Sư sĩ truyền thuyết - Chương 337 + 338
Chương 337: Quang giáp đổ đấu (Hạ)
Thể hình hai bên chênh
lực cực lớn, nếu như nói Thiết Diện võ sĩ là mãnh hãn, vậy Hàm gia sẽ giống như
cô gái yểu điệu. Điều lý thú là khác biệt thể hình của hai sư sĩ cũng cực lớn,
Hùng Mạc Xung dáng vẻ khôi ngô, cơ nhục căng phồng, ở trước mặt hắn, thể hình
vốn dĩ hơi gầy ốm của Diệp Trùng lúc này lại làm người ta cảm thấy yếu ớt chịu
không nổi.
Quang giáp đổ đấu thế
này nếu như không ghi hình lại, Hoa Bách tin rằng mình chỉ e sẽ tiếc nuối cả
đời.
Hắn vừa lấy ra máy ghi
hình, đang chuẩn bị mở máy, đột nhiên không biết từ chỗ nào bay tới một chủy thủ,
binh, đánh cho máy ghi hình trên tay hắn tan nát.
Máy ghi hình yêu quý bị
huỷ, cho dù là loại người tốt tính như Hoa Bách cũng không khỏi tức giận. Ngẩng
đầu lên, nhưng thấy trên tay Tô San còn chơi đùa với một thanh chủy thủ khác,
nhìn chằm chằm Hoa Bách, cười nói: - Tiểu đệ đệ, ghi hình bậy bạ không phải là
thói quen tốt đâu a.
Lửa giận của Hoa Bách
lập tức tan thành mây khói, vụng về cười xấu hổ không thôi. Quay lén vốn dĩ
chính là một việc vô cùng không có đạo đức, cũng là việc rất phạm cố kỵ, người
ta nói cũng không sai. Biết mình đuối lý, Hoa Bách chỉ đành miệng ngậm hoàng
liên (có khổ tự biết) thôi.
- Bắt đầu!
Hai người giống như hai
mũi tên rời cung, đồng thời xong về phía quang giáp của mình. Trong quang giáp
đổ đấu, tốc độ chui vào buồng lái là một chỉ tiêu cực kỳ quan trọng. Nó sẽ tạo
ra ảnh hưởng trực tiếp đối với kết quả cuối cùng.
Sư sĩ chết trên tay võ
thuật gia có trên 90% đều là trong quá trình không hề coi là dài này.
Hùng Mạc Xung tuy tướng
tá ngốc nga ngốc nghếch, động tác lại vô cùng linh hoạt, tốc độ lại không hề
chậm hơn Diệp Trùng bao nhiêu, nhưng hắn chạy lại như núi rung đất chuyển, khí
thế kinh người, giống một cái máy mở đường hạng nặng. Trái ngược với hắn, Diệp
Trùng lại phiêu hốt như quỷ mỵ, thường là mũi chân nhẹ điểm, cả người liền im
hơi lặng tiếng mà lao về phía trước.
Diệp Trùng vào buồng
lái trước Hùng Mạc Xung, nhưng vẫn chưa ngồi vững, Hùng Mạc Xung cũng đã vào
buồng lái.
Ở bước đầu tiên, chênh
lệch thực lực giữa hai bên không hề rõ ràng. Diệp Trùng dẫn đầu trong mắt mấy
học viên đó của học viện Jersey là việc bình thường vô cùng. Sự cường hãn của
Diệp Trùng ở phương diện võ thuật, bọn họ chính mắt nhìn thấy, rất nhiều người
còn tiếc nuối trong lòng, vòng này Diệp Trùng dẫn trước quả thật là quá ít rồi.
Hùng Mạc Xung lại không
nghĩ như vậy, khi dư quang khóe mắt liếc thấy tên tiểu tử này hình như tới
trước mình một bước, trái tim hắn đập mạnh. Trước khi gia nhập tổ chức này, hắn
vẫn luôn là một sư sĩ tự do. Quang giáp đổ đấu giữa sư sĩ tự do rất thường xảy
ra, trong khoảng thời gian này, đây cũng từng là nguồn thu chủ yếu của hắn. Cho
nên đối với vòng này, hắn từng tập trung khổ công luyện tập, tới tận bây giờ,
hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải người còn nhanh hơn mình ở vòng này.
