Bố già - Chương 29
CHƯƠNG
29
Nếu nói chuẩn bị kĩ thì ai kĩ bằng Michael
Corleone? Kế hoạch tiến hành nhịp nhàng, an toàn tuyệt đối. Nó kiên nhẫn chuẩn
bị cả mười hai tháng trời. Còn cả mười hai tháng kia mà? Vậy mà số mệnh không
cho phép nó chờ đợi quá lâu như vậy. Số mệnh đã chơi nó một cách thật lạ kì,
đột ngột… không biết đằng nào mà đỡ! Vì số mệnh nhè ngay vào Ông Trùm, vào bố nó nên làm sai lạc
hết dự tính của Michael.
oOo
Bữa hôm đó là Chúa nhựt, buổi sáng nắng đẹp. Mấy
người đàn bà lo đi xem lễ hết, Ông
Trùm Vito Corleone đánh bộ đồ nông dân ra vườn săn sóc mấy luống đất trồng
cà, trồng ớt. Quần rộng thùng thình, sơ-mi xanh bạc phếch, chiếc nón nỉ cũ kĩ
bẩn thỉu úp chụp lên đầu. Mấy lúc sau này mập ghê quá, phải làm vườn hùng hục
cho bớt mỡ, ổng nói vậy và cả nhà tin vậy.
Ra ít lâu nay Ông Trùm khoái làm vườn, sáng nào cũng lo dậy rõ sớm để chăm
sóc từng luống đất. Có chăm chỉ bón sới từng mẫu đất như vậy mới hồi nhớ lại,
mới có dịp sống lại quãng đời thơ ấu ở quê nhà sáu mươi năm về trước mà không
bận lòng vương vấn về cái chết đau khổ của cha già. Bây giờ luống đậu đã bắt
đầu trổ hoa trắng xóa ngọn, cây nào cây nấy bụ bẫm, có cây chống đỡ tận gốc
thật vững. Ở cuối vườn đứng sừng sững một thùng phân bự, thứ phân chuồng ủ thật
ải chẳng thứ phân bón hóa học nào bằng! Phía cuối vườn cũng mọc lên vô số những
giàn tự tay Ông Trùm buộc
gọn gàng để mỗi gốc cà chua đều có giàn bám chắc chắn, tha hồ leo.
Nắng lên khá cao rồi, Ông Trùm phải lẹ tay tưới nước từng khóm rau cải. Chậm chút
xíu là lợi bất cập hại vì khác gì mượn ánh nắng mặt trời thiêu cháy lớp lá mỏng
manh? Nhà vườn phải cần nước, cần phân tưới bón và ánh nắng cũng cần lắm nhưng
không biết canh nước canh nắng đúng lúc là bao nhiêu công không vứt đi. Lại còn
mấy con kiến này nữa. Phải lo bắt bằng hết. Có kiến là có sâu có rầy, phải lo
xịt thuốc là vừa.
Cũng may là vừa tưới nước xong. Nắng lên sớm quá,
đợi giờ này mới tưới là hỏng rồi! Thấy nắng là mệt, Ông Trùm, bụng bảo dạ: “Mệt rồi… cứ từ từ… vội vã là hỏng,
hỏng hết!” Thôi đặt giàn cho mấy gốc cà này nữa là xong việc. Cúi xuống gắng
làm chút xíu nữa là rồi, tha hồ nghỉ.
Ông
Trùm bỗng cảm thấy nắng làm ngây ngất người. Trong một
thoáng in hình mặt trời sa xuống gần hơn vậy. Choáng váng cả người, nổ đom đóm
mắt! Đang lom khom cúi xuống đặt giàn, thằng cháu nội – con đầu lòng của
Michael – từ nhà chạy ra vườn tính chơi với ông chắc? Ô hay, cả người nó sao
bao phủ làn ánh nắng chói chang thế kia? Cái vụ này là không xong rồi, làm gì
ổng không biết là trái tim trở chứng? Nó luôn luôn hành vậy đó, tốt hơn là vẫy
tay ra hiệu cho nó đi chỗ khác chơi, cho nó khỏi phải nhìn thấy cảnh ông nội bị
chứng đau tim quất gục. Đúng lúc quá, vừa vẫy nó đi thì lồng ngực lãnh một cú
như búa bổ, tưởng đâu bể ngực và nghẹt thở luôn. Đúng, nghẹt thở quá! Chịu
không nổi, ổng ngã chúi về đằng trước.
