Xuân khứ, Nhất chi mai - chương 25

Hoàng
huynh lập trận trên sông Nhị Hà đoạn qua huyện Lý Nhân vào
ngày mùng mười tháng ba phản công quân Thát nhưng không thành, thêm vụ việc
Trần Kiện làm mặt trận Thanh- Nghệ tan vỡ. Tình hình đó khiến đại quân ở Thiên
Trường và Trường Yên lâm vào thế bị ép từ hai mặt Bắc Nam. Anh họ đang đóng quân tại Vạn
Kiếp vội bỏ về đem thuyền cứu vua . Quân Trần đã phải rút về vùng ven biển
Quảng Ninh, Hải Phòng. Toa Đô rời Thanh Hóa tiến lên đóng ở Trường Yên, tiếp
tục cùng đạo quân của Thoát Hoan truy kích hai Vua. Nhờ tin tình báo chính xác,
quân Trần không những thoát khỏi thế gọng kìm, còn thuận lợi vượt biển ra Thanh
Hóa, lặn không sủi tăm, hoàn toàn biến mất trước mắt Thát Đát.

Sang
tháng tư, Nguyên - Mông càng lúc càng sa lầy vào
vũng bùn xâm lược Đại Việt. Lương thực thiếu hụt, tiếp tế chưa tới, quân Thát
thường phải vượt sông Nhị Hà, vượt nửa ngày đường để cướp bóc các vùng lân cận
nhưng kế tiêu thổ chi điền của anh họ quả nhiên đã làm chúng khốn đốn. Các toán
binh điều đi hầu hết tay không trở về, chưa kể nếu xui xẻo còn bị quân Trần tập
kích đánh lẻ. Toa Đô và Ô Mã Nhi dẫn quân về Thanh Hóa truy đuổi, càng truy
càng mất hút. Chuyện này chắc nhờ công của Lục ca, không sai khi nói huynh ấy
là con hổ của rừng núi Phương Nam.
(*)

 

Nắng
mới vàng nhạt, mang theo mùi hương rất riêng. Những tháng ngày lạnh giá lùi vào
dĩ vãng. Trải qua mùa đông ấp ủ, chồi non đã nẩy mầm tươi, non mơn mởn hơn bao
giờ hết. Nâu mổ đậu trên tay tôi, nó vừa thay lông, bộ cánh mới sáng màu hơn.
Tôi vuốt nhè nhẹ những sợi lông vũ mềm mại, trong đầu lởn vởn câu chuyện Hạ tỷ
kể.

Tối
qua, như thường lệ, tôi tới lãnh cung. Đông không có mặt, (dạo này chàng thường
xuyên vắng mặt), chỉ gặp Hạ tỷ đang ngồi đút cháo cho một cô gái nằm ở trên
giường. Tôi ngạc nhiên, nếu có quân kĩ bị ốm, Hạ tỷ sẽ báo trước để chuyển địa
điểm chứ ? Nghe tiếng cửa mở, Hạ tỷ quay lại, thấy tôi liền vẫy lại gần, bảo
tôi xúc nốt còn nàng đi rót thuốc. Tôi ngồi xuống ghế, nhìn cô gái. Nàng ấy rất
đẹp. Không rực rỡ chói mắt như Mị cơ, không nhu mì yếu ớt như tiểu Bạch, nàng đẹp
thanh khiết, mang theo hương vị đồng quê. Vẻ đẹp của nàng thấm vào lòng người
tựa dòng nước trong lành. Nhưng đôi mắt đó, đó không phải là đôi
mắt của một cô gái nên có, quá tăm tối. Không lo lắng sợ hãi, không đau thương
khát vọng, không niềm vui và... không cả sự sống. Một đôi mắt chết.

Hạ
tỷ bưng bát thuốc vào, mùi thuốc là lạ, tôi nhíu mày, mùi hoa anh túc, hơn nữa,
lượng không nhỏ.Hạ tỷ gật đầu thở dài. Cô gái uống bát thuốc liền ngủ, tiếng
thở dịu dần. Hạ tỷ ém chăn buông màn cẩn thận rồi bê đèn ra hiệu cho tôi sang
phòng bên cạnh.  

 

 (*) Chiêu Văn
Vương Trần Nhật Duật có vợ Trinh
Túc phu nhân và một số vợ lẽ, nàng hầu, đều là người Thanh Hóa.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3