Bố già - Chương 23 phần 1
CHƯƠNG
23
Năm tháng trời lánh nạn ở Sicily đã mở mắt
Michael Corleone nhiều. Nó đã hiểu ông bố và nghiệp dĩ của ổng. Nó đã hiểu
những nhân vật như Luca Brasi, Clemenza… cũng như tại sao bà già chịu khuất tất
âm thầm chấp nhận hoàn cảnh. Nếu họ không phải là những tuýp người dám cưỡng
lại số phận thì ngày giờ này họ đâu được như vậy? Michael cũng đã hiểu tại sao
bố hay nói “Mỗi người mỗi phần số” cũng như tại sao dân không đi với nhà nước,
không tuân theo công quyền và không dám vi phậm luật omerta.
Xuống cảng Palermo, Michael mặc bộ đồ dơ đội nón
rách được người đưa tuốt vô một vùng ảnh hưởng Mafia còn nặng và ông thủ lãnh
tức capomafioso vốn chịu ơn nặng
của Bố Già. Làng Corleone cũng
nằm trong tỉnh này nhưng bà con dòng họ nhà nó đâu còn ai? Mấy bà cô bà bác
tuổi già đã qua chơi thế giới bên kia còn các ông chú ông bác nếu không chết vì
báo thù rửa hận cũng đi phương khác lập nghiệp từ lâu. Xa thì Mỹ, Ba-Tây, gần
thì mấy tỉnh trong nội địa. Cái làng Corleone tí xíu, hẻo lánh ai ngờ vô địch
thế giới về khoản giết người!
Michael được đưa vô nương náu ngay nhà ông chú
ruột của thủ lãnh Tommasino, một ông già độc thân tuổi ngoài bảy mươi, vị y-sĩ
độc nhất trong quận. Ông Trùm Tommasino
ngoài năm mươi tuổi trên thực tế lãnh chân Gabbelletto nghĩa là cai quản một sở đất mênh mông cho một
dòng họ quý phái bậc nhất Sicily. Làm gabbelletto ăn
lương nhà giàu hẳn phải có bổn phân bênh vực quyền lợi chủ nhân, cấm không cho
bọn khố rách đụng chạm đến một mảnh đất, dù là lẻn vô săn thú trộm hay cắm dùi
ẩu. Nông dân đòi hỏi tranh chấp với chủ nhân – dù chính đáng hay không chính
đáng, như đòi được quyền mua đất bỏ hoang chẳng hạn – đã có ông quản gia thay
mặt đứng ra “thu xếp” bằng mấy lời đe dọa, bằng tay chân hay bằng súng, bằng
dao!
Ông
Trùm Tommasino còn thừa hưởng độc quyền đổi nước trong
vùng, những giếng nước ngọt có từ cả trăm năm nay nhưng dân nghèo muốn mua phải
bỏ tiền răng rắc. Để bảo vệ quyền đổi nước, Tommasino còn dám phá không cho nhà
nước đắp thêm đập. Nhiều đập, nông dân sẵn nước ngọt xài thì Ông Trùm còn đổi nước cho ai?
Tuy nhiên phải nhìn nhận Tommasino thuộc phái cổ,
không dây dưa tới ma-túy hoặc buôn người. Do đó mới có những chuyện hục hặc với
đám đàn em mới nổi lên ở Palermo, những thằng chịu ảnh hưởng nặng đám “găng-tơ”
dữ dằn vừa bị Mỹ trục xuất về, dám làm bất cứ việc gì nếu có tiền.
Đúng truyền thống bụng bự của những Ông Trùm, capomafioso Tommasino
người cao lớn dềnh dành, có bụng và có uy, nghĩa là nắm vững đám thủ hạ dưới
quyền. Có lão bảo vệ là Michael khỏi sợ ai đụng chạm đến, nhưng nó chỉ ở trong
nhà bác sĩ Taza, không ló mặt ra ngoài.
