Bố già - Chương 22 phần 2

Ông bác-sĩ Jules Segal kịp thời tốp. Có bao giờ
vi phạm nghề nghiệp, tiết lộ bí mật thân chủ đến thế này? Nhưng xét ra để Lucy
quên đi cái bí mật vĩ đại của nàng thì phải viện dẫn rằng thiếu gì kẻ còn có
những bí mật ghê gớm hơn nhiều, trong đó có một thằng nàng biết và hơi ngán là
thằng Fred.

“Em cứ nghĩ như thế này này… Cơ thể em có một mảnh
cao-su. Nó dài ra, nó không co-lại nữa. Bây giờ cắt bớt đi một chút ắt sẽ đàn
hồi, chặt chẽ bằng thích!”

Dĩ nhiên là Jules nói gì nàng chẳng nghe, tin
tưởng quá mà? Nhưng Lucy vẫn làm bộ: “Để em coi thế nào đã. Mà tốn cỡ bao
nhiêu?”

Jules nhăn mặt:

“Cái gì mà ‘tốn cỡ bao nhiêu’? Ở đây anh không có
đồ nghề vả lại… không phải ngành chuyên-môn của anh. Có thằng đồng nghiệp bồ
bịch ở Los Angeles… nó đứng số một về khoa may cắt này, vả lại y-viện nó làm có
đủ tiện nghi tối tân. Cho em hay là cô đào Hollywood nào cần ‘may cắt’ cũng
không khỏi qua tay nó. Nhiều cô biết sửa mặt, sửa ngực… đâu đã chắc chinh phục
nổi đàn ông nên tình nguyện làm thân chủ của nó thiếu gì. Em cứ yên chí khỏi
tốn một xu. Nó còn thiếu nợ anh một vài vụ phá thai giùm chớ bộ? Cô đào nào lại
nó may cắt anh chẳng biết… nếu nói được anh cho em biết ngay boong.”

“Cô nào thế anh? Nói đi anh…”

Lucy hăm hở hỏi liền. Biết cái danh sách đó để
lâu lâu khoe bà con thật tuyệt. Điều làm nàng chịu ở con người của Jules là tha
hồ cho nàng biểu diễn chuyện ngồi lê đôi mách thật đàn bà hắn không hề chế
nhạo!

“Anh sẽ nói với điều kiện hai đứa mình tối nay
phải đi ăn với nhau và đi về phòng với nhau. Mình để uổng phí biết bao nhiều
thì giờ chỉ vì sự giấu giấu giếm giếm vớ vẩn của em.”

Lucy cảm động. Ít nhất Jules còn tử tế để nói lên
câu đó. Bèn nói thẳng ngay ra:

“‘Về phòng’ làm quái gì! Cứ như tình trạng hiện
thời của em thì anh đâu có thấy gì mà đòi ‘về phòng’?”

“Ôi chao! Ngu ơi là ngu! Bộ yêu là cứ phải vậy,
ngoài ra không còn cách nào khác nữa sao? Bộ em cù lần đến độ không biết có một
phương pháp bắt nguồn từ thời xa xưa mà vẫn văn minh ghê gớm?”

“Cái vụ đó… đó hả?”

Cái vụ đó
hả
? Đó là cái vụ gái nhà lành không thèm làm, đàn ông tử tế cũng chê… cho
đến năm 1948 vẫn còn chê? Để bữa nào anh sẽ dẫn em đến thăm một cụ bà chủ động
ở Las Vegas này, hiện vẫn còn hành nghề. In hình năm 1880 thì phải, bà cụ từng
là ‘má nuôi’ trẻ nhất của các em giang hồ thời Miền Tây hỗn loạn. Bà cụ ưa nhắc
lại chuyện đời xưa lắm. Theo lời bà cụ thì ngay từ hồi đó các bố cao-bồi tức
chăn bò nhà ta súng lủng lẳng ngang hông trông rất hùng dũng, trẻ trai ưa nhào
vô động và nhất định buộc các em phải yêu các anh theo lối Phú-lang-sa… tức
làm cái vụ đó. Thế anh hỏi
thực em… cái vụ đó em không
làm với thằng Sonny hả?”

