Thác phi dụ tình - Quyển 1 - Chương 116 - 117

Chương 116 – TRANH NGỰA

Mộ Dã đi rồi, trong nháy mắt kim trướng trở nên trống rỗng.

Lưu Sương ngồi trên đất trong kim trướng, lòng vẫn kinh
hoàng. Tới tận lúc này nàng vẫn không thể tin, Mộ Dã dễ dàng buông tha nàng như
vậy. Chưa thể bình ổn sự kinh hoàng, Lưu Sương đưa tay vuốt ve mái tóc đã bù
rối, phát hiện trong lòng bàn tay lạnh như băng đầy mồ hôi.

Hai người thị nữ cẩn cẩn dực dực đi đến, cực kỳ cung kính
hầu hạ Lưu Sương rửa mặt lần nữa, sau đó là châm trà và dâng cơm.

Mới vừa rồi Lưu Sương còn nghe thấy Mộ Dã lớn tiếng dặn dò:
“Hầu hạ nàng thật tốt!” Nàng không hiểu, vì sao Mộ Dã đột nhiên đối với nàng có
lễ như thế? Quân tâm nan trắc (trái tim hoàng đế khó dò), nàng
cũng không thể đoán được ý nghĩ của hắn.

Nếu hắn đồng ý lưu nàng một mạng, nàng sẽ sống thật tốt.
Bụng nàng quả thật đang đói, Lưu Sương liền không khách khí ăn no một bữa. Nếu
lát nữa muốn chết, cũng không phải làm ma đói.

Đang dùng cơm thì Mộ Tịch Tịch tới thăm nàng.

Thật sự là đã làm Mộ Tịch Tịch khó xử, chọc giận hoàng huynh
cường thế bá đạo của Tịch Tịch. Tịch Tịch bị điểm huyệt từ đêm qua, sau đó bị
ép vào trướng bằng vũ lực, còn bị Mộ Dã phái người trông coi. Cho đến lúc này,
hắn mới đồng ý thả Tịch Tịch ra ngoài.

Mộ Tịch Tịch nhớ đến Lưu Sương, không biết nàng bị hoàng
huynh hành hạ thành bộ dạng gì rồi, vừa được thả liền chạy vội đến đây tìm Lưu
Sương.

Nhưng nữ tử trước mắt này chính là Lưu Sương sao?

Nàng mặc một bộ trang phục dân tộc rách nát, rách nát không
phải vì bộ trang phục đã cũ, mà là vì bị người khác dùng tay xé rách. Nhưng
nàng vẫn không để ý, điềm nhiên ngồi đó dùng cơm.

Dường như là nàng không quen cách dùng tay ăn thịt dê, ngón
tay mảnh khảnh cầm miếng thịt dê, gặm như đang tức giận, tước một cách rất nhụt
chí.

“Ngươi... Không có việc gì chứ? Hoàng huynh của ta không có
làm gì ngươi chứ?” Mộ Tịch Tịch đứng cạnh Lưu Sương, cẩn thận hỏi thăm.

Khóe mắt không nhịn được nhìn về phía cổ áo nát bươm của Lưu
Sương, Lưu Sương chưa bị hoàng huynh.... chứ? Mộ Tịch Tịch cực kỳ lo lắng đoán.

Lưu Sương đương nhiên biết Mộ Tịch Tịch đang lo lắng cái gì,
ngẩng đầu cười nói: “Công chúa, ta không có việc gì! Không cần lo lắng cho ta!”
Nói xong, lại bắt đầu vùi đầu ăn một cách khó nhọc.

“Không có việc gì? Vậy... Ngươi đã cự tuyệt hoàng huynh như
thế nào?” Mộ Tịch Tịch truy hỏi một cách kỹ càng hơn, vừa nhìn quần áo Lưu
Sương, đã biết là kiệt tác của hoàng huynh, Tịch Tịch chưa từng nghe nói có nữ
nhân nào có thể toàn thân trở ra dưới thế công của hoành huynh!

Lưu Sương cười thản nhiên, vừa ăn vừa nói: “Cái này... Ta
lấy cái chết ra uy hiếp.”

Lưu Sương có lòng tốt không đem chuyện đá Mộ Dã một cước nói
ra, xem như để lại mặt mũi cho hắn.

“Lấy cái chết uy hiếp sao?” Mộ Tịch Tịch có chút không tin,
hoàng huynh là người lấy cái chết uy hiếp ra là xong sao? Nhưng nhin thần sắc
Lưu Sương, có hỏi thêm cũng chẳng thu được gì. Thấy Lưu Sương ăn, mới nhớ ra
mình cũng chưa ăn gì. Vì vậy, ngồi xuống cùng Lưu Sương ăn cơm.

