Sư sĩ truyền thuyết - Chương 355 + 356

Chương 355: Chiến (1)

Nhìn Diệp Trùng càng
lúc càng xa mình, mũi Nhuế Băng đột nhiên cay cay. Nhẫn nhịn nước mắt chực muốn
tuôn trào, thân hình hơi rung, nàng giống như một con chim lớn trắng như tuyết
vỗ cánh, lướt về phía đoàn người lão già Phá Xa đang chạy vội ở phía trước.
Nàng biết điều mình phải làm hiện giờ là cái gì, dư vị còn lưu lại trên môi,
nhàn nhạt, mang theo mùi vị đặc biệt của Hựu diệp và hắn.

- Xin ngài hãy ra tay. -
Vương trang chủ gập người cầu xin. Ông lão vẻ mặt lạnh nhạt, lắc đầu: - Ta sẽ
không ra tay, hai vợ chồng nhỏ đó ra tay cũng không quang minh. Hừ hừ, Vương
gia, từ lúc nào mà ngay cả chút dũng khí thừa nhận thất bại cuối cùng cũng
không có? - Sự khinh thường trong lời nói làm gương mặt vốn thiếu sắc Vương gia
chủ trong nháy mắt đỏ lên.

Nhưng nàng chỉ có im
thin thít không nói lời nào, mọi thứ xảy ra bên dưới, nàng đều nhìn thấy, lời
ông lão làm nàng không nói được gì. Nhưng đối với cử động của vợ chồng Vương
Lộ, nàng cũng không thể nói gì, nàng biết, nếu như cứ để sự việc phát triển,
trong lớp trẻ sẽ có rất nhiều người có hùng tâm bỏ đi. Mấy người này chính là
lực lượng cốt cán của Vương gia, nếu như bọn họ đi rồi, Vương gia trong ba mươi
năm sau đó, lực lượng sẽ rớt xuống tận đáy.

Nàng tuyệt đối không
cách nào khoan dung cho loại việc này xảy ra trước mặt mình, cho nên đối với
những việc làm của vợ chồng Vương Lộ, nàng chọn thái độ ngầm đồng ý. Loại tinh
thần bộ tộc hạn hẹp, Diệp Trùng không sao hiểu được, có thể trong tất cả mọi
người, chỉ có Nhuế Băng mới có thể hiểu được thôi.

Nhưng ai cũng không
ngờ, một người bị cho là điều bồi sư, sức trói gà không chặt lại có thân thủ
cường hãn thế này!

Ông lão nhìn chằm chằm
mọi việc xảy ra phía dưới, nhịn không được nói: - Sát khí thật nặng!

Trên thực tế, phía dưới
đã máu chảy thành sông. Hỗn chiến và cận chiến là phương thức chiến đấu Diệp
Trùng trước giờ thích nhất và sở trường nhất.

Thương kỹ xuất quỷ nhập
thần, mũi thương đen thui lúc này lại giống như vì sao lấp lánh trong vũ trụ.
Mà quỹ tích phiêu hốt đó, giống như lời thở than của đời người với vận mệnh,
khó mà suy xét được. Rực rỡ không thể nói rõ, sáng chói không thể nói rõ, như
có như không, một điểm sáng chốc sáng chốc tối đó lại làm mọi người rét run
trong lòng.

Diệp Trùng rất hiểu
cách làm người của Nhuế Băng, hơn nữa tình hình vừa rồi cũng không cho phép hắn
đi chất vấn rốt cuộc xảy ra cái gì. Vốn dĩ hắn muốn lấy Hàm gia ra, nhưng rất
mau hắn liền dẹp bỏ ý nghĩ này.

Hàm gia ở chỗ này có ý
nghĩa gì, hắn biết rất rõ. Nếu như lấy Hàm gia ra, Diệp Trùng tin rằng, tuy
không thể đạp bằng cả Vương gia trang, nhưng tuyệt không có ai có thể ngăn cản
mình. Đương nhiên, hắn có thể đi ra, Nhuế Băng đương nhiên cũng không có vấn
đề, Diệp Trùng thậm chí còn có thể mang theo vài người. Nhưng, hắn có thể xác
định, đã bị xác nhận thân phận là người bên ngoài tới, bọn họ lập tức sẽ chịu
công kích mãnh liệt trước giờ chưa từng có.

