Ai nói chúng tôi không mờ ám - Chương 4+5+6

Chương 4.

Thanh mai trúc mã rồi chuyển thành ân ái bầu bạn, chuyện lãng mạn như
vậy tôi đây không dám nghĩ tới. Tôi cùng Viên Tử Thanh từ nhỏ đã chơi
với nhau, trải qua thời kỳ ngây thơ đến khi trưởng thành, khát khao mộng
mơ cùng người khác phái, tôi không phải là không có đối với anh ta sinh
ra quá một ý tưởng.

Chính là, chính là, năm ấy khi còn học cấp ba có một ngày tan học tôi
đem một tâm tình thanh thuần nhảy loạn đi đến lớp học của anh ta rồi
cùng nhau về nhà, cư nhiên thấy anh ta theo chân một nha đầu rất xinh
đẹp cùng khối ôm nhau ở một góc hành lang hắc ám!

Qua một màn cả kinh này tôi đã đem toàn bộ khởi niệm trong đầu ném
sạch xuống dòng sông chảy siết cuốn trôi đi rồi! Trong lòng cũng có thêm
một loại cảm xúc ủy khuất kỳ quái, khiến cho tôi từ đó về sau đối với
anh ta nói chuyện đều thay đổi giọng, không phải trêu chọc chính là quát
lớn cùng rống giận.

Kỳ thật, cũng chỉ có một mình tôi biết, cảm xúc chua sót thời kỳ
trưởng thành, chỉ có thể dựa vào phương thức biểu đạt xuẩn ngốc như vậy
để che dấu đi tâm tư đã nảy mầm thời thiếu nữ.

Sau đợt đó, Viên Tử Thanh cũng trở thành bộ dáng chịu để cho tôi ép
buộc bắt nạt, tôi muốn anh ta làm gì nếu anh ta không đáp ứng tôi liền
lôi sự việc kia ra nói với anh ta, tôi nói “hai ta quan hệ còn kém mật
thiết trưởng thành, về phần cậu ư, tìm được hồng nhan tri kỷ liền đối
với chị mình như vậy”.

Vì thế anh ta sẽ không dám lên tiếng nữa, mặc tôi nô dịch. Sau lại
biết anh ta cùng cô bé kia không đợi được đến khi thi vào trường đại học
liền chia tay. Cô bé kia còn chuyên môn tìm đến phòng học của chúng tôi
đem cửa đá văng, đại khái là muốn nói cho tôi biết cái gì mà chen chân
a, không chiếm được liền phá hư, rồi còn sẽ không gặp được người tốt
lành gì. Việc này khiến tôi cực tức giận, lúc ấy liền thề nói ” Tôi thề,
cô cứ chờ xem tôi mà theo họ Viên nhà anh ta thì tôi thi không đậu, rớt
đại học!”

Sau đó khi điền vào bảng nguyện vọng thi vào trường đại học, tôi rõ
ràng nói cùng Viên Tử Thanh điền chung một trường, nhưng lại bí mật đổi
thành một trường sư phạm khác. Kết quả thời điểm bóc thư thông báo đại
nhân hai nhà đều không có nói gì, chính là cao hứng, dù sao cũng là một
thành phố gần nhà đều có thể chiếu cố được. Còn riêng Viên Tử Thanh suốt
hai tháng lại trưng cho tôi sắc mặt khó chịu, mỗi ngày cái mặt đều đen
cũng không thèm nói chuyện với tôi.

Tôi xem bộ dáng của anh ta, trong lòng ngược lại đặc biệt thoải mái.
Tôi lâm thời vụng trộm sửa bảng nguyện vọng chính là muốn nhìn thấy anh
ta không thoải mái, anh ta càng không thoải mái thì tôi càng thấy vui
vẻ. Kỳ thật tôi biết, từ sau khi anh ta có bạn gái thái độ của tôi đối
với anh ta liền thay đổi, cũng biết anh ta cùng cô bé kia chia tay nhất
định là bởi vì tôi, dù sao ở phương diện tình cảm nữ hài tử đều rất mẫn
cảm, nhưng không thể nói rõ vì sao, trong lòng tôi thủy chung là oán
hận, thời điểm tôi phát hiện mình thích anh ta thế nhưng lại phát hiện
tên đáng chết đó đang ôm một cô gái khác! Điều này làm tôi cảm thấy mình
bị phản bội, cảm thấy rất ủy khuất cùng nhục nhã. Cho nên tôi hung tợn
thề sẽ không cùng anh ta dính dáng đến một chút chuyện giữa nam và nữ.

