Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 013 - 014

Chương 13: Tiếu hồng trần

Đoan
Mộc Y Y không chịu buông tha, Mộ Dung Thất Thất rốt cục nổi giận.
Nàng đã dễ dàng tha thứ, hết mực nhân nhượng, nhưng nữ nhân này cứ
muốn bức bách nàng như vậy, nàng cũng sẽ không dễ dàng mà bỏ qua nữa.

“Được!” Mộ
Dung Thất Thất lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, đặt trước mặt mọi người, bên
trong có một viên ngọc tròn trắng noãn như tuyết, tràn ngập mùi thơm tao
nhã, “Đây là Tuyết Phu Hoàn. Nếu ta thua, đó là của ngươi.
Nếu ta thắng, ngươi cũng nhảy xuống hồ đi!”

“Tuyết
Phu Hoàn?!” Nguyên bản nghĩ rằng Mộ Dung Thất Thất không có bảo
bối gì, không ngờ vừa ra tay lại là “Tuyết Phu Hoàn” của Liên công
tử, khiến cho ánh mắt mọi người nhìn nàng lập tức thay đổi.

Tuyết
Phu Hoàn, thánh phẩm dưỡng nhan, do chính tay Quái y - Liên công tử tạo ra.
Theo truyền thuyết, ăn vào một viên có thể duy trì thanh xuân
vĩnh cửu, làm cho dung nhan người ăn vĩnh viễn không già. Nhưng
vì sao Mộ Dung Thất Thất lại có được cái này?

“Ngươi
nói đây chính là Tuyết Phu Hoàn sao? Ai biết được ngươi
có lấy cái này này cái nọ đến cho có lệ hay không...”

Đoan
Mộc Y Y còn chưa nói xong, Bạch Mục Phi đã cầm lấy cái hộp, sau
khi đánh giá cẩn thận một phen, Bạch Mục Phi rút ra kết luận, “Quả
nhiên là Tuyết Phu Hoàn! Tam tiểu thư thật bạo tay*!” (*chịu chơi).

Bạch
Mục Phi được mọi người công nhận có “Độc mắt” rất lợi hại, ngay
cả hắn cũng xác định đây là “Tuyết Phu Hoàn”, những người khác
tự nhiên cũng không còn dị nghị gì nữa.

Mộ
Dung Thất Thất làm sao có thể có Tuyết Phu Hoàn? Chẳng lẽ nàng quen
Quái y - Liên công tử sao? Mộ Dung Tâm Liên như nuốt nhầm thuốc, vẻ mặt thập
phần quái dị. Nàng muốn xem họ làm trò, xem Đoan Mộc Y Y nhục nhã Mộ
Dung Thất Thất, nhưng hiện tại, không biết vì sao, Mộ Dung Tâm Liên lại
có chút lo lắng.

Mộ
Dung Thất Thất khiến cho Mộ Dung Tâm Liên đi từ kinh ngạc này đến
kinh ngạc khác, nàng thật là Mộ Dung Thất Thất điềm đạm đáng
yêu lúc chiều kia sao?

Đoan
Mộc Y Y nhìn chằm chằm “Tuyết phu hoàn” ánh mắt sáng thành
một đường, nếu nàng có thể lấy được bảo bối này của Mộ Dung Thất
Thất, nhất định nàng sẽ dâng tặng cho bác họ - Đoan Mộc Tình. Không
có nữ nhân nào không yêu thích mỹ mạo, huống chi
là người đứng đầu hậu cung. Mộ Dung Tuyết Liên không phải ỷ vào
khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, mới được Hoàng Thượng chú ý, trở
thành Hoàng quý phi sao!

Chờ
nàng đem Tuyết Phu Hoàn trình lên, bác khẳng định sẽ mừng rỡ,
nhất định sẽ muốn ban thưởng cho nàng, đến lúc đó nàng
có thể nhờ bác về chuyện Long Trạch Cảnh Thiên. Tĩnh Vương phi, vị
trí này phải là của Đoan Mộc Y Y nàng! Nàng nhất định sẽ không
thua bởi phế vật Mộ Dung Thất Thất này!

“Mộ
Dung Thất Thất, ngươi không thể tập võ, ta sẽ không so tài võ với ngươi,
như thế dù thắng cũng không vinh quang. Bổn tiểu thư hôm nay sẽ cùng ngươi
so cầm kĩ! Còn muốn biên đạn biên xướng*!” (*tự sáng tác ca khúc, tự trình diễn).

