Nhật ký mèo Liggen - Chương 08 - 09 - 10

VIII

Tôi cảm thấy toàn thân
ê buốt và một màu trắng phủ quanh mình. Sau khi định thần lại, tôi thấy mình nằm
trong một chiếc nôi trẻ em. Ôi, tôi đã được cứu sống. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập
đến nỗikhông thể diễn tả được bằng lời. Tôi đã thiếp đi trong đau đớn, đói khát
và lạnh lẽo,nhưng giờ đây tôi lại được sưởi ấm và nằm trong trong nôi.

- Mẹ ơi, chú mèo tỉnh
dậy rồi!

Tôi nghe giọng một cô
bé reo lên sung sướng khi nghe thấy tiếng meo meo của mình.

Một người đàn bà trung
niên với những nếp nhăn hằn trên trán bế bổng tôi lên và trao vào tay cô con gái
nhỏ đang ngồi trên xe lăn. Cô bé bế tôi vào lòng và múc từng thìa sữa cho tôi uống.
Tôi vừa uống lấy uổng để từng ngụm sữa mà nước mắt chỉ muốn trào ra thêm một lần
nữa. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sữa ngọt và ngon như lúc này. Tôi nhanh chóng uống
hết bát sữa mà cô bé chăm chút cho mình. Cô bé đưabàn tay nhỏ bé vuốt ve lên cái
chân trái được quấn băng trắng của tôi và khe khẽ an ủi. Tôi biết mình đang được
cưng chiều nên lại càng làm bộ đau đớn,rên rỉ. Cô bé ôm chặt tôi vào lòng và hát
cho tôi nghe. Thú thật, trình độ tiếng Hà Lan của tôi chỉ đủ để nghe người ta giao
tiếp chứ không thể hiểu hết những gì cô bé ân nhân của tôi đang hát ru tôi ngủ.
Giờ đây,tôi mới hiểu hạnh phúc là gì. Tiền bạc vật chất không hề cho tôi cảm giác
như trong vòng tay của cô bé tật nguyền này. Nó chỉ là một thứ cảm xúc mơ hồ đến
khó tả nhưng tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Ước gì,thời gian đừng trôi nữa để tôi
sống trongkhoảnh khắc này mãi mãi.

Anna bị tật nguyền saumột
tai nạn giao thông khi cả gia đình đang đi du lịch ở Barcelona cách đây hai năm.
Cha cô bé mất ngay trên đường đến bệnh viện,còn cô thì mất đi đôi chân. Anna mới
mười tuổi, đôi mắt cô bé màu xanh da trời rất đẹp, đôi môi chúm chím đỏ au nổi bật
như một quả mận trên làn da trắng muốt mềm mại như tuyết và mái tóc vàng óng ánh
như nắng mặt trời làm tôi liên tưởng đến một thiên thần. Hàng ngày,mẹ Volva nấu
những món ăn ngon để trong tủ lạnh cho cô bé và đến nhà máy Heineken làm việc từ
sáng đến tối. Bà là công nhân,cuộc sống của gia đình đều trông chờ vàođôi vai gầy
guộc ấy. Tôi không còn nhớ mình đã ở nhà Anna được bao nhiêu ngày vì tôi không còn
quan tâm đến ngày tháng khi chơi đùa cùng cô bé tật nguyền di chuyển trên chiếc
xe lăn nhưng có nụ cười khúc khích trong sáng ngây thơ này. Cô bé tung cuộn len
cho tôi vờn qua vờn lại trong phòng bếp. Cô bé may cho tôi một chiếc áo màu xanh
lá cây rất đẹp có thêu tên Liggen màu vàng phía bên ngực phải và bên ngực trái là
lá cờ tổ quốc của nước Hà Lan. Tôi tự soi mình trong gương và thấy mình đẹp trai
hơn bao giờ hết. Cái chân gãy đã lành lặn hẳn và tôi có thể nhảy từ nôi – cái giường
ngủ mà tôi đã chiếm của búp bê Babier – xuống vòng tay của Anna. Lần đầu tiên tôi
thấy một cô bé tật nguyền lại có một nụ cười đẹp như thế. Cô bé không được đến trường
và chẳng có ai làm bạn trong căn nhànhỏ xíu chỉ có một phòng ngủ cho ba người –
mẹ Volva, Anna và cả tôi nữa, một phòng khách kiêm luôn nhà bếp, một phòng vệ sinh
và một phòng đựng đồ đạc. Tuổi thơ nghèo khó của tôi còn sung sướng hơn cả cô bé
này. Tôi có phòng riêng, được chơi đùa với hai đứa em gái và chơi đá bóng trên bãi
biển cùng những đứa trẻ nghèo khổ đồng trang lứa. Anna ở trong nhà suốt cả ngày
nhưng cô bé không hề cảm thấy nhàm chán. Em cặm cụi viết lên giấy những bản nhạc
mình tự sáng tác và ngân nga chúng với cây đàn ghi ta gỗ mộc mạc có dòng chữ “Chúc
Anna của ba sẽ trở thành một cô ca sĩ nổi tiếng đầy nghị lực – Ngày 10/10/2010”.
Tôi đã hiểu vì sao em luôn luôn là một cô bé tật nguyền tràn đầy sức sống như vậy.

