Ác qủy bên em - Full - Chương 22 - 23

CHAP 22: Đám Cưới.

Đám cưới lần này quả
thật còn to hơn tưởng tượng của Vy Vy gấp trăm lần. Cả My My, Avi và ba mẹ của
Vy Vy cũng đến. My My vừa nhìn thấy Vy Vy đã bật khóc ôm chầm lấy cô, bảo rằng
cô bé rất nhớ cô, rất lo cho cô. Vy Vy nhìn thấy bạn khóc, trong lòng rất cảm
động. Trên đời này, có được tình bạn như thế, chắc chắn Vy Vy đã phải tu mấy
kiếp rồi. Avi dường như chăm sóc My My rất tốt. My My nói rằng Avi gần đây có
kinh doanh. Sự nghiệp lên như diều gặp gió. Chắc chắn không lâu nữa sẽ lập thêm
nhiều công ty, hợp nhất thành tập đoàn lớn mạnh. Ba mẹ Vy Vy cũng rất khỏe.
Nhìn thấy Vy Vy vẫn khỏe mạnh, mắt họ dường như có chút rưng rưng. Quỷ Vương
dường như vẫn xem trọng tình bạn năm nào, chỉ sai người chăm sóc khách mời của
Vy Vy thật tốt, đến gặp thông gia một lần, nhưng cũng nhanh chóng rời đi. Vy Vy
thắc mắc hỏi ba cô, nhưng ba Vy Vy cũng lắc đầu, không nói gì, bảo cô đừng lo.

Đám cưới là của Vy vy và
Ken, thế nhưng mọi người nhất định không để 2 người động tay động chận gì. Việc
duy nhất chỉ có trang trí phòng tân hôn. Nhưng khốn nỗi phòng này do Ken tự
mình thiết kế, căn phòng này cậu đã sống bao nhiêu năm, Vy Vy cũng không nỡ
thay đổi.

Cuối cùng ngày cưới cũng
đến. Cư dân địa ngục được thông báo tiệc cưới sẽ kéo dài 7 ngày liền. Ánh sáng
ma sẽ được thắp sáng cả 7 ngày để chào mừng sự kiện này. Vy Vy mới nghe tới số
7 thôi đã kinh hồn bạt vía. 7 ngày. Sống sót được qua lễ cưới này Vy Vy quả
thật không có niềm tin. Cũng may Ken biết được lo lắng của Vy Vy, đã thì thầm
với cô rằng thực ra 7 ngày là để cư dân ở đây ăn mừng thể hiện niềm vui khi
thái tử của họ kết hôn thôi. Cô và anh chỉ có nghĩa vụ tiếp đại thần bên cạnh
Quỷ Vương trong một ngày.

My My ở trong phòng,
trang điểm cho Vy Vy. Khuôn mặt cô bé không khỏi ánh lên nét vui sướng. Vy Vy
quả nhiên đã lớn rồi. Cô không còn là cô bé con suốt ngày chắn trước mặt My My,
bảo vệ cô nữa. Vy Vy của cô bây giờ đã trở thành một thiếu nữ thật xinh đẹp
rồi.

-"Vy Vy. Tớ rất
vui."

Vy Vy không nói gì, chỉ
cười đáp lại My My. Quả thật lúc này, Vy Vy không thể dùng lời lẽ nào diễn tả
niềm hạnh phúc của mình. Hôm nay chính thức là ngày cô trở thành vợ Ken. Ken
mấy hôm nay đã không dấu nổi vui sướng, thậm chí cả ngày còn cố ý đi qua phòng,
ghé vào với Vy Vy mấy phút rồi nuối tiếc đi tiếp tục công cuộc mua chuộc của
mình.

-"My My. Cậu với
Avi dạo này thế nào?" Vy Vy bình thản hỏi. Nhắc đến chuyện của mình, My My
không dấu nổi phấn khích, khoe loạn xạ. Cô bé nói định chờ Vy Vy về rồi sẽ làm
đám cưới. Gọi là song hỉ. Vy Vy bật cười khan một tiếng. Về? Quả thật cô chưa
xác định đến ngày đó nữa. My My vẫn không nhận ra chút lạ lẫm trong giọng cười
của Vy Vy, vui vẻ ngâm nga hát.

-"Vy Vy. Cậu chắc
chắn đang hạnh phúc lắm. Ngay cả tớ cũng hạnh phúc thay cho cậu."

-"Tất nhiên
rồi."