Tuy
rằng lời nói của Đoan Mộc Y Y hết sức "quang minh
chính đại", nhưng ai mà không biết, nàng am hiểu nhất chính
là cầm kĩ*(kĩ thuật đánh đàn),
luận đánh đàn, ngay cả đệ nhất mỹ nữ trong kinh thành -Mộ Dung
Tâm Liên trước mặt nàng cũng phải cam bái hạ phong** (Sánh tài với một người, sức mình thua sức người nên tôn người làm thầy).
Hơn nữa Đoan Mộc Y Y còn có giọng nói trong trẻo giống như chim
hoàng oanh, khiến lòng người rung động, như vậy, rõ ràng
là nàng đang ức hiếp Mộ Dung Thất Thất. “Đoan Mộc Y Y, loại tỷ
thí này rất không công bằng.” Thượng Quan Vô Kỵ một lần nữa
không nhịn được ý nghĩ muốn bảo hộ Mộ Dung Thất Thất, hắn
không quen nhìn bộ dáng ương ngạnh của Đoan Mộc Y Y. Rõ ràng Mộ Dung
Thất Thất đâu có làm bất cứ điều gì, tại sao Đoan Mộc Y Y
cứ phải làm khó nàng như vậy?!

“Thượng
Quan Vô Kỵ, đây là cuộc cá cược giữa ta với nàng ta, không
mượn ngươi xen vào! Mộ Dung Thất Thất, ngươi nếu thức thời, liền ngoan ngoãn
nhận thua, chính mình nhảy xuống hồ đi, không chừng còn có thể xuất
hiện anh hùng cứu mỹ nhân...” Đoan Mộc Y Y liếc mắt nhìn Mộ Dung Thất
Thất, trong ánh mắt lóe lên vẻ châm chọc.

“Đoan
Mộc tiểu thư, ta nghĩ lỗ tai của ngươi chắc chắn có vấn đề, ta
có nói ta sẽ thất bại sao?”

Khuôn
mặt Mộ Dung Thất Thất vốn nhu hòa bỗng trở nên lạnh lùng, Thượng Quan
Vô Kỵ đã giúp nàng vài lần, nàng đã xem hắn như bằng
hữu. Hiện tại Đoan Mộc Y Y ngay cả Thượng Quan Vô Kỵ cũng châm chọc
không tha, điều này khiến cho Mộ Dung Thất Thất không khỏi tức giận.

“Đừng
có nói móc châm chọc ta, không bằng ngồi ngẫm lại làm cách nào mới
thắng được ta. Nếu hôm nay Đoan Mộc tiểu thư bại bởi phế vật này, chỉ
sợ ngươi sẽ phải mãi mãi giấu mặt trong nhà...” Mộ Dung Thất Thất hừ
nhẹ một tiếng, bày ra ánh mắt tao nhã, hoàn toàn hạ thấp khí thế
của Đoan Mộc Y Y.

“Ngươi!” Đoan
Mộc Y Y bị Mộ Dung Thất Thất chọc đến nghẹn nói không ra lời, “Mộ Dung
Thất Thất, ngươi đừng mạnh miệng! Người đâu, lấy đàn cổ của
ta đến!”

Nhạc
khí của Đoan Mộc Y Y là một cây đàn cổ, nổi danh
là “Bích lãng cầm”, xem ra vị tiểu thư
này đã sớm đã có chuẩn bị. Dù vậy, Mộ Dung Thất
Thất cũng không chút để ý, chỉ sai người tìm một cây đàn
tứ đến, thử thử âm sắc* (* đặc
trưng của âm, làm phân biệt các âm cùng cao độ
và cường độ).

Thấy
Mộ Dung Thất Thất ôm đàn tứ trong lòng, Đoan Mộc Y Y cười
nhạt, đàn tứ cùng lắm chỉ là nhạc khí được nghệ nhân dân gian thường
dùng, quý tộc tiểu thư toàn học đàn tranh, đàn cổ tao
nhã, đâu có ai dùng thứ đó để biểu diễn đâu. Liếc mắt
một cái, Đoan Mộc Y Y liền cảm thấy mình thắng chắc.