Lần đầu tiên từ ngày biết nhau, Jules chợt bắt
gặp một nét lạ lùng, thật khó hiểu trên khuôn mặt, nụ cười của Lucy. Hắn sững
sờ ngó và cảm thấy nụ cười của nàng rõ ràng y hệt “nụ cười Mona Lisa” âm trầm, bí mật. Ông bác sĩ ma mãnh trong Jules Segal
bèn liên tưởng ngay đến một sự trùng hợp kì cục: biết đâu chừng người đẹp Mona Lisa hồi đó chẳng cùng một căn
bệnh như nàng Lucy Mancini bây giờ đấy?

Lucy ngó hắn cười: “Với Sonny thì cái gì em cũng
dám hết!” Có bao giờ nàng chịu xác nhận cái vụ đó với bất cứ một ai đâu?

Cỡ hai tuần sau, bác sĩ Jules Segal đứng trong
phòng mổ của một y-viện lớn Los Angeles để quan sát “giải phẫu sư chuyên
nghiệp” Frederick Kellner “may vá” giùm người yêu. Trước khi đánh thuốc mê cho
Lucy, hắn ghé tai nàng thầm thì: “Yên chí đi! Anh nói với nó em là bồ cưng nên
thế nào hắn cũng ‘cắt may’ cho em rất đàng hoàng, chặt chẽ”. Sự thực nàng có
nghe gì đâu, thuốc ngủ đã ngấm rồi. Nàng không cười vì câu giễu cợt của Jules
nhưng thực sự yên tâm lắm lắm.

Sử dụng dao kéo thì chuyên viên Kellner tự tin
như chú cá mập nuôi trong hồ nhào lên đớp mồi vậy. Cái vụ xiết chặt lại những
bộ phận đã giãn ra của mấy bà mấy cô thì hắn quen quá rồi. Trước hết cái bắp
thịt dài, dai sợi gọi dây-chằng đó
phải cúp ngắn bớt một khúc cho sức căng của nó đỡ yếu. Sau đó phải nâng cái bộ
phận chính thức lên cao.

Có hai động tác giản dị quen thuộc nhưng Kellner
hết sức chú tâm, sơ sẩy đưa mạnh tay dao một chút dám phạm phải khúc ruột già
chót hết là tai họa. Đứng bên, Jules biết ông đồng nghiệp cẩn thận vì lý do
nghề nghiệp đó thôi. Ca này tuyệt giản dị, hắn đã coi kĩ từng khúc trong phim
quang tuyến X, đã biết hết chi tiết cần thiết trước khi giải phẫu mà? Nghề này
như vậy đó, chẳng có gì đáng ngại nhưng sơ sẩy thì vẫn cứ sơ sẩy như thường!

Mấy ngón tay bọc băng mềm của Kellner lọc lõi,
vạch những mảnh thịt thừa, vén cái màn nhầy che hai lớp bắp thịt ống chằng chịt
có công dụng giữ chặt bộ phận quan trọng nhất trong cơ quan bên trong của người
phụ nữ. Bây giờ mà mấy cái tĩnh mạch lòi ra thì mệt lắm. Chỉ một chút máu cũng
đáng ngại vì đúng ruột già khúc chót bị cắt phạm! Nhưng với Kellner thì khỏi có
chuyện đó. Chỉ nhấp nháy hắn đã tiến hành cái việc “bóp” bớt ống lại cho thật
khít. Giản dị như thợ mộc đóng đinh vậy.

Để làm công việc “bóp” này Kellner đã dùng một
thủ thuật “kẹp” đặc biệt: những khúc thịt thừa xù xì đều được bấm lại thật chặt
để nằm ép một chỗ. Cái ống thâu hẹp hẳn lại và nhẵn nhụi, trơn lu. Hắn đưa ba
ngón tay vô thử. Vẫn rộng quá. Chỉ hai ngón là vừa. Hắn thử lại lần chót bằng
hai ngón tay rồi đưa mắt ngó Jules. Bên trên miếng băng che miệng, cặp mắt xanh
lơ tai quái của hắn nhấp nháy với Jules, ra điều: “Bây nhiều đây đã đủ chặt
chưa, ông bạn?” Khỏi cần đợi ý kiến của hắn, Kellner cúi xuống hý hoáy làm công
việc may chỉ, lẹ làng may từng mũi một…

Xong việc, Lucy nằm xe đẩy qua phòng hồi sức.
Kellner xoa tay khoan khoái, hý hửng khoe Jules: “Mọi việc vậy là chu toàn rồi
bạn! Xin nói là OK… không chê vào đâu được, hoàn toàn chẳng e ngại biến chứng
gì hết. Người ngợm em bé còn ‘tốt’ quá, không ngờ lại vướng ‘ca’ này! Bây giờ thì
khỏi nói, mấy bữa nữa lành lặn đâu vô đó thì thật lý tưởng. Tôi dám ghen với
bạn lắm. Bạn ráng chờ ít ngày sẽ thấy công trình của tôi… ngon lành tới cỡ
nào!”

