Sư sĩ truyền thuyết - Chương 339 + 340
Chương 339: Rời khỏi (Hạ)
Diệp Trùng không để ý
tới nó, mà xoay người hủy hoại toàn bộ thiết bị liên lạc trong tàu vũ trụ,
chẳng bao lâu lại quay lại, cởi sợi tơ đỏ trên người bọn họ.
- Các người cũng nên
biết việc mình phải làm. Hiện giờ các người tự tiến vào vị trí quen thuộc của
mình, ngươi tới chỉ huy. - Diệp Trùng chỉ người thủ lãnh bảo tiêu đó. Toàn bộ
mọi thứ trên người đám bảo tiêu này đều bị giấu sạch, hiện giờ là tay không tấc
sắt đúng như tên gọi. So về võ thuật, mấy người này lên cũng không phải đối thủ
của Diệp Trùng, càng huống chi tiểu thiếu gia còn ở trên tay hắn.
Trước mắt cũng chỉ có
ngoan ngoãn hợp tác mới có khả năng bảo toàn tính mạng.
- Hy vọng các vị không
có động tác nhỏ gì, nếu không… - Nửa câu sau Diệp Trùng không nói ra, nhưng câu
này lại như lưỡi đao lướt qua bên cổ đám người, đám người chỉ cảm thấy trong
lòng phát rét.
- Đi đi nào, còn ngây
ra ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ muốn ta bị người ta dùng đao đặt trên cổ các
ngươi mới cử động à? - Đứa trẻ có chút không kiên nhẫn, lời nói ra cũng rất lão
luyện.
Đám bảo tiêu nhìn nhau,
chỉ đành bó tay quay người đi về phòng điều khiển.
Đứa trẻ đứng dậy, xoay
xoay cổ tay, lầm bầm nói: - Ta nói này, anh cũng quá ác đó, đối với đứa trẻ
đáng yêu như ta thế này mà anh cũng nỡ ra tay độc thế này?
Mọi người đều ngây ngốc
nhìn đứa trẻ thú vị này.
Đứa trẻ nhìn thấy Nhuế
Băng và Griffiths, trước mắt không khỏi sáng rỡ, huýt sáo, quay về phía Diệp
Trùng, đánh giá Diệp Trùng từ trên xuống dưới một phen, chế nhạo nói: - Không
tồi a, nhìn không ra người không quá thông minh như anh lại có thể cưa được hai
cô nàng cực phẩm thế này. Đều là vợ của anh?
Diệp Trùng lắc đầu: - Không
phải. - Diệp Trùng bất giác trả lời vấn đề này, đứa trẻ này cho hắn cảm giác vô
cùng quen thuộc, nhưng Diệp Trùng có thể khẳng định mình tuyệt đối chưa từng thấy
nó, kỳ quái, tại sao mình lại có loại cảm giác này?
- Vậy là người nào? - Đứa
trẻ nhìn Diệp Trùng.
Diệp Trùng vừa muốn nói
thì bị đứa trẻ cắt ngang: - Đừng giành, đừng giành, để ta đoán.
Ngừng một chút, ánh mắt
của đứa trẻ quét qua quét lại giữa hai người Nhuế Băng và Griffiths, chỉ Nhuế
Băng, dùng một loại ngữ khí cực kỳ khẳng định nói: - Nàng ta là bà xã của anh!
- Ngươi làm sao biết? -
Diệp Trùng rất kỳ quái hỏi. Trước Nhuế Băng và Griffiths, xác suất Nhuế Băng
thành vợ hắn so với của Griffiths thì lớn hơn vô số lần. Nếu như không có gì
bất ngờ, nếu như tương lai Diệp Trùng có vợ, từ tình huống trước mắt mà xét,
hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận một mình Nhuế Băng.
Soạt, vẻ mặt vốn dĩ tự
nhiên của Nhuế Băng lập tức đỏ lựng, đây là lần đầu tiên Diệp Trùng ở trước mặt
người khác thừa nhận Nhuế Băng, tuy Diệp Trùng vẫn không hề biết loại thừa nhận
này có ý nghĩ gì.
