Đóa hồng xôn xao - Teresa Medeiros - Chương 17

CHƯƠNG MƯỜI
BẢY

 

Sabrina là
người Cameron đầu tiên chinh phục được lâu đài MacDonnell mà không cần bắn một
phát súng.

Được truyền
cảm hứng từ những đụng chạm hết mình vì bổn phận của chồng, và được bảo vệ bởi Fergus
dữ tợn, nàng quan sát với niềm vui thích kín đáo khi người của Morgan rõ ràng
đều rạp mình quy phục dưới chân nàng. Những kẻ trước đây vẫn ngang nhiên chế
nhạo hoặc lăng mạ nàng lúc này tự cảm thấy mình không hơn gì nàng đang trườn
quanh sảnh lớn để tìm kiếm một nơi giấu mình hão huyền cho những hàm răng lưa
thưa của bọn họ.

Chỉ có Eve
là vẫn trơ trơ trước sự thu hút của Sabrina, nhưng tâm trạng của bà ta xuống
thấp đến mức Morgan lẫn Fergus chẳng còn lòng dạ nào đi trách mắng bà ta nữa.

Còn Fergus
là hay gợi nhớ lại văn minh đã đến với nhà MacDonnell như thế nào. Một buổi
sáng, Sabrina đi vào đại sảnh và bắt gặp Fergus đang dùng những cánh tay lực
lưỡng của mình nhấc bổng một thằng nhóc đã đánh đổ sữa dê lên áo choàng của anh
ta. Trong lúc Fergus đang giơ tay định bạt tai thằng bé thì chỉ một cái nhíu
mày của Sabrina đã đủ để sửa chữa hành vi không chấp nhận nổi của anh ta.

“Ấy, thằng
nhóc dễ thương thật!” Fergus rống lên, trìu mến xoa đầu thằng bé như thể đó là
tất cả những gì anh ta định làm. “Quỷ thần ơi, có khi nó là con mình cũng nên.
Nó có mái tóc duyên dáng như của tôi đây này, hai người có nghĩ thế không?”

“Và hơi lúm
đồng tiền giống anh nữa”, Sabrina đồng tình, véo má anh ta một cái rõ đau cho
anh ta nhe nhởn khoe lúm đồng tiền của mình.

Morgan cố
giấu nụ cười dưới một khúc bánh gừng to bốc khói nghi ngút mà Sabrina đã nướng
cho anh, không muốn nói trắng ra rằng một nửa lũ trẻ trong thị tộc có mái tóc
vàng rực như ánh mặt trời. Và một nửa trong số ấy chắc chắn là thành quả của Fergus.

Morgan đến
phòng của Sabrina một buổi chiều khá lạnh lẽo, đang nghĩ về một ván cờ hào hứng
và một cú ngã nhào còn hào hứng hơn vào vợ mình thì nghe thấy tiếng khúc khích
của những cô gái lọt vào không gian trong hành lang.

Anh dễ dàng
mở cửa phòng nàng, tưởng rằng sẽ nhìn thấy Enid và Sabrina đang bận bịu trong
một lễ nghi thủ tục phụ nữ nào đó mà anh không hy vọng sẽ hiểu được. Nhưng
không phải vậy. Anh thấy Sabrina đang cầm trên tay một cái gương con để Alwyn
có thể ngắm hình ảnh phản chiếu của cô ta trong đó. Alwyn nhìn thấy bóng anh
đầy ngạc nhiên qua gương và quay phắt người lại, đôi mắt cô ta mở to trông đầy
vẻ hối lỗi.

Mặc dù vẻ
đẹp của Alwyn, khuôn ngực căng đầy và cặp đùi lộ liễu không còn lôi cuốn anh
thêm nữa, Morgan vẫn thừa nhận cô ta có nhiều nét đáng ngưỡng mộ. Cô ta mặc một
chiếc áo dài sạch sẽ bằng vải satanh lạnh màu xanh, chứng tỏ là một chiếc váy Sabrina
không thể mặc bởi vạt trên mở rộng và đường viền váy chỉ đến mắt cá chân. Cô ta
trông rất tươi tắn, một bím tóc gọn gàng được thắt một bên tai.

Sabrina
vòng cánh tay qua người Alwyn. Morgan cảm thấy dạ dày mình chùng xống như bất
kì người đàn ông nào phải đối diện cùng lúc với hai người phụ nữ mà anh ta mới
cùng chia sẻ gần đây. Nhất là trong khi một trong hai người đấy là vợ anh ta.

