Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 1) - Chương 17 - Phần 1

Chương 17

Sát khí vừa
hiện (thượng)

Đúng như những gì chúng tôi bàn tính từ trước, My Trang thưa
với Hoàng thượng rằng do mình trượt chân rơi xuống nước, đương nhiên chẳng còn
ai nghi ngờ gì nữa. Huyền Lăng tỏ lòng an ủi, số lần đến thăm My Trang nhiều
hơn hẳn. Sức khỏe của My Trang mau chóng hồi phục nhưng vì tỷ ấy quyết tâm chờ
cơ hội hành động nên chỉ yên lặng đợi thời cơ mà không lộ vẻ gì khác lạ. Phía
Hoa Phi cũng sóng yên biển lặng, không có thêm hành động gì.

Ngày Mười tám tháng Tư năm Càn Nguyên thứ mười ba, tôi được
tấn phong làm tòng tứ phẩm Uyển nghi. Tuy chỉ mới thăng được thêm một cấp,
nhưng nói gì thì nói, đó cũng là một việc vui mừng, khiến danh tiếng của tôi từ
mùa xuân đến giờ càng thêm phần vang dội. Qua đợt viếng thăm chúc tụng, hậu
cung vẫn duy trì bề ngoài bình tĩnh và hài hòa như trước. Tôi tạm thời thở phào
nhẹ nhõm.

Gần đến tháng Năm, thời tiết càng lúc càng nóng nực. Cơ thể
tôi vốn đã khỏe hẳn từ lâu nhưng Huyền Lăng không yên tâm, vẫn thường lệnh cho
Ôn Thực Sơ kê thuốc bổ ích khí dưỡng thân cho tôi tẩm bổ.

Hôm nọ, tôi ngồi một mình ngoài hành lang, ngắm nghía hai
ang cá vàng do phủ Nội vụ vừa đưa tới, ang lớn làm bằng sứ xanh Cảnh Đức, bên
trong trồng mấy cây sen non chỉ lớn bằng bàn tay con nít, xanh mơn mởn, khiến
người nhìn qua cũng phải mê tít. Dưới lá sen có nuôi mấy con cá vàng ánh đỏ,
sóng xanh như ngọc biếc, lá sen như lọng che, cá đỏ ung dung bơi lội, nhìn thật
thích mắt.

Bội Nhi nhìn tôi ung dung, khoan thai cho cá ăn, chợt nghĩ
ra một chuyện, hậm hực kể: “Vị Dư Canh y đó thực quá đáng! Nghe nói từ khi thất
sủng phải rời khỏi Hồng Nghê các, suốt ngày cứ oán hận, nguyền rủa tiểu chủ,
còn lôi những lời xấu xa, bẩn thỉu ra nhục mạ tiểu chủ.”

Tôi dùng ngón tay nhón lấy ít thức ăn rắc vào trong ang,
bình tĩnh nói: “Mặc kệ ả! Ta hành xử không thẹn với lương tâm, có nguyền rủa
thế nào cũng chẳng linh nghiệm đâu.”

Bội Nhi thưa: “Chỉ có điều, những lời ả nói thực sự rất khó
nghe. Hay nô tỳ gọi người đến niêm phong nơi ở của ả lại, hoặc bẩm báo với
Hoàng hậu.”

Tôi phủi sạch thức ăn cho cá còn dính trên tay rồi lắc đầu.
“Không cần tốn thời gian cho loại người đó làm gì.”

“Tiểu chủ quá nhân hậu rồi!”

“Có thể tha được thì cứ tha. Ả thất sủng, trong lòng khó
tránh khỏi bất bình, thời gian sau sẽ ổn thôi!”

Vừa khéo Hoán Bích bưng thuốc đến, thưa: “Tiểu thư, thuốc đã
sắc xong, có thể uống được rồi!”

Tôi bưng chén thuốc, hớp một hơi rồi chau mày, than: “Mấy
ngày nay, dường như thuốc có vị chua hơn trước.”

Hoán Bích khuyên: “Chắc Ôn đại nhân mới thêm vào các vị
thuốc này nên chua hơn một chút.”