My My giật nảy người,
còn Vy Vy thì gai cả sống lưng, tóc gáy dựng đứng cả lên. Ely vòng tay ôm lấy
Vy Vy tử bên sau, le lưỡi true My My đang hoảng hồn. Không hoảng không được. Nữ
nhân Ely quả thật rất xinh đẹp. Thế nhưng chiếc Kéo to kềnh cô đeo sau lưng lại
chẳng đẹp chút nào. Nó góc cạnh, sắc nhọn. My My lắp bắp

-"Cô… Cô là ai
thế?"

-"Là tình nhân của
Vy Vy."

-"Ely."

Vy Vy nghiêm giọng, còn
Ely cười ngả ngớn.

-"Ai da da. Vy Vy
của tôi thật sự là sắp lấy chông rồi. Hai con người tôi yêu sắp lấy nhau mất
rồi."

-"Hai… hai người
sao? Yêu nữa sao?"

My My mếu máo, lắp bắp.
Cái người đang cười gian xảo trước mắt cô thật đáng sợ làm sao. Thật khiến
người ta gai người.

-"Nữ thần báo tử
vốn dĩ rất biết thưởng thức cái đẹp mà."

Vy Vy lắc lắc đầu, chiếc
khăn voan đen lượn lượn.

-"Ely. Đừng có đùa
nữa."

Ely lúc này mới chịu thả
Vy Vy ra, cười với My My. Vy Vy rất thú vị. Bạn của Vy Vy cũng rất thú vị. My
My bấy giờ mới hiểu nãy giờ cô chỉ bị trêu đùa thôi. Thế nhưng cũng đã sợ chết
khiếp rồi. Nữ Quỷ kia thật là độc ác quá a.

Ngày cưới quả thật vất
vả. Vy Vy dù chỉ phải tiếp những đại thần, thế nhưng số đại thần này quả thật
không ít. Điều này làm Vy Vy toát cả mồ hôi. Bên cạnh Quỷ Vương quả thật không
ít những nhân tài. Chẳng trách ông ta dương dương tự đắc, cho rằng con trai ông
ta không thể hạ gục ông ta.

Thả phịch người xuống
giường, Vy Vy gần như kiệt sức hoàn toàn. Tay chân mỏi rã rời. Lấy chônng sướng
đâu chẳng thấy chưa gì đã thấy mệt. Bộ váy cưới màu đen hở vai còn chưa cởi bỏ.
Vy Vy lúc này quả thật không còn chút sức lực nào nữa. Cô nhắm nghiền mắt lại,
thả lỏng người.

Lúc Ken bước vào phòng
thì Vy Vy đã ngủ say. Đồ cưới của Ken khá cầu kì nhưng chỉ độc một màu đen. Váy
cưới của Vy Vy tuy cũng độc một màu đen, thế nhưng lại đính rất nhiều kim cương
lấp lánh. Ken thì cứ phải gọi là đen một màu. Vừa bước vào phòng, Ken đã đưa
tay mở một cúc trên cùng cho thoáng. Quả thật đám cưới không đơn giản chút nào.
Được huấn luyện như cậu mà còn bơ phờ nữa, chẳng trách Vy Vy vừa vào phòng một
chút đã ngủ ngay được như thế.

Nhìn Vy Vy, Ken bất giác
mỉm cười. Mệt mỏi dần tan hết. Vy Vy bây giờ đã chính thức là vợ cậu, là Thái
Tử phi của địa phủ. Ken cảm thấy trong người cứ lâng lâng như dùng chất kích
thích vậy. Vy Vy của cậu. Vợ của cậu.

Vy Vy đang ngủ thì thấy
người trở nên nhẹ bẫng. Gắng gượng mở mắt ra, cô đã nhìn thấy Ken đang giúp
mình thay y phục. Vy Vy mỉm cười với Ken, ánh mắt còn có chút mơ màng, đưa tay
quàng lấy cổ cậu. Ken để mặc cho Vy Vy ôm, nhẫn nại giúp Vy Vy mặc đồ ngủ. Sau
đó chiếc váy cưới tiện tay được vứt sang một bên, Ken nằm xuống cạnh Vy Vy, thì
thầm.

-"Mệt không?"

Vy Vy không nói gì mà
chỉ cười. Nụ cười mơ màng của cô như in hằn vào tâm trí Ken. Dù chỉ có ánh đèn
lờ mờ của phòng ngủ, Ken cũng cảm nhận được cái chấn động khe khẽ của tim. Vy
Vy rúc vào ngực Ken, mắt lại nhắm xuống. Lúc này cô thật sự cảm thấy rất mệt
rồi. Chỉ muốn ngủ. Ken cũng biết vợ mệt, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hôn lên
trán cô, chúc ngủ ngon rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

CHAP 23: Nhân tình.

