Nhật ký mèo Liggen - Chương 11 - 12

XI

Tôi quyết định viết
nhật kí.

Tôi đưa ra quyết định
này trong một buổi tối Giáng sinh buồn thê thảm khi mà ngoài trời là một màu trắng
xoá và tiếng gió thổi rít qua tai nghe lạnh buốt đến tận óc. Elvan và Daviad đã
đến gia đình bố mẹ David tận hưởng không khí Giáng sinh sum họp đầm ấmbên gia đình.
Hai chúng tôi cuộn tròn trong khăn len và tận hưởng nỗi buồn gặm nhấm. Đáng lẽ giờ
này tôi– Daniel– đang được hạnh phúc bên gia đình mình, lắng nghe bản nhạc Belle
yêu thích và ăn những món ngon nóng hổi do bàn tay mẹ nấu. Nhưng hiện thực bên cạnh
tôi là món bánh khô rang dành cho mèo và Baggen đang lim dim mắt ngủ. Nó đã tăng
thêm vài kí lô kể từ hôm dưỡng thương đến giờ.

Tôi phải quay lại chủ
đề chính là cuốn nhật kí của mình. Sau một hồi trăn trở, tôi đổi tên “Những tháng
ngày định mệnh của Daniel” sang “Liggen & Daniel” rồi phát mệt lên với những
ý tưởng cứ miên man trong đầu. Tôi mở laptop của David và đánh nhanh dòng chữ “Nhật
kí Mèo Liggen”. Một quyết định dứt khoát và nhất là sẽ không hối hận. Baggen đang
ngủ cũng bật dậy lon ton tiến lại gần tôi.

- Anh lại định phá gì
của David đó? – Nó giương cái mặt vô tội nhìn một kẻ đầy mưu mô như tôi.

- Ngốc ạ, ta chỉ ghi
lại những gì đã xảy ra thôi.

Phải nhấn mạnh và cần
phải lặp đi lặp lại nhiều lần rằng Baggen ngốc thật. Tôi cài chế độ ẩn và
hí hoáy dùng mười đầu “ngón tay” bấm trên phàn phím trước con mắt mở to hết cỡ đầy
ngưỡng mộ của Baggen. Cuốn nhật kí được cập nhật tất cả những sự kiện mà tôi đã
trải qua và tất nhiên tôi có thêm mắm thêm muối đôi chút cho sinh động.

- Ông lão Ivan đang
tận hưởng Giáng sinh một mình hay sao?– Tôi nghiêng người hỏi Baggen đang nằm trên
ghế sô pha.

- Đúng vậy, em có nhìn
thấy ông ấy qua cửa sổ. Trông ông ấy thật buồn, và cô đơn nữa.

Một ý định loé lên trong
đầu tôi. Tôi vào Google và tìm kiếm thông tin về người đàn ông đáng thương đó. “Đây
rồi!”
, tôi reo lên thích thú khi tìm ra ôngIvan Putin, một cựu chiến binh phục
vụ cho quân đoàn bộ binh ở miền nam Việt Nam trong chiến tranh Việt Nam – Mĩ giai
đoạn 1969 - 1970. Hoá ra ông ấy là y tá, trở thành lính đánh thuê cho quân đội Mĩ,
bị thương trong một trận càn, sau chiến tranh trở về Amsterdam và làm công việc
chăm sóc những người bị thương ở trung tâm chăm sóc sức khoẻ cho người già. Thảo
nào ông ấy thường xuyên lên Amsterdam và đã kịp thời cứu hai chúng tôi trong trận
chiến cam go đó.

Lí lịch ông lão được
trích ngang thêm vài dòng: không gia đình, cha mẹ đã mất.

Thế là hết. Tôi chẳng
biết cách nào có thể giúp ông lão bây giờ. Tôi buồn mất mấy phút trước khi hớn hở
bắt tay vào việc mới. Tôi tạo ra một địa chỉ e-mail và gửi tặng một tấm thiệp điện
tử kèm theo những lời chúc đầy tình nghĩa với bản nhạc Happy New Year. Sau
khi nhấn nút gửiđi, tôi trèo lên bậu cửa và nhìn sang nhà ông lão. Phải đợi đến
khi nghe tiếng bước chân của Elvan và David trong phòng khách tôi mới nghe bản nhạc
Happy New Year vang lên du dương trong không gian, nó len lỏi trong từng
tế bào không khí, mang đến cảm giác hạnh phúc tràn ngập và sưởi ấm cái băng giá
của tiết trời.

