Cây Dâu Tằm - Chương 11 phần 1

Chương 11

SÁU TUẦN LỄ SAU

Bailey lùa món xà lách quanh
cái bát lớn bằng gỗ. Không phải tại món ấy ngon; bữa ăn trưa nói chung không tệ
lắm, nhưng nàng không để ý đến nó mấy, mà đang nhìn tập sách nhỏ quảng cáo bất
động sản trên chiếc bàn bên cạnh.

- Chỗ này người ta mua
cách đây hai ngày rồi, - người đại diện địa ốc đã bảo nàng thế cách đây một
tiếng đồng hồ.

Bailey đang ngồi trong
một nhà hàng ăn nhỏ xinh xắn ở Welborn, ăn trưa một mình.

Thật ra trên tờ giấy nhỏ
chỉ là một bức hình màu một cửa tiệm cách nhà hàng nàng đang ngồi ăn ba căn,
cũng không lớn hay nguy nga gì lắm, nhưng nàng và Janice và Patsy thấy thích
cửa hàng đó, rất thích. Giờ sao đây? Nàng tự hỏi, cầm tờ giấy có hình ấy lên
nhìn.

Cách đây độ năm tuần lễ,
Patsy đã gọi Bailey bảo cô ta phải đi Welborn, và hỏi Bailey có muốn cùng đi
không. Hôm ấy là ngày làm việc thường nên Matt đã đi làm, và ở nhà Bailey các
hũ mứt, các bình rượu đều đầy cả, nên nàng chẳng còn việc gì để làm. Ngay cả
việc truy tầm quá khứ của Jimmie cũng đã bị ngưng lại. Matt không tìm thấy gì
về người sở hữu nông trại này trên màn vi tính. Chuyện mua bán ngôi nhà này
chắc là đã được thực hiện sớm hơn các hồ sơ được cho vào kho dữ liệu của máy.

Khi Patsy lái xe đến,
Bailey không ngạc nhiên tí nào khi thấy Janice ngồi ở băng ghế sau. Nàng định
lên tiếng hỏi làm sao Patsy lại bảo Janice cùng đi, nhưng rồi lại thôi.

Trên suốt đoạn đường ba
mươi phút lái xe đến Welborn, Bailey đã trò chuyện với cả hai, cố tìm biết thêm
cuộc sống của họ trong khi cô giấu thật kĩ quá khứ của mình

Welborn đúng là một thị
trấn như Bailey từng mong đợi: Một thị trấn du lịch sầm uất với những cửa hàng cung cấp những thứ
cho giới nhà giàu. Trong khi ba người thả bộ dọc theo các đường phố và nhìn các
tủ kính bày hàng, Bailey thấy hài lòng là con đường xa lộ đã đi vòng qua
Calburn. Cho dù với tất cả cái vẻ của một thị trấn bỏ hoang, Calburn vẫn còn có
một cái gì thật, mà Welborn không có.

- Nên đến làm việc ở đây
và sống ở Calburn, - Bailey đã nói thế khi nhìn vào một tủ hàng bán sách loại
Thời đại Mới và đồ thủy
tinh.

- Làm thế họ sẽ có khả
năng xây dựng lại các ngôi nhà cũ, - Patsy nói.

- Calburn cần một cơ sở
làm ăn, một nơi để phụ nữ có thể làm được, - Janice nói. Giọng cô ta có chút
cay đắng làm Bailey phải đưa mắt nhìn sững cô ta.

Có lẽ câu nói trên đã làm
cho cả ba chợt có một suy nghĩ nào đó, và mười phút sau, khi họ nhìn thấy ở góc
cửa sổ một cửa hàng bán đồ lưu niệm với một tấm bảng nhỏ để “Bán”, không ai
bình luận gì cả. Nhưng khi họ đi ăn trưa, cũng một cửa hàng ăn Bailey đang ngồi
hôm nay, thì đề tài cửa tiệm rao bán nọ là đề tài duy nhất cả ba đề cập đến.