Mấy ngày sau đó, Vy Vy
bắt đầu làm quen với những công việc như tiếp đón những người khách cùng Ken.
Mặc dù có đôi chút mệt mỏi, thế nhưng ở cạnh Ken lúc nào cũng thật thoải mái.
Cậu chỉ cần nhìn thấy sắc mặt Vy Vy cũng có thể đoán là cô đang mệt hay đang
chán. Những lúc như thế, Ken thường cô gắng kết thúc thật nhanh để Vy Vy có thể
nghỉ ngơi.Vy Vy xuống địa phủ, một phần là vì yêu Ken, một phần cũng là vì muốn
giúp Ken, giúp cả loài người. Thế nhưng dù muốn giúp, Vy Vy tuyệt đối không
nghĩ được rằng cô lại phải làm cái chuyện cầm ly rượu trên tay, miệng cười
không ngớt, đi theo Ken khắp nơi thế này. Ken do lần trước Ely tới tìm Vy Vy,
đã tuyệt đối không để Vy Vy ở nhà một mình nữa. Vậy nên Vy Vy cứ phải gọi là bị
ai kia lôi đi khắp nơi. Tối đến còn phải phục vụ ai kia tận tình.

Cứ như thế suốt nửa
tháng, Ken cuối cùng cũng chuẩn bị được tạm ổn. Kun suốt ngày chẳng thấy mặt
đâu. Nghe Ken nói cậu ta cũng có nhiệm vụ riêng. Ken dạo này bắt đầu chăm chỉ
học để nâng cao sức mạnh. Chỉ còn chờ thời cơ là có thể tiến hành. Thế nhưng có
một chuyện, Vy Vy không thể ngờ được.

Chiều hôm đó, Vy Vy vừa
nghe tiếng bước chân Ken đã vội chạy ra mở cửa phòng đón cậu. Dạo này Ken có vẻ
mệt mỏi. Chắc chắn là học rất vất vả. Thế nhưng vừa nhìn thấy Ken, chưa kịp
cười, Vy Vy đã nhìn thấy tay Ken đang bị ôm lấy chặt cứng,

Vy Vy trợn tròn mắt. Cô
bé kia là ai thế? Nhìn có vẻ giống an hem. Chẳng lẽ là em gái Ken? Vy Vy trượt
ánh nhìn lên mặt Ken. Ken đang rất rất khó chịu, vùng vằng cố thoát khỏi cánh
tay cô bé kia, vừa nhìn thấy Vy Vy đã mếu máo.

-"Vy Vy, Giúp
anh."

Giúp? Vy Vy há hốc
miệng. Giúp gì chứ? Chẳng lẽ không phải em gái sao? Cô bé kia đang tươi cười,
nhìn thấy Vy Vy, ánh mắt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Vy Vy lạnh cả gáy. Lần
này xuống địa phủ quả không phí. Ken của cô đúng là rất đào hoa. Hết Ely, bây
giờ lại đến cô bé này sao?

-"Ngọc Điệp. Cô
buông ra cho tôi. Nếu không tôi sẽ không nể nả gì đâu đấy."

-"Buông ra? Anh sao
lại nỡ nói em như thế? Làm em tổn thương đấy. Người ta về đáng ra anh nên mừng
chứ?"

-"Mừng mừng cái khỉ
mốc. Cô giữ tự trọng giùm đi. Tôi là người đã có vợ."

-"Có vợ sao?"
Ánh mắt con bé kia lập tức rưng rưng. Vy Vy thiếu nước ngồi thu lu một góc vẽ
vòng tròn. Nhìn thôi cũng biết là cô ta chẳng ngạc nhiên gì ráo. Cái đôi mắt
kia chỉ là diễn kịch mà thôi. Vừa nghĩ tới đó, Vy Vy đã thấy con bé kia ôm Ken
chặt cứng, thẽ thọt. "Người ta chỉ mới đi vắng có mấy tháng thôi àm ở đây
đã có nữ nhân thay thế rồi sao?"

