô lỗ này, nàng trông rất chướng mắt.

- Đi ra! Còn không đi
ra thì ta sẽ báo cáo thuyền trưởng! - Vi Du nghiêm giọng quát nói. Thuyền
trưởng có chút ý với nàng, cho nên bình thường có rất ít người dám có ý đồ với
nàng. Tuy nàng đối với thuyền trưởng không hề có bao nhiêu hứng thú, nhưng cái
ô bảo vệ này lại cực kỳ có ích.

Dưới giường không một
tiếng động.

- Ngươi thật muốn bị
giam sao? - Hàn ý trong giọng nói Vi Du càng đậm thêm vài phần, trong mắt lấp
lánh đốm sáng sắc lạnh.

Dưới gầm giường vẫn
không có chút phản ứng nào.

Vi Du lầm bầm trong
lòng, chẳng lẽ tên này thật không sợ chết? Hay là dưới gầm giường căn bản là
không có ai?

Vi Du quỳ xuống, nhìn
xuống gầm giường.

- A! - Nàng nhịn không
được, kêu lên một tiếng.

Dưới gầm giường rõ ràng
nằm một gã đàn ông!

Chính ngay lúc này,
phát thanh trên tàu vang lên: - Tất cả thuyền viên xin chú ý, tất cả thuyền
viên xin chú ý, năm phút đếm ngược tàu cất cánh!

Gã này đang ở trong
trạng thái hôn mê. Tri thức chuyên nghiệp của Vi Du làm nàng lập tức đưa ra
phán đoán chính xác, hắn đã bị bệnh! Tàu đã ở trong lúc đếm ngược để cất cánh.
Cũng tức là nói, tất cả cửa khoang hiện giờ đều đã đóng, muốn đưa người này
xuống cũng không thể nào.

Vốn dĩ vẫn có đôi chút
sợ hãi, Vi Du sau khi xác định gã đàn ông này hiện chẳng qua chỉ là một người
bệnh, tất cả bất an lập tức biến mất hơn nữa. Là một bác sĩ chuyên nghiệp hơn
nữa còn ưu tú, một khi bước vào lĩnh vực của mình, nàng lập tức bình tĩnh lại.

Vi Du kéo gã đàn ông
này từ dưới gầm giường ra. Không hề phí sức như trong tưởng tượng, thể trọng gã
đàn ông này nhẹ hơn trong dự liệu của nàng nhiều. Gầy ốm thế này, thể chất
khẳng định cực kỳ kém, chẳng trách lại bị bệnh! Trong lòng Vi Du cực kỳ tự
nhiên đưa ra đánh giá.

Người lạ? Nhìn gương
mặt chưa từng thấy qua này, Vi Du không khỏi lại nhíu mày lần nữa. Hắn tại sao
lẻn lên tàu? Sự chặt chẽ của bảo vệ phi thuyền, nàng cực kỳ rõ ràng. Càng huống
chi, địa điểm tàu đỗ nằm ở nội địa trong tộc, không phải người của bản tộc đừng
nói lẻn vào, ngay cả tới gần cũng đừng mơ.

Nhưng, Vi Du lúc này
lại không nghĩ nhiều như thế. Nàng chỉ là một bác sĩ, chức trách của nàng chính
là chữa trị người bệnh. Nàng thành thạo thực hiện các hạng mục kiểm tra đối với
gã đàn ông này.

Lại là khí lạnh xâm
nhập? Vi Du kiểm tra xong suýt nữa thì nhịn không được bật cười. Bệnh chứng
giống thế này, nàng bình thường chỉ mới thấy được trên người già cả. Đối với
người có thân thể khỏe mạnh mà nói, xác suất xảy ra loại bệnh này nhỏ tới mức
đáng thương. Ngay cả phụ nữ bình thường, cũng cực ít vì sự thay đổi nhiệt độ mà
bị bệnh.

Thân thể người này quả
nhiên tệ hại! Trong tinh khu tự do, mỗi người từ nhỏ đều phải trải qua huấn
luyện võ thuật, thể chất phần lớn cực kỳ khỏe mạnh.

Trong lòng nàng, tính
nguy hiểm của gã đàn ông đang nằm trên mặt đất đó đã hạ xuống tới một mức độ
cực kỳ thấp. Nghề nghiệp của nàng là một bác sĩ, nhưng từ nhỏ nàng cũng từng
huấn luyện chút võ thuật, thân thủ ở trong đám bác sĩ cũng coi như không tệ.
Đối phó một phế vật thế này vẫn không thành vấn đề.

