Tiếng sét xanh - Judith Mcnaught – chương 12

Chương 12

Với quyết tâm
giải quyết như thế đã in sâu vào tâm trí rồi, nên Lauren lái xe đi làm vào ngày
thứ hai rất phấn khởi và toàn tâm toàn ý vì công việc.

Vào giờ
nghỉ trưa, mấy cô thư ký mời nàng đi giải khát tại một quán rượu gần đó và nàng
nhận lời. Điện thoại ở bàn giấy reo vang khi nàng đi ăn trưa trở về. Bỏ cái ví
xuống bàn, nàng quay nhìn văn phòng vắng lặng của Jim, và cầm ống nghe lên. Ông
Weatherby gọi.

− Cô Danner
đấy ư? Mời cô đến gặp tôi tại phân bộ nhân viên ngay nhé!

Năm phút
sau, khi Lauren vừa vào ngồi ở văn phòng ông Weatherby, thì ông ta nói:

− Chúng ta
không có nhiều thì giờ, vì vậy tôi xin vắn tắt. Để bắt đầu, tôi sẽ giải thích
cho cô biết tin tức của mỗi nhân viên đã được kê khai trong từng đơn xin việc,
do các máy điện toán của Công nghiệp Hoàn cầu tự động lưu trữ. Vì vậy, khi nào
có một dự án đòi hỏi sự khéo léo đặc biệt hay tài năng, phân bộ nhân viên được
chỉ định thực hiện cuộc thăm dò bằng máy điện toán. Sáng hôm nay, trưởng phân
bộ nhân viên của Công nghiệp Hoàn cầu được báo phải tìm một thư ký giàu kinh
nghiệm và khéo léo, biết nói thông thạo tiếng Ý. Máy điện toán đã chọn cô. Đến
lúc này, lần thứ hai, máy điện toán lại chọn cô nữa. Người đầu tiên là bà Lucia
Palermo đã làm việc trong dự án này trước đây, nhưng bà ta đang nghỉ ốm. Cô
phải rời chỗ làm thường ngày vào mỗi buổi chiều trong ba tuần tới đây. Tôi sẽ
thông báo cho ông William biết việc này khi ông đi ăn trưa về, và tôi sẽ bố trí
một cô thư ký khác làm việc với ông ấy, trong khi cô tham gia dự án này.

Lauren phản
đối sự giao việc độc đoán này bằng cách bật ra những lời rời rạc:

− Nhưng tôi
đang cố gắng để làm quen với công việc hiện tại của tôi mà! Vả lại, ông William
cũng chẳng bằng lòng chút nào về chuyện này đâu.

− Ông
William không có sự chọn lựa nào khác - Ông Weatherby ngắt ngang cách lạnh lùng
- tôi không biết chính xác loại dự án cần sự thông thạo tiếng Ý của cô, nhưng
tôi biết rõ đó là loại ưu tiên số một và tuyệt mật.

Ông ta đứng
lên và nói tiếp:

− Cô đến
văn phòng ông Sinclair ngay bây giờ.

− Sao? -
Lauren kinh ngạc đến há hốc mồm ra muốn nhảy dựng lên vì hoảng hốt - Ông
Sinclair có biết chính tôi là người được giao việc bên cạnh ông ta không?

Ông
Weatherby nhìn nàng làm nàng bối rối.

− Ông
Sinclair hiện đang dự một hội nghị và cô thư ký riêng của ông ấy thấy không cần
phải làm gián đoạn cuộc họp của ông ấy bằng sự thay đổi nhỏ này.

Một bầu
không làm nén lại sự kích thích, dường như lan tỏa khắp tầng lầu thứ tám mươi,
khi Lauren đi qua khu trải thảm dày màu xanh ngọc bích, để tới chiếc bàn giấy
hình tròn nằm chính giữa khu tiếp tân của Nick. Nàng nói với cô tiếp viên da
ngăm đen:

− Tôi là
Lauren Danner. Ông Sinclair cần một thư ký biết hai thứ tiếng, và tôi được phân
bộ nhân viên gửi tới đây.

Cô tiếp
viên ngoái lại về phía cánh cửa văn phòng Nick để mở, và sáu người đàn ông đang
đi ra. Cô ta nói lịch sự:

− Tôi sẽ
báo cho ông Sinclair biết cô đang có mặt ở đây.

Chuông điện
thoại chợt reo. Cô ta cầm ống nghe lên rồi nói nhỏ với Lauren:

− Cô vào
ngay đi. Ông Sinclair đang chờ cô.

Lauren nghĩ
một cách tức giận: không, hắn đang chờ Lucia Palermo.

Cánh cửa gỗ
đào hoa tâm to lớn của văn phòng Nick chỉ khép hờ, và Nick đang ngồi nói điện
thoại sau bàn giấy, lưng quay lại phía Lauren. Hít một hơi dài, nàng đi vào
phòng lớn trải thảm màu kem và lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng nàng.

− Đúng thế
- Nick nói vào điện thoại sau một lúc nghĩ ngợi - Hãy gọi cho văn phòng ở
Washington và bảo toán liên lạc vấn đề lao động là tôi muốn họ đến trụ sở dầu
lửa Hoàn cầu ở Dallas tối nay.

Kẹp giữ
điện thoại giữa hai vai và tai, Nick với tay lấy một hồ sơ trên bàn giấy và
đọc. Nick đã cởi áo vét, mỗi khi chàng lật các trang giấy, chiếc áo sơ mi trắng
căng phồng trên đôi vai rộng, chắc nịch, và tấm lưng thon của chàng. Hai bàn
tay Lauren cảm thấy ngứa ngáy khi nàng nhớ lại cái sức cường tráng khêu gợi của
tấm thân đàn ông vạm vỡ ấy, cái cảm giác ấm áp của làn da rám nắng ấy ở dưới
đầu ngón tay của nàng...