Thằng bé vội chạy vô nhà kêu bố. Cùng với mấy
thằng đàn em đang gác cổng, Michael chạy bổ ngay ra vườn, đúng lúc Ông Trùm ngã sấp, hai tay ôm chặt
luống đất. Mấy thằng xúm lại khiêng ổng vô, đặt đỡ dưới bóng mát của dãy nhà
mát. Michael xuống nắm chặt lấy tay bố, sai mấy đứa chạy đi kêu xe
Hồng-thập-tự, kêu bác-sĩ gấp.
Chắc phải cố gắng lắm lắm, Ông Trùm mới mở mắt ra nổi để nhìn
thằng con lần chót. Khuôn mặt già nua nhăn nhúm, xanh lè vì chứng đau tim trở
nặng. Chỉ một cơn là tuyệt vọng. Dường như mùi hương của mảnh đất vườn phả vào
mũi, ánh nắng chói chang làm chóa mắt, Ông
Trùm chỉ lẩm bẩm có mỗi một câu “Đời
đẹp quá.” là đi luôn.
Vậy là Ông
Trùm Vito Corleone trút hơi thở cuối cùng khỏi phải chứng kiến cảnh vợ
con xúm lại khóc lóc om xòm. Ổng từ trần trước khi tan lễ nhà thờ, trước khi
bác-sĩ hay xe nhà-thương tới. Chung quanh là mấy thằng thủ hạ, ổng còn được nắm
chặt tay thằng con út, thằng con cưng nhất nhà trước khi từ giã cuộc đời.
Dĩ nhiên tang lễ Ông Trùm Vito Corleone phải tổ chức linh đình, long
trọng. Ngũ Đại gia đình Nữu-Ước
có đủ mặt các Ông Trùm cũng
như không thiếu một caporegime nào.
Cánh Tessio, cánh Clemenza còn đông đảo nữa. Mấy tờ báo lá cải đăng thật lớn
tin tài tử Johnny Fontane về chịu tang Bố
Già, bất chấp mọi hậu quả, bất chấp lời khuyến cáo của Michael. Trả
lời cuộc phỏng vấn của các nhà báo, Johnny còn nghiễm nhiên xác nhận ổng là cha
đỡ đầu và trong đời hắn chưa hề gặp một người nào tốt bụng, đàng hoàng
như Ông Trùm Vito Corleone,
do đó được về chịu tang ổng là cả một hân hạnh, còn thây kệ mọi người muốn nghĩ
sao thì nghĩ.
Đám tang tổ chức trong cư xá, theo đúng truyền
thống Sicily. Nhà đòn phụ trách toàn thể việc tống táng còn ai ngoài ông bạn
Amerigo Bonasera? Dĩ nhiên lão đâu dám lấy một xu, mà còn tự tay lo tắm rửa,
khâm liệm cho Bố Già thân mến
một cách cực kì chu đáo, kĩ càng. Tưởng một bà mẹ trang điểm cho cô gái cưng về
nhà chồng cũng chăm sóc đến thế là cùng! Bà con nhìn mặt Ông Trùm Corleone lần cuối nức nở
khen ổng chết rồi mà dáng dấp vẫn oai vệ, uy nghi như người sống là Bonasera
sướng phổng mũi rồi. Hiển nhiên lão còn cảm thấy có chút quyền uy thật tình.
Thử không có tay hắn tô điểm, chăm sóc coi có oai vệ, uy nghi được không… hay
cũng rùng rợn, hãi hùng như bất cứ kẻ nào bị cơn đau tim quật cú chót?
Về tận cư xá Long Beach phúng điếu Ông Trùm quả không thiếu một người
bạn cũ, không thiếu một người nào từng chịu ơn ổng. Ông chủ lò bánh Nazorine
mang cả vợ con, thằng Enzo và đàn cháu ngoại. Từ Las Vegas thì Lucy Mancini
theo gia đình Tom Hagen lên. Ít ra cũng có mặt bốn Ông Trùm của vùng Cựu-Kim-Sơn, Los Angeles, Boston và
Cleveland. Được cử vào việc khiêng linh cữu Ông Trùm cùng hai đứa con trai phải là những người thân thiết
bậc nhất: bạn già ngày xưa phải là Tessio, Clemenza, và đám thủ hạ mới là Rocco
Lampone, Albert Neri. Những vòng hoa chia buồn từ các nơi gởi về phải chất mấy
căn trong cư xá mới hết.
