Tiếng sét xanh - Judith Mcnaught – chương 11

Chương 11

Bàn tay của
Lauren run lên khi nàng tô son lên môi và thoa phấn hồng lên hai gò má. Nàng
nhìn đồng hồ: chắc Jim sẽ tới trong mười lăm phút nữa. Lượn qua một trong những
tủ kính, nàng lấy ra một chiếc áo dạ hội bằng vải sa buông rũ, chiếc áo duy
nhất nàng đã chọn chiều nay sau khi đã thử hầu hết những chiếc áo dạ hội thuộc sở
hữu của nàng.

Bây giờ khi
đã biết rõ Nick thực ra là một tên vô nguyên tắc, lừa đảo, kiêu căng, nàng
không còn nhìn thấy anh là một con người quyến rũ nữa. Nàng quyết định mặc áo
vào và mang đôi giày chọn lọc. Dù sao, niềm tự hào của nàng đòi hỏi nàng phải
đẹp nhất tối hôm nay.

Đóng tủ áo
lại, nàng bước lui để quan sát hình ảnh nàng trong tấm gương soi trên cửa tủ.
Làn vải sa màu quả đào chín ôm lấy bộ ngực tuyệt mỹ của nàng, để lộ đôi vai và
hai cánh tay trắng ngần màu sữa. Nàng cố tỏ ra vui thích trước ngoại hình của
nàng, nhưng nàng không thể. Không thể vui thích khi nàng phải đương đầu với
người đàn ông đã dễ dàng quyến rũ nàng và gợi ý nàng gọi điện thoại cho hắn ta
nếu nàng có thai; một tên triệu phú mà nàng đã mời ăn trưa, và quả quyết với
hắn là nàng có đủ tiền để trả bất cứ món gì mà hắn gọi có mặt trên thực đơn.

Dù xem Nick
hạ cấp và sa đọa tới đâu, cũng thấy lạ là Nick không để cho nàng trả tiền bữa
ăn quá đắt. Lauren vừa suy nghĩ vừa tìm trong hộp nữ trang đôi hoa tai quý giá của
mẹ nàng.

Nàng ngưng
lại để thầm nhắc mình cách đối xử với Nick đêm nay. Chắc hẳn Nick đã nghĩ là
nàng bị tổn thương và tức giận, nhưng nàng không chủ tâm để anh ta thấy điều
đó. Nàng sẽ làm cho anh thấy rằng, cũng như anh, đối với nàng, kỳ nghỉ cuối
tuần của họ ở Harbor Springs chẳng có nghĩa gì hơn là một cuộc vui đùa tự do
phóng túng. Nàng sẽ đối xử với Nick một cách lạnh nhạt, bởi vì, bằng sự lạnh
nhạt ấy, nàng tỏ cho anh thấy nàng vẫn còn giận. Dù cho sự lạnh nhạt ấy làm cho
nàng đau khổ, nàng vẫn đối xử với anh một cách tự nhiên, bằng cái tình thân ái
chung chung như nàng đã tỏ ra với người gác cổng hay anh gác dan. Nàng vừa lục
tìm đôi hoa tai của mẹ nàng trong hộp nữ trang, vừa nghĩ rằng việc ấy sẽ làm
cho anh ta tức tối. Lục lọi mãi mà chẳng thấy đôi hoa tai, nàng tự hỏi chúng ở
đâu? Nàng không thể làm mất chúng được. Nàng luôn luôn cẩn thận với chúng. Đó
là những kỷ vật duy nhất của mẹ nàng để lại mà nàng còn giữ được. Nàng đã đeo
nó hôm dự tiệc ở Harbor Springs, nàng nhớ thế, và ngày kế tiếp ở biệt trang
ngoài vịnh. Đêm ấy, trên giường ngủ, Nick đã hôn tai nàng, anh đã lấy đôi hoa
tai ra vì nó làm vướng... Đôi hoa tai của mẹ nàng ở đâu đó trên chiếc giường cô
bạn gái của Nick!

