Thiên Đế Kiếm - Chương 100

Và sự phản bác tồi tệ nhất với “
Hành Thuật Nhân “ thì không đâu gần bằng võ học . Nếu “ Hành Thuật Nhân “ cho
rằng, con người có thể điều khiển chân khí bằng sự mong muốn của mình thì Mặc
Vạn Quyền đã chỉ rõ ra sự sai lầm đó . Khi còn thưở sơ khai, những người dùng
võ Mặc Vạn đã chết vì cơ thể không chịu nổi luồng chân khí chảy quá nhanh và
quá mạnh . Mặc dù người học đã dùng nội công đè nén cơ thể lại ngăn chặn vận
tốc lưu chuyển của chân khí, nhưng chân khí dường như là một vật không theo suy
nghĩ của con người, nó vẫn cứ tiến lên và phá tan mọi thứ cản trở . Thậm chí,
chân khí chảy ngược là chuyện không hiếm gặp trong Mặc Vạn, nó đã đánh đổ cái
định lý sai lầm của “ Cổ Thuyết “ rằng : chân khí luôn theo một hướng không đổi
. Sự khám phá ấy đã mở ra những định nghĩa mới, quan niệm mới trong thời kỳ sau
“ Thượng Thiên Đế “ gần một trăm năm, và trở nên thịnh hành rộng khắp Đại Lục
vào thời “ Đại Hỗn Loạn “ . Người ta đã mở ra những định lý về Tân Thuyết : vạn
vật vẫn tuân theo quy luật Chính Tà, Âm Dương trong cùng một cơ thể nhưng tồn
tại theo hai hướng đối lập, trái ngược nhau, và không thể hoà hợp với nhau, nếu
đem trộn lẫn sẽ tạo ra hoặc một thứ Chính mới, hoặc một thứ Tà mới . Đó chính
là cơ sở của Thánh Tiễn Tâm Pháp của gia tộc Ngũ Hành . Thứ hai là trong võ
học, sự ép buộc cơ thể hay sự phải dùng một trong hai thái cực đối lập có thể
ảnh hưởng tới sự sống của bản thân cơ thể hay sự vật đó, nhưng nếu theo một
chiều hướng nhất định, và có sự điều chỉnh thích hợp thì cơ thể hoặc sự vật đó
vẫn có thể tồn tại . Sự hiện diện của Thiên Giới và Ma Giới chính là bằng chứng
hùng hồn nhất cho định lý này . Tất nhiên, là đến bây giờ , người ta vẫn chưa
thể hoàn toàn ép Tà Khí hoặc Chính Khí vào trong một cơ thể hoặc một sự vật,
nhưng đã đạt đến mức độ bảy phần mười , thậm chí Hắc Đế đã đạt mức độ gần hoàn
hảo là mười phần mười Tà Khí trong cơ thể . Tuy thế, sự ép buộc này cũng không
được những nhà võ học chân chính ủng hộ, họ phản đối kịch liệt loại võ học theo
hướng “ Tân Thuyết ”, cho rằng đó là sự vô đạo . Và đúng là không hiếm những
trường hợp chết vì sự ép buộc này , mà đa phần là toàn chết vì ép Tà Khí . Thứ
ba, đó là cơ thể người không hoàn toàn điều khiển được vận tốc chân khí, điều
đó phụ thuộc vào sự vận chân khí , và chân khí chuyển động theo vô hướng, không
xác định . Muốn nhanh, muốn chậm chân khí không phải muốn là được , điều đó phụ
thuộc vào sự cẩn trọng của người dùng thuật . Và sự xác minh chuyển động vô
hướng của chân khí đã sinh ra nhiều loại thuật mới , các nhà võ học tự tin hơn
vào bản thân khi không ngần ngại tu luyện theo chiều hướng tàn khốc hơn, và bất
quy tắc hơn , họ không còn bị gò bó vào sự đẳng hướng trong “ Cổ Thuyết “ nữa .

Tuy nhiên, cho đến ngày nay, sự khôn
ngoan nhất là kết hợp giữa “ Tân Thuyết “ và “ Cổ Thuyết “ . Đó là sự bù đắp
cho những phần thiếu hụt của cả hai bên . “ Hành Thuật Nhân “ vẫn là một học
thuyết cơ bản và có ý nghĩa nhất trong luyện tập võ học, đó là sự hài hòa Chính
Tà . Còn “ Tân Thuyết “ là để dành cho những người đã hiểu rõ và nắm vững “ Cổ
Thuyết “ . Những bậc đại danh trong võ lâm đều là những người áp dụng sáng tạo
“ Tân Thuyết “ cả .