Chẳng lẽ tên tiểu tử
này thâm tàng bất lộ?
Trước mắt lại không có
thời gian để hắn đi đắn đo kỹ vấn đề này. Sau khi ngồi vững, thành thạo mà mau
chóng khởi động quang giáp.
Đối phương chắc là cũng
vừa khởi động, Hùng Mạc Xung nghĩ thầm, theo thói quen liếc nhìn hệ thống quét
hình. Không nhìn không khẩn trương, vừa nhìn hắn liền ngơ ngẩn.
Trên màn hình lại trống
không.
Làm sao có thể?
Phản ứng đầu tiên của
Hùng Mạc Xung chính là đối phương đã trốn đi rồi. Nhưng suy đoán này lập tức bị
hắn phủ định, không thể nào, đối phương tuyệt không thể nhanh như vậy. Thời
gian tên đó vào buồng lái so với mình sớm hơn chẳng bao nhiêu. Trong thời gian
ngắn như vậy, hắn hoàn toàn không thể nào ẩn náu được, ngay cả cao thủ có trình
độ cao nhất cũng không thể nào.
Chẳng lẽ hệ thống quét
hình của mình hư rồi? Điểm này lại có khả năng, nhưng hắn nhớ quang giáp của
mình trước giờ bảo dưỡng đều rất tốt a. Việc xui xẻo thế này cũng để hắn gặp
phải sao? Với lại hư không sớm không muộn, lại nhè ngay lúc quan trọng thế này
mà hư, điều này cũng thật quá kỳ lại rồi.
Kinh nghiệm chiến đấu
của Hùng Mạc Xung cực kỳ phong phú, lập tức mở hệ thống quang học. May mà phạm
vi quang giáp đổ đấu không hề lớn, hệ thống quang học miễn cưỡng có thể ứng
phó. Nhưng điều này dường như không phải là một điềm báo tốt a, suy nghĩ này
không tự chủ được mà nhảy ra trong đầu hắn.
Mở hệ thống quang học,
một cái quang giáp mỹ lệ tới mức gần như làm người ta nghẹt thở lắc lư vài cái
giăng kín cả màn hình. Hùng Mạc Xung bị dọa nhảy dựng, tay đặt trên bàn điều
khiển cử động theo phản xạ.
Tốc độ nhanh thật, đối
phương lại vui vẻ như vậy mà xông tới trước mặt mình, Hùng Mạc Xung có chút
kinh ngạc.
Nhưng hắn cũng không
sợ, Thiết Diện võ sĩ làm một cú chặn đòn tiêu chuẩn.
Binh lớn một tiếng,
Thiết Diện võ sĩ lập tức lùi ra sau mấy bước. Thể hình của Hàm gia so với Thiết
Diện võ sĩ tuy nhỏ hơn nhiều, cũng nhẹ hơn nhiều, nhưng sức mạnh bao hàm bay
với tốc độ cao này rất khủng bố.
Sau khi Thiết Diện võ
sĩ đỡ đòn, thân hình hơi nghiêng, không vội không vàng lại đỡ một cái, lại một
tiếng kim loại va chạm lớn, cú đột kích bất ngờ của Hàm gia lại bị Thiết Diện
võ sĩ chặn lại. Chủy thủ sắc bén vô bì của Hàm gia chỉ lưu lại trên cái khiên
lớn của Thiết Diện võ sĩ hai vết tích mới.
Phòng thủ thật cao
minh, trước mắt Diệp Trùng sáng lên. Hàm gia xoay gấp một cái, đôi cánh giống
như một đôi cánh bướm sau lưng vỗ vội vài cái mạnh mẽ, không chút dự báo xuất
hiện ở sau lưng Thiết Diện võ sĩ.