Lướt nhìn
qua, nàng vội kềm chế lại những cảm giác nóng bỏng đang nở ra trong nàng. Xa xa
ở bên trái nàng là ba chiếc ghế nệm dài họp thành hình chữ U rộng, quanh một
cái bàn cà phê lớn lót kính ở trên. Chính nơi đó, Nick đã qùy xuống để xem xét
mắt cá chân của nàng bị thương đêm đầu tiên nàng gặp chàng.

Nick đang
lặng lẽ nói vào điện thoại:

− Nhắc cho
nhà máy lọc dầu ở Oklahoma biết, có lẽ họ cũng có vấn đề phải làm cho đến lúc
chuyện này giải quyết xong.

Lại ngưng
một lúc, Nick nói tiếp:

− Tốt! Hãy
gọi lại cho tôi sau khi gặp toán liên lạc các vấn đề lao động ở Dallas.

Nick gác
máy và lật một trang hồ sơ đang đọc.

Lauren mở
miệng định thông báo sự có mặt của mình, nhưng ngưng lại kịp. Nàng không thể
thoải mái gọi chàng là Nick, và nhất định nàng từ chối cách gọi trân trọng
"Ông Sinclair". Vì vậy, khi nàng bước tới chiếc bàn giấy đồ sộ bằng
gỗ đào hoa tâm, nàng chỉ nói:

− Cô tiếp
viên của ông bảo tôi vào đây.

Nick đột
ngột quay lại: đôi mắt màu xám không để lộ cảm xúc, chàng quẳng tập hồ sơ lên
bàn giấy, thọc tay sâu vào túi quần và lặng lẽ nhìn nàng. Chàng chờ cho đến khi
nàng đứng ngay trước chàng, chàng mới bình tĩnh lên tiếng:

− Cô đã chọn
lúc không thích hợp để xin lỗi rồi Lauren ạ. Tôi phải rời khỏi đây trong vòng
năm phút nữa, vì có hẹn đi ăn trưa.

Lauren tức
uất lên vì tính tự phụ quá quắt của chàng, rằng nàng nợ chàng một lời xin lỗi,
nhưng nàng chỉ mỉm cười trêu chọc:

− Tôi ghét
làm sứt mẻ cái tôi cao ngạo của ông lắm, nhưng tôi không đến đây để xin lỗi.
Tôi đến bởi vì ông Weatherby ở phân bộ nhân viên gởi tôi đến.

Quai hàm của
Nick cứng lại. Chàng ngắt lời:

− Sao?

− Để phụ
giúp vào một dự án đặc biệt cần một thư ký tăng cường trong vòng ba tuần lễ sắp
tới.

− Cô chỉ
làm tôi mất thì giờ - Nick đáp, làm nàng đau buốt - Thứ nhất, cô không đủ khả
năng hay kinh nghiệm để làm việc ở trình độ cao. Thứ nhì, tôi không muốn cô ở
đây.

Cái nhìn của
chàng làm cho cơn tức giận của nàng sôi lên, và nàng không thể dằn lòng mà
không phát cáu:

− Tốt! -
nàng nói ngay và quay lui - Bây giờ ông có đủ lòng tốt để gọi cho ông Weatherby
và nói cho ông ấy rõ không? Tôi đã cho ông ấy biết lý do mà tôi không muốn làm
việc với ông. Vậy mà ông ấy cứ nài nỉ tôi đến đây.

Nick chụp
mạnh máy nội đàm:

− Gọi ông
Weatherby cho tôi - chàng gắt gỏng, rồi nhìn như xé vào Lauren:

− Cô đã nêu
những lý do nào ra với ông ấy?

Lauren nói
dối cách phẫn uất:

− Tôi đã
nói với ông ấy rằng, ông là tên dâm đãng, hiếu thắng, tự cao, tự đại, và tôi
thà chết còn hơn là làm việc với ông!

− Cô đã nói
với ông Weatherby như thế hả? - Chàng hỏi với một giọng đe doa..

Lauren vẫn
giữ nụ cười trên môi:

− Ừ!

− Rồi
Weatherby nói sao?

Không chịu
được cái nhìn lạnh lùng của chàng muốn làm nổ tung nàng ra; Lauren quyết định
đi tới cùng sự bịa đặt của nàng:

− Ôi, ông
ấy bảo rằng rất nhiều đàn bà mà ông đã ngủ với họ, có lẽ cũng cảm thấy như tôi
vậy. Nhưng ông ấy khuyên tôi đặt lòng trung thành với công việc, cao hơn là sự hiểu
biết tôi rút ra được từ ông.

Nick nói
một cách nhẹ nhàng:

− Lauren,
cô đáng bị đuổi việc.

Trong thâm
tâm, Lauren có cả một khối hỗn độn, vừa tức giận, vừa đau đớn, vừa sợ hãi,
nhưng nàng vẫn giữ bình tĩnh. Cúi đầu chào rất lịch sự, nàng nói:

− Ông biết
đó, ông đã không muốn tôi làm việc với ông nữa, và tôi đã cố nói cho ông
Weatherby rõ như vậy.

Nàng bắt
đầu bước về phía cửa, còn nói thêm:

− Nhưng ông
ta cho rằng, khi ông biết tôi nói thạo hai thứ tiếng, thì ông sẽ đổi ý.

Nick chế
giễu cách khinh khỉnh:

− Thạo hai
thứ tiếng ư?