Vậy thì sự tồn tại Tà Khí của Hắc Đế
Ấn trong Xuyên Tâm Hồ là như thế nào ? Không lẽ những định nghĩa xưa kia về vạn
vật trộn lẫn Chính Tà của “ Cổ Thuyết “ là đúng ? Không, không thể như thế . –
Xích Vân nghĩ . Chắc chắn là phải có lý do nào đó . Sự tồn tại Chính Tà cũng
phải có quy tắc, đó là Chính và Tà, mỗi bên phải bằng nhau . Hắc Đế Ấn nhỏ bé
như thế, sao lại có một lượng Tà Khí lớn bằng Chính Khí của Xuyên Tâm Hồ được ?
Đến con quái vật Hỏa Thiên Nhẫn cũng chỉ có Tà Khí suýt soát lớn gần bằng Chính
Khí Xuyên Tâm Hồ mà thôi .

Suy nghĩ nhiều đến phát mệt ! Xích
Vân đang phát chán lên vì những mớ bòng bong “ Cổ Thuyết “ lẫn “ Tân Thuyết “
thì có tiếng gõ cửa phòng . Y nói :

-Ai đấy ?

Một giọng cao cất lên :

-Tôi đây anh bạn !

“ Chấn Phương “ – Xích Vân uể oải .
Y bước ra mở cửa phòng .

Nhưng không như Xích Vân nghĩ, Chấn
Phương đang cười toe toét , anh ta cắp vào nách một vò rượu . Một tay thì cầm
hai cái bát, tay kia cầm đĩa lạc đầy tú ụ .

-Anh bạn Xích Vân của tôi ! – Chấn
Phương hồ hởi – Uống rượu nào ! Vừa mới mổ được ở lò ra đấy !

Cũng hay . Nhưng Xích Vân thấy thế
này có vẻ không hợp lắm . Vừa mới sáng ra đã chén tạc chén thù, mà Hắc Đế Ấn
thì vẫn chưa tìm ra . Vậy nên, ý tưởng đưa Hắc Đế Ấn vào trong rượu là tốt nhất
! – Xích Vân nghĩ .

Hai người uống được một lúc, thì
Xích Vân bắt đầu vào chuyện . Y cố gắng uống ít để cho đầu óc tỉnh táo . Kể
cũng thật là lạ khi anh chàng Chấn Phương uống rượu như nước suốt ngày mà không
bị say xỉn .

-Vậy là suốt mấy ngày nay, anh vẫn
chưa tìm nổi Hắc Đế Ấn ? – Chấn Phương hỏi .

-Nó trêu ngươi tôi ! – Xích Vân bực
mình – Tôi không tài nào xác định được vị trí của nó !

Chấn Phương ngẫm nghĩ . Kể cũng lạ
khi Hắc Đế Ấn ở một nơi như Xuyên Tâm Hồ . Đó thật là một điều khó lý giải, chỉ
có một khả năng là Xích Vân đã sai . Nhưng Xích Vân và Hắc Đế Ấn có mối liên
quan gì đó, nên những điều Xích Vân nói cũng không thể cho là không chuẩn,
nhưng sự thực thì cái gì đang tồn tại nơi đây ?

-Vùng đất Kính Hồ Cư này, theo tôi
nghĩ cũng chẳng có gì gọi là bình yên cho lắm . – Chấn Phương nói – Là một
trong những chiến trường khốc liệt nhất thời kỳ Đại Hỗn Loạn , cảnh đầu rơi máu
chảy không hiếm . Nhưng điều đó chẳng thể nói rằng có ảnh hưởng tới Xuyên Tâm
Hồ . Vậy tôi nghĩ rằng, anh nên suy nghĩ , và kiểm tra lại sự cảm nhận của mình
là có hoàn toàn chính xác không .

Không lẽ là sai ? – Xích Vân tự hỏi
.

Xích Vân ước gì mình có cái đầu của
Thiên Ma . Có được nó lúc này thì thật đỡ quá !