- Anh có thấy dạo này
ông lão Ivan vui vẻ khác thường không? Hay là ông ấy đang yêu nhỉ?

Elvan thắc mắc với David.
Cô ấy vừa ra vườn cào tuyết sáng nay và gặp Ivan ngay bên hàng rào. Tôi không dại
gì bước ra ngoài trong khí trời lạnh giá này nên chẳng hiểu họ nói chuyện gì, nhưng
rõ ràng tôi nhận thấy khuôn mặt ông lão Ivan rất vui vẻ. “Thành công rồi!”
– tôi sung sướng reo thầm.

Cuối cùng tôi cũng nhận
được e-mail hồi âm của Ivan, trong đó có đoạn trích như sau:

“Cảm ơn thiên thần,
cháu không biết mình đã mang đến cho bác những điều hạnh phúc nhất trong năm mới.
Bác cảm thấy cuộc sống có thêm nhiều cung bậc thú vị và ý nghĩa hơn nhiều”.

Tôi chỉ muốn reo hò
và nhảy nhót ầm ĩ vì cuối cùng tôi cũng làm được một điều tốt là khích lệ tinh thần
ông bạn già tốt bụng. Thay vì chúi mũi vào xem các kênh tin tức trên tivi, hay đau
buồn với những gì “tiểu Daniel mới” đang gây chấn động cho làng túc cầu thế giới,
lâu lâu lại thấy Vera ngày xưa tung tăng với một anh chàng người mẫu hay cầu thủ
mới của đội Barcelona, tôi coi việc viết thư động viên tinh thần cho Ivan làm nguồn
an ủi hạnh phúc cho mình.

“Đất trời Lisse đang
khoác trên mình bộ cánh tuyệt đẹp của nữ thần mùa đông. Cháu không hề cảm thấy cái
lạnh len lỏi được vào trong tim vì những tia nắng ấm áp từ tâm hồn đã xua tan lớp
áo băng tuyết. Cháu hi vọng rằng những bài hát đầy ý nghĩa mà cháu gửi tặng sẽ đem
lại nguồn tinh thần và nụ cười chào ngày mới cho ông.

P/S: Tặng ông bài
hát Keep My Head Up.

Kí tên

Thiên Thần Bé Nhỏ”

- Dạo này trông anh
khác lắm, Liggen ạ?

Baggen thắc mắc với
tôi vì nó không hiểu được những gì tôi đang làm và nó cũng chẳng đọc được những
dòng chữ tôi viết trên laptop.

- Ừ, có lẽ anh đã thay
đổi…

Tôi ngập ngừng, chẳng
lẽ lại hét lên rằng, “giờ anh mới hiểu, làm người tốt lại hạnh phúc như thế này”.
Trước đây, nghịch phá đem lại cảm giác sung sướng tức thời, nhưng ngược lại, sẽ
cảm giác như bị một vật nhọn gì đó đâm từ từ trong tim mỗi khi nghĩ về những hậu
quả mình đã gây ra.

Hạnh phúc. Sự thanh
thản. Đó là những gì tôi cảm thấy đang bắt đầu ươm mầm trong tâm hồn mình. Mỗi khi
nhìn “lén” ông già Ivan qua cửa sổ, tôi trào dâng cảm giác vui vẻ chứ không còn
mang tâm trạng tội lỗi nữa. Tôi như một đứa trẻ hớn hở với niềm vui mới. Đôi khi
sự day dứt, khát vọng trở lại hình hài con người làm tôi cáu bẳn và đâm ra bi quan
với con đường trở về là Daniel, nhưng dù sao tôi cũng đã biết cách làm cho bản thân
mình cảm thấy vui vẻ.