Ken nhăn mặt khó chịu.
Ánh mắt cậu nhìn Vy Vy van nài cô đừng có tin con nhóc này nói nhảm. Thế nhưng
ánh mắt cô không nhìn cậu, ánh mắt u ám đó dán thẳng vào cái vị trí tiếp xúc
giữa Ken và con bé kia, mắt tóe lửa. Thảm rồi. Ken mềm hết cả người, mồ hôi ***
ra như tắm. Lần này cậu nhất định chết không toàn thây. Vy Vy thật sự tức giận
rồi. Thế nhưng Vy Vy không nói gì, chỉ quay đi, bước từng bước gấp rút. Ken
hoảng hốt đuổi theo, mặc cho con nhóc kia cố dùng sức kéo cậu lại. Ken trong
lòng rối bời. Tất cả là tại con bé này. Nếu Vy Vy giận cậu, cậu nhất định sẽ
không tha cho nó. Vy Vy mặc Ken gào tên mình, thẳng bước. Phòng cô ở tầng trệt
nên cũng không mất mấy thời gian để cô ra được đến cánh đồng heo hút sau lâu
đài. Ken hụt hơi đuổi theo Vy Vy, còn phải vác theo cục keo õng ẹo này. Quả
thật bực mình không chịu nổi.

Vy Vy ra tới giữa cánh
đồng thì dừng bước. Ken vẫn không ngớt vừa gọi tên Vy Vy, vừa mắng con bé kia
không thương tiếc. Con bé kia cũng chẳng vừa, nước mắt lưng tròng một mực nói
Ken là nhân tình của cô ta cơ mà. Nhân tình… Nhân tình… Cái này quá đáng lắm
mà. Vy Vy lừ mắt quay lại, nhìn thẳng vào 2 con người đang chí chóe kia, khiến
cả hai im bặt. Ken lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt này của Vy Vy. Hơn nữa lại
còn bị chiếu thẳng vào mặt. Lần này thảm thật rồi. Ken trong lòng khóc ròng. Vy
Vy liệu có nể tình vợ chồng tha cho cậu toàn thây không, cái này có vẻ còn rất
mịt mờ.

-"Cô… Cô nhìn cái
gì?" Ngọc Điệp dù có chút run sợ nhưng vẫn mạnh miệng hống hách với Vy Vy.
"Bộ chưa nhìn thấy nhân tình giận dỗi nhau bao giờ àk?"

Nhân tình? Lại là hai
chữ đó. Vy Vy cười khan một tiếng. Còn Ken thì mặt mày xanh lét. Bây giờ thì
cái hi vọng chết toàn thây của cậu cũng bị cắt hoàn toàn mất rồi. Ngọc Điệp
chết tiệt. Vy Vy chẳng nói chẳng rằng, lôi Roi Vương Ma ra, lạnh lùng bước tới
gần 2 con người kia.

Ngọc Điệp nuốt một ngụm
nước miếng, tâm trí bắt đầu hoảng sợ. Cô gái kia sát khí cao ngất, dường như
không đơn giản chút nào. Khuôn mặt ẩn hiện tối sáng kia như có tia lửa. Ngọc
Điệp có chút hơi run. Nhưng cô không sợ. Phải. Cô tuyệt đối không sợ. Cô là ai
chứ? Vũ Trần Ngọc Điệp này là ai cơ chứ? Cha cô chẳng phải là cánh tay phải đắc
lực của Quỷ Vương đó sao? Chỉ cần là cha cô lên tiếng, có ai là không sợ. Thái
tử Phi thì sao chứ? Chỉ cần cha cô rỉ tai Quỷ Vương mấy câu không hay, cô ta bị
phế lúc nào chắc cũng chẳng ai hay. Nghĩ đến đó, Ngọc Điệp có phần bớt run. Cô
ngang nhiên ôm chặt cánh tay Ken hơn, thậm chí còn có vẻ nép vào lòng cậu nữa.
Ken lúc này chẳng khác gì một khúc gỗ đang bị dọa cho chết khiếp. Chuyện này
với cô chỉ có lợi. Càng dễ cho cô lợi dụng.

Vy Vy từ từ tiến lại gần
hơn. Ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm hơn. Ngọc Điệp càng lúc càng đắc ý.

-"Sao? Cô ghen tị
sao? Nói cho cô biết. Cô…"

Câu nói của Ngọc Điệp
chưa kịp thoát khỏi cổ, ngay lập tức đã bị Vy Vy tát bay. Ánh mắt Vy Vy nhìn cô
lạnh lẽo. Tia lửa cũng chẳng thèm lóe lên nữa. Ngọc Điệp bàng hoàng. Cô bị tát.
Cô bị Vy Vy tát. Lần đấu tiên trong đời cô ăn một cái tát. Lại còn nảy lửa thế
này. Má phải của cô nóng bừng lên. Cánh tay của cô buông tay Ken, ôm lấy mặt.
Ken cũng kinh hãi nhìn cô, sau đó nhìn Vy Vy. Vy Vy không thèm nhìn cậu. Vy
V-"Cô…" Ngọc Điệp uất tới nghẹn giọng. Đường đường là con gái lá ngọc
cành vàng của cánh tay phải bên cạnh Quỷ Vương. Xưa nay chỉ có cô đánh người.
Tuyệt đối chưa bao giờ có chuyện người đánh cô. Ngọc Điệp mang ánh mắt đầy phẫn
uất, chiếu thẳng vào Vy Vy. Thế nhưng Vy Vy chỉ thản nhiên phủi tay, xem như
chỉ vừa phủi đi cái gì bẩn thỉu lắm.

