Chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời - Chương 22 phần 1
Chương 22
Không một ai tới thả Douglessra đêm đó hay buổi sáng ngày hôm sau. Cô không
có nước uống, không thức ăn, và có rất ít ánh sáng. Có một cái xô gỗ cũ nát ở
góc phòng, và cô giả định là nó được dùng để cô giải tỏa bản thân. Cô cố nằm
trên cái đệm, nhưng chỉ vài phút sau cô cảm thấy những vật bé tí bò trườn trên
da cô. Gãi lấy gãi để, cô nhảy ra khỏi chiếc gường và áp người vào bức tường đá
lạnh cóng.
Cô có thể nói khi buổi
sáng tới chỉ vì căn phòngchuyển sang cái bóng mờ sáng hơn của khung cảnh
tối tăm ảm đạm. Trong suốt buổi đêm dài dằng dặc cô gãi bất cứ chỗ nào trên da
mình nhiều đến nỗi có những chỗ bị rớm máu. Đầy mong đợi, cô đợi ai đó tới thả
cô ra. Phu nhân Margaret đã nói bà muốn gặp Dougless thật sớm. Nhưng không ai
tới hết.
Bằng cách giơ tay cô lên
tia sáng hẹp chiếu xuyên qua cửa sổ, cô có thể xem được đồng hồ đeo tay của
mình, và nếu nó được đặt chạy đúng với thời gian thời Elizabeth đệ nhất, đã
chính ngọ rồi mà vẫn không có ai đến thả cô ra.
Cô cố giữ tâm trí mình
hoạt động và không đầu hàng trước sự tuyệt vọng, thế nên cô lặp đi lặp
lạisoát qua tất cả mọi thứ Lee đã kể cho cô về những sự kiện đã dẫn tới
cuộc hành hình của Nicholas. Bằng cách nào đó cô phải cảnh báo Nicholas. Bằng
cách nào đó cô phải ngăn cản Lettice và Robert Sydney khỏi việc lợi dụng
Nicholas.
Nhưng cô biết làm thế nào
khi cô bị khóa nhốt lại trong một căn phòng tối tăm, có đầy bọ chét dạo chơi
kia chứ? Và không những Nicholas không nghe cô, mà anh còn có vẻ như ghét cô.
Cô cố nhớ lại những gì cô đã nói với anh khi cô gặp anh lần đầu tiên ngày hôm
qua để xem điều gì đã làm anh phật ý nhiều đến vậy. Là việc cô ám chỉ đến
Lettice yêu quý của anh ư?
Trong căn phòng thật
lạnh, và Dougless rùng mình khi cô gãi da đầu ngứa ngáy của mình. Trong thế kỷ
hai mươi cô luôn có tên tuổi và tiền bạc của dòng họ Montgomery để chống lưng
cho. Mặc dù còn phải hàng năm nữa cô mới được thừa kế, cô luôn luôn biết tiền ở
đó, và cô có thể đề nghị một triệu đô la cho thông tin mà cô cần đến tuyệt
vọng.
Nhưng ở đây, trong thế kỷ
mười sáu này cô không có gì hết. Tất cả những gì cô có là một chiếc túi du lịch
đầy những kì quan hiện đại. Và cô có kiến thức về những điều sẽ xảy đến. Và
bằng cách nào đó cô phải thuyết phục những người ở đây rằng họ không thể chỉ
đơn giản là quẳng cô vào tù và bỏ mặc cô mục rữa. Lần đầu tiên Nicholas tới với
cô, cô đã thất bại trong việc tìm kiếm những thông tin cần thiết để dừng cuộc
hành hình của anh lại, nhưng lần này cô sẽ không thất bại. Lần này cô sẽ thành
công dù cô có phải làm bất cứ việc gì đi chăng nữa.
