Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 1) - Chương 17 - Phần 2

Hồi lâu sau, tôi mới cười lạnh một tiếng, nói: “Chiêu này tỉ
mỉ thật đấy! Hèn gì bọn ta có tra xét thế nào cũng không dò ra được kẻ nào đã
hạ dược, thì ra đã sớm chuẩn bị sẵn rồi!” Tôi hỏi Cận Tịch: “Những thứ này bình
thường do ai quản lý?”

“Vốn trước là do Bội Nhi quản lý nhưng hiện giờ là do Hoa
Tuệ, một cung nữ vừa tới lo liệu.”

Tôi “ừ” một tiếng rồi quay sang lệnh cho Tiểu Doãn Tử: “Khi
nãy ngươi cầm ấm thuốc ra ngoài, Hoa Tuệ có nhìn thấy không?”

“Ả không hề nhìn thấy.”

“Đem ấm thuốc đặt về đúng chỗ cũ, đừng để người khác nghi
ngờ. Sau đó, ngươi hãy đi hỏi dò lai lịch của Hoa Tuệ, xem ả từng làm việc ở
cung nào, hầu hạ vị chủ tử nào.” Tiểu Doãn Tử vội vâng dạ rồi cong đít chạy ra
ngoài ngay.

Hai canh giờ sau, Tiểu Doãn Tử quay trở về bẩm báo, Hoa Tuệ
vốn là cung nữ hầu cận Dư Canh y vừa bị phế truất, bởi Dư Nương tử bị hạ xuống
làm Canh y, cung nữ hầu cận bị điều đi không ít, Hoa Tuệ lúc ấy cũng bị điều ra
ngoài, sau đó lại được dẫn đến chỗ của tôi.

Lưu Chu thưa: “Tiểu thư, xem tình hình này thì ả ta muốn báo
cừu thù cho tiểu chủ cũ của mình rồi!”

“Giỏi cho tên nô tài trung thành với chủ cũ!” Tôi ra lệnh
cho Hoán Bích: “Xuống bếp lấy mấy mẩu than nóng đến đây, than phải đốt nóng đến
đỏ hồng rồi đặt vào phòng cho ta!”

Tôi không thèm quay đầu lại, dặn Tiểu Liên Tử: “Đi gọi Hoa
Tuệ lại đây, nói là ta có việc cần hỏi. Nếu ả có chút do dự thì cứ lôi ả đến!”
Tôi lạnh lùng nói: “Để ta đích thân thẩm vấn ả nô tỳ trung thành này mới được!”

Chẳng bao lâu sau, Hoa Tuệ theo sau Tiểu Liên Tử, chầm chậm
tiến vào phòng, Lưu Chu cất tiếng quát: “Tiểu chủ muốn gọi ngươi đến hỏi
chuyện, sao còn õng ẹo như thế, cứ như là có người muốn ăn thịt ngươi vậy!”

Hoa Tuệ thấy vậy, đành rảo bước đi lên, quỳ xuống trước mặt
tôi, rụt rè không dám ngẩng đầu. Tôi cố gắng đè nén cơn giận đang trào dâng trong
lồng ngực, tủm tỉm cười, nói: “Đừng sợ, ta chỉ có vài câu muốn hỏi nhà ngươi
thôi.”

Hoa Tuệ cúi đầu thưa: “Xin tiểu chủ cứ hỏi, nếu nô tỳ biết
thì nhất định sẽ hồi đáp.”

Tôi hòa nhã bảo: “Cũng chẳng phải chuyện gấp gáp gì. Cận
Tịch cô cô bảo với ta rằng ngươi làm việc không tồi, quản lý đồ đạc cũng đâu
vào đó. Ta rất vui lòng, đang nghĩ không biết nên thưởng món gì cho ngươi, để
những người khác biết ta thưởng phạt phân minh, từ đó mà làm việc chăm chỉ
hơn.”

Hoa Tuệ mặt mày hớn hở, ngẩng đầu thưa: “Tạ ơn tiểu chủ khen
thưởng. Đây vốn là việc nô tỳ phải làm!”