“Gửi cháu, Thiên
Thần Bé Nhỏ,

Ông không biết phải
bắt đầu từ đâu. Có lẽ ông sợ nơi ấy. Mảnh đất hình chữ S đã để lại vết thương cho
đôi chân của ông, nó bắt ông phải nhớ đến những tội lỗi mình đã gây ra cho những
con người hiền lành vô tội ấy. Nó làm ông nhói đau khi trở trời, nó làm ông nhức
nhối mỗi khi đêm về. Ông đã quá già để có thể làm lại từ đầu, để sống với những
hoài bão đã lụi tàn của một thời trai trẻ. Ông không biết chắc điều đó có phải là
sự thật hay không, nhưng khi còn phục vụ cho binh đoàn bộ binh Mĩ tại mảnh đất Biên
Hoà, miền Nam Việt Nam vào năm 1970, ông đã có quen một cô gái làm việc trong một
quán bar, trước khi ông phải rút quân vội vàng bởi những đòn tấn công ác liệt của
Việt Cộng, cô ta đã nói mang trong mình dòng máu của ông. Ông chỉ nghĩ, vui vẻ với
cô gái mà mình không yêu để vơi bớt những đau khổ trong cuộc chiến phi nghĩa đó,
nhưng đôi khi ông vẫn gặp những cơn ác mộng về một đứa trẻ mà ông chối bỏ. Ông phải
làm sao đây? Trở lại mảnh đất đó tìm kiếm sự thật? Có hay không? Nếu có, đứa trẻ
đã hơn bốn mươi tuổi đó giờ có chấp nhận người cha đã từ bỏ nó hay không? Ông không
đủ can đảm để đưa ra quyết định. Ông sợ nỗi ám ảnh mang tên Việt Nam”.

Nhận được bức thư đầy
tâm trạng day dứt của một người già đang đến tuổi gần đất xa trời như Ivan, tôi
biết mình cần phải hành động ngay không được chậm trễ.

“Ông Ivan yêu quý!

Mọi thứ đều có thể
bắt đầu lại nếu chúng ta nhận thấy đã đến lúc thay đổi. Nỗi ám ảnh mang tên Việt
Nam đã để lại vết thương không chỉ trên cơ thể mà còn trong tâm hồn của ông. Hãy
trở về Việt Nam ông ạ. Cháu đã tìm thấy một tổ chức mang tên Trái tim người lính,
họ là những cựu binh Mĩ trở lại với mảnh đất kiên cường đó để tìm lại những điều
đã mất, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Cháu thấy ông chính là một trong số họ. Nếu ông
có thể tìm lại người con thất lạc của mình, cháu tin chắc anh ấy hoặc cô ấy sẽ dang
tay đón nhận một người cha giàu lòng nhân ái như ông.Biết đâu, ông sẽ có một đại
gia đình với những đứa cháu tóc đen, mắt đen gọi ông ơi, ông ơi. Hãy trở về Việt
Nam ông ạ. Hãy trở về để chiến thắng chính bản thân mình. Cháu đang chờ ông sẽ gửi
cho cháu những lá thư tràn ngập hạnh phúc từ mảnh đất đầy nắng gió xứ nhiệt đới.

P/S: Tặng ông bài
hát Let The Music Heal Your Soul. Khi nhận lá thư tiếp theo của ông, cháu hi vọng
đó là lá thư hạnh phúc nhất mà ông viết cho cháu.

Kí tên

Thiên Thần Bé Nhỏ”.

Tự dưng trong lòng tôi
trào dâng một cảm giác buồn man mác, mơ hồ đến khó tả khi nghĩ đến mảnh đất hình
chữ S đó. Nỗi ám ảnh mang tên Việt Nam đâu chỉ len lỏi trong tâm hồn của mình ông
lão mà còn cả tôi nữa. Mẹ tôi vốn là một người phụ nữ Việt Nam tuyệt vời hơn bất
cứ một bà mẹ Pháp nào. Mẹ đến Paris du học ngành y khoa sau đó gặp cha tôi, một
giảng viên người Pháp. Chuyện tình của họ cũng trải qua biết bao nhiêu trắc trở,
khác biệt về văn hóa mới đến được với nhau. Điều làm tôi ngưỡng mộ nhất chính là
những món ăn Việt Nam mà mẹ thường làm cho anh em chúng tôi. Những món phở mang
hương vị Hà Nội, nem, chả rán ngon tuyệt, rồi lại còn những bát chè trôi nước tan
trên đầu lưỡi ngọt lịm. Nghĩ đến đó tôi đã không kiềm được nữa mà tặc lưỡi chóp
chép. Tôi chưa được nếm một chút hương vị Việt Nam từ lúc bị giam hãm trong thân
xác mèo Liggen đến giờ nên càng nhớ mẹ hơn bao giờ hết.

Tôi đợi chờ. Một tâm
trạng hồi hộp xen lẫn lo âu khiến tôi đứng ngồi không yên. Ngay cả David cũng cảm
nhận được sự thay đổi của tôi. Lo tôi bị ốm, tâm trạng thay đổi, không còn chọc
phá Baggen nữa nên anh chàng cũng không còn túm lấy tôi mà quăng như một miếng giẻ
rách nữa.