-Tôi có đề nghị thế này… – Xích Vân
nói – …anh có thể giúp chúng tôi tìm Hắc Đế Ấn không ?

Chấn Phương suy nghĩ một lát .

-Nhưng tôi nói trước, khi tìm được
Hắc Đế Ấn, anh phải trao nó lại cho tôi , để tôi gửi trả về Ngũ Hành Tộc . Có
được không ?

-Điều đó tuỳ thuộc xem tình hình thế
nào đã . Anh cũng nên hiểu, Ngũ Hành Tộc không phải là nơi khiến những con
người Uất Hận Thành chúng tôi tin tưởng .

Chấn Phương cười :

-Thành thật đấy !

Chấn Phương giơ tay ra :

-Vậy cứ theo thời thế mà ứng xử ! Kể
từ lúc này, tôi và anh là chiến hữu của nhau , đồng ý chứ ?

Xích Vân không hiểu vì sao, y lại có
một niềm tin khá mãnh liệt ở con người xa lạ này . Y cảm nhận được giọng nói
cương quyết, dõng dạc và chân thực của Chấn Phương .

Xích Vân cười , y bắt tay Chấn
Phương :

-Tôi đồng ý !

-Thế thì phải uống đã ! – Chấn
Phương nói – Uống cho say đi ! Rồi muốn làm gì thì làm !

Hai tên uống rượu và nhai lạc chóp
chép, tán phét được một lúc thì có tiếng gõ cửa, Xích Vân hỏi :

-Ai vậy ?

Tiếng nói đáp lại :

-Là tôi !

Xích Vân biết ngay đó là ai, y đứng
dậy, nói nhỏ với Chấn Phương :

-Anh cứ uống đi . Tôi phải nói
chuyện một lúc, khéo chừng chiều nay là chúng ta tác chiến với nhau rồi đấy !

Chấn Phương cười :

-Ai vậy ?

Xích Vân không nói gì .

Diêu Linh đã đứng chờ ở bên ngoài .
Xích Vân ngó lại lần nữa để chắc chắn là Chấn Phương còn đang mải mê đánh chén
, rồi y từ từ đóng cửa phòng lại .

-Có chuyện gì vậy ? – Xích Vân hỏi .

Diêu Linh không trả lời, đầu tiên là
cô cho một tràng không nghỉ :

-Anh có biết bây giờ là giờ Mão rồi
không ? Trời sáng thế này rồi mà anh còn ngủ kỹ trong chăn thế à ? Tôi thì lo
lắng biết bao nhiêu việc, trong khi anh lại chỉ có ngủ ! Mà tại sao lần nào
cũng là tôi đi gõ cửa phòng anh trước thế nhỉ ?

Nói chán, Diêu Linh chống nạnh thở
hồng hộc lấy hơi . Xích Vân mỉm cười :

-Có cần uống nước không, để tôi lấy
cho !

-Uống cái đầu anh !

Xích Vân bật cười . Y xoa tay lên
đầu Diêu Linh khiến Diêu Linh bực , cô gạt tay ra :

-Anh làm cái gì đấy ? Tôi là đứa trẻ
để anh xoa đầu đấy à ?

Xích Vân không hiểu sao từ lúc ngửi
cái hương thơm trên tóc của Diêu Linh ở Tích Vũ Thành, y thèm được sờ mái tóc
ấy một lần nữa . Xích Vân nói :

-Nhiều lúc, trông cô hay lắm !

-Hay cái gì ? – Diêu Linh gắt .

Xích Vân thấy cái cửa phòng hơi động
đậy một chút . Y nheo mắt, rồi nói với Diêu Linh :

-Cô nói hơi to đấy ! Người khác đang
để ý đó !

Rồi Xích Vân nắm tay, đấm mạnh lên
cái cửa . Diêu Linh chỉ nghe thấy có tiếng huỳnh huỵch gì đó , cô không thể
đoán ra được là gì . Diêu Linh hỏi :

-Sao … cái cửa sao lại… ?

Xích Vân cười :

-A ! Nó bị xệ xuống, nên tôi phải
cho nó ngay ngắn lại ấy mà !

Xích Vân hỏi :

-Vậy có chuyện gì đây ?

Diêu Linh đáp :

-À ! Hoa Anh bảo tôi nói lại với anh
là chiều nay, chúng ta sẽ ra Xuyên Tâm Hồ một lần nữa . Thế thôi .

