Cây Dâu Tằm - Chương 08

Chương 8

Matt cho chiếc xe vận tải
nhỏ của chàng đậu dưới tàn cây xanh, nhìn chiếc Toyota của Bailey, dựa đầu ra
ghế, nhắm mắt trong một lát. Hơn tám giờ tối rồi, và chàng thấy người mệt mỏi rã rời. Chàng vốn
không quen với việc xây cất. Trước giờ, trong nhiều năm chàng vẫn ngồi trước
màn máy vi tính hay trên bàn vẽ. Những cuộc thăm viếng công trường thường nhanh
và chẳng có gì vất vả.

Nhưng chàng phải thú nhận
là đã thúc ép công việc quá. Chàng đã ép hai đứa cháu cho đến khi chúng dọa nổi
loạn. Nhưng Matt muốn làm công việc cho xong để được rảnh ngày cuối tuần, vì
vậy mà chàng đã dồn công việc ba ngày lại còn một ngày.

Lại còn chuyện hôm nay
Patsy đã gọi sáu lần trên máy điện thoại di động của chàng. Đến lần thứ năm
chàng chỉ muốn đập tan cái máy.

- Patricia. - Chàng
nói khi đứng lên mái nhà trả lời. - Lần này phải là chuyện cần đấy nhé.

- Cô ấy bỏ ra cả ngày ở
với con mụ già Violet Honeycutt kinh khủng đó. - Patricia nói.

- Bailey không thể bỏ ra
cả ngày đấy chứ, vì thím đã nói với tôi rằng cô ấy đã dành buổi sáng với tay
chuyên ngồi lê đôi mach của Callburn là Opal. Thế là sao?

- Anh biết ý tôi rồi mà,
Matthew Longrace, đừng làm khôn với tôi nữa. Và anh xem chừng bảo mấy đứa con
của tôi mặc áo vào và thoa kem chống nắng.

Matt đưa mắt nhìn xuống
đất. Hai đứa cháu to lớn của chàng không mặc áo sơ mi, và hiện đang uống nước
từ một ly giấy rồi để cho nước chảy xuống bộ ngực gân guốc rám nắng của chúng.

- Được rồi. Để tôi làm
mấy lớp che nắng cho mấy đứa nhỏ của thím, Patsy, tôi có công việc phải làm.
Tôi không có thì giờ để nghe bà chủ nhà của tôi làm gì.

- Vậy à? Vậy chắc anh
cũng muốn biết sau khi rời nhà Violet Honeycutt. Cô ấy đến thăm nhà Adam
Tillman chứ?

- Cô ta làm cái gì? -
Matt hét lớn đến độ mấy đứa cháu thôi không đổ nước lên ngực nữa.

- Không, cô ta không đến
đó. - Giọng Patsy lại ngọt ngào. - Nhưng cô ta có thể làm thế lắm. Này Matt,
tôi nói anh biết là chớ để vụ này vuột đi. Vậy hai người thứ Bảy có đến nhà
không?

- Patsy! - Chàng cố kiên
nhẫn nói. - Tôi thật chỉ mới biết qua người đàn bà ấy. Theo tôi thì, cô ấy có
bạn bè ở khu này. Có lẽ cô ấy sẽ nghỉ những ngày cuối tuần với người khác.

- Vậy thì anh lại càng
nên bước vào, và khóa luôn cô ta lại không để cho cô ta đi đâu nữa. Ôi, đồng hồ
báo ở lò bếp đã kêu lên rồi. Tôi phải đi đây.

Matt đóng máy điện thoại,
đếm đến mười, rồi gọi lớn xuống bảo hai đứa cháu làm việc lại. La lớn cũng giúp
chàng giảm cơn giận. Nhưng cũng không được nhiều. Patsy với lối can thiệp vào
chuyện người khác của cô ta thật đáng bực mình. Chẳng phải chàng đã ép Bailey
tiến hành thật nhanh đó rồi sao? Chàng mới gặp cô ta ngày hôm qua, mà chiều nay
đã dọn đến ở rồi.