Hai nữ tử, trải qua một đêm trốn tránh, lúc này, dĩ nhiên
không còn khúc mắc như trước kia, cực kỳ hòa hợp cùng nhau ăn cơm.

“Công chúa, ngươi có thể cho ta mượn một bộ quần áo không?”
Lưu Sương ăn xong, xoa xoa tay, hỏi.

Nàng bị Mộ Dã bắt tới đây, cái gì cũng không mang theo. Bộ
quân phục của Lăng Quốc không thể mặc nữa, bộ quần áo này cũng nát vụn rồi, chỉ
có thể mượn từ Mộ Tịch Tịch.

Mộ Tịch Tịch liên tục gật đầu, trở về trướng của mình lấy
cho Lưu Sương vài món quần áo, một cái giả váy đơn giản, phối hợp với quần cùng
bộ và giày da hươi, cũng đẹp đẽ đáng yêu.

“Công chúa, ta muốn học cưỡi ngựa? Có thể chứ?” Mới vừa rồi
Lưu Sương đã nghĩ rõ ràng thông suốt, nếu phải ở trong lều này buồn bực, chi
bằng học cưỡi ngựa, lần cưỡi ngựa kinh hiểm đêm đó vẫn làm nàng nghĩ lại thấy
sợ.

Nếu có thể học cưỡi ngựa, sau này cơ hội bỏ chạy cũng lớn
hơn một chút.

“Được rồi, ta dạy cho ngươi. Chúng ta đi thôi!” Mộ Tịch Tịch
mang theo Lưu Sương đi ra ngoài trướng.

Hai thị nữ thấy công chúa muốn dẫn Lưu Sương đi ra ngoài,
không dám cản trở, không thể làm gì khác hơn là yên lặng theo ở phía sau, không
rời nửa bước.

Đến tàu ngựa, Lưu Sương liếc mắt liền trông thấy con ngựa
nhỏ mầu hạt dẻ nàng đã cưỡi đêm đó. Đêm đó, Lưu Sương vừa nhìn đã biết con ngựa
nhỏ này là một lương câu (ngựa tốt). Lúc này ban ngày, nhìn nó
càng đẹp hơn.

Lưu Sương vui sướng đi tới, dắt con ngựa nhỏ, Mộ Tịch Tịch
nói: “Con ngựa này là ngựa mới, chưa được thuần phục, để ta chọn cho ngươi một
con khác!”

Vừa nói, liền chọn một con khác cho Lưu Sương. Đến khi dắt
con ngựa đến chỗ Lưu Sương, đã thấy Lưu Sương và con ngựa kia thân thiết cùng
một chỗ, cực kỳ thân mật. Con ngựa nhỏ đó còn vươn đầu lưỡi, liếm lên lòng bàn
tay Lưu Sương. Lưu Sương lộ rõ sự vui vẻ, dưới ánh mặt trời, ôn noãn mà xinh
đẹp.

Mộ Tịch Tịch chưa biết chuyện Lưu Sương chạy trốn đêm đó,
lúc này, chứng kiến con ngựa nhỏ thân mật với Lưu Sương, cực kỳ kinh ngạc: “Xem
ra, con ngựa này nhận ngươi làm chủ nhân rồi, ta không cần chọn cho ngươi nữa,
ngươi cưỡi nó luôn đi. Con ngựa này là ngựa tốt đó, đừng nhìn thấy người nó
nhỏ, khi nó phi nước đại chắc chắn sẽ rất nhanh.”

Mộ Tịch Tịch vừa nói, vừa giúp Lưu Sương lên ngựa.

Lưu Sương lên ngựa, nắm chắc dây cương, chậm rãi thúc ngựa
đi lên. Đêm qua nàng vừa lên ngựa, đã ngã rạp người xuống, lúc đấy căn bản là
nàng không biết cưỡi ngựa, chỉ dựa vào nghị lực xiết chặt lấy dây cương mới
không bị hất khỏi lưng ngựa.

Lúc này, đường đường chính chính ngồi trên lưng ngựa, ngược
lại có chút sợ hãi, không dám cưỡi.

Mộ Tịch Tịch đến bên nàng nói: “Ngươi đừng sợ, cứ can đảm
lên, nếu con ngựa này đã nhận ngươi làm chủ nhân, nó sẽ không làm ngươi bị
thương. Ngươi chỉ cần hoàn toàn giao thân xác cho nó, động theo cử động của nó,
đi theo bước đi của nó. Buông lỏng một chút, từ từ sẽ được!”