Nàng quay
mặt lại nhìn chàng, tay vẫn để trên nắm cửa:

− Ồ, tôi
biết đấy. Tôi có thể nói cho ông nghe chính xác những gì tôi nghĩ về ông theo
tiếng Ý thành thạo của tôi.

Lauren thấy
quai hàm cứng ngắc của Nick giật giật, nàng nói thêm bằng giọng thấp và gay
gắt:

− Nhưng thú
vị hơn nhiều là nói điều ấy với ông bằng thứ tiếng Anh: Ông là đồ trời đánh!

Mở toang
cánh cửa, Lauren bước ra ngoài khu tiếp tân lộng lẫy. Nàng đang bấm nút gọi
thang máy thì một bàn tay của Nick đụng vào cổ tay nàng:

− Trở lại
văn phòng của tôi ngay! - chàng gầm qua kẽ răng.

− Buông tay
tôi ra! - Lauren khẽ gầm lên, tức giận.

Nick cảnh
cáo:

− Có bốn
người đang nhìn chúng ta kìa! Hoặc là cô tự mình đi vào văn phòng tôi, hoặc là
tôi kéo cô vào trong đó trước mặt họ.

− Cứ kéo
đi! - Lauren tức tối quay lưng lại phía Nick - tôi sẽ kiện ông vì tội hành hung
và trát đòi bốn người ấy ra hầu tòa làm nhân chứng.

Thật là bất
ngờ, sự đe dọa của nàng lại moi ra được một nụ cười ngưỡng mộ của chàng.

− Cô có đôi
mắt đẹp không thể tả. Khi cô tức giận, càng...

− Im đi! -
Lauren rít lên, và dữ dội giật cổ tay mình thoát khỏi tay Nick.

Chàng trêu
chọc đầy gợi ý:

− Tôi đã
từng...

− Đừng giở
cái giọng ấy ra với tôi. Tôi không muốn bất cứ cái gì ở ông cả.

− Đồ nói
dối. Cô muốn bất cứ thứ gì ở tôi.

Sự giả lả
có vẻ trêu đùa ấy đã làm Lauren không còn thở mạnh và đối kháng được nữa. Thất
bại, nàng tựa vai vào bức tường đá cẩm thạch và nhìn Nick với vẻ nài nỉ:

− Nick, vui
lòng để tôi đi.

− Tôi không
thể - Trán Nick nhăn lại một vẻ bối rối khó chịu - Bất cứ khi nào gặp cô, tôi
không thể để cô đi!

− Ông đuổi
tôi rồi cơ mà!

Chàng cười
toe toét:

− Tôi vừa
mướn cô lại.

Lauren cảm
thấy đuối sức bởi sự xáo trộn trong những phút vừa qua khi phải chống lại nụ
cười tác hại của Nick. Vả lại, nàng cũng thử liều với công việc này xem sao.
Bực bội, nàng rời bỏ tức tường và theo chàng vào văn phòng thư ký riêng, thông
với văn phòng chàng bằng một cánh cửa.

− Mary -
Nick nói với người đàn bà tóc màu xám có cái nhìn sắc như dao vừa đứng dậy -
đây là Lauren Danner. Lauren sẽ làm việc về dự án Rossi. Lúc tôi đi ăn trưa, bà
dọn cho cô ấy một bàn giấy riêng ở đây và bắt đầu dịch lá thư Rossi gửi tới
sáng nay.

Nick quay
lại nhìn Lauren với một nụ cười nồng ấm thân mật trong ánh mắt.

− Cô và tôi
sẽ bàn bạc nhiều khi tôi trở về.

Mary
Callahan như bảng tên trên bàn giấy bà ta chỉ rõ, dường như không thích thú gì
về sự có mặt của Lauren trong văn phòng của bà hơn là chính cô ta. Nhìn Lauren,
bà ta nói:

− Cô còn
trẻ quá, Lauren ạ!

− Tôi đang
già đấy thôi! - Lauren đáp lại.

Phớt lờ cái
nhìn châm chọc của người đàn bà lớn tuổi, Lauren ngồi vào cái bàn thư ký đối
diện với bàn của Mary trong văn phòng rộng lớn.

Vào lúc một
giờ ba mươi phút, điện thoại của Mary reo lên. Lauren rời khỏi bàn để trả lời
điện thoại.

− Mary đó
ư? - một giọng nữ có văn hóa hỏi với vẻ nghi ngờ.

− Không,
đây là Lauren Danner - Lauren đáp theo cách thích hợp nhất của người thư ký -
Cô Callahan vừa rời khỏi văn phòng. Tôi có thể nhận lời nhắn lại cho cô ấy không
ạ?

− Ồ, xin
chào, Lauren - giọng nói vang lên với sự ngạc nhiên thân hữu. Đây là Ericka
Moran. Tôi không muốn làm cản trở Nick, nhưng xin cô báo cho Nick biết rằng tôi
từ New York tới trong chuyến bay chót vào ngày mài. Nói với Nick là tôi sẽ đến
thẳng câu lạc bộ Recess, và gặp anh ấy tại đó vào lúc bảy giờ tối.

Lauren ngạc
nhiên thấy Ericka thật sự đã nhớ ra nàng, và cảm thấy nặng nề khi phải ghi lại
lời nhắn của những cô bạn gái của Nick.

− Ông ấy đi
ăn trưa, nhưng tôi sẽ chuyển lời cô đến ông ấy - Lauren hứa một cách phấn khởi.
Nàng gác máy, và máy lại reo lên tức thì. Lần này người đàn bà gọi có giọng nói
miền Nam thấp và khàn.