Dù vậy cô em dâu của
chàng vẫn cho là chưa đủ nhanh.

- Cô ta sẽ không ở lâu, -
Patsy đã nói thế trong bữa ăn trưa khi giúp Matt bỏ vật dùng của chàng vào mấy
thùng đồ. - Cô ấy sẽ không ở lại Calburn lâu. Cô ấy sẽ chán và bỏ đi. Anh phải
làm mọi thứ mà anh có thể làm.

- Nếu tôi ra khỏi nhà
thím, thì chuyện tôi có liên hệ với ai, đâu có là vấn đề của thím nữa, - Matt
trả lời ngay.

Nghe thế Patsy đưa cả hai
tay lên như muốn bảo cô chưa bao giờ gặp mặt anh chàng ngốc nghếch như thế.

- Rick, anh bảo anh ấy
đi, - Patsy nói. - Em không thể nói cho anh ấy hiểu được.

Rick nói:

- Patsy nghĩ rằng, tôi có
ý nói là tất cả chúng tôi nghĩ rằng…- Anh ta ngừng lại quay sang vợ nói: - Em
giải thích hay hơn anh nhiều. - Anh ta nhìn ông anh nhún vai. - không hiểu tại
sao vợ anh lại áp lực Matt nhiều đến thế.

- Này, anh Matt, ông anh
chồng thân yêu nhất của tôi, bởi vì bất cứ người nào mà anh “liên hệ”, theo như
từ anh dùng, đều trở thành một phần của gia đình chúng ta. Chúng ta cùng vui
Giáng sinh, Lễ Tạ ơn với nhau. Lễ cưới, ma chay nữa. - Nàng nheo mắt nhìn Matt
tiếp, - anh thử nhìn lại xem lần vừa qua.

- Đúng, - Matt nói. - Tôi
hiểu ý của thím. Người vợ trước đây của chàng chẳng bao giờ tham gia bất cứ
sinh hoạt nào của gia đình. - Phần lớn, chàng như bị cô lập, tách hẳn với gia
đình người em trong suốt những năm trời lấy vợ. Nếu có gặp họ thì chàng thường
đi gặp một mình. Patsy và Cassandra đụng độ nhau một lần là quá đủ.

- Cô này người tốt, -
Patsy cho chàng hiểu ngầm là so với người vợ cũ của chàng. - Opal thích cô ta
lắm. Cô ta còn cho Opal và con gái của bà này mứt. Anh nếm thử thì biết!

- Cô ấy nấu nướng được, -
giọng Matt có vẻ nể trọng.

Sau đó, khi Matt và Rick
leo lên cầu thang mang cái thùng đồ của Matt ra xe, Rick đã thì thầm bảo:

- Bà góa phụ ấy không thích về chuyện giữa Patsy
và Janice.

Matt gật đầu. Sau lần gặp
duy nhất giữa Cassandra và cô em dâu, cô vợ đã bảo Matt:

- Bộ anh muốn làm như là
trong phòng chỉ có một người trong khi có hai người ở đó sao? Phi lý. Em sẽ
không đến thăm họ hàng của anh nữa. - Và Matt đã không sao làm vợ đổi ý.

Khi Matt bước ra khỏi xe
đi vào nhà của Bailey, chàng kinh ngạc thấy mình đã thất vọng không thấy nàng
ra chào đón.

- Có ai ở nhà không? -
Chàng gọi lớn, cảm thấy hơi ngượng ngập đã vào nhà mà không gõ cửa. Chiều nay
khi chuyển đồ đạc của mình vào trong nhà, chàng đã biết là Beiley không có ở
nhà. Patsy và hàng tá những người thông tin của Patsy đã cho chàng biết vị trí
của Bailey từng phút.