-"Sao? Ức lắm phải
không đại tiểu thư? Không ngờ tôi dám tát cô đúng không?"

-"Cô… Sao cô
dám…"

Ngọc Điệp mặt tím ngắt,
lắp bắp không ra lời. Quả thật làm Vy Vy có chút thương xót. Khuôn mặt đẹp vậy,
bây giờ đỏ bừng lên rồi, còn tím nữa. Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc.

(Rin lala: Cái này gọi
là mèo khóc chuột a. Vy tỉ đánh người ta mà. KK)

Ngọc Điệp nhìn thấy Vy
Vy có phần đắc ý, cơn giận lên tới đỉnh điểm mất rồi. Cô giận tới run cả người.
Liền rời Ken, đưa tay lên, trả đũa Vy Vy.

Vy Vy khinh khỉnh cười.
Với hạng con gái như thế này, cô chẳng lạ lẫm gì. Đường đường là đại mĩ nhân,
nam nhân theo đuổi cô cũng không ít. Vậy nên mấy nữ nhân tới tìm cô đánh ghen
cũng không ít. Lúc này Vy Vy mới thấy, bị đánh ghen cũng có cái lợi a. Bây giờ
có thể dùng mấy chiêu mà bọn con gái kia áp dụng lên cô, đem áp dụng lên người
khác. Mặc dù là trước đây mấy chiêu đó dùng với cô hoàn toàn thất bại.

"Bốp"

Cánh tay Ngọc Điệp vừa
lao vút xuống, đã bị bàn tay Vy Vy nắm chặt. Còn bị Vy Vy dùng tay kia tát thêm
cái nữa vào mặt. Dám ôm nam nhân của cô. Ngọc Điệp quả là gan cùng mình. Còn
muốn tát lại cô. Đúng là không biết lượng sức.

-"Vy Vy."

Ken yếu ớt gọi Vy Vy. Dù
cậu không ưa gì con nhóc hống hách lắm chuyện xưa nay cứ lẵng nhẵng theo cậu
này, nhưng mà như vậy có phải hơi quá tay không? Vy Vy nổi cơn ghen quả thật
đáng sợ tới mức làm người ta không dám sợ. Vy Vy liếc Ken một cái sắc lạnh,
buông ra một câu

-"Anh im lặng cho
em"

Ngọc Điệp đến lúc này
quả thật không chịu đựng nổi nữa. Lôi ra vũ khí của mình. Thanh kiếm mảnh mai
sắc bén lao vút tới chỗ Vy Vy, ánh mắt Ngọc Điệp đầy thù hận. Vy Vy nhếch môi.
Dựa vào cô ta mà muốn đả thương Vy Vy, quả là châu chấu đá xe a. Mặc dù chỉ
xuống địa phủ mấy tháng, thế nhưng những gì Vy Vy học được là không thể xem
thường. Vy Vy vốn dĩ rất thông minh. Không cần thầy dạy, chỉ cần đọc sách là có
thể áp dụng chiêu thức dễ dàng. Từ sau khi Ely thách đấu với cô, cô càng miệt
mài học. Những lúc cùng Ken đi tiếp khách thì không học được. NÊn Vy Vy chỉ
tranh thủ những lúc Ken ngủ say, lôi ra đọc một chút. Về sau thời gian tiếp
khách của Ken ngày càng nhiều, Vy Vy thuyết phục Ken để cô ở nhà, dành thời
gian học thêm chút đỉnh, như thế có thể không lo bị tấn công nữa.

Vy Vy quất chiếc roi một
cách điệu nghệ. Chiếc roi quấn lấy thanh kiếm, liếm láp vào tay Ngọc Điệp, buộc
cô ta phải buông thanh kiếm, ôm tay đau đớn. Thanh kiếm lao vút lên trên rồi
lao xuống, cắm phập vào mặt đất. Mất đi vũ khí, Ngọc Điệp hoảng loạn thật sự.
Cô bấn loạn, bò tới chỗ Ken, ôm chặt lấy chân Ken, nước mắt lưng tròng.