Lưu Sương cưỡi con ngựa nhỏ, chậm rãi đi vòng tròn trên cỏ.
Con ngựa nhỏ thật sự là rất hiểu ý người, có lẽ nó biết Lưu Sương sợ hãi, lúc
đầu đi rất chậm, sau đó chờ Lưu Sương thích ứng rồi, mới dần đẩy nhanh tốc độ.

Lưu Sương ngồi trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy thân thể tùy
theo con ngựa, chậm rãi phập phồng. Trong lòng bốc lên một cảm giác kỳ quái.

Cưỡi ngựa, thì ra cảm giác lại tốt đẹp đến vậy.

Chỉ cảm thấy bên tai gió lạnh thổi vù vù, sợi tóc bay lên,
cả người nàng có cảm giác như đang bay.

Đưa mắt nhìn lại, trời đất rộng lớn, bỗng nhiên trái tim cảm
thấy thư thái không ít, đồng thời có một hy vọng mãnh liệt bốc lên trong lòng.

Mộ Dã không giết nàng, như vậy, có phải là đại biểu cho việc
thật ra con người hắn không ác liệt như nàng vẫn nghĩ.

Có lẽ, hòa đàm là chuyện có hy vọng, ngưng chiến cũng là
chuyện có hy vọng, nàng có được tự do cũng là chuyện có hy vọng.

Lưu Sương vừa nghĩ vừa giục ngựa đi theo vòng tròn.

“Ai nha, phu nhân, kia không phải con ngựa ngài nhìn trúng
sao? Tại sao lại bị người khác cưỡi rồi?” Đột nhiên phía trước truyền đến thanh
âm của nữ tử.

Lưu Sương đưa mắt nhìn lại, thấy trong bụi cỏ có hai nữ tử
mặc quần áo sáng màu chậm rãi bước đến.

Nữ tử đi trước, mặc váy xanh, sa y đỏ ánh bạc, khoác áo da
cáo không tay, tóc đen búi đơn giản. Mặt ngọc trắng nõn, mi thanh mục tú, tay
cầm một cái roi ngựa đẹp đẽ, đúng là Đại Mi Vũ.

Cô ta lượn lờ đi đến, vạt áo phất phơ theo gió, đi sau là
một thị nữ mặc quần áo màu lục mặt mũi thanh tú.

Lúc này Lưu Sương đã hồi phục dung mạo bẩm sinh, nàng không
muốn chạm mặt với Đại Mi Vũ, vì vậy xoay đầu ngựa muốn rời đi.

Nhưng lục y thị nữ của Đại Mi Vũ rất cao, chỉ hai ba bước
chân đã chặn đầu ngựa của nàng. Có lẽ cô ta nhìn ra Lưu Sương cưỡi ngựa chưa
được thành thạo, lại tự phụ cô nương nhà cô ta là cơ thiếp được Khả hãn sủng
ái, thế nên trực tiếp đi tới, túm dây cương của Lưu Sương, ghìm cương ngựa lại,
lớn tiếng nói: “Ngươi là nữ tử nơi nào, tại sao lại cưỡi con ngựa phu nhân
chúng ta nhìn trúng! Không nghe thấy lời ta nõi khi nãy sao? Còn không mau
xuống ngựa!”

Thật sự thì lúc này Lưu Sương đã cưỡi rất thành thạo, Mộ
Tịch Tịch cũng không đi sát bên nàng. Ngồi trong bụi cỏ cách đó không xa, không
biết suy nghĩ cái gì. Thị nữ kia không nhìn thấy công chúa, mới có thể lớn gan
mà quát to như vậy.

“Tấc Thảo, đừng lớn tiếng như vậy, chậm rãi nói đi!” Đại Mi
Vũ chậm rãi đi tới, oán trách nhìn thị nữ, lên tiếng.

Lưu Sương không ngờ cô ta nói chuyện với hạ nhân hòa khí như
vậy, trách không được Tấc Thảo này trung thành với cô ta vậy.

“Cô nương, rất xin lỗi, đây là con ngựa Khả hãn cho Vũ Mị,
Vũ Mị vẫn chưa từng cưỡi nó, hôm nay có hứng thú, muốn dắt ngựa đi dạo. Không
bằng cô nương trở về tàu ngựa chọn một con khác có được không?” Đại Mi Vũ đứng
sau lưng Lưu Sương dịu dàng nói chuyện. Trong lòng thật ra đang vô cùng nghi
hoặc, trong doanh trại có thêm nữ tử này từ khi nào?

Hai thị nữ đi theo Lưu Sương thấy lục y thị nữ nói chuyện
hung ác, đang muốn mở miệng bẻ lại, nhìn thấy Đại Mi Vũ nói chuyện cũng coi như
có lý, liền lạnh lùng nói: “Vũ Mị phu nhân, chúng ta cũng không biết đây là
ngựa của ngài. Nhưng cô nương nhà ta đã cưỡi rồi, không bằng phu nhân đi chọn
một con khác có phải tốt hơn không?”

