12A1 - Chương 2

Sáng
sớm, vừa bước ra khỏi cửa thì trời lất phất mưa. Cuối đông rồi còn mưa phùn,
thời tiết cũng thất thường như lòng người vậy. “Để quên ô trên lớp rồi, thôi
mưa nhỏ mà, đi cho mát.” – nó nhủ thầm. Đang đi thì nghe thấy tiếng ai gọi đằng
sau. Quay lại nhìn! Con bò đây mà, nó bảo: “Thảo nào hôm nay mưa, tại có người
đi sớm bất thường đây mà!”.

-        
Không phải nói mát mẻ! Chẳng
qua là tôi có việc thôi” – Ngọc nói với vẻ mặt quan trọng

-        
Anh thì có việc gì? Mà lại
vào sáng sớm này? Chẳng lẽ anh thích em nào khối dưới hay đi sớm à? – Nó đùa

-        
Chị cũng biết thế cơ đấy!
Thôi ta đi trước đây, cứ đi từ từ.

Nói xong
hắn liền quay đi, nhưng rồi chợt nhó ra điều gì đó, hắn quay đầu lại, nhìn nó
một lượt từ đầu đến chân, rồi nở nụ cười nửa miệng trông phát ghét, nói:

-        
Con gái 17, 18 tuổi đầu, đi
ra đường thấy trời mưa cũng không thèm đội mũ hay che ô. Cả thiên hạ đều biết
chị là đồ con bò rồi, không cần thể hiện thêm đâu – ném cho cho nó cái ô, hắn
bình thản nói tiếp- Khỏi cần cảm ơn, tôi lo chị ốm, tôi lại phải tốn cân đường
hộp sữa đến thăm.

Nói xong
tên này phóng thẳng đi, để lại phía sau một cái đầu đang bốc khói. Nó nhìn theo
hắn mà không rõ tên này là người hay quỷ nữa. Đáng ghét.

Nó vừa
bước đến lớp đã thấy ồn ào tiếng nói. Nó nhìn khắp, Ngọc, Oanh, Thanh Thuật,
Hoàng béo ( sư mẫu nó – boy hẳn hoi, đừng hiểu nhầm, chỉ tại hay tính toán chi
li với lại thích thù vặt nên mọi người cho rằng “sư mẫu” đáng lẽ ra phải là con
gái mới đúng) ngồi một chỗ to nhỏ. Tình hình này chắc là đang mưu đồ bất chính
đây, bên góc kia Ly còi đang ăn sáng, bàn thứ 3, Hải – lớp trưởng hình như cũng
vừa mới đến. Thấy nó đến, mấy đứa “xóm nhà mình” như bị cấm khẩu, im tịt. Nó
ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vui thế?” – rồi mắt sáng lên – “có gì ăn à?”.
Oanh phì cười: “Có cái mốc khô đấy, ăn không? Trong đầu mằy không có cái gì
khác hay sao?

-        
Thì sống là phải ăn mà! Thế
hôm qua làm gì để cầu chì bị dính nước đấy, chập nặng quá!”

Oanh toe
toét cười, không quên đánh nó vài cái nhớ đời. 3 thằng con trai nhìn hai đứa nó
rồi nháy mắt rất ẩn ý. Nó thắc mắc trong chốc lát rồi quên ngay. Hôm nay vẫn
không khác hôm qua là mấy. Mặc dù 4 tiết, kiểm tra cả 4 nhưng lớp vẫn lao xao
chuyện cuộc thi. Mọi chuyện càng ngày càng lạ lùng, những lần trước có thế đâu.
Nó cũng bắt đầu thấy nao nao chuyện gì đó. Nhìn thấy chỗ Hạnh chuối ( lớp phó
học tập, đồng thời cũng là một member học vip nhất của lớp) đang rất rôm rả, nó
cũng lon ton chạy đến để buôn. Hình như đang đến phần gay cấn. Quỳnh Anh bảo:
“Trường mình cũng oách ghê, tự nhiên lại tổ chức cuộc thi này. Mà 99% lớp mình
chẳng ai đăng ký đâu.”

