Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 37 - 38

Chương 37

 

Trình
Gia Gia ngừng một chút, cái tay đang ôm tôi thò xuống mông nhéo một phát, tiếp
theo không thèm quan tâm, lại hướng tới giường mà đến. Tôi biết anh lại bất mãn
chuyện tôi với bọn Ứng Nhan chơi đùa. Nhưng tâm tình của anh và tôi hiện tại rõ
ràng cùng nhất trí, vô cùng thống hận cái tên Tiểu Lí không thức thời, tôi vòng
tay ôm cổ anh, cọ tới cọ lui trước ngực anh, thuận miệng cự tuyệt Tiểu Lí: “Tôi
không đi, tôi ngủ rồi.”

 

Lời
vừa ra khỏi miệng, tôi liền hoảng sợ, sao giọng tôi lại thành thế này, trầm
thấp uyển chuyển, tràn ngập hương vị triền miên. Vừa may cách cánh cửa, Tiểu Lí
không nghe rõ, nghe tôi không đi, Tiểu Lí lại bắt đầu thi triển thần công cù
cưa xuất thần nhập hóa. Trình Gia Gia đang cởi y phục tôi rốt cục nhịn không
được, tôi nhìn thấy mắt anh lóe lên, thần tình bỗng chốc quyết đoán, như hạ
quyết tâm, ném tôi trên giường, đi về phía cửa. Chẳng lẽ anh nhẫn không được,
muốn tự bạo* là bạn trai tôi?

 

[nguyên
văn cũng là “tự bạo”, “bạo” là bùng nổ, so với “nhận” trong “tự nhận” thì hợp
sắc thái nghĩa với hoàn cảnh này hơn, nên mình giữ nguyên văn.]

 

Này
này này, anh còn gồng vai lên nữa kia, tuy rằng thân hình anh cực kì cường
tráng, nhưng mà, trong này tôi là một tiểu cô nương độc thân, bên ngoài là Tiểu
Lí miệng rộng, thậm chí rất có thể Ứng Nhan cũng đứng ngoài đợi.

 

Tôi
nhảy xuống từ trên giường, vài bước vọt tới bên người Trình Gia Gia, ôm chặt
lấy hông anh: “Đừng, đừng mở cửa, để em tiếp cho.”

 

Trình
Gia Gia ngừng lại, cau mày nhìn tôi, tôi biết anh không hài lòng, nhưng mà là
vì thanh danh của tôi đó, tôi còn lắc lắc tay anh: “Anh vào trốn xíu đi, không
có gì đâu, em nói với anh ta một tiếng là được rồi.”

 

Tôi
vừa kéo vừa ôm, cuối cùng đẩy được Trình Gia Gia vào phòng, tới khi tôi đầy mồ
hôi ra mở cửa, Tiểu Lí hình như đã mất kiên nhẫn tới cực điểm. Tiểu Lí nghe mở
cửa cũng không ngẩng đầu lên mà oán trách tôi: “Nha Nha, cô chậm quá, đi, đi ra
bãi xe, chúng ta nhanh đi xuống đi.”

 

Tiểu
Lí vừa ngẩng đầu, ba chữ “đi xuống đi” còn đọng ngoài rìa răng, nhìn thấy bộ
dạng của tôi, Tiểu Lí liền ngừng lại, thần sắc trên mặt anh ta nháy mắt thay
đổi, diễn cảm trở nên hết sức kì quái: “Nha Nha, cô…”

 

Tôi
làm sao? Tôi cúi đầu nhìn nhìn, quần áo tuy lộn xộn, nhưng tốt xấu gì cũng
chẳng lộ cảnh quang nào, miễn cưỡng có thể coi như mới vừa bò từ trong chăn ra,
chỉ là đôi chân trần này hơi chối mắt một chút. Tôi vừa rồi bối rối, quên không
mang dép, chạy lại ngăn cản Trình Gia Gia, nhưng biểu tình của Tiểu Lí cũng
thực phô trương, không phải chỉ là chân trần thôi sao, đến nỗi thành bộ dạng
gặp quỷ thế này à?

 

Tôi
lườm anh ta một cái, lòng đầy căm phẫn: “Không phải tôi nói tôi ngủ rồi sao,
khốn, tôi nói chẳng có đi đâu hết á, anh thật đáng ghét, có biết bị người khác
phá giấc thống khổ thế nào không?”