Janice bắt đầu câu
chuyện. Cô ta nhìn xuống tấm thực đơn lớn bọc plastic nói:

- Nếu có được một cửa
tiệm, chúng ta có thể bán tất cả những hũ mứt và đồ ngâm cô làm ra.

- Đồ thủ công mỹ nghệ, -
Patsy nói. - Tôi có thể thêu bất cứ thứ gì.

- Những chiếc rổ hàng lưu
niệm! - Janice nói. - Chúng ta sẽ có một cửa tiệm cho những chiếc rổ lưu
niệm ấy. Chúng sẽ chất đầy bên trong loại mứt, rau câu và các thứ cô làm.

- Và Patsy thêu đồ nữa, -
Bailey nói. - Có một lần bà nhà giàu nọ mà tôi biết được ông chồng tặng một con
rồng nhỏ có tên bà trên ấy, và tôi thấy bà ta thích món ấy hơn là những viên
kim cương ông ta cho nữa.

- Ông ta cho bà ấy kim
cương vì phạm tội, - Patsy nói.

- Thực sự là ông ta quả
có thế thật, - Bailey nói, rồi cả ba cùng cười lớn.

Ý tưởng mua một cửa tiệm
nhỏ trong ở cái thị trấn du lịch ấy càng lúc càng lớn lên. Đây là ba người phụ
nữ đang có trong tay quá nhiều thì giờ. Janice tuy có hai đứa con gái nhỏ,
nhưng Bailey được nghe là bà già của Janice hiện đang sống với hai vợ chồng,
nên mấy đứa nhỏ cũng có thể được bà nội săn sóc chu đáo như mẹ vậy. Khi Janice
cho Bailey biết điều này, nàng nhìn thấy trong đôi mắt cô ta thoáng hiện một
thứ gì đó, cũng giống như lúc cùng nàng xem nhà của Patsy trước đó. Bailey
chẳng biết thứ đó là thứ gì. Có lẽ tức giận, hay có lẽ đó là cảm giác của một
sự đầu hàng.

Lúc ăn trưa xong, thì ba
người đang nói chuyện về tiền bạc. Họ trở lại cửa tiệm nọ, vào bên trong, rồi
bắt đầu nghĩ cách sắp xếp lại cửa tiệm. Vào lúc ấy thì cửa tiệm này là một
trong nhiều cửa tiệm khác ở Welborn bán mỗi thứ một chút, không chuyên đặc biệt
một món hàng nào. Ở đấy có bán áo thun ngắn tay có in mấy chữ “Welborn,
Virginia”, có vài kệ chất đầy nến, ít đồ chơi trẻ em rẻ tiền. Người chủ tiệm từ
phía sau bước ra hướng dẫn họ đi xem, một phòng trưng bày nhỏ, xinh, mặt trước
có lắp kính, và phía sau là khu gồm ba phòng có thể dùng làm kho và nơi làm
việc. Người nữ chủ nhân nói:

- Trước đây, đây là cửa
hàng bán hoa.

Khi bà ta mở cửa sau đưa
họ ra một khu đậu xe lớn, thì lúc ấy cả ba người đứng thừ người, chớp mắt nhìn
ánh mặt trời, không biết phải làm gì tiếp theo. Họ biết đây là một khúc quẹo.
Họ sẽ về nhà quên hẳn chuyện này đi, hay tiếp tục theo đuổi.

Janice là người sẽ đưa ra
quyết định:

- Trước hết chúng ta phải
tìm hiểu thêm về sự cạnh tranh. Còn có cửa hàng nào khác ở Welborn bán rổ lưu
niệm không? Tôi chắc khu vực này không đủ rộng lớn để cho hai cửa tiệm kinh
doanh loại này. Cần có người đến gặp người đại diện công ty địa ốc để xem giá
cả ra sao, và một người khác nghiên cứu cách điều hành một cửa tiệm bán đồ lưu
niệm như thế.

