Thiên Đế Kiếm - Chương 42

Xích Vân đuổi theo, y nói với Diêu
Linh:

-Đằng kia có tiệm ăn, ta vào đó ăn
gì đã rồi đi sau cũng được.

-Không cần !

Xích Vân nhướn lông mày hết sức tinh
quái:

-Thế thì…thôi vậy, tôi đi ăn một
mình nhé. Tí gặp lại sau ! – Nói rồi Xích Vân lủi đi nhanh.

Diêu Linh đứng như trời chồng.
Thường thường, khi cô giận dỗi, các anh chàng sẽ bám riết lấy cô để nịnh nọt,
buông ra những lời nói có cánh, trong khi cái tên Xích Vân này lại coi cô là
cái gì chứ ? Mà đang bực, chỉ có cái tên này là cô có thể trút giận, chính hắn
gây ra chứ ai ? Không được, không thể để hắn đi được ! Cô phải cho hắn biết
được sự bực bội của mình.

Xích Vân chuẩn bị bước vào tiệm ăn
thì Diêu Linh đã vọt lên trước.

-Tôi tưởng cô không cần ăn cơ mà ?
Đi theo tôi làm gì ? – Xích Vân cười.

-Ai bảo tôi đi với anh ? Tôi thích
đi đâu thì đó là việc của tôi chứ ! Anh nghĩ là tôi đi theo anh chắc ? Đồ vô
duyên !

-Nhưng mà rõ ràng ban nãy cô nương
nói là…- Xích Vân dài giọng.

-Thế tôi nói vậy anh tưởng là thật à
? – Nói rồi Diêu Linh ngúng nguẩy đi vào trong quán.

Xích Vân cười, cô gái này đúng là
thú vị thật.

Trong quán khá đông người, ai cũng
cảm thấy đói bụng sau một chuyến đi dài. Tiếng rì rầm bàn tán, nói chuyện làm
huyên náo cả cái quán ăn.

Xích Vân vừa ngồi xuống thì một tay
tiểu nhị ở đâu tới lăng xăng:

-Thật quý hoá quá ! Quý khách muốn
dùng gì để tiểu nhân gọi ?

“Ăn gì đây ?” – Xích Vân tự hỏi.
Trong người y lúc này có những hai viên Kim Nguyên Bảo, nên muốn ăn ngon cũng
không phải là chuyện khó. Nhưng ăn thế thì mất thời gian lắm, chỉ được ở một
canh giờ thôi, xong lại đi ngay. Xích Vân quay sang Diêu Linh:

-Thế cô nương muốn ăn gì đây ?

“Bực mình không chịu được, hắn biết
thừa là chỉ ở lại trong một canh giờ nên thử mình xem gọi đồ đắt tiền hay rẻ
đây mà ! “ , Diêu Linh bực bội. Liếc xung quanh, người ta cũng chỉ ăn bánh bao
là chủ yếu, muốn đi nhanh tới Tích Vũ Thành mà.

Nhưng rồi như đã nghĩ ra một điều gì
đó, Diêu Linh mỉm cười với Xích Vân một cách ác ý, rồi cô nói với tiểu nhị:

-Tiểu nhị ! Mang cho tôi hai cái
bánh bao nhân thịt !

-Rồi ! Có ngay ! Hai bánh bao nhân
thịt nào !

Xích Vân thấy hơi lạ, y hỏi:

-Tôi đâu có thích ăn bánh bao ! Ăn
thế sao no được ? Cả buổi sáng tôi đã ăn gì đâu ?

Diêu Linh tinh quái:

-Muốn ăn nem công chả phượng thì gọi
đi ! Nếu vậy thì hai cái bánh bao đó sẽ là của tôi !

Xích Vân méo mồm. Bánh bao là cái
món y ngán đến tận cổ, bởi vì ngày nào y cũng ăn cái món này ít nhất là một
lần. Nhưng thôi, ăn cho qua chuyện, chen chân từ nãy giờ vào được cái quán ăn
này đã mất cả đống thời giờ. Đến Tích Vũ Thành rồi thích ăn ngon cũng được.