Jules cười hà hà, bốc ông bạn một phát:

“Cái đó khỏi nói… Tôi phục lăn nghệ thuật ‘cắt
may’ của bạn. Tuyệt diệu.”

“Thì đại để nó cũng tuyệt như nghề ‘phá’ của bạn
vậy mà? Phải chi cái xã hội này biết điều hơn, thực tế hơn thì những tài-năng
lớn như bạn và tôi đâu có phải làm những thứ hạng bét này? Tụi mình có quyền
làm những cú hách hơn nhiều, để những đồ ấm ớ này cho bọn cù lần! Mà xin nói để
bạn hay trước là tuần tới tôi sẽ gởi tới bạn, nhờ bạn lo giùm một thân chủ rất
dễ thương. Quái lạ hình như mấy em rất dễ thương rất đàng hoàng lại hay ‘lâm
nạn’ mới kì cục chớ! Vậy thì giữa hai đứa chúng ta kể như huề, phải không?”

“Còn phải hỏi? Bữa nào đích thân bạn xuống chơi
Las Vegas cam đoan bạn sẽ được chiếu cố.”

“À, cái vụ cờ bạc thì khỏi đi! Ngay ở đây, làm
công việc này tôi cũng đã phải vật nhau với thời vận hàng ngày… đâu cần bàn
già-dách hay mâm ru-lết của bạn. Vậy chưa đủ điên đầu sao? Tôi sợ bạn cứ ở miết
mấy cái sòng dưới đó là ít năm nữa bạn quên cha nó nghề giải phẫu là chôn cuộc
đời nghe bạn?”

Hai đứa bắt tay từ giã. Jules không thể không suy
nghĩ lời tâm tình của ông bạn Kellner. Hắn đâu có trách móc, sửa lưng. Chỉ nhẹ
nhàng đề cao cảnh giác, cho biết trước… nhân danh tình bạn vậy thôi! Nhưng đối
với Jules đó là những nhát búa bổ. Hắn buồn thực tình. Phải đi nhậu một mách
cho vơi bớt, cho quên hết sự đời. Bề nào Lucy cũng còn phải nằm phòng hồi sinh
cỡ mười hai giờ nữa mới tỉnh. Biết làm gì ở Los Angeles cho đỡ buồn, ngoài vụ
đi một vòng các bar, uống một
chầu đã đời?

Mà xét ra cũng nên tự thưởng cho mình một chầu
linh đình. Vụ “may cắt” cho em Lucy vậy là hoàn hảo quá mức dự tưởng rồi còn
gì? Phải ăn mừng mới được.

Sáng hôm sau tới bệnh viện thăm Lucy, hắn kinh
ngạc thấy phòng bệnh đầy những hoa. Có hai gã đàn ông trong phòng mà Lucy đã
ngồi hẳn lên, lưng dựa gối coi bộ tỉnh táo hân hoan quá! Coi, nàng nhiều lần
căn dặn mọi liên hệ gia đình đều cắt hết, chỉ lỡ có mệnh hệ nào mới được phép
thông báo kia mà? Chỉ một mình thằng Fred biết Lucy nằm nhà thương để giải phẫu
một vụ gì đó không quan hệ mấy. Phải cho nó biết thì hai đứa mới nghỉ phép được
ít hôm chớ? Fred còn nói bao nhiêu chi phí bệnh viện của Lucy đều do lữ quán
đài thọ hết. Hai thằng nào kia?

Khi Lucy tươi cười giới thiệu thì Jules nhận ra
ngay một gã. Đại tài tử Johnny Fontane! Cùng đi với hắn còn một thằng cũng gốc
Ý tên Nino Valenti, người đô con, vạm vỡ hơn nhiều. Cả hai đứa cùng đưa tay ra
bắt tay Jules một phát rồi lờ tuốt, coi như không có mặt hắn ở đấy để quay sang
Lucy đấu hót lia lịa những chuyện gì đâu, những chuyện từ hồi còn nhỏ ở tuốt
Nữu-Ước lận. Tụi nó ào ào cà rỡn Jules có biết gì đâu mà xía vô? Hắn đành phải
dặn Lucy: “Cô nằm đây nghe? Để tôi qua bác sĩ Kellner một chút.”

