Sư sĩ truyền thuyết - Chương 353 + 354
Chương 353: Bão táp (2)
Binh binh binh, Vương
Tử Thạch ra sức dập đầu chín cái với vợ chồng Vương Lộ, mỗi lần đều đầy sức
mạnh, mỗi lần đều giống như một cái trọng chuỳ, mạnh mẽ đánh vào tim của Vương
Lộ, mỗi cú dập đầu, trên mặt Vương Lộ lại co giật một cái.
- Đệ tử bất tài, hôm đó
chiến bại, đệ tử diện bích suy nghĩ, thử tìm mà không thể. Mười ngày vắt óc,
lại bỗng nhiên bừng tỉnh, thành tựu của đệ tử thấp không còn gì phải nghi ngờ,
nhưng chỗ mà võ thuật của Vương gia tiên thiên bất túc (cơ sở kém cỏi) quá
nhiều. Lại tiếp tục suy nghĩ, đệ tử vừa rồi mới ra quyết tâm. - Từng lời từng
chữ của Vương Tử Thạch, thốt ra rõ ràng, chỉ là sự đau đớn trong mắt lại có thể
nhìn ra được, mấy ngày này hắn chịu dằn vặt cỡ nào, hắn ra quyết định này lại
cần quyết tâm cỡ nào chứ.
Nhìn gương mặt tuấn
lãng thường ngày của ái đồ bây giờ đã tiều tuỵ hốc hác vô cùng, trong lòng
Vương Lộ đau đớn, nhưng nghe thấy hắn thẳng thắn nói võ thuật của Vương gia
tiên thiên bất túc, lửa giận trong ngực hắn bỗng cái bốc lên.
Xung quanh im phăng
phắc, sắc mặt mọi người đều tái nhợt, buồn bã, rất nhiều thôn dân đều tức giận
nhìn Vương Tử Thạch, nhưng lại không có ai nói gì.
- Được, được, được! - Vương
Lộ nói liên tục mấy chữ tốt, nhìn chằm chằm Vương Tử Thạch đang quỳ trên đất,
giọng nói của hắn kìm chế tới tột độ, giống như một sợi tơ thép tới cực hạn lớn
nhất mà nó có thể chịu được, thêm một cây rơm thì đủ làm nó đứt đôi: - Không
ngờ võ thuật Vương gia lại bị người nhà mình xem thường như vậy.
Nói xong, hắn không
nhìn tới Vương Tử Thạch nữa, mà lại mang ánh mắt rơi trên Nhuế Băng vẫn ngồi
thẳng như cũ ở trong phòng.
Hít sâu một hơi, hắn
nâng cao giọng nói, giọng sang sảng nghiêm túc: - Vương gia Vương Lộ thỉnh giáo
với cô nương, vẫn mong cô nương vui lòng chỉ dạy!
Nhuế Băng mở mắt, trong
lòng lại hơi thở dài một tiếng.
Thời khắc mà Vương Tử
Thạch yêu cầu bái sư đó, nàng đã biết trận chiến này nhất định tránh không khỏi
rồi. Không có trường phái nào có thể cho phép loại việc này xảy ra, hơn nữa còn
xảy ra trong trang của bọn họ. Nếu như là Diệp Trùng chỉ e vẫn không biết lợi
hại ở trong này, nhưng Nhuế Băng từ nhỏ đã thuộc nằm lòng tất cả quy tắc của
giới võ thuật, biết hành vi của Vương Tử Thạch sẽ dẫn tới kết quả như thế nào.
Nàng hoàn toàn không có
đường lui. Đối phương căn bản cũng sẽ không cho nàng bất cứ đường lui nào. Cho
dù nàng bây giờ thừa nhận võ thuật của Vương gia cao minh hơn cũng không có bất
cứ tác dụng nào, kết quả này đã sớm định sẵn từ lúc bắt đầu rồi.
Mỗi một trường phái đều
có vinh dự và tôn nghiêm của mình, tuyệt không cho bất cứ ai chà đạp.
Biết lúc này nói gì
cũng không có tác dụng, Nhuế Băng đứng dậy. Sải bước một cái, trôi tới trong
sân, lạnh nhạt nói: - Vẫn mong Vương tiên sinh thủ hạ lưu tình.