Ngoài cổng lớn lúc nào chẳng đầy những nhà báo,
nhiếp ảnh viên chầu chực? Ngay FBI còn cử nguyên một xe bít bùng chuyên viên.
Nhưng tất cả những người lạ, người ngoài đó… đều đứng ở ngoài chờ, có láu cá
đến đâu cũng chẳng qua mặt được một hàng rào “người nhà” không nể nang ai khi
đòi hỏi xuất trình giấy tờ và thiếp mời. Có nước giải khát mang ra tận nơi cho
những ông khách bất đắc dĩ đó nhưng vô trong thì nhất định không lọt. Đứng
ngoài canh có mặt nào thò ra xúm lại hỏi thăm tin tức cũng vô phương. Hầu như
tất cả đều không biết nói mà chỉ trợn mắt ngó.
Trong khi đó, Michael ở lỳ trong “văn phòng” để
cùng với Fred, Kay và Tom Hagen nhận những lời phúng điếu, chia buồn. Tất cả
mọi người có lòng tốt tới chia buồn đều được Michael đáp lễ đàng hoàng, dù vài
kẻ ưa tâng bốc đã gọi nó là Ông Trùm hay Bố Già Michael. Dĩ nhiên nó không bằng
lòng nhưng chỉ một mình Kay nhận ra vì Michael có để lộ một vẻ gì, trừ cặp môi
khẽ xiết lại?
Lúc Tessio, Clemenza vô góp mặt cùng đám người
nhà thì đích thân Michael rót rượu mời. Thăm hỏi việc làm ăn thì Michael chỉ
cho hay qua loa. Ngay cư xá này cũng phát mại luôn cho một công ty xây cất và
dĩ nhiên là Ông Trùm đã dự
tính từ trước thì phải có lời bộn! Đó là bằng chứng quyết tâm dời hết cơ sở làm
ăn xuống miền Tây, không để lại một chút gì ở Nữu-Ước. Chỉ đợi Ông Trùm từ trần hay về hưu hẳn là
bắt đầu.
Gần mười năm nay ngôi nhà này mới lại có chuyện
tụ họp đông đảo bà con, từ ngày Ông
Trùm Corleone gả cô con út Constanzia cho Carlo Rizzi. Nghe có người
nhắc đến, Michael bước ra cửa sổ ngó xuống vườn. Mới ngày nào, ngày cưới
Connie… nó đưa Kay về giới thiệu với gia đình… hai đứa còn ngồi ở góc kia. Vậy
mà bao nhiêu biến cố dồn dập đã đưa đẩy cuộc đời nó đến khúc quanh không ngờ
này. Nó nhớ tới lời ông già lúc lâm chung: “Đời
đẹp quá.” Lạ thật từ hồi có đủ trí khôn Michael nhớ chắc có bao giờ ông già
nói một lời nào về cái chết đâu? Làm như ổng quá coi trọng sự chết nên lờ hẳn
đi, không dám nhắc nhở đến nữa.
Ngày đưa Ông
Trùm Corleone ra nghĩa địa, Michael nắm tay vợ đi sau linh cữu ông
già, phía sau là đông đủ quan khách, thuộc hạ và những bà con từng chịu
ơn Bố Già một lần trong
đời. Nhưng người như Nazorine, như góa phụ Colombo… biết bao người từng sống
trong giang sơn của Bố Già, tự
đặt mình dưới sự cai trị khe khắt mà đúng mức của ổng. Trong số kẻ thù cũng có
vài người đến tiễn đưa ổng lần chót…
Michael bước theo đám tang, vừa quan sát vừa mỉm
miệng cười. Trong thâm tâm nó thầm nghĩ nếu được chết như ông bố, phút lâm
chung còn nói được rằng “Đời đẹp quá.”
