Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 39 - 40

Chương 39

 

Nhìn
thời gian cũng không còn nhiều lắm, tôi cũng không tiếp tục vô nghĩa với Tiểu
Lí nữa, thu thập đồ đạc, thừa dịp người thuyết trình chưa tới, chuẩn bị về
phòng nghỉ ngơi.

 

Tại
cạnh cửa ra, tôi nhìn thấy Ứng Nhan không biết tự khi nào đang đứng đó, hắn và
quan lý nội vụ của phân nhánh khác đang đứng cùng một chỗ, đưa lưng về phía
tôi, mặt hướng về cửa sổ thủy tinh thật to của phòng họp, trầm mặc nhìn ngoài
cửa sổ.

 

Quản
lý nội vụ kia lấy ra bao thuốc, rút hai điếu, quay đầu đưa cho Ứng Nhan một
điếu: “Chỗ các anh năm nay cải cách lương thế nào?”

 

Ứng
Nhan hồ như có chút không tập trung, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Tôi
quay đầu lại nhìn chỗ ban nãy mình ngồi, cũng không cách xa chỗ hắn đứng là
mấy, không biết hắn có nghe được lời tôi nói với Tiểu Lí không nữa.

 

Quản
lý nội vụ thấy hình như Ứng Nhan chưa nghe được, nên nhắc lại lần nữa, Ứng Nhan
như từ trong mộng mới tỉnh, vội vàng nhận lấy thuốc lá, châm lửa: “Cũng xong
xuôi cả rồi, chỉ chờ Hồ tổng quyết định thôi.”

 

Bình
thường chưa từng thấy qua Ứng Nhan hút thuốc, không ngờ hắn cũng hút thuốc nữa.

 

Tôi
đi ra ngoài cửa, nghe thấy Ứng Nhan bỗng nhiên ho khan, đại khái hình như là
hút gấp quá nên bị sặc. Tôi nhịn không được quay đầu lai nhìn, Ứng Nhan đã
ngừng ho, miễn cưỡng dựa vào tay vịn cửa sổ, phun ra làn khói thật dài, bình
thường Ứng Nhan vĩnh viễn là bộ dạng tràn trề tinh thần, vĩnh viễn là bộ dạng
bận rộn gấp gáp, ngày hôm nay hắn trông không giống thế, bóng lưng thon dài kia
hình như có chút suy sụp, sương khói biến ảo lượn lờ bay lên, bóng lưng Ứng
Nhan trong nắng sớm có chút mơ hồ.

 

Giống
như cảm thấy ánh mắt tôi, Ứng Nhan bỗng nhiên quay đầu lại, tôi hoảng sợ, nhanh
chóng đi vội vài bước, chạy ra khỏi phòng họp. Aii, tôi thật là dễ kích động,
không có làm việc gì trái với lương tâm, vậy chột dạ cái gì?

 

Tôi
đi chậm một đường, bộ dạng của Ứng Nhan không khỏi làm tôi áy náy, tuy rằng căn
bản tôi chẳng có làm chuyện gì.

 

Phòng
nghỉ với phòng họp của khác sạn nằm ở hai tầng khác nhau, tôi đi xuyên qua một
hành lang dài để về phòng. Tầng trệt chỗ chúng tôi ngụ toàn là đồng nghiệp tham
gia hội nghị, bởi vì đang thời gian hội nghị, hành lang không có một bóng
người, thực im lặng, có thể sung sướng ngủ một giấc.

 

Tôi
vừa về phòng lập tức leo ngay lên giường, hôm qua bị tên bám người Trình Gia
Gia hành cả đêm, cơ bản là không hề ngủ, hiện tại sống lưng với hông đều đau
nha, tôi muốn thừa dịp Ứng Nhan với bọn họ còn đang họp mà bồi bổ lại cái thân
này.

 

Sau
khi lên giường, tôi liền phát hiện, trên giường đều là hương vị của Trình Gia
Gia, ngay cả trên gối cũng có vài sợi tóc đan nhau lộn xộn, sợi thật dài là của
tôi, sợi ngắn thô là của anh, tóc đen nhánh lộn xộn trên ngối trắng tinh thật
là bắt mắt, nhìn qua ngập tràn hương vị triền miên khó nói thành lời.