Diệp Trùng lúc này đang
cùng Ngôn sư thảo luận về điều bồi. Nhưng hai bên tuy thường thảo luận một vài
vấn đề nhưng đối với nội tình của nhau lại chưa từng dò hỏi. Hai người không
hẹn mà cùng sử dụng nguỵ trang, điều đó cũng nói rõ hai bên đều không muốn đối
phương dò hỏi nội tình của mình.
Lúc đầu Ngôn sư đối với
vấn đề này cũng không hề để ý, trừ một vài trường phái ẩn sâu cực kỳ, điều bồi
sư bình thường thuộc trường phái nào, hắn căn bản rất mau liền có thể phân biệt
ra được. Nhưng điều ra ngoài ý liệu của hắn là, Diệp Trùng rốt cuộc là trường
phái nào hắn làm thế nào cũng không nắm bắt chính xác. Vấn đề thảo luận của hai
bên rất nhiều, vốn dĩ hắn nên đã sớm có kết luận, nhưng hiện giờ hắn lại có
chút mê muội.
- Như La Miên thảo là
một loại thuốc trung hòa cực kỳ tốt, nhưng phương diện khống chế lượng thuốc có
chút phiền phức, phải dùng tới phương pháp luân chuyển. Ngược lại có thể dùng
bột phấn của Tam tinh thạch, phụ trợ dùng lạnh, nhiệt luân lưu thay thế, chỉ là
hiệu quả phải giảm đi vài phần. Loại thuốc trung hòa mẫn cảm với nhiệt độ thế
này có ba mươi mốt loại, có rất nhiều thứ ta cũng chưa từng thấy. - Diệp Trùng
có chút tiếc nuối nói.
Ngôn sư toát mồ hôi
lạnh, trong đầu lại có chút mê muội. Phương pháp sử dụng Như La Miên thảo trước
giờ là bí mật bất truyền của Thiên hệ, hắn cũng là bởi vì có chút dây mơ rễ má
với Thiên hệ mới biết được, không ngờ đối phương ngay cả phương pháp luân
chuyển cũng biết. Hắn chẳng lẽ là người của Thiên hệ?
Nhưng câu phía sau đó
của Diệp Trùng lại càng làm hắn suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Phương pháp dùng bột
phấn của Tam tinh thạch để thay thế Như La Miên thảo, người nghiên cứu ra không
hề là người khác, chính là một vị tiền bối của trường phái bọn họ.
Hắn rốt cuộc là ai? Sắc
mặt Ngôn sư biến ảo bất định, nếu như không phải trên mặt hắn có nguỵ trang,
vậy thì biểu tình hiện giờ của hắn nhất định sẽ đặc sắc vô cùng. Bị người ta
thoải mái như vậy nói ra bí mật bất truyền trong trường phái của mình, hắn vẫn
có thể ngồi chỉ có thể nói rõ là tu dưỡng của hắn đã tới mức khá thâm hậu.
Nhưng câu nói ba mươi mốt loại thuốc trung hòa cuối cùng đó càng làm hắn sợ
hãi, hắn vắt hết óc cũng chỉ nghĩ tới mười bảy loại, vẫn còn mười bốn loại hắn
hoàn toàn không biết.
Sư thừa của Diệp Trùng
trong mắt Ngôn sư bỗng trở nên thần bí dị thường.
Vương Lộ ở Vương gia
trang được người ta kính trọng vô cùng. Không hề bởi vì võ thuật của hắn có cao
minh thế nào, mà là tính cách của hắn rộng lượng, làm người chính trực. Rất
nhiều người ở hiện trường vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Lộ ra tay, người
của Vương gia trang lúc này mới biết vị trưởng giả bình thường rộng rãi này
thâm tàng bất lộ, thân thủ lại cao minh như vầy.
Võ thuật của Vương gia
lấy kiếm kỹ làm sở trường, mà kiếm kỹ của Vương gia ở trên tay Vương Lộ phát
huy tới mức lâm ly tột cùng. Một kiếm tiếp một kiếm, trông không nhanh không
chậm, giống như nhàn nhã tản bộ, nhưng thanh trường kiếm đó giống như dệt thành
một cái kén, trói Nhuế Băng vào trong.