thì sống hay chết chẳng có gì quan trọng nữa. Nếu tự tin được như vậy thì mọi
sự trên đời đều vô nghĩa thật. Nó sẽ theo gương ông bố. Nó sẽ lo cho con cái,
cho gia đình, cho đám thuộc hạ. Nhưng con cái nó phải sống, phải lớn lên trong
một thế giới khác. Chúng nó sẽ là bác-sĩ, giáo sư, nghệ sĩ… hoặc Thống đốc,
Tổng Thống cũng chưa biết chừng. Nó sẽ lo lắng tận tình cho chúng sống hòa mình
vào gia đình lớn của nhân loại, với điều kiện sẽ theo dõi cẩn thận chính cái
đại gia đình đó. Nó đủ thế lực, đủ khôn ngoan để làm công việc đó mà?
Ngay buổi sáng hôm sau có buổi họp gia đình trong
căn nhà của Ông Trùm, những tay
có chức phận trong cánh Corleone đều về tham dự. Họ lần lượt đến trước buổi
trưa và đều được Michael đích thân đón tiếp.
Cũng vẫn những khuôn mặt ngày nào quy tụ trong
“văn phòng”: hai lão caporegime Tessio,
Clemenza. Vẫn Rocco Lampone biết điều, rất được việc… Carlo Rizzi im lìm, biết
thân biết phận… Tom Hagen tạm thời rời bỏ chức vụ thuần túy pháp lý về chung lo
công việc. Và Albert Neri thì lúc nào cũng ở sát một bên Michael, đốt điếu
thuốc cho Ông Trùm mới hoặc
bưng ly nước, như cố ý bày tỏ một sự trung thành không hề lay chuyển sau một
biến cố thật tai hại cho toàn thể gia đình Corleone.
Vì Ông
Trùm không còn nữa là cánh Corleone mất đứt phân nửa lực lượng, rõ
ràng không còn đủ tư cách đối phó với hai cánh Barzini – Tattaglia nhập một.
Những người có mặt hôm nay đều biết vậy và không hiểu Michael sẽ nói gì đây. Ít
nhất đối với họ, Michael chưa phải là một Ông Trùm đúng nghĩa, trên thực tế cũng như trên nguyên
tắc, Ông Trùm đã chính thức
trao trách vụ cho nó đâu, có lệnh gì để lại trước khi chết đâu?
Michael đợi cho Albert Neri rót rượu mời bà con
chu tất mới ôn tồn ngỏ lời:
“Xin nói rõ để bà con anh em yên chí là tình hình
sinh hoạt của mọi người… cũng như tình cảm đối với gia đình này ra sao, tôi
biết hết. Kính trọng ông già tôi thật nhưng anh em vẫn còn sự sống, còn gia
đình phải lo nghĩ chớ? Chắc anh em muốn biết rồi đây có sự gì thay đổi trong
những dự tính của tôi… sau khi ông già mãn phần. Xin cho hay những gì tôi đã
hứa hẹn chắc chắn sẽ tiến hành như đã định. Tuyệt đối không có gì thay đổi.”
Clemenza lắc đầu, không giấu sự thất vọng. Mớ tóc
giờ đây đã bạc nhiều hơn đen, cần cổ đã mập ú thêm mấy lớp mỡ coi mệt mỏi nặng
nề quá. Lão nói thẳng thừng:
“Không hiểu mi tính sao chớ bọn Barzini –
Tattaglia chúng nó sắp nhào vô giang sơn mình đến nơi. Tụi nó làm hăng, rõ ràng
muốn nuốt sống mình vậy thì chỉ có hai cách: một là nổ súng đánh lớn, hai là
đầu hàng phức cho rồi…”
Nghe lão sủa ồm ồm ai cũng nhận ra một điểm: đối
với Michael, lão Clemenza vẫn sử dụng thứ ngôn ngữ bình đẳng ngày nào. Không
tôn xưng Ông Trùm đã đành, vẫn
chỉ là “mi” cho khỏi có trọng vọng, nể nang! Michael thản nhiên:
“Mình cứ đợi coi chuyện gì sẽ xảy ra. Hãy để tụi
nó xé rào trước…”
Tessio nhẹ nhàng châm vô một câu thật chán
chường:
“… Xé rào thì tụi nó xé từ lâu rồi, còn chờ đợi
gì nữa! Sáng nay tụi nó vừa đặt hai ổ bao đề một lúc ở Brooklyn, ở ngay trong
khu vực làm ăn của tao xưa nay. Chính lão đại úy sếp sòng, từng ăn cánh với
mình cho hay thì còn trật đi đâu được? Tao sợ cứ điệu này cỡ một tháng nữa
thôi… thì tao kiếm cho ra một chỗ để treo đỡ cái nón trong vùng Brooklyn cũng
không có nữa kìa!”