- Đó, vừa nhìn anh thì
biết là một chip hôi, ngơ ngơ ngáo ngáo, chả có chút dáng vẻ đàn ông nào. Tỷ tỷ
áo trắng này thật là thiệt thòi lớn rồi. - Đứa trẻ lắc cái đầu nhỏ của nó, vẻ
mặt cảm khái già dặn, rõ ràng đáng yêu lại buồn cười.
Gã mặt thẹo mặt không
chút biểu tình ngồi bên cạnh đứa trẻ. Nhìn thấy ánh mắt Diệp Trùng chuyển lên
người gã mặt thẹo, đứa trẻ giống như nhìn ra suy nghĩ của Diệp Trùng, lười
biếng nói: - Đừng nhìn, tên này trừ giết người cái gì cũng không biết. - Rồi
lập tức vươn người ngồi dậy: - Nhưng anh cũng thật là lợi hại, ngay cả hắn cũng
có thể đánh bại!
Diệp Trùng không ừ hử
gì.
- Có “Hoa hoa công tử” không?
- Đứa trẻ cười xấu xa hỏi.
Hoa hoa công tử? Trái
tim Diệp Trùng nhảy dựng, hắn đột nhiên nghĩ tới tàu Hoa hoa công tử, Mục
Thương bọn họ vẫn tốt chứ? Nhưng hắn biết ý của đứa trẻ, thứ nó nói là một loại
phim ảnh khiêu dâm, lúc trước Thương cũng cực kỳ cảm thấy hứng thú với thứ này.
- Không có. - Diệp
Trùng lắc đầu.
- Vậy “Long hổ kịch tình đấu” có hay không?
- Không có. - Loại hình
ảnh nổi này cũng là một trong những thứ Thương thích nhất.
Đứa trẻ này và Thương
giống nhau a! Khi ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Diệp Trùng, Diệp Trùng ngây
người ra.
Griffiths nhìn Diệp
Trùng đang trầm tư, trong lòng không biết nghĩ những thứ gì. Đối với thiếu niên
thần bí này, cảm giác của nàng vô cùng phức tạp. Là yêu sao? Không thể nào!
Griffiths không cho rằng mình sẽ dễ dàng yêu một người như vậy. Đó là cái gì?
Tại sao mình cảm thấy khó chịu? Tại sao mình khóc? Tại sao mình lại đau lòng?
Đối với một người trước
giờ chưa từng trải nghiệm tình cảm như Griffiths, mấy vấn đề này quá phức tạp
rồi. Chỉ e nhà tâm lý học sành sõi nhất cũng không cách nào hoàn toàn nói rõ
cảm tình phức tạp này của nàng. Sùng bái? Manh động? Bản thân phụ nữ vốn kiêu
ngạo? Còn gì nữa? Ai mà biết chứ.
Nhìn Diệp Trùng đột
nhiên lâm vào trầm tư, đứa trẻ cực kỳ kỳ quái, thò cánh tay nhỏ trắng nõn của
nó, huơ huơ trước mặt Diệp Trùng: - Tên to xác, ngây người à?
Diệp Trùng lúc này mới
hoàn hồn lại.
- Ta nói, chúng ta đi
đâu? Anh đừng đụng phải đại quân của ba đại thế gia, nếu không anh sẽ phiền
phức đó. - Đứa trẻ lại khôi phục loại dáng vẻ lười biếng đó.
Loại cảm giác này rất
thân thiết, làm Diệp Trùng lại không khỏi nghĩ tới Thương, hắn lắc đầu: - Ta đã
có kế hoạch rồi.
- Vậy thì được rồi. Ài,
khi ăn cơm nhớ gọi ta. - Đứa trẻ lười biếng giơ tay, cúi đầu ngủ.
- Được. - Diệp Trùng
trả lời ngắn gọn.