Trên mặt Nhuế Băng
không có chút sốt ruột nào, trầm tĩnh như nước. Bước chân phiêu hốt tựa kinh
hồng, thỉnh thoảng xuất ra một chiêu, luôn có thể bức Vương Lộ tới mức cuống
tay cuống chân. Nàng hiện giờ trông thì nguy hiểm, thật ra lại không hề có bao
nhiêu nguy hiểm. Nếu nói tới cận chiến, trên đời này người hơn được Diệp Trùng
có mấy ai. Nhuế Băng và Diệp Trùng luyện tập khá nhiều, hai bên trước giờ lại
không có thói quen nương tay, đối với loại cậy thế này, Nhuế Băng tự nhiên sẽ
không hoảng hốt.
Bình tĩnh như băng
tuyết, kiếm kỹ của Vương gia trong mắt nàng trở nên quen thuộc từng chút một.
Diệp Trùng vẫn đang
thảo luận với Ngôn sư. Ngôn sư cố gắng làm mình tập trung tinh thần để đặt trên
đề tài đang thảo luận với Diệp Trùng, nhưng không biết tại sao, hắn phát hiện
tư duy của mình phiêu hốt vô cùng.
Hai người tìm cách nói
chuyện. Tri thức của Ngôn sư ở phương diện điều bồi cao minh hơn Diệp Trùng rất
nhiều, hơn nữa kinh nghiệm của hắn, một nửa thùng nước như Diệp Trùng còn lâu
mới so được. Kinh nghiệm hắn thường hay không để ý nói tới thường có thể làm
cho Diệp Trùng nhận được không ít lợi ích. Còn Griffiths, hai người hiện giờ
nói cái gì nàng cũng chỉ nghe hiểu đôi chút.
Rút tơ lột kén, kiếm kỹ
của Vương gia trong mắt Nhuế Băng hiện ra từng chút một. Biểu tình của Vương Lộ
càng lúc càng ngưng trọng, vẻ lo lắng trong mắt người xung quanh cũng càng lúc
càng nặng, ai cũng nhìn ra được, thời gian càng lâu càng bất lợi đối với Vương
Lộ.
Trong kiếm quang như thủy
triều, một thiếu nữ đồ trắng len lỏi tự nhiên.
Vương Lộ lại nào không
biết, trên tay đang chuẩn bị tăng cường, Nhuế Băng lại bỗng cử động trong lúc
này. Lướt nghiêng một cái, chỉ lệch chút xíu lướt qua trường kiếm của Vương Lộ,
dấn người tới trước.
Vương Lộ cả kinh, cổ
tay phát lực, cán kiếm gõ về phía Nhuế Băng. Bàn tay vung ngang cản lại, quang
mang trong mắt Nhuế Băng lấp lánh, bước chân lại yên hơi lặng tiếng đạp ra một
bước.
Bị Nhuế Băng ép sát
người, Vương Lộ tuy hoảng nhưng không loạn, tay phải bỗng thả kiếm ra, ý đồ
dùng quyền đối kháng Nhuế Băng. Dựng đứng chân trái, chống đỡ Nhuế Băng, phía
dưới tung ra một cước. Binh, một luồng sức mạnh truyền tới, thân hình Vương Lộ
lập tức bất ổn, loạng choạng lùi ra sau. Trong lòng Vương Lộ kinh hãi vạn phần,
sức mạnh thật lớn! Làm sao cũng nhìn không ra, một cô gái lại có sức mạnh lớn
như vậy!
Trong mắt Nhuế Băng lóe
lên một tia sáng, chân trái hơi cong bỗng nhiên dựng thẳng, cả người liền giống
như một con thiên nga trắng như tuyết, dán sát mặt đất xông về phía Vương Lộ.
Trong sự mỹ lệ làm người ta ngạt thở đó bao hàm sát cơ như băng tuyết. Mái tóc
dài bay lên, ánh mắt Nhuế Băng ngưng luyện như đao, tay phải gập lại, nắm quyền
thành chuỳ, tích lực chờ phát ra.
Giờ phút quyết thắng
bại đã đến.
Mặt Vương Lộ xám ngoét,
nhìn thân hình biến ảo bất định, càng lúc càng gần của Nhuế Băng, hắn biết mình
đã bại rồi.
Có lẽ, nàng ta sẽ giết
mình! Mọi thứ xung quanh đột nhiên chậm lại một chút, cảm giác trước lúc chết
lại rõ ràng như vậy! Là người khiêu chiến, đối phương không có bất cứ lý do nào
để giữ mạng hắn lại, càng huống chi sát cơ dưới kiếm chiêu vừa rồi của hắn, đối
phương lại há không cảm giác được sao?
