Bố già - Chương 30 phần 1
CHƯƠNG
30
Bữa nay Albert Neri ngồi nhà – một căn phòng trên
một chung cư ở khu Bronx – o bế, chải chuốt lại bộ đồ nỉ xanh Cảnh-sát ngày
xưa. Chiếc huy hiệu cũ được lột ra đánh lại cho thật bóng, bao súng dây đeo
súng thứ đặc biệt của Cảnh sát cũng được lấy ra treo tòn ten sẵn trên tay ghế.
Lâu lắm mới có dịp làm lại cái vụ đánh bóng thường lệ này, Albert lấy làm khoan
khoái thật tình. Từ gần hai năm nay, từ ngày con vợ bỏ nhà ra đi đời nó có mấy
khi biết đến hứng thú, hăng say nữa đâu?
Hồi đó mới khoác bộ đồ Cảnh sát, Albert lập gia
đình với Rita, lúc bấy giờ còn là một nữ sinh non choẹt. Con nhà làm ăn buôn
bán đàng hoàng, gốc Ý hơi cổ một chút nên cô bé tính tình rụt rè, nhút nhát
quá, bao giờ được đi chơi khuya quá mười giờ đâu? Rita ngây thơ, duyên dáng mớ
tóc đen mun lại ngoan ngoãn, đàng hoàng như vậy bảo sao Albert không hết lòng
thương yêu?
Phải nói là hồi mới lấy nhau, Rita một lòng thần
phục anh chồng trẻ tuổi hào hùng có sức mạnh như voi và tính nết thẳng như ruột
ngựa. Có lẽ vì quá thẳng, quá thực đâm thiếu tế nhị, thô lỗ… nhưng không ai
không ngán Albert ở chỗ phải trái phân minh, đã cho là đúng là nhất định phải
làm kì được. Gặp chuyện trái ý lập tức ngậm miệng, nhưng đã mở miệng phản đối
là lớn tiếng, là có chuyện ầm ĩ ngay. Khỏi có vụ ôn hòa từ tốn. Nói chung thì tính
tình Albert Neri là thứ thuần túy, chính hiệu Sicily… mỗi lần nổi giận ông trời
coi cũng nhỏ. Tuy nhiên với con vợ Rita thì nó chưa bao giờ phải nặng lời.
Mới năm năm khoác áo lính, Albert Neri đã nổi danh hung thần của đám bất
lương cả Nữu-Ước biết tiếng và nghiễm nhiên được liệt vào hạng những thằng
cớm sạch nhất nước. Lề lối
làm việc của Albert đặc biệt dễ nể: mấy thằng du đãng, cao bồi, đầu trộm đuôi
cướp nhè gặp nó là hết thời. Lập tức Albert đặt thành đối tượng triệt hạ ngay
với cả một sức mạnh khủng khiếp trời cho. Nhiều khi chính nó cũng phải phát
hoảng, không hiểu tại sao mình có thể xuống tay dữ dằn như vậy!
Một đêm ngồi xe tuần tiễu khu Central Park, nó
bắt gặp một đám du đãng nhóc con sáu đứa đang giở trò mất dạy, phá làm phá xóm.
Lập tức Albert vọt ngay xuống. Thằng đồng nghiệp biết tính nó quá rồi, ngồi lỳ
trên xe, không muốn dính vô với Neri cho phiền phức. Chỉ một thoáng là nó đã
nắm đầu đủ sáu thằng ranh diện áo vét lụa đen, chưa thằng nào quá hai mươi
tuổi. Bọn này chưa phải thứ trộm cắp mà chỉ tụ họp nhau phá chơi… Đàn ông thì
chúng nắm cổ lại hỏi “xin” tí thuốc, tí lửa mà đàn bà con gái thì chọc ghẹo
buông ra những thứ ngôn ngữ, những cử chỉ mất dạy.
Nhờ khỏe như voi Albert nắm đầu từng đứa, bắt
đứng dựa lưng dọc bờ tường, đứng rõ thật thẳng. Thấy tay nó vung cây đèn pin tổ
bố, mặt hầm hầm nạt nộ và khổ người đồ sộ hùng hổ trong bộ đồ lính là cả sáu
đứa cùng run, ríu rít tuân lệnh.