Bà ta hỏi
về "Nicky". Lauren bấu vào ống nghe rất chặt, khiến tay nàng bị đau,
nhưng nàng đáp một cách lịch sự:

− Tôi rất
tiếc. Ông ấy đã đi ra ngoài. Tôi có thể ghi lại lời nhắn không ạ?

Cái giọng
nói đầy dục tình ấy thở ra:

− Ôi, quái
quỉ gì đâu! Đây là Vicky. Anh ấy đã không nói cho tôi biết bữa tiệc tối thứ bảy
long trọng hay không, và tôi không có ý niệm gì thích hợp để chọn đồ mặc. Tôi
sẽ gọi lại cho anh ấy tại nhà tối nay.

Thì cứ mà
gọi đi! Lauren nghĩ và gần như buông máy xuống.

Nhưng lúc
Nick ăn trưa trở về thì nàng bình tĩnh trở lại. Trong ba tuần tới, nàng tự hứa,
nàng sẽ gắn bó với kế hoạch ban đầu của nàng và sẽ đối xử với Nick theo cách
thân ái lịch sự như với bất cứ đồng nghiệp nào. Nếu chàng thúc ép nàng, nàng sẽ
chỉ hành động đáp lại một cách trêu đùa, và nếu điều đó làm chàng buồn bực, lại
càng hay.

Máy nội đàm
trên bàn kêu lên rè rè. Giọng nói phong phú chất nam của Nick làm nàng cảm thấy
xúc động một cách thích thú:

− Lauren,
xin cô vui lòng đến đây.

Chàng thật
sự đã sẵn sàng "cuộc bàn bạc lâu dài" giữa hai người. Lauren nhặt lên
các phiếu điện thoại nhắn chàng, và đi vào văn phòng của chàng.

Nàng nói, hai
hàng lông mày thanh tú của nàng nhướng lên:

− Có chuyện
gì vậy hả?

Nick ngồi
vắt vẻo bên mép bàn, tay khoanh trước ngực. Chàng dịu dàng nói:

− Bước tới
đây đi!

Lauren cảnh
giác ngắm cái cách ngồi thoải mái và nét nhìn khêu gợi, vuốt ve trong mắt chàng.
Nàng tiến tới trước và dừng lại ngoài tầm tay với của chàng. Chàng nói:

− Chưa đủ
gần đâu.

− Vậy là
gần quá rồi!

Vẻ trêu đùa
ánh lên trong mắt chàng và giọng chàng đầy vẻ mơn trớn ngọt ngào.

− Chúng ta
cần thỏa thuận lại một vài vấn đề riêng tư giữa hai ta. Tại sao chúng ta lại
không đi ăn tối nay nhỉ? - Nick gợi ý.

Lauren lịch
sự từ chối bằng cách nửa đùa nửa thực:

− Thật đáng
tiếc, tôi đã có hẹn rồi.

− Được, thế
còn tối mai thì sao? - chàng hỏi và đưa một tay về phía nàng.

Lauren ném
các mảnh giấy ghi lời nhắn cho chàng vào lòng bàn tay của chàng.

− Anh đã có
hẹn sẵn rồi. Cô Moran hẹn vào lúc bảy giờ tối tại câu lạc bộ Recess.

Nick lờ đi
như không nghe lời nhắc. Chàng nói:

− Tôi sẽ đi
Ý vào ngày thứ tư.

− Chúc anh
thượng lộ bình an - Lauren đáp lại dịu dàng.

− Tôi sẽ
trở về vào thứ bảy - Chàng nói tiếp với vẻ thiếu kiên nhẫn - Chúng mình sẽ...

− Thật đáng
tiếc - Lauren nói với nụ cười trêu tức làm cho chàng bực bội - Tôi bận vào thứ
bảy và anh cũng thế. Vicky gọi điện thoại hỏi anh bữa tiệc tối thứ bảy có long
trọng không - Và bởi vì nàng muốn thấy sự tức giận rõ rệt của chàng, nên nàng
nói thêm với một nụ cười mỉm khiến chàng sững sờ - Cô ấy gọi anh là Nicky - Tôi
nghĩ, thật là âu yếm.

− Tôi sẽ
huỷ bỏ cái hẹn ấy - Nick nói dứt khoát.

− Nhưng tôi
không bỏ cuộc hẹn của tôi. Nào, bây giờ còn chuyện gì nữa không?

− Còn, trời
tru đất diệt gì đâu! Còn chứ sao không? Anh đã làm tổn thương em, và anh xin
lỗi em.

− Tôi chấp
nhận lời xin lỗi của anh - Lauren đáp gọn - Dù sao, anh đã làm tổn thương tự ái
của tôi.

Chàng nheo
mắt lại nhìn nàng:

− Lauren,
anh đang cố để xin lỗi em, vì thế...

Lauren cắt
ngang:

− Anh đã
xin lỗi rồi là xong.

− Vì thế
chúng mình có thể tiếp tục lại kể từ đây - Nick nói cách lưu luyến thiết tha.

Sau một hồi
nghĩ ngợi, chàng nói tiếp:

− Vì uy tín
của cả hai chúng ta, chúng ta phải kín đáo thận trọng để tránh sự đàm tiếu
trong công ty. Anh nghĩ, nếu giữ gìn cẩn thận hợp lý khi chúng mình ở bên nhau
thì chúng mình có thể xoay xở...

Tức giận,
chứ không thể vui lòng. Hai má nàng đỏ rần lên, nhưng nàng cố nói ra lời một
cách bối rối:

− Xoay xở
cái gì? Một vụ lôi thôi chăng?

− Lauren -
Nick nói với giọng cảnh cáo - Anh thích em, và anh biết em cũng thích anh. Anh
cũng biết em đã tức giận vì anh đã tập cho em biết làm tình và rồi...