Tôi “ừ” một tiếng, chau mày, từ từ uống cạn chén thuốc rồi
dùng nước trong súc miệng. Tôi ngồi chơi thêm một lát, cảm thấy ánh nắng chiếu
vào khiến tinh thần hơi hoảng hốt, bèn lệnh cho Hoán Bích đỡ tôi vào trong nghỉ
trưa.

Hoán Bích cười nói: “Hai ngày nay, tiểu thư thích ngủ thế,
vừa thức dậy chưa được bao lâu đã muốn đi nghỉ trưa rồi, chắc do dạo này mệt
mỏi quá!”

“Hẳn là vậy! Trước giờ chỉ nghe nói đến mỗi câu: “Giấc xuân
không buồn thức”, hóa ra gần đến hè thì người lại càng dễ uể oải hơn.”

Ngoài miệng nói đùa như thế nhưng trong lòng lờ mờ cảm thấy
có gì đó không ổn, tôi dừng bước, hỏi: “Hoán Bích, từ khi nào ta bắt đầu ham
ngủ thế này? Có phải từ mấy ngày trước không?”

“Đúng vậy! Năm, sáu ngày trước, tiểu thư bắt đầu hay mệt
mỏi, một ngày mười hai canh giờ thì đã ngủ đến năm, sáu canh rồi. Hôm trước,
Hoàng thượng ghé qua, mặt trời đã lên được ba con sào mà người vẫn còn say ngủ,
Hoàng thượng không cho bọn em đánh thức người dậy...” Nàng ta nói đến đó thì
đột nhiên ngừng lại, mặt dần lộ vẻ vừa nghi hoặc vừa bất an.

Tay tôi dần cảm thấy có chút lạnh giá, hỏi lại: “Ngươi cũng
thấy có chỗ không ổn phải không?”

Hoán Bích vội buông tay tôi ra. “Tiểu thư khoan ngủ đã. Nô
tỳ lập tức đi mời Ôn đại nhân đến đây.”

Tôi vội dặn thêm: “Đừng làm kinh động đến người khác, cứ nói
là mời Ôn đại nhân đến thỉnh mạch bình an thôi!”

Tôi bước từng bước vào Noãn các, ngồi xuống, hoa văn trên
tấm trải bàn dệt từ gấm lấp lánh ánh hào quang lành lạnh. Tôi túm chặt lấy tấm
khăn trải, sau lưng tựa hồ mọc đầy gai nhọn, đâm vào da thịt nhức nhối, buộc
tôi phải ngồi ưỡn thẳng lưng.

Cuối cùng Ôn Thực Sơ cũng đã đến nơi, vẻ mặt của hắn khá
trấn tĩnh, thò tay đặt lên cổ tay tôi bắt mạch, hồi lâu không nói tiếng nào.
Sau đó, hắn rút ra một cây kim bạc vừa mỏng vừa nhỏ, thưa rằng: “Thần có tội,
xin tiểu chủ cố nhịn đau một chút.”, rồi châm vào một huyệt trên tay tôi. Hắn
làm rất nhẹ, tôi chỉ thấy hơi ê ẩm một chút chứ chưa đến nỗi đau đớn. Ôn Thực
Sơ vừa khẽ day day kim bạc vừa giải thích với tôi: “Huyệt này gọi là huyệt Hợp
Cốc, nếu tiểu chủ chỉ mệt mỏi, thích ngủ bình thường thì sẽ không có chuyện gì,
nếu là do thuốc thang gây ra thì kim bạc châm vào đây sẽ đổi màu.”

Chẳng bao lâu sau, hắn rút kim bạc ra, giơ lên ánh mặt trời
xem xét hồi lâu rồi thưa: “Đúng là phương thuốc mà thần kê nhưng đã bị người
khác thêm vào thứ gì đó.” Hắn đưa kim bạc ra trước mặt tôi. “Xin tiểu chủ nhìn
kĩ cây kim này.”

Tôi cầm cây kim lên chăm chú quan sát, quả nhiên bề mặt
chiếc kim bạc như bị phết lên một lớp sơn màu xanh nhạt. Tay tôi run rẩy, kim
bạc rơi xuống lòng bàn tay hắn. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: “Thêm vào thứ
gì? Độc dược chăng?”