Hai người thật nguỵ dị!
Griffiths nhìn Diệp Trùng và đứa trẻ, cảm thấy lạ lùng vô cùng, lão già Phá Xa
càng trợn mắt há mồm.
Nhìn thấy đứa trẻ nằm
xuống, Nhuế Băng nhíu mày, nhẹ nhàng đi qua, đắp cho hắn tấm nệm len, đứa trẻ
đột nhiên mở bừng mắt, nhe răng cười: - Tỷ tỷ theo y thật là khổ cực!
Mặt Nhuế Băng lại một
lần nữa đỏ lên, hừ lạnh một tiếng, gõ nhẹ một cái lên đầu đứa trẻ.
- Úi. - Đứa trẻ xoa
đầu, ai oán nói: - Tỷ tỷ, chị ra tay cũng quá nặng rồi đó. Ta da mỏng thịt mềm,
nào chịu nổi đòn nặng vậy. - Nói xong liền nắm lấy tay của Nhuế Băng, cánh tay
nhỏ trắng nõn xoa đi xoa lại trên tay của Nhuế Băng, mặt có vẻ ngây ngất: - Tay
thật mềm a!
Cặp mắt lạnh lùng của
Nhuế Băng cũng không khỏi hiện ra chút vui mừng, rút tay ra, lại đánh nhẹ lên
trán đứa trẻ một cái. Quay người đi vào trong góc, đứa trẻ vội vàng kêu: - Tỷ
tỷ, tỷ tỷ, nói chuyện với ta đi. - Nhuế Băng không để ý tới.
Đứa trẻ lầm bầm nói: - Quả
nhiên, gái lạnh lùng với trai ngờ nghệch, tuyệt phối a! - Xoay người vùi đầu
ngủ, chẳng bao lâu, tiếng ngáy lên xuống liền truyền ra.
Griffiths nắm lấy lão
già Phá Xa, liếc nhìn bóng lưng Diệp Trùng, thấp giọng hỏi: - Phá Xa gia gia,
hắn sẽ dẫn chúng ta đi đâu?
- Ta cũng không biết. -
Lão già Phá Xa bó tay lắc đầu: - Nhưng chắc sẽ không quá nguy hiểm đâu, tên này
xem ra cũng không giống người xấu a.
- Hắn tại sao bắt chúng
ta? - Griffiths khá để ý vấn đề này. Vô luận là cô gái nào, gặp phải sự lạnh
lùng hoàn toàn không nhìn ngó tới này của Diệp Trùng cũng tuyệt đối sẽ bị nhói
đau. Trên thực tế, càng có tri thức, có tư tưởng ngược lại thường rất dễ tính
toán chi li ở một số vấn đề nhỏ.
- Ai biết chứ? - Lão
già Phá Xa không để ý nói, nhưng lập tức sờ đầu Griffiths, có chút lo lắng nói:
- Ài, chỉ là đáng tiếc cho con. Lại bị cuốn vào trong này.
Tàu vũ trụ dưới mệnh
lệnh của Diệp Trùng, bay tới tinh hoàn xung quanh hình tinh Chu Gian. Tinh hoàn
của hành tinh Chu Gian trôi nổi vô số toái thạch, mấy toái thạch này lớn nhỏ
không đều, nhưng chúng cùng tạo thành một hình tròn dẹt hoàn chỉnh. Thông
thường mà nói, phương hướng bay của tàu vũ trụ đều cố hết sức có thể tránh xa
tinh hoàn. Cho nên khi Diệp Trùng nói rõ đích bay đến, mấy bảo tiêu này đều
dùng một loại ánh mắt nhìn tên rất ngốc để nhìn Diệp Trùng.
Trong tinh hoàn rất yên
tĩnh, mấy toái thạch này chỉ yên lặng trôi nổi trong vũ trụ.
- Chú ý né tránh. - Diệp
Trùng trầm giọng nói.