Hoa Bách thất thanh a
một tiếng kinh ngạc, còn Tô San cũng đột ngột bước tới trước một bước, cặp mắt
đầy vẻ chấn kinh. Động tác mà cái quang giáp hoa lệ, yếu ớt đó vừa làm ra hoàn
toàn là vi phạm nguyên lý động lực lực không khí!
Làm sao có thể? Xuất
thân danh môn, Hoa Bách có ánh mắt phi thường chuẩn xác.
Hùng Mạc Xung trước mắt
hoa lên, quang giáp vừa rồi vẫn đang trước mắt đột nhiên mất đi bóng dáng. Phía
sau! Gần như là phản ứng bản năng, Thiết Diện võ sĩ đột nhiên nghiêng tới
trước, giống như sắp té ngã.
Một bóng xám suýt soát
lướt qua bên cạnh sau gáy của quang giáp, nếu như hắn phản ứng hơi chậm, một cú
này quang giáp đã đầu lìa khỏi cổ.
Cao thủ thật đáng sợ!
Hùng Mạc Xung lúc này đã không dám có chút sơ suất nào, thân thủ của đối thủ
vượt xa ý liệu của hắn. Bắt đầu từ bước đầu tiên thì đã xác định ưu thế. Mà từ
hai đợt tấn công vừa rồi của đối phương, có thể nói là xuất quỷ nhập thần. Nếu
như hôm nay không phát huy trình độ siêu cấp, hắn hiện giờ đã có thể nhận thua
rồi.
Một cánh tay máy của
Thiết Diện võ sĩ vỗ mạnh trên mặt đất, động cơ hỗ trợ đột nhiên mở ra hết, nó
giống như một quả cầu sắc lăn tới trước.
Nếu như không kéo dãn
khoảng cách với tên này, vậy hoàn toàn là một con đường chết!
Nhưng Diệp Trùng không
hề có ý định cho Hùng Mạc Xung cơ hội này. Loại trò chơi mèo đuổi chuột này hắn
trước giờ không có hứng thú. Động cơ của Hàm gia đột ngột mở ra hết, nó dùng
tốc độ càng nhanh hơn lao tới Thiết Diện võ sĩ.
Binh binh binh binh…
Trọn vẹn mười sáu cái, công kích như cuồng phong bạo vũ không thể tưởng tượng
được bị Thiết Diện võ sĩ cản lại toàn bộ.
Người đứng xem vang lên
một loạt tiếng kêu kinh ngạc, thậm chí có người còn vỗ tay, quả thật là quá đặc
sắc.
Bọn họ vẫn là lần đầu
tiên nhìn thấy công thủ đặc sắc thế này. Bên tấn công phát huy tốc độ của mình
đến mức lâm li tột độ, góc độ và thời cơ mỗi lần xuất chiêu đều không thể bắt
bẻ. Còn bên phòng thủ dưới tình thế bất lợi như thế lại có thể hoàn thành phòng
thủ có độ khó cao như vậy, giọt nước không lọt. Mười sáu cú tấn công chất lượng
cao này bị hắn một hơi đón lấy.
Biểu hiện ngoan cường
của đối thủ cũng kích thích Diệp Trùng rất lớn, đôi tay không ngừng vạch nên
một đám hư ảnh trên bàn điều khiển. Công kích của Hàm gia liên miên bất tuyệt,
công kích điên cuồng của Hàm gia không ngừng xoay quanh Thiết Diện võ sĩ.
Sự cường hãn trong cận
chiến của Hàm gia vô cùng đáng sợ.
Cặp cánh màu rộng lớn
trên lưng Hàm gia đã thu lại, mười hai xúc tu trôi nổi bất định.
Nhìn chằm chằm mành
hình, Diệp Trùng đã dốc toàn lực, hiện giờ đã là tốc độ tay cao nhất của hắn.
Trên bàn điều khiển hoàn toàn nhìn không thấy đôi tay đó, bóng tay vốn dĩ cũng
khá dày đặc đã nhạt tới mức giống như không khí.
Hai thanh chủy thủ,
mười hai xúc tu, lên gối, giật chỏ, đạp chân, chiêu thức xuất ra không ngớt
không hề giống nhau, không có ngọn nguồn lao về phía Thiết Diện võ sĩ.
