Chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời - Chương 22 phần 2

Dougless dựa vào cột
giường cho vững. “Và nghĩxemtôi thường phàn nàn quần tất là không
thoải mái,” cô lầm bầm.

Bên ngoài cái áo nịt ngực
là một cái áo sơ mi dài tay bằng vải lanh lùng bùng, cái cổ xếp diềm đăng ten
tổ ong và tay áo được thêu xinh xắn với chỉ lụa màu đen.

Quanh eo cô được buộc một
nửa cái váy được khâu dây điện(dây
bằng kim loại)
bên trong để nó phồng lên thành hình quả chuông hoàn
hảo. “Váy phồng,” Honoria nói khi được hỏi, tặng cho Dougless một cái nhìn kì
lạ vì không biết một thực tế đơn giản đến như vậy.

“Cái này đang trở nên
nặng hơn rồi đấy. Còn nữa không?” Dougless hỏi.

Tiếp theo Honoria đặt một
nửa chiếc váy bằng len lông cừu nhẹ phủ lên trên cái váy phồng dây điện.

Bên ngoài lớp váy lót này
là một lớp nữa, lớp này bằng vải mỏng màu xanh ngọc lục bảo. Dougless bắt đầu
thấy vui lên. Lớp vải mỏng sột xoạt khi cô di chuyển và chất vải thì tuyệt đẹp.

Honoria nhặt một chiếc
váy màu nâu rỉ sắt bằng gấm thêu kim tuyến với những bông hoa khổng lồ màu đen
được cách điệu trông đầy trừu tượng. Cái váy chui vào không dễ dàng gì. Trên
vai của Dougless là những sợi dây bằng lụa nhỏ hình mắt lưới chéo, có một viên
ngọc trai ở mỗi mối nối. Vạt váy trước được cài với những cái móc và lỗ xỏ
trông chắc chắn đến nỗi đủ để buộc cả một đội xe tăng lại với nhau. Một dải cổ
áo thêu che phủ phần kết thúc.

Không có tay áo trên bộ
váy, nhưng Honoria đã gắn chúng vào như một vật tách riêng ra, kéo chúng phủ
lên phía trên tay áo dài của chiếc áo sơ mi vải lanh ở bên dưới. Ở phần vai cái
tay áo to và phồng; sau đó chúng được vuốt thondần xuống cổ tay. Ống tay
áo không phải bằng vải cứng, nhưng những dải vải mỏng bóng như lụa màu xanh
ngọc lục bảo cứ vàiphânlại được cài lại bởi một cái ghim bằng vàng
hình vuông gắn một viên ngọc trai.

Dougless chạm vào những
viên ngọc trai trong khi Honoria nhanh chóng và hiệu quả đi vòng quanh Dougless
với một dụng cụ như cây ghim cài tóc dài để kéo một chút vải lanh trắng ra khỏi
đường cắt của ống tay áo.

Tính đến lúc này, Honoria
đã mất một tiếng rưỡi để đặt những thứ quần áo này lên người Dougless và cô ta
vẫn còn chưa xong.

Tiếp theo là đến đồ trang
sức. Một cái thắt lưng bằng vàng nối với những những viên ngọc lục bảo hình
vuông với những nhát cắt thô quấn quanh vòng eo bây giờ nhỏ xíu của Dougless.
Một chiếc trâm cài áo ngọc lục bảo với những viên ngọc trai xung quanh được
được cài vào giữa vạt trên của chiếc váy, và hai chiếc xích vàng được kéo ra
hai bên, được buộc vào phía dưới cánh tay cô. Honoria nhặt lên một cái cổ áo
bằng vải lanh xếp diềm đăng ten mềm rủ, đặt nó quanh cổ Dougless và buộc nó ở
phía sau. (Sau này, Dougless phát hiện ra rằng vào năm 1564, cái cổ áo xếp nếp
của Nicholas đã được hồ cứng với tinh bột màu vàng, nhưng bây giờ, chỉ bốn năm
sớm hơn, không một ai từng nghe nói đến tinh bột hết.) Để che đi phần tiếp giáp
giữa chiếc cổ áo với bộ váy, Honoria trượt cái đai thứ ba với những mắt xích
bằng vàng hình chữ nhật quanh cổ cô.