Tiểu nhị mang cái đĩa trên có hai
chiếc bánh bao ra, hắn mang thêm cả một ấm trà.

-Có rồi đây ! Có rồi đây !

Mặc dù ngán cái món này, nhưng bụng
đang đói nên Xích Vân chộp lấy ngay cái bánh bao.

-Ê ! Từ từ đã ! – Diêu Linh nói.

-Sao ?

-Đưa cái bánh của anh đây !

-Cái bánh làm sao ?

-Thì cứ đưa đây !

Xích Vân đưa bánh cho Diêu Linh. Cô
gái bẻ cái bánh ra làm hai phần, một phần to hơn, một phần nhỏ hơn, Diêu Linh
đưa phần nhỏ hơn cho Xích Vân.

-Thế là thế nào ? – Xích Vân ngạc
nhiên.

-Thì tức là tôi sẽ được cái phần
này.

-Thế còn cái bánh kia cô không ăn à
?

-Đâu, tôi sẽ ăn cái bánh đó.

-Khoan ! Thế chẳng lẽ cô tranh phần
của tôi sao ?

-Sao lại tranh phần ? Đàn ông các
anh khoẻ mạnh, phải nhường con gái chứ ! Tôi yếu lắm, phải ăn nhiều mới có sức
được !

Xích Vân há hốc miệng vì không biết
cãi thế nào, ai lại đi tranh giành với con gái bao giờ, thiên hạ cười chết.
Nhưng đi cả buổi sáng tới giờ, đói không chịu được.

-Cô để lại cho tôi một cái bánh đi !
Từ sáng tới giờ, đói lắm !

-Thế anh muốn tranh giành với con
gái sao ?

Xích Vân cứng miệng, thôi, gặp phải
đứa con gái tinh quái thế này thì chịu chứ biết làm thế nào ? Xích Vân đành
chấp nhận với cái bánh của mình, dù sao ở Kiếm Tiên y chịu đói cũng quen rồi,
có khi chẳng có gì để mà ăn.

Diêu Linh hả hê, vì cô đã làm cho
cái tên Xích Vân này phải chịu thua. Và cô cũng bắt đầu ăn bánh của mình và một
nửa to hơn được bẻ từ bánh của Xích Vân. Phen này cô phải làm cho Xích Vân đói
nhã ruột thì thôi, chuyến đi còn dài lắm, tới đêm nay mới nghỉ.

Nhưng càng ăn, Diêu Linh càng thấy
cái cách trả thù của mình thật chẳng hữu dụng chút nào. Bánh bao nhân thịt đúng
là ngon thật đấy, nhưng ăn một cái xong thì bứ không để đâu hết. Mà lúc ăn cô
cũng uống mấy cốc trà, bây giờ cái dạ dày không thể ních thêm gì được nữa. Mà
cái tên Xích Vân kia tưởng là sẽ đói, ai ngờ hắn vẫn tỉnh khô, chẳng có vẻ gì
là để ý tới cái bánh mà Diêu Linh đang cầm cả.

-Ăn nữa đi ! – Xích Vân nói – Đói
thì gọi thêm cái nữa mà ăn. – Xích Vân nói.

Câu nói ấy của Xích Vân khiến Diêu
Linh thấy khác lạ. Nhìn kỹ cái tên Xích Vân này, cô thấy hắn cũng…

-Ăn nốt đi này ! – Diêu Linh đưa cái
bánh cho Xích Vân.

-Tôi tưởng cô đói cơ mà !

-Trông anh tha thiết cái bánh quá
nên tôi thương ấy mà. Tôi là người có lòng nhân từ rộng lắm !

-Ai nhìn bánh của cô ?

-Ăn cho nốt đi ! Rồi trả tiền hộ tôi
! – Nói xong Diêu Linh đi ra khỏi quán.