Điều làm Diệp Trùng
kiêng kỵ không chỉ là người của Vương gia, vẫn còn có rất nhiều cao thủ vốn dĩ
trung lập.

Thí dụ như chủ tiệm
Hoán bảo các, thí dụ như Ngôn sư, sự hiểu biết của mấy ngày nay làm cho Diệp
Trùng biết cao thủ của tinh khu tự do đông đảo, chỗ khác còn lâu mới sánh bằng.
Mấy cao thủ này đương nhiên không cách nào gây tổn hại cho hắn và Nhuế Băng,
nhưng người khác có thể bị nguy hiểm, hơn nữa loại nguy hiểm này là cực kỳ trí
mạng.

So với làm bọn họ lâm
vào nguy hiểm, Diệp Trùng càng nguyện ý mình lâm vào nguy hiểm hơn, bởi vì hắn
đối với thực lực của mình có đủ tự tin, có nguy hiểm hơn cũng không phải không
có cơ hội thoát thân. Nhưng nếu như trong số mấy bảo tiêu đó chết đi vài người,
vậy căn bản có thể xác định là đừng hòng trở về thiên hà Hà Việt.

Đây là tình huống mà
Diệp Trùng không muốn gặp phải nhất.

Cho nên hắn mới ra
quyết định xem ra nguy hiểm này, có lẽ không hề hoàn thiện, cũng có lẽ không hề
là lựa chọn tối ưu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đây đã là phương
án tốt nhất hắn có thể nghĩ tới, không có thời gian cho hắn suy xét.

Sự thật cũng chứng minh
lựa chọn của Diệp Trùng không sai, cho tới giờ, toàn bộ công kích đều là người
của Vương gia. Khóe mắt quét qua mấy cao thủ đó, ý coi thường của bọn họ đối
với Vương gia lộ ra rành rành. Khối đá lớn nhất trong lòng Diệp Trùng cũng đã
bỏ xuống đất.

Đây có phải là trận
chiến nguy hiểm nhất từ khi sinh ra tới giờ của mình không, Diệp Trùng đã không
có thời gian để suy nghĩ rồi, kẻ địch như thủy triều gần như trong nháy mắt
liền nuốt chửng hắn. Mật độ công kích của lần chiến đấu khi gặp phải sinh vật
biến dị ở học viện Jersey đó so với lần này hoàn toàn là con nít đánh nhau.

Mỗi người ở chỗ này,
nếu như bỏ ở thiên hà Hà Việt đều là cao thủ bậc nhất, nếu như bỏ ở năm thiên
hà lớn, vậy thì chính là cao thủ trong cao thủ rồi. Mỗi một tấc không gian xung
quanh Diệp Trùng gần như đều có binh khí rạch qua, mà quần áo trên người hắn đã
sớm sắp thành sợi vải rồi.

Tốc độ đôi tay của Diệp
Trùng đã phát huy tới tột độ.

Bị bao vây, Diệp Trùng
đã thành một đám hư ảnh, tiếng binh khí giao nhau dày đặc như mưa bão, từ giờ
phút công kích đầu tiên bắt đầu thì hoàn toàn chưa từng dừng lại, mỗi người đều
đang chờ đợi, chờ đợi cao trào đột nhiên này qua đi, nhưng ra ngoài ý liệu của
mọi người, cao trào càng lúc càng cao, nhưng âm thanh đột nhiên dừng lại trong
tưởng tượng không hề xảy ra, tiếng binh khí va chạm đầy khắc khoải không ngừng
khảo nghiệm năng lực chịu đựng của tâm lý con người.

Bốn mươi lăm giây!

Diệp Trùng ở dưới sự
công kích như cuồng phong bạo vũ này lại sờ sờ chịu đựng bốn mươi lăm giây!
Chân một bước không dời. Hắn giống như đá ngầm trong mưa bão, cho dù sóng gió
có lớn hơn cũng không lùi một bước.