“Cô có thể ngồi,” Honoria
nói khẽ.

Dougless cố gắng bước đi,
nhưng cô đang mặc đâu đó khoảnghaimươi đến hailămcân
quần áo và cái áo nịt ngực bằng thép đã ngăn cản cô thở.

Cứng đờ, đầu cô ở trên
một cái cổ áo xếp nếp gây ngứa ngáy, Dougless lên đường tới chỗ một cái ghế đẩu
và đổ sụp xuống. Tuy nhiên cô không ngã gục xuống được. Một người không thể nào
ngã gục xuống khi mặc một cái áo nịt ngực bằng thép.

Dougless ngồi thẳng đơ
trong khi Honoria chải mái tóc dày màu đỏ vàng của Dougless, sau đó vuốt nó
ngược lên khỏi khuôn mặt cô và tết nó. Sau đó, sử dụng những cái ghim kẹp tóc
bằng xương, cô ta ghim những bím tóc lên. Phía trên những bím tóc, ở phần sau
đầu của Dougless, cô ta buộc một chiếc mũ vải nhỏ trông giống như cái lưới chụp
tóc, nhưng lại một lần nữa, có những viên ngọc trai ở mỗi mối nối.

Honoria giúp Dougless
đứng lên.“Phải,” cô ta nói, mỉm cười, “chị đúng là đẹp nhất.”

“Có đẹp bằng Lettice
không?” Dougless hỏi mà không nghĩ ngợi gì.

“Tiểu thư Lettice cũng là
người đẹp nhất,” Honoria nói, mắt cô ta cụp xuống.

Dougless mỉm cười. Thật
là khéo nói, rất khéo nói.

Honoria giúp Dougless
ngồi xuống mép giường, sau đó duỗi chân cô ra, và Honoria trượt một đôi tất dài
bằng len đan tay rất đẹp lên tới đầu gối Dougless; rồi cô ta buộc chúng với một
dải ruy băng xinh xắn được thêu hình những chú ong nghệ. Cô ta trượt một đôi
giày với những dải dây bằng da mềm vào chân Dougless, sau đó giúp Dougless đứng
dậy một lần nữa.

Chậm rãi, Dougless bước
tới cửa sổ, sau đó quay lại. Đống quần áo thật là nực cười, tất nhiên rồi.
Chúng nặng nề, khó sử dụng, là cơn ác mộng đối với phổi của bạn, thế nhưng...
Cô đặt tay lên eo mình. Cô có thể vòng hai bàn tay mình quanh nó. Cô đang đeo
ngọc trai, vàng, ngọc lục bảo, sa tanh và gấm thêu kim tuyến, mặc kệ cái thực
tế rằng cô khó có thể thở và vai cô đang đau nhức bởi sức nặng, cô chưa bao giờ
cảm thấy xinh đẹp đến thế trong cuộc đời mình.

Khi cô xoay một vòng, cái
váy phồng ra như quả chuông quanh cô thật đẹp. Cô nhìn lên Honoria. “Cái váy
này là của ai?”

“Của tôi,” Honoria nói
khẽ. “Chúng ta gần như là cũng cỡ.”

Dougless đi đến chỗ cô ta
và đặt tay cô lên vai cô ấy. “Cảm ơn rất nhiều vì đã cho tôi mượn. Cô thật là
hào phóng.” Cô hôn lên má Honoria.

Bối rối và đỏ bừng,
Honoria quay đi. “Phu nhân Margaret muốn cô chơi cho bà ấy tối nay.”