Khi cô nghĩ đến những
điều này, năng lượng bắt đầu thế chỗ cho tình trạng bơ phờ của cô. Cha cô đã
rất thích kể cho những cô con gái của ông nghe những câu chuyên về tổ tiên của
họ, về dòng họ Montgomery ở Scotland, ở Anh quốc, và ở những ngày đầu ở nước
Mỹ. Hết những câu chuyện này đến câu chuyện khác kể về những hành động anh hùng
và những cuộc thoát hiểmtrong đường tơ kẽ tóc.
“Nếu họ làm được thì mình
cũng làm được,” Dougless nói to. “Nicholas,” cô nói đầy kiên quyết, “đến
thảemra khỏicáichỗ ghê tởm này.” Nhắm mắt lại, cô tập
trung, tưởng tượng Nicholas đến với cô.
Dường như anh không mất
nhiều thời gian để “nghe thấy” cô. Khi anh đẩy cánh cửa mở tung, khuôn mặt anh
tối sầm lại vì giận dữ.
“Nicholas, em muốn nói
chuyện với anh,” cô nói.
Anh quay đi khỏi cô. “Mẹ
ta hỏi đến ngươi.”
Cô trượt chân phía sau
anh, chân cô yếu ớt vì lâu không được dùng đến, mắt cô không điều chỉnh được
với ánh sáng bên ngoài hành lang. “Anh đến vì em gọi anh,” cô nói. “Có một sợi
dây liên hệ giữa hai chúng ta, và nếu anh để em giải thích...”
Lưỡng lự, anh nhìn cô
trừng trừng đầy giận dữ. “Ta không muốn nghe bất cứ điều gì ngươi nói.”
“Anh có thể nói cho em
anh giận dữ với em vì việc gì không? Em đã làm gì?”
Anh nhìn từ đầu tới chân
cô theo cái cách đầy xấc láo. “Ngươi buộc tội ta mưu phản.
Ngươilàmdân làngsợ hãi. Ngươi bôi nhọ tên tuổi của người phụ
nữ ta sắp cưới. Ngươi bỏ bùa mẹ ta. Ngươi...” Giọng anh thấp xuống. “Ngươi xuất
hiện trong đầu ta.”
Vươn ra, cô đặt tay cô
lên cánh tay anh. “Nicholas, em biết em có vẻ như đầy kì quái với anh, nhưng
nếu anh chỉ cần nghe em và để em giải thích...”
“Không,” anh nói, di
chuyển ra khỏi sự đụng chạm của cô. “Ta đã kiến nghị lên anh trai ta quẳng ngươi
ra ngoài. Người làng sẽ để mắt tới ngươi.”
“Để mắt tới em?” cô thì
thầm, sau đó rùng mình khi cô nhớ tới những người đàn bà bẩn thỉu trong những
ngôi nhà lụp xụp nhỏ tí đó. Không nghi ngờ gì những ả phù thủy răng thối rữa đó
sẽ ném đá cô nếu có cơ hội. “Anh sẽ làm thế với em? Sau những gì em đã giúp anh
khi anh đến với em?” giọng cô cao lên. “Sau tất cả những gì em đã làm cho anh
khi anh tới tương lai, và anh quẳng em ra ngoài? Sau cả một chặng đường em quay
trở lại, băng qua bốn trăm năm để cứu anh, anh chỉ đơn giản là quẳng em ra
ngoài phố?”
Anh nhìn cô trừng trừng.
“Anh trai ta sẽ quyết định.” Quay người, anh bắt đầu xuống cầu thang.
Dougless ở gần ngay sau
anh và cố gắng kiểm soát con giận dữ của cô để có thể nghĩ. Đầu tiên, cô phải
tìm ra cách để không bị quẳng ra khỏi địa phận an toàn của ngôi nhà vào những
con phố đầy phân chuồng. Phu nhân Margaret dường như là câu trả lời cho vấn đề
đó.
Phu nhân Margaret lại
đang ở trên giường, và Dougless có thể thấy rằng viên con nhộng trị cảm
cúmmười haigiờ đã hết tác dụng.
