Sư sĩ truyền thuyết - Chương 341 + 342
Chương 341: Tinh Vân màu lam
Vì để an toàn bay ra
khỏi Tinh hoàn, tàu vũ trụ này trang bị rất nhiều cánh tay máy, điều này làm nó
trông giống như một tàu khai thác quặng, cẩn thận dọn dẹp nham thạch trôi nổi
xung quanh, tàu Nham thạch từ từ bay ra khỏi Tinh hoàn. Đám bảo tiêu của đứa
trẻ quả nhiên không hổ là tinh anh, thao tác của mỗi người đều cực kỳ chuyên
nghiệp.
Diệp Trùng liên lạc với
căn cứ, tình hình đám người Tang Phổ vẫn như cũ. Diệp Trùng không hề nói cho
bọn họ biết hoàn cảnh hiện tại của mình, chỉ nói mình có chút việc phải làm,
cần thời gian khá dài mới có thể trở về căn cứ được. Ngoài ra còn nói rõ sẽ có
khoảng thời gian khá dài không cách nào liên hệ với bọn họ, mọi việc đều do
Tang Phổ định đoạt, vân vân. Mỗi người trong căn cứ đều đang chúi đầu trong
huấn luyện vô tận, nào nghĩ tới hoàn cảnh lúc này của Diệp Trùng, nhưng cho dù
bọn họ có biết cũng không có bất cứ biện pháp nào, điều này cũng là nguyên nhân
quan trọng nhất mà Diệp Trùng không nói với bọn họ.
Bay đường dài là một
việc phi thường khô khan, phòng thí nghiệm điều bồi đã bị Griffiths chiếm lấy,
nàng ta gần như dồn tất cả thời gian trong phòng điều bồi, nàng ta bắt đầu
nghiên cứu số liệu của con chip màu lam.
- Nếu như chiếu theo
thiết kế này của cậu, đích xác là có thể, chẳng qua. - Lão già Phá Xa nhíu mày,
nhìn chằm chằm phương án thiết kế trên màn hình của Diệp Trùng: - Nhưng cậu xác
định loại phi hành khí này có lực sát thương sao? Công kích của chúng quả thật
quá đơn điệu. - Trên màn hình rõ ràng chính là quang giáp tông ủi.
- Nếu như tốc độ bay
nhanh, đổi hướng linh hoạt, lực sát thương của nó khá tốt. - Diệp Trùng giải
thích nói.
- Gánh nặng của nó đối
với người điều khiển quá lớn! - Lão già Phá Xa lắc đầu.
- Vậy thì tăng cường tố
chất thân thể của người điều khiển. Tố chất thân thể của đám người Tang tộc đó
vẫn còn phải lo lắng sao?
- Xung kích vật lý đơn
thuần, yêu cầu về độ cứng đối với vật liệu rất cao. - Lão già Phá Xa không cho
là đúng.
- Ừm, điểm này không
cần lo lắng, tôi đã tìm được vật liệu thích hợp. Vật liệu xương xuất xứ từ
Thiên vực trì, sinh trưởng dưới trọng lực cao, tính năng vật lý cực kỳ xuất
sắc.
- Vậy thì tốt, ta sẽ
thử xem sao. - Lão già Phá Xa do dự một lát rồi mới gật đầu đồng ý.
Có sự giúp đỡ của giáo
sư có thành tựu cực sâu về cơ giới cổ đại, quang giáp tông ủi hoàn thiện chỉ
trong nay mai. Diệp Trùng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, mỗi ngày đều ở
bên cạnh lão già Phá Xa. Lão già Phá Xa đối với việc này có hơi kinh ngạc, cơ
giới cổ đại đã hoàn toàn suy sụp, lão vẫn là lần đầu tiên gặp được người cảm
thấy hứng thú thế này với cơ giới cổ đại. Là một người dâng hiến thời gian cả
đời cho cơ giới cổ đại, nói không chừng không có gì làm lão vui vẻ hơn điều
này, lão tự nhiên là dốc sạch hầu bao.
