Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi - Chương 363

Chương 363

            Chắp Tay Nhường

Cân nhắc nửa ngày, Nhạc Du luôn luôn đều tương đối lý trí thở dài. Vô luận thế nào, cô vẫn tin tưởng chân tình của Thương Sùng đối với Sở Niệm.

Nhìn dáng vẻ cô cau mày, khổ sở, Nhạc Du nhíu mày, nắm lấy tay Sở Niệm.

“Niệm Niệm, chuyện tình cảm trước nay người ngoài đều không thể nhúng tay vào. Có lẽ lúc này có rất nhiều thứ cậu không thể nhận thấy rõ. Nhưng tớ hy vọng cậu sau khi bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kỹ về những gì thầy Thương đã làm cho cậu.”

“Nếu như không yêu một người thì cảm xúc rất dễ nhận ra, hắn sẽ không để ý tới mình thích cái gì, cũng không quan tâm cảm xúc của  mình. Mọi chuyện đều lấy hắn vì trung tâm, hơn nữa kẻ luôn nổi giận, chỉ trích đối phương dĩ nhiên không phải là mình rồi.”

“Tuy tớ không biết việc cô gái kia xuất hiện, rốt cuộc thầy Thương là tính toán cái gì, nhưng tớ cảm thấy có những thứ chính mắt nhìn thấy… có đôi khi cũng không phải là sự thật.”

“Nếu vậy, sự thật là thế nào?” trái tim Sở Niệm lúc này như bị ai dùng con dao nhỏ cắt ra thành từng miếng, ngoại trừ cảm giác đau đớn còn cảm thấy sự trống rỗng cùng cực.

Cô biết rõ trước giờ Thương Sùng đối với mình như thế nào… nhưng mà một màn sáng nay cô không cách nào chịu đựng nổi.

Sở Niệm thừa nhận chính mình thực mâu thuẫn, cô vẫn cho rằng trên đời này cũng không có cô gái nào có thể vô cảm nhìn cô gái khác ve vãn người yêu của mình.

Thư Tiếu Nhi buổi sáng xuất hiện, cùng với trên dáng vẻ tình ý miên man đó, Sở Niệm hiện tại nhớ lại tức tới ngứa cả răng.

Giống như tự dưng nhớ ra cái gì, cô cúi đầu nhìn xuống ngực mình rồi ảo não cúi gằm đầu.

Nhạc Du ngồi cạnh bên đangcân nhắc tìm cách để an ủi cô, cô nàng nhìn Sở Niệm, mở một chai nước khoáng đưa lên miệng, chưa kịp uống được hai hớp nước, cô nàng vẫn luôn lễ nghi đoan trang đã phun nước ra. Mặt đỏ tai hồng ho nhẹ vài tiếng, Nhạc Du xoa xoa nước đọng bên khóe miệng, bất đắc dĩ nín cười.

“Khụ khụ, Niệm Niệm à, có cần như vậy không hả?”

“Tớ làm sao chứ, chẳng lẽ không phải sao?”

Sở Niệm không hề cảm thấy có chút vấn đề nào, cô chọt chọt vào ngực mình rồi lại lẩm bẩm

“Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao người ta lại đi nâng ngực rồi, đàn ông ấy mà, quả nhiên chỉ cần nhìn thấy con gái ngực to là cái gì cũng quên hết!!!”

Còn không phải chỉ là hai cục mỡ to sao, ít nhiều gì cô cũng có mà! Nhớ tới Thư Tiếu Nhi kia vênh váo tự đắc, Sở Niệm hừ một tiếng, biểu tình cực kỳ khinh thường.

Quả nhiên vẫn là đồ con nít mà! Nhạc Du cố nén ý cười bỗng nhiên phát hiện có đôi khi sự tình cũng không cần thực nặng nề mới có thể giải quyết.

Mười mấy năm làm bạn, cô hiểu Sở Niệm vô cùng rõ, có thể nói ra như vậy cho thấy chuyện này cũng không nghiêm trọng tới vậy.

Khẽ cúi đầu mỉm cười, Nhạc Du ném chai nước sang một bên, nhún vai liếc xéo Sở Niệm  mở miệng nói: “Người khác đi nâng ngực hay không, nghĩ như thế nào, tớ không biết. Nhưng mà tớ cho rằng Vân Hiên cùng thầy Thương… đều không phải đàn ông nông cạn như vậy.” 

“Thôi, có vấn đề đi giải quyết là được. Tớ không tin là với tính cách của Sở Niệm đại tỷ đây mà gặp chuyện như vậy mà lại chắp tay đi nhường như vậy!”

“Thương Sùng đâu phải đồ vật.” Sở Niệm giận dỗi mà lẩm bẩm chu môi. “Hơn nữa tớ thật đúng là không có hào phóng như vậy!”