Cả ngôi nhà đầy mùi thơm
của thực phẩm nấu nướng, nhưng khi chàng vào bếp thì nàng không có ở đấy. Trên
tủ lạnh chỉ có mảnh giấy đề chữ: “Đồ ăn tối ở nhà bếp”. Đây là lần đầu tiên
chàng thấy chữ của nàng, nét chữ nhỏ nhắn, dễ đọc, gọn gàng. Cũng giống như con
người của nàng, Matt mỉm cười nghĩ bụng.

- Bailey! - Chàng đi theo
hành lang, và thấy cửa phòng ngủ của nàng mở, chàng đẩy cho nó mở rộng thêm và
gọi nho nhỏ. - Bailey! - nhưng không có tiếng trả lời, và cánh cửa mở của phòng
tắm cũng cho thấy là không có ai ở đấy. Nàng đi ra ngoài rồi sao? Chàng tự hỏi.
Có phải là nàng đã nấu ăn sẵn cho chàng theo đúng sự thỏa thuận, rồi để chàng
ăn một mình.

Matt quay trở lại nhà
bếp, mở cánh cửa lò ra. Bên trong là một đĩa lớn và một cái bát, cả hai đều
được bọc giấy kim loại. Chàng chầm chậm lấy đĩa lớn ra rồi lột tờ giấy bạc. Có
bốn lớp cá chiên, bên dưới có nước xốt màu đỏ, và khi chàng nếm thử rất cay.
Bên cạnh mấy lát cá là một chồng thứ rau không thấy bày bán ở cửa hàng, và từ
nhỏ chàng chưa hề ăn. Bên cạnh đó là một ô vuông của một thứ gì trông giống như
hành. Đúng rồi. Hành thắng nước đường. Ôi, người đàn bà này biết nấu ăn quá. Ăn
được phân nửa đĩa, chàng lại thấy băn khoăn không biết nàng ở đâu. Bất chợt
chàng đến mở cánh cửa phòng chứa thực phẩm lớn, rồi hít vào một hơi thở dài
ngạc nhiên. Hôm qua căn phòng này còn trống, vậy mà tối nay đã thấy bao nhiêu
hũ trên các kệ, tất cả đều đầy và có dán nhãn riêng. Bước vào bên trong chàng
đưa tay sờ chúng. Trên ngăn kệ bên dưới cửa sổ là một hũ lớn bằng chai đầy trái
sê ri trông như mới được hái đang nổi lềnh bềnh trong một chất nước trong.
“Rượu Sê Ri” nhãn bên ngoài với nét chữ rõ ràng của nàng ghi như thế. Ở các kệ
sát tường là các hũ đựng đầy chất nước đen với nhãn dán bên ngoài đề “Rượu Mâm
Xôi”. Có những hũ cà rốt bao quanh bằng gia vị và có một thứ chất lỏng màu sắc
trông rất đẹp. “Mứt Xốt cà chua xanh.”

Matt bước ra khỏi phòng
chứa thực phẩm, không sao hiểu được những gì mình nhìn thấy.

Chàng vào bếp tiếp tục ăn xong đĩa cá, rồi lấy cái bát từ lò bếp ra, bóc
giấy bạc. Món bánh pút đinh, thứ bánh chàng thích nhất. Những trái nho mập
tròn, và bên trên là xốt. Chàng cắn một miếng và nghĩ mình có thể lảo đảo xỉu,
rồi bật cười. Liệu chàng có nên làm một ly rượu sê ri sau đó không?

Tay cầm bát đầy bánh pút
đinh. Chàng đẩy cánh cửa lưới bước ra ngoài. Chưa đến mùa nhưng thời tiết cũng
sắp nóng. Chàng nhìn lên cây dâu tằm.

- Biết cô ấy ở đâu không?
- Chàng hỏi rồi mỉm cười khi một làn gió nhẹ thổi qua lá cây, và chúng dường
như chỉ xuống lối mòn. Nhìn qua các bụi cây và những cành sà thấp, Matt nhìn
thấy một vật màu vàng gần hồ cá. Áo sơ mi của Bailey.