 

Tôi
cứ thế đỏ mặt, cảnh thân mật với Trình Gia Gia hôm qua lại hiện lên trước mắt,
ở đấy, anh tùy hứng, xúc động, muốn làm gì thì làm, mà tôi cũng theo anh phóng
túng bản thân, đêm qua, tôi lần đầu biết cái gì là khoái hoạt, điều ấy thật
không giống tôi chút nào. Tới đây tôi chợt nhớ, lần thân mật ngay sau cửa, lần
đầu tiên tôi gọi tên Trình Gia Gia.

 

Gia
Gia, Gia Gia, tôi trong lúc nhất thời vui sướng mà nhớ đến tên anh.

 

Tôi
ngủ không được, ngồi dậy, xuống giường đi rót nước uống, ấm nước điện đặt trên
bàn, bàn có chút loạn, giấy viết thư của khách sạn bị quét rơi trên mặt đất, điện
thoại bàn cũng đồng thời rơi bên cạnh, chẳng lẽ đây là thành quả tình cảm mãnh
liệt ngày hôm qua sao, ngày hôm qua chúng tôi hình như rất cầm thú…

 

Tôi
càng ngủ không được, trong phòng toàn là bóng dáng của anh, đứng trước gương
trong phòng vệ sinh, tôi tựa hồ nhìn thấy anh ôm tôi nhiệt tình như lửa, dưới
ánh đèn hành lang, tôi nhớ vành tai anh chạm vào tóc mai của tôi.

 

Tôi
uống nước xong, đi WC, thật sự không có chuyện gì làm, lại trèo lên giường, ôm
gối xem TV, trước kia tôi chỉ cần nằm xuống là ngủ, nhưng bữa nay muốn ngủ lại
càng ngủ không được, mãi cho đến khi bọn Ứng Nhan họp xong tôi vẫn còn trằn
trọc trên giường.

 

Tiểu
Lí ăn cơm nhìn thấy tôi, trừng mắt lặng lẽ hỏi tôi: “Bạn trai cô còn chưa đi
sao?”

 

Tôi
qua một lúc lâu mới phản ứng, hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta, tôi trợn
mắt, này ông bà Tám ơi, khó trách tìm không ra bạn gái, lo chuyện bao đồng hết
sức mà.

 

Trong
lúc ăn cơm, không khí có phần trầm mặc, Ứng Nhan cúi mặt, Tiểu Lí với tôi tự
nhiên không dám càn rỡ, chúng tôi ba mảnh yên lặng cực kì nhanh ăn xong cơm,
hội nghị buổi trưa cũng xong rồi, ăn cơm xong, chúng tôi sẽ thu dọn đồ về lại
thành phố D.

 


Tiểu Lí, Ứng Nhan tự nhiên không cần lái xe, Tiểu Lí lần này tới thành phố A
không đem theo xe công ty tới đây, phỏng chừng là Ứng Nhan muốn anh ta cùng về,
thay phí xăng cá nhân thành phí xăng công ty.

 

Ứng
Nhan vừa ra khỏi nhà ăn một khắc đã nhận điện thoại, đi một chút rồi ngừng, xa
xa đã đi sau tôi với Tiểu Lí, Tiểu Lí cầm chìa khóa xe của Ứng Nhan đi với tôi
ra gara trước, tôi leo vào ngồi băng ghế sau, là người đầu tiên leo lên cái xe
con nát của Ứng Nhan, Tiểu Lí cũng theo ngồi vào ghế lái.

 

Tiểu
Lí đem một đống tư liệu vào để trên ghế phụ lái, quay đầu lại: “Nha Nha, bên
kia cô có đồ uống đấy, thấy được không, ngay cửa ấy, lấy giúp tôi một ly, tôi
khát.”

 

Tôi
nhìn nhìn cửa xe trong tay, quả nhiên có hai chai nước chanh dây, cái xe này
của Ứng Nhan, bên ngoài nhìn thì nát, nhưng bên trong vẫn tương đối rộng rãi,
đồ vật này nọ cũng đầy đủ, có khăn tay, chỗ ngồi phía sau còn có một cái đệm
dựa, ngồi thật thoải mái.