 

Tiểu
Lí không được tự nhiên nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt: “Ừ, vâng, giờ tôi đi
đây, tôi không biết, cô cứ tiếp tục, tiếp tục, tôi không quấy rầy…”

 

Anh
ta vừa nói xong là guồng chân chạy, chuồn vô cùng tốc độ.

 

Tôi
buồn bực nhìn biểu hiện thất thường của Tiểu Lí, vô cùng xấu hổ với tốc độ cực
nhanh rời đi, tiểu tử này, bữa nay bị sao vậy?

 

Đóng
cửa, xoay người lại, tôi lập tức hiểu ngay lý do biểu hiện của Tiểu Lí.

 

Trình
mỗ vốn phải đang nằm trên giường, giờ đang dựa vào tường ngay sau lưng tôi, anh
không ở trần, còn khoác thêm cái áo sơ mi vừa nãy tôi cởi ra, bất quá cái áo sơ
mi này có cũng như không, mặc hay chẳng mặc cũng như nhau, một nút cũng chẳng gài,
lộ ra ngực bụng rắn chắc của anh, lại càng thêm gợi cảm mê người, toàn thân
trên dưới đều nói lên vừa rồi chúng tôi làm cái gì trong phòng.

 

Anh
cứ hai tay ôm ngực như thế, híp mắt, như không có gì dựa lên tường, đứa ngu
cũng hiểu, huống hồ quỷ tinh Tiểu Lí.

 

Tôi
giờ xấu hổ vô cùng, trong cảnh xuân vô hạn mắng mỏ Tiểu Lí: “Khốn, tên gia hỏa
đáng hận, có biết bị người khác phá đám thống khổ lắm hay không?”

 

Quả
thực vậy mà, vận động thể lực đó nha, đáng hận, người ta đang ba chấm thế mà,
thống khổ quá, chuyện tốt bị phá ngang đúng là dễ điên.

 

Thế
này thì sao mai tôi gặp người khác được hảảảảảảảảảả!!!

 

Tôi
thấy rõ rồi, cái anh Trình Gia Gia nhìn như bám người này, kì thật rất quyết
đoán, tiên thủ hạ vi cường, việc nào nên ra tay thì nghiêm túc. Lúc tôi mơ hồ
ngây thơ thì anh dùng vẻ đẹp trai gái mê để dụ dỗ tôi, biến tôi thành người phụ
nữ của anh, lúc tôi che giấu tránh né thì anh rút củi dưới đáy nồi công khai
quan hệ thân mật của chúng tôi, chặt đứt toàn bộ uy hiếp. Tôi sao lại không
vượt nổi vũ môn vậy chứ, bị vài câu tâm tình của anh vừa thốt, liền theo anh
lên giường.

 

Tôi
phẫn nộ, tôi không cam lòng, tôi lướt qua anh, không thèm để ý tới anh.

 

Trình
Gia Gia lại không chút nào để ý, cánh tay dài chụp tới, cuốn tôi vào trong
lòng, tại bờ môi đang bất mãn của tôi, nụ hôn của anh hạ xuống: “Đừng giận thế,
anh chẳng phải quá thích em, sợ em bị người khác cướp mất đó thôi.”

 

“Anh
cũng hèn hạ quá, có biết như vậy làm em mất mặt lắm không?” Tôi ra sức đẩy tay
anh, quay mặt đi, nụ hôn liền trượt lên má, lầm bầm nói, vài câu ngọt ngào đã
xong ư, không dễ đâu! Môi anh không rời đi, mà nhẹ nhàng mơn lên mặt tôi, mềm
mại, ấm áp, mịn màng.

 

“Đừng
nóng giận, tức lên xấu lắm, sớm muộn bọn họ cũng sẽ biết mà.” Anh ngừng trên
mặt tôi, thu hồi vẻ cợt nhả, đôi mắt đen như mực nhìn tôi không chớp, nghiêm
túc nói. “Bà xã, lần này theo anh về nhà đi.”

 

Cùng
anh về nhà? Gặp mẹ anh sao? Anh thành công đổi được lực chú ý của tôi, quăng
luôn vẻ xấu hổ khi bị Tiểu Lí bắt gặp đang ‘gian tình’, nhớ lại cái sự hài ra
nước mắt lần trước gặp mẹ anh, mạnh mẽ lắc đầu: “Không được, thật mất thể diện,
không đi gặp mẹ anh đâu.”

 

Trình
Gia Gia trong mắt đầy ý cười, anh chìa tay ra, nhéo mũi tôi: “Tiểu nha đầu sợ
này, Nha Nha, vợ thế nào cũng phải gặp cha mẹ chồng, em trốn thế nào cũng không
thoát đâu.”