Diệp Trùng lại nhân cơ
hội này liều mạng hấp thu, thường đưa ra vấn đề lúc trước mình cảm thấy nghi
hoặc, có lúc đứa trẻ cũng chạy tới nghe một chút, nhưng nó rất mau bĩu môi,
không cho là đúng nói: - Học cơ giới cổ đại chi bằng học mạch quang còn thực tế
hơn. - Diệp Trùng cũng lười giải thích với nó.
Nhuế Băng mỗi ngày làm
bài tập của mình, nàng bắt đầu từ ngày đầu tiên cha dạy võ thuật cho thì chưa
từng bỏ bài tập ngày nào, kiên trì lâu dài là phẩm chất chủ yếu nhất có thể trở
thành giới giả của nàng. Nhưng ngược lại, tư chất chiến thắng nàng, Nhuế Băng
hiện giờ thực lực lại bình bình. Diệp Trùng mang phương pháp minh tức và tư
liệu thuật thừa sư của Tông sở đưa cho nàng, xem có thể có giúp đỡ cho nàng hay
không. Đối với bạn, Diệp Trùng trước giờ không keo kiệt.
Mỗi người đều nhìn chằm
chằm màn hình, không tự kiềm chế ngừng hô hấp. Trên màn hình, một hạm đội cỡ
nhỏ lướt qua chỗ cách mọi người năm trăm km. Trong vũ trụ, năm trăm km và kề
vai lướt qua ở trên đường không có khác biệt gì. Hạm đội này có ba mươi tàu vũ
trụ, thường có quang giáp bay ra từ trong tàu vũ trụ, thực hiện bảo hộ xung
quanh hạm đội.
Trái tim mỗi người đều
lên tới tận cổ họng, nếu như lúc này bị bọn họ phát hiện, hoặc giả tên nào đó
nhất thời sôi máu cho khối nham thạch lớn này một pháo, vậy mấy người mình này
thảm rồi.
Tàu nham thạch chậm rãi
bay, nhưng mọi người lúc này không dám tăng tốc, sợ làm cho đối phương nhận ra.
Thời gian vào lúc này
trôi qua chậm chạp dị thường, mỗi người đều cảm thấy buồn bực dị thường, giờ
phút này là khảo nghiệm cực đoan đối với tố chất tâm lý.
Thời gian trôi qua từng
phút từng giây.
Nhìn thấy hạm đội biến
mất ở phía sau, mọi người triệt để thở phào, cửa ai đầu tiên cuối cùng đã qua
được. Vừa rồi ngay cả Diệp Trùng cũng cảm thấy có chút khẩn trương, không cần
nói tới người khác, người có tố chất tâm lý kém chút hiện giờ đều có dáng vẻ
sắp hư thoát.
Nguy cơ trải qua trước
mặt từng chút một so với áp lực xẹt qua mang lại cho mọi người càng lớn hơn.
- Thật sự tiến vào Tinh
vân? - Lão già Phá Xa nhẹ giọng hỏi, sự lo lắng không thể che đậy ở giữa mi
tâm.
Diệp Trùng gật đầu: - Ừm,
vào đi! - Trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra sự kiên định. Hắn hiện giờ cũng nghĩ
không ra bất cứ biện pháp nào rời khỏi hành tinh Chu Gian đã bị cách ly, nhưng
nếu như không rời khỏi, vậy thì gặp phải ba đại thế gia, khẳng định là phi
thường bất ổn.
Diệp Trùng đối với nguỵ
trang trên mặt mình vẫn không có tự tin tới mức có thể gạt được ba đại thế gia.
Gần như mỗi lần gặp được người của ba đại thế gia đều vô cùng nguy hiểm, cũng
chính là một điểm này đã thúc đẩy Diệp Trùng cực kỳ bức thiết muốn rời khỏi
hành tinh Chu Gian.