Ông cụ Taza cao đến thước tám, gò má xương xương
tóc bạc phơ… nhưng hãy còn gân chán. Tuần nào cụ bác-sĩ chẳng phải mò ra
Palermo một lần để vui vẻ với các chị em ta? Ông cụ này có tật mê sách, sách
quái gì cũng đọc và lâu lâu mang ra kể cho đám thân chủ thất học nghe chơi. Mấy
thằng nông dân có biết đến mặt chữ là gì nên sách là đồ bỏ và ông thầy Taza
nhất định là một anh cuồng chữ!
Michael khoái những buổi tối ngồi ngoài vườn nghe
chú cháu ông chủ kể chuyện đời xưa. Khu vườn rộng mênh mông, chỗ nào cũng có
tượng đá, làm như đất Sicily này người ta trồng cho tượng đá mọc lên như trồng
nho vậy. Ông cụ khoái kể chuyện Mafia ngày xưa với những chiến công lừng danh
từ mấy thế kỉ trước khiến nhiều khi ông cháu cũng hứng chí khoe thành tích hào
hùng mới dạo nào. Rượu ngon uống mềm môi, khung cảnh thơ mộng và hương đêm ngây
ngất.
Qua chú cháu nhà này Michael như được dẫn dắt vào
thế giới Mafia. Một huyền thoại và một thực tế rành rành.
Mafia nghĩa đen chỉ là nơi trú ẩn. Sau mới thành tên một hội kín
bành trướng mạnh kêu gọi toàn dân đứng lên chống lại bọn thống trị mấy thế kỉ
liền đè đầu cưỡi cổ dân Sicily. Suốt trong lịch sử loài người có vùng đất nào
bị đô hộ tàn bạo bằng hòn đảo này? Khố rách cũng khổ mà có tiền của đất đai
cũng không hơn! Sau này dân Sicily bị hết bọn đại điền chủ quý tộc bóc lột đến
cấp lãnh đạo tôn giáo đè đầu cất không nổi. Để nắm đầu bọn nông dân, mục tử
giới thống trị phải có cả một bộ máy Cảnh sát sẵn sàng thẳng tay đàn áp khủng
bố. Dân Sicily căm thù lính đến đó… muốn mạt sát thật thậm tệ chỉ việc chửi “Mày là cớm” là mất mặt ghê gớm.
Vì bọn thống trị quá tàn bạo lại có uy quyền
tuyệt đối nên dân Sicily dần dà có căm thù uất hận đến xương tủy cũng bảo nhau
cố nén xuống, tập nhịn nhục cho quen. Bộc lộ làm gì để mất mạng? Lo giữ gìn đến
nỗi không dám cất tiếng đe dọa một ai kia mà? Nhà nước, công quyền là kẻ thù
nên có việc tranh chấp cần giải quyết với nhau họ đến nhờ hội kín Mafia.
Tổ chức Mafia củng cố uy quyền bằng luật omerta nghĩa là làm thinh, câm nín.
Dân quê Sicily kín miệng đến nỗi người lạ hỏi đường cũng làm thinh. Trong nội
bộ Mafia có tội nào đánh chết bằng tội mật báo Cảnh sát? Dù chỉ đi thưa lính,
tố cáo một thằng vừa giết hụt mình hay vừa đánh đập mình có thương tích. Sau
cùng luật omerta trở thành
một đạo sống của mọi giới. Chồng con bị giết con gái bị hãm hiếp, người đàn bà
chính gốc Sicily chẳng bao giờ đi thưa lính, nhờ nhà nước giải quyết.
Vì nhà nước không có quyền đó. Phải là Mafia! Mãi
sau này Mafia vẫn hành xử quyền đó, tới một mức độ nào. Ở địa hạt xã hội thì
mỗi khi hoạn nạn người dân địa phương vẫn tìm đến Ông Trùm, đói khổ hay thất nghiệp cũng chạy tới Ông Trùm nhờ vả.
Nhưng còn một sự thực mà vị y-sĩ già Taza không
nói ra. Michael phải tự tìm hiểu một mình là tổ chức Mafia còn là công cụ bất
hợp pháp của bọn có tiền, tay sai cho quyền thế. Nó là cả một cơ cấu sa đọa,
một tập thể chống cộng sản, đi ngược lại tự do mà cũng là một bộ máy bóc lột
tiền của tất cả nhưng cơ sở nào làm ra tiền.