- Cám ơn. - Matt nhìn lên
cây cổ thụ cười, rồi theo con đường mòn lát đá ngòng ngoèo đi xuống, và rồi
nhìn thấy Bailey đang khom người trên một luống đất trống. Nàng đang trồng
những vật đỏ màu xanh rút ra từ một bó.

Trong một lúc, chàng chỉ
đứng yên lặng nhìn nàng làm việc. Nàng quả là một phụ nữ “được thèm muốn”. Nàng
không phải là người làm cho người đàn ông rạo rực với những thèm khát nhục thể.
Không, nàng thuộc hạng những phụ nữ tạo cho những người đàn ông cái cảm tưởng
của những buổi tối gia đình trước lò sưởi. Nàng làm cho chàng nghĩ đến hình ảnh
đi làm về kể lại những chuyện xảy ra trong ngày, với những đứa con, những buổi
bắt đom đóm trong vại, những lúc cả gia đình ôm nhau lăn xuống sườn đồi cỏ mịn.

Matt không bao giờ nói
cho ai biết những cảm nghĩ sâu lắng bên trong con người mình, nên chàng không
thể bảo Patsy là với người đàn bà này chàng phải tiến thật chậm, rằng đây là
người đàn bà rất quan trọng đối với chàng, không thể làm một bước sai lầm nào
được.

- Bữa ăn tối rất ngon, -
chàng nhẹ nhàng lên tiếng và hài lòng vì tiếng động bất ngờ này không làm nàng
giật mình, hoảng hốt.

- Rất vui thấy anh thích
các món đó, - Bailey nói. - Chắc anh cũng biết ông Shelby có một loại cá tra
trong một cái hồ lớn trong nhà ông ta.

Matt ngồi xuống bãi cỏ
gần đấy, và thấy là khu vườn cỏ lớn và những vạt cỏ khác nằm rải rác đâu đó cần
được cắt xén. Chàng tính sẽ tìm mua một cái máy xén cỏ.

- Quanh đây chắc cũng
không có ai biết nhiều về ông Shelby. Khẩu súng của ông ta làm mọi người xa
lánh trại của ông ta. - Chàng nhận thấy nàng định nói gì đó, nhưng rồi lại
thôi, tiếp tục công việc.

- Cô đang trồng gì đó?

- Dâu tây. Tôi kiếm được
giống ở trại ông Shelby. Thứ quanh năm thì ở đấy, và thứ sáu tháng thì ở đây.

- Có sự khác biệt nào? -
Chàng hỏi.

- Anh đoán thử xem.

Matt cười lớn:

- Xem sao. Thứ đằng kia
cho trái suốt bốn mùa, thứ ở đây thì cho trái vào tháng 6. Đúng không?

- Hoàn toàn đúng. - Nàng
bước qua dãy kế tiếp. - Những người chuyên vào hộp, muốn tất cả dâu tây chín
ngay, vì thế chúng ta có thể làm những cái vại thật lớn để bảo quản chúng.

- Cô học được cách làm
này ở đâu vậy? - Chàng đưa tay chỉ về phía ngôi nhà.

- Lúc còn bé ở nhà, bà
nội tôi đã cho đóng vại như thế để dùng cho gia đình, và tôi thấy thích bắt
chước làm theo.

Chàng chờ Bailey nói
thêm, nhưng khi không nghe nàng nói gì, chàng chỉ yên lặng ngồi nhìn nàng làm.
Chàng không biết nàng nhiều, nhưng dường như nàng đang suy nghĩ nhiều về một
chuyện gì đó. - Có phải Violet nói cho cô nghe chuyện gì đó làm cô bực bội?

Bailey ngồi chồm hổm,
chùi đất bùn dính trên tay, nói:

- Chắc tôi phải quen với
lối sống ở một thị trấn nhỏ. Vậy là ai cũng biết tôi đến gặp Violet Honeycutt:

- Tôi chắc vậy. Nhưng tôi
nghĩ là cô không đến đấy để mua cỏ, dù cỏ bà ta cũng tốt. Tôi nghe nói…- Matt
ăn miếng bánh cuối cùng rồi mỉm cười nhìn Bailey lúc ấy đang di chuyển qua một
luống đất khác, cúi xuống bắt đầu trồng tiếp và nói:

- Anh có biết là có người
từng treo cổ trong nhà kho của tôi không?