 Hạnh “ruồi” cũng phụ hoạ theo: “ừ thì lần nào
chả thế, lớp mình bao nhiêu gương mặt sáng giá nhưng tại bọn nó cứ ngại đấy
chứ. Đấy, như con Ánh này này. Nó mở to mắt nhìn Hạnh ruồi: “Gì? Tao đi kiểu
gì, nữ công gia chánh thì chẳng biết, ăn nói cũng không! Lên đấy làm trò cười
à?” – Vừa nói nó vừa cốc Hạnh ruồi 1 cái

(Phụ
lục: tài nấu nướng của Ánh đúng là ở cái mức ma chê quỷ hờn,những ai muốn tìm
hiểu thêm có thể hỏi Oanh, người đã tận mắt chiêm ngưỡng món đậu xốt cà chua
nát không thua gì tương hay gặp Nhung, người có thể miêu tả một cách chính xác
nhất về nguyên lý luộc rau “cho rau vào trước cho nước vào sau” của Ánh )

Cô chủ
nhiệm vào, bỏ dở câu chuyện, nó chạy về chỗ. Phổ biến xong công việc của lớp,
cô đưa mắt nhìn cả lớp và cười bí ẩn. “Quái, dạo này mốt cười nửa miệng hay sao
ý nhỉ?” – Nó nhủ thầm. Cô đứng dậy và đi xuống cuối lớp:

-        
Chắc các em đã biết về cuộc
thi phong cách học đường rồi đúng không? Vì thứ hai phải nộp danh sách nên hôm
nay chúng ta phải đăng ký ngay. Thế bạn nào muốn được tham gia?.

Sự im
lặng đến ghê người bao trùm lớp học. Đứa nọ nhìn đứa kia, đứa kia nhìn đứa
khác, ngơ ngác như những chú nai tơ. Cô “e hèm”, chắc là để tránh việc cười
ngất ra vì lớp, cô đổi giọng: “ Nếu không ai tình nguyện thì cô chỉ định vậy.”
Kịch bản đúng như dự doán của bất cứ đứa nào ngồi dưới, 3 năm học với nhau,
chuyện này đã quá quen thuộc rồi. Nào chúng ta cùng thưởng thức trò chơi “Bắt
gà trong chuồng”, “vòng quay định mệnh” (Đó là những biệt danh vui về sự chỉ
điểm của cô). Mặt từng đứa tỏ vẻ cam chịu, thậm chí Hoàng cám còn lẩm bẩm nghĩ
lại sáng nay đi ra đường đã bước chân phải hay chân trái. Riêng nó vẫn bình
thản lôi đề hoá ra nghiền ngẫm, bởi vì nó chắc mẩm A1 bao nhiêu gương mặt ngời
ngời, còn lâu mới đến lượt nó. Cô nhìn một lượt, từ Trương Vinh – cây toán của
lớp, đến Hùng – con sâu ngủ triền miên, rồi lại Hằng – siêu sao đội tuyển Anh
hay Tú Anh tài năng nổi tiếng. Cuối cùng, cô phán: “Kì khảo sát lần trước là
Mai Hạnh và Khuê đứng đầu, theo cô thì nên để hai bạn này và lớp trưởng đi thi.
Các em thấy thế nào?”

Còn thế
nào được nữa thưa cô, tất nhiên là đồng ý cả hai tay rồi. Ở một nơi mà ai ai
cũng yêu chuộng sự yên bình như lớp A1 này thì người ta cứ có xu hướng tránh
được cái gì hay cái ấy. Mà mọi người xem, nó nói có sai đâu, một đứa cứ tầm tầm
về mọi mặt như nó thì chẳng phải lo cái gì. Bỗng nhiên, ở bàn thứ 2, Ly còi
đứng dậy:

-        
Thưa cô, theo em thì đây là
một cuộc thi không chỉ đòi hỏi sự hiểu biết về mặt kiến thức, mà còn phải am
hiểu về các lĩnh vực của đời sống xã hội như âm nhạc, thời trang … Em nghĩ rằng
lớp mình nên cử một bạn có thể đảm nhận tốt phương diện này. Em nghĩ Vinh có
thể là một ứng cử viên sáng giá.