Johnny Fontane vội quay sang hắn: “Coi, người anh
em đi đâu được? Tụi tôi đi. Người anh em phải ở lại đây săn sóc cho Lucy chớ?
Lo giùm nàng chút coi, ông thầy!”

Johnny phát ngôn có vậy mà đôi tai nghề nghiệp
của Jules Segal đã nhận ra giọng hắn có một cái gì khác lạ. Nó ồ ề và khàn khàn
rất khác thường. Chừng đó Jules mới nhớ ra ca sĩ Johnny Fontane cả năm nay đâu
có ca hát nữa, cái Oscar vừa rồi
là do diễn xuất mà có. Không lẽ tới ngần này tuổi hắn mới đổi giọng và sự lạ
lùng đó được giữ bí mật, nhất định không thể cho ai biết? Ngay bọn phóng viên
kịch trường các báo cũng có hay gì đâu?

Jules lắng tai nghe ba đứa nói chuyện tầm phào
chỉ cốt để định bệnh giọng Johnny. Có thể hắn mất giọng vì sống bừa bãi, trụy
lạc. Thuốc lá, rượu, đàn bà… thứ nào cũng có thể lắm. Nhất định rồi, giọng này
mà ca lên bây giờ thì… vịt đực chắc chớ dịu dàng, ngọt ngào thế quái nào được?

Jules không thể nhịn được. Phải cất tiếng hỏi:

“Anh bạn… cảm cúm hả?”

“Đâu có? Mệt mỏi quá đó thôi. Tối qua ráng ca quá
mức, tôi không chịu tin là mình già nên mất giọng… Nhưng đó là sự thực.”

“Vậy hả, sao bạn không đi bác sĩ thử coi? Có thể
điều trị được lắm chớ?”

Vẻ duyên dáng, lịch sự của Johnny Fontane vụt
biến đâu mất. Hắn ngó Jules một cách khó chịu:

“Cái vụ đi bác-sĩ đó… hai năm trước tôi đã thử
rồi. Toàn những chuyên viên có cỡ cả! Ngay thằng cha bác-sĩ chữa năm chữa tháng
cho tôi nghe đâu cũng lành nghề, nổi tiếng số một tiểu bang California này. Hắn
cũng bắt nghỉ ngơi. Và kết luận rằng ai cũng vậy, đến một tuổi nào đó thì giọng
phải như thế đó. Chẳng có cách nào sửa.”

Nói với hắn có bấy nhiêu đó Johnny quay sang bắt
chuyện với em bé Lucy. Nịnh đầm nổi tiếng mà? Đàn bà con gái mê hắn cũng chỉ vì
bấy nhiêu đó. Nhưng Jules có ý định rồi. Hắn không lấy làm mất mặt mà cứ lắng
tai nghe. Coi, đúng là có một cái gì đó, một cái gì dư ra ở mấy sợi dây thanh
quản của hắn. Không nhầm lẫn vào đâu được! Có vậy mà mấy cha chuyên viên đệ
nhất hạng sao không mò ra? Nó rõ ràng đến thế mà? Hay là vì một nguyên do nào
đó… không thể đụng tới mấy sợi dây phát âm thanh? Nếu vậy thì…

Đột nhiên Jules ngắt lời Johnny:

“Ê, lần cuối cùng bạn đi coi bịnh cỡ bao lâu
nay?”

Hắn thấy rõ sự bực bội của Johnny nhưng cũng thấy
luôn vẻ gượng gạo… vì không muốn làm mất lòng người đẹp Lucy.

“Cỡ mười tám tháng.”

“Thế cái ông bác-sĩ riêng… thỉnh thoảng có coi
lại cho bạn không?”

“Dĩ nhiên có. Thì cũng lại cho tí thuốc xông… xịt
vào họng. Codeine chẳng
hạn. Và sau đó lại đổ tại tuổi tác, tại thuốc lá, tại rượu và tại nhiều thứ lẩm
cẩm khác. Bộ anh thấy một cái gì mà anh cho là mấy người đó kiếm không ra…
nghĩa là anh ngon hơn họ chắc?”