Hùng Mạc Xung cũng
không biết ăn thuốc gì lại kích động bất ngờ, hắn hiện giờ ở trong một loại
trạng thái bản năng, công kích của Hàm gia đã sớm vượt qua cực hạn phản ứng của
hắn. Trước mắt toàn bộ đều là hắn điều khiển theo bản năng, dưới góc độ khác mà
nói, hắn đã hoàn toàn bị đánh hôn mê rồi, hoàn toàn dựa vào bản năng để chống
đỡ.
Giống như mọi người
xem, trên mặt hai người Hoa Bách và Tô San lộ ra chút vẻ không nỡ nhìn. Thiết
Diện võ sĩ lúc này giống như một bao cát, bị Hàm gia nhỏ bé điên cuồng chà đạp.
Diệp Trùng càng đánh
càng hưng phấn, tốc độ tay lại ngấm ngầm có dấu vết đột phá, đáng tiếc hắn đã
hoàn toàn vùi đầu vào trong chiến đấu, không chú ý tới chi tiết này.
Công kích đáng sợ!
Phòng thủ cũng đáng sợ giống vậy!
Nhìn hai cái quang
giáp, người xem xung quanh đều có dáng vẻ như nhìn quái vật.
Mũi của Hùng Mạc Xung
đã bắt đầu chảy máu. Thao tác của hắn hiện giờ đã vượt quá cực hạn của hắn,
thời gian dài như vậy, thương hại đối với thân thể của hắn đã bắt đầu biểu hiện
ra.
Rất mau liền phát giác
ra đuối sức của đối phương, tinh thần Diệp Trùng phấn chấn, đôi tay càng nhanh
thêm một phần, tốc độ tay lại đột phá lần nữa!
Đừng thấy một phần này
ít, đây là lần đột phá đầu tiên sau khi tốc độ tay của Diệp Trùng đạt tới bình
cảnh. Công kích của Hàm gia lập tức được tang thêm mức độ lớn, trông tới mức
dáng vẻ sắc mặt của Hoa Bách và Tô San ở một bên đặc sắc vô cùng, biến đổi liên
hồi. Giống như bọn họ là mấy sư sĩ đó, bọn họ cũng nhìn ra hàm nghĩa điều này
đại biểu.
Ba người dẫn đội hiện
giờ đã bắt đầu cảm thấy hối hận vì cử động ngu ngốc của mình vừa rồi.
Soạt soạt soạt, hai
thanh chủy thủ trên tay Hàm gia một hơi vạch ra mười hai bóng xám.
Bảy chỗ gối, cùi chỏ,
chân, cổ vừa rồi hãy còn mạnh mẽ dị thường của Thiết Diện võ sĩ đột nhiên đứt
rời! Mười hai cú này của Hàm gia, Hùng Mạc Xung chỉ cản được năm cú. Thiết Diện
võ sĩ to lớn trong nháy mắt đã bị phân thây, tám khối linh kiện bắn ra bốn
phía.
Có lẽ không có gì có
sức chấn động hơn so với việc nhìn thấy một cái quang giáp ở trước mặt mình
trong nháy mắt bị phanh thây thành tám khối! Mỗi người đều bị dọa ngây ra, cả
hiện trường không chút tiếng động, yên tĩnh tới mức cây kim rơi trên mặt đất
cũng có thể nghe thấy.
Khi Hùng Mạc Xung bị
lôi ra từ trong buồng lái thì đã ở trong trạng thái bán hôn mê, mũi miệng chảy
máu, dáng vẻ thê thảm không gì sánh được.
Từ biểu hiện vừa rồi
của Hùng Mạc Xung mà xét, tuyệt đối có thể đứng vào hàng cao thủ hạng nhất. Hoa
Bách và Tô San đều là người sáng mắt. Không thể nói Hùng Mạc Xung không lợi
hại, cũng không thể nói Hùng Mạc Xung phát huy không tốt, chỉ có thể nói hắn
xui xẻo gặp phải một tên càng biến thái hơn.