“Chơi?” Dougless đang
nhìn vào tay của chiếc áo choàng của cô. Vàng thật, không phải giả. Cô ước cô
có một chiếc gương dài bằng thân người biết bao nhiêu! “Chơi cái gì?” Đầu cô
ngẩng lên. “Ý cô là như chơi các nhạc cụ á? Tôi không biết chơi loại nhạc cụ
nào hết.”

Honoria rõ ràng là bị
sốc. “Họ không dạy âm nhạc ở đất nước của cô?”

“Họ có dạy, nhưng tôi
không học môn nào hết.”

“Phụ nữ học gì ở đất nước
của cô nếu không phải là may vá và âm nhạc?”

“Đại số, văn học, lịch
sử, những thứ đại loại như thế. Cô có thể chơi được nhạc cụ nào không? Hay là
hát?”

“Chắc chắn rồi.”

“Hay là để tôi dạy cô một
vài bài hát rồisẽ chơi và
hát chúng?”

“Nhưng Phu nhân
Margaret...”

“Sẽ không để tâm đâu. Tôi
sẽ là nhạc trưởng.”

Từ cái cách Honoria mỉm
cười, Dougless đoán rằng cô ta thích giới thiệu những bài hát mới với toàn bộ
gia đình. “Chúng ta sẽ tới vườn cây ăn quả,” cô nói.

Khi Honoria rời khỏi
phòng, Dougless lợi dụng vài phút để trang điểm thật nhạt - cô không muốn trông
giống ả đàn bà hư hỏng lòe loẹt, nhưng nó cũng chẳng khiến cô đau nếu cô trông
quyến rũ hết mức có thể.

Vài phút sau, Honoria
quay trở lại với một cây sáo, và một người đàn ông đưa cho Dougless một cái rổ
cô thấy đựng bánh mì, pho mát và rượu nho; sau đó họ lên đường ra ngoài.

Giờ thì Dougless không
còn e sợ cô sẽ bị quẳng vào trong ngục bất cứ giây phút nào nữa, cô nhìn quanh
mình. Có người ở khắp mọi nơi. Có trẻ con chạy lên và xuống cầu thang bưng bê
mọi thứ; đàn ông và đàn bà chạy lon ton từ bên này qua bên kia. Một vài người
ăn mặc tồi tàn với vải lanh và len, một vài người lại mặc lụa, một vài người có
đồ trang sức, một vài người không; một vài người mặc lông thú, một vài người
đàn ông mặc quần soóc giống Nicholas, và một vài người đàn ông mặc những chiếc
áo choàng dài. Gần như tất cả mọi người đều trông trẻ trung, và điều làm
Dougless ngạc nhiên nhất là người ở đây dường như cao cũng bằng người ở thế kỷ
hai mươi. Cô đã luôn luôn nghe rằng người ở thời đại Elizabeth đệ nhất bé nhỏ
hơn nhiều so với người hiện đại. Nhưng cô nhận ra rằng, với chiều cao một mét
sáu, cô bị coi là thấp ở thế kỷ hai mươi, cũng là thấp ở thời Elizabeth đệ
nhất. Mặc dù người ở đây dường như có vẻ mảnh mai hơn rất nhiều. Từ những hoạt
động mà họ đã làm, cộng thêm cân nặng từ đống quần áo của họ, họ có vẻ như
không thể nào lên cân nổi.

“Phòng Nicholas ở đâu?”
Dougless hỏi, và một vài phút sau, Honoria chỉ vào một cánh cửa đóng.

Dougless phải nhìn những
bước chân của mình khi cô xuống cầu thang trong bộ váy dài của mình, nhưng lớp
vải gấm thêu kim tuyến trong tay khiến cô cảm thấy thật tao nhã.