-Sao lại là tôi trả tiền ? Này ! –
Xích Vân gọi với lại nhưng Diêu Linh dường như không nghe thấy gì.

Xích Vân nhìn cái bánh, rồi ăn nốt,
đồ ăn là không được phí phạm. Vừa nhồm nhoàm y vừa gọi:

-Tiểu nhị ! Tính tiền !

*

* *

Những con chim sẻ đậu trên cánh tay
của Diêu Linh.

Diêu Linh nhìn mấy con chim sẻ, cô
lại nhớ đến gia đình của mình.

-Mẹ ơi, sao cha đi lâu vậy mà vẫn
chưa về ? – Cô bé Diêu Linh tám tuổi, bé loắt choắt hỏi mẹ.

Mẹ Diêu Linh là một Tiên Thú, bà
nhìn Diêu Linh với ánh mắt hơi buồn và trong thoáng chốc cô bé thấy có gì long
lanh nơi mắt của mẹ, mẹ nói:

-Cha sẽ về sớm thôi.

-Cha đi hơn một năm rồi còn gì nữa ?
Cha đi lâu vậy ? Chẳng lẽ cha quên mẹ con mình rồi sao ?

-Bậy nào ! - Mẹ Diêu Linh hơi nghẹn
– Cha sẽ về thôi mà ! Cha còn nhớ con lắm !

-Thật ạ ? Sao mẹ biết ?

-Ta biết chứ. Thôi, mẹ con mình đi
hái dược thảo đi !

-Dạ vâng.

Đã hơn mười năm rồi kể từ lân Diêu
Linh hỏi câu đó. Cô nhìn bầy chim sẻ đậu trên tay mình, rồi ve vuốt chúng.

-Cô thích chim sẻ như vậy sao ?

Xích Vân ở đằng sau Diêu Linh, y đã
leo lên quả đồi này và thấy Diêu Linh đang ở đây.

-Tôi đã mua một ít đồ lương khô rồi
đấy. – Xích Vân nói – Chúng ta sẽ đi tới chân núi Đoạn Cung Sơn rồi nghỉ tại đó
vào tối nay.

-Ừ…

Xích Vân tiến lại gần, một lần nữa,
bắt gặp những con chim sẻ lại vút đi khi thấy ánh mắt của Xích Vân.

-Hình như tôi không được động vật
thích cho lắm… - Xích Vân cười ngượng.

-Không sao…

-Sao cô thích cái bọn chim chóc đó
vậy ?

-À, hồi còn bé, nhà tôi ở trên một
quả đồi. Ở đó, chim sẻ đến nhiều lắm, ngày nào tôi cũng chơi với chúng.

-Chỉ có vậy thôi sao ?

-Không chỉ là chơi. Bởi vì nơi đó,
gia đình tôi đã sống rất đầm ấm, vui vẻ.

-Thì bây giờ cô về lại nơi đó với
cha mẹ là được chứ gì ?

-Ngôi nhà ấy không còn nữa.

-Tại sao lại không còn ?

-Mẹ tôi đã chuyển vào trong Vạn Hoá
Thành sống rồi.

-Thế cha cô ?

-Ông mất rồi.

Xích Vân thấy mình vô duyên quá, tự
dưng lại đi hỏi chuyện nhà người khác.

-À, xin lỗi… - Xích Vân lí nhí.

-Thôi, bỏ đi. Chúng ta xuống xe nào.

Diêu Linh bước đi, và cô không để ý
tới một cuộn giấy rơi ra từ trong cái tay nải của mình.

Xích Vân đi đằng sau, y nhặt cuộn
giấy lên, tháo sợi dây buộc rồi giở tờ giấy ra.

Một tấm bản đồ, nhưng hết sức đơn
giản và không chi tiết. Giống như tự vẽ thì đúng hơn. Xích Vân nhìn thấy một
cái dấu gạch chéo như là để ký hiệu đặt vào giữa Tích Vũ Thành. Hơn nữa, cũng
có khá nhiều những dấu gạch chéo như thế này trên tấm bản đồ, và cái Xích Vân
nhìn thấy gần nhất là ở Vạn Hoá Thành.