Hàm gia yếu ớt, mỹ lệ
trong mắt mọi người không còn chỉ là yếu ớt và mỹ lệ, mà thiếu niên hơi gầy yếu
ở dưới Hàm gia lúc này nhận được lại là ánh mắt ngước nhìn của mọi người.
Chương 338: Rời khỏi (Thượng)
Diệp Trùng lục lọi trên
quang não, đây là con chip màu lam đó, bên trong trừ số liệu chuyên nghiệp ra,
hắn còn tìm thấy thứ khác. Điều làm hắn mừng nhất là hắn cuối cùng cũng tìm
thấy cách làm sao để rời khỏi hành tinh Chu Gian. Từ lão quả nhiên là người
thận trọng, lão đã sớm bố trí xong đường lui, chỉ là lão có lẽ làm sao cũng
không ngờ BD lại tiết lộ ra, hơn nữa tạo nên giết chóc bừa bãi quy mô lớn thế
này, cuối cùng gây nên thảm họa nhân gian.
Nhuế Băng đang ngồi
ngay ngắn ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Chính ngay lúc này,
Griffiths đi vào.
Đưa cho Diệp Trùng một
ống chất lỏng màu lam, nói: - Đây là thuốc đối chứng, lượng dùng cụ thể vẫn cần
trải qua thí nghiệm lâm sàng. - Giọng nói bình tĩnh nghe không ra chút vui
mừng, giống như đây chẳng qua chỉ là một việc bình thường vô cùng.
- Ừm, công bố công thức
ra ngoài đi. - Diệp Trùng nói.
Griffiths kinh ngạc
nhìn Diệp Trùng, nàng thế nào cũng chưa từng nghĩ tới lời này lại từ trong
miệng hắn thốt ra. Vô luận từ phương diện nào nhìn hắn cũng là một người lạnh
lùng, căn bản sẽ không quan tâm tới sống chết của người khác. Giá trị to lớn
của công thức này nàng cực kỳ rõ ràng, nó không chỉ bao hàm lợi ích khổng lồ mà
nó cũng có thể làm cho kẻ có nó thu được danh tiếng cực lớn. Nàng không tin hắn
lại không nhìn ra điểm này.
Hắn lại không chút động
lòng sao? Griffiths cảm thấy mình càng lúc càng nhìn không thấu thiếu niên thần
bí trước mắt này.
Diệp Trùng cũng không
có cách nào. Đối với nổi tiếng, hắn hoàn toàn không thích chút nào, nhưng đối
với tiền bạc, hắn lại cực kỳ để ý, chỗ hắn thiếu tiền hiện này rất nhiều. Nhưng
hắn đã không có thời gian để lợi dụng công thức này để kiếm tiền, đại quân của
ba đại thế gia phỏng chừng chẳng bao lâu nữa thì sẽ tới hành tinh Chu Gian. Nếu
như không nhân khoảng thời gian này rời khỏi, vậy sau này có muốn đi cũng không
kịp.
Đùa à, gặp phải một
Thiết Diện võ sĩ thì đã khó nhai thế này, vậy thứ như là Diệp Nhân, Phàn Vẫn gì
đó há không phải càng khó đối phó sao? Huống chi người ta không phải đơn độc
một mình, khi cả ngàn cả vạn cái quang giáp cùng xông tới, cao thủ có lợi hại
hơn cũng chỉ có một con đường chết.
Không dễ dàng tìm thấy
cách rời khỏi hành tinh Chu Gian, còn không nhân cơ hội rời khỏi há không phải
là ngốc lắm sao?
- Giáo sư đã dùng chưa?
- Đây là vấn đề Diệp Trùng quan tâm nhất.
Griffiths gật đầu: - Ừm,
đã dùng rồi, tình huống của ông ấy rất tốt. Hiện giờ căn bản không có vấn đề gì
lớn.
Diệp Trùng gật đầu: - Chúng
ta chuẩn bị rời khỏi chỗ này. - Nhuế Băng đang ngồi ngay ngắn đột nhiên mở bừng
mắt.
- Rời khỏi? Chúng ta? -
Griffiths có chút không theo kịp tư duy của Diệp Trùng.