Ngồi nghĩ đến buổi chiều
hôm ấy, Bailey mỉm cười. Janice giống như một viên trung sĩ chỉ huy diễn tập,
ra lệnh cho Bailey và Patsy, mỗi người một việc tiến hành ngay. - Patsy thì
chạy quanh đi thăm dò các cửa hàng khác, Bailey đến thư viện địa phương để tìm
hiểu những gì cần biết thêm trong khi Janice đến văn phòng công ty địa ốc nói
chuyện tiền bạc.

Đến sáu giờ chiều, khi họ gặp
lại nhau thì cả ba đã trao đổi đủ thứ tin tức. Patsy lái xe đưa họ về Calburn,
dừng lại trước cửa hàng bách hóa trên đường đi, thì câu chuyện vẫn không giảm
cường độ.

Về đến nhà, Janice cho
Scott biết ngay dự tính phụ trách sổ sách cho công ty mới của họ, Patsy thì bảo
Rick nàng sẽ là một vị giám đốc đầy sáng tạo, còn Bailey thì cho Matt biết nàng
dự tính thuê một giàn bếp thương mãi để có thể bắt đầu sản xuất những món ăn
ngon nhất với mức độ quy
mô hơn.

Giờ đây ngồi ngay trên
chiếc ghế trước đây đã cùng Janice và Patsy ngồi thảo luận công cuộc làm ăn,
nàng nhìn xuống tấm giấy quảng cáo nọ. Cửa tiệm ấy đã được bán ngày hôm qua, mà
không phải bán cho đám của nàng.

Ngày hôm ấy khi ngồi trên
xe về nhà. Cả ba đều là những người sung sướng nhất trên đời. - Bailey đã
cười đùa, cười thật sự lần đầu tiên sau nhiều năm tháng.

Đêm ấy, cả ba lại tiếp
tục chuyện trò trong máy điện thoại, Bailey nhận được số lần gọi đến gấp đôi
hai người kia, và Patsy và Janice không chịu trò chuyện với nhau nên nàng như
là người trung gian cho cả hai.

Và trong những ngày đầu
sau đó, những người đàn ông liên quan đến họ cũng tỏ ra rất nhiệt thành. Matt
tình nguyện sửa chữa lại cửa tiệm, Scott bảo ông ta sẽ hiến hai chiếc xe chở
hàng, chỉ mới sử dụng trong hai năm gần đây thôi, Rick, sở hữu ba trạm xăng và
theo lời Patsy, thì có thể sửa chữa mọi thứ, sẽ cung cấp xăng không tính tiền
cho mấy chiếc xe nọ, thêm phần tu bổ thêm. Patsy bảo là mấy đứa con trai của cô
ta sẽ lái xe đi giao hàng.

Trong suốt cả tuần lễ,
cuộc sống của Bailey trở nên sôi động hẳn với những lần gọi điện thoại liên
tục, những vụ dàn xếp
cần phải thực hiện, sách cần đọc và những cuộc tham khảo tài liệu trên mạng
websites. Nhờ Matt giúp, nàng đã biết dùng internet, trong một thời gian kỉ
lục.

Nhưng sau tuần lễ đầu,
mọi việc bắt đầu thay đổi. Janice đã gọi Bailey vào sáng thứ Hai, bảo Scott
đang gặp rắc rối với Sở thuế lợi tức, - nên rất cần cô ta giúp để chỉnh lại một
vài thứ. Cô ta bảo rất tiếc, nhưng Scott đã bảo Janice là người duy nhất trên
đời ông ta tin cẩn, và Janice hi vọng Bailey thông cảm. Hai ngày sau, Rick tổ
chức buổi tiệc sinh nhật cho Patsy và tặng cho cô ta một máy thêu có thể gắn
vào máy vi tính lập trình thêu các hình ảnh. Patsy bắt đầu dùng rất nhiều thì
giờ cho chiếc máy mới này, nên không có thì giờ để chuyện trò.