-Vậy cô nên chuẩn bị kỹ đi . Có lẽ
cô phải ngâm nước lâu đấy , nếu thấy không khoẻ thì thôi, để tôi và Hoa Anh đi
cũng được ...

-Không ! – Xích Vân chưa nói hết câu
mà Diêu Linh đã phản ứng lại ngay .

Xích Vân hơi giật mình một chút, y
hỏi :

-Thì tôi chỉ nói vậy thôi, sao cô
hét lên ghê thế ?

Diêu Linh hơi đỏ mặt khi thấy mọi
người trong quán trọ ở tầng dưới đang nhìn cô .

-Ừ..thì… – Diêu Linh đáp – …Hoa Anh
đã nói rồi . Chúng ta là một đội, không nên xé lẻ nhau ra . Như vậy sẽ không
tốt .

Xích Vân cười . Y nhìn Diêu Linh một
lúc, ánh mắt của y tươi vui và hơi hoang dại một chút khiến Diêu Linh như hút
hồn vào đôi mắt ấy . Nó không đáng sợ như thường ngày .

-Cô lo lắng cho tôi hả ?

-Thần kinh vừa chứ ! Tôi hơi đâu mà
có thời gian lo cho anh !

Diêu Linh ngúng nguẩy quay đi, nhưng
được một lúc thì cô lại quay ngược trở lại , nói :

-Hoa Anh có gửi anh cái này !

Diêu Linh đưa cho Xích Vân một chiếc
khăn . Xích Vân nhận lấy, y hỏi :

-Đây là…

-Tôi không biết gì đâu ! Có gì thì
anh tự hỏi cô ấy !

Có vẻ như Diêu Linh không thích cái
công việc đưa hộ này lắm nên cô đi ngay . Để lại Xích Vân đứng trơ thổ địa ra
đó với cái khăn .

Xích Vân giở cái khăn ra , y thấy
cái khăn này được thêu rất đẹp, có hình một con chim phượng đang vỗ cánh . Mặc
dù không hiểu Hoa Anh đưa chiếc khăn này cho mình là có dụng ý gì, nhưng mùi
thơm từ cái khăn làm Xích Vân ngây ngất , y bước vào phòng mà không hề suy nghĩ
gì cả .

Bước vào phòng, Xích Vân đã thấy
Chấn Phương nằm sóng xoài trên đất, đầu anh ta bắt đầu sưng vếu lên . Vì cái
tội thích nghe trộm nên Chấn Phương đã lỡ tay làm cái cửa động đậy, và hậu quả
là ăn phải một đấm của Xích Vân .

-Anh nghe trộm chuyện của tôi được ?
– Chấn Phương gắt – Thế sao tôi vừa nghe chuyện của anh một tý mà anh đã đánh
tôi rồi ?

-Thế ai bảo anh nghe làm gì ! Tự
chuốc vạ vào thân thì ráng chịu !

-Thế à ?

Lợi dụng Xích Vân không để ý, Chấn Phương
nhảy lên lưng Xích Vân, đè xuống và lấy giầy đập vào đầu Xích Vân :

-Dám đánh tôi hả ? Tôi phải cho anh
một trận !

Xích Vân vật ngửa Chấn Phương ra ,
và y cũng tháo giầy , đập cho Chấn Phương một trận :

-Đồ chết tiệt ! Anh gây sự hả ?

Xích Vân không thấy ghét Chấn Phương
tí nào, y vừa đánh Chấn Phương lại vừa cười .

Nếu tấm lòng thật sự tốt, thì người
ta sẽ hiểu cho mình thôi .

Xích Vân cười, y đã có thêm những
người bạn mới .

Giờ Mão . Kính Hồ Cư .

Ngài Hàn thở phào nhẹ nhõm, cuối
cùng thì Kính Hồ Cư cũng đã ở đây .

Trong phòng trọ, Hàn Vệ thì vẫn ngủ
say như chết từ tối hôm qua, còn Lã Vân thì đã bù đầu vào đống giấy tờ từ lúc
nào . Việc có thêm “ thổ “ mới tại Kính Hồ Cư đã làm y phải suy nghĩ nhiều .
Những miếng hàng béo bở sắp đổ đầy miệng, nhưng ăn không khéo thì chết nghẹn
lúc nào chẳng biết . Mệt !

