Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 1 - Chương 13
13
Hai chúng tôi đứng giữa một đám đông xúm xít, vẻ mặt người nào cũng hớn ha hớn hở. Chúng tôi không có cơ hội trò chuyện với nhau cho đến khi len qua đám đông, tới khu rừng cây xum xuê chẳng có hoa mà cũng chẳng có người.
"Có thực là trong yêu đương có tội ác không ạ?" Tôi đột nhiên hỏi.
"Chắc chắn là có." Tiên Sinh đáp với giọng điệu mạnh mẽ, chắc chắn y hệt như lúc nãy.
"Thưa, tại sao vậy?"
"Rồi chú sẽ hiểu. Lẽ ra bây giờ chú phải biết rồi chứ. Đáng lý đến nay, tình yêu đã phải làm cho con tim chú bồi hồi, mất ăn mất ngủ từ lâu rồi mới phải chứ."
Tôi cố tìm một câu trả lời.
"Thưa trong lòng con lúc này chưa hề có hình ảnh một ai mà Tiên Sinh có thể gọi là mục đích cho tình yêu của con cả. Thưa con nói thực đấy, chẳng dám giấu giếm Tiên Sinh chút nào đâu."
"Chú bị xao xuyến bồi hồi vì tình yêu không mục đích. Nếu có thể đem lòng thương yêu riêng một người nào đó thì chắc chắn là chú sẽ chẳng còn bồn chồn dao động như thế nữa đâu."
"Nhưng lúc này con đâu dao động bồn chồn?"
"Thế ra không phải là chú hay lại chơi với tôi vì chú cảm thấy thiếu thốn một cái gì đó hay sao?"
"Dạ, có thể là như thế nhưng điều đó khác hẳn với sự mong muốn yêu thương."
"Nhưng đó là một bậc thang lần lượt dẫn tới tình yêu. Tình bạn mà chú tìm ở một người đồng phái như tôi thực ra chỉ là sửa soạn cho cái mà chú sẽ tìm ở một người khác phái."
"Con nghĩ hai điều đó có tính chất hoàn toàn khác biệt."
"Không đâu! Giống nhau lắm đấy, chú ơi. Nhưng một người như tôi không thể giúp chú thỏa mãn sự đòi hỏi ấy. Hơn nữa còn có một sự tình đặc biệt khiến cho tôi lại càng trở nên vô dụng hơn. Tôi rất ân hận về điều ấy. Chú sẽ phải tìm an ủi ở một nơi nào khác bên ngoài thân tôi. Đó là điều tôi phải chấp nhận. Quả thật, tôi vẫn hy vọng là chú sẽ đi tìm. Nhưng..."
Tôi bất chợt thấy buồn lạ lùng.
"Thưa, nếu thực sự Tiên Sinh nghĩ là rồi sau này con sẽ rời xa Tiên Sinh thì con chẳng biết nói làm sao, nhưng con xin thưa là thực ra ý nghĩ như vậy từ trước đến giờ chưa bao giờ thoáng qua trong óc con hết."
Tiên Sinh dường như không lắng nghe những lời tôi nói. Rồi ông tiếp lời:
"Nhưng chú phải cẩn thận lắm mới được. Chú phải nhớ là trong yêu đương có tội ác. Chú chẳng thể nào tìm thấy thỏa mãn nơi tôi, nhưng để bù lại, ít nhất, trong mối thân tình giữa hai ta, chẳng có gì nguy hiểm cả. Chú có biết rằng khi thấy mình như bị buộc trói vít đầu xuống bằng những mớ tóc đen, dài thì mình sẽ cảm thấy thế nào hay không?"
Tôi có thể tưởng tượng ra mà biết được tuy nhiên non nớt, thiếu kinh nghiệm như tôi lúc đó, tôi thấy những lời ông nói không thực tế chút nào hết. Cái mà Tiên Sinh gọi là "tội ác" ý nghĩa thực là mông lung. Tôi cảm thấy kém vui.
"Thưa, xin Tiên Sinh cắt nghĩa rõ ràng cho con ng mà Tiên Sinh gọi là "tội ác" hoặc là chúng ta thôi đừng bàn đến vấn đề này nữa cho đến khi tự con tìm hiểu ra rõ ý nghĩa "Tội ác" ấy là gì."
"Thực là bậy quá đi mất! Tôi có ý nói chuyện để cho chú hiểu một số sự thực nào đó. Thế nhưng thay vì muốn nói đến thực tế, tôi chỉ lại làm cho chú lo buồn. Thực là bậy bạ quá đi!"
Tiên Sinh và tôi chậm rãi cất bước về hướng Uguisudani, phía sau viện bảo tàng. Qua những khe hàng rào sắt chúng tôi có thể nhìn thấy những khóm cỏ bấc lùn tì mọc chi chít trong một góc vườn rộng. Không khí bao quanh thực là êm ắng, thâm u."
"Chú có biết tại sao mỗi tháng tôi đều đến thăm mộ một người bạn ở Zoshigaya hay không?"
Câu hỏi hoàn toàn đột ngột. Dĩ nhiên, Tiên Sinh thừa rõ là tôi chẳng biết gì hết.
Tôi im lặng không trả lời gì cả. rồi như thể vừa mới biết là mình nói gì, Tiên Sinh tiếp tục:
"Tôi lại nói lăng nhăng nữa rồi. Tôi đang cố gắng giải thích những nhận xét trước kia của mình vì tôi nghĩ là những nhận xét ấy đã làm cho chú băn khoăn, bực bội thêm. Thôi ta hãy ngừng lại, chẳng nên nói đến chuyện đó nữa. Dù sao chú cũng nên nhớ là trong yêu đương có tội ác đấy. Nhưng chú cũng lại phải nên nhớ là trong yêu đương cũng có một cái gì thần thánh nữa."
Càng nghe Tiên Sinh nói, tôi lại càng thấy khó hiểu thêm. Nhưng từ đó trở đi, không bao giờ tôi thấy Tiên Sinh nói đến chuyện yêu đương nữa.