Nàng chống
hai tay lên bàn trang điểm, đầu chúi về phía trước, đang bị một cơn sóng cồn
tức tối và đau khổ dày vò. Cô bạn gái của Nick có thể đã chiếm lấy đôi hoa tai của
mẹ nàng.

Chuông cửa
reo lên dưới nhà, nàng đứng bật dậy. Hít một hơi thở mạnh và sâu, nàng bước
xuống nhà và mở cửa.

Jim đang
đứng ở lối vào, nghiêm trang và đẹp đẽ trong bộ âu phục quyến rũ của một nhà
kinh doanh.

− Xin mời
vào - Lauren nói nhẹ nhàng.

Ông ta dừng
lại ở phòng giải lao và nàng nói tiếp:

− Tôi sẽ
lấy cái ví, và chúng ta có thể đi. Hay là mời ông dùng một ly giải khát trước
đã?

Ông ta
không trả lời ngay, nàng quay lại:

− Sao thế?

Ông ta nhìn
lướt qua các đường nét tuyệt hảo của nàng và suối tóc màu mật ong buông lơi
trên vai nàng như sóng gợn. Ông tán thưởng chiếc áo sa quyến rũ và đôi chân
thon dài của nàng.

Ông thốt
lên với nụ cười thích thú:

− Thật là
điều tôi chưa từng thấy.

Lauren lại
hỏi:

− Ông dùng
giải khát chứ?

Nàng khá
ngạc nhiên, nhưng không thấy bị xúc phạm vì sự đánh giá thẳng thắn đầy nam tính
của ông ta:

− Không,
trừ trường hợp cô cần để tăng cường can đảm để đương đầu với Nick.

Lauren lắc
đầu:

− Tôi không
cần can đảm. Hắn chả là gì đối với tôi cả.

Jim ném vào
nàng một tia nhìn đùa cợt, và dẫn nàng ra chiếc xe Jaguard màu xanh sẫm.

− Tôi cho
rằng cô muốn tỏ cho hắn thấy cô không còn quan tâm gì đến hắn nữa, phải không?

Lauren cảm
thấy khó chịu vì vẻ mặt dửng dưng của nàng không thể lừa được Jim. Ông ta đã
chứng kiến nàng khóc sướt mướt, nên nàng đành thú nhận:

− Đúng đấy!

− Nếu thế -
Jim nhả số khi xe họ đi vào đường cao tốc - tôi cho cô vài lời khuyên. Tại sao
cô không dùng năm ba phút để nói huyên thuyên với hắn về buổi tiệc hay công
việc mới của cô, và rồi, với một nụ cười duyên dáng, cô nói "xin
lỗi", rồi quay ngay qua một người đàn ông khác - tôi chẳng hạn, nếu tôi ở
ngay bên, và tôi cố để luôn luôn ở gần cô.

Lauren quay
sang mỉm cười dịu dàng với ông ta như nói cám ơn. Cảm thấy êm ái và tự tin,
nàng ngả lưng vào ghế, thư giãn.

Nhưng khi
cửa thang máy mở ra trước nhà hàng ăn quay tròn lộng lẫy ở tầng thứ tám mươi
mốt, Lauren đưa mắt nhìn đám đông chung quanh, và như có một sơi dây vô hình
thắt lấy quả tim nàng, làm nàng ngạt thở. Nick ở đâu đó trong gian phòng này.
Nơi quầy rượu, Jim gọi thức uống cho cả hai người, và Lauren cẩn thận nhìn
quanh vừa khi có một đám người đi ngang qua.

Và có
Nick...