Bất
quá, dù như thế nào, Đoan Mộc Y Y vẫn cẩn thận từng li từng tí, nàng
muốn chắc rằng hôm nay mình không thể thua. Trong tỷ thí, ắt phải biết người
biết ta mới được, cho nên lùi lại một bên, để cho Mộ Dung Thất Thất
diễn tấu trước.

“Ngươi
chắc chứ?” Đoán được ý nghĩ trong lòng Đoan Mộc Y
Y, Mộ Dung Thất Thất rất khinh thường nàng ta, ôm đàn tứ đi
vào đình biên, ngồi ở cự thạch* (*tảng đá lớn),
ngón tay ngọc ngà hạ xuống dây đàn, một khúc [Tiếu hồng trần] chậm
rãi phát ra.

“Hồng
trần thật buồn cười

Tình
yêu thật nhàm chán

Tự
cao tự đại thế lại tốt

Cuộc đời
còn dang dở

Tâm
lại chẳng nhiễu loạn

Thầm
nghĩ xin đổi nửa đời trong tiêu dao

Khi
tỉnh cười với người

Trong
mộng lại quên mất

Thán
ngày qua quá mau

Kiếp
sau khó liệu

Yêu hận xóa bỏ

Say rồi ca

Ta
chỉ nguyện vui vẻ đến già...”

“Gió
lạnh không nghĩ trốn

Hoa
xinh không nghĩ muốn

Mặc đời
ta phiêu diêu

Giữa
trời rộng tâm ta thật nhỏ bé

Không
hỏi nhân quả có bao nhiêu

Mình
ta say

Hôm
nay khóc, hôm sau cười

Không
cầu ai hiểu rõ lòng ta

Mình
ta kiêu ngạo

Ca
một khúc, múa một điệu

Đêm
dài trôi qua, hừng đông rực sáng

Hạnh
phúc vốn chẳng cần kiếm tìm...”

Ánh
trăng chiếu xuống, khuôn mặt Mộ Dung Thất Thất tản ra luồng sáng dịu nhẹ mang
theo sự tự tin, hấp dẫn ánh mắt mọi người, nụ cười tươi như hoa của nàng
cũng ngập trong tự tin, bộ dáng tốt đẹp như vậy, khiến nhóm người vốn xem
nhẹ dung mạo bình thường của nàng lại chẳng thể “gièm pha”.

“Mình
ta kiêu ngạo...” Lí Vân Khanh híp mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất, nơi
nào đó dưới đáy lòng bị tiếng ca của nàng đả động.
Nguyên lai đây mới chính là nàng sao? Kiêu ngạo như vậy, tự tin như
vậy, thích ý như vậy... Nguyên lai thứ nàng muốn
là những điều đó sao.

Ngoài
Lí Vân Khanh ra, ánh mắt Thượng Quan Vô Kỵ cũng dán chặt trên người ở Mộ
Dung Thất Thất.

Thật
ra, nàng không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng nàng lại
là người quyến rũ nhất!

Một
nụ cười, một cái nhăn mày, phong hoa tuyệt đại, Thượng Quan Vô Kỵ
chưa từng phát hiện nữ tử nào có thể có tấm lòng hòa
nhã và hào sảng như vậy, khiến người ta nhịn không được
muốn đuổi theo! Chỉ tiếc... nữ tử tốt đẹp như vậy đã có hôn
ước, rất nhanh phải gả cho người ta. Nghĩ như vậy, ánh mắt Thượng
Quan Vô Kỵ tự nhiên ảm đạm hẳn đi.

Tất
cả mọi đều bị Mộ Dung Thất Thất đang tiêu sái đàn hát trên cự
thạch hấp dẫn, không ai chú ý tới nơi góc tối, ẩn dấu đôi con
ngươi thâm thúy, đã đem Mộ Dung Thất Thất khóa lại, nhận định
nàng là con mồi của mình. Bảo bối đã tìm kiếm nhiều năm, thế
nhưng lại xuất hiện ở Mộ Dung phủ, làm cho đôi mắt tràn đầy lưu quang
trở nên mê huyễn.

Tại
sao lại có thể như vậy?!