 

Tôi
đưa cho Tiểu Lí ly nước chanh dây, chính mình cũng mở lọ Mỹ Mỹ ra uống một ngụm.
“Uống ngon thật, Tiểu Lí ca, anh mua đồ uống khi nào thế? Làm sao anh biết tôi
thích uống chanh dây?”

 

Tiểu
Lí theo kính chiếu hậu trắng mắt liếc tôi một cái: “Cái này cũng không phải của
tôi, là của chủ xe đại nhân mua, mua đêm qua.”

 

Chủ
xe? Tối hôm qua? Tôi tự giác ngậm miệng lại, chuyên tâm uống nước chanh dây.

 

Ứng
Nhan cũng nghe điện thoại xong, sải bước nhanh chóng đi qua bên này, hắn đi tới
cạnh xe, nhìn tôi đang ngồi ở ghế sau, do dự một chút, kéo cửa ghế phụ lái.

 

Chỗ
phụ lái đang chất đầy đồ Tiểu Lí mua, căn bản không có đất chen mông, Ứng Nhan
nhíu mày, dừng tay đang kéo cửa lại.

 

Tiểu
Lí ngồi ở ghế lái quay đầu, ngại ngùng nói: “Lão đại, cốp xe hành lí quá nhiều,
tư liệu của tôi không có chỗ chứa, chỉ có thể để bên này, anh không được thì
ngồi ghế sau đi, chen chúc với Nha Nha.”

 

Tuy
rằng Tiểu Lí nói là chen chúc, nhưng hàng ghế sau này trống không, như dáng
người tôi với Ứng Nhan, ngồi ba người cũng không thành vấn đề.

 

Ứng
Nhan không nói được một lời, mở cửa sau ra, tôi vô thức dịch vào trong nhường
chỗ, Ứng Nhan khựng lại một giây, lập tức ngồi vào.

 

Tôi
quay đầu, chỉ thấy “ầm” một tiếng, Ứng Nhan nặng nề đóng cửa xe lại, hắn dựa
vào ghế, mắt không nhìn nơi khác, mở laptop ra.

 

Trên
xe một mảnh tĩnh lặng, Tiểu Lí lái xe cũng không nói nhiều như bình thường, Ứng
Nhan dùng 3G lên mạng, cũng không lên tiếng, tôi lại càng không lên tiếng, có
Ứng Nhan ngồi đây, còn ngồi ngay cạnh tôi, tôi gắt gao dựa vào ghế ngồi,
nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, không muốn sinh sự gây chuyện.

 

Tất
cả mọi người đều trầm mặc, trong tĩnh lặng chỉ nghe thấy Ứng Nhan lách cách
đánh chữ, tôi cho là hắn đang ghi lại báo cái hai ngày họp, vô thức đảo tầm mắt
qua laptop của hắn, bên kia không phải cửa sổ word, mà từng dòng nhắn lại là
khung đối thoại!

 

Hóa
ra Ứng Nhan giả bộ nghiêm trang trước mặt chúng ta cũng lên diễn đàn chat sao?

 

Thấy
Ứng Nhan chat hăng say, lòng tôi cũng bắt đầu ngưa ngứa, từ khi quan hệ với Trình
Gia Gia phát triển vượt bậc, anh ngày nào cũng dính lấy tôi, tôi đã lâu rồi
chưa lên mạng, gần đây không biết cái bầy cầm thú kia có làm gì không, còn có
nông trường của tôi, phỏng chừng bỏ hoang, nên mất vào tay trộm rồi.

 

Tiểu
Lí mở nhạc, CD này không biết phải của Ứng Nhan mua không, đây là thể loại gì
vậy, chậm rì rì như bài hát ru con làm người ta buồn ngủ, trong yên tĩnh nặng
nề, hậu quả tình cảm mãnh liệt đêm qua bắt đầu hiện lên, đầu tôi nặng chịch,
tiếng lạch cạch đánh chữ của Ứng Nhan trên bàn phím bỗng trở nên xa xôi mà
trống rỗng, tôi mơ màng cảm thấy đầu mình gục lên gục xuống, tôi thực cố gắng
để khống chế nó, không cho nó nghiêng lệch, nhưng nó càng lúc càng chìm xuống,
càng lúc càng chìm xuống, cuối cùng tôi không chịu nổi trọng lượng của nó,
nghiêng qua một bên, thấy như đang dựa vào lưng ghế, cảm giác thật rắn chắc.