“Ngươi sẽ đưa cho ta một
viên thuốc đầy phép màu khác,” bà nói, dựa lưng vào những chiếc gối.
Mặc dù đói, mệt, bẩn
thỉu, và đầy khiếp sợ, Dougless biết rằng giờ là lúc cô phải dùng đến trí thông
minh của mình. “Phu nhân Margaret, tôi không phải phù thủy. Tôi chỉ đơn giản là
một công chúa có địa vị nhún nhường bị gài bẫy bởi bọn trộm, và tôi sẽ rất cảm
kích trước sự giúp đỡ của bà cho đến khi nhà vua, là bác tôi, có thể đến đón
tôi.”
“Công chúa?” Phu nhân
Margaret nói.
“Nhà vua?” Nicholas nửa
như hét lên. “Mẹ, con...”
Phu nhân Margaret giơ một
tay lên để khiến anh im lặng. “Bác ngươi là ai?”
Dougless hít một hơi thật
sâu. “Bác ấy là vua của Lanconia.”
“Ta đã nghe thấy nơi
này,” Phu nhân Margaret nói một cách đầy nghĩ ngợi.
“Cô ta chẳng phải là công
chúa gì hết,” Nicholas nói. “Mẹ thấy cô ta rồi đấy.”
“Cái này tình cờ là phong
cách ăn mặc ở đất nước của tôi,” cô quát lại anh. “Anh định quẳng tôi ra ngoài
phố và mạo hiểm với sự phẫn nộ của đứa vua à?” Cô nhìn lại vào phu nhân
Margaret. “Bác tôi sẽ rất hào phóng với bất cứ ai bảo vệ tôi.”
Dougless có thể thấy rằng
phu nhân Margaret đang cân nhắc điều này. “Tôi có thể rất hữu dụng,” Dougless
nói nhanh. “Tôi có rất nhiều thuốc cảm cúm, và tôi có tất cả những thứ thú vị
trong túi của mình. Và tôi...” Cô có thể làm gì? “Tôi có thể kể chuyện. Tôi
thuộc rất nhiều những câu chuyện.”
“Mẹ, mẹ không thể cân
nhắc tới việc giữ cô ta ở đây,” Nicholas nói. “Cô ta không hơn gì một gái giang
hồ.”
Dougless đoán rằng đó là
một quý cô với thanh danh xấu xa. Cô chĩa ánh mắt đầy giận dữ vào anh. “Xem ai
đang nói đây. Anh và Arabella Sydney không thể giữ tay mình khỏi kẻ kia.”
Mặt Nicholas chuyển sang
màu đỏ tía, và anh bước một bước về phía cô.
Phu nhân Margaret họ lụ
khụ để che đi tràng cười. “Nicholas, đi gọi Honoria cho mẹ. Đi! Ngay!”
Với một cái nhìn đầy giận
dữ nữa chiếu vào Dougless, anh rời khỏi phòng một cách ngoan ngoãn.
Phu nhân Margaret nhìn
Dougless. “Ngươi khiến ta thích thú. Ngươi có thể ở lại dưới sự bảo trợ của ta
cho đến khi một người đưa tin được gửi tới Lanconia để hỏi về bác của ngươi.”
Dougless nuốt xuống. “Nó
sẽ mất bao lâu ạ?”
“Một tháng hoặc hơn.” Đôi
mắt của Phu nhân Margaret đầy sắc sảo. “Ngươi muốn rút lại câu chuyện của
mình?”
“Không, tất nhiên là
không rồi. Bác tôi là vua của Lanconia.” Hay sẽ là, Dougless tự sửa với bản
thân.
“Giờ thì viên thuốc,” Phu
nhân Margaret nói, dựa lưng lại vào những cái gối. “Sau đó ngươi có thể đi.”
Dougless lấy một viên
thuốc cảm cúm ra khỏi túi của cô nhưng ngập ngừng. “Tôi được cho là sẽ ngủ ở
đâu?”
“Con trai ta sẽ coi sóc
đến ngươi.”