− Ồ, tôi
không thế đâu - Lauren phản đối, nhưng đã hả dạ - Tôi không coi cái chuyện làm
đêm ấy là quan trọng gì đâu!

Cẩn thận
lùi lại một bước, nàng nhẹ nhàng nói thêm:

− Thật ra,
tôi đã quyết định rằng, khi nào tôi có một đứa con gái bằng tuổi tôi, tôi sẽ
gọi điện thoại cho anh. Nếu anh còn "xí quách", tôi sẽ gửi nó tới anh
để anh...

Nick phóng
tới trước, chụp được eo ếch của nàng, kéo nàng vào giữa hai chân chàng, cặp đùi
chắc nịch của chàng kẹp chặt lấy hông nàng. Mắt chàng giương lên vừa tức giận
vừa thách thức:

− Sao em
vừa đẹp lại vừa quá quắt...

Miệng chàng
cúi xuống, chộp lấy môi nàng và với cơn đói khát thô bạo, hôn nàng ngấu nghiến
không chút nương tay.

Lauren cắn
răng, ngậm miệng lại, chống lại nụ hôn quyến rũ muốn làm nàng bủn rủn chân tay.
Với một cố gắng cao độ, nàng quay mặt tránh đi.

− Đồ trời
đánh, ngưng lại đi! - nàng như nghẹt thở, phải vùi mặt vào ngực chàng.

Tay chàng
đang bấu chặt trên vai nàng khẽ buông lơi đôi chút, và chàng nói, giọng khàn
khàn, hổn hển:

− Nếu anh
có thể ngừng lại được, thì em hãy tin anh đi, anh đã ngừng rồi.

Nhưng ngón
tay của chàng luồn vào mái tóc nàng, hai bàn tay chàng khum lại ôm lấy mặt nàng
và ép nàng nhìn vào chàng.

− Sau khi
em rời khỏi Harbor Springs, anh vẫn còn nghĩ mãi tới em. Suốt cuộc họp trong
buổi ăn trưa hôm sau, anh không thể tập trung được vào bất cứ việc gì ngoài em.
Anh không thể ngừng lại được!

Lời thú
nhận của chàng làm tiêu tan hết sức chống cự của nàng. Nó chinh phục và quyến
rũ nàng một cách lạ kỳ mà không nụ hôn nào có thể đạt được. Nick thấy rõ sự đầu
hàng ấy - qua đôi môi mềm mại run rẩy của nàng. Chàng nhìn đăm đăm vào nàng,
mắt chàng rực lên khi cúi đầu xuống.

− Đây là dự
án ưu tiên số một tuyệt mật hàng đầu đòi hỏi sự có mặt của Lauren, phải không?

Jim lên
tiếng trêu chọc nụ hôn của hai người, khiến họ quay đầu về phía văn phòng của
Mary, nơi ông ta đang đứng ở bậc cửa.

Lauren
thoát khỏi vòng tay Nick khi Jim bước vào

− Chuyện
này sẽ làm cho Lauren lôi thôi - Jim nói với Nick, vẻ suy tư - Việc đầu tiên là
tôi sợ Mary chứng kiến cảnh này. Và vì bà ấy trung thành với anh cách mù quáng,
bà sẽ kết án Lauren.

Lauren hốt
hoảng nghĩ rằng Mary đã nhìn thấy họ và càng sửng sốt về điều Jim sắp nói ra.

− Việc thứ
hai - Ông ta nói dối với một nụ cười nồng ấm - cái hẹn mà anh muốn Lauren bỏ đi
vào thứ bảy là cái hẹn của cô ấy với tôi. Vì tôi là bạn lâu năm và là người gần
gũi anh nhất, tôi không nghĩ rằng, một con người có tinh thần thượng võ như
anh, anh lại chiếm mất cái đêm đã hẹn của tôi.

Nick nhíu
mày lại, không vui. Nhưng Jim vẫn tiếp tục:

− Vì cả hai
chúng ta đều chủ tâm theo đuổi Lauren, tôi nghĩ, chúng ta phải lập ra vài luật
chơi.

Ông ta trầm
ngâm một lát, đoạn nói:

− Bây giờ
Lauren có phải là người cần được tranh thắng theo tinh thần mã thượng ở đây,
tại văn phòng này, hay không? Tôi hoàn toàn muốn dự tranh lâu dài bằng cách...

Cuối cùng,
Lauren mới bình tĩnh lại và nói được:

− Tôi từ
chối nghe thêm bất cứ một lời nào nữa về vụ này.

Nói xong,
nàng liền hiên ngang bước sang phòng làm việc của Mary.

Jim bước ra
theo, nhưng vẫn giữ nụ cười thách thức trực tiếp vào Nick:

− Như tôi
đã nói, tôi hoàn toàn muốn.

Nick cắt
ngang cách ngắn gọn:

− Tôi thành
thật mong anh có lý do vững chắc để đến gặp tôi mà không báo trước.

Jim cười
khúc khích để giảm bớt căng thẳng:

− Quả thật
có thế. Curtis đã điện thoại tới khi tôi ra ngoài. Tôi cho rằng hắn muốn bàn về
thương vụ...

Lauren đã
đến ở ngưỡng cửa văn phòng của Mary, khi cái tên đó vẳng đến tai nàng: Curtis.
Lòng bàn tay nàng bắt đầu toát mồ hôi. Curtis là một trong sáu cái tên mà
Philip Whitworth đã yêu cầu nàng phải lắng nghe.

Curtis muốn
bàn bạc về thương vụ...