Đi tuần thì súng luôn luôn đeo ngang hông nhưng
chẳng bao giờ Albert phải dùng đến. Cây đèn pin quá đủ. Sau khi bắt sáu đứa sắp
hàng một dài dài, nó cật vấn từng thằng một, hỏi tên tuổi rành rẽ. Thằng thứ
nhất nghe tên có vẻ Ái-Nhĩ-Lan. Nó quát lên: “Đây là lần chót. Thấy mặt mày thò
ra ngoài đường là tao treo cổ gấp. Cút mau!” Nó vung cây đèn pin chỉ đường cho
thằng nhóc biến lè lẹ. Hai thằng sau cũng được đuổi về gấp. Nhưng thằng thứ tư
trông rõ ràng gốc Ý… cũng như thầy đội Neri vậy. Do đó, cu cậu tưởng bở… gặp
người cùng xứ sở “bồ bịch” chắc nên tự cho phép có quyền ngó lên và cười ngỏn
ngoẻn. Chừng nghe hỏi “Mày người Ý hả.” còn cười cầu tài, gật đầu một phát.
Thế là Albert vung tay, khện cho cu cậu một phát
đèn pin giữa trán gục liền, máu đổ tùm lum. Không đến nỗi bể sọ nhưng máu có
vòi coi ghê quá! Nó xách cổ lên nạt: “Mày làm nhơ danh dân Ý… Dân Ý đâu có thứ
người như mày? Đứng thẳng lên coi.” Cu cậu khom lưng thì lãnh nguyên một cú lên
gối gập đôi người kèm theo một lời cảnh cáo: “Cút về nhà ngay. Cấm láng cháng
ngoài đường. Lần sau gặp tao mà còn mặc cái thứ áo quái gở này thì đi nhà
thương gấp. May cho mày không phải con cháu tao đó!”
Dĩ nhiên hai thằng còn lại sợ xanh mặt. Khỏi cần
nạt nộ mà chỉ cần đá đít đuổi về, cấm không được đi thả rong ngoài đường.
Những mục cảnh cáo như trên Albert có lối làm
thật lẹ, giải quyết gọn cái một. Bà con chung quanh chưa hay chuyện gì thì đã
xong chuyện, có phản đối cũng chẳng kịp. Chỉ một loáng nó đã vọt lên xe để
thằng đồng nghiệp nhấn ga tạt qua ngả đường khác. Lâu lâu cũng đụng ba thằng cô
hồn dám giở võ hay rút dao hăm. Hầu hết đều hối tiếc vì chống cự chỉ tổ rước thêm
tai hoạ: Albert đã điên lên thì chỉ có nước máu me đầy người, nằm xe về bót để
sau đó còn ra tòa lãnh thêm bản án đả thương nhân viên công lực! Mà thông
thường còn nằm bệnh viện chán rồi mới được ra tòa.
Có lần vì mất lòng sếp Albert bị đổi sang một khu
suốt ngày chỉ có tuần tiễu quanh quanh trụ sở Liên Hiệp Quốc. Mấy bố có chân
trong các phái đoàn Liên Hiệp Quốc ỷ quyền bất khả xâm phạm của ngoại giao đoàn
nên có lối đậu xe kềnh càng, bạ đâu tấp đấy có coi luật lưu thông và lệnh Cảnh
sát ra gì? Báo cáo về Ty thì được cấp trên ra lệnh xếp hồ sơ, đừng có dây dưa
mất công. Albert đã bực nhè một đêm xe đậu ẩu quá nhiều, kẹt cứng lưu thông làm
xe dồn lại cả đống. Nửa đêm rồi, biết mấy đấng chủ nhân ở đâu mà kêu phạt vạ,
buộc xách xe đi chỗ khác? Nó bực bội vung cây đèn pin đập bể kính chắn gió, bao
nhiêu xe đậu vi luật đập hết. Có tiền đưa sửa gấp cũng phải mất mấy bữa chờ
đợi. Mấy ông ngoại giao phản đối tùm lum với ty Cảnh sát sở tại, yêu cầu trừng
trị “bọn lưu manh phá hoại”. Nạn bể kính xe kéo dài cả tuần cấp trên mới hay đó
là công trình độc đáo của
thầy đội tuần tiễu Albert Neri. Do đó đương sự bị tống về ty hắc ám Harlem.