Vương Lộ nghĩ không
sai, Nhuế Băng đích xác đã động sát cơ. Vốn dĩ đối với loại khiêu chiến thế
này, Nhuế Băng nào sẽ động sát cơ gì, nhưng sát cơ mãnh liệt vẫn luôn lộ ra
dưới kiếm của Vương Lộ cuối cùng đã làm nàng phẫn nộ. Nàng có thể cảm nhận rõ
ràng ý đồ muốn giết mình của đối phương, là một võ thuật gia chân chính về mặt
ý nghĩa, nàng cũng có kiêu ngạo của mình! Càng huống chi, nàng đã sớm không
phải là thiếu nữ chưa từng trải việc đời lúc trước đó.
Nàng quyết định cho
Vương Lộ một bài học.
Chính ngay lúc này, một
cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ dâng lên trong lòng nàng.
Sắc mặt thay đổi, đột
nhiên nghiêng người, một tia sáng xanh vạch qua tay áo nàng, trên tay áo bộ đồ
luyện công màu trắng của nàng lập tức xuất hiện một lỗ thủng.
Vương phu nhân cầm kiếm
đứng trước mặt Vương Lộ, kẻ đánh lén vừa rồi chính là nàng ta. Trong lòng nàng
ta lúc này phức tạp vô cùng, theo lý mà nói, nàng ra tay đánh lén tuyệt đối là
cố kỵ rất lớn, nhưng nàng cũng nhìn ra sát cơ của Nhuế Băng, nếu như cứ như vậy
nhìn chồng chết trên tay người khác, nàng vô luận thế nào cũng làm không được.
Trên mặt người Vương
gia trang xung quanh đều lộ ra vài phần khó chịu đựng nổi, nhưng lại không có
ai nói gì. Ngay cả Vương Tử Thạch cũng có vẻ mâu thuẫn, tuy hắn biết hành vi
của sư phụ và sư mẫu vi phạm quy tắc của giới võ thuật, nhưng hắn cũng không
nói gì, bởi vì hắn không thể nhìn sư phụ chết trên tay người khác. n bồi đắp
nhiều năm như vậy, sư phụ và sư mẫu giống như cha mẹ của hắn vậy.
Trong đám người vang
lên vài tiếng cười chế nhạo, điều này giống như tát một cái bạt tai lên mặt tất
cả người của Vương gia trang có mặt, vẻ mặt mỗi người đều khó xem tột cùng. Mọi
người lúc này mới nghĩ tới trong đám người xung quanh không hề chỉ có người của
Vương gia trang, vẫn có rất nhiều người xem náo nhiệt. Nhưng mấy người xem náo
nhiệt này cũng biết điều, không có ai ngốc tới mức lúc này đứng ra nói lời công
đạo gì đó, đây tuyệt đối không khác biệt gì với hành vi tìm chết. Vợ chồng
Vương Lộ với vẻ mặt phức tạp cầm kiếm đứng dàn ngang.
Nhuế Băng mặt không
chút biểu tình, ánh mắt sắc bén lại làm vợ chồng Vương Lộ chột dạ. Không nói
gì, Nhuế Băng biết lúc này nói gì cũng vô dụng, tay trái gọn gàng xé phân nửa
tay áo bị rạch rách của tay phải, lộ ra cánh tay trắng như tuyết.
Nàng thật sự nổi giận
rồi, nàng tuyệt đối không ngờ lại có người vi phạm định luật gần như có thể nói
là không cho phép vi phạm của giới võ thuật sờ sờ như vậy. Là người tuân thủ
truyền thống, nàng bị chọc giận triệt để rồi. Nàng dự định toàn lực đánh một
trận.
Diệp Trùng đứng dậy,
chào Ngôn sư. Thảo luận của hôm này và mỗi lần thảo luận giống nhau, thu hoạch
của hắn không ít. Ngôn sư lại có chút thất hồn lạc phách, thần hồn điên đảo.
Diệp Trùng hơi ngạc nhiên, nhưng lại biết điều không hỏi gì, chỉ là hắn có lẽ
không sao ngờ được kẻ đầu têu làm cho Ngôn sư thành ra thế này lại chính là
hắn.