- Tính cách thật cứng
cỏi. - Trong mắt ông lão trên Hội Nguyên lầu lộ ra vẻ tán thưởng.

Dáng vẻ của Diệp Trùng
hiện giờ chật vật nói không ra lời, trên người hắn như bây giờ không có tấc vải
lành lặn, y phục đã sớm dưới sự rạch cắt của vô số binh khí hóa thành vô số
mảnh vụn, trong không khí đang lưu động giống như bươm bướm bay tứ tán.

Cho dù động tác của
Diệp Trùng có nhanh, ánh mắt có chuẩn, động tác võ thuật có ngắn gọn, nhưng hắn
vẫn không thể tránh thụ thương. Nửa thân trên trần trụi giao thoa vô số vệt máu
nhỏ bé ngang dọc, hơn nữa số lượng của mấy vệt máu nhỏ bé này vẫn đang tăng
thêm với tốc độ kinh người. Vệt máu nhỏ bé từ trong vết thương rỉ ra, nhưng lập
tức mau chóng bị mồ hôi như suối chảy làm nhạt đi.

Cho dù Diệp Trùng hiện
giờ chật vật không thôi nhưng đã không còn ai lộ ra vẻ coi thường. Hoàn toàn
ngược lại, thứ lấp lánh trong mắt mỗi người đều là sự kính phục sâu sắc và
không thể tin được.

Có thể chống đỡ bốn
mươi lăm giây dưới công kích thế này, đây là khái niệm gì chứ? Điều này cần
phản ứng thần kinh đáng sợ thế nào, lại cần động tác võ thuật nhanh ra sao,
điều quan trọng nhất là nó cần sự bình tĩnh thậm chí lạnh lùng tới mức nào chứ?

Mà điều làm người ta
cảm thấy sợ hãi là, dưới tình thế xấu tuyệt đối thế này, trang dân chết dưới
thương của Diệp Trùng đã nhiều tới ba mươi sáu người. Phải biết rằng, đây chẳng
qua chỉ mới bốn mươi lăm giây a!

Diệp Trùng hiện giờ
cũng cảm thấy nuốt không trôi, thể lực dùng tốc độ kinh người mau chóng suy
giảm, công kích kín trời kín đất làm hắn hoàn toàn không cách nào thực hiện suy
nghĩ có hiệu quả, hắn hoàn toàn là ở trong một loại trạng thái phản ứng bản
năng. Trong lòng hắn vẫn còn ba viên Dạ Mê, nhưng hiện giờ hắn ngay cả thời
gian lấy Dạ Mê ra cũng không có.

- Mọi người đều tản ra!
- Một giọng nói già cỗi như tiếng sấm rền rĩ, vang lên bên tai mỗi người. Gần
như mọi người đều không tự kìm chế mà ngẩng đầu, ba bóng người men theo mái nhà
đang dùng tốc độ kinh người lao về phía bên này.

- Tổ đường nội thị! - Trong
đám đông có người nhịn không được mà thất thanh kêu lên, còn mấy người trung
lập đang đứng xem lúc này ai nấy cũng đều lộ ra vẻ ngưng trọng. Nếu như nói
thanh niên giống như Vương Tử Thạch là một lực lượng cốt cán và trung kiên của
bộ tộc, vậy thì Tổ đường nội thị chính là một phòng tuyến cuối cùng của một bộ
tộc, cũng là phòng tuyến mạnh mẽ nhất. Tổ đường nội thị chỉ phụ trách bảo vệ tổ
đường, bình thường quyết không can thiệp sự vụ trong trang.

Tổ đường nội thị của
mỗi một bộ tộc đều là lực lượng thần bí nhất của bộ tộc này, bình thường tuyệt
đối khó mà nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.

- Quá tốt rồi, mấy
người Vân thúc cuối cùng đã tới rồi. - Vương trang chủ lúc này lại giống như
một đứa trẻ, cao hứng vỗ tay.

