Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 82 - Nhân Sinh Là Một Vòng Tuần Hoàn
***
Con ếch mới vừa được tách ra khỏi đá không thể tiếp xúc với không khí không sạch sẽ ở bên ngoài, vì thế Phạn Già La đặt biệt mua một cái hồ cá thủy tinh có nắp che hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Có hồ cá cũng không coi như có chỗ ở tốt, bởi vì chỉ có thể dạo quanh ở bên trong, không có chỗ để trú, như vậy thật sự không tốt cho sự khỏe mạnh của nó.
Vì thế Phạn Già La không thể không chạy tới khu chợ hoa và chim vào lúc nửa đêm để mua một cái núi giả, rong, cát mịn, vỏ ốc để trang trí cho hồ cá.
Chờ cậu rốt cuộc làm xong thì cũng là ba bốn giờ sáng, con ếch nhỏ được cậu đặt trong một cái hang động trên núi giả, nó cuộn tròn bốn cái chân ngắn ngũn, nhắm lại đôi mắt to, không nhúc nhích. Nếu để người không rõ nội tình nhìn thấy có lẽ sẽ cho rằng nó chỉ là một con ếch platic mà thôi, giống như mớ rong, cát và vỏ ốc kia, chỉ là vật trang trí cho hồ cá thủy tinh này.
Nhưng chỉ cần tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện, tầng lá mỏng khô vàng ở bên ngoài cơ thể nó đã hút no nước nên biến thành dạng sền sệt như cao su. Đợi lớp cao su này hoàn toàn bị nước hòa tan, có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia, sinh linh bị nhốt trăm năm này có thể thức tỉnh khỏi giấc ngủ mơ. Có thể nó sẽ không hiểu mình đã trải qua chuyện gì, linh trí thiếu thốn làm nó không thể nào hiểu được mình đã có quá khứ tối tăm cùng vô vọng cỡ nào, nhưng bản năng cắm sâu trong gen của nó đã giúp nó có được cơ hội sống lại.
Không thể nghi ngờ, đây là kỳ tích của sinh mệnh.
Căn hộ trống rỗng của Phạn Già La rốt cuộc cũng có được chút hơi thở sinh hoạt. Cậu đặt hồ cá trên chiếc bàn trà nhỏ ở ban công, dùng từ trường bao vây, ngăn cách không khí không sạch sẽ ở bên ngoài, sau đó ngồi ở bên cạnh, say mê ngắm nhìn quá trình tầng cao su màu vàng kia từng chút hòa tan. Cậu yên lặng cảm thụ một sinh mệnh từ không tới có, từ tĩnh mịch tới hoạt bát.
Đêm nay, cậu không nằm vào bồn tắm an giấc mà tĩnh tọa ngoài ban công, đến tận khi sương sớm thấm ướt đuôi tóc.
Lúc cậu đang trầm mê trong sức sống mãnh liệt này, mẹ Hứa ở dưới lầu sống một giây như một năm. Trong căn hộ chỉ tầm một trăm tám mươi mét vuông này, cô không có chỗ nào để trốn. Vô luận cô trốn ở đâu, con trai vẫn có thể tìm ra, sau đó đứng ở đối diện lẳng lặng nhìn cô.
Cảm giác như hình với bóng này so với bạo lực hung ác lại càng làm người ta khó có thể chịu đựng hơn. Cô vẫn luôn bị hành động xuất thần nhập quỷ của con trai dọa cho kinh hãi khóc thét cầu xin tha thứ. Cô cố gắng báo cảnh sát nhưng lại không thể giải thích được thứ uy hiếp mình rốt cuộc là gì; cô gọi điện cho chồng, lúc ban đầu đối phương còn đáp lại, còn hỏi tình huống ở trong nhà, biết đứa nhỏ vẫn chưa rời đi thì ngay cả nói cũng lười nói, trực tiếp kéo cô vào sổ đen.