Diệp Trùng nói: - Ta sẽ
mang theo các người rời khỏi chỗ này. Cô và giáo sư. Còn đi đâu tạm thời vẫn
chưa xác định. - Diệp Trùng giống như đang kể lại một việc vô cùng bình thường
vậy.
Ngỡ ngàng, vài giây sau
mặt Griffiths bỗng đỏ rực lên, lớn tiếng quát: - Dựa vào cái gì, anh dựa vào
cái gì mà mang chúng ta đi? Anh hỏi qua ý kiến của chúng tôi chưa? Không có!
Không! Ta quyết không đi! Ta chỗ nào cũng không đi! - Griffiths vẻ mặt kiên
quyết nói.
Nhìn bộ ngực của
Griffiths vì kích động mà nhấp nhô kịch liệt. Diệp Trùng nghiêng đầu, bình tĩnh
nói: - Cô không cần phải kích động, ta không hề đang hỏi ý kiến của cô, đây là
việc đã sớm quyết định rồi.
- Anh, anh... - Griffiths
tức tới mức nói không ra lời. Nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt, hồi lâu sau mới
òa khóc: - Dựa vào cái gì… hu hu… Dựa vào cái gì mà anh có thể quyết định việc
của ta?... Anh coi tôi là gì?
Nhìn Griffiths một cái,
Nhuế Băng quay đầu lại, nhìn Diệp Trùng.
Dường như đọc được ý
của ánh mắt Nhuế Băng, Diệp Trùng giải thích với Nhuế Băng: - Ta cần sự giúp đỡ
của giáo sư, nàng là người thân duy nhất của giáo sư, mang nàng đi trước, đỡ
phiền phức về sau.
Ánh mắt Nhuế Băng sáng
lên, gật đầu ra dấu đã hiểu, chân không khỏi bước vài bước tới gần Diệp Trùng.
Lời Diệp Trùng giống
như sấm giữa trời quang, Griffiths lập tức dừng khóc, sắc máu trên mặt biến mất
sạch sẽ, trừng trừng nhìn Diệp Trùng. Không biết tại sao, đột nhiên, trong lòng
Griffiths đau đớn một trận, nỗi đau xuyên tim, đau tới mức làm nàng gần như đều
ngay cả hô hấp cũng cảm giác như có vài phần khó khăn.
Bụm ngực, ánh mắt
Griffiths lạc lõng. Nàng không biết hiện giờ mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy
đầu óc trống rỗng.
Nhuế Băng hơi thở dài
một tiếng, trừng mắt Diệp Trùng một cái, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Griffiths,
giọng nói lạnh lung mang theo chút quan tâm: - Đừng nghĩ lung tung!
Lời của Nhuế Băng kéo
Griffiths từ trong hoang mang trở lại, nhìn thấy Nhuế Băng, Griffiths không
nhìn thêm được nữa, òa một tiếng lao bổ vào lòng Nhuế Băng sướt mướt khóc lớn.
Diệp Trùng kỳ quái nhìn
hai người. Tới giờ hắn vẫn không rõ rốt cuộc là chuyện gì. Griffiths tại sao
khóc hắn cũng không biết, Nhuế Băng tại sao trừng mắt hắn, hắn cũng không biết,
thật là kỳ quái a!
- A, chuyện này là sao?
- Tô San đi vào ngạc nhiên nhìn Griffiths đang nằm trong lòng Nhuế Băng khóc
lớn, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Diệp Trùng và Nhuế Băng, Griffiths.
Nàng ta là người từng trải, lại hiểu nhân tình thế thái, nghỉ chút xíu liền
hiểu đôi chút.
Hùng Mạc Xung thua trận
hoàn toàn ra ngoài ý liệu của Tô San, nhưng biểu hiện của Diệp Trùng nàng cũng
không thể nói gì. Cho nên thực hiện hợp đồng sau đó, nàng cũng vô cùng sảng
khoái, cái mỏ này dù sao chẳng đáng kể gì, nhưng công thức của Lam Hỏa dịch đó
vẫn chưa lấy được a. Thân thủ cao siêu của Diệp Trùng, còn có sáu trăm sư sĩ
này làm nàng không thể không dập tắt ý nghĩ dùng phương pháp cứng rắn. Nhìn
thấy ánh mắt sùng bái của mấy sư sĩ này, nàng biết mấy sư sĩ này đối với mệnh
lệnh của thiếu niên này sẽ chấp hành kiên quyết phi thường. Thế giới này chính
là như vậy, cường giả vi tôn.