Mãi đến lúc ấy Michael mới hiểu ra tại sao những
con người như bố nó thà đi ăn cướp giết người còn hơn làm một thằng dân lương
thiện. Con người có đầu óc nhất định không thể chấp nhận nổi sự nghèo đói, sợ
sệt, nhục nhã của một thằng dân lành Sicily? Nó cùng mạt kinh khủng.
Có lần bác-sĩ Taza đề nghị đưa Michael lên
Palermo vô thăm một động chơi cho biết nhưng nó buộc lòng phải từ chối. Du
dương làm sao nổi khi gò má bên trái còn in hằn kỉ niệm cú đâm Mc Closkey. Mãi
lo lánh nạn cấp tốc vết thương chỉ băng bó sơ sài chớ đã kịp chữa chạy gì đâu?
Chỗ xương nhỏ bể vụn cũng lành nhưng đâu chịu nằm đúng khớp… nên Michael bị
lệch hẳn gò má trái. Nó gồ ghề, nó vẹo sang một bên nên nhìn ngay mặt còn đỡ
chớ nhìn từ phía trái qua thì bẩn quá. Xưa nay Michael vẫn có mặc cảm xí trai
nên bị chỗ gò má này càng lấy làm đau khổ nữa.
Sự thực chỗ gò má nhức đi nhức lại hoài. Mỗi lần
nó hành thì xin bác-sĩ Taza vài viên thuốc uống là hết nhưng chỉ ít hôm sau lại
tái diễn. Ông cụ y-sĩ nhà từng đề nghị “Để tao lo một lần một cho” nhưng sức
mấy nó dám? Dù mới gần gũi ít ngày Michael cũng biết cả xứ Sicily này có lẽ
kiếm không thể ra một thầy thuốc tồi như ông nội này! Nó để ý thấy cuốn sách
nào cụ Taza cũng vồ lấy đọc bằng thích, trừ sách thuốc. Dám không hiểu nó nói cái gì lắm! Mà thực tế, chính
miệng cụ y-sĩ nhìn nhận vậy!
Hồi đó thì ra cụ cũng làm sinh viên Đại học y
khoa Palermo ít lâu, nhưng bữa thi ra trường cậu Taza được một tay capomafioso bảnh nhất Sicily có lời
gởi gắm với ban Giám khảo nên làm gì không đậu? Huống hồ người còn hạ cố đến
tận Hội-đồng thi để thảo luận cùng với quý vị giáo sư giám khảo về vụ “nên cho
thằng này bao nhiêu điểm”! Nội cái bằng y khoa bác-sĩ của cụ Taza cũng nói lên
đầy đủ sự nhũng nhiễu của Mafia đối với xã hội lương thiện. Bằng cấp như vậy đó
nên ở xã hội Sicily tài nghệ, đạo đức, siêng năng đâu có đất đứng? Mấy thứ đó
mà làm quái gì… làm sao mạnh bằng một tiếng nói của một bố capomafioso? Ở Sicily Bố Già cho nghề gì là có quyền làm
nghề đó.
Những ngày tháng ở Sicily, Michael thiếu gì thời
giờ, cơ hội nghiền ngẫm sự đời? Ban ngày tha hồ đi về miền quê chơi, đi đâu
cũng kè kè hai gã chăn cừu, người của Tommasino hộ vệ. Đặc biệt ở đảo này mấy
ông mục đồng ngoài vụ chăn bò chăn cừu, ưa lãnh thêm công tác phụ trội để kiếm
tý tiền lẻ, mà công tác hấp dẫn nhất là giết mướn. Thủ lãnh biểu hạ thằng nào
là làm thằng ấy không ngần ngại.
