Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 62

CHƯƠNG 62

TÌNH NỒNG

Thu Địch Phỉ hỏi xong thì quay
người đi vào phòng, Mộ Thiên Sơn đang ngồi trên giường vận công chữa thương, cảm
giác thê tử tiến vào thì vội thu công.

Đưa tay ôm Thu Địch Phỉ vào lòng,
Mộ Thiên Sơn ôn nhu hỏi: “Thu nhi còn có gì muốn hỏi sao?”

Nói phu quân nàng là giun đũa
tinh chuyển thế quả không sai mà, biết rõ nàng nói chuyện với đội hình cầu vồng
xong, thế nào cũng nảy sinh nghi vấn.

Thu Địch Phỉ cọ xát trong ngực Mộ
Thiên Sơn, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

“Đại ca, thương thế của ngươi có
nặng hay không? Ngực có đau không?” Thu Địch Phỉ tràn đầy đau lòng hỏi.

“Không quan trọng, qua mấy ngày
sẽ tốt thôi.” Mộ Thiên Sơn nhu tình tràn ngập, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đặt trước
ngực mình: “Thu nhi, đại ca đau lòng không phải vì bị thương mà vì không nhìn
thấy ngươi.”

Thu Địch Phỉ cảm thụ được nhịp
tim của hắn dưới bàn tay mình, hai mắt phiếm lệ, rầu rĩ gọi “Đại ca” rồi không
nói gì thêm.

Mộ Thiên Sơn nắm tay Thu Địch Phỉ
nhẹ giọng hỏi: “Thu nhi, đại ca hỏi ngươi, ngươi trúng độc ngày thứ bảy, về sau,
đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao nói ngươi đã quên hết những chuyện trước
kia?”

Thu Địch Phỉ nghĩ nghĩ rồi nói:
“Ngày đó ta cùng sư phụ chết tiệt thương lượng, để đề phòng đại ca không nghi
ngờ mới sáng tạo ra nhân vật Nam Hải thần ni, chủ ý là muốn lừa ngươi rời khỏi
Bách Hoa cốc, sau đó ta sẽ trốn vào một góc chờ chết. Sau khi ta chết đi, sư
phụ sẽ lặng lẽ đem ta đi chôn, chờ vài năm sau, khi đại ca đã dần quên ta thì
báo tin ta đã chết, khi đó ngươi sẽ không còn ý định tự sát nữa.”

Mộ Thiên Sơn nghe đến đó, hai
hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt tĩnh mịch không đáy nhìn Thu Địch Phỉ, tiếng
thở dài tràn ra bên môi: “Thu nhi! Đừng nói vài năm, cho dù đã qua mười sáu năm
mà ngươi không còn ở nhân gian thì đại ca sao có thể sống một mình? Chỉ sợ tới
lúc đó chôn theo chúng ta sẽ nhiều hơn mấy người a”. Gia muốn chết, ai dám cản
trở thì đi cùng luôn đi.

Thu Địch Phỉ bị những lời của Mộ
Thiên Sơn làm cho tâm thần nhộn nhạo, rung động không thôi.

“Đại ca! Ngươi cần gì phải làm
thế. Ta không phải thiên tư quốc sắc, ngươi sao phải khổ như vậy?” Nói xong
nước mắt đã không kiềm được mà tuôn rơi.

“Thu nhi, đại ca hỏi ngươi, nếu
như đại ca đi, ngươi sẽ như thế nào?”

Thu Địch Phỉ suy nghĩ, hiểu rõ
tâm tư của Mộ Thiên Sơn: “Nếu đại ca đi, ta nhất định cũng sẽ theo chân đại ca
cùng đi.”

Tình đã thâm sâu nồng đậm thì
sinh tử cùng nhau.

Mộ Thiên Sơn hai mắt bừng sáng
nhìn Thu Địch Phỉ, nghe những lời của nàng, nội tâm tràn ngập yêu thương say
đắm, ấm áp khôn cùng, theo lời mách bảo của trái tim mà cúi đầu xuống, ôn nhu
hôn sâu một lúc lâu rồi mới hỏi tiếp: “Sau này lão già chết tiệt nói khi hắn
tới Bách Hoa quật tìm ngươi thì đã không thấy ngươi ở đó, đã xảy ra chuyện gì?”

Thu Địch Phỉ nhíu mày đáp: “Ta
tới Bách Hoa quật không bao lâu thì đã lâm vào hôn mê, không biết gì, cảm giác
là mình đã chết, không biết qua bao lâu, khi ta tỉnh lại thì đã thấy trước mặt
mình có một vị tuyệt mỹ công tử?”

Chưa nói hết đã bị cắt ngang.

“Tuyệt mỹ công tử?” Thanh âm của
Mộ Thiên Sơn lộ ra sự mất hứng và khó chịu.