- Có, - chàng nhẹ nhàng
nói. - Chuyện ấy không làm cô sợ chứ?

- Không, - Bailey đáp. -
Nhưng tôi cứ nghĩ đến con người khốn khổ và đáng thương ấy. Tôi biết cảm nghĩ
của ông ta. Ông ta yêu mến mảnh đất và những thứ nó sản xuất ra. Thế rồi mảnh
đấy ấy lại bị lấy đi. - nàng ngừng lại. - Thật tội nghiệp.

- Phải rồi. Ở Calburn này
có nhiều tấn thảm kịch.

- Ồ, vâng. Tôi nghe khá
nhiều về chuyện Calburn Six của anh.

- Golden Six. - Matt tự
động sửa lại.

- Đấy! - Bailey, quay
người nhìn Matt. - Lại thế.

- Lại thế là sao? - Matt
hỏi.

- Cái giọng nói của anh.
Mấy anh chàng ấy có được phong thánh không? Ở tiệm làm tóc, không, thẩm mỹ
viện, tôi nghĩ là Opal đã muốn tố tôi là kẻ dị giáo vì không biết về Golden
Six. Mấy anh chàng đó quan trọng đến thế sao?

Matt muốn nói là,
quan trọng đối với tôi, nhưng chàng chỉ nói:

- Người dân ở Calburn này
đã trở nên đa nghi. Họ sợ những gì người ngoài nói về thị trấn này. Cuốn sách
ấy, cuốn The Golden Six đã làm tổn hại Calburn. Nó bán không được nhiều, nhưng
làm giới phê bình chú ý khi được tung ra, và trong một thời gian có một số du
khách đến đặt câu hỏi.

- Dường như đó là một
chuyện đáng buồn khi có người viết về tấn bi kịch ấy như thế.

- Có và không, - Matt
nói. - Nó cũng còn tùy
cách nhìn của họ, ở Calburn, người ta có xu hướng cho đó là sáu chàng trai
tuyệt vời, nhưng vận may của chúng lại xoay chiều.

- Thế còn mặt khác của
nó?

- Họ cho rằng đó chỉ là
một trò đánh lừa do mấy anh chàng có nhiều óc tưởng tượng. Dù sự thật như thế
nào, trong một thời gian, mọi thứ bọn chúng chạm đến dường như đều biến thành
vàng, nhưng sau khi tốt nghiệp dường như vận may của bọn chúng không còn nữa.
Hay có lẽ vận may của chúng gắn liền với Calburn.

- Nhưng tôi cứ ngỡ tất cả
sống ở đây.

- Một số có, một số đi
xa. Nhưng tất cả đều ở Calburn vào mùa hè năm 1968 khi Frank giết vợ rồi tự
sát.

- Người ta có biết tại
sao anh ta lại làm thế không?

- Đại khái. Anh ta bị tai
nạn xe trước đó bốn năm không sử dụng được tay phải. Ba năm sau đó, bị mất việc
làm, nhưng cuối cùng lại kiếm được một chỗ làm gác đêm, và mọi việc dường như
suôn sẻ, nhưng…

- Violet nói vợ anh ta
mang thai.

- Đúng. Cuôc phẫu thuật
giám nghiệm tử thi cho thấy là cô mang thai. Mọi người đoán có thể đứa bé không
phải là con của Frank. Anh ta là con người tự hào, vì vậy có lẽ anh ta không
muốn bị sỉ nhục.

- Vì vậy là anh ta giết
vợ, rồi tự sát?

Matt không trả lời câu
hỏi trên, mà hỏi lại:

- Tại sao cô quan tâm vụ
ấy đến thế?