Mấy bảo tiêu đó ai nấy
đều như gặp đại địch, khẩn trương dị thường. Bọn họ thế nào cũng không ngờ tên
này lại điên cuồng tới mức ra lệnh bọn họ bay vào tinh hoàn, đây không phải là
tìm chết sao?
Tốc độ của tàu vũ trụ
đã giảm tới mức cực thấp, đám bảo tiêu ai nấy cẩn thận từng li, trình độ của
bọn họ cực kỳ cao, nhưng cho dù là vây tàu vũ trụ vẫn đụng phải mấy viên nham
thạch. Trong tàu đong đưa, mọi người đều mặt mày khẩn trương. Trán đứa trẻ binh
một cái, đụng phải chỗ nào đó, lập tức tỉnh lại.
- Đáng chết, hôm nay số
cái trán của ta tệ vậy sao? - Đứa trẻ chửi toáng lên.
Diệp Trùng nhìn chằm
chằm màn hình, vẻ mặt trầm trọng, sắc mặt không thấy chút biến hóa nào. Ra lệnh
tàu vũ trụ tiếp tục hướng tới trước, mấy bảo tiêu đó đều sắp phát điên rồi, nếu
như không phải đánh không lại Diệp Trùng, bọn họ đã sớm xông ùa lên rồi.
- Ý! - Đứa trẻ không
khỏi lộ ra vẻ suy tư.
- Dừng! - Diệp Trùng
đột nhiên mở miệng.
Mấy người điều khiển
tàu vũ trụ bỗng phát run, suýt nữa đụng phải một nham thạch xung quanh. Trên
màn hình là một khối nham thạch khổng lồ, khối nham thạch này dài tới tận ba
km, trong tinh hoàn coi như là một nham thạch lớn khá hiếm thấy.
Diệp Trùng gọi quang
giáp ra, vừa chuẩn bị tiến vào buồng lái, đột nhiên quay mặt nói với Nhuế Băng:
- Mọi người bọn họ đều ở chỗ này, nếu như có người dám có động tác nhỏ, cô ra
tay độc chút. - Trong mấy người này, người duy nhất Diệp Trùng yên tâm chính là
Nhuế Băng, trong lòng hắn, nàng đã là đồng bọn của hắn. Đối với đồng bọn, Diệp Trùng
tín nhiệm phi thường.
Trong mắt vốn dĩ xem ra
khá bình tĩnh của Nhuế Băng bừng sáng, vẻ sắc lạnh đều lộ ra, giống như kiếm
sắc rời vỏ, khí thế bức người. - Ừ. - Trả lời nhẹ một tiếng, ánh mắt của Nhuế
Băng làm người khác không dám nhìn thẳng. Bộ đồ luyện công màu trắng không
nhiễm hạt bụi, sạch sẽ trắng như tuyết, lại thêm khí chất lẫm liệt của nàng,
lúc này giống như nữ chiến thần trong truyền thuyết!
Griffiths bụm cái miệng
nhỏ nhắn, không thể tin nhìn Nhuế Băng.
Hai mắt đứa trẻ lấp
lánh: - Woa, tuyệt quá a! - Tay phải lập tức nâng cằm, ra vẻ trầm tư, trong
miệng lại không ngừng lẩm bẩm: - Ừm… nếu như… hai người này… thân thể cường
hãn… suy xét vấn đề tư thế… kiểu nhất định rất nhiều… có tiềm chất sáng tạo…-
Nếu như Nhuế Băng nghe
hiểu lời của đứa trẻ, chỉ e lập tức sẽ xách hắn lên, tiến hành giáo huấn truyền
thống nghiêm khắc với hắn.
Chỉ từ khí thế Nhuế
Băng biểu hiện ra thì không có ai dám có ý nghĩ không đứng đắn. Uy thế giới giả
tận lực lộ ra phi thường có cảm giác áp bức, càng huống chi là loại giới giả sở
trường tấn công tinh thần như Nhuế Băng.