“Nếu tôi không bước
đi bằng đôi chân

Tôi sẽ bước đi bằng
ý chí

Tôi có thể sẽ ngã
khi bước trên đường

Nhưng không ai…

Không điều gì có
thể quật ngã tôi

Khi tôi bước đi bằng
nụ cười trên môi

Với ánh mắt rạng
ngời nhìn thấy ánh nắng xuyên qua làn mưa

Và trái tim nóng
hổi tràn ngập niềm tin.”

Anna hát ngân nga giai
điệu mà em vừa sáng tác. Tôi cảm thấy một nỗi xấu hổ tràn ngập,trĩu nặng. Cô bé
tật nguyền sống trong cảnh nghèo khó lại có một ý chí, niềm tin và nghị lực thật
đáng khâm phục. Còn tôi, một Daniel không hề biết quay đầu nhìn lại hay nhìn vào
bất kì ai. Tôi có thể vung hàng triệu đô la chỉ cho những món đồ đắt tiền, cho
những chuyến vui chơi xa xỉ trong khi biết bao người ngoài kia đang từng ngày từng
giờ không có đồ ăn, khi cô bé Anna đáng yêu này không có đến một đồng xu làm một
đôi chân giả để có thể chạy tung tăng với những ước mơ của mình và đểcó thể đến
trường.

Tôi cảm thấy buồn và
thương cảm – một cảm giác mà trước đây tôi không hề biết đến. Tôi nhìn lên những
bức hình gia đình Anna, em cười hạnh phúc trong bữa tiệc sinh nhật với bố mẹ. Và
kia là một cô bé vô cùng xinh đẹptrong bộ váy màu hồng rực đứng cạnh chiếc xe BWM
trong khuôn viên một ngôi biệt thự xinh xắn. Có lẽ đó là hạnh phúc mong manh mà
bất kì ai cũng có thể mất đi trong chốc lát.

Thường ngày,khoảng bảy
giờ tối thì Anna ra ngoài cửa đón mẹ trở về. Mẹ cô khoá chiếc xe đạp màu xanh bên
ngoài cửa rồi bước vào nhà,nở một nụ cười thật hạnh phúc. Họ ôm hôn nhau và Volva
không quên vuốt ve bộ lông mượt mà của tôi,hỏi những câu quen thuộc:“Hôm nay Liggen
có chơi đùa vui vẻ với thiên thần Anna không?”. Tôi luôn luôn trả lời bằng cách
dúi đầu vào chân bà làm cử chỉ nũng nịu.

Bữa tối dọn lên với
món mì spaghetti kiểu Ý ngon tuyệt. Nhưng tôi để ý thấy,bao giờ Volva cũng dọn cho
Anna những món ăn ngon nhất, đôi mắt bà thỉnh thoảng lộ vẻ lo âu mệt mỏi nhưng khi
nói chuyện với con, bà luôn tỏ ra vui vẻ hạnh phúc. Có lẽ Anna còn nhỏ nên chưa
hiểu hết nỗi vất vả của người mẹ đang trong cảnh sung túc phải vật lộn với cuộc
sống nghèo khó thay đổi quá nhanh chóng khi chồng mình qua đời.

