Bố già - Chương 24

CHƯƠNG
24

Michael tỉnh giấc lúc ánh nắng ban mai chan hòa
đầy phòng. Ánh nắng Sicily nhạt màu vỏ chanh. Nó cựa mình và cảm thấy thân mình
ấm dịu như lụa nõn nà của Apollonia. Chỉ một đụng chạm nhỏ cũng đủ để hai đứa
lại quấn vào nhau. Vợ chồng ăn ở với nhau cả mấy tháng nó vẫn còn ham: con nhỏ
tuyệt diệu hơn bao giờ hết và sốt sắng thật tình.

Khi nó đi sang phòng tắm mặc quần áo, Michael vẫn
để mình trần nằm trên giường phơi nắng cho khoái và đốt điếu thuốc. Bữa nay là
bữa cuối cùng còn được nằm trên giường này, phòng này, nhà này. Ông Trùm đã lo kiếm cho nó một nơi
để dọn nhà gấp cho an toàn. Ở tuốt một thị trấn bờ biển phía Nam Sicily. Như
hai đứa bàn tính, Apollonia đã có triệu chứng mang bầu nên muốn về nhà chơi vài
tuần. Chừng về thì nó sẽ về thẳng nhà mới.

Hồi hôm nó đi ngủ rồi Michael còn nói chuyện thật
khuya với Ông Trùm ngoài
vườn, Tommasino nói thẳng hồi này lão vừa mệt mỏi vì công chuyện riêng vừa lo
rầu cho vấn đề an ninh của Michael.

“Từ hồi cậu lấy vợ là lộ tung tích… không hiểu
sao Ông Trùm không có chỉ
thị sang cho cậu tìm ngay một chỗ nào khác? Tình hình này là phải coi chừng.
Còn tôi vẫn gặp nhiều chuyện bực mình chỉ vì mấy thằng ranh ngoài Palermo. Tôi
đâu phải người ham ăn tiếc của? Tôi cũng đã đề nghị cho chúng liếm láp thêm khá
nhiều, nhiều hơn giá trị thực của chúng nữa kìa! Nhưng bọn chúng tham kì lạ,
muốn nuốt hết… nuốt luôn cả thằng tôi! Cho cậu hay là chúng đã chơi lén tôi tới
mấy lần nhưng dễ gì hạ nổi thằng già này? Thằng già này mà dễ chơi đến thế sao?
Chúng phải mở mắt chớ? Mà xét ra cũng chẳng đi đến đâu vì mấy thằng ranh quả
thật ngu ngốc… thằng nào cũng lớn họng đòi ăn nhiều, ăn trọn. Chẳng thể nói
chuyện phải quấy…”

Lúc bấy giờ Tommasino đã dặn sáng mai lão phải đi
sớm, khỏi cần từ biệt. Sáng mai hai thằng Calo và Fabrizzio sẽ cùng đi với
Michael xuống dưới đó, tụi nó ngồi băng sau chiếc Alfa Romeo. Lão cho Michael mượn luôn hai thằng làm vệ sĩ và còn
căn dặn chớ có từ biệt hay tiết lộ chuyện gì với ông già Taza vì buổi chiều ổng
đi Palermo dám hứng chí nói vung lên thì mệt lắm.

Về vụ Ông
Trùm
hồi này phải lo phòng thủ dữ làm gì Michael không biết? Ít lâu
nay đêm nào chẳng phải cử mấy toán tuần tiễu quanh nhà? Ban ngày lúc nào chẳng
có mấy thằng thủ hạ thân tín xách lupara đứng
dài dài trong biệt thự. Mỗi khi có việc cần ra khỏi nhà là Tommasino đều có bọn
đàn em vũ trang hẳn hoi theo hộ tống còn thằng cận vệ tốt nhất luôn luôn đeo
theo lão như bóng với hình.

Ánh nắng chiếu vô rát quá rồi. Michael dụi thuốc
vùng dậy mặc quần áo, bộ quần áo lao động và chiếc nón kết đặc biệt dân Sicily.
Còn đi chân đất, nó thò đầu ra cửa sổ ngó xuống thấy thằng Fabrizzio đang ngồi
soi gương o bế mớ tóc, khẩu lupara liệng
đại trên bàn. Nó huýt gió kêu và nói vọng xuống:

“Mày lấy xe ra đi… Thằng Calo đâu? Năm phút nữa
tao xuống là đi liền. Làm mau lên!”

Fabrizzio đứng dậy. Cổ áo sơ mi nó phang ra, lồ
lộ vết xâm trước ngực. Nó ngỏng cổ lên đáp:

“Rồi! Calo đang uống cà-phê trong bếp. Mà bữa nay
cô ấy có đi không?”

Michael không trả lời. Cỡ một vài tuần nay nó để
ý thấy thằng khốn Fabrizzio ưa có những cái nhìn kì cục, len lén sau lưng
Apollonia. Không lẽ nó không biết thân phận đầy tớ dám chàng màng, ngấm nghé cô
vợ cưng của bạn Ông Trùm? Sức
mấy! Ở đất Sicily này muốn chết chắc nhất thì cứ việc làm vậy. Michael nói lớn:
“Không, nhà tôi về nhà chơi. Ít bữa mới xuống.” Nó ngó theo Fabrizzio tất tả
bước vô căn nhà nhỏ vách đá tạm thời làm ga-ra cho chiếc Alfa Romeo.