Nhuế Băng đối với việc
đi đâu không hề để ý, nàng chỉ hy vọng có thể theo bên cạnh Diệp Trùng. Nhẹ
nhàng sờ cái nhẫn Thủ Hộ trên tay, ánh mắt Nhuế Băng trở nên nhu hoà. Nhuế Băng
không nói gì, người khác rất tự giác không mở miệng. Đứa trẻ ngược lại có chút
hứng thú với việc tiến vào Tinh Vân, nhưng đám bảo tiêu của nó ai nấy đều lộ ra
vẻ lo lắng.
Vừa tiến vào Tinh Vân,
tàu Nham thạch bỗng chấn động, tàu vũ trụ vốn dĩ tốc độ đã chậm chạp lại càng
chậm tới mức như rùa bò, Diệp Trùng lập tức ra lệnh tháo bỏ đá nguỵ trang bên
ngoài tàu vũ trụ, tốc độ của tàu Nham thạch lập tức nhanh thêm vài phần.
- Mở hệ thống quang học
đi. - Lão già Phá Xa nhắc nhở nói: - Ở chỗ này, quét hình vẫn không bằng hệ
thống quang học. - Lão lập tức lại bổ sung thêm một câu: - Tất cả thiết bị liên
lạc ở trong này đều không cách nào sử dụng, nhưng hệ thống định vị giữa các
hành tinh có thể dung. - Hệ thống định vị giữa các hành tinh có thể sử dụng,
điều đó cũng có nghĩa là khi cần thiết có thể chọn rút lui.
Mấy người Diệp Trùng có
lẽ không biết, sau khi bọn họ vừa tiến vào Tinh Vân năm giờ, hạm đội của ba đại
thế gia liền đi qua chỗ không xa vị trí mấy người Diệp Trùng tiến vào Tinh Vân.
Trong vũ trụ, mỗi một
mảng Tinh Vân đều cực kỳ rộng lớn, có khu vực Tinh Vân bao phủ thậm chí còn
rộng hơn cả thiên hà. Trong mấy Tinh Vân này rốt cuộc là quang cảnh thế nào?
Không có ai biết. Những hành tinh bên trong Tinh Vân đó lại ra sao? Là tịch
mịch không có bất cứ sinh cơ nào hay là có sự tồn tại của sinh vật đặc chủng?
Cũng không có ai biết.
Tinh Vân màu lam không
bờ không bến, so với biển cả càng thêm bao la hùng vĩ. Trong Tinh Vân, quang
mang của một số ngôi sao xuyên qua Tinh Vân màu lam nhạt, giống như một viên
bảo thạch điểm xuýt trên lụa màu lam, ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Tinh Vân và biển sương
đỏ mà Diệp Trùng gặp được lần trước hoàn toàn là hai loại tính chất. Sương đỏ
của biển sương đỏ giống như sương vậy, hơn nữa sẽ trở nên đặc sệt dần dần.
Nhưng Tinh Vân lại giống như hư ảo, không có bất cứ cảm giác thực chất, nhưng
Tinh Vân màu lam xác thực phân bố xung quanh tàu vũ trụ.
Tinh Vân như khói hư
ảo, thường có một tia sáng cực nhỏ lấp lóe trong những Tinh Vân như hư ảo này.
Rất mau, tàu Nham thạch
giống như một con cá đã bắt đầu quen thuộc với vùng biển xung quanh, tốc độ
khôi phục như thường, mấy Tinh Vân này giống như không có chút ảnh hưởng nào
với nó.
- Trong Tinh Vân có thể
thực hiện bước nhảy không gian, nhưng chúng ta phải tới địa điểm bước nhảy lần
trước trước. - Lão già Phá Xa nói.
- Phá Xa gia gia, các
người làm sao tìm được địa điểm bước nhảy đó? - Griffiths khá tò mò với vấn đề
này.