Nàng buông
mình xuống ghế, máu căng lên lùng bùng trong tai, khi nàng cố lắng nghe cho rõ
câu chuyện từ văn phòng Nick. Nhưng hai người đàn ông đã nói nhỏ lại, và tiếng
lách cách đáng giận của chiếc máy chữ chạy điện của Mary đã khiến nàng không
thể lắng nghe được nữa.

Curtis có
thể là cái tên đầu tiên hơn là cái tên cuối cùng. Michael Curtis là tên mà
Philip đã ghi cho nàng nhưng Jim mới chỉ nhắc đến Curtis. Lauren đã dò dẫm
trong niên giám điện thoại của Công nghiệp Hoàn cầu để trong ngăn bàn giấy. Hai
người đàn ông có tên Curtis được ghi trong danh sách, có lẽ là một trong hai
người đó. Nàng không thể tin rằng Jim hành động như là một người trung gian cho
tên gián điệp mà sự phản bội của hắn đang phá hoại công ty của Philip. Không
thể là Jim được.

Giọng Mary
lạnh lùng như một tảng băng:

− Nếu cô
không có việc gì làm, tôi rất sung sướng được giao cho cô một ít việc của tôi.

Lauren thẹn
đỏ mặt và kiên trì trở lại công việc của mình.

Nick đi họp
suốt buổi chiều. và vào lúc năm giờ, Lauren thở rả một tiếng nhẹ nhõm. Trở lại
tầng dưới của công ty Sinco, nàng nghe xôn xao âm thanh của một ngày làm việc
đang kết thúc. Lauren gật đầu chào những người đàn bà đã cùng ăn trưa với nàng
tại quán giải khát. Mắt nàng để ý đến Jim khi ông ta rảo bước quanh góc bàn
giấy của nàng.

Ông ta
nghiêng đầu về phía văn phòng của ông, rồi hỏi Lauren:

− Cô có
muốn chúng ta nói chuyện không?

Khi Lauren
đã ngồi vào ghế bọc da đối diện với bàn giấy của ông ta, Jim trêu chọc:

− Sao? Chúng
ta phải tiến tới - chúng ta chắc chắn đã bước qua cái điểm mà ta "phải giữ
kẽ" với nhau rồi.

Lauren tức
giận hất mái tóc đang phủ trước trán nàng:

− Cái gì đã
khiến ông đứng đó và... và vểnh tai nghe hết mọi chuyện? Cái gì đã khiến ông
bịa những chuyện đã làm giữa hai ta - giữa ông và tôi?

Jim dựa
lưng vào ghế, môi nở nụ cười gượng gạo:

− Lúc tôi
đi ăn trưa về và biết cô đã được chuyển qua làm việc chỗ Nick, tôi liền lên đó
để biết chắc cô có làm việc được thoải mái không. Mary bảo tôi, cô vừa mới vào
văn phòng của Nick, vì thế tôi đã mở cửa và nhìn vào trong để xem cô có cần
giúp gì không? Ở đó, cô đang mỉm nụ cười thiên thần với hắn. Khi cô đưa cho cho
hắn các lời nhắn của những người đàn bà khác và bác bỏ lời đề nghị của hắn về
"một vụ".

Đầu vẫn tựa
trên thành lưng ghế, Jim nhắm mắt lại và cười ngặt nghẽo.

− Ồ,
Lauren, cô thật phi thường! Tôi vừa rời đi khi cô đã đẩy hắn quá xa, và bảo hắn
là cô sẽ gọi điện thoại cho hắn khi con gái cô đến tuổi khôn lớn, để hắn, ơ,
hắn có thể "tập tành" cho cô bé như tôi đã biết được hắn đã "tập
tành cho cô"

Jim nheo
mắt, nhìn thấy đôi má Lauren đỏ rần và buông thõng một tay.

− Dù sao,
cô cũng đã chống lại "sự trả đũa thân xác" của Nick khá tốt. Tôi đã
quyết định bỏ đi khi Nick gây áp lực với cô và nói với cô rằng hắn không thể
tập trung vào được việc gì nữa ngoài cô ra. Cô đã vội chụp lấy sợi dây như
người sắp chết đuối, và cô đã bắt đầu chìm nghỉm. Vì thế tôi mới bước vào để
giúp cô có thì giờ để thoát nạn.

Lauren kiên
trì gạn hỏi:

− Tại sao
ông làm vậy?

Jim ngần
ngại một lúc, lòng đầy nghi hoặc. Đoạn ông ta nói:

− Bởi vì
tôi thấy cô đã khóc nức nở vì hắn, và bởi tôi không muốn cô bị tổn thương. Vì
một điều, nếu cô bị tổn thương, cô sẽ bỏ việc, mà tôi thì muốn có cô ở quanh
đây.

Đôi mắt nâu
nồng ấm của ông ta nhìn nàng với nét nhìn ngưỡng mộ:

− Thưa tiểu
thư, cô không những là một người đẹp để làm cảnh cho văn phòng, cô còn là một
người phụ nữ khôn ngoan, thông minh và có tài năng.

Lauren mỉm
cười cám ơn lời khen, nhưng nàng không muốn bỏ qua câu chuyện. Jim đã giải
thích vì sao ông ta can thiệp, nhưng chưa nói tại sao ông ta đã làm cho Nick
nghĩ rằng đã có việc gì đó giữa nàng và ông ta. Lauren đoán liều:

− Và... nếu
Nick nghĩ rằng ông đã lưu tâm đến tôi, tôi sẽ càng trở nên đáng thách thức hơn
nữa. Nếu thế, Nick sẽ dành nhiều thì giờ để theo đuổi tôi, phải thế không?