Thế là
nhóm 3GV đã nhúng tay vào rồi đấy. Nó nghĩ, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến
nó, tiếp tục làm đề nào.

-        
Thưa cô, em cũng có ý kiến.

Nó nghe
giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng. Đã bảo hôm nay nhất định có chuyện
lạ mà, con bò lại xin phát biểu cơ đấy. Chắc lại muốn đi thi “mang vinh quang
về cho nước nhà chăng”. Nó nhìn con bò, mỉm cười ủng hộ. Dù gì thì hôm nay cũng
có lòng tốt cho người ta mượn ô, giờ nó cũng nên cổ vũ động viên đáp lại.

-        
Trong những bạn nêu trên, em
thấy đều là những bạn giỏi tự nhiên, mà không có bạn nào xuất xắc về những môn
xã hội cả. Vậy nên, em đề cử bạn Ánh. Em tin bạn ấy sẽ làm cho đội hình của lớp
mình trở nên mạnh hơn.

Nghe
xong mấy câu Ngọc vừa nói ra, nó sặc chết mất. Chưa kịp ý kiến gì thì cô đã lên
tiếng:

-        
Vậy thì 3 bạn dự thi của lớp
mình sẽ là Hạnh, Vinh, Ánh nhé, còn ai có ý kiến nữa không.

Ngay lập
tức nó từ chối:

    
-   Thưa cô, em không…- Đang nói dở thì miệng nó bị bịt chặt lại, là
con Oanh hại nó, đã thế, con Nhung ngồi bàn dưới lại ra sức ấn đầu nó xuống,
còn con Thanh Thiết thì nhanh nhảu cái miệng: “Thưa cô, bạn Ánh rất vui mừng và
hứa là sẽ cố gắng hết mình vì màu cờ sắc áo của Tổ Quốc”. Phản rồi, phản rồi,
sau hôm nay nhất định là phải đem bọn này đi bắn bỏ hết.

    
-   Ừ - cô cười- Vậy cô mong các em sẽ thi đấu thật tốt để xứng đáng
là lớp dẫn đầu của toàn trường.

Nói rồi
cô bước ra khỏi lớp. Đến tận lúc cô đi xa, bọn “Lừa thầy phản bạn” mới chịu cho
nó tự do. Việc nó muốn làm đầu tiên là cốc đầu mỗi đứa vài phát. Thảo nào hôm
nay bọn này tự nhiên đến sớm tổ chức họp kín, hoá ra là đã lên kế hoạch hại nó
từ trước. Không thể chấp nhận được. Phản đối.

-        
Xóm mình ăn mừng chứ nhỉ!
Chúc mừng Ánh Cận trở thành 1 trong 3 chiến binh lớp mình. – là con bò đáng
ghét

-        
Ăn cái đầu anh ý! Dở hơi à!
Anh thích thì đi mà thi, lôi tôi vào làm gì!

Tên này
giơ ra 1 cái kẹo mút vị chocolate trước mặt nó, tỉnh bơ hỏi: “Thế có ăn không?”

Ngu gì
không ăn, nó giật lấy cây kẹo, không quên khuyến mại thêm cho con bò một cái
cốc đầu đau điếng. “Tôi thì có giỏi môn xã hội nào đâu, mà anh dám nói thế
hả?”- nó vẫn ấm ức

-        
Thôi đi Ánh ạ- Hạnh chuối đã
xuống chỗ nó từ bao giờ không biết- Mày theo đội tuyển Địa từ nhỏ, lại còn suốt
ngày ôm quyển sách Sử tụng kinh. Đã thế lại còn là Thành viên tích cức của Câu
lạc bộ nói phét, à nhầm, văn học. Chọn mày đi thi là đúng rồi.

Giờ nó
đã hiểu một cách chính xác câu “Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng”

-        
Thôi, Ánh ạ, đã đâm lao thì
phải theo lao thôi-Nhung thêm vào- mà mày đi thi thì cũng có mất gì đâu, có khi
còn mang được cả một chuyến du lịch về cho lớp ấy chứ. Cố lên bạn tốt.

Đâm lao
phải theo lao, nhưng cái lao ấy có phải là do nó phóng ra đâu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3