Michael không thể không nghĩ tới tổ chức của bố ở
bên Mỹ. Nếu tiếp tục có điều kiện phát triển, ắt nó sẽ như thế này và xã hội
cũng sẽ bị nhũng nhiễu tới ung thối y hệt. Sự thực thê thảm là Sicily đâu còn
là đất của người sống? Bao nhiêu trai trẻ phải bỏ xứ tha phương cầu thực, chỉ
cầu một chỗ dung thân. Còn ở lại mà muốn hưởng chút tự do, muốn bảo vệ nồi cơm
chắc chắn sẽ ra ma!
Cảnh tượng lạ nhất đập vào mắt Michael là xứ sở
này đẹp quá, đẹp tuyệt vời. Bao nhiêu lần nó mải miết đi ngang những rừng cam
tợp bóng mát, mát lạnh như đi dưới lòng hang, bắt gặp những miệng giếng có từ
trước ngày Chúa ra đời, nước phun ra từ những tảng đá khổng lồ tạc hình đầu
rắn. Có những tòa nhà mặt tiền khổng lồ toàn đá cẩm thạch, nhưng gian đại sảnh
với hàng cột cao ngất, đúng kiểu lâu đài La-Mã nhưng bây giờ để hoang phế, cho
đàn cừu lạc bầy có chỗ núp. Xa xa đứng sừng sững những tòa nhà đá chiếu lóng
lánh y hệt những tảng đá sạch bóng chồng chất lên nhau. Để tô điểm thêm cho
khung cảnh là những mảnh vườn, những thửa ruộng xanh ngắt đúng là những viên
ngọc bích. Một đôi khi vui chân Michael cũng đi tuốt tới Corleone, quê cha đất
tổ của nó ngày giờ này là một thị trấn mười tám ngàn dân nhà cửa toàn bằng đá
núi, từng khối đá đen xì lấy ở rặng núi gần đó về. Mới năm trước, Corleone có
tới trên sáu mươi án mạng nên không khí phảng phất mùi chết chóc. Cánh rừng
Ficazza kế bên càng làm nổi bật vẻ dữ dằn.
Công tác là đi hộ vệ Michael nên hai gã chăn cừu
lúc nào cũng lủng lẳng khẩu lupara,
đồ nghề đặc biệt của Mafia. Hồi Mussolini quyết tận diệt Mafia, ông Tổng giám
đốc Công An đã đặc biệt chú ý đến thứ súng thô sơ này nên nhật lệnh số một của
ông Tổng là dân đảo phải triệt hạ bằng hết những vách tường đá núi, không được
quyền cao quá 90 phân để mấy thằng mafioso
hết chỗ núp an toàn phục kích bằng lupara.
Sau đó mới đến biện pháp cho đi đày tập thể.
Năm quân Đồng Minh đổ bộ lên Sicily, mấy ông
tướng lãnh Mỹ cho là những tay từng bị chế độ phát xít hạ ngục, đày ải hẳn phải
là anh hùng dân chủ nên thiếu gì những ông mafioso đang ở trại lao công cưỡng bách được móc ra, chỉ định
làm xã trưởng, quận trưởng, thị trưởng hoặc ít ra cũng làm thông ngôn cho quân
lực Mỹ? Dịp may muôn thuở đó Mafia dựng lại cơ đồ và sống lại lợi hại hơn bao
giờ hết!
Nhờ ngày đi chơi nhiều, đem nào cũng nhậu một
chai rượu chát kèm một dĩa bự thịt hầm bột chiên nên Michael ngủ rất ngon. Tủ
sách của bác-sĩ Taza rất nhiều sách tiếng Ý nhưng nó đọc rất mệt, dù Michael
nói rành và từng theo cua tiếng
Ý ở trường. Tuy nhiên nói rành đến đâu cũng chẳng thể lộn xòng làm dân địa
phương. Giả làm dân Ý mấy tỉnh phía Bắc còn tin được. Phải nói là nhìn khuôn
mặt méo xẹo một bên mà Michael còn hy vọng trà trộn. Dân Sicily thiếu gì đứa
mang thương tật chỉ vì không được điều trị chu đáo? Tiền đâu ra mà chạy chữa,
đành chịu mang tật suốt đời là thường.