Hết cách, nàng chỉ đành
dùng phương pháp vòng vo, xem có hiệu quả không. Cho nên nàng tìm mọi cách ở
lại học viện Jersey, dùng từ hoa mỹ là giúp bọn họ chống lại sinh vật biến dị.
Vừa có cơ hội liền sáp tới bên cạnh Diệp Trùng, làm cho Diệp Trùng cũng khá đau
đầu. Hùng Mạc Xung bởi vì bị thương, đã bị đưa trở về chữa trị.
Không ai để ý tới, nàng
ta cũng không lưu tâm, vẫn cười mê hoặc đi về phía Griffiths.
Trong trải nghiệm trước
giờ của nàng, chiến thuật vòng vo của nàng vẫn luôn hữu hiệu. Nàng luôn có
phương pháp làm đối phương giảm sự cảnh giác đối với nàng, từ đó cuối cùng đạt
được mục đích của nàng. Tên tiểu tử trước mắt tên gọi Trần Mộc này tuy giống
cục đá thối tha, nhưng nàng cũng không buồn bực, tên còn khó đối phó hơn hắn
nàng cũng từng gặp qua.
Nhưng Diệp Trùng không
định cho nàng cơ hội, nhìn thời gian, trời đã tối rồi, liền nói với Nhuế Băng: -
Chúng ta chuẩn bị đi.
Nhuế Băng gật đầu, đi
đâu nàng không để ý, chỉ cần ở bên cạnh Diệp Trùng thì nàng đã thỏa mãn rồi.
- Đi? Các người đi đâu?
- Trong mắt Tô San lộ ra chút cảnh giác.
Diệp Trùng không trả
lời, hắn không có hứng nói nhảm, bước một cái liền xuất hiện bên cạnh Tô San.
Tô San cả kinh, vừa muốn cử động, cạnh cổ liền mạnh mẽ bị đánh một cái. Đối với
người đẹp, Diệp Trùng trước giờ không có thói quen nương tay, nhưng Diệp Trùng
cũng không nặng tay, chỉ làm nàng hôn mê mười ngày. Thật ra đối với hắn mà nói,
chỉ cần chút thời gian liền đủ rồi.
Ra dấu Nhuế Băng ở lại
chỗ này, Diệp Trùng đi ra khỏi phòng, tìm lão già Phá Xa.
Rất mau hắn liền tìm
thấy lão già Phá Xa. Lão già Phá Xa đang dựa chân tường ngáy, khóe miệng còn
chảy ra nước dãi, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng. Không nói nhiều lời, Diệp
Trùng nhấc lão chạy về chỗ mấy nàng Nhuế Băng đang ở.
Lão già Phá Xa đang ngủ
ngon lành đột nhiên cảm thấy như cưỡi mây cưỡi gió, cả kinh múa may hai tay,
trong chốc lát liền tỉnh dậy từ trong mộng đẹp.
Đã tới phòng, Diệp
Trùng thả lão già Phá Xa xuống. Đối với mộng đẹp bị phá của mình, lão già Phá
Xa rất tức giận: - Tiểu tử, không có gì làm đi phá mộng đẹp của ta?
- Chúng ta chuẩn bị rời
khỏi chỗ này. - Diệp Trùng trả lời ngắn gọn.
- Rời khỏi? - Lão già
Phá Xa cả kinh: - Tiểu tử, ngươi không phải đùa lão già ta chứ? Rời khỏi? Ngươi
tại sao đột nhiên nghĩ tới việc rời khỏi chứ? Còn nữa, chúng ta làm sao rời
khỏi? Ài, vừa nhìn thì biết tiểu tử ngươi là kẻ không hiểu chuyện rồi, xảy ra
loại việc thế này, cả hành tinh Chu Gian đều bị cách ly tuyệt đối. Trước khi
bọn họ tìm thấy biện pháp ngăn chặn loại BD này, bọn họ căn bản sẽ không cho
phép có người rời khỏi…- Lão già Phá Xa trách cứ nói.