Đại Mi Vũ nghe vậy ngẩn ngơ, tưởng mình nghe lầm. Trước kia
chưa từng có thị nữ nào có dũng khí làm trái ý tứ của cô ta, hôm nay, hai thị
nữ này lại vì nữ tử này muốn con ngựa này mà làm mếch lòng cô ta sao?

Cô ta thật muốn nhìn một cái, nữ tử này rốt cuộc là ai? Liền
mỉm cười đi tới trước đầu ngựa của Lưu Sương.

Lưu Sương biết không thể tránh được, nghĩ đến chuyện sớm
muộn gì cũng phải giáp mặt Đại Mi Vũ, liền thản nhiên nhảy xuống, mỉm cười nói:
“Nếu con ngựa này vốn dĩ là của Vũ Mị phu nhân, vậy trả lại ngươi!”

Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, nụ cười của Lưu Sương dịu dàng
rực rỡ, như hoa xuân đua nở, như sơn tuyền róc rách. Đại Mi Vũ chỉ cảm thấy
trong đầu có một tiếng “Vù vù”, cô ta hoàn toàn ngây dại.

Nụ cười quen thuộc này, gương mặt xinh đẹp quen thuộc này,
làm cô ta trong phút chốc giật mình.

Nàng, nữ tử gầy tong teo non yếu đó, dĩ nhiên là Bạch Lưu
Sương.

Nữ tử mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất, nữ tử mà cô ta hận
nhất, nữ tử khiến cô ta đêm nào cũng phải ghen ghét nổi giận trong mộng, dĩ
nhiên xuất hiện trước mắt cô ta ngay lúc này.

Vốn là oan gia ngõ hẹp, hay là ông trời giúp cô ta, để nàng
xuất hiện trước mặt cô ta.

Nàng đã tới như thế nào? Vì sao trước kia chưa từng thấy
nàng?

Đại Mi Vũ nhanh chóng quay đầu, nhìn chung quanh bốn phía,
chứng kiến Mộ Tịch Tịch cách đó không xa đang chậm rãi đi tới, trong nháy mắt
liền hiểu ra tất cả.

Xem ra, nàng chính là Lăng Quốc dược đồ.

Đêm qua, cô ta chỉ biết nàng là một nữ tử, không ngờ dĩ
nhiên lại là................. Bạch Lưu Sương.

Lưu Sương bình tĩnh nhìn Đại Mi Vũ, nhìn gương mặt tuyệt mỹ
không ngừng biến đổi qua đủ mọi cung bậc cảm xúc. Từ giật mình kinh ngạc đến
không tin, cuối cùng hóa thành lãnh đạm ý cười ôn hoàn.

Trong lòng Lưu Sương thầm than, Đại Mi Vũ quả nhiên là cao
thủ diễn trò, còn giả vờ không nhận ra nàng. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Đại
Mi Vũ cười yếu ớt nói: “Không cần, không cần, nếu cô nương đã thích con ngựa
này, vậy cô nương cứ cưỡi đi.” Dứt lời, túm thị nữ bên cạnh chậm rãi rời đi.

Thị nữ Tấc Thảo giật mình lo lắng, cô ta không biết nữ tử
đột nhiên xuất hiện này là ai, không thể nói rất đẹp, nhưng nụ cười không chút
trần tục, bình tĩnh như gió, làm lòng cô ta cũng trào lên một cảm giác kì dị.

Hơn nữa, cô ta mơ hồ cảm thấy, Vũ Mị phu nhân, và nữ tử đó
có mâu thuẫn sâu sắc.

Mặc dù lúc này, Vũ Mị phu nhân đã xoay người không nhìn nữ
tử đó nữa.

Nhưng có đôi khi, phụ nữ nhìn phụ nữ, căn bản là không chỉ
dùng hai tròng mắt để nhìn, có lúc mỗi một lỗ chân lông trên người đều có thể
hóa thành mắt, không ngừng phát ra những ánh mắt sắc bén đánh giá đối phương.

Mộ Tịch Tịch đi tới, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra, tại
sao ta nghe thấy có người lớn tiếng? Là ngươi sao?”

Thị nữ Tấc Thảo thấy công chúa cũng ở đây, nhất thời sợ đến
mặt chuyển trắng bệch. Công chúa này, trừ Khả hãn có khả năng chế trụ, còn thì
công chúa chẳng sợ ai bao giờ.