Chàng đứng
giữa phòng, đầu tóc sẫm màu ngả về sau khi cười với một người nào đó đang nói.
Tim Lauren đập mạnh trong lồng ngực không kềm chế nổi khi tia nhìn của nàng
chạm vào những đường nét trên khuôn mặt xinh trai rám nắng của chàng, sự thoải
mái của chàng khi mặc bộ âu phục sẫm màu may rất khéo; cái cách hững hờ mà
chàng cầm ly rượu trong tay. Nàng nhận thấy từng cử chỉ thân mật của chàng đã
làm cho nàng đau đớn. Và rồi nàng cũng nhận thấy cô gái tóc vàng mỉm cười ngước
mắt lên nhìn chàng, bàn tay cô ta còn thân mật đặt trên cánh tay của chàng.
Phiền muộn rót vào mạch máu của Lauren như một dòng cường toan nóng hổi. Đó là
Ericka Moran, người đàn bà với Nick trong bức ảnh đăng báo. Và chiếc áo dạ hội
màu kem rực rỡ cô ấy đang mặc chính là chiếc áo mà Nick đã gởi tới cho chính
nàng mặc ở Harbor Springs...

Lauren quay
đi không nhìn nữa, và bắt đầu nói chuyện với Jim, nhưng quai hàm ông ta căng
cứng, ông cũng thấy người đẹp tóc vàng ở giữa phòng đã làm cho Lauren lạnh
nhạt. Trên mặt ông ta, nàng nhìn thấy nỗi tuyệt vọng tức tối mà nàng đã cảm thấy
đối với Nick. Nàng kết luận ngay: Jim đã say mê Ericka.

− Thức uống
của cô đây - cuối cùng ông ta nói và đưa cho Lauren - Đã đến lúc chúng ta bắt
đầu trò chơi thách đố của chúng ta rồi đấy!

Với một cái
cười mỉm dữ dội, ông cầm lấy khuỷu tay của Lauren, đưa nàng lại phía Nick và
Ericka.

Lauren bàn
lui:

− Chắc chắn
chúng ta không cần phải đuổi theo họ, phải không nào? Nếu Nick là chủ tiệc, hắn
có trách nhiệm phải đi chào mọi người.

Jim ngần
ngừ rồi gật đầu:

− Phải,
chúng ta sẽ khiến Nick và Ericka tới đây với chúng ta.

Suốt nửa
giờ kế đó, trong lúc họ đi lại giữa đám quan khách. Lauren càng cảm thấy mình
nghĩ đúng về Jim và Ericka; ông chủ của nàng đang cố làm cho cả Nick và Ericka
phát ghen. Khi nào Ericka hướng về phía họ thì Jim cười tươi với Lauren và nói
đùa một câu gì đó với nàng. Lauren hợp tác với ông ta, làm như nàng đang thích
thú lắm vậy - nhưng nàng chỉ làm để vui lòng ông, chứ nàng thì không. Trong
trái tim tan nát của nàng, nàng nhận ra rằng Nick chẳng hề quan tâm nàng làm gì
hoặc nàng đi với ai. Nàng đang nhâm nhi ly rượu thứ nhì thì Jim quàng tay quanh
mình nàng. Nàng ngạc nhiên thấy ông ta bấm vào hông nàng làm hiệu. Ông ta nói
với một nụ cười rạng rỡ:

− Cái nhóm
đứng đằng kia là hội đồng quản trị đều giàu có, là những nhà công nghiệp có
nhiều quyền lực trong ngành của họ. Người phía trái là cha của Ericka, ông
Horace Moran - Jim nói thêm: gia đình Horace đã kinh doanh dầu khí nhiều thế hệ
rồi.

− Họ chẳng
thấy thải mái được chút nào - Lauren cười nhạo, rồi nheo mắt làm điệu theo tiếng
cười.

Jim đưa mắt
nhắc nhở nàng, rồi tiếp tục:

− Người
đứng sau ông ấy là Crawford Jones. Gia đình Crawford và nhà vợ ông ta đều làm
nghề sản xuất dây đai.

Lauren đùa:

− Tôi tự
hỏi, tại sao không có ai cắt cho họ rời ra.

Một giọng
nói quen thuộc lẫn tiếng cười ngay sau lưng nàng:

− Bởi vì
Crawford và vợ ông ta đều xấu xí nên không ai muốn cắt rời họ ra để họ chạy
loanh quanh làm cho đám con nít phải sợ hãi.