“Ngươi quả thực làm việc không tệ, có thể nói là đứng đầu
trong đám cung nữ mới tới.” Tôi thấy mặt ả không giấu được vẻ vui mừng, cố ý
dừng lại một thoáng rồi hỏi: “Trước đây ngươi từng làm việc ở cung nào, chủ tử
nhà ngươi sao lại nỡ lòng cho ngươi rời đi?”

Ả nghe tôi hỏi xong, sắc mặt hơi thay đổi, cúi xuống thưa:
“Nô tỳ vụng về, lúc trước sao có thể đi theo chủ tử nào tốt cơ chứ! Giờ có thể
làm việc ở chỗ của Uyển nghi đã là phúc đức tu suốt mấy kiếp của nô tỳ.”

Tôi bước lại gần ả ta, thò ngón tay út mang hộ giáp bằng
vàng ròng khảm men dài ba tấc ra, khẽ vuốt qua mặt ả, hộ giáp nhọn hoắt, lạnh
băng vạch ngang má của ả ta, cảm giác đau đớn khiến cơ thể của ả bất giác run
rẩy. Tôi không hề dùng sức, chỉ để lại một vệt đỏ ửng trên má của ả. Tôi cười
khẽ: “Dư Nương tử bị hàng xuống làm Canh y, quả thực không thể tính là một chủ
tử tốt. Nhưng mà ả đã ban ơn cho ngươi không ít phải không? Nếu không thì sao
ngươi dám làm chuyện đáng chém đầu như vậy trong cung của ta cơ chứ!”

Hoa Tuệ quỳ mọp sát đất, giọng nói run lẩy bẩy: “Lúc trước,
quả thật nô tỳ từng hầu hạ Dư Canh y nhưng nô tỳ thực tình không hiểu tiểu chủ
muốn nói tới chuyện gì.”

Giọng tôi chợt trở nên lạnh lùng: “Ngươi thực sự không biết
ta đang nói chuyện gì sao? Vậy thì nắp ấm sắc thuốc của ta đã xảy ra chuyện
gì?”

Hoa Tuệ thấy tôi hỏi đến chuyện nắp ấm thì sợ đến mức mặt
tái nhợt, không dám động đậy, hồi lâu sau mới nức nở thưa: “Nô tỳ thực tình
không biết, nô tỳ thực sự trung thành với tiểu chủ! Xin tiểu chủ minh xét cho
nô tỳ!”

Tôi lườm ả ta một cái, lạnh lùng nói: “Được rồi, cứ coi như
ta trách lầm nhà ngươi. Ngươi đã nói là trung thành với ta, vậy ta cho ngươi
một cơ hội bày tỏ lòng trung thành của mình.”

Tôi gọi Lưu Chu: “Đem than vào đây!”

Lưu Chu dùng kẹp gắp mấy viên than nóng đặt vào chậu dưới
đất, tôi dịu giọng: “Ngươi là người từng hầu hạ bên cạnh Dư Canh y, ta không
thể không đề phòng được. Nếu ngươi nói là nguyện trung thành với ta, vậy thì
tốt, chỉ cần ngươi dám tay không nắm viên than hồng này, ta sẽ tin ngươi trong
sạch và trung thành ngay lập tức, về sau nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Hoa Tuệ mặt tái nhợt, sững sờ, người cứng đơ như khúc gỗ,
Lưu Chu nhìn ả với vẻ chán ghét: “Còn không mau nhặt than lên!”

Cả gian phòng im phăng phắc, than cháy đỏ rực trong chậu,
tỏa ra hơi nóng nhẹ nhè rồi đột nhiên xoẹt nổ một tiếng, bắn ra mấy tia lửa
nhỏ, Hoa Tuệ sợ hãi, run bần bật. Ánh mặt trời ban trưa ấm áp chiếu rọi qua lớp
giấy dán cửa sổ, buông xuống người ả, trông ả như một xác chết không chút sinh
khí.

Tôi lẳng lặng cười mỉm, chăm chú nhìn ả. Hoa Tuệ run lẩy
bẩy, nằm phủ phục dưới đất, lết dần về phía chậu than. Không ai nói tiếng nào,
mọi người đều tập trung quan sát ả ta.