Vấn đề này rõ ràng đụng
tới chỗ thương tâm của lão già Phá Xa, thần sắc lão u ám, nói: - Lần đó chúng
ta ở trong này gặp được một tàu vũ trụ của Tuyết Lai tộc, bọn họ quá man rợ,
không nói lý, lại nổ súng với chúng ta. Chúng ta nào đánh được bọn họ, chỉ đành
bỏ chạy, nhưng tính năng của tàu vũ trụ bọn họ tốt hơn của tàu chúng ta rất
nhiều, mắt thấy chẳng được bao lâu nữa thì sẽ đuổi kịp chúng ta, hết cách,
chúng ta chỉ đành thực hiện bước nhảy không gian. Vốn dĩ chúng ta cho rằng
khẳng định là chết chắc rồi, nào biết trời cao lại mở ra cho chúng ta một trò
đùa không lớn không nhỏ, lại mang chúng ta đưa tới tinh khu tự do.
Đứa trẻ phụ họa nói: - Lão
gia gia nói quá đúng, mấy đại thế gia giống Tuyết Lai tộc đó, tên nào cũng
không phải thứ tốt lành gì! - Nói cứ nói nhưng vẫn không ngừng vung vẩy nắm tay
nhỏ, giống như bất bình cho lão già Phá Xa.
Lão già Phá Xa cảm thấy
vui sướng vô cùng, yêu mến xoa xoa đầu đứa trẻ. Đứa trẻ vô cùng hưởng thụ động
tác này của lão già Phá Xa, hi hí cặp mắt nhỏ, giống như một con mèo ngoan
ngoãn. Mấy bảo tiêu của đứa trẻ, trên mặt ai cũng đều lộ ra vẻ cực kỳ không tự
nhiên, thậm chí còn có vài người lộ ra chút cười khổ. Còn gã mặt sẹo bên cạnh
đứa trẻ, hắn vẫn mang dáng vẻ không chút biểu tình đó.
Lão già Phá Xa lúc này
giống như một ông lão kể chuyện xưa cho cháu chắt, đứa trẻ chống cằm nghe vô
cùng nhập thần.
- Tinh Vân mỹ lệ vô bì,
khi ở bên ngoài nhìn, chúng ta thường khen vẻ mỹ lệ của nó, nhưng đợi chúng ta
thật sự tiến vào Tinh Vân, ta mới biết bên trong Tinh Vân đẹp hơn bên ngoài rất
nhiều, hơn nữa chỉ có thật sự tiến vào Tinh Vân mới có thể cảm thụ được sự mênh
mông, không bờ không bến của nó. Lần đó, lúc đầu, dọc đường đều rất yên bình,
trái tim chúng ta cũng từ từ thả xuống, mãi tới ngày thứ ba mươi lăm, chúng ta
đã gặp nguy hiểm!
Lần này không chỉ là
đứa trẻ, tất cả những ai rãnh rỗi đều vây lại.
- Chúng tôi đã gặp một
dòng xoáy, cái dòng xoáy đó quá cường đại, chúng tôi chính mắt nhìn thấy một
hành tinh nhỏ đường kính vượt quá một trăm km bị hút vào trong, vẫn chưa tới
trung tâm của dòng xoáy thì đã bị nghiền nát thành mảnh vụn! Lúc đó mọi người chúng
tôi đều bị dọa ngây ra, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, mọi người liều mạng điều
khiển tàu vũ trụ, muốn thoát khỏi dòng xoáy này. Động cơ mở tới mức cao nhất,
chúng tôi mới chỉ vừa đủ ổn định được tàu vũ trụ, căn bản không cách nào thoát
khỏi. Loại tình huống này duy trì suốt ba ngày, sau ba ngày, lực hấp dẫn của
dòng xoáy này bắt đầu từ từ nhỏ lại, chúng tôi mới may mắn từ trong vòng xoáy
này thoát ra.
Ngay lúc mọi người nghe
tới mức nhập thần, đột nhiên có người hét lớn: - Xem kìa, bên ngoài là cái gì?
Chương 342: Đơn lãng triều
Trong mảng Tinh Vân màu
lam nửa thật nửa ảo này, ở phía trước một vệt màu lam đậm có thể thấy rõ ràng,
không có ai biết đây là cái gì. Trên mặt lão già Phá Xa đột nhiên không còn
chút máu: - Trời ơi! Đơn lãng triều!
Đường màu lam đó dùng
tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên thô to.