 

“Ai
nói, em muốn gả cho anh sao?” Tôi rướn cổ cãi bướng, “Em không lấy chồng đâu
anh biết chưa?”

 

Trình
Gia Gia mím chặt môi, đôi mắt đen láy cười hì hì nhìn tôi: “Đẹp trai, kiếm ra
tiền lại toàn tâm toàn ý với em, tốt như vậy cũng không lấy à? Nhiều người muốn
đoạt anh mà gả cho lắm nha.” [có em!!!]

 

“Không
lấy chồng là không lấy chồng, ai yêu thì cứ gả đi.” Cho anh chảnh chọe đi, thời
khắc mấu chốt, há có thể khuất phục.

 

“Thật
không gả?” Trình Gia Gia kề sát vào tôi, ngay tai tôi nói nhỏ nhẹ, xong rồi,
tên gia hỏa này lại quyến rũ tôi. Những cái hôn nhỏ ẩm ướt lại vụn in lên mắt
tôi, trán tôi, má tôi, một cái, hai cái, ba cái…

 

“Lấy
chồng hay không?” Anh khẽ cắn vành tai tôi, hơi thở nóng rực đảo qua cổ tôi,
ngứa tê dại.

 

“Ưmm,
không, không lấy chồng.” Tôi rụt cổ lại, tránh trái né phải mặt anh, còn vùng
vẫy giãy chết tại nơi hiểm yếu này.

 

“Lại
vậy rồi.” anh nói, trong lúc giãy giụa tôi vô tình kéo rơi áo sơ mi anh xuống,
môi tôi vô tình sượt qua ngực anh, người Trình Gia Gia cứng lại, hai tay đặt
bên hông tôi bỗng dưng siết chặt, tôi lập tức dán lên lồng ngực của anh, hơi
thở mãnh liệt trên người anh bao quanh tôi, tình cảm mãnh liệt vừa nãy bị Tiểu
Lí cắt đứt nhanh chóng bùng nổ khắp ngóc ngách, trong mắt anh dậy sóng quen
thuộc, nụ hôn của anh bắt đầu nhiệt liệt, tay không chút khách khí lao vào quần
áo của tôi, để lên ngực tôi, lồng ngực anh gắt gao đè lên tôi, hơi thở anh gấp
gáp, tôi cảm thấy rõ ràng dục vọng của anh áp chặt vào tôi.

 

Y
phục tôi nhiều nút, Trình Gia Gia cởi mãi không xong, tôi thấy trong mắt anh
càng lúc càng sâu, bỗng dưng anh ngừng hôn tôi, mím chặt môi, cau mày, vội vàng
kéo váy tôi lên, không quan tâm tôi đứng vững hay chưa, tại lúc tôi đương mơ
màng, tôi chỉ biết anh mang theo hơi ấm vọt vào trong cơ thể tôi, tựa như chính
con người anh, nhiệt liệt liều lĩnh, gai góc không khoan nhượng, tôi nghe thấy
anh đang thỏa mãn thở dài: “Nha Nha, Nha Nha, Nha Nha…”

 

Sau
lưng là vách tường lạnh lẽo, phía trước là vòng ôm rực lửa, loại kích thích
mãnh liệt này khiến tôi không biết phải làm sao, cảm giác xa lạ khiến tôi toàn
thân yếu ớt chỉ có thể dựa vào anh, anh cháy rực như muốn thiêu đốt tôi, tôi
rốt cục kêu thành tiếng, tôi không biết mình kêu ra cái gì, chỉ thấy ánh mắt Trình
Gia Gia đỏ lên, lập tức ôm tôi thật nhanh, va chạm của anh bỗng trở nên kịch
liệt, tựa như thiếu niên lỗ mãng đấu đá lung tung, anh hung hăng tiến vào cơ
thể tôi: “Nha Nha, em là của anh, Nha Nha.”

 

Chương 38

 

Sáng
sớm tôi còn ngủ vùi trong lòng Trình Gia Gia, lão Lục đã gọi điện đến, tôi nhờ
thế mới biết, lão Lục hôm qua xong việc thì ở cách vách phòng tôi. Lúc mở cửa,
chứng kiến đôi mắt tối thui của lão Lục, tôi xấu hổ một trận, cái kia, hôm qua
động tĩnh hình như hơi lớn, tường khách sạn này không biết hiệu quả cách âm thế
nào, chẳng biết lão Lục có nghe được không nhỉ.