Dẫn theo Griffiths,
Diệp Trùng đi ra ngoài.
Chương 354: Bão táp (3)
Dọc đường đi tới, đường
sá vốn dĩ náo nhiệt phi thường lại trống huơ trống hoác, rất nhiều mặt tiền cửa
hàng thậm chí ngay cả quầy hàng cũng không thu lại, hàng hóa vẫn giống như bình
thường bày ra đó.
Diệp Trùng không khỏi
cả kinh, tình cảnh trái lẽ thường thế này, tính cảnh giác của hắn lập tức nổi
lên. Không lời giải thích, lập tức lôi Griffiths lao đi về chỗ ở. Griffiths
kinh hoảng kêu a một tiếng, vẫn chưa phản ứng lại, gió trước mặt đã thổi làm
cho nàng không mở nổi mắt.
Quả nhiên xảy ra chuyện
rồi! Thấy bên ngoài chỗ ở mấy người mình vây một lớp lại một lớp người, trong
lòng Diệp Trùng run rẩy một cái. Không nói gì, nửa nhấc nửa dẫn mang Griffiths
len lỏi vào trong đám đông.
Mọi người đều tập trung
tinh thần xem trận đấu giữa Nhuế Băng và vợ chồng Vương Lộ, không chú ý tới
hành động của Diệp Trùng. Hơn nữa kỹ xảo dùng lực của Diệp Trùng xảo diệu vô
cùng, hắn mang theo Griffiths giống như một con con trơn trợt, len lỏi trong
đám đông.
Im hơi lặng tiếng, Diệp
Trùng và Griffiths đã tiếp cận lớp trong của đám đông đứng xem.
Hội Nguyên lầu là kiến
trúc cao nhất của Vương gia trang, ở chỗ này có thể nhìn xuống cả Vương gia
trang, đây cũng là chỗ ở của trang chủ. Mà trước một cửa sổ tòa lầu cao nhất
của Hội Nguyên Lầu, đang đứng một ông lão gần đất xa trời và một thiếu nữ yêu
kiều đáng yêu.
- Ngài thấy thế nào? - Thiếu
nữ mở miệng hỏi, trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi không nói ra lời, đây chính
là trang chủ đương nhiệm của Vương gia trang.
- Cô gái đồ trắng đó là
giới giả. - Giọng nói già nua đau buồn giống như gió thu, trên mặt đầy nếp nhăn
của ông lão giống như giăng đầy khe rãnh, nhưng không động đậy chút nào.
Vương trang chủ cả
kinh: - Giới giả? Làm sao có thể? Nàng ta mới bao lớn chứ? - Sắc mặt của nàng
khẽ biến, tuy biết lời của ông già nhất định không sai, nhưng nàng vẫn phát ra
lời chất vấn như vậy. Bởi vì tuổi tác của Nhuế Băng quả thật quá nhỏ, vẫn chưa
từng nghe nói có giới giả trẻ tuổi như vậy. Mà trở mặt với một giới giả, đây
cũng là thứ nàng cực kỳ không nguyện ý nhìn thấy. Nhưng tình huống trước mắt,
nàng cũng không làm gì được.
Liếc nhìn Vương trang
chủ một cái, lão già lắc đầu: - Tuổi tác? Giới giả và tuổi tác không có liên
quan.
- Vậy vợ chồng Vương Lộ
há không phải rất nguy hiểm sao? - Vương trang chủ lập tức lo lắng cho vợ chồng
Vương Lộ. Nàng không muốn trong trang trong chốc lát liền tổn thất hai cao thủ,
phải biết rằng, cao thủ cấp bậc giống như vợ chồng Vương Lộ này chính là ngàn
vàng khó cầu, càng huống chi còn là hai cao thủ ăn ý thế này.
Trầm mặc mấy mươi giây,
ông lão mới mở miệng: - Người nguy hiểm là cô gái đó, nàng ta không có binh
khí, phải chịu thiệt. - Dựa vào binh khí chiếm tiện nghi, câu nói này, lão rất
không muốn nói ra.
