Chạy Theo Ánh Mặt Trời - Tiểu thuyết Lâm Phương Lam - Chương 07
Năm
mười lăm tuổi trong một lần vấp ngã ở cánh rừng cao su, Kim Uyên khóc mếu máo
với đôi chân tập tễnh của mình trên con đường mòn và dài vô tận để có thể trở
về nhà. Cô đang ấm ức vì Thanh không giữ đúng lời hứa và cô đã phải ngồi chờ
mòn mỏi hàng giờ đồng hồ bên con suối vắng tanh. Giờ lại thêm đôi chân đi không
vững nữa.
“Uyên. Tô... Kim... Uyên...”
Cô nghe tên mình vang vọng khắp bốn
hướng trong cánh rừng cao su bạt ngàn. Cơn gió hung bạo thổi tung khiến lớp lá
khô càng cuốn lên từng đợt như lớp sóng trào cuộn, xào xạc kêu. Cô không cảm
nhận được bước chân của người gọi tên cô đang ở hướng nào. Nhưng cô biết, người
đó là Thanh chứ chẳng phải một người làm mướn trong gia đình đang kiếm tìm cô
khi trời tối muộn.
Cô phát hiện ra anh. Cô cười rạng rỡ
và chạy nước kiệu về phía anh. Cô quên hết những điều mà cô đã vừa giận dỗi.
Thanh cũng chạy về phía cô. Anh nhanh
nhẹn và dang hai tay đón lấy cô. Anh dễ dàng tóm được cô, nâng cô lên cao và
quay vòng vòng trong không khí.
Kim Uyên cười
nheo cả mắt, “Thả em xuống đi. Thả em xuống đi mà. Chóng mặt quá. Chóng mặt
quá”.
Thanh cười vang, “Không thả. Không thả
đâu”.
Cô làm mặt dỗi, “Vậy em sẽ giận anh”.
Thanh cười phì và đặt cô xuống nhưng
vẫn để hai tay quanh vòng eo cô. Cô nháy mắt, “Anh thật biết nghe lời”.
Kim Uyên đã
định chiều nay sẽ kể cho anh nghe về chuyện bà Hoa muốn cô làm quen với công
việc của gia đình, thay vì ngồi hàng giờ bên khung gỗ để thêu thùa may vá. Sau
đó, cô sẽ cho Thanh xem những bản thiết kế trang phục dành cho người làm mướn
của gia đình. Vậy mà Thanh quên béng mất chỉ vì trò chơi trận giả cùng đám bạn
ở ngay đầu con suối phía đông. Còn cô ngồi yên lặng dưới một gốc cây già, mải
mê vẽ những gì mình thích. Cho đến khi mặt trời nghiêng mình sang hướng Tây, cô
mới sực nhớ ra sự vắng mặt của Thanh. Cô quẳng những viên đá xuống suối cho kêu
tỏm tỏm rồi thu vén đồ đạc và chạy vội về nhà trước khi trời tối mù mịt cùng
đám côn trùng ở rừng cao su kêu kinh hãi.
Kim Uyên phụng phịu, “Anh đã không đến chỗ hẹn”.
Thanh giữ chặt lấy hai vai cô, “Thôi nào. Anh xin lỗi”.
“Được rồi. Dù
sao trời cũng đã tối muộn. Chúng ta nên về nhà thôi. Mẹ em hẳn đang rất lo
lắng.”
“Ừ.”
Kim Uyên tiến
lên phía trước. Đôi chân tập tễnh của cô. Dáng người dong dỏng cao của cô cô
độc trong bóng tối đang bao trùm phía trước. Thanh chạy nhanh và chặn trước
hướng đi của cô. Anh ngồi bệt xuống lớp lá cao su rộng, bàn tay anh giữ lấy
ngay bên mắt cá chân nhỏ xinh đang tấy đỏ lên của Kim Uyên.
“Anh xin lỗi.
Anh xin lỗi.” Thanh lặp lại một cách lúng túng.