“Không phải! Có người đã tăng thêm phân lượng của vài vị
thuốc vốn rất ít dùng trong đơn kê của thần. Người dùng thuốc này hết sức cẩn
thận, tỉ mỉ, lượng thêm vào rất ít, do vậy, dù thần ngày ngày đến bắt mạch cũng
chẳng dễ gì phát hiện ra được. Chỉ có điều, tuy ít ỏi thật nhưng nếu theo lượng
thuốc này mà uống hằng ngày, trước tiên tiểu chủ sẽ cảm thấy tinh thần uể oải,
thèm ngủ, không quá nửa năm thì thần trí bắt đầu thất thường, chẳng khác gì
phát bệnh si ngốc.”

Khuôn mặt tôi hẳn đã hoàn toàn biến dạng vì sợ hãi, tôi có
thể cảm nhận được chiếc áo lót bó sát người bị mồ hôi lạnh dính bết, ướt đẫm.
Trong lòng vừa sợ vừa hận nhưng tôi ngoài mặt vẫn miễn cưỡng nở nụ cười. “Quả
nhiên là coi trọng Chân Hoàn ta, dùng đến cả thủ đoạn này để đối phó với ta!”

Ôn Thực Sơ vội an ủi: “Tiểu chủ yên tâm, cũng may là phát
hiện ra sớm, chỉ mới uống được mấy ngày, giờ điều dưỡng kịp thời thì sẽ không
có hại gì cho cơ thể.” Hắn chầm chậm cất kim bạc vào túi, lo lắng nói: “Rõ ràng
là muốn từ từ đưa tiểu chủ vào chỗ chết, thủ đoạn quá sức tàn độc mà!”

Tôi thở dài than: “Tranh sủng chốn hậu cung vốn xưa nay
chẳng chừa thủ đoạn nào, đúng là muốn phòng cũng chẳng phòng được.” Tôi đổi sắc
mặt, quay sang Ôn Thực Sơ. “Nếu không phải nhờ đại nhân, chỉ e Hoàn Nhi chết mà
vẫn còn mơ màng, không hiểu lý do vì sao.”

Mặt Ôn Thực Sơ lộ vẻ hổ thẹn: “Cũng là do thần sơ sót nên
mới khiến tiểu chủ phải chịu khổ.”

Tôi dịu giọng an ủi: “Đại nhân không cần quá tự trách như
thế!”

Hắn trịnh trọng thưa: “Từ nay về sau, thuốc của tiểu chủ
thần sẽ cẩn thận gấp đôi, từ công đoạn bốc thuốc, sắc thuốc cho đến khi tiểu
chủ uống vào người, thần sẽ đều tự mình làm, không để bất kỳ ai nhúng tay vào.”

Tôi nghiêm mặt nói: “Hiện giờ, chuyện cần kíp nhất là phải
tìm bằng được kẻ nào muốn dùng độc hãm hại ta, để tránh về sau có chuyện tương
tự thế này xảy ra lần nữa.” Tôi cảnh giác liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hạ
giọng nói với hắn: “Có thể đem thuốc vào trong cung của ta, nhất định là người
hầu hạ bên cạnh ta. Ta cảm thấy cơ thể không khỏe bắt đầu từ cách đây mấy ngày,
tháng vừa rồi vừa khéo có mười mấy cung nữ nội giám mới được điều đến cung của
ta. Tuy ta đã dặn dò quản sự là Tiểu Doãn Tử và Cận Tịch để ý bọn chúng, nhưng
trong cung người đông việc nhiều, chỉ e hai người bọn họ cũng lực bất tòng tâm.
Theo ta thấy, chuyện này cần phải tập trung chú ý vào tiểu đám cung nữ và tiểu
nội giám mới mới được.”

“Thế tiểu chủ định làm thế nào?”

“Phải nhờ Ôn đại nhân cùng Hoàn Nhi diễn một vở kịch, vờ như
không có chuyện gì xảy ra, để tránh chuyện ngày hôm nay đánh rắn động cỏ, kinh
động đến kẻ đó.”

“Tất cả đều nghe theo lệnh của tiểu chủ.”

“Lưu Chu, ra mở cửa sổ, ta cảm thấy oi bức quá!” Lưu Chu
vâng lệnh ra mở của sổ, tôi đứng dậy đi ra đó, cao giọng nói: “Nếu Ôn đại nhân
đã bảo ta không sao thì ta cũng an tâm rồi.” Nói xong, tôi còn nháy mắt với
hắn.