Trong lòng như là hạ quyết tâm, Sở Niệm tâm tình vẫn luôn buồn bực cuối cùng trong lòng đã thoải mái hơn nhiều.

Đưa tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, cô đứng dậy, vỗ vỗ mông dính bụi

“Cũng chẳng còn sớm, Nhạc Du, tớ muốn đi tìm hiệu trưởng.” 

“Hiệu trưởng?” Nhạc Du cũng đứng lên theo. “Cậu tìm hiệu trưởng làm gì?”

“Xử lý thủ tục tạm nghỉ học.” Sở Niệm cũng không nghĩ giấu diếm Nhạc Du, vì từ đầu tới cuối Tư Đồ Nam cũng chỉ nhắm vào cô.

Thương Sùng vì cô mà tính toán cùng Tư Đồ Nam chính diện giao phong, mình mà còn trốn đông trốn tây thì không thể nhìn được.

Cảm giác được ánh mắt Nhạc Du kinh ngạc không thôi, Sở Niệm kéo tay cô, dương môi nói: “Chỉ là tạm thời không có cách nào đi học được thôi, tớ cũng không muốn cậu cứ nói dối thầy cô vì tớ.”

“Thời gian bao lâu? Cậu cũng biết… tầm hai năm nữa là mình tốt nghiệp rồi.”

Tốt nghiệp đại học vẫn luôn là đề tài vừa mất mát, vừa cực kỳ hưng phấn với sinh viên. Có thể đi ra biển lớn cuộc đời, giao tranh trong xã hội, những người từng là bạn học sẽ chia về bốn phương tám hướng, có khi cả đời không gặp lại nhau.

Sở Niệm và Nhạc Du tuy rằng không vì tốt nghiệp mà không liên hệ nữa, nhưng sau khi tốt nghiệp thì sẽ không còn như bây giờ được nữa, tùy hứng mà làm.  

Trong lòng đột nhiên thương cảm làm Sở Niệm không tiếng động thở dài, cô nhìn đầy chắc chắn và đảm bảo về phía Nhạc Du, sau đó thập phần nghiêm túc nói: “Nếu sự tình thuận lợi thì chắc chỉ cần khoảng nửa năm. Cậu tự lo cho bản thân, nếu có việc thì cứ gọi cho tớ.” 

Ý tứ trong lời nói của Sở Niệm, Nhạc Du nghe sao cũng không hiểu. Cô do dự trầm mặc vài phút, sau đó mở to đôi mắt to đen nhánh tràn đầy lo lắng. “Trong lúc này… Tớ đều không thể đi tìm cậu sao?”

“Không thể.”

“…được rồi…”

Nhạc Du không hiểu nguyên nhân Sở Niệm tạm nghỉ học, nhưng mà nửa năm không được gặp… Chuyện này có phải hay không có điểm nghiêm trọng?

Sáng nay thầy Thương xuất hiện ở trường đã khiến cho cả trường oanh động, thầy từ chức càng làm cho các nữ sinh không thể tiếp thu. Giờ tới phiên Sở Niệm lại muốn tạm nghỉ học, cô lại không rõ vì sao lại không thể đi tìm cô ấy nữa.

Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, Nhạc Du rũ mắt, cuối cùng cũng chỉ có thể nói được hai chữ này.

Đứng ở bên cạnh, Sở Niệm trong lòng kỳ thật cũng rất hụt hẫng, nhưng vì không muốn liên lụy đến Nhạc Du, cô vẫn cho rằng không gặp thì tốt hơn.

Mềm lòng có đôi khi sẽ hại chết người, huống chi cô tuyệt đối không cho phép Nhạc Du lại xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Cô cũng rối rắm không biết có nên hỏi Nhạc Du về việc trong nhà Mặc Vân Hiên, Sở Niệm đè lên ấn đường, quyết định rằng biết đến càng ít càng tốt.

Cắn răng buông tay đang khoác Nhạc Du, Sở Niệm cong môi cười với Nhạc Du rồi thẳng bước về hướng văn phòng hiệu trưởng. 

Vẫn là văn phòng ngăn nắp với bàn làm việc đơn giản, và chiếc ghế sô pha da đen.  Trước đây Sở Niệm thường xuyên bị gọi vào gặp hiệu trưởng cho nên cô cũng không quá câu nệ ở đây.

Đầu bạc trắng, vẻ mặt hiền lành. Sau khi nghe Sở Niệm trình bày xong, hiệu trưởng híp mắt nhìn cô nửa ngày.

Ý vị thâm trường dùng tay đỡ mắt kính gọng vàng trên mũi, Sở Niệm lần đầu tiên phát hiện, hiệu trưởng của cô cũng không phải là kẻ tầm thường.

“Buổi sáng Thương Sùng từ chức, việc này Sở Niệm, cô biết không?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3