Lauren cứng
người lại khi nghe giọng nam trung của Nick, và nàng bắt buộc phải quay lại.
Nàng nhìn thấy chàng cười đùa như không để ý gì đến sự kiêu hãnh của nàng. Dù
trong lòng như tan nát trăm nghìn mảnh, bề ngoài nàng vẫm mỉm cười và đưa tay
về phía chàng:

− Chào
Nick.

Chàng nắm
chặt lấy bàn tay nàng, miệng cười thật tươi:

− Chào
Lauren.

Nàng cẩn
thận rút tay về, tươi cười với Ericka mà Nick vừa giới thiệu. Ericka nói:

− Tôi đã
chiêm ngưỡng chiếc áo dạ hội của cô suốt từ tối đến giờ. Nó đẹp quá chừng.

− Cảm ơn -
Lauren đáp. Không nhìn Nick, nàng nói thêm: - Còn tôi thì đã nhận ra chiếc áo của
chị ngay lúc chúng tôi bước vào đây.

Đoạn Lauren
quay qua Jim:

− Ồ, ông
Simmon kìa. Ông ấy đã cố tìm để nói chuyện gì ấy với anh đêm nay, Jim ạ.

Rồi Lauren
đưa đôi mắt xanh của nàng nhìn vào khuôn mặt bí hiểm của Nick mà nói cách nhã
nhặn:

− Ông bà
vui lòng thứ lỗi cho chúng tôi chứ?

Ngay sau
đó, Jim nhập vào cuộc đàm luận với một phó tổng giám đốc nên Lauren cố tỏ ra
duyên dáng và khôn khéo để vui chơi theo ý nàng. Nàng được một đám đàn ông hào
hoa thanh lịch vây quanh, và suốt buổi còn lại nàng tránh nhìn về phía Nick.
Hai lần tình cờ nàng quay lại và thấy cái nhìn chăm chăm soi mói của chàng; cả
hai lần nàng đều nhìn ngay vào chàng rồi lướt đi như đang tìm ai khác. Nhưng
sau ba giờ căng thẳng ở trong cùng một gian phòng với chàng, đã làm nàng hết
chịu nổi.

Nàng cần
một sự cô đơn nào đó, một vài phút nghỉ ngơi không có mặt của chàng. Nàng nhìn
Jim và thấy ông ta đang đứng gần quần rượu nói chuyện với một đám đàn ông.
Lauren đợi đến khi ông ta chú ý, nàng gật đầu ra hiệu về phía cánh cửa kính mở
ra phần sâu sau của nhà hàng. Jim gật đầu, ý nói rằng ông sẽ gặp nàng tại đó.

Quay lại,
nàng bước ra ngoài đón cái yên lành của trời đêm mát mẻ. Trong màn đêm đen như
nhung, nàng dạo bước tới bức tường cao ngang ngực, bao quanh sân, và nhìn toàn
cảnh, hằng bao nhiêu ngọn đèn lướt qua từ nhiều dặm của tám mươi tầng bên dưới.
Nàng đã thành công - nàng đã tìm cách đối xử với Nick bằng một sự kết hợp vẻ
thân ái chung chung và cái mỉm cười bất cần. Không cần kết án, không cần tức
giận vì chàng đã không gọi điện thoại cho nàng. Chàng đã phải sửng sốt trước
thái độ của nàng, nàng nghĩ ngợi với một sự thỏa mãn mỏi mệt, rồi nâng ly lên
nhâm nhi thức uống của mình.

Sau lưng
nàng, Lauren nghe tiếng cánh cửa kính trượt mở và đóng lại, nàng không còn đắm
mình trong sự cô đơn nữa. Jim đã đến gặp nàng.

Không quay
lại, nàng hỏi với giọng vui thích:

− Thế nào,
tôi đóng kịch đạt chứ?

− Cô đóng
kịch rất khéo - giọng nói của Nick đầy trêu chọc - Tôi đã cố làm như không
trông thấy.