 

Chương 40

 

Cảm
giác được ngủ thật là thích, mệt mỏi tích lại hai ngày này toàn bộ bạo phát ra,
xe hơi loạng choạng, trong xe mở điều hòa, rất là ấm áp, tôi dựa vào ghế xe bất
tỉnh nhân sự tới thiên hôn địa ám, mãi cho đến khi Tiểu Lí đi vào gara dưới
tầng hầm công ty, tôi mới tỉnh, hơn nữa là bị Tiểu Lí đánh thức.

 

Toi
nghe thấy Tiểu Lí đang gọi tên tôi, cái âm thanh kia thật xa xôi, mi mắt của
tôi rất năng, tôi không muốn mở mắt chút nào. Trong lúc hỗn độn, tôi thấy đầu
mình bị ai dịch đi, lúc tôi hốt hoảng lại có giọng nói: “Đừng kêu, cậu dọn hết
đồ đạc này nọ của tôi xuống trước đi, để cô ấy ngủ thêm một lát.”

 

Giọng
của Ứng Nhan! Tôi lập tức thức dậy, vừa mới mở mắt, liền thấy Tiểu Lí đang ở
bên ngoài dọn tài liệu, tên tiểu tử này kéo cả một thùng tài liệu thế kia thật
chật vật.

 

Ứng
Nhan đứng ở ngoài xe, một bên vẫy cánh tay một bên gọi điện thoại: “Quản lý
Thọ, điều Tiểu Trương với Tiểu Vương xuống đây, chỗ này nhiều đồ cần dọn.”

 

Hắn
xoay người, trong lúc vô tình quay đầu lại, thì đối diện với tầm mắt của tôi,
tôi thấy giọng ra lệnh bên ngoài của hắn ngừng lại một chút, lập tức xoay người
đi, tiếp tục chỉ huy trong điện thoại: “Ừ, gọi thêm vài người xuống nữa, dưới
gara tầng ngầm.”

 

Ứng
Nhan cúp di động xong cũng không trở lại, hắn không nói một lời mà ôm một thùng
văn kiện đi về phía thang máy, tôi nhanh chóng mở cửa xe, chuẩn bị phụ dọn dẹp
tài liệu rải rác hay gì đó.

 

Một
món giống như áo khoác theo cử đông của tôi trượt xuống chỗ ngồi, hình như là
của Ứng Nhan, cái áo khoác này rất khá, tôi nhớ Trình Gia Gia cũng có một cái
không khác lắm, Trình Gia Gia nói đó là đồ bạn đại học cùng nhau mua. Cái áo
này một nửa trải trên ghế, một nửa bị mông tôi đè lên, tạo thành nhiều nếp
nhăn.

 

Toi
nhanh chóng ra ngoài xem xét, hay quá, Ứng Nhan đã vào thang máy rồi. Tôi lập
tức chỉnh lại y phục, thuận tay vỗ vỗ nắm cửa xe, nhanh chóng mở cửa xuống xe,
cốp xe chất đống đủ thứ đồ lớn nhỏ, cái lớn không động tới, tôi bê cái thùng
nhỏ nhất đi.

 

Mấy
tiểu tử bên bộ nghiêp vụ cũng cười nói chạy tới, hai ba cái đã vác đống đồ ngổn
ngang lên, nhìn thấy tôi đang mang vác chật vật, tiện tay mang thùng giấy trong
tay tôi đi luôn.

 

Ứng
Nhan cũng đã trở lại, giữa mùa đông, hắn không mặc áo khoác, chỉ mặc sơmi,
chuyến khuân vác vừa rồi rõ ràng rất hiệu quả, tôi thấy hắn không hề có hàn ý,
sắc mặt tốt lắm.