Diệp Trùng điều khiển
Hàm gia, cẩn thận bay một vòng quanh khối nham thạch này. Sự chú ý của mọi
người đều bị Hàm gia trên màn hình hấp dẫn, không có ai biết Diệp Trùng đang
làm trò gì.
Hàm gia đột nhiên dừng
ở một chỗ lõm của khối nham thạch này.
Chương 340: Nguỵ trang xảo diệu
Cánh tay máy của Hàm
gia nhẹ nhàng ấn một cái vào chỗ tối của nham thạch.
Không một tiếng động,
phần đáy khối nham thạch này đột nhiên lún vào một khoảng, người trong tàu vũ
trụ ai nấy đều trợn mắt há mồm, bọn họ tuy nhìn không thấy Hàm gia nhưng có thể
nhìn thấy sự thay đổi của khối nham thạch này. Chỉ thấy phần đáy khối nham
thạch nhìn không ra khe hở nào đột nhiên lõm vào trong, lộ ra một lối vào kích
cỡ chỉ cho phép một tàu cứu sinh đi qua.
Diệp Trùng không chút
do dự, điều khiển Hàm gia bay vào.
Đây là một con tàu vũ
trụ, là một tàu vũ trụ vỏ ngoài hoàn toàn do nham thạch nguỵ trang, Diệp Trùng
không khỏi cảm thấy vô cùng khâm phục ý tưởng của Từ lão, lớp ngoài dung nham
thạch dày cộm nguỵ trang, quả thật cao minh vô cùng. Trong vũ trụ, các loại
nham thạch thường thấy vô cùng, chúng vĩnh viễn không ngừng trôi nổi trong vũ
trụ, không biết lúc nào là điểm cuối.
Tàu vũ trụ thông thường
nhìn thấy loại nham thạch này hoàn toàn sẽ không để ý, loại nham thạch này là
thứ thường thấy nhất, không làm người ta chú ý nhất trong vũ trụ, nhưng dùng
nham thạch để nguỵ trang cũng không phải là không có tai hại. Giá thành của
loại nguỵ trang này rất cao, không hề là nói nham thạch có bao nhiêu quý giá,
mà là mang nhiều nham thạch lại dày thế này hoàn toàn phủ kín tàu vũ trụ vô
nghi là một công trình vô cùng to lớn. Tốc độ của tàu vũ trụ sau khi nguỵ trang
sẽ giảm mạnh, hơn nữa không cách nào thực hiện bước nhảy không gian, bị người
ta phát hiện, vậy nhất định sẽ chết rất thảm.
Tàu vũ trụ này chắc là
đã hoàn thành rất lâu, tâm tư thận trọng, suy nghĩ sâu xa của Từ lão từ chỗ này
có thể thấy chút nào đó, nhưng chính là người thế này, kết quả vẫn khó tránh
cái chết, vận mệnh có lúc thật là làm người ta khó mà dự đoán.
Điều khiển Hàm gia,
Diệp Trùng thuận lợi tiến vào bên trong tàu vũ trụ, dọc đường không hề có chỗ
nào cần thực hiện kiểm tra thân phận. Diệp Trùng đi một mạch, rất nhanh liền
tới được khu vực hạch tâm nhất của tàu vũ trụ, cũng chính là phòng điều khiển
chính của tàu vũ trụ.
Diệp Trùng lấy ra con
chip màu lam, cho vào trong quang não điều khiển chính.
- Tích.
- Kiểm tra hoàn tất, khóa
mã chính xác, tất cả trình tự kích hoạt, tàu Nham thạch hoan nghênh các hạ. - Tiếng
điện tử ưu mỹ thuận tai ở trong tai Diệp Trùng lúc này vô nghi là âm thanh của
trời êm tai nhất.
Kiểm tra toàn diện tàu
vũ trụ này, cấu tạo bên trong của tàu vũ trụ này cực kỳ hợp lý, các loại vật tư
cũng vô cùng đầy đủ, thậm chí nó có một phòng điều bồi cực kỳ tiên tiến.