Michael sang phòng tắm rửa mặt qua loa. Không
thấy Apollonia đâu cả. Có lẽ giờ này con nhỏ đang chui xuống bếp để tự tay làm
bữa sáng cho chồng, ra điều “chuộc lại cái tội vợ chồng mà không đi cùng còn
bày đặt về nhà chơi ít hôm rồi sẽ nhờ Ông
Trùm
Tommasino cho người đưa xuống sau” đây!

Lúc xuống bếp, mụ già Filomena mang cà-phê tới và
vụng về nói vài câu tạm biệt. Michael hứa về nhà gặp ông già thế nào cũng nhắc
lại. Đúng lúc đó Calo bước vô hỏi:

“Xe ngoài kia rồi, tôi mang đồ xuống nghe?”

Michael nói khỏi cần và hỏi: “Thấy nhà tôi đâu
không.” thì Calo cười hề hề:

“Cô ấy đang ngồi bẻ tay lái xe. Khoái lắm, chỉ
thích nhấn ga xăng! Chưa về Mỹ đã y như mấy bà mấy cô Mỹ thiệt rồi!”

Cái vụ đàn bà con gái lái xe hơi ở xứ sở nhà quê
này quả thực là một chuyện lạ! Chìu vợ Michael đã để con nhỏ lái thử vài lần,
cho xe chạy vòng vòng trong vườn nhưng bao giờ cũng phải ngồi một bên vì nó ưa
đạp lộn, thay vì đạp thắng lại nhấn ga xăng là thường lắm.

Ăn sáng xong, trước khi trở lên phòng Michael
biểu Calo ra xe đợi cùng Fabrizzio. Trên lầu hành lý của nó đã xếp gọn ghẽ. Đưa
mắt qua cửa sổ nó thấy chiếc Alfa
Romeo
đậu sẵn ở dưới bực thềm phòng khách chớ không phải ở cửa bếp. Và
phía sau vô-lăng, Apollonia đang ngồi hý hoáy giỡn chơi như đứa con nít vậy!
Thằng Calo đứng loay hoay chất mấy giỏ đồ ăn lên xe.

Ủa, sắp đi rồi mà thằng Fabrizzio còn tất tả bước
ra ngoài cổng lớn làm chi? Nó còn đi kiếm cái gì kìa? Dáng điệu nó hối hả, hấp
tấp có cái gì kì cục, khả nghi lạ? Michael tối kỵ những thằng mắt trước mắt
sau, gian xảo như thế này. Thế nào cũng phải cho nó một bài học cho nó bỏ hẳn
cái chứng này.

Michael tà tà xuống thang và tạt qua bếp để chào
qua mụ Filomena lần chót. Nó hỏi “Giờ này mà ông cụ Taza còn ngủ hả?” thì mụ
già trề môi: “Làm sao mà dậy nổi? Hồi hôm ổng lén du dương trên Palermo bằng
thích!” Nó cười ha hả bước từ cửa nhà bếp ra vườn, vừa đi vừa hít mùi hoa chanh
ngào ngạt, mũi điếc cũng ngửi thấy như thường.

Michael ngước mắt nhìn thấy Apollonia đang ngồi
trên chiếc Alfa Romeo miệng
la tay vẫy tíu tít. Ra điều nó muốn khoe tài lái xe, ra hiệu anh cứ đứng ở đấy
đi… để em lái xe lại tận nơi cho mà coi! Thằng Calo đứng bên ngoạc miệng ra
cười, tay vung vẩy khẩu lupara nhưng thằng khốn Fabrizzio thì vẫn đi đâu
mất biệt, chưa thấy mặt nó mò về.

Đúng vào giây phút đó, một thứ linh tính khó hiểu
bỗng xẹt ngang đầu Michael. Không nghĩ ngợi, không suy luận gì hết… cả một sự
thực chợt ùa tới khiến nó thoắt hiểu hết. Bèn la ầm lên: “Đừng em… Đừng…”

Tiếng la của Michael chưa dứt thì một tiếng nổ
long trời tiếp liền sau khi Apollonia mở công-tắc xe. Sức nổ xé tan tành cửa
bếp, đẩy Michael văng đi ba bốn mét dọc theo bờ tường, nằm bật ngửa ra. Những
phiến đá từ vách tường, từ mái nhà văng xuống ào ào đập vào vai nó rồi Michael
lãnh nguyên một cú vào đầu. Nó ngất đi, nhưng trong một tích tắc trước đó còn
đủ tỉnh táo để nhận ra chiếc Alfa Romeo đã
biến mất. Đâu có còn gì nữa ngoài bốn chiếc bánh xe chơ-vơ bám vào hai cây trục
thép?

oOo

Lúc tỉnh dậy Michael có cảm giác đang ở trong một
căn phòng tối lắm, có tiếng người thầm thì nói chuyện rất sẽ. Nó vờ vịt làm bộ
chưa tỉnh, chưa biết gì để coi sao đã thì tiếng người thì thào bỗng dứt ngang
và có người đang ngồi bên cạnh giường cúi xuống ngó. Bấy giờ tai Michael mới
nhận ra hẳn tiếng người: “Có thế chứ! Tỉnh lại rồi!”