Sau khi giúp tên phế
vật này uống thuốc chữa bệnh, Vi Duy lúc này mới bắt đầu đánh giá tỉ mỉ gã đàn
ông hôn mê này.

Thể hình cực kỳ gầy ốm.
Nàng cũng hoài nghi hắn có phải là dinh dưỡng không đủ trong thời gian dài.
Tướng mạo bình thường, không có chỗ nào đặc biệt. Nhưng điều duy nhất làm Vi
Duy cảm thấy bất ngờ là gã đàn ông này cho dù là hôn mê, trên tay vẫn nắm chặt
một thanh gậy gỗ. Ừm, không phải gậy gỗ, xem rõ ràng, Vi Duy lúc này mới phát
hiện cây gậy gỗ này lại là một cây mâu gỗ.

Võ thuật gia? Chẳng lẽ
hắn là một võ thuật gia? Nhưng võ thuật gia có thân thể gầy yếu thế này, nghĩ
chắc cũng không có ích bao nhiêu! Lắc đầu, Vi Duy không khỏi vì suy nghĩ lung
tung của mình mà cảm thấy buồn cười, đôi môi đỏ hồng ôn nhuận nhẹ nhàng cười.

Với thể chất tệ thế này
của hắn, chỉ sợ phải vài ngày mới có thể tỉnh lại. Vi Du có chút xuất thần.

- Mục… Thương… - Trong
miệng gã đàn ông trên mặt đất đó lầm bầm hàm hồ không rõ. Giọng nói yếu ớt lôi
kéo sự chú ý của Vi Du trở lại, dùng tay sờ trán hắn, lông mày xinh đẹp của
nàng lại một lần nữa nhíu lại, hắn đang bị sốt cao!

Thật sự chưa từng thấy
qua người có thể chất yếu ớt như vậy! Vi Du có chút không biết làm sao, coi
thường nhìn gã đàn ông đang bị sốt cao, nói lảm nhảm trên mặt đất này, nhưng
vẫn mau chóng lại cho hắn uống thuốc.

Dao động dưới chân
truyền tới nói cho nàng biết, phi thuyền đã cất cánh rồi.

- Người này nên làm thế
nào đây? - Cánh tay trắng nõn nà không tì vết sờ cái cằm trơn bóng, Vi Du chăm
chú nhìn gã đàn ông đang ở trong trạng thái hôn mê trên đất này.

Giao cho thuyền trưởng?
Hình như đây là phương án tốt nhất, nhưng không biết tại sao, nàng cực kỳ không
muốn nhìn thấy thuyền trưởng. Mỗi lần gặp phải ánh mắt nóng bỏng của hắn, trong
lòng nàng đều không thoải mái.

Chữa trị cho hắn trước
đã. Vi Du nói thầm với mình, hơn nữa thể chất đối phương yếu ớt như vậy, chỉ
cần mình chú ý chút, chắc không có nguy hiểm.

Gã đàn ông trên đất đó
vẫn đang hôn mê, chốc chốc lại nói lảm nhảm, trán vẫn đang sốt cao.

Diệp Trùng bệnh lần này
nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của Vi Du nhiều. Trước giờ, Diệp Trùng đều ở
trong một loại áp lực cao, hắn không giờ phút nào không bảo trì sự cảnh giác
cực cao. Từ sau khi hắn rời khỏi hành tinh rác, hắn vẫn luôn ở trong loại trạng
thái này.

Vô luận hắn bền bỉ thế
nào, có lãnh khốc thế nào, hắn cũng vẫn là một con người!

Mặc dù thân thể cường
hãn vô bì, nhưng lần này đột nhiên chịu cực lạnh mà dẫn tới sự khó chịu, giống
như ở trên cái đập lớn đào một có lỗ. Cái ngòi nổ xem ra nhỏ vô cùng này, dẫn
tới một chuỗi phản ứng dây chuyền, áp lực trường kỳ về mặt tinh thần trong
khoảnh khắc này cuối cùng đã sụp đổ.

Đã là ngày thứ năm rồi!