Tôi biết Hoa Tuệ đã làm chuyện này nhưng chẳng qua ả chỉ làm
theo lệnh mà thôi, tôi muốn ả tận miệng khai ra người đứng đằng sau sai phái ả.
Tôi ung dung cười, nói: “Không dám ư? Như thế mới thấy lòng trung thành của
ngươi dành cho ta thật là giả dối quá.”

Hoa Tuệ rón rén đưa mắt nhìn tôi, rồi lướt mắt nhìn mọi người
đang đứng trong phòng, chẳng ai trong số đó có ý muốn cứu ả cả. Ả thút thít nức
nở rồi từ từ thò hai ngón trỏ và ngón cái trắng nõn ra, chần chừ định cầm viên
than nhỏ nhất trong chậu. Một giọt nước mắt của ả nhỏ xuống viên than nóng hổi,
xoẹt một cái, khói trắng bốc lên mù mịt, khiến ả nghẹt thở, lập tức rụt ngón
tay lại, nước mắt càng nhỏ xuống nhiều hơn. Cuối cùng, một lần nữa Hoa Tuệ lại
thò hai ngón tay vào, nhắm tịt mắt rồi nhón lấy một viên than. Khi ngón tay của
ả chạm vào viên than nóng hổi, ả kêu the thé đầy đau đớn rồi quẳng viên than ra
thật xa, viên than lăn tròn, để lại một lớp bụi và tia lửa trên mặt đất.

Ngón tay của Hoa Tuệ máu thịt bầy nhầy, bốc mùi khét lẹt. Ả
cao giọng khóc lớn, lết gối lại, ôm chặt lấy chân tôi, vừa khóc vừa van vỉ: “Tiểu
chủ, xin tha mạng!” Lưu Chu và Hoán Bích mỗi người một bên nhưng chẳng kéo ả ta
ra được.

Tôi chau mày bảo: “Ta cứ tưởng ngươi gan dạ lắm cơ đấy, đến
chuyện hạ dược vào thuốc của ta cũng dám làm, sao lại không có gan cầm một viên
than cơ chứ!”

Hoa Tuệ vừa khóc vừa van xin: “Tiểu chủ tha mạng, nô tỳ sẽ
không dám làm vậy nữa!”

Tôi trầm giọng hỏi: “Vậy mau khai thật ra, nếu có nửa lời
giả dối, ngươi sẽ bị kéo ra ngoài đánh cho chết ngay lập tức, ngươi có bị đánh
chết thì cũng chẳng có ai dám đến hỏi ta nửa câu đâu!”

“Trước khi đến Đường Lê cung, quả thực nô tỳ có hầu hạ bên
cạnh Dư Canh y, vì Dư Canh y phạm tội, không cần nhiều người hầu hạ nữa nên nô
tỳ được điều ra ngoài. Hôm trước khi nô tỳ đến Đường Lê cung, Dư Canh y gọi nô
tỳ lại, thưởng cho nô tỳ rất nhiều vàng bạc, buộc nô tỳ phải vâng theo làm việc
cho người. Nô tỳ... cũng là nhất thời hồ đồ, xin tiểu chủ tha thứ, xin tiểu chủ
tha thứ!” Nói rồi, ả vừa khóc vừa dập đầu lia lịa.

Tôi nói với giọng lạnh như băng: “Ngươi cứ nói hết những gì
ngươi biết. Đây là cơ hội cho ngươi lấy công chuộc tội. Nếu còn giấu giếm nửa
phần, ta quyết sẽ không tha cho ngươi!”

“Dư Canh y bảo nô tỳ không cần quan tâm đến chuyện gì khác,
chỉ cần hạ dược vào thức ăn, nước uống hay thuốc của tiểu chủ là được. Ngay đêm
vừa tới Đường Lê cung, nô tỳ đã đào một lỗ hổng dưới chân tường theo lời dặn
của Dư Canh y. Dư Canh y có dặn dò điều gì hay muốn đưa thứ gì vào thì đều có
người nhét mẩu giấy vào lỗ hổng dưới chân tường, nô tỳ chỉ cần làm theo là
được.”