“Vậy hả? Mà chú có thái độ gì chưa?”
“Thái độ gì? Mi yêu cầu tụi tao lặng yên, cứ lo
giữ thế thủ… thì tao phản ứng làm gì cho mi mệt thêm?”
“Tốt lắm! Xin chú cứ thế mà xử sự, cứ tuyệt đối lặng yên như vậy để tôi
dễ sắp xếp công việc. Mọi anh em
khác cũng nhất loạt chịu đựng giùm cho, có bị khiêu khích ngay mặt cũng ráng
nhẫn nhịn, tuyệt đối không phản ứng. Tôi cần vài tuần lễ nữa để giải quyết cho
xong công việc, phải thăm dò chiều hướng trước khi có thái độ rõ rệt. Tôi tin
rằng bà con anh em mình đây sẽ không ai thất vọng, thua thiệt hết. Chúng ta sẽ
triệu tập một phiên họp chót trước khi có những quyết định chung cuộc.”
Dĩ nhiên chẳng ai dám tin những lời Michael vừa
nói, ai cũng phân vân, nghi ngờ. Nó làm lơ, coi như không thấy để Albert Neri
đứng lên tiễn khách. Nhưng Tom Hagen vừa dợm bước ra thì Michael gọi giật lại:
“Ở nán vài phút nữa coi Tom?”
Hagen quay lại, bước ra cửa sổ ngó xuống
nhà dưới. Nó đứng lặng yên ngó Albert Neri lần lượt đưa từng người ra khỏi cổng
lớn cư xá. Hết Clemenza, Tessio đến Carlo Rizzi, Rocco Lampone… Chừng đó nó mới
quay lại hỏi Michael:
“Mấy chỗ thần thế, bồ bịch của mình xưa nay mày
đã nắm đủ chưa Michael?”
“Chưa nắm vừng được hết. Cầu bốn tháng nữa kìa,
ấy là còn có ông già phụ lực đấy. Tuy nhiên, anh yên chí là mấy ông tòa, những
nhân vật quan trọng bậc nhất, tôi đã lo xong. Không thiếu một người, ngoài ra
còn những tay dân biểu, nghị sĩ cỡ lớn. Dĩ nhiên là mấy lãnh tụ đoàn thể đảng
phái ở Nữu-Ước thì mình đã móc nối từ hồi nào tới giờ. Có thể nói chẳng ai ngờ
rằng mình hiện có thế lực hậu thuẫn nặng ký như vậy. Nhưng tôi muốn có hậu
thuẫn mạnh hơn nữa, để phòng trường hợp sơ xẩy bất ngờ. Qua mặt chúng nó thì dễ
rồi… nhưng sức mấy giấu được anh, phải không? Anh thấy tôi sắp đặt thế nào?”
“Kể như tuyệt
diệu! Dĩ nhiên tao phải thấy… nhưng không hiểu vì lẽ gì mày gạt tao ra
thôi. Chừng tao suy luận theo kiểu chính cống Sicily mới hiểu…”
Michael ngó nó cười ha hả:
“… thì ông già cũng biểu là khỏi qua mặt được anh
mà? Nhưng để anh dính vô là không được. Tuy nhiên phải chờ đến ngày giờ này mới cần có anh một bên, cỡ vài tuần
thôi. Vậy anh có thể phôn về nhà, cho hay phải ở nán lại đây ít tuần. Nói vậy
đủ rồi!”
“Đồng ý. Nhưng sao mày biết cỡ vài tuần nữa chúng
sẽ ra tay trước? Sao mày biết chúng nó sẽ gài để chơi mày?”