Sắc mặt mọi người biến
đổi kịch liệt.
Đường màu lam này càng
lúc càng to, Tinh Vân màu lam nhạt xung quanh tàu vũ trụ rung động không yên,
ngay cả tàu vũ trụ cũng hơi lắc lư, mỗi người ở trong này đều là người có cảm
giác cực kỳ nhạy cảm, thế nào lại không cảm nhận được? Thế như sấm sét, uy thế
của trời đất mênh mông trong giờ phút này đánh nát tất cả toàn bộ ảo tưởng của
con người.
Dao động của Tinh Vân
càng lúc càng mạnh mẽ. Trước mặt cơn sóng lớn rộng tới mức vượt ra cực hạn
tưởng tượng của con người này, mọi người gần như đều suýt nữa thì ngừng hô hấp,
đây là con sóng lớn màu lam hung hãn tới mức nào chứ! Làn sóng cao tới mấy trăm
ngàn km, mà độ dài của nó càng liên miên bất tuyệt, nhìn không thấy điểm tận
cùng.
Mỗi người trên tàu đều
hoảng sợ thất sắc.
Người lúc này vẫn bảo
trì được bình tĩnh chỉ có bốn người, Diệp Trùng, Nhuế Băng, đứa trẻ và bảo tiêu
mặt sẹo của nó. Thật ra trái tim Diệp Trùng lúc này đập nhanh đến mức ngay cả
hắn cũng cảm thấy toàn thân run rẩy, nhưng hắn biết, nếu như lúc này không thể
giữ được bình tĩnh thì ngay cả một chút sinh cơ cũng không có.
Uy thế của trời đất lớn
thế này, ai có thể cản được!
Trong mắt đứa trẻ lấp
lánh ánh sáng lam yếu ớt, Diệp Trùng không khỏi nghĩ tới mắt điện tử của Mục
Thương, mình lúc này lại còn nảy ra loại suy nghĩ này, Diệp Trùng không khỏi
cười khổ, tâm tình khẩn trương ngược lại được giảm đi đôi chút.
- Chúng ta vẫn còn bao
nhiêu thời gian? - Đứa trẻ hỏi, trong giọng nói lộ ra sự thành thục nói không
ra lời.
Không có ai trả lời,
bọn họ đều bị dọa đần ra. Nhìn chằm chằm hình ảnh do hệ thống quang học truyền
lại, Diệp Trùng mau chóng tính toán ở trong lòng.
Có thể là nguy cơ trước
mắt kích thích Diệp Trùng, hắn cảm thấy lúc này đầu óc rõ ràng vô cùng, tốc độ
tính toán cực kỳ nhanh. - Mười lăm phút. - Người tính ra nhanh nhất lại là đứa
trẻ, năm giây sau, Diệp Trùng có được cùng đáp án, hắn không khỏi ngạc nhiên
liếc nhìn đứa trẻ.
Năng lực tính toán thật
kinh người.
Đứa trẻ đột nhiên nhảy
xuống, chạy tới trước quang não điều khiển chính. - Tránh ra! - Trong giọng nói
non nớt của nó đầy uy nghiêm.
Bảo tiêu trước quang
não điều khiển chính đó cả kinh, lúc này mới hoàn hồn lại từ trong kinh hoảng,
vừa bò vừa lăn tránh sang một bên.
Chiều cao của đứa trẻ quá
thấp, nó không thể không bò lên ghế, sau đó đứng lên ghế, đôi tay nhỏ nhắn mềm
mại lúng túng thao tác trên quang não, nhìn thấy động tác vụng về đó của nó,
Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, bước nhanh tới trước quang não, dời cả đứa trẻ
và cái ghế sang một bên, mau mắn nói: - Ngươi nói ta làm.
Đứa trẻ ngây người, lập
tức cười nói: - Anh to con, vẫn là anh được. - Lời nói vừa dứt, giọng nói liền
nghiêm túc: - Mở hệ thống hỏa lực.