-Cái đó là của tôi.

Xích Vân giật mình. Diêu Linh đã để
ý thấy đồ của mình bị rớt ra.

-Ít ra anh cũng phải hỏi ý kiến của
người khác nếu muốn mượn đồ chứ ?

Xích Vân đưa lại tấm bản đồ cho Diêu
Linh, nhưng y thấy lạ là đáng ta cô nàng đã phải nổi đoá lên rồi, tại sao Diêu
Linh lại chẳng nói gì nhỉ ?

-Tôi xin lỗi… - Xích Vân nói.

-Không sao đâu mà. Lần sai muốn mượn
gì thì phải hỏi.

-Cô…

-Tôi làm sao ?

-À…không…không có gì…

-Thì đi thôi ! Nhanh không xe ngựa
chạy rồi đấy ! – Diêu Linh nhoẻn miệng cười.

“Đáng yêu quá !” , Xích Vân ngây
người ra khi thấy cái cười của Diêu Linh.

-Đi thôi ! Đứng đó làm gì ? Xe chạy
mất bây giờ ! – Diêu Linh gọi.

Như thoát khỏi giấc mộng, Xích Vân
liền đuổi theo.

Diêu Linh không muốn cãi nhau với
Xích Vân vào lúc này, cãi nhau với anh chàng này cũng hay, nhưng cô đang nghĩ
về thứ khác.

Diêu Linh đến Tích Vũ Thành không
phải để chơi.

Có việc quan trọng.

Không phải của người nào giao cho.

Mà là của chính Diêu Linh.

Phi Yến Lão Bà bước đi nhẹ nhàng tới
Bạch Thiên Trụ. Tấm áo dài lướt thướt kéo theo những cánh hoa anh đào được phủ
một màu vàng rực bởi nắng. Bãi cỏ bây giờ cũng được phủ lên một màu nắng như
thế.

Cánh cửa đá Ngũ Sắc từ từ mở, Phi
Yến Lão Bà đi vào trong.

Một cột sáng mờ ảo đang chiếu thẳng
từ đỉnh tháp Bạch Thiên Trụ xuống chính giữa ngôi sao năm cánh, và thẳng vào ngực
của hình vẽ Thần Bàn Cổ. Cột sáng này được gọi là Quang Kim, mỗi ngày, Quang
Kim bắt đầu xuất hiện trong Bạch Thiên Trụ vào giờ Thìn, chiếu xuống một góc
nghiêng xuống sàn tháp, sáng nhất và rõ nhất vào giờ Ngọ, lúc đó Quang Kim
chiếu xuống sàn với một góc thẳng đứng, bắt đầu từ giờ Ngọ trở đi, Quang Kim
bắt đầu lệch góc dần và biến mất vào giờ Thân. Nếu để ý, người ta sẽ thấy Quang
Kim đã vẽ một đường thẳng từ cổng Ngũ Sắc cho tới Băng Ngai, vì vậy đường thẳng
này còn được gọi là Quang Lộ, con đường chỉ có Vô Chân Vương đã lên ngôi mới
được bước qua. Vì vậy, đã trở thành tục lệ, khi ai bước vào Bạch Thiên Trụ,
người đó phải đi vòng men theo con đường bằng đá hoa cương bao quanh thành một
vòng tròn bên ngoài ngôi sao Ngũ Hành trên mặt sàn tháp. Không một ai được phá
lệ đó, kể cả đó là Phi Yến - Hộ Vương Lão Bà, người hộ giá cạnh Vô Chân Vương.

Một hành lang ở tầng trên, nhưng
không có bậc thang hay cái gì dẫn lên hành lang đó cả, Phi Yến Lão Bà phi thân
lên, đáp xuống hết sức nhẹ nhàng.