Đèn bật lên, ngọn đèn chiếu gắt như lửa soi vào
tận mắt nó làm Michael phải quay mặt đi. Cả người nó đờ đẫn, mệt mỏi. Sau cùng
mới nhận ra khuôn mặt người cúi xuống: ông bác-sĩ già Taza chớ ai?

Bác sĩ Taza dịu dàng nói: “Để đèn tao coi cỡ một
phút thôi… rồi tao tắt liền.” Ông cụ cầm chiếc đèn pin nhỏ cứ mắt Michael mà
rọi vào khẽ reo: “Tốt lắm… tốt lắm rồi!” Sau đó quay lại nói:

“Bây giờ nói chuyện với nó được đấy!

Có một người từ phía sau xích tới, ngồi ghé bên
chiếc ghế cạnh giường Michael. Nó nhận ra rõ ràng Ông Trùm Tommasino. Lão cúi xuống hỏi: “Michael… cậu nói
chuyện được chưa? Muốn nghỉ ngơi hả?”

Cất tiếng trả lời coi bộ khó khăn quá, đưa tay ra
phác một cử chỉ dễ hơn nhiều. Cho nên Michael đưa tay ra hiệu thì Ông Trùm hỏi khẽ:

“Có phải thằng Fabrizzio đánh xe từ ga-ra ra
không?”

Không hiểu sao lúc ấy Michael chỉ mỉm miệng cười.
Một nụ cười lạnh, kì cục và dễ sợ quá. Tommasino cho hay liền:

“Thằng khốn Fabrizzio biến mất tiêu. Nghe tôi nói
không? Cậu bị ngất đi gần tuần lễ rồi, hiểu không? Ai cũng tưởng cậu chết, chết
chắc… nên tạm thời cậu có thể yên chí, hết sợ bị chúng mưu hại. Chúng không nhắm
vào cậu nữa đâu. Tôi đã cho tin về Nữu-Ước và đã nhận được chỉ thị của Ông Trùm bên ấy rồi. Cậu sắp được
đưa về Mỹ, chỉ ít lâu nữa thôi. Trong khi chờ đợi, cậu hoàn toàn không e ngại
gì hết vì cái trại trên núi này không ai biết đến đâu. Bọn Palermo làm hòa với
tôi rồi… vì chúng tin là cậu không thể thoát chết. Thì ra từ hồi nào tới giờ
chúng nhằm vào cậu mà cố tình đánh lạc hướng đi, để ai cũng tưởng người mà
chúng định quất là tôi! Cái đó chắc cậu biết. Bây giờ mọi việc đã có tôi lo
liệu thu xếp hết cậu cứ việc yên chí nghỉ ngơi cho chóng bình phục…

Bấy giờ Michael nhớ lại hết. Nó biết Apollonia
chết rồi và thằng Calo cũng chẳng thể sống nổi. Còn mụ già, mụ Filomena lúc bấy
giờ ở trong bếp hay cùng đi theo nó ra? Michael không nhớ nên lắp bắp hỏi lại:

“Còn Filomena?”

Ông
Trùm
cho hay:

“Mụ không hề hấn gì cả. Chỉ bị chảy máu mũi vì
sức nổ. Cậu khỏi phải quan tâm.”

“Còn thằng Fabrizzio? Nhờ Ông cho tất cả anh em
chăn cừu ở đây hay gấp… đứa nào biết thằng khốn ở đâu, chỉ cho tôi sẽ được
thưởng một cánh đồng cỏ tốt nhất Sicily.”

Thấy Michael tỉnh táo hẳn, chú cháu Ông Trùm thở ra nhẹ nhõm. May quá!
Tommasino với tay lấy ly rượu đặt trên bàn làm một hơi trong khi ông già Taza
ngồi ghé mép giường nói bâng quơ:

“Thế là mới ngần ấy tuổi đầu đã góa vợ. Ở đất
Sicily này có mấy thằng cỡ tuổi cậu mà mất vợ bao giờ!”

Michael đưa tay ra hiệu muốn nói. Tommasino ngồi
xuống giường, ghé tai nghe nó nói rành rẽ từng tiếng:

“Nhờ ông cho bố tôi hay là tôi muốn về nhà gấp.
Nói là tôi tự nguyện muốn làm một thằng con đích thực của ổng.”

Có muốn gấp đến đâu cũng phải một tháng dưỡng
thương Michael mới khỏi hẳn và hai tháng nữa mới lo liệu xong giấy tờ và thủ
tục cần thiết. Michael đáp máy bay từ Palermo lên La-Mã và từ La-Mã thẳng một
mạch về Nữu-Ước. Cả ba tháng trời lùng kiếm vẫn bặt tin thằng khốn Fabrizzio.

Báo cáo nội dung xấu