Gần như đồng thời, Diệp
Trùng cảm thấy áp lực xung quanh đột ngột giảm nhẹ, không kịp suy nghĩ, hắn theo
bản năng nắm bắt cơ hội này. Hắn giống như một cái lò xo bị nén tới mức tột
cùng, bỗng nhiên, ngoại lực ép bức hắn biến nhỏ, hắn liền bắt đầu phản kích
điên cuồng.

Ánh thương đột nhiên
bùng lên mãnh liệt!

Đường màu lam và điểm
màu lam trong mắt giao thoa ngang dọc, hắn đã không phân rõ đây rốt cuộc là
người nào, trong tầm mắt của hắn giống như một bức tranh hình học đơn giản vô
cùng, đơn giản tới mức chỉ có điểm sáng và đường thẳng màu lam.

Không có chút lưỡng lự
nào, không có chút do dự nào, trong nháy mắt, một điểm quang mang yếu ớt của
mũi thương không chút sai lệch ấn lên tất cả điểm màu lam mà hắn có thể nhìn
thấy trong tầm mắt.

Một màn máu me nhất đã
xuất hiện.

Tiếng kêu thảm thê
lương, kèm theo mấy mươi cột máu phun lên cao, mưa máu không có bến bờ bao trùm
phạm vi tới cả mười mét xung quanh Diệp Trùng.

Mọi người đều ngớ ra!

Đầu óc Diệp Trùng lúc
này mới bừng tỉnh, thầm mắng hồ đồ một câu, bước chân bỗng phát lực, cả thân
hình trở nên phiêu hốt. Vận động chiến với hắn mà nói mới là chiến thuật thích
hợp nhất ở trước mắt.

- To gan! - Khóe mắt ba
người đang lao về phía này muốn rách ra, mắt giận mở tròn xoe. Tuy bọn họ bình
thường không hỏi sự vụ trong trang, nhưng sự trung thành của bọn họ đối với
Vương gia trang dân bình thường còn lâu mới so sánh được. Thảm trạng thế này
lại sờ sờ xảy ra trước mặt bọn họ, thế nào có thể làm cho bọn họ không lập tức
chạy ào tới?

Tiếng rống của ba
người, Diệp Trùng như không nghe thấy, bước chân vừa chạm liền rời đi, hắn
giống như một con cá trơn trợt vô cùng, len lỏi tự nhiên trong đám đông. Mà
giống như một kẻ thu gặt tử vong, những nơi đi qua, mưa máu phun ra, tiếng kêu
thảm thiết liên miên không dứt. Quang mang do mũi thương trông có vẻ hơi ảm đạm
lấp lánh hình thành lại sắc bén dị thường.

Mà cây trường thương
bình thường vô cùng đó ở trong tay Diệp Trùng linh hoạt dị thường, giống như
vật sống. Mạng sống ở trước mặt nó yếu ớt vô bì, toàn bộ chỗ Diệp Trùng nhắm
tới đều là điểm sáng màu lam, một thương trí mạng.

Sắc mặt mọi người đều
biến đổi, trên Hội Nguyên lầu, màu máu trên mặt Vương trang chủ đã rút mất sạch
sẽ.

Diệp Trùng cảm thấy
càng lúc càng tự nhiên, thể lực tiêu hao quá độ thậm chí đã bắt đầu hồi phục.
Diệp Trùng đột nhiên thay đổi chiến thuật làm đám trang dân xung quanh trở tay
không kịp.

Điều này làm bọn họ trả
giá nặng nề.

Chính ngay lúc này,
tiếng gió cơ hồ nhẹ không nghe thấy đột nhiên vang lên sau lưng Diệp Trùng.

Chương 356: Chiến (2)

Cao thủ! Đây là ý nghĩ
đầu tiên thoáng qua trong đầu Diệp Trùng, thân hình tránh gấp, cổ tay rung một
cái, phần đuôi cây trường thương giống như con rắn khua về phía sau.

Rắc, một âm thanh vỡ
nát của gỗ, sức mạnh vụn gỗ vỡ nát bắn lên người Diệp Trùng lớn vô cùng. Trên
tay nhẹ hẫng, Diệp Trùng biết phần đuôi cây trường thương bị nghiền nát một
đoạn. Trường thương trên tay Diệp Trùng chẳng qua chỉ là một thanh trường
thương cán gỗ bình thường vô cùng.