“Con trai bà khóa nhốt
tôi lại trong một căn phòng nhỏ tẹo đầy ghê tởm, và có bọ ở trên gường!”
Phán xét từ cái nhìn trên
khuôn mặt phu nhân Margaret, bà ta dường như chẳng thấy điều gì sai trái với
những gì con trai bà đã làm.
“Tôi muốn một căn phòng
đàng hoàng và một ít quần áo mặc để không khiến mọi người nhìn trừng trừng vào
tôi, và tôi muốn được đối xử với sự tôn trọng tôi có quyền được hưởng phù hợp
với... với địa vị của tôi trong cuộc sống này. Và tôi muốn một bồn tắm.”
Phu nhân Margaret nhìn cô
với đôi mắt sẫm màu đầy lạnh lẽo, và Dougless biết Nicholas đã có cái cách cư
xử độc đoán đó từ đâu. “Chú ý rằng ngươi đừng có khiến ta thích thú quá nhiều.”
Dougless cố gắng giữ cho
đầu gối cô khỏi quỵ xuống. Một lần, khi cô còn là một đứa trẻ, cô đã được thấy
bảo tàng sáp trưng bày căn phòng tra tấn thời trung cổ. Giờ đây cô nhớ quá rõ
những dụng cụ tra tấn. Cái trăn[41].Cái khuôn sắt[42].“Tôi không có ý thiếu tôn kính,
thưa phu nhân,” cô nói khe khẽ. “Tôi sẽhồi đáp lại những gì mình nhận
được. Tôi sẽ cố gắng hết sức để tiếp tục làm bà thích thú.” Như nàng
Scheherazade[43], cô nghĩ. Nếu mình không khiến người
phụ nữ này thích thú, ngày mai đầu mình sẽ rơi xuống.
[41] Cái trăn: một dụng cụ dùng để tra tấn bằng gỗ
hình chữ nhật có bốn con lăn ở bốn góc, người bị tra tấn sẽ bị buộc cổ tay, cổ
chân vào mỗi con lăn này và bị kéo căng người ra, có thể dẫn đến giãn cơ, trật
khớp hoặc rách rời luôn chân tay ra...
[42] Cái khuôn sắt: (the Iron Maiden) là một dụng cụ
tra tấn có hình như cái tủ sắt được đúc theo khổ người với một bản lề phía
trước. Khi đóng cánh cửa vào, nạn nhân sẽ bị những gai sắt nhọn xuyên qua người
trong khi vẫn phải tiếp tục duy trì tình trạng đứng.
[43] Scheherazade: nhân vật hoàng hậu, người kể chuyện
trong “Nghìn lẻ một đêm”.
Khi Phu nhân
Margaretsoi xétcô, Dougless biết định mệnh của cô, sinh mạng của
cô, đang được quyết địnhtrong giây phút ngắn ngủi này. “Ngươi sẽ theo hầu
ta. Honoria sẽ...”
“Điều đó có nghĩa là tôi
có thể ở lại?Ôi,thưa phu nhân Margaret, bà sẽ không phải hối hận về
quyết định này đâu, tôi hứa đấy. Tôi sẽ chỉ cho bà chơi bài poker[44]như thế nào. Tôi sẽ kể cho bà
nghe những câu chuyện. Tôi sẽ kể cho bà tất cả những vở kịch của Shakespeare.
Không, tôi tốt nhất là không nên làm thế, nó có thể gây buồn bã. Tôi sẽ kể cho
bà về... à,Phù thủy xứ OzvàQuý cô xinh đẹp của tôi[45]. Có lẽ tôi có thể nhớ một vài lời
hát và nhạc.” Dougless, người luôn luôn từ chối hát to, bắt đầu hát bài “I
Could Have Danced All Night.” Thật
khôi hàilà nỗi sợ hãi bị thiêu sống có thể khiến ngườitalàm
những gì.