Sốt cao của gã đàn ông
đó đã lui rồi nhưng vẫn ở trong trạng thái hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại. Nếu không
phải Vi Du xác định chắc chắn gã đàn ông trước mắt này vì khí lạnh xâm nhập mà
bị bệnh, nàng phỏng chừng cũng sẽ nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của mình.

Hắn hiện giờ vui mừng
trong đám thuyền viên không có người yếu ớt như thế này. Nếu không, chỉ nói
mình mỗi ngày phải cẩn thận từng li ở bên cạnh hắn, nửa bước không dám rời.
Người thế này, có gì khác với phế vật chứ?

Chính trong lúc này,
tiếng gõ cửa vang lên.

Vi Du đang giúp Diệp
Trùng kiểm tra bị dọa một cái, vội vàng luống cuống tay chân nhét gã đàn ông
trên đất xuống gầm giường. Cũng không biết gã đàn ông này thế nào, ngay cả
trong hôn mê vẫn nắm chặt cứng cây mâu gỗ đó. Vi Du từng có ý lấy cây mâu gỗ đó
xuống, nhưng mặc kệ nàng nỗ lực thế nào, cũng không sao lấy cây mâu gỗ đó xuống
từ trên tay hắn.

Gậy gỗ đáng chết! Trong
lòng Vi Du liều mạng nguyền rủa cây gậy gỗ làm sao cũng bỏ xuống. Vết mồ hôi
trên trên hơi hiện ra. Nếu như bị người khác phát hiện trong phòng mình lại
giấu người, chỉ sợ…

Nếu như người này còn
là một người đàn ông…

Vi Du đột nhiên phát
hiện mình không có báo cáo việc này với thuyền trưởng ngay tại chỗ là một quyết
định ngu ngốc đến thế nào, điều này làm mình lâm vào thế bị động vô cùng.

Tiếng gõ cửa lại vang
lên lần nữa.

Quay đầu nhìn gầm
giường cái nữa, cảm thấy nhìn không ra bất cứ đầu mối nào, lúc này mới thở
phào.

Đối diện gương, hít sâu
vài cái, bình phục tâm tình khẩn trương. Thần tình trên mặt lại khôi phục sự
lẫm liệt không thể xâm phạm lúc bình thường.

Vi Du mở cửa.

Không ngoài ý liệu,
người gõ cửa là thuyền trưởng.

- Có việc gì? - Vi Du
lạnh giọng hỏi.

Thuyền trưởng con tàu
rất trẻ, năm nay hai mươi chín tuổi. Theo lý mà nói, chức vụ quan trọng thế này
không tới lượt một người trẻ tuổi như vậy đảm nhận. Nhưng, chính là một người
trẻ tuổi như vậy, áp bức tất cả đối thủ cạnh tranh của hắn lúc đó, cuối cùng
lấy được chức vụ này, còn tất cả những người bại dưới tay hắn không ai không
tâm phục khẩu phục.

Tên hắn là Luân Chiết
Dịch. Hắn không chỉ là cao thủ nổi tiếng trong đám trẻ trong Luân Lạc tộc. Điều
quan trọng nhất là đầu óc hắn bình tĩnh, phong cách làm việc đa biến, hơn nữa
trước giờ không câu nệ quy tắc. Nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt này, Vi Du
lại không khỏi dâng lên một tia ác cảm. Nàng biết, thuyền trưởng là người tình
trong mộng của rất nhiều hộ sĩ xinh đẹp ở trên tàu. Mỗi ngày, chỉ cần vừa hết
thời gian làm việc, bên cạnh hắn thường vây lấy rất nhiều phụ nữ.

Trên mặt Luân Chiết
Dịch trước sau đều treo nụ cười như có như không, ánh mắt sâu thẳm giống như
ngôi sao trong trời đêm. Đôi mắt này cũng được vô số phụ nữ gọi là mắt điện.
Nhưng chính đôi mắt này, mỗi khi Vi Du bị nhìn, trong lòng thường là không thể
kìm chế mà dâng lên một luồng hơi lạnh không tên.

Đây có lẽ cũng là một
trong những nguyên nhân tại sao nàng không thể tiếp nhận hắn.

Luân Chiết Dịch tựa vào
cửa, hắn đã sớm quen với sự lạnh nhạt của Vi Du, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ
mê người: - Bây giờ chính là thời gian nghỉ ngơi, ta đang không có việc gì,
liền tới tìm bác sĩ của chúng ta đi uống chút gì đó. Thế nào? - Tiếp đó lộ ra
dáng vẻ thần bí, nhỏ giọng nói: - Nghe A Mạc nói, hắn lần này kiếm được một ít
Thanh dữu hương trần tẩm. Cơ hội khó có a, cùng đi thử đi!