Khí lạnh sau lưng như
dòi bám vào xương, âm hồn bất tán. Thân thủ thật cao minh! Đây là cao thủ lợi
hại nhất Diệp Trùng gặp được từ khi hỗn chiến tới giờ. Nhưng Diệp Trùng lúc này
lại không khen được nữa, mục đích của kẻ đánh lén sau lưng này cực kỳ rõ ràng,
hắn muốn làm cho tốc độ của mình chậm lại.

Sở dĩ Diệp Trùng có thể
ở trong đám người đông nghìn nghịt đi lại tự do chính là vì tốc độ siêu cấp và
bước đi đa biến của hắn, nếu như tốc độ hơi chậm lại, vậy cục diện đối kháng
vừa rồi đó sẽ xuất hiện lần nữa. Nếu như lại sa vào trong vòng vây giống vừa
rồi, Diệp Trùng không có chút niềm tin sống sót nào.

Quyết định dứt khoát,
chân Diệp Trùng bỗng phát lực, không tiến mà lại lùi, xoay lưng lao vào hàn ý
nhàn nhạt đó, trường thương trên tay giống như mọc mắt, tiến thẳng về phía đối
phương. Cú này của Diệp Trùng, ngay cả sức bú sữa cũng dùng tới!

Binh! Sức mạnh khổng lồ
làm cán thương chỉ còn dư lại nửa khúc rung động phạm vi nhỏ kịch liệt trong
không khí, phát ra tiếng rung chấn nhiếp tâm phách người ta, chỉ lưu lại một
đạo tàn ảnh màu nâu.

Kẻ đánh lén phía sau
hoảng sợ, bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ đành
cắn răng chịu đựng. Kiếm trên tay hắn và cán thương không chút hoa hòe đụng vào
nhau.

Bộp. Hai luồng sức mạnh
khổng lồ gặp nhau, thứ không chịu nổi đầu tiên là cán thương bằng gỗ, lập tức hóa
thành vô số mảnh vụn, bắn mạnh ra xung quanh. Người xung quanh gặp hoạ, tiếng
kêu thảm vang lên khắp nơi, lực sát thương của mấy mảnh vụn này cực kỳ kinh
người, ngay cả trên lưng Diệp Trùng cũng cắm mấy mảnh vụn, dòng máu tươi ồ ồ
chảy ra ngoài. Cùng lúc này, phụt, phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Trùng mượn
sức mạnh này, giống như quỷ mỵ xông tới trước.

Người thảm nhất vẫn là
kẻ đánh lén đó, sức mạnh một cú này của Diệp Trùng rất lớn, hắn lúc đó như bị
sét đánh, cả người giống như bị một cái trọng chuỳ khổng lồ đánh vào chính
diện, máu tươi phun điên cuồng, bay về phía sau như bao cát, đụng ngã mấy
người.

Một chớp mắt vừa rồi,
Diệp Trùng đã nhìn rõ kẻ đánh lén đó, là một thanh niên. Tuổi tác tương tự như
Vương Tử Thạch, tướng mạo cực kỳ bình thường, hoàn toàn là loại quăng vào trong
đám đông cũng không tìm thấy. Vẻ hung ác nham hiểm trong mắt kẻ đánh lén này
làm Diệp Trùng hơi cảm thấy buồn bực, nhưng hiện giờ đã không còn thời gian suy
nghĩ mấy vấn đề này.

- Quấn lấy hắn! - Kẻ
đánh lén đó đột nhiên quát lớn, tiếp theo là vài tiếng ho kịch liệt, thể hiện
hắn chịu bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

Trang dân xung quanh lúc
này mới bừng tỉnh ngộ.

Diệp Trùng lập tức sa
vào hiểm cảnh, một mực tới tận vừa rồi, công kích của mấy trang dân này tuy
hung mãnh, nhưng hỗn tạp chẳng ra gì, không có tính tổ chức, đây cũng là một
nguyên nhân cực kỳ quan trọng mà Diệp Trùng vẫn có thể kiên trì tới hiện giờ.
Nhưng một câu vừa rồi của kẻ đánh lén này lại làm cho tình thế trong trận xảy
ra biến hóa to lớn. Trang dân bên cạnh Diệp Trùng nhao nhao phản ứng lại, không
trực tiếp giao chiến với hắn mà một mực đánh dây dưa.