“Không sao
đâu.” Kim Uyên nhìn khuôn mặt lo lắng của anh và tự dưng thấy hơi vui lên một
chút.
“Anh sẽ cõng em.” Thanh đề nghị và từ từ đứng lên.
Không hiểu sao anh lại vội vàng như
thế. Dù gì anh cũng chỉ là một thằng trẻ con. Anh siết lấy đôi vai nhỏ và hôn
lên trán cô ngay sau đó.
Kim Uyên cứng đờ. Đôi mắt cô mở rộng
hết sức có thể. Mọi thứ đồ trên tay cô rơi loảng xoảng xuống dưới. Cô đẩy mạnh
người Thanh bằng cả hai tay và chằm chằm nhìn anh.
Kim Uyên hét lên, “Anh đang làm gì thế
hả?”.
“Xin lỗi. Anh xin lỗi.” Thanh tiếp tục
lúng túng và khua tay loạn xạ.
Kim Uyên gắng hết sức có thể và chạy
vội đi. Phần chân bị đau làm sao có thể so sánh với nỗi sợ hãi từ cú đụng chạm
gần gũi đến đột ngột vừa ban nãy.
Những bản vẽ nháp
khổ A4 bay tung theo cơn gió rừng. Chỉ thêu cùng vải trắng cũng bị lăn ra ngoài
chiếc giỏ mây. Thanh không đuổi theo Tô Kim Uyên mà cắm cúi nhặt số đồ của cô
khi trời mỗi lúc một tối mịt. Dù sao thì, cánh rừng cao su này cũng là của nhà bà
Hoa, và cô hoàn toàn đủ tỉnh táo để tìm thấy đường về.
{{{
Nhưng từ khoảnh khắc môi anh chạm vào trán
cô, cô đã bị chiếm hữu, như thể cô là nô lệ của anh và không bao giờ khước từ
những gì anh muốn. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng nhưng không kém phần ngọt ngào và
lôi cuốn.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy choáng váng
và nhận ra, bên anh, cô thấy ấm áp và ánh hào quang của mặt trời luôn bao bọc,
sưởi ấm tâm hồn cô.
Anh đặt cô nằm ngay ngắn trên giường.
Anh nghịch vài sợi tóc ở phần mái đang rủ lên mặt cô. Anh cảm nhận được, cô
đang vô cùng căng thẳng song vẫn cố kiềm chế để không biểu lộ một điều gì từ kế
hoạch “đểu giả” kia.
Cô nhận ra, mình thật quá ngu ngốc khi
đã tự ném chìa khóa đi, sau đó bấm chốt cửa lại. Điều này đồng nghĩa với việc,
cô nhốt mình vào địa ngục.
Anh tiếp tục đổ dầu vào ngọn lửa đang
âm ỉ cháy trong lòng cô. Anh ghì chặt cô bằng trọng lượng của anh. Đúng là, cô đang
rất sợ hãi nhưng trong đầu vẫn căng thẳng để tính toán nước cờ tiếp theo phải
đi.
Dưới ánh đèn dịu dàng, anh lùa ngón
tay trỏ của mình và làm xoăn một lọn tóc lạnh buốt của Kim Uyên. Đôi tay anh
vẫn lướt đi nhẹ nhàng trên đôi vai hơi run rẩy. Anh hôn cô, vành tai thơm mềm,
bầu má nóng rát, phần cổ dài cùng cái yết hầu luôn cử động vì hơi thở hổn hển.
Đột nhiên, anh cảm thấy thích thú với sự run rẩy của cô. “Anh muốn...”, anh thì
thào.
Cô ngửi thấy mùi cơ thể anh ngày càng
nồng nàn, mùi xác thịt mằn mặn mà chưa bao giờ cô được biết đến. Trái tim cô,
tâm hồn cô lành lặn, chỉ có kế hoạch là vỡ nát. Trong giây phút, cô nghĩ tới
nỗi khát khao như sẵn sàng dâng hiến vô điều kiện. Phút yếu lòng làm cô mất đi
sự tỉnh táo vì cô đã hoàn toàn làm hại chính mình.