Khi họ đến phần phía sau
của ngôi nhà, Dougless nhìn lướt qua một căn phòng dễ thương với một phụ nữ ăn
vận thật lộng lẫy, đang cúi người trên một khung thêu. Ra đến bên ngoài, cô và
Honoria dừng lại trên một sân hiên bằng gạch có những bức tường thấp bao quanh
và một lan can bằng đá ở trên cùng, và cô có cái nhìn đầu tiên về vườn tược
thời Elizabeth đệ nhất. Phía trước cô, xuống dưới một vài bậc thang, là một mê
cung những hàng rào xanh thấp, sâu. Bên phải cô là một vườn rau và thảo mộc
khác nữa được sắp xếp thành một hình vuông hoàn hảo. Một tòa nhà hình bát giác
nhỏ xinh đứng ở giữa. Bên trái cô có thể thấy một vườn cây ăn quả khác với một
thứ kiểu như một ngọn đồi kì lạ ở giữa. Trên đỉnh của quả đồi là một hàng rào
bằng gỗ.

“Cái gì vậy?” cô hỏi.

“Một ngọn núi nhỏ,”
Honoria trả lời. “Đi nào, chúng ta sẽ tới vườn cây ăn quả.”

Họ bước một cách mạnh mẽ
xuống những bậc cầu thang bằng gạch, sau đó băng qua một con đường đi dạo được
đắp nổi bên cạnh một bức tường được bao phủ bởi hoa hồng, nơi Honoria mở một
cánh cửa gỗ sồi và họ bước vào vườn cây ăn quả. Dougless nhận thấy rằng mặc dù
bộ váy áo cô mặc siết chặt lấy phần thân trên của cô rất nhiều, từ eo trở xuống
cô vẫn được tự do. Cái váy phồng giữ cho trọng lượng của cái váy không bị dồn
vào chân cô, và không mặc bất cứ loại quần lót nào khiến cô có một cảm giác
trần truồng kì lạ nhất.

Vườn cây ăn quả rất dễ
thương, và nó đập mạnh vào Dougless rằng nó được sắp xếp hoàn hảo đến nhường
nào. Mọi thứ đều được trồng theo hình đối xứng, và tất cả chúng đều sạch một
cách hoàn hảo. Cô có thể thấy có ít nhất bốn người đàn ông và hai đứa trẻ sử
dụng những cái giẻ bằng len để làm sạch và nói chung là khiến cho khu vườn
tuyệt đẹp. Bây giờ cô có thể thấy tại sao Nicholas đã quá buồn lòng bởi khu
vườn ở Bellwood. Nhưng giữ một khu vườn như thế này đòi hỏi sự phục vụ của rất,
rất nhiều người.

Honoria đi dọc theo con
đường mòn trải sỏi ở rìa của vườn cây ăn quả để tới chỗ giàn nho. Xa hết mức
Dougless có thể thấy, không có một cái lá chết hay một cành con nào trên cây
nho, và những chùm nho chưa chín được treo chúc xuống một cách dư dật.

“Nơi này thật là đẹp,”
Dougless thì thầm. “Thật sự, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một khu vườn nào xinh
xắn như khu vườn này.”

Mỉm cười, Honoria ngồi
xuống một chiếc ghế dài ở trước một cây lê được trồng dựa vào tường một cách
hoàn hảo và kéo chiếc đàn luýt của cô ta đặt vào trong lòng. “Giờ thì chị sẽ
dạy cho tôi bài hát mới của chị chứ?”

Ngồi xuống cạnh cô ta,
Dougless đẩy mảnh vải trong cái giỏ cô mang theo ra. Bên trong là một miếng
bánh mì lớn, bánh mì trắng, nhưng không giống như bánh mì trắng thời hiện đại.
Nó nặng hơn, và còn rất mới, nhưng có những cái lỗ kì lạ ở trên vỏ bánh. Nó
ngon tuyệt. Miếng pho mát có mùi thơm và còn mới. Bên trong một chiếc bình bằng
da cứng là rượu vang có vị chua. Cũng có một cái ly có chân bằng vàng nữa.

“Không ai uống nước ư?”

“Nước rất tệ,” Honoria
nói, lên dây cái cây-đàn-luýt-bụng-béo của cô ta.