“Ách... Kỳ thật, là nam tử lớn
lên giống như mỹ nữ á...” Thu Địch Phỉ vội thay đổi phương thức miêu tả.

Lúc này Mộ đại gia lòng dạ hẹp
hòi mới giãn hai hàng lông mày ra, chịu nghe tiếp.

“Sau đó ta cũng hiểu sao khi tỉnh
lại, đã có tri giác thì lại không nhớ rõ những chuyện trước kia, khi đó Lạc Y, chính
là nữ tử ngươi sai Hoa Bách Hoa họa hình đó, nàng nói cho ta biết ta đang ở Chí
Tôn lâu, còn nói ta tên Tử Hà, là của tuyệt... ách là hôn thê của tên nam tử
lớn lên như mỹ nữ Vân Tố, lâu chủ Chí Tôn lâu.”

Đang nói lại bị cắt ngang.

“Vị hôn thê?!” Thanh âm của Mộ
đại gia nồng đậm mùi giấm và có chứa hơn tấn hỏa dược.

Hừ, nam nhân lớn lên như mỹ nữ, lẽ
ra phải thích nam nhân mới đúng, làm gì còn có vị hôn thê? Vô sỉ, cầm thú, súc
sinh, đại gia súc...

“Ách... bọn hắn là muốn gạt ta
nên mới nói vậy, đại ca, ngươi yên tâm, Vân Tố hắn không dám dụng vào ta”. Hắn
dám đụng vào ta, ta sẽ nói, sẽ hỏi, sẽ làm hắn phát điên a.

“Bọn hắn chăm sóc ta rất tốt, lúc
đầu ta cũng tin lời bọn hắn nói nhưng trong lòng vẫn thấy rất kỳ quái, khi gặp
Vân Tố đều không muốn thân cận hắn, lúc hắn ngồi xuống cạnh ta, ta cảm thấy quá
mức gần gũi, sẽ tự giác mà cách xa ra một chút...”

Nói thế thì làm sao mà không bị
ngắt lời.

“Hắn ngồi cạnh ngươi? Còn rất
gần?” Hừ, mông cũng quá nặng rồi nha, đó là thê tử của người ta, là thê tử của
Mộ đại gia ta mà một tên bất nam bất nữ như ngươi cũng dám ngồi gần sao? Lão tử
bắt đầu nổi lửa rồi a.

“Ách... Không phải, thật ra là do
lúc ăn cơm, chỗ ngồi gần nhau mà thôi...”

Lửa giận tan biến.

“Vậy khi nào Thu nhi bắt đầu nhớ
lại những chuyện trước đây?”

Thu Địch Phỉ móc từ trong ngực ra
một khối khăn gấm nhìn Mộ Thiên Sơn nói: “Vốn ta vẫn một mực đần độn nhưng có
lần ta khiến cho Vân Tố phải phun trà xa, khi nhìn thấy hắn như thế trong lòng
ta đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc, cảm giác này làm cho nội tâm của ta ê
ẩm, sợ nhưng vẫn muốn xem, mỗi lần xem khiến lòng ta ê ẩm suốt nửa ngày. Ta
muốt biết tại sao lại có cảm giác kỳ quái như thế cho nên mỗi ngày đều nghĩ
cách làm cho hắn phải phun trà, rồi đến một ngày hắn dùng một cái khăn lau nước
trà dính trên người, lúc đó trong đầu ta bỗng nhiên chấn động. Chờ hắn rời đi, ta
lấy khối khăn gấm này từ trong người ra, một mực nhìn xem, nhìn riết rồi ta
liền nhớ ra mọi chuyện lúc trước.”

Thu Địch Phỉ ngẩng đầu, hai mắt
đẫm lệ mịt mờ nhìn Mộ Thiên Sơn

Phun trà là cảnh tượng lần đầu
tiên nàng và hắn gặp nhau, nàng giả ngu làm cho hắn phải phun ngụm trà sắp uống
trong miệng ra.

Khăn gấm, là trước khi hắn về nhà
đã đưa cho nàng khăn gấm thiếp thân của hắn.

Lòng chua xót, là mặc dù đã quên
mọi chuyện lúc trước nhưng tình kia khắc sâu trong tim lại không cách nào phai
mờ được.

Đau lòng là dù đã mất hết trí nhớ
nhưng tình đã thấm sâu vào xương cốt, mãi không thể quên, dù trong mông lung
vẫn luôn tưởng niệm.

Mộ Thiên Sơn nhìn kiều thê nước
mắt lã chã, nội tâm lại bắt đầu như có trăm vạn con kiến bò qua bò lại, nhốn
nháo, ngứa ngáy.

Cúi đầu xuống, dùng sức ngậm lấy
đôi môi anh đào ướt át, sở hữu âm thanh tiêu hồn, quấn quýt, dây dưa không chịu
dứt.