Dòng máu chảy rần rật theo đường mạch
trong cơ thể cô như sôi lên. Cô muốn đẩy anh ra vì tình bạn suốt nhiều năm với
Kiều Trang, vì danh dự của chính mình cũng như lòng tự tôn còn sót lại từ phía
anh dành cho cô. Nhưng anh chỉ cần di chuyển nhẹ những ngón tay trên bầu má mịn
màng đang ửng đỏ lên là đã khiến cô quên đi tất cả những ý định. Đến khi, anh
ghé đôi môi mình chạm lướt rồi day nhẹ ở chỗ yết hầu thì cô đã cảm thấy kiệt
sức cho sự phản kháng và từ chối sự chống trả trong việc tấn công của anh.
Những cơn gió trong đêm vẫn rít lên.
Những hàng thông vẫn đưa qua đưa lại như bản nhạc rên rỉ hòa cùng cơn đói khát
khi đêm về. Ánh trăng lấp ló mình qua rèm cửa, một luồng sáng bàng bạc chiếu
rọi thẳng đến nơi hai con người như muốn quên đi tất cả mọi ranh giới hay địa
vị xã hội để chiếm hữu và thuộc về nhau.
Cánh cửa sổ đập mạnh vào khung sắt sau
cơn gió hung bạo đã thốc mạnh vào trong phòng. Kim Uyên mở trừng mắt sau giây
phút mãnh liệt cuộn dâng trong lòng. Đôi mắt cô tròn to cùng cơn hoảng sợ khi
không làm chủ được bản thân. Cô nhìn thấy nửa khuôn mặt anh trong thứ ánh sáng
mờ ảo của đêm cùng nụ hôn rải rác đang lướt dần xuống phía ngực. Cô níu giữ lấy
người anh. Đôi tay cô ghì chặt lấy bờ vai anh, “Làm ơn… Làm ơn hãy dừng lại…”.
Cô hụt hơi, “Em xin lỗi. Em muốn hỏi là...”
Anh ngắt lời, cảm
giác hụt hẫng và chới với đè nặng lên đầu anh, “Em sẽ được gì sau điều tôi
muốn?”.
Kim Uyên lúng túng giữ lấy bờ vai anh
đang tách dần ra khỏi người mình, “Em...”, nhưng không kịp, anh đã tự quay
người sang một bên. Sự dịch chuyển của anh khiến cô cảm thấy nửa cơ thể của
mình bị lạnh đột ngột.
Sau một hồi lặng im. Hành động của anh
trở nên thô bạo hơn lúc ban đầu. Anh không còn dịu dàng như trước nữa... Ánh
mắt anh cũng không còn nhìn cô say đắm như khúc dạo đầu. Anh giữ chặt lấy phần
gáy cô, nụ hôn xen cả tính bạo lực khiến đôi môi tưởng chừng như đã ướt mềm bởi
những yêu thương mãnh liệt ban nãy vội đau rát. Cô để mặc sự cào xé trong lòng
anh. Cô để mặc cơn đau đang dần dần bao trùm lấy cả tâm hồn mình...
Anh cảm nhận được sự thờ ơ và không hề
muốn “hợp tác” từ phía Tô Kim Uyên. Anh buông nhanh tay khỏi đôi vai nhỏ nhắn
đang mỗi lúc một rung lên. Anh bắt đầu rời khỏi giường. Anh cảm thấy bất lực.
Rồi một tội lỗi vô hình bắt đầu hình thành trong suy nghĩ của anh. Anh đang làm
gì thế này? “Em về đi, khuya rồi”, anh nói mà không hề nhìn cô.
Cô bối rối, “Em...”
“Tôi muốn hôn em. Chỉ thế thôi... Em
còn nợ bảy môn, phải không? Ừm. Được rồi.”
Anh nắm chặt hai tay vào song sắt cửa
sổ, đầu hơi ngẩng lên và đôi mắt hằn lên từng tia giận dữ cùng sự hổ thẹn bắt
đầu nhen nhóm trong lòng.