[44] Poker: bài xì phé, hay còn gọi là xì tố, là kiểu
bài phổ biến nhất ở các sòng bạc hiện nay, phân định thắng thua bằng cách bốc
được các quân tạo thành những liên kết bài tốt nhất từ năm quân bài. Liên kết
bài “Thùng phá sảnh lớn” (Royal Flush) bao gồm sảnh đồng chất [A♠, K♠, Q♠, J♠,
10♠] là liên kết tốt nhất, ai có được sẽ thắng toàn ván ngay lập tức.
[45] The Wizard of Oz, My Fair Lady: hai vở nhạc kịch
rất nổi tiếng, đều được chuyển thể thành phim. My Fair Lady (1956) kể về một cô
gái bán hoa được một giáo sư ngôn ngữ học đào tạo trở thành quý cô; còn The
Wizard of Oz (1939) là câu chuyện về một cô nàng hay mơ mộng bị lốc xoáy cuốn
lạc vào vùng đất Oz kì bí.
“Honoria!” Phu nhân
Margaret nói sắc lẻm. “Dẫn cô ta đi, mặc quần áo cho cô ta.”
“Vàthứcănlẫn
chậutắm nữa,” Dougless thêm vào.
“Thuốc.”
“Ừ, chắc chắn rồi.”
Dougless chìa viên thuốc cảm cúm cho phu nhân Margaret.
“Giờ thì để ta nghỉ ngơi.
Honoria sẽ chăm lo cho ngươi. Cô ta sẽ ở cùng ngươi, Honoria.”
Dougless đã không nghe
thấycóngười phụ nữ khác bước vào. Cô ta trông giống người phụ nữ đã
ở trong phòngtốiqua, nhưng Dougless không thể thấy khuôn mặt của cô
ta vì cô ta cứ giữ nó quay đi. Dougless theo Honoria ra khỏi phòng.
Giờ thì cô cảm thấy tốt
hơn khi biết rằng cô có một chút thời gian trước khi phu nhân Margaret tìm ra
cô không phải là công chúa. Liệu nói dối mộtđức bàthì bị trừng phạt
bởi cái chết hay chỉ bị tra tấn thôi? Hay là tra tấn xong rồi chết? Nhưng có lẽ
nếu Dougless có thể làm trò giải trí cho phu nhân Margaret đủ tốt, bà sẽ không
quan tâm liệu cô có phải là công chúa hay không. Và có lẽ một tháng cũng đủ dài
để làm những việc cô phải làm.
Siết chặt lấy chiếc túi
du lịch vào người, Dougless theo Honoria tới phòng của mình, căn phòng cạnh
phòng của phu nhân Margaret. Nó bằng khoảng một nửa phòng của phu nhân
Margaret, nhưng nó cũng vẫn rất rộng và xinh xắn. Có một lò sưởi bằng đá cẩm
thạch trắng ở một bên tường, một chiếc gường bốn cọc to lớn, một vài chiếc ghế
đẩu, hai chiếc ghế có lưng tựa được chạm trổ, và một chiếc rương ở chân gường.
Mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ có những ô kính hình thoi.
Nhìn quanh căn phòng xinh
xắn, Dougless bắt đầu thư giãn một chút. Cô đã xoay xở để giữ bản thân mình
khỏi bị quẳng ra ngoài phố.
“Có phòng tắm ở quanh đây
không?” cô hỏi cái lưng của Honoria.
Quay lại, người phụ nữ
xinh xắn tặng cho Dougless một cái nhìn ngây ra.
“Nhà xí?” Dougless giải
thích.
Gật đầu vì đã hiểu, cô ta
chỉ vào một cánh cửa nhỏ giống với tấm gỗ ván tường. Khi Dougless mở cánh cửa,
cô trông thấy một cái ghế đá với một cái lỗ cắt ở bên trong nó; căn phòng nhỏ
cũng tương đương với một căn nhà xí trong nhà. Và nó bốc mùi lên đến tận trời
cao. Bên cạnh cái ghế là một đống giấy, dày và cứng, đã bị viết hết lên khắp bề
mặt của nó. Cô nhặt lấy một mẩu giấy lên. “Vậy ra đây là những gì xảy ra với
tất cả các tài liệu thời trung cổ,” cô lầm bầm. Nhanh chóng, cô sử dụng nhà xí
và rời khỏi đó.