IX

Tôi không thể ngủ ngon
giấc như những ngày đầu đến với ngôi nhà thiếu thốn vật chất, thiếu bóng dáng của
người đàn ông trụ cột gia đình nhưng ấm áp tình thương này. Không phải vì tôi bây
giờ trong thân xác một con mèo cần thức giấc trong đêm theo bản năng mà tôi cảm
thấy lòng dạ nôn nao. Tôi không thể sống mãi trong kiếp mèo như thế này được. Anna
không thể suốt đời ngồi trên xe lăn và chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường như thế
này mãi được. Cô bé có một trái tim tràn đầy lòng yêu thương và một tâm hồn luôn
muốn bước ra với thế giới rộng lớn ngoài kia. Tôi cần phải trở về Parisđể tiếp tục
hi vọng trở lại làm người.

Tôi nhẹ nhàng rời khỏi
chỗ ngủ,nhảy lên bậu cửa sổ nằm. Tôi nhớ lại những lần đùa nghịch cùngBaggen trên
bậu cửa sổ nhà Elvan, tôi thường giành chỗ ngủ của cậu ta và thi thoảng giật râu
khi cậu ta đang lim dim ngủ để rồi David phải ném tôi ra ghế sô pha,giải thoát cho
Baggen đáng thương. Ánh trăng mờ mờ ảo ảo trên cao bị một đám mây nhỏ lướt ngang
qua. Tôi muốn hít thở bầu không khí trong lành của Parisquá.

Sáng chủ nhật, Volva
dẫn chúng tôi đến quảng trường Dam khi mọi người đã tụ tập khá đông. Cô bé Anna
cầm đàn ghita dạo những khúc nhạc đồng quê và cất tiếng hát thánh thót trong bầu
không khí trong veo. Tôi có cảm giác như đó là những thanh âm trong sáng hạnh phúc
nhất trên thế gian này. Mọi người tụ tập xung quanh cô bé lắng nghe và vỗ tay khen
ngợi. Volva mải mê đứng quan sát và tiếp thêm nghị lực cho con gái nên không hề
chú ý đến việc tôi đã không còn đứng bên cạnh Anna. Tôi quyết định lúc mọi người
đông đúc để chia tay Anna. Cô bé sẽ nghĩ tôi bị lạc trong quảng trường Dam chứ không
hề biết rằng tôi cần phải ra đi. Tôi chạy nhanh như bay để không ai kịp phát hiện
ra sự biến mất của mình và cũng không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt của thiên
thần Anna. Em đáng được hưởng những điều hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Tôi đilang thang qua
Hotel De L’Europe và nhìn những bông hoa màu hồng nhô ra trên bậu cửa sổ. Chúng
làm tôi nhớ đến những chậu hoa nhà ông lão Ivan mà tôi đã từng cố tình làm bể. Tôi
quyết định tìm đường đến sân bay vì đây là con đường duy nhất mà tôi có thể trở
về Paris. Cách duy nhất là bám theo những chiếc taxi,cơ may đến được sân bay vớixác
suất chỉ khoảng 50%. Tôi đành liều chạy theo một chiếc taxi vừa mới đón hai vị khách
du lịch bên đường. Tôi phóng như bay ngay phía sau chiếc xe nhưng chỉ được một lúc
nóđã bỏ tôi khá xa.Tôi bị tụt lại,vừa đi vừa thở dốc.

- Liggen! Liggen!

Giọng đó nghe khá quen
thuộc,nhưng tai tôi đang bị ù do chạy quá nhanh và mắt tôi nhìn không được rõ lắm.
Phải đến khi con mèo mập mạp đó tiến lại gần tôi mới nhận ra nó chính là Baggen.

- Tớ tìm cậu khắp nơi.

Giọng Baggen nghe vui
sướng đến lạ. Còn tôi lại cảm giác thật xấu hổ. Tôi đang muốn trốn thoát khỏi nó
thì nó lại từ bỏ cả hạnh phúc của mình để tìm tôi.

- Cậu tìm tôi làm gì?
– Giọng tôi gắt gỏng và tỏ thái độ khá bực.

Baggen hơi bất ngờ,
cậu ta ngơ ngác trước sự thay đổi nhanh chóng và thái độ khó hiểu của tôi.

- Tôi tưởng chúng ta
sẽ về lại Lisse, về với Elvan và David – Giọng Baggen nghe như van nài.

- Cậu về đi. Tôi từ
bỏ nơi đó và không bao giờ quay trở lại nữa – Tôi làm ra bộ thật dứt khoát để tỏ
rõ quyết tâm của mình.