Giọng hắn hằn học rõ, nhưng Jules tỉnh bơ:

“Xin cho biết… ông bác-sĩ nào?”

“Tucker… James Tucker thì chắc anh bạn có nghe
danh, phải không? Theo anh bác-sĩ James Tucker thế nào?”

Cái tên Tucker thì còn ai không biết? Cả
Hollywood chịu ông bác-sĩ này quá xá cỡ, nhất là những em đào. Còn là sếp sòng
cả một bệnh viện tư chém rất nặng. Vì biết ổng quá nên Jules cười hà hà:

“Biết chớ?… Bố gà mờ ấy chém dễ nể lắm!”

Đến đây thì Johnny nổi sùng. Hắn không nhịn nữa
mà gân cổ lên hỏi móc: “Bộ anh… bảnh hơn Tucker chắc?”

Jules vẫn cười hà hà:

“Ô hay… sao lại so sánh vậy? Bộ anh ca ngon hơn
Carmen Lombardo hả?”

Jules chợt giật mình vì khi không thằng Nino
Valenti phát cười hô hố, cười gập đôi người, cười suýt giộng đầu vô thành ghế!

Đâu có gì đáng cười dữ vậy? Đúng thế, nếu cả hai
thằng cùng không sặc sụa mùi huýt-ky. Mà cái thằng tên Nino, nó làm cái thá gì
mà mới sáng bảnh mắt ra đã say muốn té gục bất cứ lúc nào vậy kìa?

Johnny quay sang Nino: “Ê, mày cười là vì tao
giễu hay quá… chớ đâu phải vì thằng cha này, phải không?”

Lucy nhẹ nhàng vươn tay kéo Jules ngồi xuống,
ngồi sát bên cạnh nàng và nửa đùa nửa thực vuốt một câu:

Thằng cha
này
coi vậy mà giải phẫu ngon số một nghe? Nếu hắn biểu Tucker gà mờ
thì nhất định là Tucker không thể không gà mờ. Tin tôi đi, mấy bồ! Johnny anh
phải nghe lời Jules…”

Cô y-tá bước vô, yêu cầu ra hết để ông thầy vô
làm thuốc cho bệnh nhân. Không ai có quyền ở lại hết. Vậy là bắt buộc phải có
mục từ biệt. Johnny và Nino cùng áp lại hôn em bé Lucy nhưng Jules lấy làm
khoái chí thấy hai đàn anh tính hôn môi nhưng em bé né rất lẹ, chỉ chịu chìa má
ra. Nhưng với anh Jules thì nhất định phải là môi và còn ghé tai thì thầm:
“Chiều nay nhớ lại nghe?”

Ba thằng bước ra tới hành lang Nino mới lên tiếng
hỏi Jules:

“Này Lucy làm sao mà phải mổ nhỉ? Mà mổ cái gì…
có nguy hiểm không?”

“Đại để vụ ‘may vá’ của đàn bà… có quái gì đâu?
Hoàn toàn vô hại, tôi cam đoan vậy đó. Bề nào tôi cũng còn lo hơn mấy anh bạn
nhiều… vì bọn này sắp lấy nhau.”

Hai đứa cùng ngó hắn gật gù, ra vẻ khoái lắm.

“Nhưng sao hai bạn biết Lucy vô bệnh viện?”

“Thì thằng Fred phôn cho bọn này biểu vô mà? Tụi
này chơi với nhau từ hồi nhỏ. Bữa đám cưới Connie… Lucy làm phù dâu mà?”

Vụ tụi nó thân thiết với nhau tới cỡ nào thì
Jules dư biết nhưng làm bộ lờ đi. Cả hai thằng cùng quê một cục… Sợ hắn biết vụ
“móc nối” giữa Lucy và Sonny nên cứ nhấm nháy nhau hoài. Jules quay sang
Johnny:

“Bệnh viện này là chỗ quen biết, tôi có thể mượn
đồ nghề được. Sao bạn không để tôi coi thử chỗ cổ họng?”

“Tôi mắc bận quá!”

“Coi, cổ họng thằng Johnny là cổ họng cả triệu đô
la. Đời nào nó dám cho mấy anh bác-sĩ hạng bét mó vô mà bạn đề nghị mất công!”