Đoan
Mộc Y Y bất khả tư nghị*(nghĩa
là “không thể suy nghĩ, bàn luận được, vượt ra ngoài sự hiểu biết”,
câu này dùng để miêu tả sự việc ngoài tưởng tượng, dự liệu,
khó có thể xảy ra)
nhìn Mộ Dung Thất Thất, nàng tiêu sái như vậy,
phiêu dật như vậy, căn bản chính mình chẳng thể bắt chước theo. Làm sao bây
giờ! Làm sao bây giờ! Đoan Mộc Y Y cầm lấy tay áo, ánh mắt liếc
nhìn đến biểu tình của mọi người chung quanh, nàng chỉ biết Mộ Dung Thất
Thất đã thắng, còn chưa có tỷ thí, nàng đã thua hoàn
toàn. Sau một khúc, Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng thở một cái, cúi đầu
cười khanh khách nhìn mọi người, “Thế nào, coi như lọt tai đi!”

Chương 14: Đá bay ngươi nha.

“Bộp
bộp bộp!” Bạch Mục Phi vỗ tay đầu tiên: “Đâu chỉ là lọt
tai, quả thực giống như tiếng trời. Ngôn từ xảo diệu, giai điệu tinh tế,
giọng hát uyển chuyển, cầm kĩ điêu luyện. Quả là không uổng công
ta đến tướng phủ chuyến này hôm nay!

“Cám
ơn!” Mộ Dung Thất Thất đứng trên cự thạch, nhảy xuống, quần áo
phấp phới, giống như tiên tử, đứng trước mặt Đoan Mộc Y Y. “Đoan Mộc
tiểu thư, tới phiên ngươi!”

“Ta...”
Không biết vì sao, Đoan Mộc Y Y cảm thấy Mộ Dung Thất Thất tựa hồ như
vừa được gột rửa, cả người nàng ta phát ra hào quang chói mắt, khiến cho
lòng nàng khiếp đảm.

Không
thể thua! Đoan Mộc Y Y cắn răng ngồi ở trước đàn cổ, hai tay vuốt nhẹ
dây đàn, đầu ngón tay lại khẽ run lên.

Lúc
trước nàng nghĩ để Mộ Dung Thất Thất tấu trước để biết năng
lực đối phương, sau chọn lựa một ca khúc sở trường của mình, đàn một
bản lưu danh thiên cổ* (*để lại tiếng
thơm, tên tuổi cho muôn đời sau),
nhưng không nghĩ tới Mộ Dung
Thất Thất lại xuất sắc như vậy, nếu nàng bại bởi phế vật Mộ Dung Thất Thất này,
về sau còn mặt mũi nào để gặp người cơ chứ! “Băng...” Một âm thanh
chói tai vang lên, sắc mặt Đoan Mộc Y Y trắng bệch, môi cũng run run theo.

“Ngươi
thua!” Mộ Dung Thất Thất lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Y Y, đánh đàn mà lại
phá âm, bất luận ai nghe cũng đều nhận xét như nàng.

“Hồ
nước này, chính ngươi tự mình nhảy xuống hay là để ta tiễn ngươi
một đoạn đường?”

Biểu
tình Mộ Dung Thất Thất không giống như nói giỡn, Đoan Mộc Y Y biết
mình đã thua nhưng nàng vạn lần trăm lần không có nghĩ tới
Mộ Dung Thất Thất lại nhắc tới chuyện đánh cược, bắt nàng
- đường đường là Đoan Mộc gia đại tiểu thư, nhảy xuống hồ,
có khác nào giết nàng đâu cơ chứ!

“Đại
ca...” Đoan Mộc Y Y bày một bộ dáng đáng thương nhìn Đoan Mộc
Hồng Trần, nếu hôm nay nàng thật sự nhảy xuống hồ, về sau sao có thể làm
người được a!

“Ai...”
Nhìn muội muội, Đoan Mộc Hồng Trần thở dài. Tuy rằng hôm nay Đoan Mộc
Y Y quả thực quá đáng, nhưng là để hắn tận mắt nhìn muội muội
nhà mình nhảy xuống hồ, hắn thật không làm được. “Tam tiểu thư,
có thể hay không nể mặt ta một lần mà bỏ qua?”

Đoan
Mộc Hồng Trần nghĩ với thân phận của mình, Mộ Dung Thất Thất kiểu
gì cũng sẽ nhân nhượng, nhưng không nghĩ tới việc đối phương
trực tiếp hỏi ngược lại, “Chúng ta thân thiết lắm sao? Ngươi nghĩ mình
ai? Đã cược thì phải nhận phạt, không muốn thì đừng
có đùa giỡn!”