Hôm nay, nhìn dáng vẻ công chúa, rõ ràng là cùng phe với nữ
tử kia, chân mềm nhũn, liền quỳ trên mặt đất, nói: “Chuyện này, công chúa, Tấc
Thảo không dám. Tấc Thảo mạo phạm công chúa, thỉnh công chúa thứ tội.”

“Công chúa, ta xem, hay là ngươi đừng trách tội thị nữ này.
Nếu con ngựa này vốn là của Vũ Mị phu nhân, vậy thì trả lại cho Vũ Mị phu nhân
đi!” Mặc dù Lưu Sương cực kỳ thích con ngựa này, nhưng nàng không có thói quen
chiếm đọat đồ vật của người khác. Lập tức, nàng khẽ vỗ lên đầu con ngựa, không
muốn mà nói.

“Nhưng con ngựa này rõ ràng là do ngươi thuần phục mà!” Mộ
Tịch Tịch có chút không cam lòng nói.

“Nếu cô nương cố ý trả lại, Vũ Mị không thể làm khác.” Đại
Mi Vũ dứt lời, liền đưa mắt, bảo Tấc Thảo dẫn ngựa đi.

Trong lòng Đại Mi Vũ, lúc này đang rất giận, dựa vào cái gì
Bạch Lưu Sương luôn đọat đi đồ của cô ta, đoạt Bách Lý Hàn không nói, hôm nay,
cô ta vất vả lắm mới nhìn trúng một con ngựa, nàng cũng muốn đoạt.

Tấc Thảo dắt ngựa, Đại Mi Vũ thả người lên ngựa, cưỡi lên.

Kỳ thật, cô ta tới Thiên Mạc Quốc mới học cưỡi ngựa, kỹ
thuật cưỡi ngựa chưa tính là cao.

Con ngựa nhỏ đã nhận Lưu Sương làm chủ nhân, lúc này đột
nhiên đổi người cưỡi, làm nó không thích ứng.

Huống chi, Đại Mi Vũ còn cầm roi ngựa, vốn dĩ, ngựa tốt
không cần dùng roi. Lúc này nhìn cái roi ngựa đưa qua đưa lại, con ngựa đối với
Đại Mi Vũ vốn không có hảo cảm, hí dài một tiếng, liền hất Đại Mi Vũ xuống đất.

Đại Mi Vũ ngã sấp xuống mặt cỏ, “Ai nha” một tiếng, lăn lông
lốc.

Lưu Sương nhìn Đại Mi Vũ giãy dụa trên cỏ, không nói gì, nếu
là ngày xưa, nàng nhất định sẽ chạy tới xoa bóp cho cô ta. Nhưng nàng cứu cô ta
mấy lần, cô ta sẽ nhân tiện cắn lại nàng bấy nhiêu lần.

Thế nên, nàng không di chuyển, chỉ bi mẫn nhìn cô ta.

Hai nữ tử bốn mắt nhìn nhau, con ngươi tóe lửa.

Mộ Dã xa xa cưỡi ngựa chạy tới, híp đôi ưng mâu nhìn, thấy
giữa hai người có từng cơn sóng ngầm mãnh liệt.

Không biết vì sao, trong lòng hắn, đột nhiên vui vẻ, ánh mắt
của hai nữ tử rõ ràng là của tình địch nhìn nhau, chẳng lẽ... Chẳng lẽ, là vì
hắn?

Chương 117 – TƯƠNG THỊ NHẤT TIẾU

Đại doanh trại – Ngọc Thành – kinh đô Nguyệt Quốc.

Hôm nay là một ngày đẹp trời của mùa thu.

Thái dương treo trên cao, tỏa ra ngàn vạn tia sáng. Từng đám
mây trắng lững lờ trôi ngang bầu trời trong xanh, tạo thành một bức tranh vô
cùng đẹp mắt.

Dưới ánh nắng, trên đồng quê, năm vạn kỵ binh trang bị tận
răng dàn hàng vài dặm, ai cũng mặc ngân giáp, đứng nghiêm trang trong hàng ngũ.

Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, ngân giáp phản chiếu ánh sáng
rực rỡ. Gió thu hây hẩy, chiến bào phất phơ.

Vốn dĩ ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, vì ngân giáp và đao thương
kiếm kích phản chiếu, làm cho người ta cảm thấy túc khí lãnh liệt.

Nguyệt Quốc Hoàng đế đích thân cưỡi ngự mã, mặc trang phục
màu vàng, trong sự vây quanh của mấy vạn binh sĩ, từ từ đi đến. Khi đến tiền
phương, Hoàng đế lắc mình xuống ngựa, chậm rãi đi tới trước đài duyệt binh.