 

Nhưng
hắn vẫn mở cửa xe lấy áo khoác ra, mặc lại trên người. Ứng Nhan luôn chú ý tiểu
tiết, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn trong bộ dạng không chỉnh tề,
Ứng Nhan trong ký ức thời đại của lão Lục là một cậu nhi đồng ưa sạch sẽ, tôi
lúc này nhìn thấy hắn không để ý chút nào mặc áo khoác nhăn, nghĩ tới việc vừa
rồi tôi ngồi lên cái áo khoác này, trong lòng có chút áy náy, rất muốn nhắc hắn
cởi ra đi.

 

Tôi
đi theo phía sau hắn, mở miệng thật cẩn thận: “Tôi thấy, cái áo khoác này có
chút nhăn.”

 

Ứng
Nhan quay đầu, nhìn tôi liếc mắt một cái, tiếp tục đi về phía trước. “Không
sao.”

 

Tôi
đoán không ra tâm tư Ứng Nhan, nên không dám nhiều lời nữa,  chẳng dám rên một tiếng, theo sát hắn vào
thang máy. Trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, nhất thời im lặng làm
lòng người trống rỗng.

 

Tôi
lơ đãng nhìn những con số không ngừng nảy lên, thì điện thoại của tôi đột ngột
reo, trong không gian tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại reo phá lên cao vút,
tôi lấy di động ra, có chút luống cuống bấm nghe.

 

Trong
di động truyền đến giọng lão Lục: “Nha Nha, sinh nhật của bà xã anh tối nay, cô
ấy gọi em ra cùng ăn tiệc.”

 

Tôi
xoay người đi, nhỏ giọng đáp: “Được, giờ em đang làm việc, đợi em tan làm rồi
gọi lại cho anh.”

 

Lão
Lục phỏng chừng là mua lại được nhẫn tương tự rồi, tâm tình tốt lắm: “Bữa nay
mấy giờ em tan làm? Lão Tam nói hôm nay nó có chút việc, để anh tan làm tiện
đường đón em.”

 

Tôi
trộm nhìn mắt Ứng Nhan, hắn có chút mất kiên nhẫn, hàng mi anh khí hơi nhíu
lại, tôi nhanh chóng cắt đứt lão Lục đang thao thao bất tuyệt: “Năm giờ rưỡi.
Em còn nhiều việc lắm, cúp đây.”

 

Thang
máy đến tầng trệt của công ty, điện thoại của Ứng Nhan cũng reo lên, cũng là
mời dự tiệc, tôi nghe thấy hắn đang nói: “Tôi buổi tối tăng ca, bận rồi, không
tới được.”

 

Người
kia tựa hồ rất kiên trì, theo sát Ứng Nhan mà gọi điện thoại, lòng tôi căng
thẳng, quên mất phải nhường cấp trên đi trước, cửa vừa mở liền xông ra ngoài,
ra khỏi thang máy thì tôi nghe thấy Ứng Nhan rốt cục trả lời: “Như vầy đi, còn
nửa tiếng nửa tan tầm, tôi xem xem có thể tăng ca làm không, làm xong thì tôi
tới, các cậu khỏi cần chờ.”

 

Nửa
tiếng trôi qua rất mau, lão Lục thật đúng là nôn nóng, tôi còn chưa gọi điện
lại cho anh ta, anh ta đã hiện hồn ngay công ty tôi, lúc tôi từ phòng kế toán
photo văn kiện đi ra, thì đụng phải lão Lục vừa bước khỏi phòng Ứng Nhan trên
hành lang.

 

“Anh
xuống trước đi, tôi đưa văn kiện rồi đi sau.” Tôi để anh ta ngồi lại trên ghế
băng, đi vào phòng Ứng Nhan giao văn kiện. Lão Lục cũng thực sốt ruột, chưa tới
giờ đã đi tìm người rồi.

 

Ứng
Nhan vẫn còn mải miết khổ ải trên bàn làm việc. Mợ nó chứ, hừ hừ, hắn hà khắc
với người khác, nhưng với bản thân hắn còn hà khắc hơn. Nhìn Ứng Nhan đang
chuyên tâm ngồi trên bàn làm việc, trong lòng tôi dâng lên cảm giác kính nể.