- Chậc chậc, tàu vũ trụ
này thật là thú vị, tên có thể nghĩ ra biện pháp này vẫn thật là lợi hại. - Đứa
trẻ đánh giá xung quanh, đánh giá đầy già dặn, rồi lập tức bĩu môi, bổ sung
thêm một câu: - Chỗ khác rất bình thường. - Mọi người đều đã từ con tàu vũ trụ
vừa rồi đó tới tàu Nham thạch.
Người khác đều tò mò
đánh giá xung quanh, ai cũng không ngờ trong một khối nham thạch lại có thế
giới khác. Griffiths vừa nhìn thấy phòng điều bồi, hai mắt lập tức phát sáng,
phòng thí nghiệm điều bồi này tuy không lớn nhưng máy móc bên trong lại không
có cái nào không phải là đồ cao cấp, ngẫm lại phòng điều bồi này cũng là do Từ
lão chuẩn bị cho mình, tự nhiên sẽ không tệ. Tính năng khác của tàu vũ trụ này
cực kỳ xuất sắc, dù sao nó cũng là thứ để bỏ trốn, Từ lão thế nào lại bất cẩn
chứ?
Đứa trẻ già dặn hỏi: - Ngươi
có kế hoạch gì? Định dẫn chúng ta đi đâu? - Nó hình như không hề quan tâm tới
an toàn của mình, lập tức lại bổ sung thêm một câu: - Xung quanh hành tinh Chu
Gian hiện giờ đang thực hiện nhiễu từ mạnh, bước nhảy không gian ngươi đừng
nghĩ tới.
Diệp Trùng đã từ trên
quang não điều khiển chính mở ra bản đồ tinh lộ, không khỏi suy tư.
Đứa trẻ ở một bên nhắc
nhở nói: - Đừng đi ra ngoài, ý tưởng của tàu vũ trụ này tuy xảo diệu, lừa gạt
đội tuần tra thông thường thì có thể, nhưng nếu như đụng phải hạm đội của ba
đại thế gia, rất khó mà gạt được, muốn chạy căn bản là không thể nào, càng
huống chi kẻ dẫn đội lần này là Hoàng Cực Minh, Diệp Nhân, còn có Tuyết Nặc
Lam. Ba tên này đều tỉ mỉ vô cùng, đặc biệt là Tuyết Nặc Lam này, càng thận
trọng tột cùng. Dọc đường nếu như bọn họ gặp phải nham thạch giống như nham
thạch của chúng ta thế này, ta dám khẳng định, bọn họ tuyệt đối sẽ đánh nát mọi
viên, ta không muốn bị bọn họ đánh nát đâu.
Thần tình trên mặt mọi
bảo tiêu của đứa trẻ đều quái dị phi thường, chỉ có gã mặt sẹo bên cạnh đứa trẻ
sắc mặt vẫn lạnh lùng, không có chút phản ứng.
Tỉ mỉ nhìn bản đồ tinh
lộ, do mảng thiên hà này đã thực hiện nhiễu từ mạnh, không cách nào thực hiện
bước nhảy không gian, điều này cũng có nghĩa là mấy người Diệp Trùng không thể
không thực hiện bay thông thường. Thời gian bay thông thường cần rất dài vô
cùng, là một việc cực kỳ nhàm chán.
- Ngươi có ý kiến gì
không? - Diệp Trùng hỏi đứa trẻ.
Đứa trẻ lộ ra vẻ suy
tư, ba phút sau, có chút ngưng trọng, chỉ bản đồ tinh lộ nói: - Chúng ta tới
chỗ này trước, ừm, lừa gạt mấy đội tuần tra thông thường đó chắc là không có
vấn đề lớn, theo tính toán thời gian, hạm đội của ba đại thế gia chắc là vẫn
chưa tới. - Vẻ ngưng trọng xuất hiện trên mặt một đứa trẻ sáu, bảy tuổi là một
việc cực kỳ quái dị, ngay cả loại người có năng lực tiếp nhận cực mạnh như Diệp
Trùng cũng cảm thấy quái dị phi thường.