“Thì cũng ông già dặn dò hết? Theo ổng tính toán
thì chúng nó ắt phải nhằm ngay tôi triệt hạ đầu trước. Chúng sẽ mượn tay một thằng tín nhiệm, thân cận nhất để
sắp đặt cho tôi vào bẫy. Thằng đó sẽ thu xếp để đem mạng tôi nạp cho Barzini,
gọn gàng cái một. Nhưng phải là một thằng thật thân, tôi hoàn toàn tín nhiệm
kìa!”
Hagen mỉm cười ngắt lời:
“… Một thằng như tao chớ gì?”
Michael mỉm cười đáp lời nhưng lắc đầu lia lịa:
“Anh thì chẳng bao giờ chúng xài! Anh gốc
Ái-Nhĩ-Lan, tin làm sao được mà chúng dám?”
“Coi tao Mỹ gốc Đức mà?”
“Đối với chúng cũng vẫn… Ái-Nhĩ-Lan! Vẫn là người ngoài.
Cũng như không bao giờ chúng mượn tay Albert
Neri, một thằng gốc cớm. Vả lại anh cũng như Neri đều gần tôi quá, thân quá… đời nào chúng dám móc nối để
lộ tẩy? Cái vụ này chỉ có thể xuống tay lần một… đâu thể tái diễn? Rocco
Lampone thì chưa đủ thân cận. Còn lại có ba mạng, phải là một trong ba mạng này: Clemenza, Tessio, và Carlo Rizzi…”
“Vậy thì… dám thằng Carlo lắm!”
“Cái đó chưa biết chừng! Để chờ coi… đâu có lâu
la gì nữa?”
oOo
Sáng hôm sau, Hagen đang ăn điểm tâm với Michael
dưới nhà bếp thì có phôn trong “văn phòng”. Michael lật đật bước vô và lát sau
đi trở ra, mặt tươi tỉnh. Nó vừa nói vừa cười:
“Quả nhiên là không lâu thật! Đã sắp đặt xong
rồi, đúng một tuần lễ nữa sẽ có một phiên họp tay đôi giữa Barzini và tôi để lo
giải quyết thỏa đáng mọi việc sau khi ông già từ trần. Một phiên họp cấp lãnh
đạo để hòa đàm!”
Một phiên họp cấp lãnh đạo phải có thằng đứng
trung gian sắp đặt. Phải có một thằng trong cánh Corleone ngầm tiếp xúc với phe
Barzini để thăm dò trước. Nó sẽ đứng ra hướng dẫn Michael đi gặp Barzini, đúng
ngày giờ địa điểm ấn định. Nghĩa là nó sẽ mang Michael đi bán đứng. Hagen biết
vậy nên hỏi lửng lơ:
“Ai đứng ra sắp đặt vụ này đấy?”
“Tessio!”
Vắn tắt có một chữ mà giọng thằng Michael nghe
đau khổ quá. Làm sao có thể ngờ được một người như Tessio. Hai đứa ngồi nhai
cho xong bữa điểm tâm, rút cuộc Hagen phải lên tiếng:
“Bảo là Carlo… hay Clemenza đi… vẫn còn tin nổi.
Ai dè lại là Tessio! Chưa bao giờ tao dám nghĩ một thằng kì cựu, khôn ngoan như
lão mà có thể phản.”
“Phải nói là Tessio khôn hơn cả đám. Vì khôn quá… nên lão cho rằng phải làm
vậy mới đúng. Tội gì theo một phe tàn tạ, thua chắc? Cứ bám lấy phe Corleone,
trung thành cho đến phút chót để mà chết lãng hả? Hiển nhiên lão cho rằng cánh
mình phải gục, không hy vọng gì sống sót nên mới có mục nạp gọn tôi cho thằng
Barzini. Vừa lập công, vừa có quyền hưởng nguyên vẹn cơ sở của cánh Corleone!”
“Không hiểu sao lão lại nghĩ quẩn vậy nhỉ?”
“Lão nghĩ đúng đấy chớ? Xét lực lượng hai bên thì
như vậy thực… song có ai nghĩ được như ông già là có đến mười băng đánh đấm
hùng hổ cũng chẳng bằng có thế lực, có chỗ dựa… nghĩa là có gốc bự! Bao nhiêu
thế lực của ông già ngày trước tôi đã nắm đủ, nắm trọn vẹn… nhưng có thằng nào
biết đến?”