“Tệ? Ý cô là không thể
uống được?” Cô nhớ những ngôi nhà nhỏ tẹo cô đã thấy hôm qua. Nếu những người
đó đến gần nguồn nước, nó chắc chắn là bị bẩn rồi. Thật kì lạ, cô luôn luôn
nghĩ ô nhiễm nguồn nước là vấn đề của thế kỷ hai mươi.

Dougless đã dành hai
tiếng thật dễ thương với Honoria trong vườn ăn quả, ăn pho mát và bánh mì, nhấm
nháp rượu lạnh từ chiếc ly có chân bằng bạc, ngắm nghía chỗ đồ trang sức trên
váy áo của cô và của Honoria lấp lánh trong ánh mặt trời, và theo dõi những
người làm vườn đi làm các công việc của họ. Cô không biết nhiều bài hát, nhưng
cô luôn yêu thích những vở nhạc kịch ở Broadway và đã xem hầu hết chúng trên
video, thế nên khi cô bắt đầu nghĩ về chúng, cô biết nhiều hơn cô nghĩ. Bên
cạnh “I Could Have Danced All Night,” cô còn biết bài “Get Me to the Church on
Time” trong vởQuý cô xinh đẹp của
tôi.
Cô khiến Honoria cười phá lên trước nhan để của bài hát trong vở Mái tóc.Và cô biết bài “They Call
the Wind Maria” trong vởHãy sơn
chiếc xe cút-kít
[46]. Cô cũng biết bài nhạc nền trong bộ
phimHòn đảo của Gilligan[47], nhưng cô không biết hát chúng.

[46] Hair, Paint Your Wagon: hai vở nhạc kịch nổi
tiếng khác, cũng đã được chuyển thể thành phim. Hair (1967) kể về một nhóm
híp-pi yêu thích nhạc rock, tham gia vào chiến dịch hòa bình phản đối chiến
tranh Việt Nam; còn Paint Your Wagon (1953) là một vở hài kịch xoay quanh làn
sóng đổ xô đi tìm vàng của những người thợ mỏ, kết cuộc là không ai tìm thấy
vàng cả.

[47] Gilligan’s Island: một bộ phim truyền hình sitcom
của Mỹ, phát sóng từ năm 1964 tới năm 1967gồm 98 tập chia thành ba phần, kể về
một nhóm người bị đắm tàu phải tìm cách sống sót trên một hoang đảo gần nơi gặp
nạn.

Sau bài hát thứ năm,
Honoria giơ tay cô ta lên ra hiệu dừng lại. “Tôi phải viết chúng lại,” cô ta
nói, sau đó quay trở lại ngôi nhà để lấy giấy và bút.

Dougless hài lòng ngồi
nguyên tại chỗ cô đang ngồi, như một con mèo lười trong ánh nắng mặt trời.
Không giống như cuộc sống thường lệ của mình, cô không cảm thấy sự thôi thúc
phải ở đâu đó, hay làm gì đó.

Ở phía xa của vườn cây ăn
quả một cánh cửa nhỏ mở ra và cô thấy Nicholas bước vào. Ngay lập tức, Dougless
cảm thấy như bị báo động và tim cô bắt đầu chạy đua. Anh có thích bộ váy áo của
cô không? Liệu anh có thích cô nhiều hơn không khi mà cô trông giống những
người phụ nữ khác trong thế kỷ của anh?

Cô bắt đầu nhỏm dậy,
nhưng sau đó cô thấy một phụ nữ trẻ xinh xắn cô chưa bao giờ thấy trước đây
bước vào phía sau anh. Nicholas đang nắm tay cô ta khi hai bọn họ chạy xuống
con đường mòn tới phía giàn nho ở góc đối diện của khu vườn. Không khó để thấy
rằng họ là đôi tình nhân lỉnh đi để tới một nơi nào đó riêng tư.

Dougless đứng dậy, nắm
tay cô siết chặt hai bên hông. Mẹ kiếp anh ta, cô nghĩ. Đây chính là những thứ
đã đem lại cho anh ta tiếng tăm khủng khiếp như thế ở thế kỷ hai mươi. Chẳng
nghi ngờ gì chuyện những cuốn sách lịch sử không có gì tốt đẹp để viết về anh
ta.