Đến sáng thứ Bảy, Matt
đem về một tin lớn. Chàng được công ty cũ yêu cầu vẽ một số thiết kế nhà để họ
có thể đem rao bán trên mạng websites. Trong quá khứ, những thiết kế bán trên
catalô phải nhẹ nhàng vừa phải, nhưng với hệ thống internet phổ biến toàn thế
giới, người ta có thể có được một sự lựa chọn rộng lớn hơn.

- Cô nghĩ thế nào? - Matt
đã hỏi Bailey.

Lúc ấy nàng đang ở trong
bếp, và trong tình trạng buồn chán do Janice và Patsy tạo ra. Nàng đã dự tính
dành cả ngày với cả hai bàn về công việc làm ăn mới, nhưng Patsy thì đang cố
sao lại hình con cọp trong một cuốn sách lên chiếc áo sơ mi cũ của một đứa con
trai, và Janice thì vùi đầu vào những khoản tài chính của Scott cách đây tám
năm.

Bailey hầu như không nhìn
bản phác họa mà Matt đang đưa cho nàng.

- Tôi ghét căn nhà bếp, -
nàng nói, rồi khuấy mạnh món soupe au piton đang sôi trên bếp.

- Hả? Nó có điểm gì trông
không được nào? Nó được gọi là “Nhà bếp của kẻ sành ăn”. Tôi ngại là cô thích
nó chứ.

- Tại sao mỗi khi đề cập
đến các nhà bếp là đàn ông các anh nghĩ là “lớn” ngang với “sành ăn”.

- Tôi có làm gì đâu mà cô
bảo là “đàn ông các anh”?

Bailey biết mình nói vậy
là không công bằng, nhưng chính người đàn ông đã kéo Janice và Patsy ra khỏi dự
án mà ba người đàn bà muốn làm.

Khi thấy Bailey không trả
lời, Matt nói:

- Cô nghĩ là mình có thể
vẽ kiểu một nhà bếp tốt hơn à?

- Nhắm mắt cũng vẽ được,
- nàng nói, môi mím chặt. Và rồi Matt đưa tập giấy kẻ ô vuông đến trước mặt
nàng. Mười phút sau, cả hai khom người lên bàn thiết kế, và Bailey vẽ kiểu lại
khu bếp trong họa đồ ngôi nhà của Matt.

Đó là công tác hiện hai
người đang làm. Matt đang tính đến chuyện làm một tập sách gồm các kiểu nhà, và
tạo riêng một websites cho mình. Nếu chàng có thể móc nối với một công ty lớn
như Hony Planner, chàng có thể cứ sống ở Calburn với công việc trên. Chàng đã
bảo Bailey cộng tác với mình trong công việc này như một người phụ trách thiết
kế khu nhà bếp.

- Lillian đấy à?

- Có gì vậy? - Bailey lơ
đãng trả lời, mắt vẫn không rời tờ giấy quảng cáo cửa tiệm nọ.

- Đúng là cô, phải không?
Khi vừa bước vào tôi đã biết mình có thấy cô trước đây rồi, nhưng phải mất một
thời gian tôi mới nhận ra cô là ai. Cô chắc cũng giống như tôi, đến đây để chữa
trị bằng suối nước khoáng à. Cứ tìm Andre. Anh ta rành lắm!

- Rất tiếc, - Bailey nói.
- Chắc bà đã nhìn lầm người rồi! Tôi là …

- Không, chắc mà. -
Arleen nhìn đăm đăm vào Bailey nói. - Trông cô bây giờ được quá. Thật vậy đấy.
Cô sụt bao nhiêu cân? 100 à? Hơn nữa? Và chiếc mũi của cô nữa!

Sửa nó lại chắc phải qua
năm sáu lượt.