Thanh dữu hương trần
tẩm, Vi Du sau khi nghe được, trong lòng không khỏi dao động phần nào. Là một
bác sĩ, nàng tự nhiên biết Thanh dữu hương trần tẩm trừ mùi vị cực ngon ra, đối
với làm đẹp cũng nổi tiếng hiệu quả kỳ diệu. Nhưng loại hàng cao cấp này trước
giờ sản xuất ít ỏi, trên thị trường hoàn toàn mua không được.

Mỗi người phụ nữ đối
với làm đẹp thường có sự cố chấp không thể ngăn cản, cho dù là Vi Du cũng không
ngoại lệ.

Nhưng không biết tại
sao, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên gã đàn ông vẫn còn đang hôn mê đó, sức
mê hoặc của Thanh dữu hương trần tẩm lập tức yếu đi vài phần.

Khi nàng đang chuẩn bị
mở miệng từ chối, vừa đúng lúc nhìn thấy Luân Chiết Dịch hơi lộ ra dáng vẻ có
chút nghi hoặc, nghiêng mặt giống như đang lắng nghe cái gì.

Trong lòng nàng lập tức
nhảy lộp cộp!

Chương 395: Sự lãnh khốc dưới lớp nguỵ trang

- Ai đang ở trong? - Luân
Chiết Dịch trầm giọng hỏi.

- Anh đang nói nhảm gì
đó! - Vi Du cố gắng làm mình bảo trì trấn định, nhưng sự kinh hoảng trong mắt
nàng vẫn bán đứng nàng.

Luân Chiết Dịch bỗng
lách người tiến vào, hắn vừa rồi nghe thấy cực kỳ rõ ràng, bên trong có tiếng
hô hấp của con người. Là cao thủ có tiếng trong lớp trẻ trong Luân Lạc tộc, hắn
cực kỳ tự tin đối với thính lực của mình.

Trong phòng không có
một ai, nhưng biểu tình kinh hoảng Vi Du hơi lộ ra bị hắn thu vào trong mắt,
trong lòng hắn càng thêm khẳng định bên trong có nội tình.

Sau khi đứng vững, hắn
mang tất cả sự chú ý đều đặt trên đôi tai, lập tức, tiếng hô hấp nhẹ nhàng từ
dưới gầm giường truyền tới.

- Hừ! - Trong tiếng hừ
lạnh này của hắn tràn đầy ý lạnh. Không ngờ mục tiêu của mình lại cũng có người
dám tới cướp, trong lòng hắn không khỏi dâng lên đôi chút tức giận. Việc Luân
Chiết Dịch theo đuổi Vi Du tuy không công khai, nhưng ở trên tàu cũng hầu như
mọi người đều biết. Cũng chính vì như vậy, người còn lại vạn vạn lần không dám
động tới Vi Du.

Thật quá to gan!

- Đừng tránh nữa! Đi ra
đây! - Luân Chiết Dịch hướng về phía gầm giường nói, mặt hắn trầm như nước, ánh
mắt sâu thẳm ngày thường lúc này lại lộ ra khí lạnh thấm sâu vào cốt tuỷ.

Dám cướp phụ nữ với
mình! Lửa giận không tên trong lòng Luân Chích Dịch bỗng dâng lên. Điều làm hắn
tức giận nhất là ý muốn bảo vệ tên này của Vi Du. Mình bình thường đối tốt với
nàng ta thế nào, nhưng nàng ta không thèm để ý, bây giờ lại bảo vệ một người
khác như vậy, làm sao nói hắn không nổi máu ghen?

Dưới gầm giường không
có chút động tĩnh nào.

Luân Chiết Dịch mang
theo sự trào phúng sâu sắc: - Thế nào? Không dám đi ra gặp mặt người sao? Ta
lại muốn xem xem, người dám cướp phụ nữ với ta là ai?

Vốn dĩ ở một bên hoảng
sợ, lúng túng, Vi Du nghe thấy lời này, mặt bỗng đỏ lên, lớn giọng nói: - Xin
anh nói năng chú ý chút!

Luân Chiết Dịch không
để ý kháng nghị của Vi Du, đôi mắt nhìn chằm chằm gầm giường.