Cứ như vậy, tốt nghiệp đại học, về nhà công tác, mỗi ngày cãi nhau
với hi ha làm hòa, ai cũng đều không tỏ rõ tâm tư của mình, anh ta vẫn
mỗi ngày dây dưa với tôi, tôi cũng vẫn mỗi ngày đối với anh ta quát lớn
giống giận. Nhưng là không nghĩ tới, một câu hôm nay của anh ta, đã có
thể đem tâm tư của tôi quấy đến lộn xộn một đoàn. Anh ta nói:” Ai nói
chúng tôi không mờ ám?”

Tôi, đến tột cùng hi vọng chúng tôi là mờ ám, hay vẫn là không mờ ám?

Ai, rối loạn….

Chương 5.

Về nhà, ăn qua cơm tối, tôi cùng Viên Tử Thanh tựa hồ đã quên một màn
xấu hổ buổi chiều, tôi một bên vắt chân ngang trên sô pha cầm điều
khiển từ xa bật chương trình mình thích xem một bên sai khiến anh ta rửa
hoa quả lấy đồ ăn vặt pha cà phê. Anh ta đối với nhà tôi khả năng so
với nhà mình còn biết rõ hơn, vì vậy tôi rất yên tâm sai bảo. Tuy ôm một
bụng bực tức nhưng anh ta vẫn nhất nhất thỏa mãn tôi. Sau khi thực hiện
hết các yêu cầu của tôi anh ta liền đặt mông ngồi ngay bên cạnh tôi
hung tợn nói:” Nếu không có tôi thì đồ heo mẹ như cô chắc không chống đỡ
được qua ngày mà chết đi!”

Tôi dùng chân đá anh ta, nói:” Chị đây mà chết vì không chống đỡ được
qua ngày, cậu không chừng sẽ khóc thành cái dạng gì rồi, có khi gào kêu
ầm ỹ nói muốn đi theo chị đâu.”

Anh ta một phát bắt được chân tôi đá anh ta, vẻ mặt thành thật nhìn tôi nói:” Cô nói đúng rồi.”

Tôi cảm thấy không khí có điểm quái, dùng sức rút chân ra.” Biến
nhanh đi, không có việc gì đừng đem lão nương ra làm trò tiêu khiển,
chọc tôi không thoải mái tôi tiêu diệt anh! Tuyệt đối không nương tay!”

Viên Tử Thanh lấy tay chải chải tóc, giống như muốn nói cái gì, cuối
cùng nhịn xuống không nói câu nào nữa, cùng tôi ngồi xem ti vi.

Tôi cả người không được tự nhiên, cảm giác càng quái. Vì thế phải tìm
đề tài gì để thảo luận. Tôi nói:” Ở đơn vị chúng tôi mới có một thầy
giáo đến, dạy Anh Ngữ, nhìn qua có vẻ được, đợi tôi dùng ít công sức,
không chừng ngày nào đó cậu có thêm một anh rể a.”

Viên Tử Thanh bỗng vọt đứng lên, làm tôi sợ nhảy dựng. Anh ta đột
nhiên biến thành đặc biệt chán nản, kéo tôi suýt thì ngã từ sô pha
xuống, tôi cả kinh rống giận:” Viên Tử Thanh anh nổi điên cái gì! Sao
lại có người như anh, ăn nhiều quá nên kiếm chuyện a!”

Viên Tử Thanh cũng rống giận lại tôi:” Triệu Đình cô đừng có giả vờ
với tôi nữa! Tôi không tin cô không nghĩ gì đến tôi! Cô rốt cuộc muốn
làm sao! Tôi có bạn gái cô mất hứng, tốt lắm! Tôi không có nữa là được
chứ gì! Tôi đây liền một mình ở bên cạnh cô! Còn cô, chuyện đó đã qua
vài năm rồi mà cô vẫn đối xử với tôi không được tự nhiên như vậy ư, suốt
ngày cứ âm dương quái khí muốn chọc giận tôi tức chết hay sao!”

Đây là lần đầu tiên cả hai chúng tôi đều đem những chuyện tình đã
khúc mắc trong tim từ trước đến nay mà phơi bày ra bên ngoài nói hết cả,
tôi giống như bị người ta giẫm vào cái đuôi của mình nhảy dựng lên kích
động nói bừa:” Viên Tử Thanh, anh đừng có đem mình ra nói ủy khuất vô
tội như vậy! Anh dựa vào cái gì nói tôi không được tự nhiên, nói tôi kỳ
quái! Anh nha, anh yêu ai bỏ ai liên quan gì đến tôi! Làm sao anh lại có
thể tự tin cho rằng tôi vẫn còn để ý đến anh, là bản thân anh đa tình
mà thôi!”