Bailey chỉ trố mắt nhìn
người đàn bà nọ, đầu óc không ngừng xoay chuyển quanh những hậu quả của cuộc
gặp mặt này có thể sẽ đến. Arleen có thể bán mẫu tin mà bà vừa tìm thấy cho một
tờ báo lá cải và ngày mai là vấn đề trước nhà của Bailey chắc sẽ đầy nhóc các
phóng viên. Hay bà ta có thể …

- Cô đừng nhìn tôi như
thế chứ! - Arleen nói. - Tôi không có ý tiết lộ chút bí mật này của cô đâu nếu
cô muốn đi về quanh vùng quê trong bộ áo quần … như thế. - Dường như bà ta
không có đủ từ để mô tả cái quần vải thô và chiếc áo sơ mi ngắn tay của Bailey.
- Đây không phải là chuyện của tôi. Vả lại cô cũng biết một vài bí mật của tôi
nữa.

Nói đến đây Arleen cười
mỉm. Bailey từng bắt gặp hai lần Arleen ân ái với mấy anh chàng trẻ làm việc
cho Jimmie. Khi Bailey nói cho Jimmie biết chuyện trên, chàng đã cười hô hố
bảo. “Cái túi xách già ấy chắc ít nhất cũng đến 112 cân”. Arleen ném cái túi
xách Gucci lên bàn, rồi bắt đầu lục lọi bên trong. Bailey biết bà ta tìm thuốc
hút. Thuốc là và rượu là hai thứ bà ta không bao giờ chịu thiếu.

Đốt xong điếu thuốc, bà
ta liền nói:

- Cho tôi biết mọi chuyện
đi!

- Tôi không có ý định cho
bà biết chuyện gì cả. - Bailey nói và thấy đôi mày bà ta hơi nhướng lên.

- Vậy có lẽ cô muốn tôi
kể cho cô nghe những chuyện xảy ra với tất cả những người bạn của cô?

- Những người gọi tôi sau
khi Jimmie chết và bảo họ buồn rầu như thế nào về sự mất mát của tôi? Bà định
nói những người bạn đó à?

- Trời đất! - Arleen nói,
rồi kéo một hơi thuốc dài, nhìn Bailey qua làn khói. - Cô có được cái giọng nói
ấy từ lúc nào thế? Trước kia cô thường ngồi ở một góc phòng, chẳng nói gì cả.
Cô chỉ ngóng cổ chờ James.

Bailey cầm xách tay lên
nói:

- Có lẽ tôi nên đi.

- Vậy tôi sẽ bảo tên tài
xế của tôi theo dõi cô, - Arleen lặng lẽ nói. - Y là cựu nhân viên FBI đấy.

Bailey lại ngồi xuống
nói:

- Được rồi, thế bà muốn
gì?

- Thứ gì đó đã làm cho cô
trông đẹp ra, và giận dữ như thế.

- Tôi không giận! -
Bailey nói, rồi nhìn quanh nhà hàng ăn này như vắng hẳn khách, hạ giọng lặng lẽ
nói: - Tôi không giận. Tôi không biết điều gì làm cho bà có ý nghĩa đó.

- Để xem nào. Cô đã lấy
một người đàn ông ngủ với mọi cô gái rồi khi chết đi chẳng để lại cho cô chút
gì cả. Và giờ đây…

Một lần nữa, Bailey đưa
tay cầm cái xách lên, nhưng Arleen đã nắm chặt cổ tay nàng giữ lại:

- OK, tôi xin lỗi, -
chúng ta không nói về chuyện gì cả, - Bailey vẫn nửa đứng nửa ngồi và tay vẫn
đang bị Arleen nắm chặt. - Arleen, vậy bà muốn gì?

- Có thật là Jimmie chẳng
để lại gì cho cô cả không?

- A, tôi hiểu rồi, -
Bailey nói. - Bà muốn tiền.

Arleen nhún vai:

- Ai cũng có những nhu
cầu.

Khi thấy Bailey không
ngồi xuống lại, Arleen hạ thấp giọng nói:

- Hãy ngồi xuống và nói
chuyện với tôi. Tôi nhớ James. Tôi hứa không nói những chuyện tầm phào nữa.

