Có cần lấy chồng không? - Chương 27 - Phần 2

Chúng
ta hãy tạm gác cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ sang một bên, xem thử tình trạng
hai con chuột đang ở ngoài cửa thư phòng.

“Thiếu
phu nhân, cô có nghe được gì không?” Thím Ngô phía sau dùng ngón tay chọc chọc
vào Đỗ Lôi Ty đang nghe trộm một cách vô cùng chăm chú.

Đỗ
Lôi Ty quay lại, đau khổ: “Thím Ngô, phòng này cách âm tốt quá.”

Thím
Ngô choáng: “Đây là… biệt thự mà…?”

Đỗ
Lôi Ty than vãn, cô ở đây nghe trộm lâu thế, lưng sắp gãy rồi mà chẳng nghe thấy
cái khỉ gì hết, thậm chí cô còn nghi ngờ sếp tổng không có ở trong phòng.

“Thiếu
phu nhân, cô đừng nản lòng, thời gian không phụ người có lòng, tôi tin cô nhất
định sẽ nghe trộm được!” Thím Ngô cổ vũ hết lòng cho cô.

“…”

Thấy
Đỗ Lôi Ty vẫn ủ rũ, thím Ngô bỗng sáng mắt: “Thiếu phu nhân, hay là tôi lấy một
cái máy nghe trộm đến cho cô?”

Đỗ
Lôi Ty choáng, thím Ngô, thím tưởng cháu là 007 hay sao?

Đúng
lúc hai người đang to nhỏ bàn xem nên nghe trộm thế nào cho thuận tiện thì một
giọng nói vô cùng to rõ vang lên: “Bà ơi! Hai người làm gì ở đây thế?”

Đỗ
Lôi Ty bị Lượng Lượng làm cho giật mình, cơ thể chúi về phía trước, đâm sầm vào
ngay cửa thư phòng.

Rầm…

Sau một
âm thanh cực lớn, Đỗ Lôi Ty, thím Ngô, Lượng Lượng, bao gồm cả hai người bên
trong, đều bàng hoàng.

Đỗ
Lôi Ty sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ tiếp xúc nhiệt tình với cánh cửa như
thế, đến nỗi âm thanh sống động đó vang lên rồi, ngay cả đau mà cô cũng không
thấy, chỉ thấy cả người như bay lượn, trên đầu như có ngôi sao đang bay vòng
vòng.

Đến
khi cô hoàn hồn thì cửa thư phòng đã mở toang, một đôi chân mang giày cao gót
màu đen xuất hiện.

Đỗ
Lôi Ty thấy chuyện không lành, vội vàng quay lại tìm thím Ngô, ngờ đâu sau lưng
đã trống vắng tự khi nào, thím Ngô không biết đã đưa Lượng Lượng chạy đi đâu từ
bao giờ. Thím Ngô, thật tàn nhẫn! TAT

Đỗ
Lôi Ty đành mặt dày quay lại, ngẩng lên, cười lúng túng với Liêm An Na: “Phu
nhân…”

Liêm
An Na không quan tâm, chỉ lạnh lùng hỏi: “Cô làm gì ở đây?”

Đỗ
Lôi Ty nghĩ đến lời khuyên của thím Ngô, vội đáp: “Con… con vừa đi ngang qua…”

“Thế
à?” Liêm An Na lạnh lùng, giọng nói rõ ràng không tin cô.

Thím
Ngô! Thím lừa cháu, lời nói dối này làm gì có ai tin! Đỗ Lôi Ty cảm thấy vô
cùng lúng túng, không biết phải nói gì để nịnh nọt gương mặt lạnh lùng kia,
đành tỏ vẻ xun xoe nịnh hót.

“Phu
nhân, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”

Liêm
An Na nhướn mày: “Hôm qua tôi không đẹp à?”

“Không
phải không phải!” Đỗ Lôi Ty vội khoát tay, “Hôm qua mẹ cũng đẹp! Nhưng hôm nay
càng đẹp hơn hôm qua!”

“Vậy
ý cô là trước hôm qua tôi không đẹp à?”

“Không
phải ý đó ạ!” Đỗ Lôi Ty giật bắn mình trước những câu hỏi của Liêm An Na, vội bổ
sung, “Hôm nay mẹ đẹp, hôm qua đẹp, năm ngoái đẹp, mười năm trước đẹp, vừa sinh
ra cũng đẹp, ngay cả lúc thụ tinh trứng cũng đẹp gấp trăm ngàn lần người ta! Sắc
đẹp của mẹ thiên sầu vạn tái, nhất thống giang hồ!”


nói xong, Liêm An Na sặc.

