Xuân khứ, Nhất chi mai - chương 23

 

 

Tôi đang ôm chăn ngủ vùi, tiểu Tố hớt hải chạy vào,
khóc khóc mếu mếu, cầu xin đi cứu tiểu Bạch. Hương vội chải đầu cho tôi, tiểu
Tố một bên sụt sùi kể lể. Sáng nay tiểu Bạch được sai mang điểm tâm cho Thoát
Hoan, không ngờ giữa đường bị Mị cơ chặn hỏi, không hiểu nàng lúng túng thế nào
mà đổ canh tổ yến lên áo Mị cơ, liền bị Mị cơ bẻ gãy một tay, hiện tại đang bị
phạt quỳ. Tôi mặc áo, ngẫm nghĩ, bọn chúng làm việc quả nhiên rất hiệu suất !

Đến đình nghỉ chân, thấy tiểu Bạch đang quỳ giữa sân,
quần áo bị hắt nước lạnh ướt đầm, người run rẩy như một chú chim nhỏ, hai má đỏ
rực vết tay, tay trái bất động, tôi thở dài, vất vả nàng rồi !

Mị cơ ngồi nhàn nhã uống trà, nàng đã thay áo, khí
lạnh làm mặt nàng ửng hồng vô cùng xinh đẹp.

- À, An cơ !

Tôi nhếch mép cười với nàng :

- Không hiểu nô tỳ này của ta đã làm gì khiến Mị cơ
tức giận như vậy ?

Nàng đạt chén trà xuống, khinh bỉ nhìn tiểu Bạch :

- Nghe nói An cơ được dưỡng dục trong chốn nhân gian,
hẳn lễ nghi trong cung không hay biết, nên mới có nô tỳ vô phép như vậy !

Tôi gật đầu, ngồi xuống, nhẩn nha nói :

- Theo An cơ được biết, nô tỳ này của An Tư hôm nay
được lệnh mang điểm tâm thỉnh Điện hạ, bị Mị cơ chặn lại hỏi vặn không cho đi,
nàng sợ dâng điểm tâm muộn khiến Điện hạ tức giận nên mới mạo phạm Mị cơ, Mị
cơ, thế này ai mới là người có lỗi ?

Mị cơ vò chiếc khăn trong tay, trừng mắt nhìn tôi, thì
nô tỳ bên cạnh nàng đã lên tiếng :

- An cơ nói vậy sai rồi, xin cho phép nô tỳ được nói.
Là tỷ tỷ lấy cớ dâng điểm tâm đi qua trước mặt Mị cơ không thỉnh an. Mị cơ đâu
phải người trên gây khó dễ cho kẻ dưới, nhưng thấy nàng như vậy mới gọi hỏi,
nàng lại cố tình vấp ngã đổ canh lên áo Mị cơ, còn lu loa Mị cơ gạt chân nàng.
Mị cơ vốn nóng tính, nên ra cơ sự này. An cơ có thể hỏi các nữ tỳ ở đây, các
nàng đều chứng kiến.

Tôi nhìn nàng, đó là một nữ tỳ thoạt trông rất bình
thường, nhưng lời nói sắc sảo, đôi mắt sâu không thấy đáy. Xem ra, bao lâu nay
Mị cơ sống được ắt hẳn nhờ vào tài cán của nàng. Hừ, những nữ tỳ ở đây có ai là
không phải của Mị cơ, các nàng còn chưa muốn chết. Tiểu Tố, ngươi ăn ở thế nào
mà để người ta lấy việc công trả thù riêng thế này ?

Nữ tỳ đó lại nói tiếp :

- Nô tỳ nghĩ, An cơ có lẽ đối xử với nàng quá khoan
dung nên nàng mới được nước lấn tới, ngang ngược như vậy. Trong cung có phép
tắc của trong cung, quy củ đặt ra để người thực hiện, chứ không phải chỉ là lời
nói suông.

Mị cơ vuốt tóc, vẻ mặt rất hài lòng, tiếp lời :

- Vậy nên, để nô tỳ này sang chỗ ta, ta sẽ dạy bảo
nàng.

Kẻ tung người hứng rất nhuần nhuyễn. Nếu tôi không
phối hợp đóng kịch, có lẽ thật có lỗi.

- Cũng không ổn lắm, Mị cơ cũng biết tiểu Bạch là do
Điện hạ ban cho ta.

- Ta nói với Điện hạ là được rồi.

Nàng nói thế thì hạ màn được rồi. Tôi gật đầu.

- Đúng là An Tư sống trong nhân gian đã lâu, quy tắc
trong cung không rõ được như Mị cơ, đối xử với kẻ dưới chưa nghiêm, làm phiền
Mị cơ dạy dỗ nàng một phen vậy.Nhưng tội của nàng Mị cơ chắc đã phạt đủ, ta
mang nàng về, mai sẽ mang sang chỗ Mị cơ. Có được không ?

Tất nhiên là được.

 

Tiểu Tố liêu xiêu đỡ tiểu Bạch, tôi liền hất tay bảo
Hương tới đỡ cùng. Được một đoạn, không nhịn được, tôi quay lại nhìn nàng. Tuy
hai má sưng đỏ nhưng trông càng có vẻ mĩ nhân yếu đuối. Mắt tròn to ngập nước,
dáng yểu điệu thướt tha, tóc như mây, da như tuyết. Thực ra tôi không phải là
kẻ thiện lương, nhưng nàng ở với tôi cũng không phải một vài ngày ngắn ngủi.
Con chó con mèo ở cùng còn có tình cảm, huống chi là con người. Vả lại, với mĩ
nhân như vậy, Thoát Hoan có thể nhẫn tâm không thương hoa tiếc ngọc, nhưng tôi
thật không nỡ. ^^

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3