Bailey biết mình nên rời
đi, nhưng có sức nào đó cứ giữ nàng lại. Một phần cũng vì nàng biết Arleen
nhiều, chưa bao giờ là bạn bè, nhưng bà ta là một trong những kẻ vẫn bám quanh
Jimmie. Chàng vẫn cho cái nhảm nhí của Arleen là thú vị “Và bà ta biết mọi
người”, Jimmie nói thế.

Bailey chầm chậm ngồi
xuống ghế lại.

- Được rồi. Bà muốn nói
về chuyện gì? - Nàng nói.

- Về cô, - Arleen nói. -
Tôi thật muốn biết cô làm sao mà người trông được quá như thế. Trước kia, khi
còn với James lúc nào cô trông cũng xấu tệ.

- Cám ơn. - Bailey nói. -
Bà cũng thế.

Arleen dựa người ra ghế,
hít một hơi thuốc, rồi nhìn Bailey vẻ thăm dò.

- Cô tức giận thật. Có
phải lúc nào cô cũng thế hay đây là điều mới mẻ.

- Tôi không… - Bailey
nói, rồi cũng dựa người ra ghế.

- Có phải là ông chồng
mới của cô? - Arleen hỏi.

- Điều gì khiến bà nghĩ
là tôi đã có một người chồng khác?

Câu hỏi làm Arleen bật
lên một tiếng cười ngắn. Bà ta không dám cười lớn, vì phổi đầy cả khí các bon,
nếu cười lớn sẽ ho, và ho không ngừng lại được.

- Này Lilian thân mến,
trước kia chúng tôi vẫn thắc mắc là cô có hiện hữu thật sự khi không có James
quanh đấy không. Bandy, cô còn nhớ ông ấy không, ông ấy thường bảo cô là con ma
và James đã trả tiền cho một người nào đó làm phép cho có. Ông ta bảo một nữ
phù thủy đã dùng pháp
thuật làm chú và từ đó sinh ra một người đàn bà mà tất cả những người đàn ông
như James cho là người vợ phải thế.

Bailey nhìn Arleen với
một vẻ kinh hoàng. Nàng từng nghe những lời thì thầm, những cái nhìn dán vào
mình, nhưng khi Jimmie có mặt chẳng có ai mở miệng nói gì về nàng.

- Nói tiếp đi, - Bandy
còn nói gì về tôi nữa?

- Ô, Lillian thân mến,
câu chuyện quả rất thú vị. Chắc cô cũng biết Bandy độc địa xấu xa như thế nào
rồi. Ông ta bảo chỉ có một con ma bị lấy mất hồn mới có thể là vợ một nhà tỉ
phú mà vẫn còn loay hoay đem bỏ cherry vào những chiếc lọ như cô đã làm. Ông ta
bảo là cô có đủ mọi thứ, nhưng tất cả những gì cô thật sự muốn là biến hẳn vào
bên trong James Manville, dĩ nhiên đó là điều James muốn cô làm. Vì thế mà
James đã thường giữ sôcôla cho cô mỗi khi cô sụt đi vài cân.

- Đó là quà tặng. Hầu hết
là những món quà để cám ơn, Jimmie đã bảo thế. - Bailey lơ lửng câu nói vì
Arleen đang nhìn nàng như muốn nói, sao cô ngây ngô đến thế.

- Có một lần Bandy nghe
James bảo gửi sôcôla cho cô. Bandy nói: Hình như Lillian đang ăn kiêng mà! Và
James đã cười lớn. Nhưng chắc cô cũng biết Bandy, mỗi khi ông ta nắm một chuyện
gì đó rồi, thì ông ta nhất quyết không chịu buông. Ông ta dễ dàng, tâng bốc cho
đến khi James chịu nói cho ông ta nghe tại sao anh thích có một cô vợ xinh đẹp.
Tôi còn nhớ rất rõ đêm ấy. Chúng tôi lúc ấy đang nằm bên một chiếc du thuyền
của James, chiếc du thuyền lớn đấy, tên nó là gì nhỉ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3