-"Anh… Anh Ken. Anh
cứu em đi. Cô ta… Cô ta dám đánh em… Anh đừng quên cha em là ai. Anh nhìn thấy
em chết mà không cứu. Cha em nhất định không tha cho anh."

Ken lạnh lùng nhìn Ngọc
Điệp. Sớm biết cô ta là loại tiểu nhân, chỉ không ngờ tiểu nhân tới mức này. Cả
nhà cô ta, Ken chẳng ưa chút nào.Suốt ngày chỉ biết nịnh nọt Quỷ Vương, không
thích ai liền dùng uy danh Quỷ Vương ra chém giết. Vợ chồng nhà Lão Nhị đó như
thế, sinh ra con gái cũng chẳng khác gì. Ngọc Điệp từ nhỏ vồn rất hống hách.
Đối với Ken và Quỷ Vương rất mực ngọt ngào, õng ẹo. Thế nhưng một cô nhóc lúc
đó chỉ mới 7 tuổi đã biết dùng uy cha mình, chèn ép người ta, còn không ít lần
ra lệnh chém những tiểu quỷ nào dám không nghe lời cô ta không thương tiếc.

-"Đứng lên."

Vy Vy lạnh lùng ra lệnh.
Trước đây Kun có mấy lần nhắc qua cái tên Ngọc Điệp. Chuyện xấu cô ta làm nhiều
tới mức hơn cả những lần cô ta ăn cơm. Ely tuy cũng rất độc ác, Thế nhưng những
nạn nhân của nữ thần báo tử phần lớn là kẻ xấu. Những người tốt bị Ely giết hại
rất ít. Cũng không phải chịu đau đớn gì. Vy Vy biết rõ Ely. Lâu nay cô ấy có vẻ
thích cô, thường xuyên tới tìm cô. Những người Ely bị Quỷ Vương ép giết đi, Ely
không thể trái lời, chỉ có thể giúp họ chết không chút đau đớn. Về phần này Vy
Vy có thể hiểu. Thế nhưng Ngọc Điệp, cô ta chỉ biết làm chuyện xấu. Những
chuyện cô ta làm, theo cô ta thường ngâm nga, chỉ là do thích như thế.

-"Cô.. . Cô đừng
lại đây. Nếu không tôi…"

-"Tôi làm sao? Sai
người lôi ra chém như những người khác chứ gì? Nói cho cô biết. Vy Vy tôi đây
không hề dễ bắt nạt như cô nghĩ đâu."

-"Cô… Vy vy tỉ tỉ.
Em sai rồi… Chị tha cho em đi… Em xin chị. Em van chị đấy."

Ngọc Điệp thái độ lập
tức thay đổi, sợ hãi cầu xin. Cô ít ra cũng có thể nhận biết, nếu còn dùng
giọng bề trên, chắc chắn sẽ bị Vy Vy giết không tha. Chi bằng cứ giữ lại cái
mạng này.

-"Van xin cơ
àk?" Vy Vy hừ mũi, khinh bỉ. "Trước đây nghe nói cô rất hống hách cơ
mà. Chỉ có người ta đi van xin cô tha chết. Cuối cùng cũng có ngày cô van xin
người khác tha cho mình sao?"

-"Tôi… Tôi xin lỗi…
tôi sai rồi. Sau này tôi không dám làm càn nữa. Tha cho tôi đi mà."

-"Vy Vy. Tha cho cô
ta đi."

Ken lúc này mới thở dài,
lên tiếng. Dù sao cô ta cũng là con gái Lão Nhị, Nếu làm quá nhất định lão ta
sẽ không để yên. Dù rằng cậu cũng rất muốn giúp cư dân địa phủ nhân dịp này báo
thù, thế nhưng thù này chưa tới lúc trả.

Vy Vy nhìn chằm chàm vào
Ngọc Điệp. Dù là nữ nhân cũng nhất định phải kiên cường. Cô ta dựa vào cái gì
làm xấu mặt nữ nhân chứ? Hạ mình van xin, quả khiến người ta hận muốn giết. Thế
nhưng Vy Vy biết, giết cô ta, nhất định sẽ là mạo hiểm gây chiến với Lão Nhị,
cũng đồng nghĩa đánh động Quỷ Vương. Ken còn chưa chuẩn bị xong hết. Đánh lúc
này quả không khôn ngoan. Nghĩ tới đó, Vy Vy nhăn mặt ,cất Roi Vương Ma đi.
Thôi thì, tha cho cô ta lần này. Sau này nhất định sẽ để tự tay những người bị
cô ta bắt nạt trả thù cô ta.

* * *

y đánh người. Vy Vy…
chẳng lẽ… đang đánh ghen sao?

