Niệm Niệm Hôn Tình - Quyển 4 - Chương 46-1

Chương 46

Quan Hệ Hôn Nhân Kỳ Dị

Lục Dung Nhan nhỏ giọng nhắc nhở hắn nói: “Kỳ thật anh có thể đi rồi, Tiêu Tiêu đã ngủ rồi.”

“Lục Dung Nhan, em hiện tại là ở qua cầu rút ván sao?”

“……” Lục Dung Nhan có chút nghẹn lời.

Lục Ngạn Diễm mở bừng mắt liếc cô một cái, rồi lại nhắm mắt lại, “Hôm nay cùng hai người chơi một ngày, mệt mỏi! không muốn động đậy thêm!”

Hắn nói xong thì cánh tay đang ôm cô khẽ siết, lại ngủ vùi.

Đêm này trôi qua, cả nhà ba người ôm nhau ngủ trên một chiếc giường đến tận sáng ngày hôm sau.
Bệnh viện Phụ Nhân

Lục Dung Nhan mới vừa vào đến cổng bệnh viện thì thấy Trần Thụy đã lâu không gặp. 

“bác sĩ Lục!”

Trần Thụy chào hỏi cô từ xa.

Lục Dung Nhan sửng sốt, “Trần Thụy? Anh đã trở lại?”

“Đúng vậy, tôi đã trở về!” Trần Thụy cũng rất là cao hứng, hắn nói: “Bác sĩ Lục, tôi biết, tôi có thể trở về khẳng định nhờ phúc của cô, cảm ơn cô.”

“Sao anh nói vậy chứ? lúc trước đi, chẳng lẽ không phải cũng là bởi vì tôi sao?”

“Như vậy cũng tốt, trải qua những ngày tháng an nhàn, rất thoải mái! Bác sĩ Lục, thực xin lỗi a, trước khi rời đi thái độ của tôi với cô…”

“Được rồi được rồi, anh cũng đừng có xin lỗi cảm ơn nữa. trong chuyện này, tôi và anh đều hiểu rõ, đừng nói tới nữa. Bây giờ cũng trở về rồi là chuyện tốt, cứ làm việc tốt là được rồi,”

“Đúng rồi! Nghe lời viện trưởng phu nhân!”

Lục Dung Nhan mỉm cười lấy lệ.

“A…… Đúng rồi!”

Trần Thụy nói đến ‘viện trưởng phu nhân’ mới bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện khác. Hắn hạ giọng, cẩn thận hỏi Lục Dung Nhan: “bác sĩ Lục, nghe nói cô cùng Viện trưởng Lục muốn ly hôn? Hơn nữa, tiểu tam đang ở trong bệnh viện?”

“…… Anh nghe ai nói?”

Tiểu tam? Khúc Ngọc Khê? Thân phận này của cô ta thật…

“Cả bệnh viện từ trên xuống dưới tất cả đều ở nghị luận đó! Tôi còn cần nghe ai nói nữa?”

“……”

Xấu hổ quá đi mất!

“…… Chẳng lẽ chuyện này là sự thật?” Trần Thụy vẻ mặt đau lòng.

“Thật sự.” Lục Dung Nhan gật gật đầu, cố bình tĩnh, “Thật sự chuẩn bị ly hôn.”

“… Không thể nào! Vậy thật sự quá đáng tiếc! Nhưng mà tôi thấy Viện trưởng Lục rất để ý cô mà! Chuyện lần trước anh ấy cũng nói rõ là do ghen nêen mới đuổi việc tôi đúng không?”

“Ghen?” Lục Dung Nhan có chút buồn cười, “Anh nghĩ sai rồi! Quan hệ giữa tôi và anh ta căn bản không thể ‘ghen’, chẳng qua hắn cảm thấy đụng chạm vào uy nghiêm đàn ông của anh ta mà thôi, không hơn!” {Nếu bạn đọc được dòng này, bạn lên facebook tìm Meo_mup nha ^^ bạn sang nhà m ình ủng hộ nhé}

Trần thụy có chút bất bình nhìnLục Dung Nhan, “Anh ta đây rõ ràng là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!”

Lục Dung Nhan xác thật không để bụng, “Tôi cũng chẳng coi trọng hắn chuyện này. Còn nữa, dù không có Khúc Ngọc Khê, tôi cùng anh ta sớm muộn cũng sẽ ly hôn, cho nên đi, tôi người đó coi như cũng không phải là tiểu tam đâu.”

Lục Dung Nhan cũng không nghĩ tới chính mình thế nhưng sẽ cùng Trần Thụy nói nhiều như vậy, “Được rồi, sáng sớm đứng nói mấy chuyện này thật là chóng mặt mà! Chúc mừng anh trở về cương vị, cố gắng lên! Tôi phải đi rồi.”

“Được! Vậy thì đi nhé! Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại!” 

Lục Dung Nhan cáo biệt trần thụy, liền lập tức hướng về phía khoa ngoại thần kinh. 

Xem ra, Lục Ngạn Diễm không thất ước, ít nhất, đã để Trần Thụy quay lại.

Việc đầu tiên Lục Dung Nh gac sach n làm chính là đi kiểm tra phòng, nghĩ đến Khúc Ngọc Khê, tuy rằng thật sự chán ghét, bất quá, tóm lại là bệnh nhân của mình, hiện tại cũng coi như là nửa thân thích, theo lý cô phải đi xem.

Đi đến cửa phòng bệnh Khúc Ngọc Khê, đang tính gõ cửa đi vào, lại nghe bên trong đang nói chuyện , tay cô định gõ cửa ngừng ở không trung.

“Ngạn Sanh ca, chúng ta ly hôn đi!”

Người nói chuyện, đúng là Khúc Ngọc Khê trên giường bệnh.

Mà giờ phút này, đối diện là Lục Ngạn Sanh vừa nghỉ phép trở về, là  trượng phu trên danh nghĩa của Khúc Ngọc Khê.

Đối với yêu cầu của Khúc Ngọc Khê, Lục Ngạn sanh tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, cũng không có nửa điểm tức giận, thậm chí, gương mặt thanh tuấn thậm chí không có nửa phần gợn sóng, chỉ cong môi hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”

Tthái độ này thật đúng là làm cho Lục Dung Nhan chờ ở bên ngoài có chút thổn thức.

Đây nào phải là thái độ của một cặp vợ chồng chứ?

Lục Dung Nhan vốn tưởng rằng quan hệ của mình cùng Lục Ngạn Diễm đã đủ quỷ dị, hiện giờ hóa ra, Lục Ngạn sanh cùng Khúc Ngọc Khê càng kỳ dị hơn.

Khúc Ngọc Khê nói: “Em đã nghĩ rất kỹ càng. Em biết, anh cũng không thích em. Anh cưới em cũng chỉ là nghe theo lời cha mẹ anh.”

“Điểm này, anh thực xin lỗi.” Lục Ngạn Sanh không chút giấu diếm nói. “Đương nhiên, nếu như tôi biết quan hệ giữa em và Ngạn Diễm lúc trước, tôi chắc chắn sẽ không cưới ngươi, chỉ là tiếc là, khi tôi biết đã trễ rồi. Chuyện này cũng coi như là tôi sai, tôi quan tâm em trai mình còn chưa đủ.”

“Cho nên, kết hôn nhiều năm như vậy anh vẫn không chịu chạm vào em?”

Báo cáo nội dung xấu