Nino Valenti ngoạc miệng ra cười, nhìn Jules nháy
nhó. Biết ngay người nó định chọc quê là ông bạn Johnny nên Jules cười hề hề
cãi lại:

“Sức mấy tôi bác-sĩ rẻ tiền, hạng bét? Một trong
những tay dao kéo cừ khôi, chẩn bệnh hách nhất Nữu-Ước một thời nghe các bạn?
Có điều tôi bị tụi nó vồ, dính vào cái án phá thai!”

Quả nhiên đúng như Jules dự tính, sự xác nhận
“chuyên viên phá thai” không những đã không có gì đáng mắc cỡ mà còn làm cho
Nino và Johnny phục lăn là khác! Muốn được chức chuyên viên ấy đâu phải dễ… mà
có phải thằng nào cũng đủ can đảm vỗ ngực nhìn nhận vậy? Nó phải ngon thế nào
mới dám chớ?

Nino bầy tỏ sự ngưỡng mộ trước bằng một sự nhờ
vả:

“Xin cho bạn hay là nếu thằng Johnny không thèm
xài bạn thì tôi… tôi có lời năn nỉ bạn coi gấp giùm con bồ. Dĩ nhiên không phải
khám cổ họng nghe cha?”

Lúc bấy giờ Johnny mới ra tiếng:

“Nếu nhờ bạn coi… thì cỡ bao lâu?”

Nghe hắn nói “chỉ mười phút” Johnny OK liền. Đó
là một sự nói dóc nhưng Jules thấy cần nghệ thuật dóc láo ghê gớm. Nói thật là
một chuyện và nghề thuốc lại là một chuyện khác hẳn. Không thể đi đôi với nhau
được, trừ trường hợp “hết thuốc chữa”! Ngay Johnny còn lo ngại, phát âm có
tiếng OK mà giọng nó còn khào khào, tệ hơn lúc nãy nhiều mà?

Jules bèn mượn ban giám đốc y viện một phòng khám
bệnh và một cô y tá. Dụng cụ làm gì ra đủ nhưng hắn chẳng cần hơn. Chưa đầy
mười phút sau hắn đã khám ra và biết chắc có một chỗ thịt mọc dư trên thanh
quản. Nó nằm chình ình thế kia thì dễ thấy và dễ chữa quá mà? Dù có bịp bợm láo
đến đâu thì ông thầy thuốc lớn của cả một xã hội bịp bợm Hollywood đã ngó vô là
nhất định phải thấy. Tại sao không kìa? Hay ở một xã hội Hollywood nhố nhăng,
cái gì cũng có thể giả, có thể bịp được hết thì cái bằng bác sĩ y khoa của bố
Tucker dám “của giả” lắm? Mà dù lão có bằng thật thì điệu này cũng phải rút lại
mảnh bằng gấp!

Nghĩ vậy Jules lẳng lặng không nói. Hắn kêu điện
thoại mời gấp vị đồng nghiệp chuyên về cổ họng thường trú của bệnh viện này
xuống rồi quay sang biểu Nino: “Cái vụ này sợ hơi lâu đấy. Bạn ở đây cóc ích
lợi gì, nên đi chỗ khác chơi đi.”

Vừa nghe vậy Johnny hét ầm lên: “Vậy là cái gì?
Mày… mày tính bắt tao ở lại đây? Tao ở lại cho mày giỡn chơi với cái cổ họng
của tao hả?”

Phải chi lúc nào khác thì Jules đã nổi sùng,
nhưng không hiểu sao hắn vẫn nán được mà chỉ nói đốp vào mặt thằng Jules lúc
bây giờ đang ngơ ngẩn xuất thần:

“Mày muốn đi hay muốn ở là tùy, ai giữ kìa? Mày
có một khúc thịt dư ngay trên thanh quản, ở chỗ cổ họng mày. Mày ở lại vài giờ
thì tụi tao có thể cột nó y chỗ cho mày, chết sống gì cũng cột được. Rồi mới
tính giải phẫu cắt bỏ… hoặc dùng thuốc cho nó tiêu đi. Nếu cần, tao có thể kêu
ngay đêm nay một tay chuyên viên nhất nước về cổ họng bay tới chữa cho mày gấp,
dĩ nhiên bao nhiêu phí tổn mày ráng chịu. Hoặc mày đi ngay bây giờ, đi ăn nhậu
đã đời với thằng này cho đến lúc mày thấy cần phải đi bác-sĩ đến một thằng cha
dấm dớ nào đó. Nếu nó làm độc, sưng lên thì chỉ có hai đường. Một là cúp luôn
thanh quản, hai là chờ chết. Hoặc mày cứ để mặc nó đấy, khỏi lo! Nhưng nếu muốn
chữa dứt thì ở lại vài giờ coi? Mắc bận thì cứ việc đi!”