 

Trình
Gia Gia cố tình mặt dày mày dạn, quần áo không chỉnh tề đi ra từ nhà vệ sinh,
làm trò ôm chầm tôi trước mặt lão Lục: “Bà xã, sao em cũng dậy rồi, hôm qua
không phải rất lao lực sao, lại ngủ thêm chút nữa đi.” -.-

 

Tôi
thấy lão Lục nhìn tôi, miệng liệt tới mức nhếch lên tận lỗ tai, tôi quay lưng
lại, để cái ót đối diện với anh ta, tôi không thấy gì hết, không có thấy gì
hết.

 

Bên
này tôi xấu hổ, bên kia Trình Gia Gia lại mồm mép kinh người, anh thờ ơ như
không ném cái chìa khóa qua cho lão Lục, trơ mặt mo ra mở miệng: “Lục Tử, hôm
qua cậu ngủ cũng không ít đi, hôm nay tôi không lái xe được, cậu lái đi, lên xe
tôi phải ngủ một lát.”

 

Lão
Lục rốt cuộc cười thành tiếng, liếc mắt nhìn tôi: “Lão Tam, hôm qua cậu cũng
quá cố gắng đi.”

 

Tôi
xác định, Trình Gia Gia đến chính là để đặc biệt hủy đi kế hoạch của tôi. Tôi
oán hận đứng sau lưng Trình Gia Gia nhéo một cái, Trình Gia Gia khoa trương oái
một tiếng, xoay người lại chộp lấy tôi.

 

Lão
Lục mở lệch tròng mắt ngó trời: “Lão Tam, cậu buồn nôn xong chưa? Để tối rồi
làm gì hẳn làm, giờ tôi còn phải chạy về có việc.”

 

“Gấp
cái gì, bà xã cậu chẳng phải buổi tối mới làm tiệc sinh nhật sao?” Trình Gia
Gia quay đầu liếc lão Lục trừng một cái, quay người lại đưa cravat cho tôi,
dùng ánh mắt ngập tràn mong đợi chiếu chiếu vào tôi: “Bà xã, giúp anh thắt đi.”

 

Anh
muốn tôi giúp anh thắt cravat sao? Tôi lau mồ hôi, ầy, vụ này thật là thách
thức bản lĩnh của tôi ấy, trừ mấy lần phải mang khăn quàng đỏ, còn lại tôi chả
hề đụng tới loại đồ chơi này, quả nhiên, sau khi tôi nhận lấy cravat, tuy rằng
thực sự rất có tinh thần hứng thú nghiên cứu, nhưng thiệt tình là năng lực có
hạn, luống cuống cả buổi cũng chẳng thắt nổi cái nút.

 

Trình
Gia Gia hứng thú bừng bừng nhìn tôi chiến đấu với cái cravat, tựa hồ hài lòng phi
thường với cái sự ngốc về thắt cravat của tôi, miệng cười toe toét chỉ đạo tôi
thắt.

 

“Lão
Tam, vẫn chưa đi được à?” Lão Lục ai oán thở dài. “Hôm qua cậu lòng như lửa đốt
xách tôi ra từ quán rượu, tối lửa tắt đèn đuổi qua bên này, hại tôi làm mất
nhẫn đính hôn luôn, tôi phải lập tức về làm lại đôi nhẫn y hệt mới được.”

 


xã lão Lục rất lợi hại, lão Lục sợ cô ấy muốn chết, lúc này bất cẩn đánh mất
nhẫn đính hôn, dĩ nhiên là lo lắng lắng lo, lòng như lửa đốt.

 

Tôi
nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa là họp, cũng nên để Trình Gia Gia đi rồi, tôi cầm
cravat trên tay xoay một cái rồi kéo, từ từ kết cho anh cái nút thắt khăn quàng
đỏ của đội thiếu niên tiền phong, hắc hắc, Trình Gia Gia cao lớn mang cái nút
thắt này rất có tính nhi đồng nha. =))

 

Tôi
cười hì hì, vỗ vỗ cánh tay anh: “Thắt xong rồi, thích không, không thích cũng
chẳng còn cách nào đâu, em chỉ biết thắt cái nút này thôi.”