Sau đó ít lâu một buổi sáng Chúa nhựt Albert đưa
vợ đi thăm bà chị ở Brooklyn. Bà chị góa chồng nên đúng theo truyền thống
Sicily, cậu em Albert có bổn phận gánh đỡ phần nào trách vụ của người quá cố
nghĩa là lâu lâu xuống thăm một lần coi gia đình chị có chuyện gì không. Hồi
này ông em cần xuống luôn vì thằng cháu hai mươi tuổi mồ côi cha, mẹ không dạy
bảo nổi đã có triệu chứng hoang đàng, phá phách. Có lần ông cháu Thomas đua đòi
chúng bạn đi hoang đã dám “ăn hàng” bậy một cú suýt ở tù, nếu cậu Albert không
nhờ vả các anh em “bỏ qua cho nó một lần”. Dĩ nhiên ông cậu cũng dằn lòng cho
Thomas hưởng cái án treo với một lời cảnh cáo vắn tắt: “Tha cho mày lần này!
Mày còn làm cho má mày buồn một lần nữa, một lần nữa thôi là tao đập chết!” Ở
một gia đình nào khác có lẽ đó chỉ là một khuyến cáo cậu cháu thân tình, dằn
mặt sơ sơ. Nhưng với ông cậu Albert thì phải hiểu là một đe dọa thiết thực vì
tuy nổi danh sừng sỏ trong đám nhóc con khu Brooklyn, thằng Thomas xưa nay vẫn
ngán ông cậu hung thần lắm lắm.
Đêm hôm trước – đêm thứ Bảy mà – Thomas theo mấy
thằng bạn đi chơi gần sáng mới mò về nên ngủ miết đến trưa chưa thèm dậy. Má nó
vô phòng khe khẽ đánh thức, dậy đi mặc quần áo đàng hoàng ra ăn cơm trưa, bữa
nay Chúa nhật có cậu mợ Albert xuống chơi ở lại dùng bữa luôn. Nó càu nhàu: “Má
để tôi ngủ. Ai cũng thây kệ họ!”
Cửa phòng mở he hé nên ngôn ngữ của nó lọt sao
nổi cặp tai ông cậu Albert? Nhưng thấy bà chị đi ra có vẻ sượng sùng Albert
đành phải lờ đi như không nghe thấy gì để ngồi ăn cho vui vẻ cả nhà.
Hỏi bà chị “hồi này thằng Tommy có láo lếu gì
không.” thì bà ấy lắc đầu. Nhưng không may cho thằng khốn là lúc vợ chồng
Albert sắp sửa ra về thì nó ở trong phòng khật khưỡng mò ra, lừng khừng chào
một phát lấy lệ rồi mò xuống bếp và sau đó ré lên:
“Coi, đói bụng quá xá mà má không để phần cơm hả?
Có cái gì ăn đâu?”
“Cơm thì có bữa, dậy mà ăn. Không có lệ để phần
những thằng ngủ nửa ngày mới dậy!”
Thực ra sự cằn nhằn mất nết của Thomas chỉ có
tính cách “ngôn ngữ thời đại” chớ chẳng phải nó dám hạch sách bà mẹ hay cố tình
làm xấu mặt cả nhà. Nhưng có lẽ vì ngủ chưa đã giấc hay đói bụng đâm cáu kỉnh
sao đó nên lỡ buột miệng chửi thề một câu, quên béng ngay sự hiện diện của ông
cậu Albert nãy giờ đang hầm sẵn:
“ĐM… không để phần thì thôi! Đây đi ăn nhà hàng…
thiếu gì…”
Nó vừa buột miệng có thế chưa kịp hối tiếc thì đã
bị ông cậu Albert chồm tới vồ cứng… như mèo vồ chuột vậy. Ra thằng này bây giờ
mất dạy quá. Dám chửi thề, dám đối đáp với mẹ nó hỗn láo tới cỡ này sao? Hàng
ngày nó vẫn mở miệng ăn nói với mẹ nó như vậy chắc? Chẳng cần biết là bữa nay
nó mới trở chứng hỗn láo… hay ăn nói mất dạy đã quen nhưng trừng trị một trận
ngay tại chỗ là việc phải làm ngay.