Trước khi
Jim có thể trả lời, Lauren nói luôn một cách dịu dàng:

− Và nếu
Nick bận săn đuổi tôi. Nick sẽ không có nhiều thì giờ để du dương với Ericka
Moran, phải không?

Jim nheo
mắt lại:

− Nick,
Ericka và tôi đã cùng học chung ở đại học. Chúng tôi đã từng là bạn trong nhiều
năm rồi.

Lauren kích
động:

− Bạn thân
chứ?

Jim nhìn
châm chọc vào nàng, rồi làm dịu đi bằng một cái nhún vai:

− Ericka và
tôi đã đính hôn, nhưng chuyện đó đã nhiều năm trước cơ.

Rồi ông ta
cười vang lên một cách tinh quái:

− Có lẽ tôi
phải làm đúng cái điều mà tôi đã nói với Nick: tự tôi phải theo đuổi cô cho
tôi.

Lauren mỉm
cười:

− Tôi có
cảm tưởng rằng ông cũng đáng chán và đểu giả như Nick vậy.

Dường như
Jim cứng người lại khi nghe nàng chọc tức thêm:

− Phải đấy,
ông như thế - nhưng ông còn quyến rũ hơn nhiều về mọi thứ.

Ông ta đáp
cách khô khan:

− Thành
thật cám ơn!

− Ông và
Nick là anh em họ hàng, phải không? - Lauren hỏi thế để mong được biết thêm về
Nick.

− Không.
Nick học đại học nhờ hưởng học bổng. Nick không cần sự tương trợ họ hàng của
tôi. Đừng lo cho Nick, cô bé khờ khạo dễ thương ạ! Nick không có tiền, nhưng có
chất xám - Nick là một kỹ sư xuất sắc. Nick cũng chinh phục được rất nhiều cô
gái, kể cả một số cô gái mà tôi muốn.

− Tôi không
hề cảm thấy phải lo lắng gì cho Nick cả - Lauren chối và đứng dậy, bỏ đi.

− A này -
Jim ngăn nàng lại và nói thêm - Tôi đã nói chuyện với Mary để cho bà ấy biết ai
đã quyến rũ ai trong mấy tuần qua.

Lauren thở
dài có vẻ cam chịu:

− Tôi mong
rằng ông đã không...

− Thật đáng
nguyền rủa, tôi đã thấy vui khi làm thế. Mary đã làm việc từ lâu cho ông nội
Nick và biết rõ Nick từ khi anh ta còn bé. Bà ấy hết lòng trung thành với Nick.
Bà ta cũng lên mặt đạo đức thánh thiện với sự ghê tởm ra mặt những phụ nữ ngổ
ngáo theo đuổi Nick. Bà ta sẽ làm cho đời sống của cô trở thành địa ngục.

Lauren nói
cách chống đối:

− Nếu bà ta
là một kẻ đạo đức thánh thiện, tôi không thể tưởng tượng được làm sao bà ta có
thể làm việc với Nick?

Jim nháy
mắt:

− Nick và
tôi là những người được bà ta châm chước. Bà ta được thuyết phục rằng, hai
chúng tôi không phải là những con người khắc khổ.

Lauren dừng
lại ở bậc cửa và quay lại hỏi cách vụng về:

− Jim, có
phải tôi là lý do duy nhất khiến cho ông lên trên ấy? Tôi nghĩ, ông đã bịa
chuyện cần xin lỗi Curtis về việc muốn điều đình một thương vụ nào đó?

Đôi mắt màu
nâu của Jim nhìn Lauren một cách to mò:

− Không, đó
là sự thực. Nhưng chỉ là một sự xin lỗi xuông.

Ông ta cười
khúc khích khi mở cặp ra và đưa hết giấy tờ vào. Ông ta nói tiếp:

− Khi cô đã
đi rồi. Nick cũng đã nói toạc ra rằng, chuyện Curtis không đủ khẩn trương để
biện minh cho việc tôi phải lên đó và can thiệp vào... Sao cô lại hỏi về
Curtis?

Lauren lạnh
người. Nhưng nàng tỏ ra trong trắng và minh bạch:

− Chẳng có
lý do nào cả, tôi chỉ hỏi thế thôi.

Ông ta xách
cặp lên:

− Nào,
chúng mình đi. Tôi sẽ ra ngoài với cô.

Họ cùng đi
qua hành lang lát đá cẩm thạch. Jim đẩy một trong những cánh cửa kính nặng nề
cho Lauren đi trước. Việc đầu tiên nàng thấy khi ra ngoài ánh sáng mắt trời, là
Nick đang sải bước về phía một chiếc Limousin dài, bóng mượt, màu bạc đợi chàng
ở lề đường. Khi Nick trườn mình vào chỗ ngồi, chàng ngước nhìn tòa cao ốc và
thấy hai người. Chàng nhìn với đôi mắt như muốn xé xác Jim, rồi mới quay qua
Lauren. Đôi mắt xám của chàng như mỉm cười hứa hẹn với nàng - và cảnh cáo: ngày
mai anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc thế nữa đâu.

− Thưa ông
Sinclair, đi đâu ạ? - người tài xế hỏi khi Nick đã ngồi dựa trong chiếc xe hơi
lộng lẫy.

− Đến phi
trường Metro.

Chàng quay
đầu nhìn Lauren đi băng qua đại lộ với Jim. Với đôi mắt thẩm mỹ, chàng ngắm
nhìn cái dáng đi thanh lịch của nàng. Có một nét cân bằng êm ả, một nỗi tự hào
bên trong nàng, khiến nàng duyên dáng thêm khi di chuyển.