Lauren lắc
mạnh mấy viên đá trong ly cho chúng va vào nhau kêu lanh canh. Nàng chậm chậm
quay người lại, cố tập trung sự khôn ngoan. Nàng sẽ dửng dưng và nhã nhặn, nàng
bình tĩnh nhớ lại những gì xảy ra giữa hai người, không có ý nghĩa gì nhiều với
nàng hơn là với chàng. Nàng cố nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt sọc của
chàng, rồi nhìn vào đôi mắt đầy hài hước của chàng. Nàng nói:

− Buổi tiệc
thật thú vị.

− Cô có nhớ
tôi không?

Lauren mở
lớn mắt, làm ra vẻ ngây thơ:

− Tôi bận
việc quá!

Nick đi tới
bức tường, chống cùi tay lên đó và yên lặng quan sát nàng. Chàng cảm thấy cơn
gió nhẹ khẽ lay động mớ tóc trên vai trần của nàng, rồi nhìn gương mặt xinh đẹp
của nàng, mỉm cười hỏi:

− Thế cô
không nhớ tôi một chút nào sao?

− Tôi quá
bận! - Lauren lặp lại, nhưng nàng cố bình tĩnh và nói thêm - Tại sao tôi phải
nhớ ông nhỉ? Bộ ông là người đàn ông duy nhất đáng giá ở Michigan sao?

Chàng nhíu
lại hai hàng lông mày rậm, cười nhạo:

− Đó là
kiểu nói của cô với tôi sau khi cô đã cố làm tình với tôi, cô đã quyết định yêu
thích tôi và cô đã... a... đã học thêm kinh nghiệm?

Trời ơi!
Ngay cả chàng không thèm đếm xỉa gì đến việc nàng đi ngủ với những người đàn
ông khác!

Chàng châm
chọc:

− Bây giờ
cô gặp những người đàn ông khác để sử dụng việc so sánh, cô thấy tôi cỡ nào?

Lauren đáp
lại cách khinh bỉ:

− Đó là câu
hỏi của kẻ mới trưởng thành!

− Cô nói
đúng. Vậy ta hãy đi.

Nốc hết ly
rượu trên tay, Nick đặt cái ly không xuống bàn, lấy ly của nàng đặt bên cạnh,
rồi chộp lấy tay nàng. Chàng kẹp tay nàng, các ngón tay mạnh mẽ của chàng bấu
lấy nàng và dẫn nàng đến một cánh cửa khác ở góc tòa cao ốc.

Khi chàng
mở cửa và sự thoải mái trở lại, Lauren mới bước lui:

− Nick, tôi
muốn hỏi anh một điều, và tôi cần câu trả lời trung thực.

Chàng gật
đầu, và nàng nói:

− Khi tôi
rời Harbor Springs, anh có ý định gặp lại tôi không? - Tôi muốn nói, có định bỏ
rơi tôi không?

Nick trả
lời theo lối nói của nàng:

− Không.

Nàng vẫn
còn đang rối rắm khi chàng lại mở một cánh cửa khác.

− Chúng ta
đi đâu đây?

− Tới chỗ
tôi, hay chỗ của cô, không cần thiết.

Nàng hỏi
lại cách bướng bỉnh:

− Tại sao?

Chàng quay
lại, nhìn nàng:

− Đối với
một cô gái khôn ngoan thì đó là một câu hỏi ngớ ngẩn.

Lauren
không chịu được nữa:

− Anh kiêu
kỳ, ích kỷ quá lắm!...

Nàng ngưng
lại để thở, rồi gay gắt:

− Tôi không
ân ái bừa bãi và bất thường như thế đâu. Hơn nữa, tôi không thích loại người
như anh!

Chàng lạnh
lùng nhắc nhở nàng:

− Bốn tuần
trước cô khoái tôi lắm mà!

Mặt nàng đỏ
rần, hai mắt nảy lửa:

− Bốn tuần
trước tôi tưởng anh là một người khá - nàng giận dữ đáp - Bốn tuần trước, tôi không
biết anh là một tên ăn chơi triệu phú có bằng cấp, thay đổi giường ngủ như thay
áo. Anh không còn là một người đàn ông nữa - anh là một tên vô nguyên tắc, hay
ngủ bậy và suy đồi đạo đức. Anh nhẫn tâm và ích kỷ, và khi tôi đã biết anh thực
sự là ai thì anh đừng có hòng!