Cộc, cộc!

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ
vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch.

- David, có người gõ
cửa kìa anh!

Elvan đang bận rộn với
món súp cho bữa tối nên cô gọi David. David rời khỏi màn hình vi tính và ra mở cửa.

- Xin lỗi vì làm phiền
hai cháu. Ông chỉ muốn qua nhờ hai cháu một chuyện.

Những bông tuyết trắng
xoá phủ trên chiếc mũ len màu đen của ông.

- Xin mời ông vào nhà.
Elvan, em rảnh tay chưa?

Ba người họ quây quần
bên bữa ăn tối. Ông Ivan nhờ cặp đôi trông nom nhà cửa trong một thời gian.

- Vậy ông sẽ đi Việt
Nam du lịch sao? – David hồ hởi hỏi.

- Không hẳn là du lịch
cháu ạ.

Ông lão Ivan chậm rãi
kể về câu chuyện trong quá khứ mang tên Việt Nam với nỗi buồn hiện rõ trong đôi
mắt đã kèm nhèm của mình.

- Ông cứ yên tâm lên
đường. Chúng cháu sẽ chăm nom mọi thứ cho ông.

David và Elvan an ủi
ông lão. Họ là hàng xóm của nhau đã khá lâu nên khi nghe ông lão kể chuyện không
ai nén được nỗi xúc động.

- Kìa hai chú mèo đáng
yêu lại đây với ông nào.

Hai đứa chúng tôi ngoan
ngoãn lại gần và dụi đầu vào tay ông. Ông vuốt ve hai đứa và nói nhỏ như thì thầm
cùng tôi.

- Ông đang tìm sự thanh
thản trong tâm hồn các cháu ạ.

Tôi nhìn theo bóng dáng
ông lão Ivan qua ô cửa sổ. Vẫn cái dáng bước thấp bước cao liêu xiêu trong cơn gió,
ông ấy đã mang đến trong cuộc đời tôi một hương vị mới đầy lòng nhân ái.Ông sẽ trở
về mảnh đất phương Đông huyền bí mà tôi đã từng có dịp đến khi mới tám tuổi, những
kí ức mơ hồ khi cùng vài ngườianh em họ chạy đá bóng gần hồ Tây,sau đó ăn kem rồi
đứa nào đứa nấy nhìn nhau khúc khích cười vì mặt mũi lấm lem đất cát và kem dính
cả vào mặt. Ôi, tuổi thơ tôi.

XII

Chỉ còn vài tháng nữa
thôi là mùa đông sẽ bị cuốn phăng khỏi thế giới này. Tôi sung sướng khi nghĩ đến
chặng đường tiếp theo mình sẽ đi. Có đôi chút buồn thoáng qua nhưng tôi biết chắc
mình cần vượt qua tất cả để trở về Paris. Tôi tin chắc khi nhìn thấy thân xác đang
nằm bất động của Daniel, nhất định sẽ có một phép màu giúp tôi trở lại là chính
mình. Đôi khi chúng ta cần phải tự ám ảnh chính bản thân mình để tiếp thêm nghị
lực vươn lên trong cuộc sống.

- Cô ta là ai? Tôi đã
theo dõi anh nãy giờ - Giọng Elvan gay gắt nhưng âm vực như chỉ chực có một cơn
sóng thần nổi dậy là nước mắt sẽ tuôn ra.

- Cô ấy chỉ là một người
anh quen khi du lịch ở Roma. Anh đang hỏi về những nơi mà anh chưa đến – David phân
bua về cô gái người Ý mà anh chàng nói chuyện suốt cả buổi tối trên mạng mà không
ngờ rằng Elvan đã đứng đằng sau được vài phút.

- Anh đừng lừa dối tôi!

Elvan tức giận bỏ ra
khỏi phòng làm việc của David.

Thế là cuối cùng chuyện
gì đến cũng phải đến. Sự nhàm chán của một mối quan hệ kéo dài đã đẩy họ đến bên
bờ vực thẳm.

Giờ đi ngủ. Thay vì
nằm tán dóc hay đọc tạp chí như mọi hôm, David ôm Baggen vào lòng còn Elvan ôm tôi
mà không ai thèm nói chuyện với ai lấy một lời.

- Anh đã thay đổi. Em
có thể nhận thấy điều đó kể từ hôm anh đi du lịch một mình ở Roma.

Giọng Elvan buồn hơn
bao giờ hết. David vẫn lặng im không nói gì.