-Tại sao thế? Mọi người
đối xử với chúng ta rất tốt. Họ sẽ rất buồn nếu chúng ta bỏ đi.

Mặt Baggen trông rất
sầu não. Tôi cố gắng tránh né ánh mắt buồn đến thê thảm của hắn và nhìn vào một
chiếc xe tay ga đang lướt ngang qua.

- Đó là thế giới của
cậu. Tôi cần đi khỏi Amsterdam này, đi khỏi đất nước Hà Lan để đến Paris.

- Paris là ở đâu? Lần
đầu tiên tớ nghe đến một địa danh như vậy.

- Đó là nhà của tớ.
Tớ sẽ tìm đường về nơi đó. Còn cậu – Tôi thoáng chần chừ khi nghĩ đến việc sẽ chia
tay Baggen tại đây mãi mãi – Cậu trở về Lisse với họ đi.

Tôi quay lưng bỏ đi
trước khuôn mặt vô hồn của Baggen.

- Hoá ra mày là Baggen?

Một giọng nói đanh thép
cất lên khiến tôi quay lưng nhìn lại.

Năm con mèo to lớn bu
quanh Baggen. Tôi vội nấp vào bên dưới một chiếc xe Toyota màu trắng đậu ngay bên
đường.

- Thật không ngờ Dark
Angel lại từ chối tao chỉ vì một thằng nhãi ranh mập mạp như mày!

Tên cao nhất bọn có
bộ lông nửa vàng nửa đen nhe bộ răng trắng nhởn ra hù doạ Baggen. Thú thật, tôi
sợ phát khiếp lên khi nhìn thấy đám mèo du côn đó. Tên mèo cầm đầu lao vào tấn công
Baggen nhưng may mà cậu ta né được cú tát trời giáng đó. Bực tức vì vừa tấn công
hụt con mồi, hắn nhảy dựng lên lao vào Baggen, vừa tát vừa dùng đuôi quật ngã cậu
ta văng ra xa. Baggen lồm cồm bò dậy, cậu ta lao đến cắn trả nhưng những con mèo
hung dữ kia cùng lúc lao vào cấu xé. Tôi thấy cảnh tượng quá kinh hãi. Run rẩy,
hai mắt hoa lên, chân tay quýnh quáng, tôi không biết mình phải làm sao bây giờ.
Bỏ chạy. Mặc kệ mọi chuyện diễn biến ra sao vì tôi sẽ về Paris, còn Baggen chỉ là
một con mèo, sống hay chết cũng chẳng ai quan tâm. Mặc kệ hắn! Mặc kệ hắn! Tôi lẩm
bẩm thật to để át đi tiếng kêu thất thanh của nạn nhân và tiếng cười hả hê của đám
du côn.

Bốp! Rầm!

Tôi chẳng hiểu sao lại
thấy mình đang bay trên không trung và tung những cú tát trời giáng xuống tên mèo
cầm đầu và một con mèo đen lông xù dữ tướng. Bọn chúng dừng việc tra tấn Baggen
lại và gầm gừ nhìn tôi.

- Mày là ai mà dám xen
vào chuyện riêng của tụi tao?

Cả đám mèo hoang nhe
bộ răng nhọn hoắt và những móng vuốt sắc nhọn ra đe doạ tôi.

- Không ai được đụng
đến em trai tao!

Tôi gầm gừ, đôi mắt
long sòng sọc. Thật ra tôi cũng chẳng hiền lành lắm vì trước đây tôi từng bị đám
bạn bắt nạt nên đã theo học karatedo và kể từ đó không ai dám bắt nạt tôi nữa. Từ
lúc tôi giàu có và thuê đám vệ sĩ bảo vệ thì chẳng khi nào vướng vào những vụ ẩu
đả lộn xộn thế này nữa.