-"Cô…" Ngọc
Điệp uất tới nghẹn giọng. Đường đường là con gái lá ngọc cành vàng của cánh tay
phải bên cạnh Quỷ Vương. Xưa nay chỉ có cô đánh người. Tuyệt đối chưa bao giờ
có chuyện người đánh cô. Ngọc Điệp mang ánh mắt đầy phẫn uất, chiếu thẳng vào
Vy Vy. Thế nhưng Vy Vy chỉ thản nhiên phủi tay, xem như chỉ vừa phủi đi cái gì
bẩn thỉu lắm.

-"Sao? Ức lắm phải
không đại tiểu thư? Không ngờ tôi dám tát cô đúng không?"

-"Cô… Sao cô
dám…"

Ngọc Điệp mặt tím ngắt,
lắp bắp không ra lời. Quả thật làm Vy Vy có chút thương xót. Khuôn mặt đẹp vậy,
bây giờ đỏ bừng lên rồi, còn tím nữa. Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc.

(Rin lala: Cái này gọi
là mèo khóc chuột a. Vy tỉ đánh người ta mà. KK)

Ngọc Điệp nhìn thấy Vy
Vy có phần đắc ý, cơn giận lên tới đỉnh điểm mất rồi. Cô giận tới run cả người.
Liền rời Ken, đưa tay lên, trả đũa Vy Vy.

Vy Vy khinh khỉnh cười.
Với hạng con gái như thế này, cô chẳng lạ lẫm gì. Đường đường là đại mĩ nhân,
nam nhân theo đuổi cô cũng không ít. Vậy nên mấy nữ nhân tới tìm cô đánh ghen
cũng không ít. Lúc này Vy Vy mới thấy, bị đánh ghen cũng có cái lợi a. Bây giờ
có thể dùng mấy chiêu mà bọn con gái kia áp dụng lên cô, đem áp dụng lên người
khác. Mặc dù là trước đây mấy chiêu đó dùng với cô hoàn toàn thất bại.

"Bốp"

Cánh tay Ngọc Điệp vừa
lao vút xuống, đã bị bàn tay Vy Vy nắm chặt. Còn bị Vy Vy dùng tay kia tát thêm
cái nữa vào mặt. Dám ôm nam nhân của cô. Ngọc Điệp quả là gan cùng mình. Còn
muốn tát lại cô. Đúng là không biết lượng sức.

-"Vy Vy."

Ken yếu ớt gọi Vy Vy. Dù
cậu không ưa gì con nhóc hống hách lắm chuyện xưa nay cứ lẵng nhẵng theo cậu
này, nhưng mà như vậy có phải hơi quá tay không? Vy Vy nổi cơn ghen quả thật
đáng sợ tới mức làm người ta không dám sợ. Vy Vy liếc Ken một cái sắc lạnh,
buông ra một câu

-"Anh im lặng cho
em"

Ngọc Điệp đến lúc này
quả thật không chịu đựng nổi nữa. Lôi ra vũ khí của mình. Thanh kiếm mảnh mai
sắc bén lao vút tới chỗ Vy Vy, ánh mắt Ngọc Điệp đầy thù hận. Vy Vy nhếch môi.
Dựa vào cô ta mà muốn đả thương Vy Vy, quả là châu chấu đá xe a. Mặc dù chỉ
xuống địa phủ mấy tháng, thế nhưng những gì Vy Vy học được là không thể xem
thường. Vy Vy vốn dĩ rất thông minh. Không cần thầy dạy, chỉ cần đọc sách là có
thể áp dụng chiêu thức dễ dàng. Từ sau khi Ely thách đấu với cô, cô càng miệt
mài học. Những lúc cùng Ken đi tiếp khách thì không học được. NÊn Vy Vy chỉ
tranh thủ những lúc Ken ngủ say, lôi ra đọc một chút. Về sau thời gian tiếp
khách của Ken ngày càng nhiều, Vy Vy thuyết phục Ken để cô ở nhà, dành thời
gian học thêm chút đỉnh, như thế có thể không lo bị tấn công nữa.

Vy Vy quất chiếc roi một
cách điệu nghệ. Chiếc roi quấn lấy thanh kiếm, liếm láp vào tay Ngọc Điệp, buộc
cô ta phải buông thanh kiếm, ôm tay đau đớn. Thanh kiếm lao vút lên trên rồi
lao xuống, cắm phập vào mặt đất. Mất đi vũ khí, Ngọc Điệp hoảng loạn thật sự.
Cô bấn loạn, bò tới chỗ Ken, ôm chặt lấy chân Ken, nước mắt lưng tròng.