Đôi tay của Diệp Trùng
lưu loát lướt qua trên bàn điều khiển, động tác vụng về đó của đứa trẻ còn xa
mới so sánh được. Đứa trẻ lại giống như không thấy, nó lúc này cho người ta một
loại cảm giác bình tĩnh cực độ, Nhuế Băng ở một bên thậm chí còn có một loại
cảm giác đứa trẻ không phải là chính nó.
- Mở thiết lập vũ khí.
- Mở mạch quang cung
cấp năng lượng.
- Mở hệ thống phục hồi
bằng tay.
- Thực hiện kết nối
mạch quang… - Một loạt tên gọi nguyên kiện và số liệu thốt ra từ trong miệng
của đứa trẻ, nhanh tới mức gần như làm người ta khó mà nghe rõ.
Diệp Trùng nghe rõ
ràng! Kế hoạch thật to gan, trong lòng Diệp Trùng kinh ngạc không thôi, tay lại
không hề chậm trễ. Ý đồ của đứa trẻ, hắn rất mau liền hiểu ra, đứa trẻ này thật
ra là muốn thay đổi phương pháp phân phối năng lượng, tăng mạnh cường độ hỏa lực
của tàu vũ trụ này trong khoảng thời gian ngắn.
Điều làm Diệp Trùng cảm
thấy kinh ngạc nhất vẫn là mức độ quen thuộc đối với hệ thống mạch quang của
tàu vũ trụ này. Đây tuyệt đối không phải là điều người bình thường có thể làm
được. Thiết kế công nghiệp giống như của loại tàu vũ trụ này đã cực kỳ hoàn
thiện, muốn làm chút xíu thay đổi đều không dễ dàng gì, càng huống chi thay đổi
có trình độ giống thế này?
Suy nghĩ này lóe lên
rồi mất trong đầu Diệp Trùng, sự chú ý của hắn rất mau liền chuyển tới trước
mắt, một loạt danh từ và thuật ngữ chuyên môn mau chóng phun ra từ trong miệng
đứa trẻ. Diệp Trùng không thể không tập trung cao độ sự chú ý của mình, lúc này
mới có thể làm cho thao tác của mình theo kịp tốc độ của đứa trẻ.
Đây là một bức tranh
khá nguỵ dị, một đứa trẻ đứng trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm quang
não, miệng không ngừng nói, mà bên cạnh nó, một thiếu niên đầu đầy mồ hôi, liều
mạng thao tác, đôi tay đã nhanh tới mức khó mà phân biệt.
Ba phút, hai người vẫn
không hề có bất cứ dấu hiệu dừng lại nào. Dấu vết mồ hôi trên trán đứa trẻ ẩn
hiện, nhưng tốc độ nói vẫn nhanh tới mức kinh người, cặp mắt màu lam sáng tới
mức bức người. Mồ hôi trán của Diệp Trùng to cỡ hạt đậu nành, treo trên trán
hắn.
Năm phút, mồ hôi trên
trán đứa trẻ to cỡ hạt đậu nành, sắc mặt của nó có chút trắng bệch. Mồ hôi của
Diệp Trùng men theo hai má chảy xuống dưới như suối, nhưng tinh thần của hắn
lại vẫn tập trung vô cùng, không thấy chút mệt mỏi, tốc độ đôi tay không thấy
giảm chút nào.
Tám phút, mồ hôi trên
trán đứa trẻ đã không còn, thay vào đó là trên mặt ửng đỏ vô cùng không tự
nhiên, mà cặp mắt màu lam đó lại vẫn sáng tới mức đáng sợ. Mồ hôi của Diệp
Trùng vẫn giống như hồi nãy, chảy xuống không ngừng, tinh thần lại vẫn bảo trì
sự khẩn trương cao độ, tốc độ đôi tay vẫn giữ mức độ giống như vừa rồi, động
tác của hắn hiện giờ đã nhanh hơn tốc độ nói của đứa trẻ vài phần.