Nhiều lần Michael nhớ đến Kay, nhớ từ khuôn mặt
nụ cười đến thân hình và cảm thấy hơi bất nhẫn, đi biệt mà không hề có một lời
từ giã. Có điều lạ là nó không hề cảm thấy lương tâm cắn rứt vì tự tay hạ sát
hai mạng người. Sollozzo là người mưu sát Ông-Già, còn Mc Closkey thì đập nó tới mang thương tích.
Mỗi lần Michael hỏi xin mấy viên thuốc uống cho
đỡ nhức là bác-sĩ Taza lại nhắc vụ sửa lại cái mặt méo. Càng về sau nó càng
hành dữ, hành nhiều hơn. Theo ổng nó hành nhức là phải vì khoảng dưới mắt có
một đường dây thần kinh chính của mặt chạy tỏa ra nhiều nơi. Dân Mafia chuyên
môn tra tấn người không lạ gì đường dây này nên ưa lấy dùi nhọn rà rà trên gò
má và trúng một phát là phải biết! Rất có thể đường dây của Michael đã bị hư
hại hay bị một mảnh xương vụn ở gò má văng phải. Y viện Palermo dư sức mổ.
Bác-sĩ Taza thắc mắc tại sao nó không chịu làm cho rồi thì Michael chỉ cười:
“Cứ để đó… giữ làm kỉ niệm.”. Nó có nhức nhối nhưng bất quá cũng chỉ như có một
thứ mô-tơ gì quậy lùng bùng trong đầu làm khó chịu vậy thôi.
Sau bảy tháng “ăn không ngồi rồi”, Michael bắt
đầu chán ngán thực sự. Cũng thời gian đó Ông
Trùm Tommasino bận đi luôn, ít khi có mặt ở nhà. Chẳng là mấy thằng
mới lên hồi hậu chiến nhờ bắt nhiều ap-phe tái kiến thiết ở Palermo nên làm ăn
lớn, tính nuốt luông “mấy anh già nhà quê” như Tommasino. Đương nhiên lão phải
lo phòng vệ thủ thân, do đó Michael mất một ông bạn chuyện trò. Nghe mãi chuyện
giẻ rách của bố già Taza đến phát điên được.
Một hôm buồn quá, Michael đi chơi xa, đi vô thăm
vùng đồi núi phía bên kia Corleone. Dĩ nhiên phải có hai gã chăn cừu xách súng
đi cùng, chẳng phải để đề phòng bọn đối thủ của cánh Corleone chơi lén mà thực
sự người lạ mặt đi lạng quạng ở vùng này bị thịt dễ như chơi. Ngay dân địa
phương xui xẻo cũng dám chết oan vì mấy ông cướp đường, mấy ông Mafia khác phe
thanh toán nhau. Một mình Michael đi lang thang chắc sẽ bị coi như dân chuyên
nghiệp đi mò pagliaio và
vậy là khó sống!
Nghĩa đen pagliaio là một chòi tranh cất lên giữa đồng trống để con nhà
nông có chỗ nương náu tạm hay cất đỡ dụng cụ, khỏi phải sáng vác đi tối vác về.
Ở Sicily con nhà nông mấy khi được làm trên cánh đồng nhà? Hầu hết phải làm
mướn, từ nhà đến chỗ lãnh làm ít nhất cũng phải vài giờ đi bộ. Sáng sớm tinh mơ
ra khỏi làng, lóc lóc đi miết đến ruộng, chui vô pagliaio lấy cầy cuốc ra làm mà nhè bị đàn anh đạo chích nào
phỗng mất đồ nghề là… nguyên ngày hôm ấy đói chắc! Mất cần câu cơm là phải thưa
làng nước, thưa lính phân xử nhưng có ăn thua gì. Mấy ông Mafia bèn nhảy ra
giải quyết vấn đề, ra điều binh vực nhà nông. Mấy quân chuyên môn ăn hàng pagliaio là bắn bỏ tức khắc. Thiếu
gì người bị oan? Như Michael lớ quớ đi ngang nhằm đúng lúc một vụ ăn hàng đổ bể
thì miệng nào cãi cho lại họng súng? Nhưng nếu có hai thằng người địa phương
xách lupara đi theo thì lại
khác!