- Nếu mối quan hệ lâu
dài của chúng ta lại bị một người thứ ba chen vào, em hi vọng anh hãy xem lại tình
cảm của chính bản thân mình. Đừng biến em thành con ngốc.

David lặng thinh mất
một lúc lâu, mãi sau đó anh ta mới nói một câu:

- Có lẽ cô gái đó mang
đến cảm giác vui vẻ và trẻ trung cho anh. Tụi anh chưa hề có gì với nhau ngoài những
lần nói chuyện trên mạng.

Đêm nay thật dài. Họ
tắt điện, mỗi người quay đầu về một hướng. Một cuộc chiến tranh lạnh đang thật sự
nổ ra. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ chia tay nhỉ? Liệu tôi và Baggen có bị gửi đến
hội bảo vệ động vật hay bị chia đôi giống như chia tài sản không? Tôi nghĩ mông
lung quá nên không thể nào chợp mắt được. Tôi vẫn len lén mở mắt hi hí để nhìn thấy
những dòng chữ mà Elvan ghi trên facebook của David. “Đó là một thông điệp” ngay
dướibức hình Baggen đang liếm lông trêu chọc tôi. Tôi hiểu ngay vì bản chất đầu
óc tôi vô cùng thông minh. Elvan đã thông báo cho cô gái người Ý kia hiểu rằng,
không gì có thể chen ngang vào hạnh phúc của cô và David, và để nhấn mạnh một điều
họ đang sống với nhau rất tình cảm.

Những ngày tháng nặng
nề như một bánh xe chất hàng cao ngất đang dần dần lăn bánh trong ngôi nhà vốn rất
bình yên trước đây. Elvan đi làm vội vã khi trời sáng và về nhà trong im lặng. Chẳng
ai nói với ai lấy nửa lời. Bữa ăn của họ cũng nhanh chóng kết thúc và không hề có
âm thanh nào phát ra ngoại trừ tiếng thìa va vào nhau.

“Anh hãy chọn đi,
em không biết tình cảm anh dành cho em có phải là tình yêu hay không? Nhưng chắc
chắn không thể có tình yêu dành cho hai người phụ nữ cùng một lúc. Đừng là người
đàn ông tham lam và ích kỉ”.

Giả bộ ngủ bên cạnh
laptop của David, tôi có thể đọc được những dòng chữ đầy tâm trạng của cô gái người
Ý kia. David nhấc tay lên, lại hạ tay xuống trước khi đưa ra một quyết định thật
sự nghiêm túc cho mối quan hệ mới mẻ của họ.

“Tình cảm anh dành
cho em khác biệt so với bạn gái của anh. Đôi khi anh không thể điều khiển được trái
tim và bộ não của mình”.

Cuối cùng, tôi cũng
đọc được những dòng cuối cùng của cuộc chuyện trò ngày hôm ấy.

“Anh tôn trọng quyết
định của em. Nhưng hãy làm em gái của anh!”.

“Đồng ý! Chúng ta
đã có câu trả lời”.

David rời khỏi phòng
và mãi đến ngày hôm sau tôi mới gặp lại anh ta.

Mọi chuyện coi như đã
chấm hết cho một cơn gió tươi mát Địa Trung Hải muốn thổi một luồng sinh khí mới
cho Bắc Hải. David lại trở về với cô bạn gái xinh đẹp trước đây. Nhưng tôi và chính
họ hiểu rằng, đó mới chỉ là bắt đầu cho sự rạn nứt có thể sẽ âm ỉ xảy ra cho mối
quan hệ của họ. Tình cảm như một sợi dây mỏng manh mà hai người nắm giữ quá chặt
có thể làm nó căng đứt, quá mỏng có thể làm nó rơi tuột. Cuộc sống công nghiệp mang
lại cho con người nhiều thứ, nhưng bù lại, họ phải gồng mình lên để chạy theo vật
chất, để kiếm cái gọi là đồng tiền nhằm thoả mãn mọi nhu cầu của bản thân, thay
vào đó chính đồng tiền – cái mà họ bỏ công sức và tuổi thanh xuân rồi cả đời theo
đuổi – lại quay trở lại làm chủ chính bản thân họ. Tôi nhận thấy mình chưa hề tôn
trọng bất kì mối quan hệ nghiêm túc với ai bao giờ. Để đến khi làm người ngoài cuộc
quan sát chuyện tình cảm của người khác, tôi mới giật mình nhìn lại quãng thời gian
trước đây với vô vàn chân dài đã qua mà chẳng hề lưu lại tên, cũng chẳng có bóng
hình nào làm trái tim tôi phải thổn thức. Elvan và David đã cưu mang tôi trong những
tháng ngày khốn khó nhất của cuộc đời, nghĩ đến những việc mình đã làm giúp ông
lão Ivan tìm lại được niềm vui trong cuộc sống, tôi quyết định làm một việc tương
tự để mang đến bầu không khí mới mẻ cho câu chuyện tình của họ.