Ông lão nói không sai,
hoàn cảnh của Nhuế Băng hiện giờ vô cùng nguy hiểm, nàng không ngờ sự liên thủ
của vợ chồng Vương Lộ lại uy lực lớn thế này, hơn nữa trên tay nàng không có
bất cứ binh khí có thể ngăn cản nào. Vợ chồng Vương Lộ cũng chính là nhìn trúng
một điểm này, không hề trực tiếp chú ý tới Nhuế Băng mà không ngừng thu hẹp
không gian của Nhuế Băng.
Khí lạnh màu xanh rét
thấu xương thật bức người, mấy lần Nhuế Băng đều sống sót từ trong nguy hiểm,
nhìn không gian từng chút bị thu hẹp, Nhuế Băng lại không làm được gì, đôi tay
của nàng vẫn không tới mức có thể trực tiếp đối kháng với kiếm. Hơn nữa kiếm kỹ
của đối phương kín kẽ dị thường, không lộ ra chút kẽ hở nào.
Mồ hôi trên trán hơi
hiện ra, trên gương mặt như băng tuyết của Nhuế Băng không thấy chút kinh hoảng
nào.
Giá binh khí trong sân
cách Nhuế Băng chỉ có không tới năm mét, nhưng lại bị vợ chồng Vương Lộ tách
ra. Nếu như trên tay có bất cứ thứ gì, Nhuế Băng tự tin mình có thể tạo ra chút
kẽ hở. Nàng chỉ cần một cơ hội, dù là một cơ hội có ngắn ngủi. Đáng tiếc, giá
binh khí cách nàng năm mét giống như gần trong gang tấc mà xa tận chân trời.
Không gian dịch chuyển
của nàng bị nuốt chửng từng chút một.
Người nhìn ra sự nguy
hiểm của Nhuế Băng còn có Diệp Trùng, nhưng Diệp Trùng cũng biết Nhuế Băng chưa
chắc thật sự không có chút cơ hội nào, phương thức công kích đặc biệt của Nhuế
gia và thuật thừa sư có sự huyền nhiệm giống nhau, nhưng trong kết quả tính
toán của hắn, khả năng lớn nhất chính là lưỡng bại câu thương.
Mau chóng đánh giá tình
thế trong sân, vợ chồng Vương Lộ đánh ổn định, tiến lên từng nấc một, biện pháp
xem ra là vững chắc nhất này lại cho Diệp Trùng đủ thời gian chuẩn bị. Mang
theo Griffiths, thản nhiên vòng qua vòng bao vây, lẻn vào chỗ ở. Sự chú ý của
mọi người lúc này đều ở trên ba người đang chiến đấu trong sân, không có một ai
chú ý tới việc Diệp Trùng và Griffiths đã chui vào trong nhà.
Nhưng cho dù chú ý, bọn
họ chỉ e cũng sẽ không chú ý, trong đội ngũ kỳ quái này, chỉ có một mình Nhuế
Băng có sức chiến đấu, tin tức này cả trang đều đã sớm biết.
Trong nhà, mấy người
lão già Phá Xa, đứa trẻ đều có mặt, nhưng bọn họ lúc này khẩn trương nhìn chiến
đấu ở bên ngoài, kết quả của trận chiến này sẽ quyết định trực tiếp vận mệnh
của bọn họ. Chỉ có gã mặt sẹo vẻ mặt thản nhiên, không có động tĩnh gì.
Nhìn thấy Diệp Trùng,
mọi người đều không khỏi mừng rỡ, tay ra dấu yên lặng với bọn họ, mọi người lập
tức yên tĩnh lại. Diệp Trùng lấy ra từ trong túi ba viên “Dạ Mê”, đưa tới tay
gã mặt sẹo, nhẹ giọng nói: - Đây là thuốc mê cực mạnh, dùng sức quăng ra, chịu
va đập thì sẽ nổ, bán kính hữu hiệu từ mười lăm tới hai mươi lăm mét, thời gian
phát tác 0,5 giây. Diệp Trùng dùng ngữ khí đơn giản giới thiệu các tham số của
Dạ Mê.
Gã mặt sẹo không nói
lời nào, nhận lấy ba viên Dạ Mê. Diệp Trùng lại từ trong túi lấy ra một nắm lá
nhỏ màu vàng gạo, mỗi người đều phát một miếng: - Đây là Hựu diệp, bỏ nó vào
trong miệng, tránh bị ngã xuống.
Mọi người vội vàng bỏ
loại Hựu diệp màu vàng gạo này vào miệng ngậm.