 

Tuy
rằng tôi không đồng ý yêu cầu quá hà khắt của hắn, nhưng trong lúc làm việc thế
này, tôi thấy rõ ràng hắn rất nhiệt tình và chuyên tâm với công việc. Khó trách
hắn thân là thanh niên không hề có chống lưng, mà vừa tốt nghiệp vài năm đã
được công ty trọng dụng.

 

Thọ
kinh thướt tha lả lướt đi tới, hôm nay Thọ kinh tận lực trang điểm, son phấn
tinh tế, thay đổi hình tượng khôn khéo ban đầu, rất có hương vị phụ nữ, vừa vào
cửa, cô ta đã liếc tôi một cái, thần sắc bất động đi đến bên cạnh Ứng Nhan.

 

Chỗ
này nguy hiểm, không nên ở lâu nha. Tôi lập tức xách túi dông ra ngoài, còn hơn
cả Ứng Nhan, tôi sợ bà Thọ Phương Phương dịu dàng này gấp bội.

 

Quay
đầu nhìn lại trước khi đóng cửa thì tôi thấy Ứng Nhan ngẩng đầu lên, tuy rằng
hắn mỉm cười chào hỏi Thọ Phương Phương, nhưng tôi rất rõ vẻ mặt của hắn, trong
mắt hắn rõ ràng là bất đắc dĩ cùng mất kiên nhẫn. Ứng lão đại, anh cũng đừng
kháng cự, tiếp chiêu Thọ Phương Phương đi.

 

Tôi
nghĩ tôi vĩnh viễn cũng không bằng được Ứng Nhan, công việc đối với tôi mà nói,
nó vĩnh viễn cũng chỉ là công việc mà thôi, không hơn. Vừa ra khỏi văn phòng,
tôi thở ra khoan khoái, để xem Ứng Nhan đối phó với Thọ tỷ tỷ thế nào, tôi sung
sướng vô cùng đi về chỗ lão Lục.

 

Lão
Lục đứng lên, kì lạ nhìn vẻ vui tươi hớn hở của tôi: “Có chuyện gì vui dữ vậy?”

 

“Đi.”
Tôi vỗ vỗ cánh tay anh ta, dắt đi ra ngoài. “Không có gì, chỉ là cảm thán vỏ
quýt dày có móng tay nhọn thôi, Ứng kinh vạn năng của chúng ta mà cũng có lúc
thúc thủ vô sách, ha ha, phải nói thế nào đây, gian nan ứng phó mỹ nhân nha.”

 

Miệng
lão Lục lập tức mở lớn, trong mắt phát ra ánh sáng chíu chíu: “Ứng Nhan? Tên
gia hỏa không gần nữ sắc này cũng có phụ nữ! Có phải cô gái đẹp vừ vào đó
không? Không tồi nha!”

 

“Nhẹ
tay nhẹ tay, anh nắm tôi đau quá.” Tôi trừng mắt liếc lão Lục một cái, gỡ cái
bàn tay đang nắm lấy tay tôi của anh ta ra. “Ứng Nhan có phụ nữ mà làm gì anh
phải kích động dữ vậy?”

 

Lão
Lục thả tôi ra, vung vẩy cái chìa khóa xe nói: “Nha Nha, xem ra em không biết
rồi, tên Ứng Nhan này là kì tích nhân gian đó, anh em bọn anh ngoại hình cũng
không tồi, nữ sinh đại học hồi đó ngày nào cũng nghĩ cách chui vào phòng ngủ
bọn anh, khi đó ai lại chẳng giao lưu qua vài người?”

 

Lời
này, tôi nghe sao có vẻ không ổn. Không đợi tôi nghĩ tiếp, lão Lục đã tiếp tục
bà tám: “Nhưng cái tên tiểu tử Ứng Nhan này, cả ngày đều làm mấy cái việc linh
tinh đó bên Hội học sinh, cho tới bây giờ vẫn chưa gặp nó gần gũi với phụ nữ
nào.”

 

Tôi
nhớ lại vẻ cự tuyệt của Ứng Nhan với Thọ Phương Phương, gật đầu: “Đúng nha,
trong công ty cũng có người thích hắn nữa, có lẽ là do hắn bị lãnh cảm. Cái tên
gia hỏa này, phải chăng phương diện ‘ấy ấy’ có khuyết điểm không, hắn thích đàn
ông hả?”