Dưới gầm giường vẫn
không có động tĩnh.

Luân Chiết Dịch cuối
cùng kiềm nén không nổi. Cong eo, nhìn xuống gầm giường.

Quả nhiên là một người
đàn ông! Luân Chiết Dịch thiếu chút nữa thì nổi điên. Vi Du lại giấu một người
đàn ông ở trong phòng của mình! Sự thật này đâm chích Luân Chiết Dịch thật sâu
sắc, người đàn ông kiêu ngạo này ở trong giây phút này chịu đả kích sâu sắc.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn ngược lại không chú ý rằng gã đàn ông dưới
gầm giường này đang ở trong trạng thái hôn mê.

Luân Chiết Dịch bỗng
kéo Diệp Trùng dưới gầm giường ra. Động tác cực kỳ thô bạo.

- Anh làm cái gì? - Nhìn
thấy Luân Chiết Dịch đối xử thô bạo như vậy với một người bệnh, Vi Du nhịn
không được lớn tiếng kháng nghị.

Luân Chiết Dịch lúc này
mới nhìn rõ người này lại không hề là thuyền viên trên tàu, hơn nữa đối phương
đang ở trong trạng thái hôn mê.

- Ý. - Hắn nhịn không
nổi kêu lên kinh ngạc một tiếng, lập tức trầm giọng hỏi: - Hắn là ai?

- Không biết. - Tuy cực
kỳ căm ghét Luân Chiết Dịch, nhưng đắn đo tới hắn vẫn có thân phận thuyền
trưởng, Vi Du vẫn trả lời thành thật.

- Không biết? - Trên
mặt Luân Chiết Dịch mang theo chút ý trào phúng: - Không biết cô lại giấu hắn
dưới gầm giường của mình?

Vi Du không biết làm
sao giải thích: - Ta cũng không biết hắn làm sao tiến vào phi thuyền, hắn bị
khí lạnh xâm nhập nên hôn mê.

- Ha ha! Bị khí lạnh
xâm nhập mà hôn mê? - Luân Chiết Dịch nghe thấy lời Vi Du liền ngẩn ra, lập tức
ha hả cười lớn: - Một phế vật thế này, cô lại giấu ở dưới gầm giường của mình
giống như bảo bối? - Người bình thường của tinh khu tự do không ai không thân
thể cường tráng, nào chịu khí lạnh xâm nhập gì đó mà bị bệnh?

Vi Du tuy cũng cảm thấy
gã đàn ông trên đất này xác thực không khác gì phế vật, nhưng nghe thấy lời của
Luân Chiết Dịch vẫn cảm thấy vô cùng chói tai, không khỏi hừ lạnh một tiếng,
xoay mặt qua hướng khác.

Luân Chiết Dịch châm
chọc nói: - Một phế vật thế này, không có sự giúp đỡ của cô, làm sao có thể lẻn
vào phi thuyền? Không ngờ đường đường bác sĩ Vi Du của chúng ta lại thích một
gã giống phế vật thế này! Chậc chậc, không ngờ a!

Nghe thấy Luân Chiết
Dịch cứ một câu một tên phế vật, hơn nữa lại gộp chung mình với gã đàn ông trên
đất này, tính khí của Vi Du cũng bốc lên: - Mong anh tôn trọng chút. Ta thích
người đàn ông thế nào không có quan hệ với anh.

Nhìn thấy Luân Chiết
Dịch đã có chút điên cuồng, Vi Du cảm thấy có chút nguy hiểm. Nàng đã quyết
định nhiệm vụ lần này một khi hoàn thành, nàng sẽ xin điều đi khỏi con tàu vũ
trụ này.

Luân Chiết Dịch giận
quá hóa cười: - Ha ha, là việc không liên quan đến ta, là việc không liên quan
đến ta! - Tiếng cười điên cuồng của hắn lập tức thu lại, ngữ điệu trở nên u ám:
- Bác sĩ, cô đừng quên, bất cứ người nào không trải qua thủ tục thỏa đáng, mỗi
người trên tàu đều có quyền giết tại chỗ! Mà bác sĩ cô, hì hì, lén giấu nhân
viên bất minh, hơn nữa dính líu đến việc giúp đỡ phần tử nguy hiểm. Ừm, đúng
rồi, phế vật thế này đương nhiên không coi như là phần tử nguy hiểm.