“Ách...”
Mặt Đoan Mộc Hồng Trần cứng đơ, hắn là Đoan Mộc thế gia công tử,
khi nào thì bị một người làm mất thể diện như vậy cơ chứ. Đôi mày
tuấn tú nhíu lên bởi lời của Mộ Dung Thất Thất, hắn ho nhẹ một cái, “Tam
tiểu thư như thế nào mới chịu bỏ qua cho xá muội?”

“Bỏ
qua?” Mộ Dung Thất Thất giống như vừa nghe xong chuyện buồn cười nhất
thiên hạ, “Nếu hôm nay thua người là ta, nàng ấy sẽ bỏ qua cho
ta? Đoan Mộc công tử sẽ vì ta cầu tình?”

Câu
hỏi của Mộ Dung Thất Thất làm cho Đoan Mộc Hồng Trần á khẩu,
không trả lời được. Xác thực, nếu là Mộ Dung Thất Thất thua, dựa theo
tính cách ngang tàng của Đoan Mộc Y Y, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như
vậy, nhất định sẽ bắt Mộ Dung Thất Thất nhảy xuống hồ. Chuyện này,
có như thế nào cũng là do chính Đoan Mộc Y Y tự tay gây ra...

“Thất
Thất, chỉ là nói giỡn, sao lại có thể xem
là thật được!” Mộ Dung Tuấn vốn vẫn trầm mặc nãy giờ, lại trưng
ra bộ dáng đại ca, “Chuyện này liền quên đi! Ngươi thắng, tất
cả đồ vật đều là của ngươi, ngươi còn muốn cái gì?!”

Lời
nói Mộ Dung Tuấn lại làm cho Mộ Dung Thất Thất cười lạnh không ngừng, “Đại ca,
rốt cục ngươi cũng mở miệng nói chuyện a, chỉ là ngươi nói như vậy, lại
khiến ta nghĩ rằng ngươi mang họ Đoan Mộc! Muội muội người ta
có việc, ca ca lập tức che chở, ta bị người ta khi dễ, cũng không
thấy đại ca ngươi ra mặt a!”

Lời
châm chọc của Mộ Dung Thất Thất khiến cho khuôn mặt của Mộ Dung Tuấn lập
tức đen lại, “Mộ Dung Thất Thất, ngươi đừng
có mà quá phận! Ngươi cho rằng mình là ai a! Ngươi bất
quá chỉ là cái phế...”

Hai
chữ “phế vật” còn chưa nói hết, một đạo lục quang loé lên,
nhất thời dừng ở bên tai Mộ Dung Tuấn. Nhìn lại, nguyên lai bật cắt đứt
tóc Mộ Dung Tuấn là một mảnh lá liễu mỏng manh, người ra tay là Lí
Vân Khanh.

“Lí
Vân Khanh, ngươi muốn làm gì?” Mộ Dung Tuấn nhảy dựng lên, phiến
lá liễu kia may mắn chỉ làm đứt vài cọng tóc của hắn, nếu lại gần một
chút nữa, chắc chắn cắt đứt huyết mạch của hắn.


Vân Khanh không để ý đến Mộ Dung Tuấn, mà cứ mỉm cười nhìn Mộ
Dung Thất Thất, ngũ quan hoàn mỹ bởi vì nụ cười này mà càng trở
nên mê người, “Vừa rồi không phải biểu muội thầm oán rằng không có ca
ca che chở sao, từ nay về sau, ta che chở muội, được không?”

Việc
Lí Vân Khanh ra tay tương trợ vốn nằm ngoài ý nghĩ Mộ Dung Thất Thất, tựa
hồ biểu ca này thích nhất chính là đứng một bên xem náo nhiệt, hiện tại
hắn lại ra tay giúp nàng, còn ưng thuận hứa hẹn, khiến cho Mộ Dung Thất Thất
vạn phần kinh ngạc. Hắn che chở nàng? Vậy chẳng phải nếu sau này bất luận kẻ
nào muốn khi dễ nàng, phải nhìn xem Lí Vân Khanh hắn
có đồng ý hay không?


chỗ dựa vững chắc như vậy, Mộ Dung Thất Thất tự nhiên vui vẻ, “Biểu ca, ca
nhớ đã nói phải giữ lời. Sau này có ai khi dễ ta, ta có thể
trực tiếp lôi tên của ca ra a!”

“Đó
là đương nhiên.”

“Như
vậy, ta làm bất cứ chuyện gì, xảy ra chuyện gì, làm sai hay đúng, biểu ca
cũng sẽ đứng ra che chở?”