Diệp Trùng đáng thương
lâm vào hiểm cảnh.

Trên Hội Nguyên lầu.
Ông lão nhìn xuống dưới, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ quái quái: - Người thanh
niên vừa rồi là ai? So với Vương Tử Thạch cũng không hề thua kém, lại có chút
thông minh.

Vương trang chủ lộ ra
vẻ suy tư, cũng có chút nghi hoặc: - Kỳ quái, tôi hoàn toàn không có chút ấn
tượng với người này. Làm sao có thể? Cao thủ thế này tại sao không ai biết?

Nhíu mắt lại, ông lão
lộ ra chút trào phúng: - Hắc hắc, Vương gia chủ à Vương gia chủ! - Trên mặt
Vương trang chủ không khỏi hiện lên chút vẻ xấu hổ. Nếu như nhân tài thế này bị
mai một trong trang, vậy tức là nàng thất trách.

Chính ngay lúc nàng ấp
úng chuẩn bị nói gì đó, ông lão lại đột nhiên mở mắt, quang mang trong mắt lóe
lên, trầm giọng nói: - Không đúng!

Vương trang chủ ngớ người,
vội vàng hỏi: - Sao thế? Ngài phát hiện ra gì sao?

- Hắn không phải người
của Vương gia! - Mặt ông lão trầm như nước, câu nói này nói ra như chém đinh
chặt sắt, khẳng định dị thường.

- Không phải người của
Vương gia? - Vương trang chủ rõ ràng vẫn không có phản ứng: - Hắn rõ ràng là
mặc Vân Thanh phục a! - Vân Thanh phục là trang phục võ thuật đặc hữu của Vương
gia, chỉ có người của Vương gia mới mặc loại đồ võ thuật này.

Ông lão lắc đầu: - Thủ
pháp dùng kiếm vừa rồi của hắn không phải kỹ xảo của Vương gia. - Ở phương diện
này, không ai có quyền uy hơn lão.

Sắc mặt Vương trang chủ
biến đổi, nàng có thể làm tới chức gia chủ, tự nhiên không phải kẻ ngốc, ngược
lại, nàng cực kỳ thông minh. Không phải người của Vương gia, mặc Thân Vân phục
của Vương gia, lẫn trong đám đông, hắn rốt cuộc là có mục đích gì?

Phía dưới đã thành một
đám hỗn loạn, thanh niên mới kêu đó trong nháy mắt liền biến mất không thấy
bóng dáng, sự bất an trong lòng Vương trang chủ càng thêm nặng nề.

Đoàn người Nhuế Băng
chạy như điên, một tay xách lấy đứa trẻ, tay còn lại kéo theo Griffiths, mặc dù
nàng muốn trở về tàu vũ trụ mau một chút, nhưng lại không thể không giảm bước
chân. Nàng mang theo hai người, tốc độ trong số tất cả mọi người vẫn là nhanh
nhất. Chỉ là không có cách nào, tốc độ của người khác quả thật quá chậm, nhưng
may là cho dù thứ bọn họ học tập là công kích tầm xa, nhưng vẫn có căn bản võ
thuật không tệ.

Trong đám này, uy lực
gã mặt sẹo phát huy lớn nhất. Trong tất cả mọi người, kinh nghiệm thực chiến
của hắn phong phú nhất, phán đoán đối với cục diện cũng chính xác nhất. Điều
quan trọng nhất là trên tay hắn có ba viên Dạ Mê mà Diệp Trùng đưa cho.