Michael mỉm cười, tin tưởng hơn bao giờ hết:
“Vậy là tôi sắp phải xuất hiện dưới danh hiệu Ông Trùm Michael phải buộc chúng
chấp nhận. Nhưng cứ nghĩ đến ca Tessio vẫn không khỏi buồn!”
“Nói vậy mày đã đồng ý đi gặp Barzini?”
“Tự nhiên. Phải gặp chớ? Đúng một tuần lễ nữa. Mà
Tessio hướng dẫn, địa điểm chọn sẵn trong vùng Brooklyn, nghĩa là đất làm ăn
của lão, đất nhà… tha hồ an
toàn?”
Nó vừa nói vừa cười ha hả làm Hagen phải cảnh
giác:
“Mà coi chừng! Từ giờ đến ngày ấy… mày vẫn phải
coi chừng nghe Michael?”
Michael lạnh lùng ngó nó, buông một câu:
“Ô hay, tôi đâu cần một thằng consigliori để cho ra cái thứ
khuyến cáo đó nhỉ?”
Sự thực miệng nó nói vậy thôi. Chớ có bao giờ
Michael lo “bảo đảm an ninh tối đa” đến như vậy? Một tuần lễ trước ngày ước
hẹn, nó đâu dám ló mặt ra ngoài cư xá một lần? Không đi đâu một bước đã đành mà
ngay ở trong nhà cứ thấy mặt nó là y như rằng có Albert Neri hờm sẵn một bên.
Ngay lúc tiếp khách cũng vậy.
Giữa lúc đó có một chuyện hơi phiền, lại là việc
tình cảm gia đình, có tính cách thiêng liêng nên Michael không từ chối nổi.
Nhất là người yêu cầu lại là Kay! Chẳng là thằng con đầu lòng của Connie sắp
chịu lễ thêm sức theo nghi thức Công giáo. Cả hai vợ chồng nó cùng tha thiết
muốn Michael nhận lời làm cha đỡ đầu cho đứa nhỏ mà không dám nói, phải nhờ Kay
năn nỉ giùm. Nàng yêu cầu Michael “Đừng từ chối tụi nó tội nghiệp. Có một việc
nhỏ như vậy… em đâu có xin xỏ anh bao giờ? Anh vì em mà nhận làm Bố
Già thằng nhỏ cho chúng khỏi tủi đi.”.
Kay tưởng đâu năn nỉ chỉ làm Michael bực bội thêm
và chắc chắn sẽ gạt phắt. Nàng ngạc nhiên thấy chồng nhượng bộ:
“Thôi cũng
được… Nhưng anh không ra khỏi cư
xá đâu đấy. Bảo vợ chồng nó mời ông linh mục về nhà làm lễ cũng được
chớ gì? Có tốn kém bao nhiêu cũng được. Mà có khó khăn thì bảo Tom Hagen lo
giùm cho.”
Vì vậy ngay trước hôm hẹn gặp Barzini, một buổi
lẽ được tổ chức trong cư xá để Michael Corleone chính thức nhận làm Bố Già cho thằng cháu. Quà tặng cho
thằng con đỡ đầu quả thực quý giá: một chiếc đồng hồ vàng loại đắt tiền, sợi
dây cũng vàng luôn. Vợ chồng Carlo hoan hỷ tổ chức một bữa tiệc thân mật ở nhà
để mời tất cả bà con trong cư xá, mời cả Tessio, Clemenza, Lampone. Dĩ nhiên Bà
Trùm phải có mặt để mừng cháu, nhưng người mừng nhất cảm động nhất phải là
Connie: biết bao nhiêu lần nó chảy nước mắt ôm hôn anh chị Michael, cảm ơn luôn
miệng! Thét rồi Carlo cũng vui lây, tíu tít nắm tay Michael kêu Bố Già om xòm. In hình không mấy
khi Michael có dịp vui vẻ, cười đùa như vậy khiến Connie ghé tai Kay thì thầm:
“Chị thấy không… bây giờ em mới tin là anh
Michael và nhà em hạp nhau thực sự. Coi họ kìa! Phải có những dịp như thế này
con người ta mới dễ cảm thông nhau chớ?”
Kay sung sướng nắm tay con em chồng: “Cô ạ… tôi
mừng quá! Tôi mừng thiệt tình.”