“Không
thành vấn đề...”


Vân Khanh nói còn chưa xong, Mộ Dung Thất Thất liền lắc mình đến phía
sau Đoan Mộc Y Y, đạp một cước, đá nàng xuống hồ.

“Tõm...”
Đoan Mộc Y Y rơi xuống nước, tạo ra thật nhiều bọt nước. Mọi chuyện xảy ra
quá nhanh khiến cho không người nào có thể ngăn cản, chờ mọi người
tỉnh táo lại, Đoan Mộc Y Y đã trôi đến giữa hồ, vừa giãy
dụa vừa kêu “Cứu mạng”.

“Ngươi!” Đoan
Mộc Hồng Trần tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất một cái, phi thân trên
mặt nước, lôi Đoan Mộc Y Y lên.

“Ngươi
nha...” Lí Vân Khanh hoàn toàn không có dự đoán được
Mộ Dung Thất Thất nói nhiều như vậy, cuối cùng lại thượng cẳng tay hạ cẳng
chân, chính là hắn đã đáp ứng, ắt hẳn hắn sẽ phải bảo vệ nàng.

Nói
thế, Mộ Dung Thất Thất cũng là vì điều ấy, mới cố ý vòng vo
như vậy! “Nha đầu quỷ quái!” Thanh âm trách cứ của Lý Vân
Khanh vang lên lại mang theo đầy ý vị sủng nịch.

“A!
Mộ Dung Thất Thất, ta muốn giết ngươi!”

Đoan
Mộc gia đại tiểu thư, Đoan Mộc Y Y có khi nào chịu qua nhục
nhã như hôm nay, bất chấp cả người còn đang ẩm ướt, nước còn Vương
vãi trên đầu, trực tiếp rút ra bảo kiếm từ thắt lưng Đoan Mộc Hồng
Trần hướng tới Mộ Dung Thất Thất. “Đồ tiện nhân! Đi chết đi!”

“Cẩn
thận!” Thượng Quan Vô Kỵ kinh hô, hắn cách Mộ Dung Thất Thất
quá xa, căn bản không kịp tiến đến.

“Cứu
mạng a!”

Mộ
Dung Thất Thất “kinh hoảng” cầm lấy chủy thủ của Thượng Quan
Vô Kỵ, hai mắt nhắm nghiền, miệng thét chói tai, không dám nhìn Đoan Mộc Y
Y.

Mắt
thấy bảo kiếm Đoan Mộc Y Y sẽ đâm vào ngực Mộ Dung Thất Thất, nàng
lại hơi hơi nhích qua một bên, bảo kiếm sát qua bên người, cổ tay của Đoan
Mộc Y Y lại vừa vặn chạm vào đầu chủy thủ, “Loảng xoảng...” Cổ
tay Đoan Mộc Y Y đau rát, bảo kiếm rơi trên mặt đất, trên cổ tay
là một mảnh đỏ sẫm.

“Đừng
có giết ta! Biểu ca, cứu ta a!” Mộ Dung Thất Thất kêu la, nhảy ra
phía sau Lí Vân Khanh, còn Đoan Mộc Y Y ôm cổ tay của mình, hét
lên, “Tay của ta...”

“Muội
muội!” Đoan Mộc Hồng Trần lập tức tiến lên kiểm tra, phát hiện gân mạch
trên cổ tay phải của Đoan Mộc Y Y bị chủy thủ cắt thẳng một đường,
máu đỏ tươi chảy ra ồ ồ, nếu cứu chữa trễ, chỉ sợ về sau tay nàng không
bao giờ có thể hoạt động được nữa, chứ đừng nói tới
chuyện đánh đàn cầm kiếm.

“Muội
muội, ráng chịu đựng!” Đoan Mộc Hồng Trần hung tợn trừng mắt Mộ Dung
Thất Thất, trừng mắt một cái, sau đó ôm lấy Đoan Mộc Y Y, phi
thân, rời khỏi ngọn tiểu đình.

“Tam
tỷ, ngươi chuốc lấy phiền toái rồi!” Mộ Dung Thanh Liên đứng một bên
vui sướng khi người ta gặp họa, cười, “Ngươi thế mà dám chặt đứt gân
tay Đoan Mộc tiểu thư, ngươi động phải phiền phức lớn rồi! Đoan
Mộc gia nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ngươi."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3