-Cũng nên giữ gìn sức khoẻ đi con
trai ! – Ngài Hàn nói – Đợi khi nào xong hết toàn bộ công việc ở đây đã, rồi
lập “ thổ “ cũng chưa muộn . Mày cứ đâm đầu vào mấy cái thứ ấy thì chỉ tổ loạn
óc thôi .

Lã Vân lặng lẽ cười . Y hỏi :

-Bác Hàn . Cháu không hiểu . Đến đây
là vì Bất Kiếp Viện, mà gặp chúng thì chỉ có nói chuyện bằng vũ lực . Người như
cháu thì giải quyết được vấn đề gì ?

Ngài Hàn cười, ông nói :

-Vậy mày nghĩ mày thuộc dạng người
như thế nào ?

-Cháu chỉ thích những công việc cần
suy nghĩ một chút .

-Vậy thì mày cứ suy nghĩ đi ! – Ngài
Hàn cười .

Ngài Hàn bước ra khỏi phòng, Lã Vân
hỏi :

-Bác đi đâu vậy ?

-Tao cần xem xét Kính Hồ Cư đang có
những ai ở trong này .

Giờ Mão . Kỳ Bàn Cốc .

Hàng chục chiếc Phi Kiếm bay rợp
trời . Nếu không biết , thì người ta cứ tưởng đây là một đội vệ binh đang đi
tuần tra .

Người đi đầu tiên ra hiệu dừng lại .
Cả đoàn Phi Kiếm hạ xuống đất .

Vô Ảnh với bộ áo khoác đen nói :

-Nghỉ một lát đã .

Vô Ảnh đã thoát khỏi sự truy đuổi
của vệ binh bằng cách dùng Viên Giác Đại Sư uy hiếp bọn họ . Hắn cũng phải cám
ơn ông già này lắm, vì nhờ có ông ta, hắn mới không phải rách việc làm gì , chỉ
tổ rắc rối . Vì vậy, hắn vẫn mang theo Viên Giác Đại Sư đi theo như một bức
bình phong vững chắc .

Vô Ảnh dặn dò với những tên canh
chừng Viên Giác Đại Sư. Đại Sư đang bị trói lại một cách không thoải mái chút
nào .

-Canh chừng lão ta cẩn thận . Không
thì cẩn thận cái mạng của bọn bay .

-Vâng !

Vô Ảnh tiến lại gần một cô gái đang
bị trói, hắn nâng cằm cô gái lên :

-Không ngủ đấy chứ ?

Cô gái vùng vằng thoát khỏi đôi tay
của Vô Ảnh . Hắn tát cô đến bốp một cái . Bọn đàn em của Vô Ảnh trông vậy mà
cũng xót cả ruột . Hàn Ngọc xinh như hoa như ngọc thế mà Vô Ảnh chẳng hề nương
tay .

Vô Ảnh nhếch mép cười , hắn cởi trói
cho Hàn Ngọc, rồi bảo :

-Đi ra đây !

Hàn Ngọc đứng trơ ra đó, hướng ánh
mắt căm hận và ghê tởm về phía Vô Ảnh .

-Ta nói là đi ra đây ! – Vô Ảnh thì
thầm vào tai Hàn Ngọc .

Hàn Ngọc vẫn không chịu nghe .

Vô Ảnh đá mạnh vào chân Hàn Ngọc
khiến cô khuỵu xuống, rồi hắn lôi cô đi xềnh xệch .

Bọn dưới trướng Vô Ảnh đợi hắn đi
khuất rồi mới thì thào :

-Này ! Chúng mày nghĩ Vô Ảnh đại
nhân sẽ làm gì con nhỏ đó ?

-Chắc là quật nó một trận thôi ! –
Một tên nói – Đại nhân sẽ không bỏ lỡ cơ hội này đâu ! Con bé ấy xinh thế kia
mà !

-Ừ . Chắc là như vậy !

Bọn chúng gật gù, chẳng thằng đàn
ông nào có thể cưỡng lại được trước một cô gái như Hàn Ngọc cả .

Vô Ảnh thả tay xuống, hắn nhìn Hàn
Ngọc không biết chán .

-Ngươi định làm gì chứ ! – Hàn Ngọc
nói .

Vô Ảnh ngồi xuống, hắn đưa tay lên
mặt Hàn Ngọc thì bị Hàn Ngọc đẩy ra :

-Đồ khốn ! Ngươi không có đủ tư cách
! Ngươi chỉ là con súc vật !