Cận Tịch nghiêm mặt, hỏi: “Vậy thuốc này cũng được đưa vào
theo cách đó phải không? Cũng là Dư Canh y dạy ngươi trò nhúng nắp ấm vào nước
thuốc đun sôi chứ gì?” Hoa Tuệ khóc lóc, gật đầu thừa nhận.

Tôi ngẩng đầu cười lạnh. “Các ngươi tận tai nghe thấy rồi
đó, hết trò này đến trò khác, chỉ chờ để đưa ta vào chỗ chết! Nếu không phải
phát hiện được từ sớm, chỉ e ta đến chết cũng chẳng biết vì sao mà chết! Có thể
thấy chúng ta hồ đồ đến mức nào rồi!”

Mọi người đồng loạt quỳ mọp xuống đất, cúi đầu sợ hãi không
dám cả thở mạnh. Tôi nói: “Đứng lên đi! Vấp ngã rồi sẽ học khôn thôi. Các ngươi
có mấy người đều đã là lão nhân trong cung rồi, không ngờ bị người qua mặt như
thế mà cũng không biết, chẳng phải chúng ta sống quá thành thực hay không!”

Tôi quay sang hỏi Hoa Tuệ: “Trong cung còn có kẻ nào đồng
đảng với ngươi nữa không?”

Hoa Tuệ sợ hãi dập đầu bình bịch, thưa rằng: “Không còn ai
nữa, không còn ai nữa!”

“Vậy khi nào Dư Canh y lại đưa giấy vào dặn dò ngươi tiếp?”

Hoa Tuệ còn đang do dự chưa đáp lời, Lưu Chu đứng bên lập
tức quát: “Tiểu Liên Tử, vạch miệng nó ra, nhét hết số than trong chậu vào!”

Tiểu Liên Tử “vâng” một tiếng rồi giả vờ muốn vạch miệng của
Hoa Tuệ ra để đổ than vào. Hoa Tuệ sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, nhưng
không dám khóc lớn chỉ đành lăn lộn khắp đất, tìm cách né tránh, liên tục kêu
la: “Tôi nói, tôi nói!”

Lúc ấy, tôi mới lệnh cho Tiểu Liên Tử thả ả ta ra, bình tĩnh
nói: “Hãy ngoan ngoãn nói cho rõ ràng đi!”

“Dư Canh y cứ cách ba ngày lại cho người để thuốc trong hốc
tường, nô tỳ sẽ tự đi lấy về.”

“Ba ngày một lần, vậy không phải là đêm nay sao? Ngươi hay
đi lấy thuốc lúc nào, có ám ngữ gì hay không?”

“Vào canh một ạ! Khi nghe thấy bên ngoài cung có tiếng chim
đỗ quyên kêu hai tiếng, nô tỳ cũng bắt chước tiếng đỗ quyên, kêu hai tiếng đáp
lại.”

“Ngươi đã nhìn thấy kẻ đem thuốc đến chưa?”

“Vì cách một bức tường nên nô tỳ chưa nhìn thấy lần nào, chỉ
biết đó là tay đàn ông, lòng bàn tay bên phải có một vết sẹo.”

Tôi hất mặt về phía Hoa Tuệ, lệnh cho Tiểu Liên Tử: “Trói ả
lại, nhốt vào kho, dùng vải nhét vào miệng. Chỉ cần bảo rằng ả trộm vòng ngọc
của ta rồi bị bắt tại trận. Tìm thêm hai tiểu nội giám khỏe mạnh trông chừng ả,
không cho ả làm bừa, nếu ả bỏ trốn hoặc tự tử chết thì bảo người canh chừng ả
mang đầu đến gặp ta!”