Lão Bà ngước lên, cũng có những hành
lang như thế này ở trong Bạch Thiên Trụ, và có tất cả là một trăm cái hành lang
thế này, chức sắc càng cao, càng được vào nhiều các hành lang, mỗi hành lang có
hai chục căn phòng, mỗi phòng có nhiệm vụ riêng. Như ở bên kia đối diện với Lão
Bà là phòng cầu nguyện, căn phòng lớn nhất trong hành lang thứ hai này, nơi đó
có một dàn đồng ca hát bài lễ cầu nguyện vào buổi sáng sớm, hay như hàng lang
thứ ba ở bên trên chủ yếu là nơi bàn việc của những người có chức sắc trong
dòng họ, còn hành lang thứ sáu mươi tư là nơi họp của Hội Đồng Trắng. Nhưng bản
thân Lão Bà mới được bước vào chín mươi chín hành lang, hành lang thứ một trăm
là dành riêng cho Vô Chân Vương.

Phi Yến Lão Bà bắy gặp một cô gái đi
từ trong căn phòng ra, tay bưng một khay trà, nhưng điều làm Lão Bà thấy lạ là
khuôn mặt cô hơi sợ sệt như vừa thấy cái gì đó.

-Hộ Vương Lão Bà ! – Cô gái vội cúi
đầu xuống, có vẻ như cô hơi giật mình khi thấy Lão Bà.

-Ừ, sao, có chuyện gì với ngươi vậy
?

-Dạ không…

-Có chuyện gì ? Nói ta nghe, nếu
được ta sẽ giải quyết giùm ngươi.

-Không, thưa…chỉ là…có người trong
phòng…

-Ai ?

-Có người đợi Lão Bà…thôi, tiểu nhân
đi đây…

Phi Yến Lão Bà thấy cách hành xử của
cô gái khá kỳ cục, tuy vậy, bà cũng không hỏi thêm điều gì, rồi lặng lẽ bước
vào trong phòng.

Căn phòng tràn ngập ánh nắng vàng.

-Cô đến rồi à ?

Phi Yến Lão Bà quay sang, một ông
già, tay chống gậy, râu trắng dài tới tận ngực, mái tóc cũng dài ngang ngửa như
vậy. Nhưng cũng như Lão Bà, người già này cũng chẳng lộ vẻ gì gọi là già, chân
bước nhanh nhẹn, mắt sáng như trong mắt có chân quang.

-Tâm Thiện Giáo Lão. – Lão Bà nói.

-Tôi chờ cô từ nãy giờ, có việc gì
cũng nên đến sớm hơn một chút.

Tâm Thiện Giáo Lão là một thành viên
trong Hội Đồng Trắng, cũng như Hộ Vương Lão Bà. Cả hai người đều thuộc dòng dõi
Ngũ Hành Huyết, họ được mọi người trong dòng họ Ngũ Hành Huyết tôn kính và kính
phục. Hộ Vương Lão Bà và Tâm Thiện Giáo Lão là hai người trong những người có
nhiệm vụ cai quản, trông coi và bảo vệ quyền lợi của những người thuộc dòng họ
Ngũ Hành Huyết.

-Tôi có thấy một cô gái đi từ đây
ra… - Lão Bà tiếp lời – Ông làm gì khiến cô ta sợ vậy ?

-À…không phải, thực ra thì…có một vị
khách đến thăm chúng ta.

-Ai vậy ?

Không cần đợi Tâm Thiện Giáo Lão trả
lời, một người bước ra đằng sau tấm rèm cửa sổ. Người này dáng vẻ cao ráo,
nhưng có một điều khiến ai cũng sẽ nhận ra rõ nhất, chiếc áo xanh đen khoác ở
bên ngoài, mũ trùm che hết khuôn mặt, dường như muốn ngốn hết những ánh nắng
mặt trời đang chiếu rọi vào căn phòng. Và đặc biệt, người này luôn xoay một con
dao trên lòng bàn tay, con dao quay tít mù, được điều khiển rất khéo léo giữa
các ngón tay.