- Tôi không quan tâm lắm
đâu. Ý tôi là câu chuyện nghe thật tàn nhẫn, nhưng tôi không quan tâm gì đến họ
cả. Thật ra thì tôi hỏi Violet về nông trại này, ai sở hữu nó, đại loại như
vậy. Opal đã bảo tôi đến Violet, và bà ta cho tôi biết về chuyện Golden Six
này.

- Opal ghét Violet. Bà ta
chắc không giới thiệu cô với Violet.

- Đúng, xin lỗi. Con gái
bà ta là Carla cho tôi biết. Đúng ra nó viết mảnh giấy chỉ cho tôi. Tại sao
Opal ghét Violet?

- Tại sao cô muốn biết về
nông trại này? - Matt hỏi.

Chàng lắng nghe câu
chuyện mà Pasty đã kể cho chàng nghe trước đó rồi, nhưng lại để ý đến cái giọng
nói, cách nói của nàng hơn. Khi nàng nói “chồng tôi” với vẻ như đang mong đợi
một người đàn ông xuất hiện trên lối mòn bất cứ lúc nào, chứ không phải đang
nói một người đã chết rồi.

- Tôi có thể tâm sự với
anh được không? Anh sẽ không… - nàng ngừng lại khi nhìn thấy vẻ mặt chàng cho
thấy đã biết ý mình.

Trong một lúc Matt do dự.
Chàng biết Bailey đang giữ một chuyện gì bí mật, và đang cân nhắc nên nói cho
chàng biết bao nhiêu. Chàng có thể lên tiếng trấn an, nhưng đã ngồi im, để mặc
nàng lấy quyết định.

- Tôi muốn biết về chồng
tôi, - sau cùng Bailey đã lên tiếng. - Tôi lấy anh ấy trong nhiều năm, ngỡ là
biết rõ anh ấy, nhưng anh ấy lúc nào cũng im lặng khi đề cập đến thời thơ ấu
của mình. Giữa hai chúng tôi dường như vẫn có một cái gì đó hãy còn thiếu. Vậy
mà khi chàng chết, người ta bảo tôi là chàng để lại cho tôi chỗ này. - Nàng đưa
tay ra dấu chỉ nông trại. - Tôi thấy thật vô nghĩa hết sức. Tại sao chàng không
cho tôi biết gì về nó khi còn sống, rồi sau đó lại cho tôi nơi này với một mảnh
giấy bảo tôi tìm cho ra “chuyện gì thật sự đã xảy ra”. Nếu chàng muốn tôi biết
về chàng, tại sao chàng không ngồi nói chuyện với tôi khi còn sống? - Nàng ngồi
lại nhìn xuống đôi bàn tay trong một lúc, rồi nhìn lên tiếp: - Tôi có cảm tưởng
kì lạ là mình đã gần gũi một người đàn ông đến thế, thế rồi sau đó thấy là
chúng tôi chẳng gần gũi chút nào cả. Trong mấy tuần lễ sau cái chết của anh ấy,
không có một tài liệu nào cho thấy cái nông trại này cả, không hình ảnh, không
giấy tờ, không có thứ gì hết.

Chàng nhìn Bailey đang cố
kiểm soát cảm xúc của nàng và chính chàng cũng đang cố kiểm soát mình. Không
hiểu tại sao Matt lại thấy ghen tị với người chồng quá cố của nàng.

- Cô có biết gì về vi
tính không? - Matt thấy nàng giật mình khi nghe câu hỏi của chàng.

- Cũng chẳng nhiều hơn
hiểu biết của anh về dâu tây.

- Chẳng biết gì internet à?

Bailey mỉm cười nói:

- Thật ra, thì bà vợ của
người luật sư của Jimmie có chỉ cho tôi cách mua hàng qua internet.

- Vậy thì hãy lên đây
giúp tôi. Chúng ta sẽ lên trên lầu thượng mở máy vi tính ra xem mình có tìm
được gì qua hệ thống ấy không.

- Anh muốn tìm gì? -
Bailey hỏi, đôi mắt mở lớn.