 

Lão
Lục cười phụt một tiếng, vỗ vỗ đầu tôi: “Nha đầu nhà em, cái gì cũng nghĩ ra
được hết, đúng là đáng yêu, khó trách lão Tam lại thích, đúng là hắn chỉ thích
loại cổ quái đáng ngạc nhiên.”

 

Tôi
không hài lòng, lớn tiếng kháng nghị: “Gì gì gì? Cổ quái đáng ngạc nhiên? Tôi
đây gọi là tinh quái đấy có biết chưa!”

 

Lão
Lục cười ha ha lên, lại vỗ vỗ đầu tôi: “Được được được, tinh quái, lão Tam là
thích em tinh quái, cứ thế đi.”

 

Nghe
lời này, tôi tự nhiên nhận ra ban nãy là lạ ở chỗ nào, thích? Ai không giao lưu
qua mấy cô? Chẳng lẽ Trình Gia Gia thích rất nhiều người?

 

Tôi
biết mỗi người đều có tình cũ, hai người cùng nhau thì ai chẳng có quá khứ,
nhưng lúc này lòng vân không kiềm được tò mò, đánh một đường cong cứu quốc:
“Lục Tử, anh có nói quá không đấy, làm gì các anh được nữ sinh viên đại học
hoan nghênh đến vậy được, tôi thấy anh ngày nào cũng bị bà nhà quản chế sít
sao, Trình Gia Gia làm như nào lại đào hoa thế được.”

 

Lục
Tử bóp cổ tay thở dài: “Em đúng là không biết gì hết, trách sao lão Tam nói em
không tim không phổi chứ, lúc trước bao nhiêu người thích Gia Gia nhà ta, nó
còn chưa động tới một cọng lông mi.”

 

Trong
lòng tôi mừng thầm, ngoài miệng lại khinh thường: “Anh lại nổ rồi, hồi nãy
không phải anh vừa nói,… anh ấy thích như vậy, rồi anh em mấy anh, trừ Ứng Nhan
ra thì ai chẳng giao lưu qua mấy cô sao?”

 

“Cái
này không phải thế.” Lão Lục bắt đầu lắp ba lắp bắp, trông trái nói phải.
“Không còn sớm nữa, Nha Nha, nhanh lên.”

 

Tôi
bĩu môi: “Cái gì mà không phải thế chứ. Các anh nhất định là đang đùa giỡn với
tình cảm thiếu nữ của tôi.”

 

Lục
Tử bắt đầu đổ mồ hôi, liên tục giải thích: “Không phải, lão Tam không phải
người như thế. Nha Nha, em đừng ép anh thế chứ, lão Tam giết anh mất.”

 

Chúng
tôi vừa đi tới cửa công ty, thấy Lục Tử dáng vẻ khẩn trương, tôi nhất thời thích
thú, tiếp tục bĩu môi, đùa với Lục Tử: “Không phải người như thế? Thế là loại
người như nào?”

 

Lục
Tử nhìn thấy sắc mặt của tôi, đau đớn hạ quyết tâm: “Thực tình không phải là
như vậy, lão Tam chỉ là thích qua…”

 

Không
đợi anh ta nói xong, chúng tôi đã bị một giọng nói cắt ngang: “Lục Tử, các
người đứng rề rà đó làm gì? Tối đến nơi rồi, còn chưa đi?”

 


Trình Gia Gia! Vừa rồi nói chuyện vui vẻ với Lục Tử, không chú ý tới anh đến tự
khi nào. Anh đúng là có năng lực kì dị, sớm muộn không tới, lại canh ngay lúc
lão Lục đang tiết lộ chuyện phong lưu của anh mà tới.

 

Trình
Gia Gia cạy cái tay lão Lục đang kéo tôi, trừng mắt lão Lục: “Sinh nhật bà nhà
cậu mà còn rề rà hả?”

 

Lão
Lục gặp anh, như thể trút được gánh nặng, căn bản không hề xem anh nói gì, vui
tươi hớn hở đi ra xe mình: “Không phải cậu bảo em cậu có việc, bảo tôi đi đón
Nha Nha sao? Tôi chẳng phải tiện đường rủ Ứng Nhan nên mới ra trễ sao?”