Phải nhìn nhận là Thomas gặp ngày xui xẻo nên
lãnh nguyên vẹn một trận đòn trừng trị đích đáng, thẳng tay và đúng phương
pháp. Hai người đàn bà đứng ngoài sợ hết hồn, không dám lên tiếng can ngăn khi
hung thần Neri quần thằng cháu. Nó đập cách nào mà cu cậu mới đâu còn chống đỡ
qua loa… nhưng liền sau đó chỉ có lạy. Môi, má, mặt, chỗ nào cũng sưng phồng,
đổ máu… Đầu bị dộng vào tường cồm cộp. Người gập đôi lại sau mỗi cú thôi sơn
vào bụng. Cuối cùng nằm bò càng cũng vẫn bị dộng sấp mặt hùynh hụych xuống sàn
nhà.
Sau đó Albert biểu: “Đợi tôi một chút.” và xách
cổ thằng cháu xuống đường, tống vô xe nạt cho một hồi nữa:
“Mày nhớ nghe… tao mà nghe mày ăn nói mất dạy với
mẹ mày một lần nữa là mày sẽ bị tao lôi cổ đi cho một trận nhớ đời chớ không
phải nhẹ nhàng, đồ bỏ như
trận vừa rồi đâu nghe? Mày không đàng hoàng là biết tay tao. Bây giờ lên nói
với vợ tao là tao chờ dưới này, mau!”
Hai tháng sau, một đêm đi trực về Albert không
thấy con vợ đâu. Ra Rita lén mang hết đồ đạc, quần áo dông về nhà ông già nó!
Ông bố vợ đau khổ cho chàng rể hay tại nó quá sợ, quá khiếp hãi sự dữ dằn của Albert nên không dám sống chung
chớ không phải vì một nguyên do nào khác hết. Lời giải thích làm Albert há
miệng ngạc nhiên. Nó có bao giờ đụng đến con vợ, nó có nói nặng hay xử tệ với
Rita một lần nào đâu? Trái lại một mực yêu quý, cưng chìu hết mình. Thái độ
Rita làm nó chưng hửng nên Albert tính đợi một vài hôm nữa, chờ cho tình hình
lắng dịu đã… rồi thế nào cũng phải gặp mặt con vợ một lần hỏi cho ra lẽ.
Sự đời trớ trêu ở chỗ ngay đêm sau đi tuần tiễu
như thường lệ trong khu Harlem thì Albert gặp chuyện rắc rối. Xe tuần tiễu của
nó 12 giờ khuya thình lình nhận được tín hiệu cấp cứu phải phóng ngay tới nơi
can thiệp một vụ đổ máu. Về vụ này Albert lẹ lắm: xe chưa ngừng hẳn nó đã phóng
xuống, tay vung vẩy chiếc đèn pin. Nó hối hả rẽ đám đông, xông thẳng vô phạm
trường, theo tay chỉ của một mụ già da đen: “Nó ở trỏng… nó rạch mặt con nhỏ
coi ghê quá!”
Mới vô đến hành lang, thấy chỗ ánh sáng đèn hắt
ra là tai Albert đã nghe thấy tiếng người rên rỉ. Tay còn cầm đèn pin, nó nhảy
vô căn phòng xém đụng hai thân hình nằm ngã nghiêng trên nền nhà. Hai con đen,
một cỡ hai mươi lăm tuổi, một con mười hai tuổi là nhiều đang nằm chịu hình
phạt rạch mặt, rạch thân bằng lưỡi dao cạo máu tuôn đỏ người. Hung phạm khỏi
cần chạy, thấy thày đội Albert nó vẫn đứng như trời trồng. Nó là thằng ma cô
Wax Baines, khách hàng quen của Albert.