Mẹ chồng
lại không phản bác cô, xem ra lần này nịnh nọt thật toàn diện! Đỗ Lôi Ty vô
cùng đắc ý, tiếp tục khen ngợi: “Phu nhân, mẹ không những đẹp mà ăn mặc cũng rất
phong cách! Mẹ nhìn bộ lễ phục này, cắt rất khéo, chất lượng tốt, đặc biệt là
hoa sơn trà thêu ở cổ, màu nhạt tao nhã, to nhỏ vừa phải, cánh hoa nhiều hơn
thì lại thừa, mà ít hơn thì lại thiếu…”

“… Đó
là mẫu đơn.”

“Mẫu
đơn? Ưm… Có nghĩa là bộ lễ phục này chú trọng thêu tay, đồng thời còn dung nạp
nghệ thuật trừu tượng Tây phương, nhìn xa giống mẫu đơn, nhìn gần giống sơn
trà, nhìn trái giống phượng hoàng, nhìn phải giống kỳ lân, mẹ mặc một bộ quần
áo mà như đã có thể thể hiện ra phong vận của bốn bộ, thực sự là không đơn giản,
không đơn giản…”

Đỗ
Lôi Ty càng lúc càng nịnh hót quá đà, Liêm An Na nghe mà khóe môi giật giật,
ngay cả Liêm Tuấn trong thư phòng cũng không nghe nổi nữa.

“Đỗ Đỗ,
em đến đây.” Anh khẽ gọi, môi như nở nụ cười.

“Khoan
đã, em chưa nói hết!” Đỗ Lôi Ty khoát tay, “Đôi giày cao gót này, kỹ thuật may
đẹp, chất liệu da mềm, thiết kế đơn giản, giày cao hơn thì lại quá cao, thấp
hơn tí thì lại quá thấp…”

Liêm
An Na: -_-|||

“Còn
sợi dây chuyền trên cổ phu nhân nữa, mới nhìn đã biết là kim cương Nam Phi
chính hãng! Góc cạnh hoàn mỹ, vô cùng mạnh mẽ, rất hợp với bạch kim thật… Á á
á! Anh đừng kéo em!” (Đỗ Đỗ, cô còn nói nữa thì có thể quảng cáo tivi được rồi
đó >_<)

Bị sếp
tổng tóm vào trong như tóm một con gà con, nhiệt tình nịnh nọt của Đỗ Lôi Ty
chưa giảm: “Anh kéo em làm gì? Em chưa khen xong, em chưa khen tóc mà, thật là
đen bóng sáng rực, suôn mềm như dòng suối… ối…” Không nói được nữa, vì đã bị
hôn.

Sếp tổng
à, anh không thể cứ dùng cách này bịt mồm người ta được! Sáng tạo lên đi chứ!

Tuy
chiêu này của Liêm Tuấn thực sự không chút sáng tạo nhưng hiệu quả vẫn tốt vô
cùng, Đỗ Lôi Ty lúc nãy còn lảm nhảm giờ đã câm miệng lại, cúi đầu, vẻ mặt e thẹn.

“Đừng
thế mà, mẹ anh còn nhìn đó…” Lén lút nhìn một cái, cửa phòng làm gì có ai? Ngay
cả cửa cũng khóa kín rồi.

Toi rồi!
Mẹ chồng nhất định tức quá bỏ đi rồi.

Đỗ
Lôi Ty như bị sét đánh, tâm trạng hụt hẫng vô cùng.

“Sao
vậy?” Liêm Tuấn thỏa mãn liếm môi, hỏi.

Đỗ
Lôi Ty ngẩng lên, vô cùng ai oán: “Đều do anh, làm mẹ tức bỏ đi rồi!”

Liêm
Tuấn bình thản hỏi lại: “Em có chắc là do anh làm mẹ tức?”

Không
phải anh thì chẳng lẽ là em? Đỗ Lôi Ty cáu tiết lườm anh một cái.

Anh
không giận, chỉ lẩm bẩm: “Nếu anh là mẹ, thấy có con chuột lén lén lút lút
không biết đang làm gì ở cửa, cũng sẽ không vui…”

“Em
không nghe lén!” Đỗ Lôi Ty buột miệng.

“Anh
biết em không nghe lén, em chỉ bất cẩn nghe trộm thôi.”

Sếp tổng
đại nhân, tại sao anh không nói khéo hơn tí? Đỗ Lôi Ty đành khai thật: “Được rồi…
em thừa nhận là em có ý muốn nghe lén một tí ti…”

“Vậy
em nghe thấy rồi?”

“Phòng
cách âm tốt thế, làm sao mà nghe được…” Đỗ Lôi Ty làu bàu, bỗng “á” lên một tiếng.


tay sếp tổng đã chạm vào phần trán bị sưng của cô.