Viên Tử Thanh tức giận giơ cao ngón tay run run chỉa vào cái mũi của
tôi, dùng một loại ngữ khí nghe đặc biệt thương tâm nói với tôi:” Triệu
Đình, cô khá lắm! Cô khá lắm a! Tôi tự mình đa tình! Tôi con mẹ nó đúng
là lợn! Tôi chờ cô nhiều năm, nhưng cuối cùng lại chờ được một câu như
vậy! Đi thì đi! Tôi đúng là không có mắt nhìn, thật mất mặt, tôi tự làm
mình đa tình!” Nói xong lao ra cửa trở về ngôi nhà đối diện của anh ta.

Tôi phẫn hận ném điều khiển ti vi trên mặt đất, ngồi xổm xuống, khóc rống lên.

Hai chúng tôi đây rốt cuộc là đang làm cái gì.

Chương 6.

Những ngày tiếp theo giống như ngày tháng thiên đường mà tôi đã mong
chờ trước kia, Viên Tử Thanh không còn gọi điện thoại cho tôi trong thời
điểm tôi đang ở trong toilet nữa, tôi thực coi thường chính bản thân
mình mỗi lần đi đều cố ý để di động lại ở văn phòng không có mang theo,
hy vọng anh ta có thể đùa dai giống như trước  khiến cho người khác mang
đến cho tôi. Nhưng là anh ta cư nhiên một lần cũng không có gọi đến
đây.

Bên tai trở nên yên tĩnh, vốn nên là chuyện để cho tôi cảm thấy vui
mừng vạn phần, nhưng là trên thực tế, tôi lại giống như người mất hồn
làm việc luôn phạm lỗi. Ngay cả tiểu Tuyền cũng nhìn không được mà hỏi
tôi:” Có phải cô với thanh mai trúc mã có chút mờ ám giận dỗi hay
không?”

Tôi ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại không nghĩ rằng làm vậy cư nhiên
khiến cho nước mắt chảy ra. Tiểu Tuyền choáng váng một chút rồi ồn ào
nói:” Xong rồi xong rồi, không phải để cho cái mồm quạ đen của tôi nói
trúng rồi đi.”

Tôi một bên dùng sức lau nước mắt một bên hổn hển nói:” Cái rắm! Đừng
có đoán mò lung tung. Nói bao nhiêu lần rồi, tôi cùng anh ta không có
quan hệ! Tôi khóc … là bởi vì tôi nhớ tới cha mẹ của tôi!” Đổ mồ hôi!
©¸®! Tôi vì lý do sức sẹo của mình mà cảm thấy xấu hổ, chứ đừng nói đến
vẻ mặt không tin nổi của tiểu Tuyền.

Ban ngày ở đơn vị u ám xong, về nhà lại tiếp tục ám u. Từ sau ngày
hôm đó tôi không nhìn thấy Viên Tử Thanh đâu nữa. Trong hành lang phòng
lầu vừa xuất hiện tiếng bước chân từ phía xa truyền đến tôi liền bay
nhanh vọt tới trước cửa nhà cố sức nhìn xuyên thấu qua lớp cửa kính,
nhưng là có nhìn thế nào thì người đó cũng không phải tên họ Viên kia.
Càng ngày càng phiền chán, nếu cứ như vậy tôi nhất định sẽ phát điên
mất, nhưng tôi lại không biết phải làm gì để thay đổi tình trạng hiện
giờ giữa chúng tôi.

Sau năm ngày chúng tôi cãi nhau, bốn vị cha mẹ của chúng tôi cư nhiên
lại về trước thời gian đã định. Tôi vừa nhìn thấy mẹ mình, cũng không
biết nói trong lòng cảm giác là gì, nhào vào trong ngực bà gào khóc đến
trời lung nở đất. Mẹ tôi một bên thì gọi loạn lên hết tâm can rồi đến
bảo bối còn một bên thì ra sức dỗ tôi. Tôi vừa nghe bà dỗ thì càng cảm
thấy ủy khuất, ra sức khóc giống như nỗi oan của Đậu Nga được hóa giải,
cho đến khi chỉ còn tiếng nấc. Đợi đến lúc tôi vất vả lắm mới dừng khóc,
mẹ tôi cẩn thận hỏi tôi:” Cùng với Tử Thanh giận dỗi?”