-"Anh… Anh Ken. Anh
cứu em đi. Cô ta… Cô ta dám đánh em… Anh đừng quên cha em là ai. Anh nhìn thấy
em chết mà không cứu. Cha em nhất định không tha cho anh."

Ken lạnh lùng nhìn Ngọc
Điệp. Sớm biết cô ta là loại tiểu nhân, chỉ không ngờ tiểu nhân tới mức này. Cả
nhà cô ta, Ken chẳng ưa chút nào.Suốt ngày chỉ biết nịnh nọt Quỷ Vương, không
thích ai liền dùng uy danh Quỷ Vương ra chém giết. Vợ chồng nhà Lão Nhị đó như
thế, sinh ra con gái cũng chẳng khác gì. Ngọc Điệp từ nhỏ vồn rất hống hách.
Đối với Ken và Quỷ Vương rất mực ngọt ngào, õng ẹo. Thế nhưng một cô nhóc lúc
đó chỉ mới 7 tuổi đã biết dùng uy cha mình, chèn ép người ta, còn không ít lần
ra lệnh chém những tiểu quỷ nào dám không nghe lời cô ta không thương tiếc.

-"Đứng lên."

Vy Vy lạnh lùng ra lệnh.
Trước đây Kun có mấy lần nhắc qua cái tên Ngọc Điệp. Chuyện xấu cô ta làm nhiều
tới mức hơn cả những lần cô ta ăn cơm. Ely tuy cũng rất độc ác, Thế nhưng những
nạn nhân của nữ thần báo tử phần lớn là kẻ xấu. Những người tốt bị Ely giết hại
rất ít. Cũng không phải chịu đau đớn gì. Vy Vy biết rõ Ely. Lâu nay cô ấy có vẻ
thích cô, thường xuyên tới tìm cô. Những người Ely bị Quỷ Vương ép giết đi, Ely
không thể trái lời, chỉ có thể giúp họ chết không chút đau đớn. Về phần này Vy
Vy có thể hiểu. Thế nhưng Ngọc Điệp, cô ta chỉ biết làm chuyện xấu. Những
chuyện cô ta làm, theo cô ta thường ngâm nga, chỉ là do thích như thế.

-"Cô.. . Cô đừng
lại đây. Nếu không tôi…"

-"Tôi làm sao? Sai
người lôi ra chém như những người khác chứ gì? Nói cho cô biết. Vy Vy tôi đây
không hề dễ bắt nạt như cô nghĩ đâu."

-"Cô… Vy vy tỉ tỉ.
Em sai rồi… Chị tha cho em đi… Em xin chị. Em van chị đấy."

Ngọc Điệp thái độ lập
tức thay đổi, sợ hãi cầu xin. Cô ít ra cũng có thể nhận biết, nếu còn dùng
giọng bề trên, chắc chắn sẽ bị Vy Vy giết không tha. Chi bằng cứ giữ lại cái
mạng này.

-"Van xin cơ
àk?" Vy Vy hừ mũi, khinh bỉ. "Trước đây nghe nói cô rất hống hách cơ
mà. Chỉ có người ta đi van xin cô tha chết. Cuối cùng cũng có ngày cô van xin
người khác tha cho mình sao?"

-"Tôi… Tôi xin lỗi…
tôi sai rồi. Sau này tôi không dám làm càn nữa. Tha cho tôi đi mà."

-"Vy Vy. Tha cho cô
ta đi."

Ken lúc này mới thở dài,
lên tiếng. Dù sao cô ta cũng là con gái Lão Nhị, Nếu làm quá nhất định lão ta
sẽ không để yên. Dù rằng cậu cũng rất muốn giúp cư dân địa phủ nhân dịp này báo
thù, thế nhưng thù này chưa tới lúc trả.

Vy Vy nhìn chằm chàm vào
Ngọc Điệp. Dù là nữ nhân cũng nhất định phải kiên cường. Cô ta dựa vào cái gì
làm xấu mặt nữ nhân chứ? Hạ mình van xin, quả khiến người ta hận muốn giết. Thế
nhưng Vy Vy biết, giết cô ta, nhất định sẽ là mạo hiểm gây chiến với Lão Nhị,
cũng đồng nghĩa đánh động Quỷ Vương. Ken còn chưa chuẩn bị xong hết. Đánh lúc
này quả không khôn ngoan. Nghĩ tới đó, Vy Vy nhăn mặt ,cất Roi Vương Ma đi.
Thôi thì, tha cho cô ta lần này. Sau này nhất định sẽ để tự tay những người bị
cô ta bắt nạt trả thù cô ta.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3