Mười hai phút, cuối
cùng đã hoàn thành! Sắc mặt đứa trẻ đã tệ đến cực điểm, mặt như tờ giấy trắng,
Diệp Trùng phát hiện hô hấp của nó cũng có chút rối loạn, nhưng nó vẫn cứng cỏi
đứng trên ghế. Tuy động tác của nó, tư thế của nó vô cùng buồn cười nhưng lúc
này lại không có ai dám cười chế nhạo nó, ngay cả Diệp Trùng cũng không. Nó
dùng hành vi thực tế của nó thể hiện thực lực của nó với mọi người.
Nhìn bảo tiêu của mình,
đứa trẻ chỉ nói một câu: - Các ngươi mỗi người một khoang xạ kích, phải bắn nát
toàn bộ tất cả nham thạch lớn. - Nói xong câu này, cặp mắt nó nhắm lại, té từ
trên ghế xuống. Diệp Trùng ở bên cạnh nó vội vàng một tay chộp lấy, vội đưa tới
trên tay Nhuế Băng: - Cô chăm sóc nó một lát.
- Ừm, được. - Nhuế Băng
gật đầu, tình hình trước mắt, nàng hoàn toàn không giúp được gì.
Gã mặt sẹo cử động đầu
tiên, hắn không nói tiếng nào ngồi trong một khoang xạ kích. Mấy bảo tiêu của
đứa trẻ lúc này mới như tỉnh mộng, mỗi người đều lộ ra vẻ xấu hổ vô cùng. Ở
thiên hà Hà Việt, chủ nhân gặp phải nguy hiểm, nếu như cần chủ nhân chủ động hy
sinh, đó là sỉ nhục lớn nhất của bọn họ.
Mỗi người đều đỏ cả
mắt, chui vào khoang xạ kích.
Tàu vũ trụ này bố trí
mười lăm khoang xạ kích, mấy khoang xạ kích này bình thường đều là tự động, chỉ
cần có tay xạ kích chuyên nghiệp điều khiển thì có thể đổi thành điều khiển
bằng tay.
Diệp Trùng hiện giờ
không giúp ích được tí gì, trong tình huống thế này quả thật không có đất cho
hắn phát huy. Trên thực tế, nỗ lực có thể làm được của bọn họ hiện giờ cực kỳ
có hạn, chỉ cần có thể làm cho tàu vũ trụ ở trong làn sóng lớn thế này tồn tại
hoàn chỉnh thì đã là may mắn rồi.
Nhìn chằm chằm màn
hình, cơ nhục toàn thân Diệp Trùng đều có chút căng cứng.
Rung động của tàu vũ
trụ đã cực kỳ nghiêm trọng, lão già Phá Xa và Griffiths đã được cố định lại,
hai người Diệp Trùng và Nhuế Băng có cơ sở võ thuật, vẫn còn tốt một chút.
Vẫn còn ba phút làn
sóng khổng lồ kinh thiên này sẽ đánh lên tàu Nham thạch, vẻ mặt mỗi người lúc
này đều tệ đến cực điểm. Khi ngươi nhìn cơn sóng khổng lồ không thấy điểm cuối
lao bổ tới trước mặt, sự run rẩy sâu sắc tỏa ra từ trong xương cốt đó sẽ thiêu
đốt trong mỗi một li thần kinh của ngươi.
Tuy không có bất cứ
chút âm thanh nào truyền tới, nhưng bên tai mỗi người phảng phất như nổ ra
tiếng sấm liên miên bất tuyệt.
Ngay cả gã mặt sẹo vẫn
luôn thờ ơ, đôi tay điều khiển xạ kích cũng vì dùng lực quá độ mà trắng bệch.
Tàu vũ trụ đang bò lên,
dưới sự lôi kéo của làn sóng khổng lồ kinh thiên này, động cơ của tàu vũ trụ
lúc này đã hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì, giống như một con thuyền nhỏ
trôi dạt trong mưa to gió lớn giữa biển khơi.
Gần rồi!
Làn sóng lớn này giống
như một ngọn lửa màu lam sẫm không có bến bờ, dùng dáng dấp mà con người căn
bản không cách nào chống lại sờ sờ đè về phía bên này.