Nino bèn có ý kiến:

“Thôi, nó nói vậy thì ở lại đi mày. Thây kệ tụi
nó ở phim trường, mình cứ ở lại. Để tao phôn về cho tụi nói khỏi đợi là xong
chớ gì? Tao ở lại với mày.”

Nói vài giờ nhưng phải hết cả một buổi chiều mới
xong. Kết quả tốt. Chuyên viên của y-viện định bệnh đã rõ mà Jules còn tận mắt
coi từng miếng phim chụp, từng mẫu thử đờm rãi. Nửa chừng Johnny đầy mồm thuốc
đỏ đã tính móc tuốt những bông gòn, băng thuốc nhét trong miệng ra, dợm đứng
dậy. Thằng Nino đứng hờm một bên ấn nó xuống, bắt ngồi y nguyên. Sau khi xong hết,
Jules cười hà hà “Mụn cóc”. Johnny không nói không rằng, hắn phải nhắc lại:

“Thì ra chỉ vì mấy cái mụn cóc. Tụi tao phải lạng
ra bằng hết, không để sót một mụn nào. Vài tháng nữa mày khỏi hoàn toàn.”

Nino đã cất tiếng hoan hô nhưng mặt Johnny nhăn
nhó:

“Nhưng sau đó có hát được không đã? Giọng ca có
bị ảnh hưởng gì không?”

“Chẳng ai dám bảo đảm! Hơi đâu mày phải lo… vì
bây giờ mày cũng có hát được đâu?”

“Coi, mày nói vậy mà nghe được hả con nít? Mới đầu mày làm bảnh, chữa là
khỏi liền mà bây giờ thì… hát được hay không không bảo đảm. Mày nói thực đi tao
dám mất giọng luôn phải không?”

Cái thằng vô lý… chịu không nổi. Jules bực quá
rồi. Mình tận lực làm cho nó. Lại khoái chí vì thực sự giúp được cho nó một
việc đích đáng mà nó làm như hại nó không bằng! Nghiêm sắc mặt, Jules lạnh lùng
thốt:

“Johnny Fontane, ông bạn nên nhớ thằng này là y
khoa bác-sĩ thứ thiệt chớ
không phải con nít nghe? Nó là
đại ân nhân của ông bạn đó. Đưa ông bạn xuống đây là tôi đã biết chỗ thịt dư đó
có thể sưng lên bất cứ lúc nào và giọng ca chắc chắn sẽ bị đứt. Mà sinh mạng
ông bạn cũng dám đi luôn… tôi đã ngại phải nói thẳng là ông bạn kể như một
thằng chết rồi! Vì vậy tôi mới lấy làm mừng vì cắt ra được và đó chỉ là mấy mụn
cóc trên thanh quản. Tôi vui mừng thực tình vì giọng ca ngày nào của ông bạn là
cả một nguồn sung sướng đối với tôi. Chính nó đã giúp tôi tán được rất nhiều em
hồi tôi mới lớn, hồi ông bạn còn là nghệ sĩ. Nhưng ông bạn là một thứ nghệ sĩ
hư hỏng. Bộ Johnny Fontane mà không lăn cổ ra chết vì ung thư? Một mụn độc trong
óc… hay tim ngừng đập không mất mạng? Bộ ông bất tử chắc? Dễ quá mà, đồng ý là
giọng ca vàng có quyến rũ thật… nhưng ông ca sĩ Johnny Fontane vẫn dám lăn cổ
ra như thường chỉ vì mấy cái mụn cóc vô nghĩa đó, nếu không có thằng này lấy
ra!”

Bây giờ chỉ xin ông im miệng giùm và làm những gì
cần phải làm. Còn ông bác-sĩ danh tiếng riêng của ông nếu lão giới thiệu một
nhà giải phẫu nào khác thì OK… nhưng nếu lão định tự tay làm lấy thì nên còng
đầu nó gấp vì tội mưu toan sát nhân, ông nhớ vậy!

Chửi xong một mách, Jules định quay đi thì thằng
Nino Valenti la lớn: “Hoan hô bác-sĩ!… Với thằng này thì phải chửi vậy nó mới
thấm!”