Nắm bắt thời cơ sử dụng
Dạ Mê của hắn làm người ta phải khen ngợi, lần nào cũng là ở lúc quan trọng
nhất, thích nghi nhất, vị trí chọn lấy cũng là tốt nhất. Trang dân đuổi theo
không bỏ sau lưng sau khi gặp phải ba lần hôn mê đột nhiên với quy mô lớn trở
nên kiêng kỵ hơn, bọn họ không biết loại vũ khí không thể phòng bị có trên tay
gã mặt sẹo này rốt cuộc là có bao nhiêu, ngược lại cũng không dám ép tới quá
gần. Huống chi thân thủ của Nhuế Băng, bọn họ vừa rồi chính mắt nhìn thấy, ai
cũng không muốn đi tìm chết. Trên thực tế, Dạ Mê trên tay gã mặt sẹo đã dùng
hết toàn bộ rồi.

Đương nhiên, nguyên
nhân chủ yếu nhất là do Diệp Trùng thu hút hầu hết người vây xem, người đuổi
theo vốn không nhiều, lại bị Dạ Mê làm hôn mê một bộ phận, cho nên bọn họ dứt
khoát không theo sát sau lưng đám người Nhuế Băng. Bọn họ tin rằng, chỉ cần
không bao lâu, viện binh trong trang sẽ tới, lúc đó mấy người này có cánh cũng
khó bay.

Không giống mấy người
Nhuế Băng có sợ nhưng không nguy hiểm, bên này của Diệp Trùng đánh tới mức đỏ
như lửa, trắng như lau, tối tăm trời đất. Tình cảnh của hắn hiện giờ trở nên vô
cùng nguy hiểm, từ sau khi tên đánh lén đó nhắc nhở, mọi trang dân trở nên
thông minh. Chiến đấu dây dưa liên miên bất tuyệt làm tốc độ của hắn bắt đầu
chậm lại, còn trường thương của hắn trong một kích vừa rồi đã triệt để hư hại
không thể sử dụng, tình huống trở nên càng lúc càng nguy hiểm.

Mấy lần hắn đều suýt
nữa là dùng tới Dạ Mê. Hắn hiện giờ vẫn còn ba viên Dạ Mê, đây cũng là thứ giữ
mạng cuối cùng của hắn, không tới vạn bất đắc dĩ, hắn quyết không sử dụng. Ba
viên Dạ Mê bị hắn kẹp trong cơ nhục của tay phải. Khống chế cơ nhục của họ Lam
ở Cửu Nguyệt, hắn đã tới mức cực kỳ cao minh, cơ nhục toàn thân di động tuỳ ý,
điểm này tự nhiên không làm khó hắn. Kẹp ở cánh tay phải, lợi dụng cơ nhục cục
bộ phát lực có thể làm cho Dạ Mê trong khoảng thời gian ngắn nhất vào trong bàn
tay hắn.

Ba vị Tổ đường nội thị
dùng tốc độ kinh người tới gần phía bên này. Trong lòng Diệp Trùng thầm kêu
khổ, ứng phó trang dân bình thường, hắn cũng tốn sức dị thường, nếu như một khi
bị ba cao thủ này tới gần, vậy hắn quyết không có nửa phần cơ hội sống sót.

Trong lòng ước chừng, cơ
nhục tay phải giật giật. Một viên Dạ Mê cuộn rơi vào trong bàn tay Diệp Trùng.
Tiếp đó gập tay bắn ra, trong sân hỗn loạn tột độ, nào có ai lại chú ý tới thứ
quả nhỏ này.

Một màn nguỵ dị vừa rồi
lại xuất hiện, trong phạm vi bán kính bốn mươi lăm mét, mấy trăm người không ừ
hử gì đồng thời té xuống bất tỉnh. Trong lòng mọi người nhảy dựng, động tác
trên tay chậm lại, Diệp Trùng chỉ cảm thấy áp lực toàn thân nhẹ đi. Không dám
do dự, đột ngột xông vào phạm vi bao phủ của Dạ Mê.

Liều mạng hít thở, Diệp
Trùng giống như từ trong nước chui ra, nửa thân trên loã lồ đầy vết máu. Vết
thương dày đặc giao thoa, nhìn thấy mà phát hoảng. Mồ hôi kích thích mấy vết
thương nhỏ xíu này, cảm giác hơi đau làm Diệp Trùng cảm thấy toàn thân giống
như có vô số con kiến đang cắn xé vậy. Sự mệt mỏi xộc lên tới đầu, toàn thân
giống như sắp chia thành từng miếng.