Ôn Thực Sơ hiểu ý, lập tức lớn tiếng nối theo: “Là do dư âm
của mùa xuân nên khiến tiểu chủ cảm thấy uể oải, thèm ngủ thôi ạ, chuyện đó vốn
chẳng ảnh hưởng gì. Chi bằng nhân đó nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, điều dưỡng
thân thể cho khỏe.”

Tôi cười đáp: “Cảm ơn Ôn đại nhân đã phí công khám bệnh.”

“Hoàng thượng đích thân ra lệnh, tiểu thần tuyệt không dám
sơ sót!”

“Vậy phải phiền đại nhân vất vả mỗi ngày rồi. Lưu Chu, mau
tiễn đại nhân ra ngoài, ta phải nghỉ ngơi.”

Ôn Thực Sơ vừa ra ngoài, tôi lập tức gọi Tiểu Doãn Tử vào,
tỉ mỉ dặn dò hồi lâu, hắn gật đầu lia lịa vâng theo. Nói xong, tôi hạ giọng dặn
dò thêm: “Chuyện này xảy ra là do ngươi đã sơ sót. Bây giờ phải làm theo đúng
lời ta dặn, chú ý để tâm, tuyệt đối đừng đánh rắn động cỏ.” Tiểu Doãn Tử nghiêm
mặt vâng theo rồi vội vã lui xuống.

Tôi chỉ cần giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Đến buổi
chiều, Tiểu Doãn Tử đến gặp tôi, lén báo cho tôi biết, phát hiện ở chân tường
có một lỗ hổng nhỏ, dường như vừa mới được đào gần đây thôi. Tôi ngoài mặt
không lộ vẻ gì nhưng trong lòng biết rõ, có ý chỉ của Huyền Lăng, ngoại trừ Ôn
Thực Sơ và chính y ra, không ai khác được bước vào cung của tôi. Đám nội giám
và cung nữ hầu hạ tôi cũng chẳng có cơ hội ra khỏi cung, tất nhiên phải có
người giở trò bên ngoài để lén đưa thuốc vào trong.

Tôi dặn hắn: “Ngươi chỉ cần giả vờ không biết gì, cũng chẳng
cần tập trung để ý đến nơi đó. Sáng hôm sau, đến giờ sắc thuốc, bảo Tiểu Liên
Tử, Cận Tịch cùng ngươi để ý theo dõi, nhất định phải bắt tận tay day tận mặt,
buộc kẻ đó không kịp trở tay.”

Tiểu Doãn Tử nghiến răng: “Vâng ạ! Tiểu Liên Tử cũng có chút
võ công, tên tiểu nhân phản bội đó sẽ không đời nào chạy thoát được!”

Tối đến, tôi ngả người trên giường, nhìn qua tấm màn che
thêu hoa, ngắm ánh trăng trong trẻo như nước đổ xuống bên ngoài cửa sổ, lần đầu
tiên cảm thấy trong Đường Lê cung có ẩn giấu sát cơ hung ác, đáng sợ đang chĩa
mũi nhọn vào người tôi.

Dù tôi có cố ý đề phòng nhưng bất giác vẫn ngủ say sưa đến
khi mặt trời đã lên cao. Thuốc vẫn được dâng lên bình thường, vừa nhìn thấy bộ
dạng ảo não của bọn người hầu, tôi biết ngay là chưa tra xét được gì.

Tiểu Liên Tử thưa: “Bọn nô tài liên tục canh gác bên ngoài,
thuốc do Phẩm Nhi canh chừng nghiêm ngặt đến tận khi sắc xong, trong lúc sắc
thuốc không có ai khác đến gần, nói gì đến hạ độc.”

Tôi không khỏi sinh lòng ngờ vực, chẳng lẽ mình đã để lộ
điều gì khiến người ta phát hiện ra. Ngẩng đầu quét mắt nhìn qua Tiểu Liên Tử,
Tiểu Doãn Tử và Cận Tịch, Cận Tịch vội thưa: “Bọn nô tỳ đã vô cùng cẩn thận.
Lúc ấy, nô tỳ đứng ngoài phòng bếp dặn dò Tinh Thanh mấy món ăn chiều nay, Tiểu
Liên Tử chỉ huy đám tiểu nội giám quét dọn đình viện, Doãn công công kiểm tra
bốn bề như thường lệ, hoàn toàn không có chút tình hình bất thường nào.”