Mặt Hoa Tuệ lộ vẻ khiếp hãi, ả nhìn tôi chằm chằm, tôi nhìn
sang ả, nói: “Yên tâm đi, ta không cần mạng của ngươi đâu!” Tiểu Liên Tử nhanh
tay trói ả, tống vào nhà kho. Tôi bảo Hoán Bích đóng cửa phòng lại rồi nói với
Cận Tịch: “Đêm nay ngươi đóng giả Hoa Tuệ đi lấy thuốc.”, lại trầm giọng dặn dò
Tiểu Doãn Tử: “Gọi Tiểu Liên Tử và vài nội giám khỏe mạnh, đêm nay chúng ta sẽ
ngồi đây ôm cây đợi thỏ.”

Sắp xếp xong đâu vào đó, thấy mọi người đều tự lui xuống,
Lưu Chu đứng bên cạnh tôi, nhỏ giọng thưa: “Giờ biết là Dư Canh y ra tay, tiểu
chủ đã nghĩ được cách nào để đối phó lại chưa ạ?”

Tôi nhìn ánh chiều tà khuất dần về phía tây bên ngoài cửa
sổ, ngoài vườn hoa lựu vừa chớm nở. Loại hoa này vốn đỏ rực như lửa, dưới ánh
tà dương ứa máu, những đóa hoa lửa này trông như đang rực cháy, xen lẫn giữa
những lớp lá xanh dày mơn mởn, càng thêm phần chói mắt. Gió nhẹ lướt qua, lá
cây trong vườn kêu xào xạc, hơi nóng chập chờn như muốn áp sát lại. Thế nhưng
người tôi như được bao phủ bởi một lớp khí lạnh mỏng manh, đang từ từ ngấm sâu
vào cơ thể.

Tôi bất giác chống tay vào cửa sổ, thở dài một hơi. “Dù ta
có bỏ qua cho người khác, người khác cũng chẳng chịu bỏ qua cho ta!”

Hàm răng trắng muốt của Hoán Bích cắn nhẹ lên vành môi hồng
nhạt, mắt hạnh mở to: “Tiểu thư vẫn còn muốn nhẫn nhịn hay sao?”

Tôi dùng hộ giáp lần theo đường khắc hình chiếc lá trong mẫu
hoa văn mẫu đơn liền cành chi chít trên cửa sổ bằng gỗ lê, sột sà sột soạt
nhưng miệng vẫn lặng yên, không nói một lời. Làn gió chiều nhẹ nhàng phớt qua
từng lỗ chân lông mượt mà trên gương mặt còn căng cứng sau chuyện vừa xảy ra
của tôi. Sắc trời càng lúc càng tối, ánh sao lờ mờ bắt đầu xuất hiện. Tôi lẳng
lặng hít sâu một hơi, co tay lại, nói: “Người khác đã kề đao vào cổ ta, hoặc là
ta chìa cổ ra chờ chết, hoặc là ta phải phản công lại. Chẳng lẽ ta còn có thể
nhẫn nhịn hay sao?”

Lưu Chu đỡ lấy tay tôi, thưa: “Tiểu chủ quyết tâm được vậy
là tốt, nô tỳ và Hoán Bích nhất định thề chết bảo vệ tiểu thư.”

Tôi chầm chậm thở hắt ra một hơi. “Nếu không muốn xảy ra
cảnh người là đao thớt, ta là thịt cá, chỉ còn cách dùng hết sức tranh giành
một phen.”

Trong lòng tôi hiểu rõ, trong hậu cung, không được sủng ái
thì phải nhẫn nhịn, được sủng ái rồi thì phải biết tranh giành. Nhẫn và tranh
chính là kim chỉ nam cho cuộc sống của mọi nữ nhân trong hậu cung. Theo tình
thế hiện giờ, tôi không muốn tranh cũng chẳng được.

Tôi thò tay, chỉnh lại cây trâm vàng sắp tuột khỏi đầu, hỏi:
“Hôm nay Hoàng thượng đã lật thẻ chưa? Là ai thị tẩm?”

Lưu Chu đáp: “Là Hoa Phi.”

Tôi đáp khẽ: “Biết rồi, gọi người đem thức ăn lên thôi. Phải
ăn no thì mới có sức để đối phó với mọi rắc rối đêm nay.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3