Trong miệng ngậm Hựu
diệp, Diệp Trùng không chịu ảnh hưởng của Dạ Mê. Vài thôn dân to gan không sợ
chết xong tới chỗ Diệp Trùng, vừa bước vào phạm vi bao phủ của Dạ Mê, lập tức
không ừ hử gì ngã xuống.

Hiện tượng nguỵ dị này
làm bước chân mọi người dừng lại. Bọn họ lúc này mới nhớ tới một thân phận khác
của tên hung hãn này: điều bồi sư. Mọi người không khỏi ngập ngừng, sợ sệt vây
ở bên ngoài. Nhưng mỗi người đều đỏ cả mắt, hận không thể xông vào xé Diệp
Trùng thành từng mảnh.

Thời tiết hôm nay trong
xanh không có gió, tác dụng của Dạ Mê có thể phát huy mức độ lớn nhất, điều này
cũng cho Diệp Trùng thời gian đệm cực lớn.

Toàn thân rã rời, Diệp
Trùng hiện giờ chỉ hy vọng mấy người Nhuế Băng điều khiển tàu vũ trụ tới. Trước
mặt khoa học kỹ thuật tiên tiến như tàu vũ trụ, lực lượng cá nhân nhỏ bé đến cỡ
nào. Đáng tiếc vừa rồi quên mang theo công tắc không gian của Hàm gia, nếu
không, với thời gian đệm hiện giờ thế này, đủ cho hắn leo vào buồng lái của Hàm
gia.

Tình huống vừa rồi khẩn
cấp, thời gian cho hắn phản ứng quá ít, suy nghĩ của hắn cũng không sao làm
được tới mức hoàn toàn không có bất cứ kẽ hở nào.

Tiêu hao thể lực của
hắn quả thật quá lớn, đối với việc mình hiện giờ vẫn còn sống, hắn cũng cảm
thấy có chút kinh ngạc. Ba vị Tổ đường nội thị đứng ở vòng ngoài, ai nấy nghiến
răng nghiến lợi, nhưng lại vô kế khả thi. Sự cường đại ở phương diện nào đó của
điều bồi sư làm rất nhiều người có lòng xung quanh nhìn thấy.

Tiếng chửi toáng vang
lên khắp nơi, Diệp Trùng bình thản, giống như không nghe thấy. Hắn hiện giờ chỉ
hy vọng có thể thế này cho tới khi tàu vũ trụ tới. Quét nhìn trên đất, trùng
trùng điệp điệp thôn dân ngã đè lên nhau, ai nếu đều bất tỉnh nhân sự, Diệp
Trùng nhặt một thanh trường thương lên, trong lòng coi như hơi an tâm.

Ngẩng đầu nhìn chân
trời, trống không chẳng có gì, giờ phút này, Diệp Trùng cảm thấy thời gian chậm
chạp dị thường.

- Bọn họ là người từ
ngoài tới! - Nhìn tàu đổ bộ chui vào trong biển, sắc mặt thôn dân dẫn đầu đó tệ
hại vô bì, người từ ngoài tới là điều cố kỵ lớn nhất của tinh khu tự do, hành
tinh Thoát Mộc đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Mặt mỗi người bên cạnh
hắn đều biến sắc, lập tức lộ ra vài phần dáng vẻ như trút được gánh nặng, chút
xấu hổ vốn dĩ vẫn còn sót lại trong lòng bọn họ lập tức biến mất tăm. Bọn họ đã
tìm được một lý do tốt nhất cho Vương gia trang, cho bản thân bọn họ.

Người từ ngoài tới, đối
với bọn họ là không có bất cứ đạo nghĩa có thể nói nào.

- Vài người các ngươi
lập tức trở về, mang tin tức này báo cáo trang chủ. - Trang dân dẫn đầu đó có
chút dáng vẻ đại tướng: - Người khác cùng ta thủ ở chỗ này. Đi mau!

Mắt nhìn mấy người mau
chóng chạy về trang, vẻ mặt mấy trang dân này đầy phức tạp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3