Mộ Thiên Sơn cảm thấy trong lòng
mình, trong thân thể mình, không có chỗ nào không bị dục hỏa cuồng đốt, ý nghĩ
muốn nàng mãnh liệt tới mức hắn gần như không thở nổi.

Đầu lưỡi quấn lầy chiếc lưỡi đinh
hương của nàng, lượn lờ, quấn quýt.

Cái gì mất trí nhớ, cái gì khôi
phục, cái gì cái này cái kia đấy, giờ phút này tất cả đều vứt sang một bên, đợi
đại gia ta thân ái với vợ yêu xong đã. Đại gia ta bây giờ không muốn tán gẫu, chỉ
muốn hảo hảo thương yêu nương tử một phen đã.

Khổng đại gia cũng đã có nói:
thực sắc tính giã thực sắc a.

Thánh nhân còn nói thế, người
phàm như ta còn chờ cái gì, nên động phòng thì động phòng, không lẽ đợi lúc
phòng trống mới động.

Vừa mới hôn xong, Thu Địch Phỉ
cảm giác hô hấp của mình như ngừng lại, hai má đỏ ửng nóng bừng, tay chân mềm
yếu nhưng trước ngực lại thấy lạnh.

Sao trước ngực lại thấy lạnh? Tại
sao?

Hai mắt mờ mịt cúi đầu nhìn xem, vừa
thấy đã “A” lên một tiếng, cả người xấu hổ ngượng ngùng.

Phu quân xấu xa a, hôn nàng còn
chưa nói, lại cởi bỏ áo ngoài của nàng nữa, vậy cũng chưa tính đi, hắn lại vén
vạt áo trong của nàng qua hai bên, thế cũng chưa nói, hắn lại còn vén áo yếm
của nàng lên... cái này cũng không tính đi, hắn còn đem bàn tay to lớn của hắn
đặt lên ngực nàng... vậy cũng không coi là gì đi, hắn còn vừa xoa vừa nắn, vân
vê... mà hết thảy cũng không tính đi, hắn lại còn cúi người xuống, hôn lên ngực
nàng... Tê dại quá, nóng quá... nàng như muốn tan chảy a...

Thu Địch Phỉ bị nụ hôn và những
cái vuốt ve của Mộ Thiên Sơn làm cho thở gấp liên tục, hai tay nhỏ bé nắm chặt
vạt áo trước ngực hắn, hàm răng trắng dùng sức cắn lấy môi, muốn cực lực kiềm
chế những âm thanh xấu hổ, không cho chúng thốt ra miệng.

Mộ Thiên Sơn ngậm lấy kiều nhụy
của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn mút hôn liếm rồi lại dùng lực mút như muốn
hút hết tư vị ngọt ngào, bàn tay vỗ về chơi đùa bên còn lại. Cảm giác mềm mại
ấm nóng từ lòng bàn tay truyền đến ngực hắn, làm cho lòng của hắn cũng muốn tan
chảy theo.

Thu Địch Phỉ cũng dẫn trở nên ý
loạn tình mê, hai mắt mờ mịt không tiêu cự, đầu ngả về sau ngẩng lên làm cho
ngực càng nâng cao hơn, như muốn mời gọi Mộ Thiên Sơn, như muốn tiến sâu hơn
vào trong môi miệng răng lưỡi của hắn.

Y phục trên người dần dần trút bỏ,
thân thể hoàn toàn trần trụi nhưng không thấy lạnh chút nào mà ngược lại càng
thấy nóng bừng, như bị lửa thiêu đốt.

Bàn tay của hắn vuốt ve trên da
thịt nàng, lưu luyến như không muốn rời, từng cái hôn nóng bỏng cũng không bỏ
sót một phần da thịt nào, không ngừng rơi vào cái bụng đã lùm lùm của nàng, đáy
lòng sinh ra cảm khái nồng đậm và thở dài. Cảm khái vì trong bụng nàng đã có
cốt nhục của hắn và nàng, thở dài là vì thân hình nàng mảnh mai như vậy mà lại
có thể mang theo một tiểu sinh mệnh mới.

Mộ Thiên Sơn hơi ngẩng đầu, thâm
tình nỉ non bên tai Thu Địch Phỉ: “Thu nhi... đừng bao giờ... rời xa đại ca
nữa.”

Thu Địch Phỉ toàn thân run rẩy, nước
mắt như trân châu rơi ra, ôm lấy cổ Mộ Thiên Sơn, e lệ đem môi mình dán lên môi
hắn, thanh âm nức nở: “Đại ca, ta rất nhớ ngươi, nghĩ tới ngươi là lại đau đầu,
đau lòng.” Đại ca cũng rất nhớ ngươi a.