Việc xâm nhập và lấy
được mật khẩu e-mail của David và Elvan là một chuyện khá dễ dàng với tôi. Không
phải tôi tự cao chứ công nhận Daniel là một anh chàng bảnh bao với biết bao nhiêu
tài lẻ, từ một siêu sao bóng đá, một doanh nhân, một người mẫu ảnh đến một đạo diễn
đầy tiềm năng, rồi lại là một hacker với nhiều ngón nghề. Và dĩ nhiên,David lẫnElvan
đều không chút đề phòng một con mèo khi nóngồi bên cạnh mỗi khi đăng nhập e-mail
của mình.

Elvan reo lên như một
cô gái mới lần đầu biết yêu. Thiên thần tóc vàng của tôi xoay tròn trong chiếc váy
màu xanh lá mạ và tung tôi lên cao rồi lại thơm vào hai má của tôi trước sự ngạc
nhiên đến lộ liễu của Baggen. Bản nhạc Bridge of Love vang lên thánh thót
trong căn phòng ấm áp, ngoài kia những bông tuyết cuối mùa vẫn đều đặn nhảy múa
trong bản tình ca bất tận của mùa đông.

“Cảm ơn tình yêu
của em. Dành tặng cho anh bài hát When You Tell Me That You Love Me, đó là những
gì em muốn dành cho anh trong cuộc sống này”.

Tôi đã giả vờ là David
và tặng bài hát kèm một bức thư tình nóng hổi với những lời lẽ yêu thương nồng nàn
và cả một bài thơ tình đầy lãng mạn nữa, dĩ nhiên tôi xoá không còn dấu vết để David
không thể phát hiện ra có một bàn tay vô hình nhúng vào niềm hạnh phúc mới mẻ của
họ, tôi thậm chí không buồn nghĩ đến họ sẽ như thế nào nếu phát hiện ra trò đùa
của một kẻ thứ ba.

“Đi trong ngày giông
bão

Anh chợt thấy mình
không lẻ loi

Bàn tay giơ vào hư
không

Anh chạm vào má em
nóng hổi

Đi trong một chiều
đông

Những bông tuyết
điểm xuyến trên chiếc váy trắng tinh

Dẫn bước anh đến
miền đất thần tiên

Đi trong một ngày
mưa

Anh nhìn thấy ánh
mặt trời vươn trên cầu vồng

Khuôn mặt em rạng
rỡ như bầu trời sau cơn mưa

Anh sẽ là gã bộ hành
lạc lối khi mất em.”

Phải nói là tôi cảm
thấy những vần thơ của mình quá sến, nhưng thôi kệ, tôi phải cố gắng lắm mới có
thể viết được như vậy. Rút kinh nghiệm cho lần đầu dại dột đó, những lần tiếp theo
tôi đi sao chép thơ tình bất hủ cho nhanh và ý nghĩa hơn nhiều.

Tôi cảm tưởng như, cả
một dải cầu vồng đang tung tăng chiếu rọi tổ ấm của David và Elvan.

Cuối cùng, mùa đông
cũng phải ngượng ngùng cất đi tấm khăn choàng trắng muốt như bộ lông của Baggen
mà nhường lại màu xanh mát mẻ cho cô nàng mùa xuân xinh đẹp.

Chủ nhật, David và Elvan
bỏ rơi hai chúng tôi ở nhà mà đi dạo chơi trong khu vườn Keukenhof lộng lẫy sắc
màu. Đôi khi chỉ một hành động nhỏ cũng có thể tạo nên những điều lớn lao. Tôi biết
rằng, nếu mình ở lại quá lâu, có thể bức màn bí mật về một con mèo biết sử dụng
máy vi tinh hay hiểu được con người sẽ bị lộ tẩy. Tôi phải đi thôi, phải quyết định
dứt khoát cho hành trình sắp tới của mình.

“Tạm biệt nhé Baggen”.
Tôi rón rén bước ra khỏi nhà
trước khi Baggen kịp tỉnh giấc ngủ ngày ưa thích của mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3