-Tôi sẽ giới thiệu… - Tâm Thiện Giáo
Lão nói với người mặc áo khoác xanh đen – Đây là…

-Hộ Vương Lão Bà. - Người mặc áo
khoác xanh đen nói ngay – Là người có quyền lực lớn nhất, đứng sau Vô Chân
Vương trong Ngũ Hành Tộc.

-Vâng, có thể nói là như vậy.

Hộ Vương Lão Bà không biết người này
là ai, nhưng nhìn cách ăn mặc, và đặc biệt là hơi thở bao trùm căn phòng, bà
biết ngay người này đến từ đâu.Và bà cũng đã hiểu vì sao cô gái kia lại sợ hãi.

-Vậy, xin hỏi quý danh của các hạ ?
- Hộ Vương Lão Bà nói.

-Rất quen thuộc thôi. - Người lạ mặt
đáp.

Người lạ cởi mũ trùm ra, một khuôn
mặt già dặn, mắt xanh lơ, mái tóc nâu dài.

Tâm Thiện Giáo Lão giới thiệu:

-Đây là thủ lĩnh Ngũ Thánh Điện của
Uất Hận Thành. Tần Mạnh Uy.

-Mạnh Uy đi rồi à ? - Ngài Diệp Thu
hỏi.

-Ừ. – Ngài Hạc Tú trả lời.

Hai người đang ngồi trên bờ sông Hàn
Thuỷ, con sông bốc hơi lạnh buốt, chỉ có cỏ dại, sức sống mãnh liệt mới tồn tại
được trên bờ sông Hàn Thuỷ, không một loại thực vật nào chịu được sức lạnh của
con sông này.

-Vậy ông nghĩ liệu chuyến đi có đạt
kết quả gì không ?

-Tôi nghĩ chắc là được, Ngũ Hành Tộc
sẽ phải chịu thôi.

-Điều gì làm ông chắc chắn vậy ? -
Diệp Thu hỏi.

-Vì Mạnh Uy không phải là người dễ
từ bỏ mục tiêu.

-Tần mỗ rất hân hạnh khi được ghé
thăm đến đây. - Tần Mạnh Uy đưa tay ra.

Lão Bà hơi lưỡng lự, tuy vậy, bà
cũng làm một cái bắt tay xã giao với Mạnh Uy.

-Tháp Bạch Thiên Trụ này đúng là
danh bất hư truyền. - Tần Mạnh Uy nói – Tôi rất lấy làm ngưỡng mộ trước những
bức hoạ ở đây.

-Cám ơn vì lời khen tặng. – Lão Bà
nói.

Tâm Thiện Giáo Lão thấy không nên sa
đà quá, ông nói ngay:

-Vậy hôm nay, Tần đại nhân ghé qua
Thiên Linh Sơn này là có việc gì ? Nếu được, bổn tộc Ngũ Hành Huyết sẽ hết lòng
giúp đỡ.

Tần Mạnh Uy thấy vấn đề đã được nói
đến, ông cũng không muốn dây dưa thời gian:

-Mất công lặn lội đường xa tới đây,
vậy Tần mỗ xin nói vào chuyện chính luôn.

Tần Mạnh Uy nhìn khắp lượt hai người
kia rồi nói:

-Chắc chắn, hai vị tiền bối cũng đã
biết chuyện về Bất Kiếp Viện.

-Chúng tôi đã nghe, và chúng tôi
cũng đang tìm hiểu về chúng. - Hộ Vương Lão Bà nói - Tuần trước, tôi đã cử
người xuống dưới Hạ Giới để xem xét tình hình.

Nghe hai chữ “Hạ Giới” , Tần Mạnh Uy
hơi bực mình, ông không thể nào ưa được cách gọi đó của Ngũ Hành Tộc.

-Vâng, Tần mỗ cũng không cần giải
thích gì nhiều. Vậy, nói thẳng vào vấn đề luôn, Uất Hận Thành chúng tôi có một
đề nghị.