“Chào anh
yêu. Em đang sửa lại tóc cho Alwyn. Cô ấy nhìn dễ thương đấy chứ?”

Alwyn có
thể trở thành Helen của thành Troy và Morgan cũng vẫn trở nên đui mù bởi những tia
nhìn tinh quái lấp lánh trong đôi mắt của vợ anh. Anh suy nghĩ điên cuồng để
tìm ra một câu trả lời thích hợp trong tình huống này, hắng giọng, ho khục khặc
và cuối cùng làu bàu trả lời rằng đồng ý với Sabrina. Trước sự ngỡ ngàng của Morgan,
Alwyn đỏ mặt. Thậm chí anh còn không biết rằng Alwyn có thể phản ứng một cách
nữ tính như thế.

Cô ta khẽ
nhún chân một cách vụng về. “Tôi nghĩ đã đến lúc tôi ra về, thưa phu nhân. Tôi
đã hứa với ông Fergus là sẽ ăn cơm tối cùng ông ta”. Nụ cười trên miệng như xóa
đi tuổi tác của cô ta. “Cảm ơn phu nhân về dải lụa rất đẹp này. Tôi thật sự rất
biết ơn”. Cô ta chạy vụt qua Morgan, bám sát vào khung cửa để mình không chạm
vào người anh.

Anh bước
thận trọng vào căn phòng, đóng cánh cửa đằng sau lại. “Thật tốt khi em có thể
kết bạn với cô ta. Cô ta có thể học được rất nhiều từ em đấy”.

“Ngược lại,
Alwyn của anh đã dạy em rất nhiều điều”.

Anh quắc
mắt cau có. “Cô ta không phải Alwyn của anh. Không bao giờ. Và anh không chắc
em muốn học hỏi những gì cô ta biết đâu”.

Cái chớp
mắt ngây thơ của Sabrina làm cho Morgan cảm thấy máu trong người đang sôi lên?Anh
không nên kết luận vội vàng như thế”.

Vừa nói
những lời trêu chọc anh, nàng vừa túm lấy thắt lưng anh đẩy anh đến bàn cờ đã
bày sẵn trên giường. Nét cười thách thức trên khóe miệng hòa với vẻ dịu dàng
trong mắt nàng.

Nếu như Sabrina
là người đặt ra quy định trong lâu đài MacDonnell vào ban ngày thì Morgan là
ông chủ nơi đây vào ban đêm. Chưa từng có một người Cameron nào lại quá đỗi dịu
dàng khi bị bắt thuần phục đến thế. Giao kèo hoan lạc anh dùng để giữ lấy nàng
ngày càng thắt chặt mạnh mẽ hơn mỗi lần nàng kiệt sức dưới cơ thể khéo léo đầy
quyền lực của anh.

Anh đã
chứng minh mọi lời đồn thổi nàng từng nghe về người MacDonnell đều là sự thật.
Anh không thương xót đẩy nàng tới bờ vực của ngất ngây và xa hơn nữa, oằn mình
trong đòi hỏi làm thỏa mãn nàng của anh, nhẫn tâm ép bật lên tiếng hét đầu hàng
cho đến khi anh quá vui sướng được trao cho nàng.

Duy nhất
trong những giờ ít ỏi của buổi bình minh, khi nàng nằm gối đầu lên khoảng ngực
trần của anh, cơ thể nàng mềm rũ bởi cơn bão ái tình gần đây nhất, nàng mới dám
tự hỏi về ngày mai. Mặc dù Morgan vẫn dường như bướng bỉnh vui thích với việc
dồn thổi những lời thú tôi yếu mềm trào ra khỏi bờ môi nàng, anh vẫn chưa từng
nhiều hơn một lần thì thầm ba từ nàng khao khát đã quá lâu để được nghe anh nói.
Chưa bao giờ hoàn toàn đánh mất sự kiểm soát cứng rắn tác động lên anh bởi cả
một đời phải quan tâm và chịu trách nhiệm đến cuộc sống của người khác. Anh hào
phóng trao đi cơ thể anh nhưng vẫn giữ trái tim được bọc thép và không thể chạm
tới, sao cho ngoài tầm với của nàng.

Thời gian,
nàng cam đoan với bản thân nàng, cùng với thời gian, nàng sẽ vây hãm trái tim
anh cho tới khi anh đủ tin nàng để đặt nó dưới chân nàng. Còn giờ đây, nhịp
điệu của bài ca như sấm dậy dưới tai nàng đã đủ để trở thành cam kết rồi.