Đột nhiên, tàu vũ trụ
lóe lên chùm sáng đầu tiên, Diệp Trùng không cần nghĩ cũng biết một phát này
nhất định là kiệt tác của gã mặt sẹo, nhưng rất mau, đám bảo tiêu còn lại nhao
nhao hoàn hồn lại từ trong sự chấn kinh ban đầu.
Chùm sáng nhiều như mưa
rơi, tuy mấy chùm sáng này ở trước mặt cơn sóng lớn đáng sợ như vậy ở trong
Tinh Vân chẳng là gì, khó mà nhìn thấy chút sáng lạn nào, nhưng điều này đại
biểu cho một loại niềm tin bất khuất, một loại tinh thần không bao giờ chịu
thua của con người. Từ xưa tới này, cũng chính là loại tinh thần này thôi thúc
con người tiến tới trước từng chút một.
Kiến đụng phải voi,
chẳng lẽ bởi vì sự to lớn của voi mà ngay cả một chút vùng vẫy cuối cùng cũng
từ bỏ, rồi sau đó bị đạp thành một đống bùn thịt một cách hèn mọn trong ánh mắt
coi thường của con voi sao?
Mỗi người đều nỗ lực
hết sức mình, Diệp Trùng phát hiện, kỹ thuật bắn của mấy bảo tiêu này siêu cực
kỳ. Kẻ xuất thần nhập hóa nhất trong đó chính là gã mặt sẹo đó, hắn giống như
không cần khóa mục tiêu vậy, hắn từ lúc bắt đầu tới giờ đều không ngừng nghỉ,
hơn nữa phát nào cũng không bị hụt.
Thật ra vừa rồi Diệp
Trùng và đứa trẻ đã nghĩ ra một phương pháp. Điều đáng sợ của cơn sóng lớn phủ
kín trời này không hề là sức mạnh khổng lồ của nó, mà là những vật cứng đại
loại như là mấy nham thạch bị sức mạnh này đẩy tới ở trước nhất. Mấy nham thạch
dưới sự đưa đẩy của sức mạnh này có lực sát thương khá đáng sợ, hơn nữa thứ
đáng sợ nhất chính là mấy khối nham thạch đủ lớn đó. Bị mấy nham thạch này
chính diện tông vào, vậy thì con tàu vũ trụ này nhất định sẽ bị hủy diệt.
Do đó đứa trẻ liền nghĩ
ra việc lợi dụng nguồn năng lượng được phân phối lại, tăng cường độ hỏa lực của
tàu vũ trụ, sau đó lại lợi dụng kỹ thuật bắn cao siêu của mấy bảo tiêu này, bắn
nát mấy khối nham thạch lớn đó.
Binh, cả con tàu vũ trụ
bị quăng đi mạnh mẽ, trời xoay đất chuyển, Griffiths tệ nhất, liền ói đến
choáng váng ngay tại chỗ. Sắc mặt lão già Phá Xa cũng vô cùng không tốt, chỉ có
hai người Diệp Trùng và Nhuế Băng vẫn giữ được tư thế ban đầu, chân giống như
mọc rễ vậy, đứa trẻ bị Nhuế Băng ôm trên tay, tình hình xem ra hình như cũng vô
cùng không tốt.
Không ngờ mấy tên bảo
tiêu xem ra giống như thùng rỗng này lúc này lại hung hãn vô bì, hỏa lực của
bọn họ duy trì ở trạng thái cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần nham thạch hơi lớn một
chút, một khi tiến vào xạ trình của bọn họ, bọn họ liền không chút do dự khai hoả.
Dưới tình huống con tàu tròng trành như vậy, bọn họ bắn vẫn cực kỳ chính xác.
Bộp bộp bộp, giống như
mưa rơi, toái thạch đánh trên vỏ giáp của tàu vũ trụ, giống như mưa đánh lên lá
chuối, nghe ra lại rất đặc sắc. Đáng tiếc chỗ này lại không có ai có tâm tình
thưởng thức.
Tiếng cảnh báo đột
nhiên vang lên, trong lòng Diệp Trùng kêu lộp cộp.