“Úi
da, đau chết mất!” Đỗ Lôi Ty hét to.

“Giờ
mới biết đau, phản xạ của em cũng lâu thật…” Anh bất lực lắc đầu, lòng tràn ngập
xót thương.

Nhưng
Đỗ Lôi Ty không chú ý ánh mắt anh, cô ai oán nhìn anh một cái, đau khổ ôm trán,
trong lòng mắng thầm một câu: Sếp tổng, anh độc thật!

Vừa rủa
xong, Liêm Tuấn bỗng đưa tay gỡ lấy bàn tay cô đang ôm trán ra.

“Làm…
làm gì thế?” Đỗ Lôi Ty sửng sốt trước hành động bất ngờ của anh, phát hiện ra
ánh mắt anh hơi kỳ quặc, muốn nói gì đó thì đã không kịp.

Liêm
Tuấn chồm tới, hôn lên trán cô.

Thời
gian đột nhiên dừng lại, trong đôi mắt đen nhánh, sóng mắt chuyển động dịu dàng
như muốn làm tan chảy người ta ra.

Không
biết bao lâu sau, anh khẽ hỏi: “Còn đau không?”

Đỗ
Lôi Ty mơ màng lắc đầu, cảm khái: “Cũng may không phải va mông vào cửa….”

Sau chuyện
nghe lén, Đỗ Lôi Ty luôn mang tâm trạng nặng nề, vì cô nhận ra, mẹ chồng dường
như rất bất mãn với cô.


ngoe nguẩy nịnh nọt, khen Liêm An Na từ tóc tới ngón chân, suýt nữa khen cả
lông cả mạch máu, Liêm An Na vẫn bình chân như vại!

Chẳng
phải phụ nữ đều thích khen hay sao? Sao mẹ sếp tổng lại dửng dưng? Đỗ Lôi Ty rất
băn khoăn, rút ra kết luận - mẹ chồng nhất định vì chuyện nghe lén lần trước mà
hiểu lầm, nên mới lạnh nhạt với cô như vậy.

Đỗ
Lôi Ty quyết định nghĩ cách lấy lòng Liêm An Na.

Thế
là Đỗ Lôi Ty vội lên mạng, dưới chỉ dẫn của baidu đại thần, học được mấy tuyệt
chiêu.

Tuyệt
chiêu 1: Hỏi thăm ân cần

Cách
sử dụng tuyệt chiêu này: Nhất định phải khiến mẹ chồng bạn cảm thấy bạn rất
quan tâm, mệt thì đấm lưng, khát thì đưa nước, đói thì xới cơm… Nhớ lấy! Quan
tâm càng nhiều, quan hệ càng thân!

Hiệu
quả chiêu này ra sao? Xin mời xem VCR>>>

Buổi
sáng bà Liêm An Na ra khỏi phòng, cửa vừa mở đã giật bắn mình.

“Cô ở
đây làm gì thế?”

Đỗ
Lôi Ty cười rạng rỡ: “Mẹ, mẹ mệt không? Con đấm lưng cho mẹ?” “…”

Kế hoạch
đấm lưng, thất bại!

Ăn
sáng xong, bà Liêm An Na đang ngồi trên sofa xem báo, Đỗ Lôi Ty bưng ly nước lại
gần.

“Mẹ uống
nước ạ!”

Liêm
An Na đón lấy, hớp một ngụm rồi để sang bên.

Mười
phút sau, Đỗ Lôi Ty nói: “Mẹ, uống nước ạ.”

“Ừ.”

Lại
mười phút sau.

“Mẹ!
Mẹ có khát không?”

“…”

Kế hoạch
đưa nước, thất bại!

Lúc
ăn trưa, bà Liêm An Na vừa ngồi xuống, Đỗ Lôi Ty vội giật lấy bát cơm trong tay
thím Ngô: “Mẹ, con xới cơm cho mẹ!”

Liêm
An Na gật đầu.

Mười
phút sau.

Liêm
An Na: “Đây là gì?”

Đỗ
Lôi Ty: “Cơm!”

“Tôi
hỏi cái cô dùng xới cơm là gì?”

“Cái
tô…”

Kế hoạch
xới cơm, tuyên cáo thất bại! Tuyệt chiêu 1: Hoàn! Toàn! Thất! Bại! <<<

Tuyệt
chiêu 2: Chiều theo ý mẹ!

Cách
sử dụng tuyệt chiêu này: Mẹ chồng thích cái gì thì nói cái đó tốt, tuyệt đối
không đối đầu với bà!

Hiệu
quả như thế nào đây? Mời tiếp tục xem VCR>>>

Ăn
trưa xong, bà Liêm An Na mở tivi, trong đó đang chiếu cuộc thi nhảy, bà xem với
vẻ rất thú vị.