Cơn bốc đồng đầu tiên của
Dougless là chạy theo họ và nhổ tóc của ả đàn bà đó ra. Nicholas có thể không
nhớ cô, nhưng điều đó không thay đổi thưc tế rằng Dougless là người phụ nữ anh
yêu. Nhưng Dougless tự nhủ với bản thân mình, chẳng thành vấn đề.Cô mắc
nợ ký ức tương lai của Nicholas chuyện đó, và giờ cô sẽ đặt dấu chấm hết cho sự
nô giỡn này.

Cảm thấy như một vị
thánh, tự nhủ với bản thân rằng cô đang làm điều này vì những gì tốt đẹp cho
chính Nicholas, cô nhanh chóng bước về phía lùm cây. Cô nhận thức được rằng tất
cả những người làm vườn đều dừng tay và đang nhìn theo cô.

Trong bóng một lùm cây
kín đáo, Nicholas đã kéo váy của ả đàn bà đó lên trên cặp đùi trần của cô ta
rồi, tay anh biến mất dưới đó. Áo vét tông và áo sơ mi của anh mở tung, tay của
ả đàn bà đó đang ở trong, và họ đang hôn nhau với một sự nhiệt tình vĩ đại.

“Chao ôi!” Dougless nói
oang oang, bằng cách nào đó kiểm soát thôi thúc nhảy xổ vào hai bọn họ của cô.
“Nicholas, em không tin rằng đây là cách cư xử của một quý ông.”

Người đàn bà đẩy ra trước
và nhìn vào Dougless đầy ngạc nhiên. Cô ta bắt đầu đẩy Nicholas ra, nhưng anh
dường như không thể ngừng hôn cô ta.

“Nicholas!” Dougless nói
nghiêm khắc bằng cái giọng sư phạm của cô.

Khi Nicholas quay người
nhìn vào cô, cô thấy rằng mí mắt của anh hạ thấp xuống, và anh có cái nhìn ngái
ngủ cô chỉ thấy khi anh làm tình với cô.

Dougless hít vào một hơi.

Khi anh nhìn thấy cô, vẻ
mặt của Nicholas chuyển thành giận dữ, và anh thả rơi cái váy của người đàn bà.

“Tôi nghĩ cô tốt nhất nên
rời đi,” Dougless, cả cơ thể cô run lên vì giận dữ, nói với người đàn bà.

Người đàn bà, nhìn từ
Nicholas đến Dougless khi họ trừng mắt giận dữ với nhau, nhanh chóng ra khỏi
lùm cây.

Nicholas nhìn từ đầu tới
chân Dougless, và vẻ giận dữ trên khuôn mặt anh gần như khiến cô rút lui, nhưng
cô giữ nguyên vị trí.

“Nicholas, chúng ta phải
nói chuyện. Em phải giải thích với anh em là ai và tại sao em ở đây.”

Khi anh bước về phía cô,
lần này cô có bước lùi lại. “Ngươi đã bỏ bùa mẹ ta,” anh nói bằng giọng thật
thấp, “nhưng ngươi sẽ không bỏ bùa ta được đâu. Nếu ngươi còn đến đứng giữa ta
và những hành động của ta một lần nữa, ta sẽ cho ngươi nếm thử một cái gậy giặt
đồ đấy.”

Anh xô cô để bước qua mạnh
đến nỗi Dougless gần như ngã chúi vào tường, và cô nhìn anh với trái tim trĩu
nặng khi anh sải những bước dài đầy giận dữ xuống con đường mòn và ra ngoài
theo cánh cửa ở trên tường. Làm thế nào cô được cho là phải hoàn thành bất cứ
việc gì nếu anh không lắng nghe cô? Anh thậm chí còn không dành đến mười phút
trong sự bầu bạn của cô. Cô được cho là sẽ phải làm gì, bắt anh bằng dây thòng
lọng ư? Đúng, cô nghĩ, trói anh lại và bảo anh cô tới từ tương lai và cô đã
xuyên qua thời gian trở lại để cứu lấy cái cổ của anh - theo đúng nghĩa đen.
“Và mình chắc là anh ta sẽ tin mình.” Cô thì thầm.