- Anh… - Mặt Vi Du
trắng bệch. Nàng hiện giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, nàng biết
rất rõ tố cáo của đối phương nghiêm trọng tới cỡ nào. Chỉ cần Luân Chiết Dịch
báo lên trên việc này, thứ chờ đợi nàng sẽ là vận mệnh cực kỳ bi thảm.

- Thế nào? - Luân Chiết
Dịch nhướn mày, đi tới trước mặt Vi Du, ngả ngớn dùng tay nâng gương mặt xinh
đẹp nhưng không có chút huyết sắc nào của Vi Du: - Ta nói không đúng sao? Chỉ
sợ tới lúc đó không chỉ là cô, ngay cả cha mẹ cô, ngay cả cha mẹ cô, huynh đệ
tỷ muội của cô cũng sẽ bị liên luỵ.

- Bọn họ không chỉ sẽ
chịu thẩm tra nghiêm khắc, tiền đồ của bọn họ sẽ đen tối, vĩnh viễn mất đi cơ
hội thăng tiến. Bọn họ sẽ chịu sự cười chê và coi thường của mọi người. Mà mọi
thứ này đều là bởi vì cô, bác sĩ xinh đẹp của ta!

Gỡ bỏ lớp nguỵ trang
ngày thường, lời của Luân Chiết Dịch vô tình mà tàn khốc, giống như một cái
trọng chuỳ, mỗi một câu nói giống như đánh lên trái tim của Vi Du một cách tàn
nhẫn, huyết sắc trên mặt nàng cũng theo mỗi câu nói của Luân Chiết Dịch mà trút
hết từng chút một.

Cảm nhận sự mềm mại, mịn
màng của cái cằm Vi Du, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của người phụ nữ mà mình mơ
tưởng, trong lòng Luân Chiết Dịch dâng lên sự sung sướng vô bì!

Con mồi theo đuổi đã
lâu cuối cùng rơi vào trong lưới của mình, trong mắt hắn lóe lên một sự đắc ý
lãnh khốc mà điên cuồng!

Hắn biết, người phụ nữ
trước mắt vô luận thế nào cũng chạy không thoát lòng bàn tay của mình. Bắt đầu
từ hôm nay, nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về mình! Hắn nhịn không được mà đắc ý cười
như điên trong lòng.

Nhưng, hắn không hề có
ý định cứ thế này mà bỏ qua cho nàng.

- Nghĩ chắc cô đã nghĩ
thông rồi. Đúng a, một phế vật thế này có ích gì chứ? Cô có người nhà của mình,
cô có tương lai tốt đẹp của mình! Một phế vật thế này đối với cô mà nói không
có chút giá trị nào, giết hắn đi thôi! Vô luận cô dùng cách gì, chỉ cần cô giết
hắn, việc này coi như chưa từng xảy ra!

Luân Chiết Dịch nhẹ
nhàng vuốt ve cái cằm mềm mịn của Vi Du, giọng nói dịu dàng mang theo sự lãnh
khốc vô tận.

- Không - Mặt không sắc
máu, Vi Du chống lại theo bản năng, nàng là một bác sĩ, học làm sao cứu người,
kêu nàng chính tay giết chết một người, một người bệnh đang hôn mê, nàng thế
nào cũng không ra tay được.

Cảm nhận được sự run
rẩy của thân thể xinh đẹp trong tay, nắm bắt được sự tranh đấu kịch liệt trong
lòng Vi Du, khóe miệng Luân Chiết Dịch hiện lên ý cười lạnh lẽo.

- Không sao, đây là một
việc cực kỳ đơn giản. Hắn hiện giờ đang hôn mê, cô giết chết hắn, hắn sẽ không
cảm thấy chút đau khổ! Hơn nữa, cô chỉ cần giết hắn, ta bảo đảm sẽ không nhắc
việc này với người khác, cô cũng tự do. - Trong lời của Luân Chiết Dịch mang
theo sự mê hoặc vô bì.

Thân thể Vi Du run rẩy
càng thêm dữ dội. Luân Chiết Dịch cũng không nói gì, yên lặng thưởng thức kiệt
tác của mình.

Vi Du tuyệt vọng nhắm
mắt lại.

- Giết hắn đi! - Luân
Chiết Dịch chậm rãi mà rõ ràng thốt ra ba chữ này, Vi Du nhịn không được lại
run một cái.