Đôi mắt
Nick nhìn chằm chặp vào cô gái xinh đẹp đang nổi trận lôi đình trước mặt chàng,
cô ta thách thức khinh bỉ chàng ra mặt. Chàng thách thức bằng một giọng nhẹ
nhàng đầy nguy hiểm:

− Nhưng bây
giờ cô đã biết tôi là ai và làm nghề gì, cô không muốn làm bất cứ việc gì với
tôi ư? Có đúng vậy không?

− Đúng thế!
- Lauren rít lên - và tôi sẽ...

Bằng một cử
động nhanh nhẹn, chàng chộp lấy vai nàng, ôm nàng vào hai cánh tay, và ngấu
nghiến môi nàng trong một nụ hôn cuồng bạo, đầy sự kích dâm hỗn hào. Ngay khi
chàng chạm vào nàng, mọi cơ bắp của nàng nhanh chóng thưởng thức trở lại khoái
cảm của tấm thân cứng cáp của chàng truyền qua. Hai cánh tay nàng ôm lấy cổ
chàng, và nàng ưỡn người lên áp sát thân hình chàng. Nick rên rỉ, dịu dàng hôn và
đắm chìm trong cơn đói khát ấy. Chàng càu nhàu, miệng vẫn ngốn ngấu môi nàng
như muốn chiếm hữu:

− Như thế
này thật là điên cuồng! Có ai ra ngoài này sẽ bắt gặp chúng ta!

Và thế là
miệng chàng rời khỏi môi nàng. Chàng buông nàng ra và Lauren đứng tựa vào hàng
chấn song sau lưng mình.

Chàng hỏi:

− Em đi
theo anh chứ?

Nàng lắc
đầu:

− Không,
tôi đã nói với anh rồi.

− Thôi,
đừng thuyết giảng đạo đức với tôi nữa - chàng ngắt lời cách lạnh lùng - Cô hãy
đi tìm tên đàn ông nào cũng ngây thơ như cô và cả hai có thể mò nhau trong bóng
tối mà học hỏi lẫn nhau, nếu quả tình cô muốn thế.

Giống như
một vết thương sâu đã lành không còn chảy máu nữa, nay lại bị banh ra, Lauren
cảm thấy đau đớn trước lời nói của chàng và cơn giận trào lên:

− Này -
nàng nói khi chàng kéo cánh cửa mở ra - cô nhân tình, cô bạn gái hay anh gọi cô
Ericka là bất cứ cái gì ấy, đã chiếm đôi bông tai của mẹ tôi. Tôi đã đánh rơi
chúng trong giường ngủ của cô ấy, trong nhà của cô ấy và với người tình của cô
ấy. Cô ấy hoan nghênh anh - còn tôi thì không thích anh nữa. Nhưng tôi muốn lấy
lại đôi bông tai của mẹ tôi - Nỗi đau bắt đầu ứa máu qua vết thương mỗi lúc một
tê tái thêm đến khi nàng gào lên: - Tôi muốn lấy lại đôi bông tai ấy!

Trần nhà
bên trên giường ngủ của Lauren cũng tối tăm như trái tim của nàng khi nàng nghĩ
tới những gì đã diễn ra với Nick. Chàng đã mang Ericka tới, nhưng lúc về lại
muốn đi theo Lauren. Ít nhất tối nay Nick cũng đã thích nàng hơn thích Ericka.
Không đi theo chàng, có lẽ là điên rồ chăng? Tức giận, nàng cuộn mình lại. Nếu
thế thì niềm tự hào và lòng tự trọng ở đâu? Làm sao nàng lại có liên hệ nhanh
chóng, hèn hạ với một tên hợm hĩnh, bừa bãi, phóng túng như thế? Nàng không
nghĩ đến hắn ta nữa. Nàng phải đẩy hắn ra khỏi tâm trí nàng. Mãi mãi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3