Bỗng
dưng, sau lưng vẳng đến một giọng nói hào hứng:

“Hay!”


Liêm An Na giật mình, tim đập nhanh hơn mấy nhịp.

“Cô
nói gì?”

Đỗ
Lôi Ty ngoe nguẩy đuôi chồm đến, khen ngợi: “Điệu Tango này nhảy đẹp quá, người
nhảy rất đẹp, âm nhạc cũng rất táo bạo…”

“… Đó
là điệu đấu bò.”

Đỗ
Lôi Ty: “…”

Tuyệt
chiêu 2: Thất! Bại! <<<

Kế hoạch
nịnh hót của Đỗ Lôi Ty chưa kịp thành công, Liêm An Na đã không chịu nổi.

“Ngày
mai mẹ đến nhà dì con ở vài ngày.”

Liêm
Tuấn hỏi: “Sao vậy? Ở nhà không quen sao?”

“Không
có gì.” Liêm An Na lắc đầu, “Mẹ chỉ cảm thấy con nói đúng, vợ con chắc chắn sẽ
không ngoại tình.”

Liêm
Tuấn: “Sao mẹ nghĩ vậy?”

Liêm
An Na: “… Trèo đến đầu tường cũng chẳng ai dám đón.”

“Mẹ
nhầm, với IQ của cô ấy thì trèo không đến đầu tường được đâu.”

“Mẹ cứ
ở nhà đi.”

“Sao?”

Khóe
môi nhướn một nụ cười nham hiểm: “Bọn con ra ngoài ở.”

***

Tối ấy,
lúc Liêm Tuấn vào phòng, Đỗ Lôi Ty đã tắm xong, ngồi thẫn thờ trên giường.

“Sao
vậy?” Liêm Tuấn hỏi.

Đỗ
Lôi Ty nhìn anh ai oán, còn chuyện gì được? Đương nhiên là vì mẹ anh rồi!

Chuyện
là thế này, ngay lúc nãy, Đỗ Lôi Ty đã gọi điện cho Chu Dao Phi.

Đỗ
Lôi Ty hỏi: “Phi Phi, mẹ chồng tớ hình như không thích tớ lắm.”

Chu
Dao Phi: “Mẹ chồng con dâu thể nào cũng có mâu thuẫn chút chút, cậu lo cái gì?”

Đỗ
Lôi Ty: “Không phải, tớ nói chuyện với bà ấy, hình như bà ấy cứ hờ hững sao sao
đó…”

Chu
Dao Phi: “Hờ hững thì kệ, còn hơn bà ấy ép hai người ly hôn chứ?”

Ly
hôn? Đầu óc Đỗ Lôi Ty nổ bùng: “Cậu… cậu nói mẹ chồng tớ sẽ ép bọn tớ ly hôn?”

“Cậu
có nghe rõ tớ nói không đấy? Ai bảo ép hai cậu ly hôn? Cậu tưởng đang đóng
phim, mẹ chồng dọa con trai không ly hôn sẽ từ bỏ hay sao? Làm ơn đi, bây giờ
là thế kỷ 21 rồi… bla bla bla…” Những câu sau đó, Đỗ Lôi Ty không nghe vào nổi,
trong đầu cô chỉ có hai chữ - ly hôn!

Tiêu
rồi, chắc không nghiêm trọng thế chứ?

Đỗ
Lôi Ty yếu ớt hỏi: “Mẹ anh không thích em phải không?”

Liêm
Tuấn lặng lẽ nhìn cô, không đáp.

Bộ dạng
sếp tổng như vậy, xem ra là ngầm thừa nhận rồi. Tâm trạng cô hẫng hụt, run rẩy
hỏi: “Vậy chắc mẹ muốn chúng ta… ly hôn?”

Liêm
Tuấn tiếp tục im lặng.

Lại
ngầm thừa nhận! T^T

“Chắc
mẹ không nói là… nếu không ly hôn sẽ không nhận anh là con chứ?” Nhìn sếp tổng ở
khoảng cách gần như vậy, cô lại không đỏ mặt và tim cũng chẳng đập nhanh, cô chỉ
nghĩ sau này không được nhìn gương mặt ấy nữa, mũi cay cay, lại có cảm giác như
muốn khóc.

“Thực
ra cũng không phải là không có cách.” Liêm Tuấn bỗng mở miệng.

Hả?
Có cơ hội thay đổi! Đỗ Lôi Ty sáng mắt, nhìn sếp tổng đầy mong chờ.

“Đó
chính là…” Anh khựng lại, nhìn chăm chú vào mắt cô, chậm rãi thốt ra, “Đỗ Đỗ,
chúng ta bỏ trốn đi?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3