*
**

Một buổi
chiều Morgan hiện ra từ khoảng rừng lờ mờ tối, cơ bắp của anh đau nhức với sự
mệt mỏi dễ chịu bởi công việc đã được hoàn thành. Anh và người của anh đã làm
xong số lượng công việc cho toàn bộ thị tộc trong vòng hai tuần lễ. Con gia súc
cuối cùng đã được đánh dấu ngày hôm nay và được để lại thức ăn giữa một bãi
dương xỉ um tùm trong cánh rừng.

Cơn gió từ
phương Bắc thổi tạt vào người anh khi anh trèo lên ngọn đồi hướng về lâu đài,
mang theo những mảng tuyết dưới chân vào một điệu nhảy quay cuồng. Hãy để cho
mùa đông tới! Anh nghĩ thầm với sự thỏa mãn hoang dại.

Trong quá khứ,
anh luôn ghét phải trông thấy những đốt xương trắng bệch từ những ngón tay bà
chúa Tuyết từ từ trườn lên những rặng núi. Lời nói thì thầm cay độc của giọng
nói nghẹt trong tuyết của bà ta không mang điều gì khác đến cho thị tộc MacDonnell,
ngoại trừ cái đói cùng khung cảnh tan hoang. Nhưng năm nay hứa hẹn sẽ khác. Anh
đã có thịt tươi ngon đển nuôi sống thị tộc của anh. Anh sẽ đổ đầy đôi má lép
kẹp của họ và tẩy sạch những mảng tuyệt vọng mờ đục trong đôi mắt họ.

Đàn gà đã
được nhốt trong chuồng, đàn cừu đã được quây xong, và thanh gươm Cameron treo
trên lò sưởi trong phòng ngủ của Sabrina. Chỉ duy nhất một nhiệm vụ chưa được
hoàn thành trong giao kèo của anh với thị tộc Cameron, và Morgan ngờ rằng màn
đêm mượt mà của những đêm mùa đông dài dằng dặc sẽ trở nên lý tưởng cho việc
kết thúc nhiệm vụ này. Có lẽ sang mùa xuân, Sabrina sẽ mang dấu ấn của anh. Một
dấu ấn rõ ràng từ anh bởi nét phồng của đứa bé thanh mảnh trong bụng nàng.

Morgan thầm
ước đó là một bé gái, không quan tâm đến dự định ép buộc phải giữ thể hiện thực
hiện lời hứa ngu ngốc và vội vã của anh rằng sẽ gửi Sabrina về nhà nếu nàng
sinh cho anh một đứa con trai. Nếu anh đạt được ước vọng của mình, Chúa sẽ chúc
phúc anh với một tá con gái. Anh cười nhăn nhở trước cảnh tượng một bức tiểu
họa vẽ những cô bé xinh đẹp tóc đen, mắt xanh bám quanh áo choàng của anh.

Anh lên đến
đỉnh đồi để phát hiện tại sao hầu hết những người của anh đã bỏ về trước anh từ
sớm. Sabrina đang khoác tấm áo choàng và ngồi trên một đống cỏ khô ẩm mốc trong
sân để ngỏ, gảy cây đàn hạc và được mọi người vây quanh, Fergus vui vẻ giậm
chân theo còn Ranal đang thổi khò khè cây kèn túi của anh ta. Khi anh ta phun
ra một nốt nhạc chua loét, khán giả liền la ó và buông lời chế giễu. Enid với
đôi má hồng rộp lên vì gió lạnh, liền hôn gió an ủi anh ta.

Morgan dựa
người vào một thân cây thông Ê-cốt sứt sẹo để thưởng thức thắng lợi của Sabrina
với người của anh. Anh có thể yêu cầu sự kính trọng từ những khuôn mặt sưng sỉa
của họ từ những ngày đầu nàng đến lâu đài MacDonnell, nhưng anh biết đó là một
chiến thắng nhạt nhòa. Kinh nghiệm chai sần đã dạy anh rằng một chiến thắng
đáng giá là một chiến thắng đậm đà.

William dịu
dàng huýt sao từ khoảng ruộng cày.

“Ơi vợ yêu
ơi, bữa tối của anh đã có chưa?”

Cô ta liền
tru tréo đáp lại:

“Nếu muốn ăn
tự đi mà nấu...”

“Người đưa
tin! Người đưa tin đang đến từ hướng Cameron!”

Tiếng kêu
khàn khàn kèm theo một cậu bé tràn vào sân phá tan sự vui vẻ của họ, cậu ta vấp
ngã lăn ra đất và thở hổn hển. “Bọn Cameron đang đến!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3