Khi cô quay trở lại
phòng, cô theo dõi khi Honoria mở chiếc gương, lôi quần áo ra, đặt chúng nằm
trên giường, sau đó rời khỏi phòng. Khi cô còn lại một mình, Dougless đi lại
loanh quanh,ngắm ngó các thứ. Căn phòng này không có những đồ trang trí
bằng vàng và bạc như phòng của phu nhân Margaret, nhưng khắp mọi nơi là vải vóc
được thêu. Dougless đã nhìn thấy một vài mẫu thêu thời Elizabeth đệ nhất, nhưng
chúng cũ rích và bạc màu. Những cáiđệm ở đây thật hoa mỹ, không bị bạc
màu đi vì thời gian sử dụng, và màu sắc thì thậtphi thường!
Cô bước quanh phòng chạm
vào mọi thứ, kinh ngạc bởi sự rực rỡ của tất cả chúng. Tình trạng lỗi thời, cô
nghĩ khi cô gãi đầy giận dữ những vết đốt ở lưng cô.
Sau một lúc cánh cửa bật
mở, và hai người đàn ông tiến vào mang theo một bồn tắm bằng gỗ to và sâu.
Những người đàn ông mặc những chiếc áo vét tông bó sát bằng len màu đỏ, quần
soóc phồng giống như loại Nicholas mặc, và bít tất sợi len dài màu đen. Cả hai
người đàn ông đều có đôi chân khỏe mạnh, đầy cơ bắp.
Những thứ cần phải được
kể khi nói về thời Elizabeth đệ nhất, Dougless nghĩ khi cô thán phục đôi chân
của những người đàn ông.
Đằng sau những người đàn
ông là bốn người phụ nữ đang xách những cái xô đầy nước nóng bốc hơi nghi ngút.
Họ mặc những chiếc váy len dài giản dị, vạt trên bó sát, và một cái mũ nhỏ trên
đầu. Hai người phụ nữ có những nốt xẹo đậu mùa trên mặt.
Khi bồn tắm đã được đổ
đầy một nửa với nước bốc hơi nghi ngút, Dougless bắt đầy cởi quần áo, và Honoria
giơ tay ra giúp đỡ, mắt cô ta mở to khi thấy Dougless không cần giúp đỡ để cởi
quần áo. Trong một tình huống khác, Dougless có lẽ sẽ e lệ, nhưng không phải
khi cô bẩn thỉu như thế này. Khi cô cởi áo và quần lót xuống, và Honoria đang
nhìn cô trừng trừng không thốt nên lời, Dougless chìa tay ra. “Chào, tôi là
Dougless Montgomery.”
Honoria dường như không
biết phải làm gì, thế nên Dougless nâng tay cô ta lên và siết chặt nó. “Vậy ra
chúng ta là bạn cùng phòng.”
Honoria tặng cho Dougless
một cái nhìn bối rối. “Phu nhân Margaret đã yêu cầu rằng cô ở với tôi, vâng.”
Cô ta có một giọng nói dịu dàng, dễ chịu, và Dougless có thể thấy cô ta còn khá
trẻ, có lẽ chỉkhoảng hai mươi mốt, hai mươi hai.
Dougless cởi bỏ đồ lót
của mình và bước vào bồn nước trong khi Honoria nhặt những áo quần hiện đại
lên, kiểm tra từng cái một, tò mò một cách cẩn thận và không ngại ngần.