Lúc Michael bắt đầu đi băng đồng là hai gã hộ vệ
lo bám sát nút. Một thằng khoảng trung niên mặt ngu ngốc, suốt ngày lầm lì như
mọi da đỏ tên Calo. Nó nhỏ người nhưng có da có thịt trông quê mùa, cục mịch
chính gốc Sicily.
Thằng Fabrizzio đặc sắc hơn đàn anh nhiều. Nó trẻ
trung vui tính và văn minh hơn. Ít ra cũng từng ra khỏi xứ Sicily, đăng vô Hải
quân. Cu cậu cũng được đi đây đi đó ít lâu, có điều người chưa xâm xong ngon
lành thì tàu đã chìm và bị Ăng-lê bắt làm tù binh! Nhờ những đường xâm trổ hoa
mỹ trên thân thể mà Fabrizzio nổi danh ngang xương trong làng. Dân Sicily đâu
có khoái vẽ vời vô người… mà lấy đâu ra thì giờ ở không mà bày đặt xâm trổ?
Ngay chú lính thủy Fabrizzio cũng đời nào chịu xâm mình nếu không có cái bớt tổ
bổ trên ngực, trên bụng? Mà chính nó cũng chẳng thích khoe, dù đề tai nghệ
thuật nó in ngay trên ngực rất ư là đúng truyền thống Sicily! Một cặp gian phu
dâm phụ loã thể đang cuốn lấy nhau ở khoảng dưới rốn nó và cả cặp bị xiên ngang
bởi lưỡi dao trừng phạt đích đáng của ông chồng mọc sừng…
Lâu nay đi cùng Michael chỉ có Fabrizzio là tò mò
ưa hỏi lăng xăng, hỏi vớ vẩn về nước Mỹ. Tụi nó biết Michael đang ở Mỹ, và có
việc gì đó phải lánh mặt nên mới sang đây ẩn náu… nhưng thực sự nó là ai thì
chúng chẳng có quyền biết. Chúng không dám hỏi mà cũng không dám ngồi lê đôi
mách. Thỉnh thoảng để lấy lòng, nó mang tới biếu Michael một miếng phó-mát nhà
làm còn tươi rói những sữa.
Ba thầy trò đi lần mò dọc theo những con đường
quê bụi bặm và lâu lâu Michael giương mắt ngó mấy cái xe lừa sơn phết màu sắc
vô cùng sặc sỡ. Ôi chao, có miền quê nào xinh tươi, lộng lẫy và trù mật tới cỡ
này? Michael cứ đinh ninh Sicily phải là miền đất đai khô cằn sỏi đá, không
nuôi nổi người nên Sicily mới nghèo đói đến thế. Dè đâu trước mắt nó là cả một
miền phì nhiêu như căng phồng lên sức sống, hai bên đường chỗ nào cũng xanh
ngắt màu lá, lớp lớp những rừng cam đậm đen, những biển xanh rì hạnh-nhân và
ô-liu. Sức sống phì nhiêu như tỏa ngợp ra trong không gian với biết bao nhiêu
mùi hương pha trộn nhau, nổi bật gắt gao mùi hoa chanh.
Quê hương phì nhiêu, quê hương xanh tốt quyến rũ
như thế này mà phải đứt ruột bỏ ra đi không dám ở lại thì phải biết là đau đớn.
Phải bỏ cả một vùng địa đàng như thế này chỉ vì nạn người áp bức, bóc lột người
thì tàn nhẫn quá chó má quá!
Michael tính bữa nay đi thật xa, đi tuốt tới làng
Mazara ở ven biển rồi chiều tối mệt đừ người mới lên xe buýt về Corleone đánh
một giấc thì sung sướng đã đời. Lương thực ăn đường đã có hai thằng nhét đầy
túi dết bánh mì, phó-mát… chừng đói là thầy trò ngả ra ăn. Hai đứa khoác tòn
ten hai khẩu lupara như đi
săn, khỏi giấu giếm.