 

“Sao
anh lại coi trọng nha đầu ngốc như em thế không biết.” Trình Gia Gia mím chặt
môi nhìn tôi, cố bày ra vẻ thở dài, thở dài xong lại bày ra vẻ ngây thơ vô tội
vô cùng hợp với cái nút thắt, xách áo khoác đi ra ngoài cửa. =))

 

Lão
Lục đi theo sau Trình Gia Gia ra ngoài, tôi nghe thấy anh ta hảo tâm khuyên:
“Lão Tam, cậu không đeo lại cravat à? Để tôi thắt cho.”

 

“Không
cần, nút thắt này đẹp rồi.” Giọng Trình Gia Gia xa dần.

 

Bị
Trình Gia Gia gây sức ép một đêm, tôi vô cùng ngượng ngùng dắt theo hai quầng
mắt đen xuất hiện sớm trong nhà ăn, Trình Gia Gia nhất định là cố ý, nhìn thấy
ánh mắt của Tiểu Lí tôi khắc sâu được điều này, anh đúng là mong hiệu quả này
thật ấy chứ.

 


ràng thâm sâu và tò mò nghiên cứu dung hợp hoàn mỹ trong ánh mắt Tiểu Lí, Tiểu
Lí giống như đèn pha quét toàn thân tôi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Vừa nghĩ tới chắc Tiểu Lí đang YY* tình cảnh chiến đấu mãnh liệt của tôi và Trình
Gia Gia, tôi xấu hổ vô cùng, cũng chẳng dám ngồi gần anh ta với Ứng Nhan…nữa,
lén lút tìm tới góc khuất có cự ly xa bọn họ nhất mà ngồi xuống, bới hai ba cái
cho xong bữa sáng rồi chạy theo mọi người tới hội trường.

 

[YY:
tự sướng.]

 

Đề
tài thảo luận của hội nghị lần này là quy hoạch đầu ty sang năm và ý tưởng phát
triển, tham dự hội nghị đa phần là quản lý nội vụ Thiên Thịnh ở mỗi phân nhánh
và trợ lý của họ. Tôi cảm thấy tôi căn bản không cần phải tới tham gia cái hội
nghị này, tôi không phải trợ lý quản lý, chỉ là nhân viên kế toán được mượn tới
phòng nội vụ mà thôi, bình thường cũng phụ bọn họ tính toán tiền lương, dán hóa
đơn, làm osin không công, lần này theo Ứng Nhan tham gia cái hội nghị cao cấp
thế này, giống như đang nghe thiên thư. Ngày hôm qua tôi cố gắng dữ lắm trong
cơn gà gật mới không gục xuống mà cẩn thận ghi ghi chép chép, nhưng hôm nay tôi
không dám cam đoan.

 

Tôi
đến hội trường cũng mười lăm phút hơn, mà trong đấy chỉ mới lác đác vài người,
hai ông bác hôm qua đánh bài với tôi và Ứng Nhan đang ở ngoài hành lang hút
thuốc, nhìn thấy tôi thì rất nhiệt tình qua chào đón. Lần này người tham gia
đại hội đa phần là mấy tiền bối bốn năm chục tuổi, như Ứng Nhan trẻ tuổi thì
hiếm thấy lắm, mà hắn lại dẫn theo tôi, ở trong đám người có vẻ phá lệ nổi bật.

 

Ứng
Nhan có một thói quen, họp thì hay ngồi hàng ghế trước, nghe vô cùng nghiêm túc
tử tế, ngày hôm qua tôi với hắn sáng sớm đã đến hội trường, chiếm chỗ giữa hàng
thứ hai, trừ ra hàng đầu cho lãnh đạo ngồi, chỗ chúng tôi ngồi chính là chỗ bắt
mắt nhất. Tôi sợ tinh thần hôm nay không đủ tỉnh táo sẽ ngủ gà ngủ gật, không
dám ngồi cái chỗ hàng đơn vị nguy hiểm đó nữa, mà tìm tới một chỗ an toàn hẻo
lánh để an thân, lỡ như trong hội nghị trọng yếu mà buồn ngủ tới gục, Ứng Nhan
chắc chắn sẽ bóp chết tôi, cho nên để mình Ứng Nhan lên trước ngồi đi, tôi ở
góc sáng sủa này trốn.

 

Tôi
vừa mới ngồi xuống, mông còn chưa nóng chỗ, tin nhắn Trình Gia Gia đã tới rồi:
“Bà xã, đang làm gì đó, ăn cơm chưa, bọn anh đang đi trên đường cao tốc.”