-Ngài cứ nói… - Giáo Lão tiếp lời.

-Vâng, vậy tôi xin hỏi một câu, có
phải Ngũ Hành Tộc các vị đang giữ “Tàn Dương” phải không ?

Hộ Vương Lão Bà và Tâm Thiện Giáo
Lão nhìn nhau, hai người hết ngạc nhiên rồi tỏ ra hơi khó chịu.

-Ý của ngài là gì ? – Lão Bà nói.

-Tôi thật sự không biết Ngũ Hành Tộc
có giữ cái đó không, nhưng nếu giữ thì chúng tôi muốn các vị đưa nó cho chúng
tôi.

-Đại nhân thật thích đùa ! – Tâm
Thiện Giáo Lão cười, nhưng khuôn mặt thì hơi rúm lại.

-Tần mỗ không biết đùa, “Tàn Dương”
có ảnh hưởng tới sự an nguy của Tam Giới, nếu các vị không đưa cái đó cho Uất
Hận Thành, tôi e sẽ có chuyện chẳng lành.

Hộ Vương Lão Bà hít một hơi như để
nén giận, nhưng bà vẫn tươi cười:

-Tần đại nhân, tôi thật sự phải nói
với ngài rằng, Ngũ Hành Tộc chúng tôi không hề giữ Tàn Dương. Vật đó đã mất
tích từ lâu rồi, trong Ngày Của Sự Kết Thúc, đại nhân hiểu chứ ?

Tần Mạnh Uy nhìn thẳng vào mắt Lão
Bà, ánh mắt nén giận nhưng kiên quyết và nghiêm nghị.

“Nói thật”.

-Vâng, nếu quả thật là như vậy, thì
Tần mỗ cũng không dám quấy rầy nhiều.

-Vâng, vậy…còn gì nữa không ? – Lão
Bà mong muốn Mạnh Uy biến khỏi mắt bà ngay tức thì.

-À, có. - Mạnh Uy thoáng thấy sự
thất vọng của Lão Bà - Thực ra, Uất Hận Thành chúng tôi cũng đề nghị thế này,
chúng ta sẽ chia sẻ thông tin và hợp tác với nhau, ít nhất là trong thời gian
này, các vị đồng ý chứ ?

-Hợp tác… ? – Tâm Thiện Giáo Lão
nheo mắt, lần này ông không cười nữa.

-Vâng, tôi nghĩ Ngũ Hành Tộc nên hợp
tác với Uất Hận Thành thì hơn, vì tình hình hiện nay…

-THẬT LÀ LỐ BỊCH ! – Hộ Vương Lão Bà
hét lên, tiếng hét vang vọng cả toà tháp – CÁC NGƯỜI NGHĨ NGŨ HÀNH TỘC CHÚNG TA
LÀ CÁI GÌ CHỨ ?

-Phi Yến, cô hãy bình tĩnh… - Giáo
Lão nói.

Tần Mạnh Uy biết ngay Lão Bà sẽ phản
ứng lại lời đề nghị của ông, nên ông cũng chẳng ngạc nhiên lắm, tay vẫn xoay
dao như thường.

-Tần đại nhân… - Hộ Vương Lão Bà hít
một hơi - …tôi có một vài điều muốn nói với ngài.

-Vâng, Tần mỗ xin lắng nghe.

Hộ Vương Lão Bà chậm rãi nói:

-Thứ nhất, điều tôi muốn nói với Tần
đại nhân là Uất Hận Thành các ngài không tôn trọng chúng tôi. Một cuộc gặp gỡ
như thế này, thì chí ít ra ngài phải báo trước, và Hội Đồng Trắng sẽ đón tiếp
ngài chứ không phải là cuộc nói chuyện kiểu này. Mặc dù tôi là người có quyền
lực chỉ đứng sau Vô Chân Vương, nhưng quyết định của tôi không phải là tất cả,
quyết định tất cả là Hội Đồng Trắng. Và nếu ngài đến đây với một việc hệ trọng,
thì ngài đã không hiểu rõ lắm về Ngũ Hành Tộc. Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng,
người gặp tôi phải là một người có chức vụ tương đương, đó là Đường Chủ Ai Oán
Đường, và nếu gặp Hội Đồng Trắng thì không những là Đường Chủ, mà có thể đích
thân Thiên Tử Uất Hận Thành sẽ phải đến đây. Nói vậy, mong ngài bỏ quá, thủ
lĩnh của Ngũ Thánh Điện, phải được coi là bậc kỳ nhân, tài năng xuất chúng của
Uất Hận Thành thì mới được làm chức vụ đó, tôi rất khâm phục và kính trọng
ngài. Nhưng quy định là quy định, ngài hiểu. Thứ hai, ngài đã coi Ngũ Hành Tộc
chúng tôi như một nơi chứa chấp. Chúng tôi có lưu giữ tại đây những bảo vật
trong Tam Giới, nhưng Tàn Dương, một thứ có sức mạnh hắc ám đến như vậy thì
không bao giờ chúng tôi lưu giữ, có thể là vì chúng tôi bản lĩnh non kém, không
đủ sức chế ngự nó, nhưng kể cả có chế ngự được, chúng tôi cũng không bao giờ
giữ nó cả. Thứ ba, ngài nói rằng chúng ta nên hợp tác ? Tôi e là không thể.
Những gì mà Hắc Đế đã gây ra cho nhân dân Đại Lục, và cả những gì mà Hàn Thuyên
đã suýt làm với chúng tôi, tôi nghĩ rằng để Ngũ Hành Tộc và Uất Hận Thành bắt
tay nhau, thì có lẽ phải rất lâu nữa, cho dù hôm nay tôi có ủng hộ ý kiến của
ngài, thì các thành viên trong Hội Đồng Trắng cũng sẽ không đồng ý. Ai có phận
người nấy lo, Bất Kiếp Viện được sinh ra từ Uất Hận Thành. , thì Uất Hận Thành
phải có trách nhiệm, con dại cái mang, không thể bảo chúng tôi cùng chịu chung
hậu quả của Uất Hận Thành được. Chúng tôi thiết nghĩ các ngài giờ này nên bàn
với nhau cách đối phó với Bất Kiếp Viện, kẻo bọn chúng lại gây ra những sự việc
đáng tiếc như ở Ngư Thôn và Thiên Lệ Thành. Nói tới đây chắc ngài đã hiểu ?

Tần Mạnh Uy vẫn xoay đều con dao
trên tay, nhưng bất chợt ông không xoay nữa. Ông nói:

-Tẫn mỗ xin phép được có vài lời.

-Ngài cứ nói. – Giáo Lão tiếp lời.

Mạnh Uy bước đi chầm chậm, vừa đi
vừa nói:

-Tôi xin được nói như thế này. Tôi
rất tôn trọng Ngũ Hành Tộc.

Khi bước vào cửa Ngũ Sắc, tôi đã
tuân thủ đúng luật lệ, không đặt một bước chân nào lên Quang Lộ.

Hiện giờ, Đường Chủ Ai Oán Đường của
chúng tôi đang rất bận rộn, vì đau đầu về chuyện Bất Kiếp Viện, ông ấy không
muốn xảy ra những gì đáng tiếc nên trực tiếp chỉ đạo công việc, vậy cho nên tôi
phải thay thế ông ấy để đến nơi này.

Bà nói rằng chúng tôi phải tôn trọng
Vô Chân Vương, vậy Ngũ Hành Tộc cũng phải biết tôn trọng Thiên Tử Uất Hận
Thành. Người mà Thiên Tử cần gặp là Vô Chân Vương, chỉ có Vô Chân Vương mới đủ
tư cách để gặp Thiên Tử của chúng tôi. Hội Đồng Trắng của Ngũ Hành Tộc nên biết
điều đó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3