Tôi vực Baggen dậy,
trông cậu ta thật thê thảm, mặt bị chúng cào chảy máu và những vết da bong ra trên
lưng. Tôi cảm thấy nhói đau và xấu hổ về sự hèn nhát của mình. Lòng căm hận biến
thành một đốm lửa bùng cháy trong huyết quản, hai chúng tôi xông lên nhằm thẳng
vào những con mèo xấu xa và ra đòn quyết định. Tôi đã từng dạy cho Baggen kĩ thuật
dùng đuôi để đuổi muỗi trong nhà và lần này cả hai đứa đã phối hợp hết sức ăn ý.
Những cú tát bằng tay không thể đến được đối phương nhưng cú quất đau điếng bằng
đuôi đã làm cho bọn mèo hoang phải chùn bước. Bị một con mèo lông bạc như lông gà
đánh trúng cái chân gãy trước đây, tôi có cảm giác đau buốt tận xương tuỷ. Thật
đáng ghét! Chỉ muốn khuỵu chân xuống ngay dưới đất, giá như đây là giường nệm êm
ái thì tốt biết mấy, tôi sẵn lòng ngả xuống ngay lập tức. Tôi tinh ý đoán ngay ý
đồ của bọn chúng khi bao vây thành vòng tròn và dồn chúng tôi vào bên trong.

- Baggen!

Hai chúng tôi tung cát
vào mắt bọn chúng và lao lên đánh tới tấp. Quá bất ngờ khi bị cát văng vào mắt và
bị đánh trúng chỗ hiểm, bọn mèo lăn kềnh ra đất. Nhưng Baggen đã bị tên mèo cầm
đầu hung ác đánh một cú chí tử vào bụng khiến cậu ta nằm gục tại chỗ.

- Coi như đây là trận
mở màn!

Chúng hầm hè rồi kéo
nhau bỏ đi, mặc cho tôi dùng hết sức bình sinh đứng che chắn cho Baggen đang nằm
bất động trên vũng máu.

- Baggen! Baggen! Cậu
nghe tôi nói không?

Tôi muốn khóc quá nhưng
không hiểu sao nước mắt không thể nào rơi xuống.

- Tớ làm em cậu nhé!
– Baggen thều thào trước khi ngất đi.

Tôi cuống quýt cả lên.
Phải làm sao bây giờ? Tôi chạy qua chạy lại trước Baggen và kêu váng trời lên, mong
có ai đó nghe tiếng ồn chạy ra cứu Baggen, nhưng chẳng ai xuất hiện. Lúc này thì
tôi khóc thật, tôi rên ư ử và không thể nào chạy nổi khi cái chân đau làm tôi bị
tê liệt.

- Ôi! Chuyện gì thế
này?

Tôi ngước đôi mắt van
xin lên nhìn ông lão Ivan đang cúi xuống bế Baggen và tôi.

X

Chúng tôi được Ivan
đưa đến cơ sở thú y gần đó băng bó vết thương. Cô y tá thông báo mọi chuyện sẽ ổn
với cái chân của tôi và năm cái xương sườn bị gãy của Baggen.

- May mà ông cứu bọn
chúng kịp không thì chúng sẽ chết mất!

Cô y tá có mái tóc nâu
uốn thành lọn mỉm cười thật tươi khi đặt hai chúng tôi vào trong làn và cẩn thận
lấy khăn đắplên hai thân hình mập mạp đầy thương tích.

- Tạm biệt nhé hai chú
mèo dũng cảm!

Tôi thích thú với hai
từ sau cùng ghê gớm.

Trên chuyến xe buýt
về lại thị trấn Lisse xinh đẹp, tôi nằm lim dim nhìn Baggen đang thiêm thiếp ngủ.
Nếu nó mà là người, nhất định chúng tôi sẽ trở thành những người anh em tốt của
nhau.

Ông lão Ivan bước xuống
xe buýt và đưa chúng tôi vào nhà. Ông đặt cái làn lên trên bàn ăn rồi hâm nóng sữa,
đặt ngay trước mặt hai con mèo mang thương tích đầy người. Ông vuốt ve đầu hai đứa
và mỉm cười nhìn trông thật phúc hậu. Cảm giác xấu hổ lại ùa về trong tôi. Baggen
ngoan ngoãn liếm từng hớp sữa, còn tôi vừa liếm ừng ực vừa cố để tiếng động đó xua
tan đi những kỉ niệm ngọt ngào khi từng phá phách mọi thứ trong ngôi nhà của ông
lão đáng thương, hiện giờ là ân nhân của hai chúng tôi.

Khi nhà nhà lên đèn,
ông lão Ivan bước thấp bước cao mang chúng tôi sang nhà Elvan. Vừa thoáng thấy ông
lão ngay cửa, thiên thần tóc vàng của tôi đã vội vã chạy ra ngoài để đón lấy hai
đứa con đi lạc trở về.