 

Tay
Trình Gia Gia hơi siết lại, tôi ngửng đầu nhìn, anh cau mày: “Ứng Nhan? Nó ở
đâu?”

 

“Cái
tên đó vẫn đức tính gương mẫu như trước, bảo phải ở lại tăng ca, không rảnh.”
Lão Lục bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ vẻ hưng phấn: “Lão Tam, cậu
nghe nói chưa, Ứng Nhan lần này có ý với một nàng đó nha.”

 

Á
à! Hóa ra tin đồn là như thế này mà truyền xa…

 

Nắm
tay Trình Gia Gia đặt trên vai tôi siết chặt lại, anh không nghĩ là tôi chứ?
Toi đang tính mở miệng giải thích, thì điện thoại di động trong tay anh reo
lên, mắt anh nhìn di động một cái, đi qua một bên nghe.

 

Trước
cửa công ty là cả một vùng gió, mùa đông gió lớn thổi vù vù, tôi với lão Lục
đứng ngoài đầu gió mà lạnh run. Tôi nhìn Trình Gia Gia nghe điện thoại, anh vẻ
mặt khó chịu, đang nói cái gì đó, không thấy chút dấu hiệu chấm dứt nào. Phỏng
chừng anh không đưa tôi đi được, tôi kéo lão Lục: “Chúng ta lên xe ngồi trước
đi, bên này lạnh quá.”

Lão
Lục gật đầu liên tục: “Đúng đúng, sao lại lạnh thế này cơ chứ, nhưng mà, Nha
Nha, em vẫn cứ ngồi xe nó đi.”

 

Tôi
nghĩ thấy cũng đúng, ngồi trong xe Lục Tử, để Trình Gia Gia nghe điện xong lại
nhất quyết bắt tôi đổi về xe anh, thì rất phiền toái.

 

Tôi
đi về hướng Trình Gia Gia cách đó vài bước, muốn tìm chìa khóa xe của anh. Trình
Gia Gia đang xoay lưng về phía tôi giáo huấn ai đó, khẩu khí mất kiên nhẫn cực
độ: “Hai người bọn em làm gì thì làm, tốt là được rồi, còn không tốt thì tách
ra, cả ngày cứ như vậy anh còn thấy phiền giùm em nữa là.”

 

Cái
dạng Trình Gia Gia này rất ít khi nhìn thấy, bình thường anh trước mặt tôi toàn
mang vẻ mặt cợt nhả, cho dù có khi mắng Lục Tử, nhưng đa phần vẫn là nói giỡn,
tôi chưa bao giờ thấy qua anh tức giận mắng người như vậy. Tôi đi đến cạnh anh,
chọc chọc cánh tay anh, Trình Gia Gia hoảng sợ, đột ngột quay đầu, tôi không
ngờ phản ứng của anh lại mạnh như vậy, giơ tay ra: “Em lạnh. Anh đưa chìa khóa
xe cho em trước, em lên xe ngồi.”

 

“Được
rồi, bọn em muốn làm gì thì làm đi, anh không muốn quan tâm nữa, các em muốn
làm sao cũng được, đừng rộn tới anh bên này là OK.” Trình Gia Gia tùy tiện kéo
tay tôi rồi cúp điện thoại cái rụp, xoay người ôm chặt lấy tôi. “Sao mặc ít vậy
hả? Tay cũng lạnh băng rồi này.”

 

Tôi
lấy ta hà hơi vào, xoa xoa, đặt lên lồng ngực anh, thuận miệng đáp lời: “Thành
phố A bên kia nóng mà, trở về chưa ghé nhà, trực tiếp đi làm liền. Vừa rồi là
ai vậy, sao anh tức giận thế?”

 

“Em
gái anh, nó với bạn trai giận nhau.” Có thể nhìn thấy Trình Gia Gia đối với cô
em gái này vô cùng không hài lòng, tới nói về cô ấy mà cũng không muốn nói,
chuyển đề tài sang chuyện khác: “Lần trước nói mang em đi Thanh Hải chơi, ăn
hải sản trên thuyền, lần này sinh nhật bà xã Lục Tử, chúng ta cùng đi, chơi cho
đã luôn.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3