Honoria quay trở lại với
một cái bàn gỗ đặt vừa trong lòng, một cái bút lông được cô ta đẽo một cách đầy
chuyện nghiệp thành bút máy, mực và ba tờ giấy. Cô ta kéo ra những mảnh giấy
ghi chú bài hát và yêu cầu Dougless viết lại nhạc. Quan điểm của cô ta về sự
giáo dục của Dougless còn xuống thấp hơn nữa khi cô ta nhận ra rằng Dougless
không thể viết cũng như đọc các nốt nhạc.

“Gậy giặt đồ là gì vậy?”
Dougless hỏi.

“Nó được dùng để quất cho
bụi tung ra khỏi quần áo,” Honoria trả lời, viết những nốt nhạc xuống.

“Nicholas có hay... ừm,
làm trò ngốc loanh quanh với tất cả phụ nữ không?”

Honoria dừng chơi và nhìn
Dougless. “Cô không nên đánh mất trái tim mình cho Ngài Nicholas. Một phụ nữ
chỉ nên dâng tặng trái tim mình cho Chúa thôi. Con người sẽ chết đi, nhưng Chúa
thì không.”

Dougless thở dài. “Đúng,
nhưng trong khi chúng ta còn sống, con người có thể khiến sự sống của mình trở
nên đáng giá hay là không.” Dougless định nói nữa, nhưng cô liếc nhìn lên, và
đang đứng ở sân hiên của ngôi nhà, cô nhìn thấy đầu của ai đó, và nó trông
giống...

“Cô gái đó là ai?”
Dougless hỏi, chỉ tay.

“Cô ấy sẽ cưới Đức ông
Christopher khi cô ấy đến tuổi. Nếu cô ấy sống. Cô ấy là một đứa trẻ ốm yếu và
không thường xuyên ra ngoài.”

Cô gái, từ khoảng cách
này, trông giống y như Gloria, béo y như thế, có vẻ hay dằn dỗi y như thế.
Dougless nhớ Lee đã nói rằng anh trai của Nicholas sẽ cưới nữ thừa kế người
Pháp và đó là lý do tại sao anh ta từ chối lời đề nghị kết hôn của Lettice.

“Vậy là Nicholas sẽ cưới
Lettice, và Christopher thì đính hôn với một đứa trẻ,” Dougless nói. “Nói cho
tôi, nếu cô gái đó chết, liệu Kit có cân nhắc tới việc cưới Lettice không?”

Honoria trông có vẻ rụt
rè trước việc Dougless tự nhiên dùng những cái tên thánh. “Đức ông Christopher
là người thừa kế tước hiệu bá tước, và ngài ấy có họ hàng với nữ hoàng. Tiểu
thư Lettice không cùng địa vị xã hội với ngài ấy.”

“Nhưng Nicholas thì có.”

“Ngài Nicholas là con
trai thứ. Ngài ấy không thừa kế những sự sản cũng như tước hiệu. Với ngài ấy
tiểu thư Lettice là một đám tốt. Cô ấy cũng có họ hàng với nữ hoàng, nhưng là
họ xa. Mặc dù thế, của hồi môn của cô ấy không lớn lắm.”

“Nhưng nếu Lettice cưới
Nicholas, sau đó xem nào, Christopher chết, Nicholas sẽ là bá tước, phải
không?”

“Phải,” Honoria nói, và
dừng viết những nột nhạc. Nhìn lên sân hiên, cô ta thấy nữ thừa kế người Pháp
ốm yếu, lốm đốm, béo ú đi lại vào trong nhà. “Ngài Nicholas sẽ trở thành bá
tước,” cô ta nói đầy suy tư.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3