Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 1 - Chương 34

34

Ngay từ lúc hai ông bà bắt đầu câu chuyện riêng đó, tôi đã nhấp nhổm toan đứng dậy ra về nhưng rồi sau, lại đổi ý, nấn ná lưu lại thêm để cùng hai ông bà trò chuyện.

Tiên Sinh quay ra hỏi tôi:

"Chú nghĩ thế nào?"

Việc gì chứ việc đoán xem Tiên Sinh sẽ nhắm mắt trước hay bà vợ ông sẽ qua đời sớm hơn, thực quả không phải là vấn đề mà tôi có thể phán đoán được, vì thế tôi chỉ mỉm cười và nói:

"Làm sao mà biết được thọ mệnh của mỗi người? Con xin chịu, không sao mà đoán được."

"Chắc chắn thọ mệnh của mỗi người đều được định trước - bà vợ Tiên Sinh nói.

Hẳn là mỗi từ khi mới sinh ra trên đời đã được trời ban cho một số tuổi thọ riêng biệt. Chú có biết không? Ông cụ bà cụ của Tiên Sinh hầu như đã mất vào cùng một lúc đó!"

"Thưa, hai cụ qua đời vào cùng một ngày hay sao?"

"Không hẳn là vào cùng một ngày nhưng hai cụ theo nhau về chầu trời trong một thời gian rất ngắn."

Điều này thực là mới mẻ, tôi chưa từng nghe biết bao giờ và tôi thấy kể cũng lạ thực.

"Cơn cớ gì mà hai cụ lại qua đời trong cùng một lúc được?"

Bà vợ Tiên Sinh sắp sửa trả lời tôi thì bị ông chồng ngăn lại.

"Thôi, đừng nói gì về câu chuyện vớ vẩn ấy nữa, chẳng hay ho, lợi lộc gì đâu, em!"

Tiên Sinh cầm cái quạt mà quạt phành phạch ầm ĩ cả lên. Đoạn ông quay lại lần nữa, bảo bà:

"Shizu này, khi nào qua đời, Anh sẽ để lại cho em căn nhà này."

Nghe nói bà bật cười:

"Xin để lại cho em cả ruộng đất nữa chứ!"

"Không được đâu! Anh chẳng thể nào để lại ruộng đất cho em vì đâu có phải là của anh. Nhưng những gì là của riêng anh thì anh sẽ để lại cho em hết."

"Xin muôn vàn cảm tạ. Thế còn những cuốn sách Âu Tây của anh, rồi ra em biết đem làm gì đây?".

"Có thể đem đến một hiệu sách cũ mà bán lại"

"Bán những của đó liệu rồi em sẽ lấy tiền mua được những cái gì?"

Tiên Sinh không trả lời câu này nhưng ông vẫn tiếp tục nói về cái chết của mình một cách hết sức dung dị. Và suốt trong lúc nói về vấn đề này dường như ông mặc nhiên chấp nhận cái giả định rằ nhắm mắt lìa đời trước bà vợ là một sự thực hiển nhiên. Mới nghe, dường như ban đầu bà còn có ý đưa đẩy, đối đáp với giọng bỡn cợt nhưng đến lúc này, câu chuyện đã bắt đầu làm cho tấm lòng đàn bà dễ thương cảm của bà thấy xót xa ngột ngạt.

"Rồi ra Anh còn nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần nữa cái câu "Khi nào anh nhắm mắt, khi nào anh nhắm mắt". Lạy trời lạy Phật, xin anh đừng nói đến câu "Khi nào anh nhắm mắt nữa", xui xẻo lắm đấy chứ không hay ho gì đâu. Nói dại đổ xuống sông xuống biển, đến khi nào anh nhắm mắt lìa đời thì anh muốn em làm điều gì em cũng xin làm ngay điều ấy. Thôi, chỉ có thế mà thôi, xin cho câu chuyện đó chấm dứt ở đây".

Tiên Sinh quay nhìn ra ngoài vườn, miệng tủm tỉm cười. Tuy nhiên để làm đẹp lòng bà, ông bỏ dở câu chuyện không nói tiếp nữa. Thấy ở chơi cũng đã quá lâu, tôi đứng dậy ra về. Hai ông bà tiễn tôi ra đến tận cổng ngoài. Bà dặn dò:

"Chú nhớ để ý đến bệnh tình ông cụ nhà nhé."

"Thế là tới tháng chín ta mới gặp nhau" ông nói.

Tôi cúi đầu chào hai ông bà rồi bước ra khỏi nhà. Giữa căn nhà và cổng ngoài, có một cây mộc tê cành lá um tùm. Cành cây vươn ra trong đêm tối như thể giơ tay chặn lối tôi đi. Tôi thấy hình ảnh mờ mờ sâm sẫm của đám lá cây bềnh bồng trước mắt và nghĩ đến những bông hoa thơm phức sẽ đua nở tưng bừng khi mùa Thu tới. Tôi tự nhủ mình biết rõ cây này lắm, nó đã trở nên một thành phần không thể tách rời của căn nhà Tiên Sinh trong tâm trí tôi. Tôi đứng lặng một lát trước cây mộc tê miên man nghĩ khi mình lại đặt bước trên con đường nhỏ này thì mùa Thu lúc đó đã tới nơi rồi; đang khi tôi nghĩ ngợi vẩn vơ như thế thì ngọn đèn ở cổng ngoài bỗng tắt phụt. Dường như vợ chồng Tiên Sinh đã đi ngủ rồi. Tôi một mình một bóng cất bước ra ngoài đường phố tối om.

Tôi không trở về nhà trọ ngay vì còn phải mua một vài thứ trước khi về quê và tôi cũng cảm thấy cần phải đi bộ một chút cho tiêu cơm sau khi đã ăn no căng bụng. Tôi cất bước đi về khu thị tứ đông đúc, nơi mà cuộc sống ban đêm vừa mới bắt đầu.

Đường phố đầy nghẹt những người nào đàn ông đàn bà, nào con trai con gái, hình như ai nấy vừa ra khỏi nhà để đi lang thang bát phố vậy thôi. Tôi chợt gặp một anh bạn ở đại học cũng vừa tốt nghiệp cùng tôi vào hôm ấy. Anh ta cứ nằng nặc lôi kéo tôi cùng đi vào một quán rượu. Tại đó tôi ngồi nghệt ra nghe anh ta tr chuyện luyên thuyên trên trời dưới bể - câu chuyện anh nói tưởng như cũng sủi đầy bọt như rượu bia anh ta đang uống vậy.

Khi tôi trở về nhà trọ thì đã quá mười hai giờ đêm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3