Diệp Trùng lười giải
thích, hắn trước giờ thuộc phái hành động.
Gật đầu với Nhuế Băng: -
Đi thôi. - Nói xong liền tóm lấy lão già Phá Xa đi ra ngoài. Lão già Phá Xa bị
Diệp Trùng xách cổ áo cố sức quát lớn: - Này, này, tiểu tử thúi, người đừng làm
bậy a! Ngươi hoàn toàn không cách nào ra được. Bọn họ sẽ tiêu diệt tất cả tàu
vũ trụ muốn bỏ chạy…- Diệp Trùng hoàn toàn không định để ý, chỉ kiểm tra ba con
chip trong túi một cái, ba con chip này chính là thứ quan trọng nhất.
Tay Nhuế Băng ôm lấy eo
của Griffiths, theo sau Diệp Trùng.
Lúc này chính là nửa
đêm, gần như mọi người đều đang ngủ, hành động của Diệp Trùng và Nhuế Băng
không dẫn tới sự chú ý của bất cứ người nào.
Bóng tối thăm thẳm, hai
bóng người biến mất trong màn đêm.
Đi tới khu thông hành,
nơi này vẫn không có tí thay đổi nào, tàu vũ trụ đó vẫn còn, điều này làm Diệp
Trùng thở phào. Mở cửa khoang, Diệp Trùng không hề lập tức tiến vào, nghiêng
tai lắng nghe một hồi rồi mới tiến vào tàu vũ trụ.
Mười ba người bị Diệp
Trùng bắt lần trước vẫn trong hôn mê, không có ai tỉnh lại.
Nhìn con tàu vũ trụ
rộng lớn, lão già Phá Xa kinh ngạc tới mức nói không ra lời. Griffiths đã ngừng
khóc, vẻ mặt đần ra. Ngược lại Nhuế Băng khá bình tĩnh, Diệp tử vô luận làm ra
việc gì, nàng có lẽ đều không quá kỳ quái.
Đóng cửa tàu xong, Diệp
Trùng bắt đầu bận túi bụi. Việc đầu tiên hắn làm chính là mang tất cả máy móc
thiết bị trên người mấy người này phá hư sạch, sau đó mới lay tỉnh mấy người
này.
- Được rồi, các vị, ta
nghĩ các người đều đã tỉnh rồi. - Diệp Trùng bình tĩnh nói: - Các người chắc
biết hoàn cảnh của mình rồi chứ.
- Ngươi là ai? Tại sao
tập kích chúng ta? - Bảo tiêu cận thân của đứa trẻ đó trầm giọng hỏi.
Diệp Trùng nhìn sư sĩ
bắn tỉa từng phục kích mình đó một cái, thần tình trên gương mặt đầy vết đao
của hắn đơ ra, hai mắt trống rỗng, giống như không hề quan tâm hoàn cảnh của
mình.
- Ta thiếu người điều
khiển tàu vũ trụ. - Diệp Trùng phi thường thành thật trả lời.
Mọi người đều đần mặt
ra, thủ lĩnh bảo tiêu đó cười khổ nói: - Chính vì điều này?
- Đúng. - Diệp Trùng
trả lời rất dứt khoát.
Trên mắt đứa trẻ không
hề có vẻ sợ hãi, ngược lại tò mò nhìn Diệp Trùng, hứng thú nói: - Ngươi rất lợi
hại. - Đứa trẻ mở miệng rồi liếc nhìn mấy bảo tiêu đó, đám bảo tiêu ai nấy xấu
hổ cúi thấp đầu, chỉ có sư sĩ bắn tỉa mặt đầy vết đao đó là không có phản ứng
gì.
- Ngươi định đi đâu? - Đứa
trẻ ngước mặt, vô cùng hứng thú hỏi.