Bụp!

Một tiếng trầm muộn
vang lên, không chút dấu hiệu nào, sườn Luân Chiết Dịch đau đớn, cả người giống
như bị một cái trọng chuỳ đánh trúng, thân thể bay lên không. Tiếp đó leng keng
một tiếng, nặng nề đập lên tường, sau đó mềm oặt trượt xuống.

Vi Du đang nhắm mắt chỉ
cảm thấy cánh tay đang nắm cằm mình đó đột nhiên vung qua một bên.

Nàng không kiềm chế
được mở mắt ra, thứ nhìn thấy chỉ là một cặp mắt lạnh lùng.

Không để ý tới ánh mắt
kinh ngạc của Vi Du, Diệp Trùng thử hoạt động tứ chi một chút, vô luận là ai,
hôn mê nhiều ngày như vậy, trên người ít nhiều có chút không thoải mái.

Đối thoại vừa rồi của
hai người, Diệp Trùng nghe thấy rõ ràng, Diệp Trùng tự nhiên có thể đoán được
đại khái chuyện gì xảy ra.

- Là cô đã cứu ta? - Diệp
Trùng hỏi, giọng nói hắn khàn khàn, khô khan.

Vi Duy ngây ngốc nhìn
Diệp Trùng, đầu óc nàng đã hoàn toàn đoản mạch. Trước mặt biến cố đột nhiên
này, nàng đã có chút mê muội rồi.

Rất mau xác định rằng
trong khoảng thời gian ngắn không thể nào lấy được tin tức có ích nào từ Vi Du,
Diệp Trùng liền mang sự chú ý đặt trên gã đàn ông vẫn luôn xúi giục cô gái này
giết hắn.

Thứ mà một cú vừa rồi
hắn dùng là phần đuôi của mâu gỗ, nhưng sức lực lại cực nặng, chỉ sợ xương sườn
đối phương gẫy không chỉ một cây.

Đi tới trước mặt Luân
Chiết Dịch ngã trên mặt đất ở trong góc tường, Luân Chiết Dịch đã hôn mê. Diệp
Trùng ra tay không bị thương thì là trọng thương, lần này hắn không muốn giết
chết Luân Chiết Dịch mới không hạ sát thủ. Nhưng thế này cũng đủ cho hắn chịu
rồi, hắn không có thân thể cường hãn đó của Diệp Trùng.

- A! - Hoàn hồn lại từ
trong ngây ngô, Vi Du lúc này mới phản ứng lại, nhịn không được thất thanh kêu
lên. Diệp Trùng nhíu mày liếc nhìn hắn, Vi Du vội vàng bụm cái miệng anh đào
nhỏ của mình.

Trong cặp mắt giống như
sao trời lại là sự kinh ngạc và tò mò nhiều đếm không hết, còn mang theo vài
phần hoảng sợ, vài phần ngỡ ngàng.

Một người yếu ớt thế
này, lại lợi hại như vậy! Quá làm người ta bất ngờ rồi!

Diệp Trùng thu lại ánh
mắt của mình, đối phương tốt xấu cũng có khả năng là ân nhân cứu mạng hắn, hắn
vẫn phải giữ vài phần khách khí. Ánh mắt lại rơi trên người Luân Chiết Dịch
trên đất, Diệp Trùng bắt đầu thực hiện kiểm tra hắn.

Vi Du chỉ thấy gã đàn
ông yếu ớt này thủ pháp mau lẹ mang từng món trên người Luân Chiết Dịch lấy
xuống. Nàng rất hoài nghi cái tên xem ra thực lực tệ hại cùng cực này rất có
khả năng là một tội phạm quen cướp bóc.

Tất cả những thứ trên
người Luân Chiết Dịch đáng thương, trừ một cái quần lót, toàn bộ Diệp Trùng đều
lột xuống hết.

Dưới sườn Luân Chiết
Dịch lõm xuống một khoảng, xương sườn rõ ràng lõm vào trong, từ ánh mắt chuyên
nghiệp của Vi Du, tự nhiên có thể nhìn ra xương sườn của Luân Chiết Dịch gẫy ít
nhất ba cây, hơn nữa rất có khả năng xương gãy thành từng mảnh vụn!

Một cú này của Diệp
Trùng, suýt nữa mang Luân Chiết Dịch triệt để phế đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3