 

Trong
đầu tôi hiện lên bộ dạng dương dương tự đắc của anh đang ngả người ra ghế sau
thoải mái nằm nhắn tin, rảnh rỗi lại chỉ tay năm ngón bới móc lão Lục một trận,
trên cổ anh là cái nút kết khăn quàng đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo kia.

 

Tôi
cúi đầu nhắn lại, bên người bỗng vang lên tiếng Ứng Nhan: “Nha Nha, cô tiêu
chảy khỏe chưa?”

 

Tôi
tiêu chảy? Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, như lọt trong sương mù mà nhìn Ứng Nhan,
tôi tiêu chảy khi nào?

 

Tiểu
Lí đứng sau lưng Ứng Nhan ra sức nháy mắt, tôi không hiểu nguyên do của chuyện
này, nhưng cũng biết chắc là Tiểu Lí động tay động chân, nên hàm hồ đáp: “Tốt
hơn chút rồi.”

 

Vẻ
mặt khẩn trương của Tiểu Lí thở dài ra, hướng về phía tôi tay làm dấu OK.

 

“Sắc
mặt cô rất kém.” Ứng Nhan trầm ngâm, xoay đầu nhìn Tiểu Lí, “Như vậy đi, Tiểu
Lí cậu thay cô ấy ghi chép, để cô ấy về nghỉ ngơi.”

 

Tiểu
Lí gật đầu liên tục, chạy tới ngồi cạnh tôi: “Vâng, buổi sáng tôi không có việc
gì, Nha Nha mau nghỉ ngơi đi.”

 

Ứng
Nhan phóng mắt ra đằng trước tìm chỗ ngồi, đợi hắn đi được một khoảng nhất
định, không nghe được đối thoại bên này, tôi quay đầu lại chọc chọc Tiểu Lí,
không hài lòng nói: “Anh đang làm cái gì thế, nguyền rủa tôi tiêu chảy hả?”

 

Tiểu
Lí nhìn tôi thật lâu, bỗng nhiên thở dài: “Nha Nha, cô thật là ý chí sắt đá,
ngày hôm qua là loại tình huống nào, anh ấy trong gara một lòng đợi cô xuất
hiện, cô nói xem tôi có nhẫn tâm nói rằng, cô với người đàn ông khác đang thân
mật trong phòng không?”

 

Tôi
quay đầu, nhìn những con chữ xanh biếc chạy trên màn chiếu, trầm mặc. Tiểu Lí
luôn chắc chắn Ứng Nhan có ý với tôi thế nào đó, nhưng tôi thực không có cảm
giác hắn đối xử với tôi có gì đặc biệt, hơn nữa, nếu hắn thực sự có ý tưởng bất
thường với tôi, tôi cũng chỉ tỏ thái độ này thôi, tôi đâu có thích hắn.

 

Tôi
nghĩ nghĩ, thấy cách làm của mình đúng rồi, quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Lí,
khó có khi mới thành thật nghiêm túc như này mà mở miệng: “Tiểu Lí ca, tôi cảm
thấy tôi không sai, tôi có bạn trai rồi, tôi không thích Ứng Nhan, bất luận hắn
có ý hay không với tôi, tôi vẫn giữ một khoảng cách nhất định với hắn.”

 

“Nha
Nha, tôi biết tình cảm của cô với bạn trai cũng tốt lắm, nhưng mà anh ấy cũng
không kém đâu, cô thật sự một chút cơ hội cũng không cho?” Tiểu Lí cau mày.
“Tôi cho tới bây giờ cũng chưa thấy anh ấy động lòng với cô gái nào, anh ấy ở
phương diện nào cũng đều thông minh nhanh nhẹn, nhưng phương diện theo đuổi con
gái lại ngốc muốn chết, tôi phải giúp anh ấy xúc tiến.”

 

Tiểu
Lí vẫn không hiểu ý tôi, tôi buông sổ ghi chép đang thu gom ra: “Tiểu Lí ca,
không thích chính là không thích, có gì đâu mà khó nói. Nếu tôi thích một
người, mà anh ấy không thích tôi, tôi lại càng thích vì anh ấy ăn ngay nói
thật, chẳng sợ anh ấy không thích, chỉ cần anh ấy có thể trực tiếp nói cho tôi
biết, mà không phải giấu giấu diếm diếm mập mờ. Nếu như Ứng kinh nói với anh
hắn có ý tứ với tôi, kì thật tôi cảm thấy anh không nên cổ vũ hắn, mà nên nói
cho hắn biết sự thật, tôi không thích hắn, tôi thật đã có bạn trai thân mật
rồi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3