Người tài
xế thấy có một chỗ trống trong dòng xe cộ, và thế là chiếc Limousin lao tới
trong dòng ô tô đang di chuyển vào giờ cao điểm. Lúc này Nick nghĩ về điều đó,
bất cứ cái gì ở Lauren cũng mời gọi chàng. Trong thời gian chàng quen biết
nàng, nàng đã trêu chọc chàng, đã làm chàng tức điên lên, đã kích thích nhục
cảm của chàng. Nàng đã là tiếng cười, là nhục cảm, là sự thanh lịch và thách
đố, tất cả đều bọc lại trong một gói quà vô cùng quyến rũ.

Tự lưng vào
chỗ ngồi êm ái, Nick mường tượng tới việc phải hoạch định để chiếm lại nàng.
Thật là điên rồ nếu phải dan díu với một trong các nữ nhân viên của mình, nếu
chàng biết sẽ xảy ra như vậy, chàng đã bố trí công việc cho nàng ở công ty của
một người bạn. Nhưng bây giờ đã quá trễ. Chàng đã muốn nàng.

Chàng đã
muốn nàng ngay đêm đầu tiên, khi chàng lăng xăng đưa cho nàng ly tonic và nhận
thấy rằng đây không phải là một cô bé mới lớn, mà là một phụ nữ xinh đẹp, thanh
tú. Nick mỉm cười nhớ lại cảm tưởng trên mặt nàng khi nàng quan sát sự sửng sốt
của chàng. Nàng đã hưởng trước sự ngạc nhiên của chàng, và nàng đã thích thú
khi màn bí mật càng lúc càng được mở toang ra.

Chàng đã
quyết định ngay đêm ấy, là phải giữ một khoảng cách với nàng. Nàng quá trẻ đối
với chàng... chàng đã không thích sự ham muốn không thể giải thích được mà
chàng đã có kinh nghiệm. Khi nàng cười cảnh cáo chàng nếu "chiếc hài"
vừa khít chân nàng, thì nàng sẽ biến chàng thành một con cóc đẹp trai. Nếu sự
khao khát của chàng đã không thắng được lý do khi đưa nàng vào quán ăn của
Tony, thì chàng đã không bao giờ mời nàng về Harbor Springs. Vậy mà chàng đã
đưa nàng về đó.

Và nàng đã
là một cô gái còn trinh... Lương tâm Nick cắn rứt chàng, và chàng thở ra khó
chịu. Thê thảm biết bao, nếu chàng không làm tình với nàng, một tên đàn ông
khác sẽ làm, và ngay tức thì. Jim William muốn nàng. Có cả tá đàn ông khác cũng
muốn nàng. Chàng nhớ lại cách ngưỡng mộ có tính toán của rất nhiều giám đốc của
chàng ngắm nhìn nàng trong buổi tiệc tối thứ bảy. Hình ảnh Lauren đứng ngoài
ban công đêm ấy sống lại trong tâm trí chàng:

− Bốn tuần
lễ trước, tôi đã nghĩ rằng anh là một người khá.

Nàng đã bật
lên câu nói ấy trong lúc trông nàng như một thiên thần tức giận.

− Bốn tuần
lễ trước tôi đã không biết rằng anh là một tên vô tổ chức, lộn xộn và tinh thần
sa đọa!

Nàng đã
biết cách chắc chắn để biểu lộ ý kiến của mình nữa chứ, Nick thầm nghĩ.

Bản năng
chàng có cảnh cáo chàng rằng nếu liên hệ với Lauren sẽ khiến đời chàng trở nên
phức tạp. Nàng đã quá thân thuộc với chàng. Chàng đã phải quyết định không thể
tiếp xúc thêm với nàng, quyết định ấy đã khiến chàng "đuổi" nàng đi
khỏi Harbor Springs. Chàng hẳn đã cho là quyết định ấy đúng, nếu như chàng đã
không nhìn thấy lại nàng trong buổi tiệc đêm thứ bảy, trông nàng quá gợi tình
và quyến rũ trong chiếc áo dạ hội đáng "nguyền rủa" ấy.

Nàng đã
muốn chàng đêm đó, mặc dù nàng muốn phủ nhận điều ấy. Và hôm nay, ở văn phòng,
nàng cũng đã muốn chàng. Một trong những việc đầu tiên mà chàng sẽ dạy cho
người đẹp dễ thương, dễ giận ấy, là biết chấp nhận nhục cảm cho riêng mình và
thừa nhận những ưa thích ấy của mình.

Rồi kế đó,
chàng sẽ tắm cho các giác quan của nàng nguồn khoái cảm dục tình mà một người
nam có thể đem lại cho một người nữ trên giường ngủ. Chàng cũng dạy cho nàng
biết cách làm cho chàng vui thích nữa. Chàng nhớ lại những động tác dịu nhẹ,
ngây thơ vì thiếu kinh nghiệm của nàng khi họ ở Harbor Springs, và cứ nhớ đến
là như làm thắt lại nơi thắt lưng của chàng. Tác động mà nàng để lại cho chàng
thật khó tả, chàng nghĩ một cách thiết tha khi chàng dời chỗ.

Điều gì sẽ
xảy ra khi nàng không thể đương đầu nhạy cảm với việc ái ân? Điều gì sẽ xảy ra
khi nàng cảm thấy cách biệt sau cuộc ân ái? Chàng không muốn làm nàng bị tổn
thương.

Nick kéo
cặp da xuống và mở ra, lôi các tờ hợp đồng mua bán bất động sản mà chàng sẽ
điều đình với những người đang bay tới để gặp chàng. Thật đã quá muộn để lo
lắng về những hậu quả có thể xảy ra, chàng muốn nàng quá chừng - và nàng cũng
muốn chàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3