Những rặng thông
vẫn xào xạc thổi. Ánh trăng bàng bạc lấp ló ẩn dật sau lớp mây bồng bềnh lượn
trôi. Cơn gió đêm luồn qua khung cửa sổ, chậm rãi và ve vuốt làn da khiến cả
anh và cô cùng run lên vì cô quạnh.
Cô nhổm người dậy. Từng bước đi nhẹ và
chậm rãi đưa cô về phía anh. Cô nghiêng đầu và áp bầu má mịn lên tấm lưng trần
của anh. Vòng tay cô ôm lấy vùng bụng săn chắc của anh từ phía sau. Cô hiểu, cô yêu anh điên cuồng.
Anh gỡ từng ngón
tay cô và từ từ quay lại. Anh đối diện với cô, nhưng đôi mắt anh hoàn toàn
trống rỗng. Nét mặt bần thần của anh còn hơn cả sự tuyệt vọng.
Đôi chân cô rướn cao một chút. Vòng
tay cô quàng lên cổ anh, kéo đầu anh xuống với cô. Lần đầu tiên chủ động, đôi
môi cô áp sát vào làn da thịt khiến cô không tránh khỏi sự run rẩy, vụng về và
cả lúng túng. Cô không nghĩ gì cả, chỉ một điều duy nhất.
Cô muốn anh.
Cô cần anh.
Nghĩ đến đây thôi, nước mắt cô lại trào
ra không tài nào ngăn cản nổi.
Vị mặn thấm ướt trên đôi môi anh.
Những chiếc răng nhỏ xinh của cô cũng vì thế mà cắn bập vào môi anh. Anh dứt
khoát chấm dứt nụ hôn, “Em ngủ lại trong phòng, tôi ra phòng khách”, anh nói,
giọng anh gần như chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút.
“Em xin lỗi”, vị cay đắng trong giọng
nói trào lên cổ họng cô.
Tay anh rơi khỏi
người cô và tháo tay cô ra khỏi người anh. Cô gật đầu một cách máy móc.
Anh lùi lại khỏi người cô, hơi thở anh
ngắt quãng, “Thật may là tôi vẫn chưa làm bung một chiếc khuy áo nào của em”.
Anh lùi lại xa hơn, cánh cửa mở ra và nặng nề khép lại cuốn mất hình dáng anh,
chúng ngăn cách một phần còn lại của thế giới - thế giới có anh mà cô luôn sợ
ánh mặt trời chói chang làm đau mắt mình.
Nhưng từ khi anh rời khỏi căn phòng,
lời nói của trái tim như khẳng định với Kim Uyên rằng, “Linh hồn anh đã quyện
hòa và sưởi ấm linh hồn cô”.
Cô nép mình sang
bên, men theo vách tường và trở lại chiếc giường với phần chăn gối đã hơi nhăn
nhúm.
Ba giờ sáng, Kim Uyên choàng tỉnh sau
giấc mơ kỳ quái đã làm cho hai bàn tay cô đẫm ướt mồ hôi. Cô trở ra phòng khách
và khuỵu gối xuống sàn nhà. Rồi cô tiến lại nơi chiếc ghế sô pha anh đang ngủ.
Bàn tay cô lướt dọc khuôn mặt anh, xuống cổ, tới bờ ngực trần và nghe từng hơi
thở phả ra đều đều rất nhẹ. Cô nằm xuống kế bên anh, gối đầu lên cánh tay săn
chắc của anh, nép khuôn mặt mình vào bờ ngực trần đang liên tiếp nhấp nhô cùng
hơi thở ấm nóng.
Anh tỉnh dậy trong giấc ngủ chưa sâu.
Anh ôm gọn cô vào lòng mình. Vòng ôm siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô nhưng
hai môi hôn lại không buồn tìm về nhau nữa...
Hai người ngủ trong vòng tay nhau, hơi
thở quyện hòa vào nhau và cùng tìm về một thiên đường trong mơ mà mới đây thôi
cả hai chưa kịp đặt chân tới...