Tôi cầm bát thuốc lên, uống thử một ngụm, mùi vị vẫn hơi
chua chua như cũ. Trong lòng tôi vô cùng tức giận, nhổ thuốc xuống đất, hậm hực
quát: “Đồ giảo hoạt! Rốt cuộc vẫn hạ dược được!”

Đám Cận Tịch nghe vậy sợ hãi tái mặt, vội vã đồng loạt quỳ
xuống. “Nhất định là bọn nô tài không chú ý cẩn thận nên mới sơ sót như vậy,
xin tiểu chủ thứ tội!”

Tôi không gọi bọn họ đứng lên, chỉ nói: “Cũng không thể hoàn
toàn trách các ngươi được. Có thể bỏ thuốc lạ vào ngay dưới mí mắt mấy người
các ngươi mà không bị phát hiện, hơn nữa trong lúc ấy lại không có ai đến gần
ấm thuốc, bên trong nhất định là có gì đáng ngờ rồi!”

Tiểu Doãn Tử dập đầu một cái rồi thưa: “Nô tài chợt nghĩ ra
một chuyện, xin tiểu chủ cho phép nô tài ra bên ngoài một chút.”

Tôi gật đầu đồng ý rồi lệnh cho Cận Tịch và Tiểu Liên Tử
đứng dậy. Tôi nói với Hoán Bích: “Đem thuốc đổ vào thùng xí!” Hoán Bích vội làm
theo ngay, tôi hỏi: “Không ai nhìn thấy ngươi đổ thuốc đi chứ?”

“Không ạ, nô tỳ đổ hết vào thùng xí ở đằng sau, không có ai
nhìn thấy cả.”

Tiểu Doãn Tử mau chóng quay trở lại, tay cầm theo ấm thuốc
và thìa khuấy thuốc, thưa: “Nô tài nghĩ, nếu không phải có người đích thân ra
tay bỏ thuốc vào, vậy thì chỉ có thể giở trò trên mấy món đồ sắc thuốc này mà
thôi.”

Tôi gật đầu khen: “Nói cho cùng, ngươi cũng chưa hoàn toàn
hồ đồ.” Tôi thò tay cầm lấy thìa khuấy thuốc, chăm chú quan sát, chẳng thấy có
gì không ổn, bèn cầm ấm thuốc lên xem kĩ. Đây là ấm thuốc bằng đất sét tím ở
Dịch Châu, nguyên một màu tím sậm, hình dáng như quả dưa hấu, trên mặt ấm có
khắc bài từ của Vi Trang theo kiểu chữ thảo, phượng múa rồng bay, trông hết sức
tinh xảo.

Tôi mở nắp ra, soi lòng ấm dưới ánh mặt trời, hồi lâu cũng
không tìm được chỗ nào bất ổn. Tôi đặt ấm thuốc lên bàn, đang nghĩ bụng chẳng
lẽ Tiểu Doãn Tử tính sai, vừa định mở miệng đột nhiên ngửi thấy mùi chua chua
cực nhạt tỏa ra từ ngón tay vừa cầm nắp ấm khi nãy. Tôi lập tức cầm nắp ấm lên,
quan sát thật kĩ, màu của nắp ấm nhạt hơn màu của thân ấm một chút, nếu không
nhìn kĩ thì tuyệt không bao giờ để ý tới.

Tôi đưa nắp ấm cho Cận Tịch xem. “Ngươi ở trong cung nhiều
năm, hãy nhìn thử xem đây là thứ gì?”

Cận Tịch xem xét hồi lâu rồi thưa: “Nắp chiếc ấm này đã được
ngâm trong nước sôi có hạ dược sẵn, nắp ấm hút lấy nước thuốc, do đó mới đổi
màu.” Cận Tịch đưa ánh mắt dò xét nhìn tôi, thấy vẻ mặt tôi vẫn bình thường,
bèn tiếp tục thưa: “Chỉ cần thuốc của tiểu chủ sôi lên, chạm vào nắp ấm, chất
thuốc trong đó sẽ hòa ngay vào thuốc của tiểu chủ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3