Dân Harlem còn ai không biết thằng dân chơi ngỗ
ngược ghiền nặng ma túy này? Nó dắt gái, bắt mối bạch phiến và đâm chém cũng lỳ
lắm. Thấy mặt người nhà nước nó giương mắt ngó, cặp mắt phi ma túy đỏ ngầu dễ
sợ, tay lăm lăm con dao bén dính đầy máu. Mới hai tuần trước Albert vừa túm cổ
nó về bót về tội hành hung một trong những con điếm “bồ bịch” của nó ngay ngoài
đường. Thằng khốn Wax Baines bữa đó điềm nhiên la: “Ê… không phải việc mấy ông
nghe!” Thằng đồng nghiệp đi cùng với Albert thực sự cũng nghĩ vậy. Mấy thằng
đen thì thây kệ cho chúng lụi nhau, thịt nhau chết bỏ dính vô làm cho cho mất
công? Đâu được, Albert nhất định xúc nó về bót lập biên bản truy tố ra tòa. Có
điều chưa đầy hai mươi tư giờ sau đã có luật sư đóng tiền thế chân cho nó tự do
tạm rồi!
Xưa nay Albert đâu có cảm tình với bọn đen? Phụ
trách tuần tiễu trong khu Harlem, có dịp đụng chạm nhiều nó còn tối kỵ. Thứ
người gì đâu chỉ biết ăn nhậu và chơi bạch phiến cho đã, vợ con đi làm đĩ thây
kệ! Mấy thằng khốn đó quả hết xài. Vậy mà thằng Wax Baines chó chết này dám
công khai phạm pháp, rạch mặt hành hạ hai con ghê tởm gớm ghiếc đến thế kia?
Được rồi, lần này khỏi xúc về bót mất công ra tòa rồi về… nó lại nhởn nhơ coi
pháp luật chẳng ra gì!
Thực tình Albert đã nghĩ vậy. Nó tính ra tay thì
mấy người lối xóm kéo vô chật nhà. Thằng đồng nghiệp của Albert cũng bỏ xe tuần
tiễu chạy vô coi nữa. Albert nhìn thằng ma cô quát lớn:
“Buông đao ra! Mày phạm pháp quả tang hết chối
cãi.”
Thằng Baines cười hềnh hệch:
“Mày bắt tao? Muốn bắt tao… phải rút súng ra kìa…
Hay mày muốn nếm thử một mũi này?”
Thằng khốn đưa con dao lên hăm he… Nhanh như cắt
Albert xông tới làm thằng bạn chới với, không kịp rút súng ra. Đâu phải dọa
miệng, Baines ngang nhiên sấn tới, lia nhanh một đường dao nhưng Albert còn
nhanh hơn nhiều. Chỉ một cái gạt tay chính xác đã cho nó hụt đã… rồi thuận tay
mặt dộng cho nó một cú đèn pin tàn nhẫn cái đốp vào đầu. Cú quật ngắn, gọn vào
một bên sọ làm thằng khốn chới với như người say rượu loạng choạng, khuỵu đầu
gối xuống dao văng cấp kì. Chỉ một cú này cũng quá đủ. Nhưng hăng máu lên
Albert thật lực bồi cho nó một phát nữa vào đúng giữa đỉnh đầu cực kì ác độc.
Nghe cái “rốp”… (Mãi sau này khi ra tòa, mấy nhân chứng và ngay thằng đồng
nghiệp của nó cũng phải khai là Albert đã ra tay một cách quá hung hãn, độc ác và thực sự là không cần thiết.)
Kết quả là chiếc đèn pin bằng nhôm đồ sộ và chắc
chắn như vậy mà phần đầu văng rời ra, bể kính bóng đèn tan tành từng mảnh vụn
văng tùm lum. Cả cây đèn cứng rắn như vậy mà đập một cú cong vòng, nếu không có
mấy cục pin lót trong đã gẫy rời mấy mảnh.