- Mọi người chuẩn bị
sẵn sàng đột kích, Nhuế Băng sẽ dẫn các người vào tàu vũ trụ. - Diệp Trùng cũng
nói ngắn gọn như vậy.
Trong một khoảnh khắc
ngắn ngủi, Diệp Trùng đã suy xét xong, nếu như đơn thuần là hai người hắn và
Nhuế Băng, rút lui an toàn không có bất cứ vấn đề gì, xác suất trên 95%, nhưng
vấn đề quan trọng là làm sao làm cho mấy người khác cũng cùng rời khỏi. Nếu như
bọn họ không cùng đi với Diệp Trùng, Nhuế Băng, vậy kết cục cuối cùng chính là
hai người hắn và Nhuế Băng sẽ vĩnh viễn không cách nào rời khỏi tinh khu tự do,
bởi vì tàu vũ trụ sẽ vì không đủ người mà không sao khởi động được.
Diệp Trùng quyết định
bản thân ở lại yểm hộ, trên thực tế đây kỳ thật là loại có khả năng duy nhất,
nếu như hắn vẫn muốn rời khỏi tinh khu tự do.
Những người khác lập
tức hiểu ý của Diệp Trùng, tức khắc trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ cảm động và
khâm phục. Vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì, dám trong giờ phút này lựa chọn
một mình ở lại yểm hộ, đều là một việc cực kỳ không dễ dàng.
Mang mọi việc đều giao
phó rõ ràng, tình thế trong sân cũng tới thời khắc quan trọng.
Không gian hoạt động
của Nhuế Băng đã bị thu hẹp tới tột cùng, nếu như còn không ra tay, vậy thì
ngay cả một tia sinh cơ cuối cùng cũng không có. Quang mang trong mắt Nhuế Băng
lấp lánh, vừa chuẩn bị phát động!
Chính ngay lúc này, một
bóng người bỗng xuất hiện sau lưng Vương Lộ.
Quang mang trong mắt
ông lão trên Hội Nguyên lầu đó tăng vọt.
Bùng, một tiếng trầm
muộn vang lên, Vương Lộ liền giống như một bao cát bay ra. Biến cố đột nhiên
này làm mọi người đứng xem trở tay không kịp, đầu óc mỗi người gần như đều xuất
hiện trạng thái đoản mạch.
Diệp Trùng ra tay là
sống chết!
Một quyền này hắn hoàn
toàn không nương tay, sức mạnh như núi trong khoảnh khắc nắm tay hắn tiếp xúc
sau lưng Vương Lộ liền bạo phát ra! Vương Lộ giống như bị một cái quang giáp
đang bay tốc độ cao tông chính diện, máu thịt mơ hồ!
Vương Lộ căn bản không
ngờ lại có người đánh lén, gần như người vây xem xung quanh đều là người của
Vương gia trang, ai dám đánh lén vào lúc này? Mọi sự chú ý của hắn đều đặt trên
người Nhuế Băng. Vừa rồi chịu thiệt thòi trên người Nhuế Băng, hắn cũng càng
thêm cẩn thận, chỉ sợ lộ ra chút kẽ hở để Nhuế Băng lật ngược tình thế.
Hắn bị một quyền này
của Diệp Trùng mạnh mẽ đánh trúng, tức khắc đi đời nhà ma. Thể hình Diệp Trùng
gầy ốm, nhưng điều tương phản với thể hình của hắn là sức mạnh kinh người đó
của hắn, ngay cả Tang tộc được khen về sức mạnh, ở phương diện này cũng không
bằng hắn, từ chỗ này có thể thấy được sức mạnh đáng sợ của hắn. Thêm vào phương
pháp tăng cường sức mạnh đặc hữu của họ Lam ở Cửu Nguyệt làm Diệp Trùng thậm
chí có thể phát huy ra sức mạnh gấp mấy lần sức mạnh bản thân mình. Chỗ một
quyền này của Diệp Trùng đánh trúng cũng chính là một chỗ yếu hại phân bố trên
người Vương Lộ.
Mọi người hơi ngẩn ra,
rồi lập tức có phản ứng.
Hành vi này của Diệp
Trùng giống như quăng vào trong chảo dầu đã sôi sùng sục một quả bom. Phải biết
rằng, đám đông vây xem xung quanh không dưới mấy vạn người, mấy người này gần
như toàn bộ đều là người của Vương gia trang.