Sáng nay trời đẹp tuyệt, Michael sống lại cảm
giác hối hả, hăm hở hồi còn nhỏ, những buổi sáng nghỉ học lo dậy thật sớm để
họp đoàn vui chơi suốt ngày. Sáng nay cũng vậy. Cả một bầu trời tươi rói như
vừa cọ rửa sạch, đẹp như tranh vẽ.
Cả một cánh đồng rộng ngút ngàn như trải thảm đầy
hoa. Đủ mọi loài hoa. Mùi hoa cam hoa chanh thêm nồng thêm hắc đến nỗi mũi Michael
hư mà còn thấy mùi hương xông lên ngào ngạt.
Cũng tại vết thương bể chỗ gò má mà ra. Mấy mẩu
xương vụn nằm không đúng chỗ làm nhức nhối nguyên nửa khuôn mặt đã đành mà con
mắt trái còn yếu hẳn đi, lỗ mũi như trĩ vậy. Lúc nào Michael cũng sụt sịt vì
nước mũi ở đâu tuôn ra nhiều thế? Bao nhiêu khăn mùi-xoa cũng không đủ làm
Michael nhiều lần phải xịt mũi xuống đường thật nhà quê và mất vệ sinh. Ngay
hồi còn nhỏ nó đã gớm ghiếc mấy bố già cái nạn chê mùi-xoa “sản phẩm trưởng giả
hão của ba thằng Ăng-lê”. Cần gì phải cầu kì, cứ bịt một lỗ mũi rồi xịt đại một
phát xuống đường nhựa là xong!
Hồi này lâu lâu Michael cảm thấy mặt nặng hẳn ra.
Tác dụng của vết thương lành ẩu làm ứ đọng nước mũi ở sống mũi, ở trán. Bác sĩ
Taza giải thích chỗ gò má bể như một vỏ trứng đập bậy. Lúc mới đầu chỉ cần một
lần mổ sơ sài, đưa một dụng cụ như cái muỗng vô rà-rà cho mấy mảnh xương vụn
nằm đúng khớp là xong. Nhưng bây giờ muốn đụng đến là phải có chuyên viên với
cả một sự sửa soạn công phu. Phải đánh thuốc mê rồi phá chỗ xương liền bậy đi
để sắp xếp trở lại cho ngay ngắn đúng chỗ, đúng phương pháp. Mới nghe “chuyên
viên” Taza giải thích sơ sơ vậy và cho rằng trên Palermo làm được là Michael
ngán rồi. Thôi đã lỡ rồi ráng chịu vậy… dù bực bội hết sức vì cảm giác khuôn
mặt tự nhiên bì bì ra. Khó chịu hơn nhức hay chảy nước mũi nhiều!
Ba thầy trò định đi tuốt tới Mazara nhưng sức mấy
tới? Mới được cỡ 15 dặm là dừng lại nghỉ mệt và nghỉ trưa luôn ở một địa điểm
vô cùng hấp dẫn. Cả ba cùng chui vô một “động cam” mát lạnh: hơi đất ẩm xông
lên đã mát mà vòm lá cây dầy đặc một màu xanh tuyệt diệu che kín mít bên trên.
Nghỉ chân là ăn trưa, uống một chút rượu chát thì còn gì bằng!
Trong “hang” mát đến nỗi ăn nhậu xong cả ba thầy
trò cùng nằm dài ra cho khoái. Thằng Fabrizzio nằm lim dim, mơ tưởng đến một
ngày kia sang Mỹ ở cho sung sướng tấm thân. Hứng quá, nó biểu diễn “vở kịch
sống” gian phu dâm phụ bằng cách cởi áo ra khoae tác phẩm xâm trổ. Lấy hơi cho
lớp da bụng phồng lên xẹp xuống, Fabrizzio nhún nhảy nhịp nhàng cho hình người
“hoạt động” như sống thực. Nghệ thuật quá!
Đúng vào lúc hứng thú đó Michael lãnh một cú sét
động trời.