Nhưng lời đứa trẻ nói
lại hợp lý, rõ ràng, Diệp Trùng không khỏi hỏi: - Sau đó thì sao?
- Sau đó chúng ta đi về
bên này! - Cánh tay nhỏ của đứa trẻ chỉ.
- Tinh Vân, chúng ta đi
vào trong Tinh Vân! - Diệp Trùng lộ ra vẻ kinh ngạc, trong miệng mỗi người còn
lại đều có thể nhét một quả trứng vịt.
Trong mắt đứa trẻ lộ ra
vẻ thăng trầm không hề phù hợp với tuổi tác của nó, giọng nói con nít non nớt
mang theo chút tâm trạng phức tạp: - Ở phía sau đám Tinh Vân màu lam đó, còn có
người!
- Có người? - Griffiths
thất thanh kêu lên kinh ngạc, không tự chủ được phản bác: - Không thể nào! Sau
này làm sao có thể có người? - Cơ nhục trên mặt lão già Phá Xa ở bên cạnh hơi
giật một cái.
- Có người đó. - Đứa
trẻ từ từ nói, nó lúc này giống như lão già đã trải qua việc đời, giọng nói
chậm rãi mang theo cảm giác áp bức kỳ dị: - Trên đời này, không phải ai cũng
đều thích khoa học kỹ thuật hiện đại. Lúc trước rất lâu, rất lâu, người ta từng
vì khoa học kỹ thuật mà sinh ra chia rẽ to lớn. Có một bộ phận người tôn sùng
tự nhiên, chống lại khoa học kỹ thuật liền rời khỏi thiên hà Hà Việt hiện nay,
tìm tới một thiên hà thích hợp cho con người sinh sống. Từ trên một loại ý
nghĩa nào đó mà nói, đây không hề có thể gọi là một thiên hà, mà chỉ là một
tinh khu bao gồm ba mươi hai hành tinh có thể sinh sống, vị trí địa lý của tinh
khu này cực kỳ kín đáo, thêm vào bọn họ đoạn tuyệt qua lại với thế giới bên ngoài.
Trải qua nhiều năm như vậy, đã có rất ít người biết vị trí cụ thể của bọn họ.
Dừng một lát, đứa trẻ
nhìn một lượt mọi người, nhẹ nhàng thốt ra một câu: - Đây chính là tinh khu tự
nhiên biến mất trong lịch sử.
Mọi người đều bị bí mật
này chấn động tới mức nói không ra lời.
- Hy Phượng bộ lạc
chính là từ tinh khu tự nhiên phân liệt mà ra. - Câu nói này của đứa trẻ giống
như quăng vào lòng mọi người một quả bom nặng ký. Hy Phượng bộ lạc, Hy Phượng
bộ lạc một trong ba đại thế gia lại là từ tinh khu tự nhiên phân liệt mà ra,
điều này làm sao có thể làm người ta không kinh ngạc chứ?
- Theo ghi chép trên
sách, hai loại nghề nghiệp thịnh hành nhất ở đó là võ thuật gia và thuật thừa
sư, nơi đó mới là cố hương thật sự của nhân thể cực hạn học! - Trên mặt đứa trẻ
lộ ra biểu tình tinh thần bay bổng, biểu tình này vẫn chưa giữ được mấy giây,
nó đột nhiên nhảy bật dậy, hoan hô nhảy nhót nói: - Lần này cuối cùng có thể đi
tìm kiếm tinh khu tự do trong truyền thuyết rồi, ta rất lâu trước đây đã muốn
đi rồi.
- Thật sự có tinh khu
tự nhiên gì đó sao? - Griffiths tò mò hỏi lão già Phá Xa.
Lão già Phá Xa lộ ra
chút vẻ đau khổ và hồi ức: - Hắn nói không sai!