Mộ Thiên Sơn trong nội tâm kích
động, đáy lòng tự nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc vô biên, như thủy triều dâng,
ào ạt xô bờ làm hắn hận không thể ngửa mặt lên trờ hét to một tiếng để phát
tiết cảm giác rung động và thỏa mãn.

Hé miệng lật ngược thế cờ, ra sức
gặm mút đôi môi anh đào mê người của nàng, đầu lưỡi tách hàm răng nàng ra tiến
sâu vào bên trong, quấn lấy lưỡi nàng, muốn hút hết những ngọt ngào trong miệng
nàng, hận không thể một ngụm ăn luôn nàng vào bụng, mà nàng cũng bắt chước hắn,
dùng lưỡi quấn lấy lưỡi hắn, ta sức mút, toàn thân run lên mãnh liệt, hô hấp
cũng như ngừng lại.

Mộ Thiên Sơn rút hết quần áo trên
người, đại chưởng trượt đến giữa hai chân nàng, ngón tay không ngừng trêu chọc,
vuốt ve u cốc thần bí vừa nóng vừa ẩm ướt, làm cho nàng thở dốc không ngớt.

Hắn nắm tay nàng đặt lên lửa nóng
của mình. Nàng thẹn thùng nhắm mắt, hai má đỏ bừng, hắn dạy nàng dùng bàn tay
nhỏ bé mềm mại vuốt ve phân thân của mình, chỉ dẫn từng chút một. Nàng vì lửa
nóng trong lòng bàn tay mà toàn thân run rẩy, vụng trộm mở mắt nhìn lén, tựa hồ
như phân thân của hắn hùng vĩ hơn so với mấy tháng trước.

Yết hầu bỗng nhiên trở nên khô
khốc, nuốt nước miếng một cái rồi ngẩng đầu, thoáng một cái liền tiếng đụng hai
tròng mắt thâm tình sâu không thấy đáy, ẩn nhẫn thở hào hể, ngón tay tiến sâu
vào u cốc, không ngừng trêu chọc rốt cục cũng làm cho nàng không kiềm chế được
nữa, bắt đầu bật ra tiếng ngâm nga.

Như có con gì đang bò trong thân
thể làm cho nàng toàn thân tê ngứa, nổi lên một tầng mồ hôi làm cho da thịt trở
nên óng ánh. Nàng bất an giãy dụa, vừa muốn thoát khỏi sự trêu chọc của hắn, lại
muốn để cho ngón tay quái ác kia đi vào sâu hơn, dừng lại bên trong nhiều hơn.

Nàng vì ngón tay của hắn mà kích
khởi dục vọng, hắn trong lòng bàn tay của nàng mà càng thêm cứng rắn.

Hắn rút ngón tay ra khỏi cơ thể
nàng cũng gỡ bàn tay của nàng ra khỏi người mình.

Hắn nằm ngửa tại trên giường, đặt
nàng lên người hắn, tách chân của nàng ra, một tay nắm lấy vòng eo mềm mại của
nàng, một tay vị lấy lửa nóng của mình, đặt tại giữa hai chân nàng, tìm đường
đi vào u cốc.

Tìm được lối vào, hắn dừng lại
một chút, sau đó hai tay nắm chặt eo nàng, chậm rãi dùng sức hướng nàng từ từ
ngồi xuống.

Cứng rắn của hắn nhanh chóng bị u
cốc cực nóng mà ẩm ướt của nàng bao phủ làm hắn thoải mái tới toàn thân run
rẩy.

Nàng bị nóng rực của hắn đột
nhiên tiến vào, có cảm giác thân dưới như căng ra, lửa nóng khiến nàng không
cách nào ức chế được mà phát ra tiếng ngâm nga vừa như thỏa mãn vừa như không
cách nào thừa nhận trận hoan ái này.

Hắn cắn răng ẩn nhẫn sợ làm bị
thương nàng cùng bảo bảo trong bụng nàng, không dám quá sức, không dám quá
nhanh, chỉ từ từ từng chút một tiếng vào, dùng thân thể của hắn va châm vào
thân thể nàng cũng dùng lòng hắn chạm vào lòng nàng.

Dần dần dùng sức, dần dần nhanh
hơn, tiếng rên rỉ của nàng cũng dày đặc hơn, hắn thở dốc nhiều hơn... cuối cùng
tất cả cuồng nhiệt, yêu thương đều hóa thành một cỗ nhiệt lưu mang hai người
đạt đến cao trào hạnh phúc.

Mộ Thiên Sơn ôm lấy Thu Địch Phỉ,
chăm chú nhìn nàng mệt mỏi muốn nhắm mắt ngủ, yêu thương vô hạn hôn lên trán
nàng, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Thu nhi... mới vậy đã buồn ngủ rồi sao?” Đại ca còn
có nhiều chuyện muốn hỏi, muốn nói a.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3