Chẳng là “miệng hang” nhìn xuống một cánh đồng
xanh ngắt. Có một con đường tà tà dẫn xuống ruộng và bên cạnh đường đứng sừng
sững một tòa lâu đài La-Mã, y hệt như vừa lấy ở di tích Pompei về dựng lên vậy.
Tòa lâu đài chỉ vào hạng nhỏ nhưng mặt tiền đá cẩm thạch thật lộng lẫy với bao
nhiêu hàng cột kiểu Hy-Lạp dựng cao vút. Một bầy thôn nữ đang từ bên trong lâu
đài ùa ra, do hai mụ nạ dòng mặc đồ đen quán xuyến. Chắc đám con gái này được
chủ nhân tòa lâu đài mướn chùi rửa quét dọn bây giờ xong việc hay nghỉ trưa
chúng kéo nhau đi chơi. Bầy con gái cười đùa ríu rít, lăng xăng tranh nhau hái
hoa. Nào hoa chanh hoa cam trắng xóa, những đóa Sulla hồng hồng, những bông wisteria tim tím… Ba thầy trò Michael nằm tỉnh trong “hang”
chúng đâu thấy?
Là con gái nhà quê nên quần áo chúng mặc toàn thứ
vải hoa sặc sỡ rẻ tiền nhưng đứa nào da thịt cũng cứng căng muốn rách vải. Tuổi
chúng chỉ sàn sàn cỡ mươi, mười lăm nhưng đàn bà con gái xứ này mau chín tới
lắm. Một đứa vùng chạy khỏi bầy làm ba bốn đứa la lối rượt theo. Tụi chúng nhắm
ngay “cửa hang” ríu rít chạy tới.
Con nhỏ chạy trước tay trái vung vẩy một chùm nho
đen tím sậm, tay mặt ngắt từng trái liệng đám bạn rượt theo. Mái tóc nó gần như
đồng màu với chùm nho và ôi chao, thân hình nẩy nở ngồn ngộn dám bật tung làn
vải bất cứ lúc nào!
Vừa đến “cửa hang” con nhỏ khựng lại: mắt nó chạm
phải mấy cái sơ-mi đàn ông màu sắc kì cục vắt trên mấy nhánh cây! Nó hết hồn,
chân cẳng quýnh quíu muốn lồng lên. Đang nằm dài dưới đất ngước mắt nhìn lên ba
thầy trò Michael thấy nó rõ quá, khuôn mặt lồ lộ chẳng sót nét nào.
Chi tiết đập mạnh nhất vào đầu óc Michael là ở
con nhỏ này thẩy đều bầu bầu trái xoan: khuôn mặt nó trái xoan đã đành, cặp mắt
cũng thon thon, cặp chân mày cũng đều đặn một nét. Làn da nâu hồng mỡ màng quá
và đôi mắt, đôi mắt ngơ ngác mở lớn, long lanh một màu như nâu như tím… nhưng
sâu thăm thẳm vì hai hàng mi dài ướt rượt nổi bật trên khuôn mặt thật dễ
thương. Cặp môi mòng mọng, cong cong dính nước cốt nho trông tím sậm. Con nhỏ
xinh đẹp tuyệt trần làm Fabrizzio ngơ ngẩn ngó và đưa tay ấp ngực làm bộ ngất:
“Chúa ôi, người đâu mà đẹp đến thế này? Con chết mất…”
Thằng Fabrizzio léo nhéo có vậy là con nhỏ quay
ngoắt người vùng chạy. Nó chạy ngược trở lại đám bạn. Dáng hốt hoảng của nó
khêu gợi lạ. Thật hồn nhiên mà mê mẩn quyến rũ làm sao! Cặp mông đong đưa nhún
nhẩy kia phải biết là chắc nịch… Chạy tới đám bạn nó còn chạy xoay vòng quanh
và ngỡ ngàng quay lại. Đúng là một khuôn mặt sáng rỡ, khuôn mặt tươi như hoa.
Tay còn cầm nguyên chùm nho nặng trĩu nó chỉ trỏ phía “cửa hang”!
Đám con gái cười ầm ĩ và bỏ chạy trở lại làm hai
mụ bận đồ đen la mắng om xòm…