Ánh mắt mọi người trong
chớp mắt đỏ lên, người ở gần liều mạng lao vào trong sân, bọn họ phải xé Diệp
Trùng thành mảnh vụn!
Diệp Trùng không chút
kinh hoảng, thứ nhấp nháy trong mắt là sự bình tĩnh không bình thường, gần như
là đồng thời, Dạ Mê đã chuẩn bị sẵn trong đôi tay bắn ra!
Hai tiếng bụp bụp vang
nhẹ lên trong tiếng la hét, tiếng chửi giận dữ đầy trời nhẹ tới mức không thể
nghe được. Nhưng thứ có thể được Quản phong tử lấy làm bảo bối lại há là đồ
chơi?
Không có bất cứ tiếng động
nào vang lên, không có bất cứ ánh sáng nào, chính trong khoảnh khắc này, người
đồng thời hôn mê ngã ra đất thành lớp, thành lớp một cách nguỵ dị. Xung quanh
Diệp Trùng lại hình thành một khu vực trống không to lớn, trong khu vực trống
không này trừ Diệp Trùng và Nhuế Băng hắn đang ôm ra, không có bất cứ người nào
đang đứng.
Mật độ đám đông đứng
xem cực lớn, nếu như là một cái dép ném xuống từ trên trời cũng không chỉ ném
trúng một người. Hiệu quả của Dạ Mê cũng trong thời khắc này được thể hiện một
cách hoàn mỹ.
Toàn thân Nhuế Băng mềm
oặt, sắp sửa ngã xuống, Dạ Mê đối với nàng cũng có hiệu quả giống nhau. Nhưng
đã sớm có chuẩn bị, Diệp Trùng ôm lấy Nhuế Băng, động tác tiếp theo của hắn làm
mọi người cả kinh.
Diệp Trùng đột nhiên
cúi đầu, hôn lên môi của Nhuế Băng đã hôn mê.
Tên này điên rồi sao?
Trong giờ phút này lại còn làm việc này?
Nhưng việc càng ra
ngoài ý liệu của mọi người, Nhuế Băng trong lòng Diệp Trùng lại lập tức tỉnh
lại. Vô luận là mọi người xung quanh ngã xuống hay là Nhuế Băng đột nhiên tỉnh
lại, đều làm mọi người cảm giác không thể tin được.
Cả khung cảnh xuất hiện
một sự yên lặng cực ngắn.
Tới tận bây giờ, mỗi
bước đi đều trong kế hoạch của Diệp Trùng. Vô luận là đánh lén, hay là bắn ra
Dạ Mê đều hoàn mỹ không chút sai sót. Trong miệng hắn ngậm hai lá Hựu diệp, hắn
vừa rồi chuyển cho Nhuế Băng một lá mới là nguyên nhân Nhuế Băng tỉnh lại.
Nhân lúc mọi người ngớ
ra, Diệp Trùng cài cái túi chưa từng rời khỏi người lên eo Nhuế Băng, chìa khóa
tín hiệu của tàu vũ trụ ở trong túi.
- Dẫn bọn họ tới tàu vũ
trụ. - Giọng nói nhẹ nhàng lướt qua bên tai của Nhuế Băng.
Đôi tay đang ôm lấy eo
Nhuế Băng của Diệp Trùng đột nhiên phát lực, Nhuế Băng giống như một đám mây
trắng, dùng tốc độ kinh người bay ra ngoài vòng vây, cũng chính là chỗ ở của
bọn họ.
Tới giờ, không hề xảy
ra bất cứ bất ngờ nào, trong lòng Diệp Trùng thở phào một hơi.
Điều hắn giờ phải làm
chính là kiên trì tới lúc mấy người Nhuế Băng khởi động tàu vũ trụ tới cứu
mình. Quét nhìn dân Vương gia trang đã hoàn hồn lại, trong mắt Diệp Trùng lóe
lên sự lạnh lùng, yên lặng đạp lên trang dân hôn mê dưới đất, đi tới trước giá
binh khí, nhẹ nhàng lấy xuống một cây trường thương.
Tới đi!
Trong đám đông bao vây
kín mít, Diệp Trùng yên lặng cầm thương đứng, trong mắt lấp lánh chiến ý điên
cuồng.