Quay sang hắn, Jules hỏi: “Còn ông bạn nữa… Ông
bạn sáng ra nhậu say đã đời là thường lắm phải không?”

Nino cười hề hề: “Cái đó chắc.” Ánh mắt nó nhìn
quả thực có một vẻ thân thiện, bồ bịch nên định nói nặng mà Jules không nỡ, chỉ
buông gọn một câu:

“Tiếp tục nhậu cách đó thì chỉ sống được năm năm
nữa đừng lấy làm lạ nghe.”

Hứng chí quá, Nino Valenti la “Thế hả?” rồi biểu
diễn mấy bước khiêu vũ. Nó làm điệu bộ đưa tay ra tà tà bước tới bên Jules rồi
thình lình ôm cứng lấy ông bác-sĩ hét toáng lên, giọng nồng nặc huýt-ky. Nó
cười sằng sặc hỏi gặng như muốn quát lớn:

“Năm năm? Còn tới những năm năm kia hả, thực không?”

oOo

Đúng một tháng sau khi giải phẫu, Lucy Mancini
ngồi bên hồ tắm của lữ quán, một tay nâng ly cốc-tay một tay ve vuốt mái tóc
người yêu đang gối đầu lên đùi nàng. Hắn giễu:

“Tính mượn rượu trợ hứng hả? Khỏi cần cô em!
Trong phòng đã sẵn chai sâm-banh ướp lạnh.”

“Ủa, thực vậy hả? Mà anh có chắc bữa nay… đâu vào
đấy chưa?”

“Yên chí đi, bác-sĩ biểu mà. Đêm hôm nay phải
biết là ngàn vàng! Em biết không, anh sẽ là vị giải phẫu sư đầu tiên trong lịch
sử được quyền đích thân thí nghiệm công trình độc đáo của mình. Coi, trướcsau… nó như thế nào, nó khác những gì… thì đáng viết ra cho đời
thưởng thức quá! Này nhé anh sẽ viết… “thời kì tiền giải phẫu sự hứng thú rõ ràng bắt nguồn từ yếu tố tâm lý
và một phần cũng nhờ tài nghệ điêu luyện của nhà y-sĩ kiêm huấn luyện viên.
Nhưng thời kì hậu giải
phẫu, thì phải nói rằng cả một sự tuyệt tác xét vì…”

Bác sĩ Jules Segal không thể xét vì yếu tố nào
được… xét vì bệnh nhân Lucy đang âu yếm vuốt ve mái tóc bỗng mạnh tay xoắn cho
một cú đích đáng quá, đau điếng người. Bệnh nhân còn ngó xuống dọa:

“Nếu tối nay không thấy gì… hết trách ai được
nghe?”

“Không thể có vụ đó! Người ta làm ăn đảm bảo mà?
Phải nhờ mấy ngón tay thằng Kellner thật nhưng người ta đã sắp đặt đàng hoàng,
đâu vô đó hết rồi. ‘Không thấy gì’
thế nào được? Thấy gì lát nữa sẽ biết bây giờ lo nghỉ ngơi trước đi…”

Lúc hai đứa trở lên phòng – dĩ nhiên là phòng
chung – Lucy vô cùng ngạc nhiên khi thấy bàn ăn dọn sẵn, bên cạnh ly sâm-banh
của nàng có một chiếc hộp tuyệt đẹp, bên trong là chiếc nhẫn đính hôn có gắn
hột xoàn khá bự. Jules hý hửng đưa tay chỉ:

“Coi đây… Cứ coi bấy nhiêu có đủ biết người ta
chắc ăn tới cỡ nào! Bây giờ anh phải thử coi em có đáng hưởng hay không… đó mới
là vấn đề.”

Ôi, còn ai dịu dàng, tưng tiu cho bằng Jules cái
đêm hôm ấy! Mới đầu Lucy còn hơi khớp chút đỉnh nhưng tay hắn ve vuốt nhột quá
đi. Nhột muốn nhảy dựng lên được. Tự nhiên nàng có cảm giác được bốc từ từ lên
một cao điểm chưa hề tới bao giờ, bên tay vẫn nghe tiếng Jules thủ thỉ: “Thấy
chưa anh bảo đảm là tốt mà?”

Lucy không thể không ghì chặt lấy hắn…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3