Dougless cầm lấy cục xà
phòng người hầu đã để lại bên cạnh bồn tắm, nhưng nó có cảm giác như
mộtphiên bản loại xà phòng Lavathô ráp và tạo bọt cứ như một cục đá
có thể tạo bọt ấy. “Cô có thể đưa cho tôi cái túi của tôi không?” cô hỏi
Honoria. Nhìn một cách đầy cứng rắn vào lớp vải pha ni lông của cái túi,
Honoria đặt nó ở trên sàn cạnh Dougless, sau đó theo dõi khi cô kéo khóa mở nó
ra. Dougless rút ra một bánh xà phòng - cô luôn luôn tích trữ những bánh xà
phòng xinh xắn, có mùi hương ở những khách sạn - và bắt đầu tắm rửa bản thân.
Honoria không hề thử giấu
sự tò mò của mình khi cô ta theo dõi Dougless tắm.
“Cô có thể kể cho tôi
nghe về nơi này không?” Dougless hỏi. “Những ai sống ở đây? Kể cho tôi nghe về
Kit và Nicholas đi, và anh ấy đã đính hôn với Lettice chưa, John Wilfred có ở
đây không, và Arabella Sydney như thế nào?”
Honoria ngồi trên ghế và
cố gắng trả lời những câu hỏi khi cô ta theo dõi một cách đầy kinh sợ Dougless
sử dụng bánh xà phòng kì diệu, sau đó dùng dầu gội gội đầu.
Từ những lời lẽ của
Honoria,Dougless có thể nóiđược rằngcô đã được đưa ngược lại
vào đúng thời gian sớm đủ để cuộc đính hôn của Nicholas chỉ vừa mới được đặt
vấn đề. Nicholas vẫn chưa biến bản thân mình thành gã ngốc ở trên bàn với
Arabella, và John Wilfred vẫn tầm thường tới mức Honoria không biết anh ta là
ai. Honoria đưa cho Dougless bất cứ thông tin nào cô muốn, nhưng không hề đưa
ra ý kiến gì. Và cô ta chắc chắn là từ chối buôn chuyện.
Sau khi Dougless tắm và
gội đầu, Honoria đưa cho cô một cái khăn vải lanh thô nhám, xù xì, và khi cô
lau khô người, và chải tóc, Honoria bắt đầu giúp cô mặc quần áo.
Đầu tiên là một loại quần
áo trông rất giống áo ngủ, rất đơn giản, được dệt từ vải lanh một cáchtỉ
mỉ. “Thế còn quần lót thì sao?” Dougless hỏi.
Honoria trông ngây ra.
“Quần lót chẽn gối. Cô
biết đấy.” Dougless nhặt chiếc quần lót bằng ren của chính cô lên từ
trênnóccái tủ nơi Honoria đã đặt chúng, nhưng Honoria trông vẫn
ngây ra.
“Không có cái gì ở bên
dưới hết,” Honoria nói.
“Ôi Chúa ơi,” Dougless
nói, mắt mở lớn. Ai mà nghĩ được quần lót là phát minh tân thời chứ? “Khi nào
thì Rome...” cô lầm bầm, và quẳng chiếc quần lót của mình sang một bên.
Dougless không chuẩn bị
cho lớp quần áo tiếp theo. Honoria giơ lên một cái áo nịt ngực. Kinh nghiệm của
Dougless về áo nịt ngực là xemCuốn
theo chiều gióvà Mammy siết những cái dây buộc của Scarlett, nhưng
cáiáo nịt ngực này bằng...
“Thép?” Dougless thì
thầm, giơ cái vật đó lên để nhìn cho rõ.
Cái áo nịt ngực được làm
từ những thanh thép mỏng, mềm dẻo, được phủ bên ngoài bởi lụa đẹp, với một cái
móc bằng thép ở mỗi bên, và vì cái áo nịt ngực này không còn mới, rỉ sắt lòi cả
ra ngoài lớp lụa. Khi Honoria khóa cô ở trong đó, Dougless nghĩ cô có thể ngất
mất. Khung xương sườn cô không dãn ra được, eo cô nhỏ hơnnăm phânso
với tình trạng tự nhiên của nó, và ngực cô bị ép phẳng lì.