Dưới đài duyệt binh, mấy vạn tướng sĩ tung hô vạn tuế, cảnh
tượng rất đồ sộ; tiếng gầm vang khiến lòng người phấn chấn. Hoàng đế đi lên
đài, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy khôi giáp lóe sáng, đao kiếm nhận hàn.

Trong đôi mắt của Hoàng đế, hiện lên một tia kinh ngạc và
thưởng thức. Ông chưa bao giờ nghĩ, Cấm vệ quân của kinh thành, còn có thể điều
ra mấy vạn binh sĩ tinh nhuệ.

Nguyệt Quốc vốn có hai đại quân là Hữu Lộ Quân và Tả Lộ
Quân, Tả Lộ Quân hiện nay vẫn nằm trong tay phụ thân của Trịnh Hoàng hậu là
Thích Viễn Công – Trịnh Thác. Hữu Lộ Quân, phân tán trong tay của vài vị đại
thần trong triều.

Bởi vì Trịnh Thác tay nắm binh quyền, Hoàng đế đối với Trịnh
Hoàng hậu cực kỳ kiêng dè. Nhưng ông tuyệt đối không cho phép Trịnh gia vì nắm
binh quyền mà lên mặt, mấy năm nay, ông liền lén lút đem binh lực Cấm vệ quân
kinh thành giao vào tay Bách Lý Hàn.

Vốn dĩ ông cũng không kỳ vọng quá nhiều. Nhưng ông không
ngờ, Hàn nhi không chỉ quản lý Cấm vệ quân gọn gàng ngăn nắp, binh tướng sĩ ai
nấy kiêu dũng thiện chiến. Hơn nữa, không biết từ khi nào, hắn lặng lẽ mở rộng
nhân số của Cấm vệ quân tới hơn mười vạn. Ban đầu Cấm vệ quân chỉ có khoảng ba
vạn mà thôi.

Hoàng đế nhìn bốn phía chung quanh, nhìn năm vạn kỵ binh
được điều từ Cấm vệ quân, nhìn khí thế này, Cấm vệ quân tuyệt đối có năng lực
chống lại Tả Lộ Quân.

Đội ngũ mạnh mẽ thế này, vốn hẳn
là nên được cất dấu, tại thời khắc mấu chốt, đưa ra nghênh
chiến, nhất định có thể thừa dịp địch chưa chuẩn bị, khắc địch để thắng. Nhưng
điều ông không nghĩ ra chính là, Hàn nhi lại muốn dẫn bọn họ đến biên quan
chinh chiến.

Thiên Mạc Quốc nam phạm Lăng Quốc, chuyện này Hoàng đế biết,
đạo lý môi hở răng lanh, ông cũng biết. Trong lòng ông cũng không hồ đồ, nhìn
tình thế lúc này, chỉ có cùng Lăng Quốc kết minh, mới có thể bảo trụ Nguyệt
Quốc không bị Thiên Mạc Quốc thâu tóm.

Nhưng phái bảo thủ trong triều cũng không chủ trương xuất chiến,
đương nhiên là cả Trịnh Thác đang trấn thủ biên quan cũng có ý kiến đó. Hoàng
đế cũng rõ ràng, quan hệ giữa Trịnh Thác và Thiên Mạc Quốc không bình thường,
đương nhiên Trịnh Thác sẽ không đồng ý xuất chiến.

Hoàng đế không ngờ, thời khắc mấu chốt, Hàn nhi lại chủ động
yêu cầu xuất chiến. Hơn nữa, còn mang theo đội ngũ kỵ binh dưới trướng của mình
ra biên quan.

Ông biết, từ sau khi Trầm Hoàng hậu qua đời, Hàn nhi một mực
trách ông không bảo vệ tốt mẫu hậu của hắn. Ông biết, trong lòng hắn vẫn hận
Trịnh Hoàng hậu và Thích Viễn Công – Trịnh Thác. Ông càng biết, trong lòng
Trịnh Thác, kỳ thật vẫn thách thức Bách Lý Hàn có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế
hay không.

Hôm nay, hắn chủ động xin được rời xa hoàng thành, làm ông
có chút ngoài ý muốn.

Chẳng lẽ hắn không muốn ngôi vị Hoàng đế nữa rồi? Mang binh
chinh chiến với Thiên Mạc Quốc, chẳng phải sẽ khiến kỵ binh của hắn tử thương
vô số sao, đến lúc đó phải chống lại Tả Lộ Quân của Trịnh Thác như thế nào, làm
sao có thể đọat lấy ngôi vị Hoàng đế này?

Nếu trong tay ông còn có thực quyền, chắc chắn sẽ đem ngôi
vị Hoàng đế truyền cho Hàn nhi, nhưng hôm nay ông chỉ là một con rối mà thôi.