- Để tìm thử xem ai là
chủ sở hữu của nông trại này.

- Nhưng… - Nàng bắt đầu
nói, rồi sau đó bước ra xa.

- Được rồi. - Matt ngồi
nhìn lên nàng nói. - Có điểm này cần nói thẳng giữa hai chúng ta. Có thể tôi
sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ, nhưng tôi không nói mọi chuyện cho ai
nghe cả, - chàng đưa tay phải lên. - Tôi thề với cô là những gì chúng ta tìm ra
chỉ có hai chúng ta biết thôi. Tôi chẳng cần để ý, cho dù chúng ta có tìm ra cô
chính là cháu ngoại của Lizzie Borden.

Bailey bật cười
lớn.

- Cô cười gì vậy? - Matt
hỏi.

- Ồ, chẳng có gì. Chỉ là
một ý nghĩ tôi chợt nhớ lại.

- Cô cho tôi biết để
chúng ta cùng cười luôn.

Một lát sau Bailey mới
quyết định, và nàng đã nói cho chàng biết về chuyện mình hài lòng vì chồng đã
không để lại một nông trại ở quê nhà Lizzie Borden.

- Mấy anh chàng học sinh
trung học ấy đã tệ lắm rồi, nhưng anh có thể tưởng tượng Lizzie Borden tệ đến
như thế nào không?

Matt thấy không vui mấy
khi nhóm Golden Six bị nàng giảm xuống thành “mấy cậu học sinh trung học”,
nhưng sau đó nghĩ lại chàng bật cười lớn.

- Được rồi, - chàng
nói, - Chúng ta đồng ý chứ?

- Có nghĩ là liệu tôi có
thể tin anh không tiết lộ cho Patsy và Janice bất cứ điều gì anh có thể tìm ra
liên can tới tôi?

- Vì cô và chồng cô? -
Matt trêu nàng.

- Cả hai, - nàng nói. -
Chúng tôi cũng như nhau.

- Tôi xin thề trước mặt Chúa,
- Matt nói.

- Còn nếu Patsy hỏi thẳng
anh thì sao?

- Tôi sẽ đặt chuyện nói
dối ngay, - chàng đáp - Và sẽ không phải là lần đầu tiên. Nào, cô cứ ở đây hỏi
tôi mãi như thế này hay chúng ta bắt đầu tìm? Ủa! - Matt ngạc nhiên khi thấy
nàng đập vào trán mình.

- Muỗi, - Bailey nói. -
Nào, chúng ta đi.

Matt cố đứng lên, nhưng
cái chân đau làm chàng rên lên phải ngồi xuống lại.

- Anh bị thương à? -
Giọng Bailey có vẻ lo lắng.

- May mà không chết. Một
trong mấy đứa cháu ngốc nghếch của tôi giúp một con bé bắt một con mèo trên
cây.

- Rồi sao nữa. - Bailey
hỏi.

- Nó dùng một chiếc thang
để leo lên.

- Và rồi? - Nàng giục.

- Đó là cái thang của
tôi. Lúc ấy tôi đang ở trên mái gara và con mèo thì ở trên cây cách xa đó, ba
khu phố.

- Anh muốn nói là một
trong mấy đứa cháu của
anh biết anh đang ở trên mái gara nhưng đã lấy chiếc thang đi để anh chới với
trên đó à.

- Nó nói tưởng tôi đang ở
trong xe, còn tôi thì nghĩ rằng nó muốn chơi tôi lại về chuyện chúng nó đổ
nước.

Sau khi Matt cố gắng đứng
lên một lần thứ nhì mà không được, Bailey đưa tay ra giúp chàng từ từ đứng lên.

- Có lẽ cô phải giúp tôi
đi mới được, - Matt nói.

- Đây, tôi có cái cuốc
đây, anh có thể chống nó mà đi được. - Nàng đáp nhanh.

- Vậy là hỏng kế hoạch
của tôi rồi, - nói xong chàng cười lớn, bước cà nhắc sau nàng đi về nhà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3