- Ôi, cháu cảm ông rất
nhiều. Mời ông vào nhà dùng tách trà nóng.

Elvan vuốt lên đầu hai
chúng tôi làm tôi có một cảm giác nôn nao sung sướng.

-Thôi, cảm ơn cháu.
Ông phải về rồi. Cháu trông nom cho hai chú mèo này nhé. Đừng để chúng lại đi lạc
như thế nữa.

Trước khi về ông không
quên thơm lên trán hai chúng tôi thật âu yếm. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của
ông rạng ngời hạnh phúc.

Elvan đưa chúng tôi
vào nhà nhưng tôi vẫn cố ngoái đầu lại nhìn dáng ông bước đi trong ánh hoàng hôn.
Bước thấp bước cao trên con đường lát đá, bóng dáng ông xiêu vẹo trong ráng chiều
làm trào dâng trong tôi một nỗi buồn vô cớ.

David và Elvan vui mừng
khôn xiết khi hai đứa trẻ nghịch ngợm trở về. Họ tắm rửa cho chúng tôi bằng nước
ấm có pha sữa tắm dành riêng cho mèo và lau người hết sức nhẹ nhàng. Hai đứa chúng
tôi chỉ việc nằm trong chiếc giường ấm áp quen thuộc để dưỡng thương.

Thời gian thấm thoát
trôi qua mau. Tôi đến căn nhà này trong mùa thu lá vàng rơi đầy mặt đường, vậy mà
giờ đây những cây khô héo trơ trụi cành lá và những bông tuyết đầu mùa bắt đầu bay
phất phơ trong gió. Thế là ông trời hại ta – tôi nghĩ thầm trong bụng và
vác cái mặt sầu não ấy đi khắp nhà. Rồi mùa đông cũng chính thức chạm ngõ đất trời
Lisse. Tôi vốn rất dị ứng với cái lạnh và màu tuyết trắng xoá nên tạm thời hoãn
kế hoạch trở về Amsterdam trong thời gian này. Tôi thà chết đói trong mưa còn hơn
chết rét và bị biến thành một con mèo tuyết đông cứng trong suốt những tháng mùa
đông.

Baggen cũng đã khoẻ
mạnh trở lại. Nó nhảy nhót khắp nơi vì tôi đã đồng ý làm anh trai kết nghĩa và dạy
cho nó những chiêu trò hấp dẫn để đánh trả kẻ thù.

- Này, thế Dark Angel…?
– Tôi ngập ngừng hỏi Baggen.

- Cô ấy sẽ không thể
nào chấp nhận cuộc sống này đâu. Elvan và David, họ có nuôi một con mèo đen như
cô ấy không?

- Sao cậu ngốc thế!
Cậu có thể sống ở Thế Giới Tự Do với Dark Angel và những người bạn tốt bụng ở đó.

- Anh không thấy bọn
mèo đã làm anh em ta bị thương tích như thế sao? Chúng thống trị tất cả những giống
mèo hoang tại Amsterdam. Em không muốn phải đối đầu với bọn chúng. Càng không muốn
cô ấy phải sống với em theo cách mà cô ấy không hề muốn.

- Chẳng lẽ cậu lại để
cho bọn chúng làm hại Dark Angel hay sao?– Tôi bực tức đến phát điên lên được.

- Em không thể bỏ Elvan
ra đi được.

Giọng cậu ta bỗng trở
nên ngậm ngùi. Tôi đã thôi không còn trách mắng Baggen khi nghe câu chuyện đầy cảm
động của Baggen. Nó là một con mèo con lang thang đói khát suýt chết cóng trong
mùa đông được Elvan nhặt về chăm sóc. Cậu ta mang ơn của thiên thần tóc vàng nên
nhất quyết từ giã hạnh phúc lứa đôi để được ở bên ân nhân cứu mạng. Kể cũng phải,
tôi biết Baggen là một con mèo tình nghĩa, tuy nó nói năng một cách tàn nhẫn về
quyết định chia tay với Dark Angel nhưng tôi thừabiết mỗi lần ngắm tuyết rơi trắng
xoá ngoài vườn, đôi mắt nó lại ngân ngấn lệ vì lo lắng cho Dark Angel trong mùa
đông lạnh lẽo này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3