Ông lén lút phân tích cho Hàn nhi sự lợi hại của chuyện này,
nhưng hắn vẫn không cảm kích cố ý muốn rời xa kinh sư. Mặc dù không hiểu kế
hoạch của Hàn nhi, nhưng ông không thể không bội phục dũng khí của Hàn nhi.
Cuối cùng, ông đồng ý cho Bách Lý Hàn suất binh bắc chinh.

Lúc này, điều duy nhất ông có thể làm, là đi tiễn bọn họ,
chuẩn bị thật tốt lương thảo hậu thuẫn cho bọn họ.

Gió thu hây hẩy, cờ bay phất phới, Hoàng đế đứng trong tiếng
hô vạn tuế đầy trời, đứng dưới lá cờ hoàng kim cách đó không xa là Bách Lý Hàn.

Pháo mừng nổ ba lượt, chủ tướng Bách Lý Hàn mặc hàn thiết
khôi giáp, khoác áo bào đỏ, chậm rãi đi đến Điểm Tướng Đài.

Chiến giáp đen nhánh, lạnh đến cực hạn. Chiến bào đỏ tươi,
nhiệt liệt đến tận cùng. Mái tóc trắng bạc, tinh khiết vô ngần. Ba màu trắng đỏ
đen kỳ dị mà phối hợp cùng một chỗ, khiến Bách Lý Hàn trở nên lãnh liệt chói
mắt, rất đẹp mắt.

Lúc này, tòan thân Bách Lý Hàn từ trên xuống dưới, tỏa ra sự
lãnh liệt chói mắt, khiến kẻ khác hoa mắt chóng mặt.

Hoàng đế ngưng mục nhìn Bách Lý Hàn chậm rãi đến gần, đôi
mắt đen sâu trào lên sự đau đớn.

Ông không biết, tại sao tóc Hàn nhi lại chuyển màu trắng,
bất quá, mái tóc trắng bạc không làm hắn bớt chút tuấn mỹ nào, ngược lại còn
cho hắn thêm sự phiêu dật của thần tiên.

Bất quá, từ sau khi tóc chuyển màu trắng, ông không thấy Hàn
nhi mặc bạch y không nhiễm bụi trần nữa, mà bắt đầu mặc y bào màu đen. Hôm nay
đến cả khôi giáp, cũng đổi từ màu bạc sang màu đen thiết hàn.

Thiết hàn giáp y màu đen, khiến cho hắn có sự lãnh liệt,
thần bí, hờ hững, vô tình vô dục, cao ngạo lạnh lùng.

Ánh sáng mặt trời rực rỡ đẹp như ngọc rơi trên người hắn,
vậy mà hàn ý của người hắn như muốn đóng băng cả ánh mặt trời.

Bách Lý Hàn yên tĩnh chậm rãi đi tới trước mặt Phụ hoàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Phụ hoàng, thần sắc phức tạp trong mắt Phụ hoàng hắn hiểu,
nhưng hắn biết hắn đang làm gì!

Hắn quì xuống, giơ hai tay lên, Phụ hoàng đưa cho hắn ấn
soái [đoạn này convert dịch là đẹp trai ấn =))] và binh phù,
sau đó giơ lên đỉnh đầu, cùng binh tướng hô to vạn tuế.

Trống trận bắt đầu vang lên, Bách Lý Hàn nhảy lên chiến mã,
chào Phụ hoàng đang đứng trên Điểm Tướng Đài bằng nghi thức quân đội, sau đó
quay đầu ngựa. Kỵ binh xếp hàng chỉnh tề, bước đều, lui về sau trăm bước, sau
đó, đều lên ngựa. Gắt gao đuổi theo chiến kỳ của Trữ Vương Bách Lý Hàn, chính
thức xuất phát bắc chinh.

Dân chúng đi tiễn đoàn quân đến tận ngoại thành, Nguyệt Quốc
bị Thiên Mạc Quốc áp bách, vì tiến cống lương thực cho Thiên Mạc Quốc, bọn họ
đã phải chịu rất nhiều sưu cao thuế nặng, chịu đựng cuộc sống khổ sở. Lần này
Trữ Vương bắc chinh, dân chúng cũng ngóng trông Trữ Vương có thể khải hòan trở
về.

Năm vạn đại quân phi như tên bắn, khói bụi mịt mờ.

Bên đường, giữa lớp bụi đường, một thiếu niên một quần áo
sáng màu cưỡi bạch mã, nghỉ chân bên đường.

Đó là Bách Lý Băng.