Tôi nghe xong hất đầu không nói gì đi trở về phòng ngủ của mình, sau
đó quay lại ôm chặt cứng khiến cho mẹ tôi không thể nhúc nhích được. Tôi
nói:” Mẹ, con rất khổ sở.”

Mẹ tôi nói:” Con gái a, mẹ vừa xuống máy bay, so với con thì vừa mệt
vừa đói hơn. Con nói nhanh một chút, con với Tử Thanh rốt cuộc sao lại
thế này, chúng ta đang chơi vui vẻ thì lại bị đứa nhỏ này gọi cuộc điện
thoại kêu trở về ngay, hỏi cái gì cũng không nói, sống chết cũng bắt
chúng ta phải mau trở về. Đến dì Viên của con gọi hỏi nó cũng không nói.
Con nói xem hai đứa các con cũng đều đã lớn hết cả rồi, sao lại không
thể để cho người già chúng ta sống thoải mái một chút chẳng lẽ mỗi ngày
đều phải đi theo quan tâm coi chừng hai đứa như vậy a!”

Tôi vừa nghe đã cảm thấy ủy khuất vểnh cái miệng lên muốn khóc. Mẹ
tôi chạy nhanh nói:” Tổ tông của tôi a, được rồi được rồi a, con đình
chỉ nước mắt ngay, mẹ cái gì cũng sẽ không hỏi nữa! Người khác sinh ra
khuê nữ đều được tận hưởng niềm vui được quan tâm săn sóc, tôi đây sinh
ra khuê nữ chính là đến để trị tôi a. Mẹ với cha con ra ngoài ăn cơm,
con ở đây nằm ngủ đi, đừng khóc nữa được không.” Tôi đây mới mân miệng
lên đem nước mắt cấp nén trở về.

Thời điểm tôi cảm thấy sợ hãi muốn nói “Mẹ, mẹ ăn xong nhanh chút trở
về” thì mẹ của Viên Tử Thanh ở nhà đối diện đã tới. Bà nhẹ nhàng ngồi
xuống bên cạnh ôm tôi gọi “Đình Đình”, một tiếng này vừa kêu lên tôi cảm
thấy mình như bị oan đã có chỗ dựa vững chắc vậy, liền tiến lên chui
vào trong ngực bà khóc lớn. Tôi một bên thương tâm khóc một bên còn cảm
thấy rất vui vẻ nói:” Dì Viên, Viên Tử Thanh khi dễ con!”

Dì Viên đưa tay vỗ vỗ lưng tôi giống như bao phủ hết cả tâm tình của
tôi, nói:” Con của Dì, Dì sinh ra nên dì hiểu rất rõ, bảo nó nghĩ cách
chọc Dì cùng cha nó tức giận, nó cũng không mang theo một chút đắn đo mà
đem hết cả bộ não ra suy nghĩ đến vài trăm cái biện pháp; nhưng muốn
bảo nó tìm cách khi dễ con, thì có cho nó một trăm vạn nó cũng không dám
làm, nó là sợ Đình Đình của chúng ta chịu ủy khuất. Con nói xem dì và
cha mẹ con vì sao tự nhiên không có việc gì lại đi dã ngoại? Không phải
vì cha mẹ con không thương không quan tâm con, mà là do oan gia kia của
con muốn cho bốn người già chúng ta đi để tạo cơ hội cho hai đứa. Con
trai của dì a, cũng thật vô dụng, đều đã dùng thời gian dài như vậy rồi
cũng không làm cho con dâu dì hiểu được lòng mình. Khiến cho sự việc đi
đến bước này thì quay ra thỉnh cầu chúng ta nhanh nhanh trở về. Ai, đáng
thương cho người già chúng ta còn phải trở về giải quyết hậu quả tốt
của nó gây ra.”

Tôi nghe xong liền choáng váng, ngay cả khóc đều đã quên, tôi nhỏ
giọng nói:” Dì Viên, hai chúng con không giống như mọi người nghĩ đâu,
chúng con một chút mờ ám cũng không có…”

Nói xong lời cuối cùng chính mình còn cảm thấy không đủ. Dì Viên cùng
mẹ tôi không nhịn được mà cười rộ lên, mẹ tôi nói:” Con xem con khóc
đến như vậy còn nói là không có quan hệ ư? Đình Đình a, con cái gì cũng
tốt, chính là yêu tại sao lại để ý những chuyện vụn vặt như vậy. “

Tôi không nói gì, tôi hốt hoảng, tôi tại sao lại có thể như vậy!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3