Vô Ảnh nắm lấy tay Hàn Ngọc, hắn đè
cô ra, Hàn Ngọc không thể nào kháng cự lại trước một Vô Ảnh đầy sức mạnh . Cô
chỉ còn biết khóc .

Nhưng rốt cục thì Vô Ảnh chẳng làm
gì . Hắn đè Hàn Ngọc ra chỉ để ngắm Hàn Ngọc cho rõ hơn, hắn nhìn kỹ gò má đỏ
ửng lằn lên lốt ngón tay . Vô Ảnh hỏi :

-Có đau không ?

Hàn Ngọc nói :

-Đồ đê tiện . Muốn làm gì thì làm đi
!

Vô Ảnh đỡ Hàn Ngọc ngồi dậy, hắn nói
:

-Cô nên nghe lời đi thì tốt hơn .

Hàn Ngọc im lặng .

Vô Ảnh cười :

-Cô không ngờ là sẽ bị lâm vào tình
cảnh này , đúng không ?

Hàn Ngọc không trả lời, Vô Ảnh nằm
lên cằm Hàn Ngọc và kéo gần lại :

-Cô nên lịch sự đi một chút ! Đối
thoại là biểu hiện của lịch sự đấy !

Hàn Ngọc vẫn hướng ánh mắt cương
quyết về phía Vô Ảnh . Vô Ảnh định giơ tay lên đánh thì Hàn Ngọc nói :

-Một người đàn ông lịch sự thì không
bao giờ đánh phụ nữ cả .

Vô Ảnh cười, hắn hạ tay xuống rồi
kéo khuôn mặt Hàn Ngọc lại gần :

-Tôi thích cái sự kiên cường của cô
đấy . Những kẻ tôi gặp từ trước đến nay có tính cách như cô rất hiếm, rất hiếm
. Đa phần bọn chúng đều sợ hãi và van xin quỳ lạy tôi trước khi chết . Con
người mà ! Con người chỉ sống một cách đúng nghĩa khi đối mặt với cái chết .

Hàn Ngọc vùng vằng :

-Ngươi là kẻ thích cười trên sự sợ
hãi của người khác ! Đó không phải là người , đó là thú vật !

-Vậy sao ?

Vô Ảnh ve tay lên mái tóc đen của
Hàn Ngọc, mặc dù ghê tởm sự thô lỗ đó của Vô Ảnh nhưng Hàn Ngọc vẫn ngồi yên đó
. Đối với một tên không biết thương xót như Vô Ảnh thì chỉ có mang lại thiệt
cho mình – Hàn Ngọc nghĩ .

-Nhìn mái tóc của cô, tôi lại nghĩ
tới một người phụ nữ trước đây . Bà ta cũng bị tôi dồn đến bước đường cùng . Và
cô biết bà ta đã dùng cách gì để giữ lấy mạng sống của mình không ?

Hàn Ngọc đang nghe những lời của Vô
Ảnh nói, tuy vậy, cô quay mặt đi giả vờ như không quan tâm .

-Bà ta đã đem đứa con trai của mình
ra để trao đổi , rằng nếu nó có thể phục vụ cho ta thì ta cứ việc đưa nó đi, và
ta sẽ tha mạng cho bà ta .

Hàn Ngọc không tin chuyện này, cô
nghĩ rằng tên Vô Ảnh đang bịa đặt . Hổ dữ cũng không bao giờ ăn thịt con, huống
chi là một người mẹ ? Đứa con dứt ruột đẻ ra, không lẽ lại có thể đem ra trao
đổi được sao ?

-Thật nực cười ! – Hàn Ngọc nói –
Một kẻ như ngươi thì chỉ có thể bịa đặt ra chuyện đó, chứ không hề có người mẹ
nào như vậy cả !

Vô Ảnh cười ngất, hắn nói :

-Tôi đã giết bà ta .

Vô Ảnh thì thầm :

-Trên đời này, điều khốn nạn nhất là
đem thứ tình cảm máu mủ ra để trao đổi .

-Một người như ngươi mà cũng nói ra
được câu đó à ? – Hàn Ngọc khinh bỉ .