Đứa trẻ kinh ngạc nhìn
lão già Phá Xa.
Giọng nói trầm thấp của
lão già Phá Xa mang theo chút đau thương: - Trong lịch sử đích xác có tinh khu
tự do, ba mươi năm trước, lúc đó ta ba mươi lăm tuổi, chính là lúc có cảm xúc
mạnh mẽ nhất, có một lần, do cơ duyên xảo hợp, ta biết được sự tồn tại của tinh
khu tự do. Thứ ta học là cơ giới cổ đại, nhưng cổ đại cơ giới hiện còn lưu lại
ít đến mức đáng thương. Ta lúc đó nảy ra suy nghĩ, muốn đi tìm tinh khu tự
nhiên trong truyền thuyết. Ta chỉ là muốn xem xem cơ giới cổ đại chân chính,
chính là ôm lấy mục đích này, ta lúc đó mời chín người bạn cùng chí hướng, chui
vào mảng Tinh Vân này.
Mọi người đều lộ ra vẻ
lắng nghe, Griffiths thế nào cũng không ngờ lão già Phá Xa lại có trải nghiệm
truyền kỳ như vậy.
- Chúng ta đã tìm tới
tinh khu tự nhiên. - Lão già Phá Xa lạnh nhạt nói: - Sau đó sống sót trở về chỉ
có hai người, người bạn già đó năm ngoái đã mất rồi.
- A! - Tiếng kêu kinh
ngạc không hẹn mà cùng vang lên, ngay cả đứa trẻ vẫn luôn giả già dặn cũng hơi
nhịn không được mà thất thố, vội vàng sấn tới trước mặt lão già Phá Xa, vội vã
hỏi: - Lão già, các người thật sự đã tiến vào tinh khu tự do?
Nhìn thấy vẻ ngây ngô
đứa trẻ lộ ra, gương mặt vốn dĩ sa sầm của lão già Phá Xa toát ra chút ý cười,
không hề để ý đứa trẻ này gọi thẳng lão là lão già, nhẹ nhàng sờ đầu đứa trẻ: -
Đúng vậy, chúng ta đã tiến vào.
- Vậy trong đó rốt cuộc
là thế nào? - Đứa trẻ tò mò vô cùng.
- Đó là một nơi phi
thường… - Nghĩ cả nửa ngày, lão già chỉ đành cười khổ nói: - Ta cũng không biết
nên hình dung thế nào, ài, không tự mình tới, cảm thụ không được đâu.
- A a a! Ta muốn đi, ta
muốn đi! - Đứa trẻ đứng lên kêu oang oang, hắn lúc này giống như một anh bạn
nhỏ không có được thứ đồ chơi ưa thích.
- Nhưng trong đó rất
nguy hiểm, may mắn của chúng ta lần đó tốt vô cùng, lần đó chúng ta còn gặp
được tàu vũ trụ của Tuyết Lai tộc, cũng không biết bọn họ sau đó thế nào, nếu
như không phải may mắn, chúng ta cũng suýt nữa là bị bọn họ bắn rơi rồi. - Lão
già Phá Xa nghĩ lại còn thấy sợ nói.
Nghe thấy bọn họ nói
chuyện, Diệp Trùng nhìn tỉ mỉ bản đồ tinh lộ trên màn hình cả nửa ngày, vẫn
không tìm thấy bất cứ phương pháp nào có thể thiết lập đề tránh hạm đội của ba
đại thế gia, trước mắt dường như thật sự chỉ có tiến vào trong Tinh Vân thử vận
may thôi, Diệp Trùng đột nhiên phát hiện mình dường như thường gặp phải loại
lựa chọn vô cùng bó tay này.
May mà có người từng đi
qua, điểm này làm Diệp Trùng hơi an tâm, sau khi nghĩ thong, hắn không khỏi hỏi
lão già Phá Xa: - Lão vẫn nhớ đường chứ?