Quần áo của hắn, vẫn tươi sáng như vậy, cổ tay áo thêu hoa
rực rỡ. Con ngựa của hắn, cũng trắng như tuyết, không có chút tạp sắc nào. Mặt
Bách Lý Băng, vẫn tuấn mỹ vô tà, chỉ có điều thêm nhiều anh khí và sự thành
thục của đàn ông trưởng thành.

Một người một ngựa, đứng ở ven đường, quần áo tươi sáng, ánh
mắt lãnh đạm, cùng đội kỵ binh đang phi dồn dập không thể ngờ lại hòa hợp như
thế.

Bách Lý Hàn đột nhiên ghìm cương, cùng Bách Lý Băng xa xa
tương vọng.

Ngày mùa thu sáng trong, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu rọi nụ
cười của Bách Lý Băng, nụ cười của hắn vẫn trấn định, vẫn thản nhiên, cũng tinh
khiết như xưa.

Hắn như không thấy bụi đường mịt mờ và đoàn kỵ binh dồn dập,
thản nhiên đứng đó, tựa hồ bốn phía chỉ là vân đạm phong khinh, tuyết nguyệt
phong hoa.

Bách Lý Hàn nhìn Bách Lý Băng, khóe môi khẽ cong lên, nụ
cười như ánh mặt trời chiếu lên hàn băng ngàn năm, quí giá mà đẹp đẽ, ý vị thâm
sâu.

Hai người không nói gì, không ai hiểu được ý tứ trong nụ
cười của hai người, nhưng hai người họ vẫn cười rất ăn ý.

Đội ngũ vẫn phi như bay, tiếng vó ngựa dần dần không nghe
được nữa, chỉ có hoàng thổ mịt mờ đất trời.

Bách Lý Băng dõi mắt nhìn về nơi xa, cho đến khi không nhìn
thấy hàn giáp thiết y nữa, mới vỗ vỗ cho bụi đường bay hết, vươn bàn tay trắng
nõn, đỡ một mảnh hồng diệp đang bay.

Nhìn hoa văn rõ ràng trên hồng diệp, hắn đột nhiên thở dài
một hơi.

...........................................................

Chuyện Đại Mi Vũ và Lưu Sương tranh ngựa đã qua hai ngày.

Con ngựa nhỏ đó cuối cùng thuộc về Lưu Sương, chuyện này
thật sự ngoài dự liệu của Lưu Sương. Vốn dĩ nàng không hy vọng xa vời sẽ có con
ngựa nhỏ đó, bởi vì nàng chỉ là một tù binh, không bị giam giữ, ngẫu nhiên có
thể cưỡi ngựa là đủ lắm rồi.

Thật không ngờ, Mộ Dã lại đem con ngựa cho Lưu Sương. Nguyên
nhân là con ngựa nhỏ đã bị Lưu Sương thuần phục, không bao giờ nhận ai khác làm
chủ nhân nữa. Con ngựa tốt nào tính tình cũng ngoan cố như vậy.

Lưu Sương đương nhiên cao hứng, khi không có việc gì, liền
ra ngoài học cưỡi ngựa, mặc dù có người nhìn, không thể đào tẩu. Nhưng nàng tin
tưởng, đến một ngày, chính mình có thể chạy khỏi nơi này.

Đại Mi Vũ bởi vậy mà tức giận không ít, nhưng chỉ có thể nén
trong lòng. Trước mặt Mộ Dã, vẫn phải bầy ra dáng vẻ ngoan hiền quyến rũ như
cũ.

Lưu Sương vẫn ở trong kim trướng của Mộ Dã, bởi vì Mộ Dã
không cho phép nàng đến chỗ khác ở. Lưu Sương cực kỳ bất đắc dĩ, mỗi đêm đều
ngủ trong sự lo lắng đề phòng, thử hỏi, ở cùng một chỗ với loài lang sói, ai có
thể bình yên mà ngủ chứ.

Nhưng thật ra Mộ Dã không hề làm khó nàng, không chỉ không
xâm phạm nàng thêm lần nữa, còn không triệu Đại Mi Vũ thị tẩm.

Điều này làm Lưu Sương có chút kỳ quái, nàng vẫn tưởng, Mộ
Dã không thể một ngày không có nữ nhân. Nếu không, tại sao mang quân chinh
chiến cũng mang theo cơ thiếp là Đại Mi Vũ.

Bất quá Lưu Sương chỉ tò mò thôi, thật ra nàng cảm thấy rất
may mắn vì Mộ Dã không triệu Đại Mi Vũ thị tẩm nữa, nếu không, đêm nào cũng
phải nhìn xuân cung đồ sống, chẳng phải muốn nàng bị hành hạ mà chết sao.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3