-Tôi không hề bịa đặt câu chuyện ấy
. Người mẹ đó đã chết, còn đứa con bà ta thì ta để nó sống . Tôi muốn nó phải
sống, khi nào tôi muốn nó sống thì không có cái gì có thể làm nó chết, kể cả là
ý trời ! Tôi đã để thằng bé đó sống, nhưng tôi để nó lại một mình, muốn tồn tại
được thì phải tự thân mình sống mà thôi .

Vô Ảnh quay ra :

-Thằng bé ấy cũng có phúc thật . Nó
lưu lạc về tận Kiếm Tiên Thành, và được Lã Vân mang về nuôi .

Hàn Ngọc giật mình, cô nói :

-Không lẽ…

-Đúng, thằng bé ấy chính là Dư Nhận
bây giờ .

Hàn Ngọc mất bình tĩnh, nếu thực sự
Dư Nhận là do Vô Ảnh cứu , thì Dư Nhận sẽ phải trả cái ơn đó . Và hậu quả của
chuyện này thì chính cô cũng không tưởng tượng nổi .

Dư Nhận là người của Bất Kiếp Viện .

-Cô cũng là một người thú vị . – Vô
Ảnh nói – Một cô gái kiên cường . Nhưng cô lại không có được cái trí thông minh
đáng sợ của cha cô . Cô đã quá tin vào Kế Đô, và kết cục là như thế này .

Hàn Ngọc cảm thấy tim mình như đang
bị những chiếc dao móc róc ra từng mảng, rồi vỡ vụn . Cô không thể ngờ Kế Đô
lại phản bội cô, phản bội cha cô . Ngài Hàn đã nuôi dưỡng Kế Đô, tại sao anh ta
lại có thể quay ngoắt trở mặt như vậy ? Tại sao ? Tại sao Hàn Ngọc đã dành trọn
sự quan tâm , lòng yêu thương cho Kế Đô, mà Kế Đô lại có thể đối xử với Hàn
Ngọc như thế ? Sai rồi . Tất cả đã sai rồi ! Cuộc đời này thật lắm cạm bẫy, và
người đặt những cạm bẫy đó lại là người mà mình yêu thương nhất . Trong Hàn
Ngọc bắt đầu tràn lên một nỗi căm hận Kế Đô không kém gì sự căm hận đối với Vô
Ảnh . Kế Đô là thằng khốn nạn ! Thằng súc sinh ! Hắn đã chối bỏ những ơn nghĩa
mà Ngài Hàn dành cho hắn . Trên đời này còn kẻ nào hèn hạ hơn thế nữa ? Hắn làm
thế này thì để được cái gì , cái gì chứ ?

-Tại sao Kế Đô lại thỏa hiệp với
ngươi ? – Hàn Ngọc hỏi .

-Hắn đâu phải là người tận tâm như
cô nghĩ ? – Vô Ảnh mỉa mai .

Hàn Ngọc im lặng .

-Cách đây gần sáu tháng , tôi đã gặp
Kế Đô và nói chuyện với hắn, tôi đã đề nghị hắn làm việc cho Bất Kiếp Viện, trở
thành nội gián trong Hàn Thuỷ . Đúng là lúc đầu, hắn có từ chối lời đề nghị của
tôi , và tôi đã phải cho hắn một trận . Và…như tôi đã nói . Con người ta chỉ
sống với bản chất của mình trước lúc chết, và để giữ cái mạng, Kế Đô đã chấp
nhận lời đề nghị đó .

Hàn Ngọc đau đớn, cô không thể tin
một ngày nào đó Kế Đô lại phản bội mình .

Vô Ảnh nhìn quanh, hắn nói :

-Tối nay, qua Điện Phật là chúng ta
đã qua Kỳ Bàn Cốc . Cô nên chuẩn bị cho một chuyến đi dài thì tốt hơn .

Hàn Ngọc vẫn im lặng ngồi đó . Vô
Ảnh nói :

-Cô đừng nghĩ nhiều về Kế Đô nữa .
Rốt cục nghĩ về hắn thì cô càng thêm bực dọc mà thôi . Hắn đã bán đứng cô rồi,
đó là điều không thể chối cãi, cô bé ạ !

-Không ! Huynh ấy sẽ quay lại ! –
Hàn Ngọc nói .

Vô Ảnh nhìn, hắn trố mắt rồi cười
phá lên :

-Cô bé bị làm sao vậy ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3