Không còn lối thoát, mẹ Hứa chỉ có thể gọi điện cho bảo vệ khu chung cư, nhưng bên kia không có ai nghe máy, cô đứng ngoài ban công gào thét kêu cứu mạng, nhưng tiếng kêu thảm thiết của cô lại bị cơn cuồng phong ở bên ngoài cắn nuốt. Không có người nào tới cứu cô, ở trong tòa nhà này, thống khổ giãy giụa cùng tuyệt vọng la hét tựa hồ đã trợ thành hiện tượng bình thường.
Mẹ Hứa triệt để tuyệt vọng, cũng đến tận lúc này mới hiểu được cái gì gọi là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Trước mặt cái xác biết đi kia, ngược đãi bạo lực, chửi bới mắng nhiếc, chà đạp nhân cách hay hình phạt bỏ đỏi đều không hữu hiệu, bởi vì nó đã chết, đã không còn cảm giác thống khổ, cũng không sợ hãi. Đã từng, cô từng ngăn cấm không cho phép đứa bé này cầu xin giúp đỡ, cũng không cho phép nó chạy trốn; giờ đây, đứa bé nãy cũng trả lại hết những thống khổ, dằn vặt mình phải chịu ngày xưa.
Lúc cô co rúc trong tủ quần áo chật chẹp, nắm chặt cửa cố gắng thôi miên mình là mọi chuyện đã kết thúc, con trai cô lại dùng cánh tay nhỏ gầy kia, dễ dàng tháo cánh cửa tủ. Cô rốt cuộc hỏng mất, vừa gào khóc vừa cầu xin: "Hứa Nghệ Dương, mẹ biết lỗi rồi, trước đây mẹ không nên đánh con chửi con, cầu xin con tha cho mẹ đi! Cầu xin con buông tha cho mẹ đi!"
Cô khóc tới mức nước mắt nước mũi rót đầy miệng, nhưng biểu tình chết lặng của đứa nhỏ không hề có chút biến đổi, nó chỉ ngồi xổm trước chiếc tủ bị mình bẻ hư cửa, dùng đôi mắt đen ngòm chăm chú nhìn cô.
Trong đôi mắt đó không có ánh sáng biến ảo, cũng không có lộ ra cảm tình, chỉ có một mảnh bóng tối vô tận. Mẹ Hứa không có cách nào từ đôi mắt đó để quan sát thế giới nội tâm của bé, vì vậy cô ta lại càng sợ hãi hơn. Cô ta khẳng định đứa bé này quay trở về báo thù, nó muốn hành hạ chết cô.
Nỗi sợ cùng cực chuyển hóa thành dũng khí, mẹ Hứa vung tay đẩy mạnh đứa bé, sau đó dùng cả tay và chân bò ra ngoài tủ, nhặt lấy điện thoại cùng vì tiền chạy bán sống bán chết. Cô chạy như điên ở trong khu chung cư, phát ra tiếng thở dốc hồng hộc, mắt nhìn loạn khắp nơi, hi vọng có một bảo vệ ở trong góc tối nào đó chạy ra giải cứu mình.
Cô ta rốt cuộc cũng hiểu được mỗi lần đứa nhỏ kia bị đánh tới không chịu nổi mà bỏ chạy ra ngoài nghĩ gì trong lòng. Nó cũng đang hi vọng có người tới cứu mình.
Chính là không có ai cả, trong khu chung cư này ngoại trừ đèn đường, bóng cây cùng tiếng gió thổi cành cây lạo xạo thì không hề có bóng người nào.
Mẹ Hứa một đường chạy như điên tới phòng canh gác của bảo vệ nhưng bên trong trống rỗng, chỉ có một chiếc TV đang chiếu một bộ phim cổ trang nhưng lại không hề phát ra âm thanh. Con ngươi mẹ Hứa co rút thành một sợi mảnh, hình ảnh này kích thích thần kinh của cô ta, làm cô ta phát ra tiếng hét chói tai kinh hoảng.
Không có người, không có âm thanh, không có ban ngày, chỉ có ban đêm, hoàn cảnh này giống hệt như một mảnh quỷ vực. Không lẽ cô đã bị đứa nhỏ kia vây ở đây? Giống như thế giới không có màu sắc trong phim Ngọn Đồi Câm Lặng (Silent Hill)? Ý nghĩ này dọa mẹ Hứa sợ vỡ mật, cô ta xoay người chạy tới hướng cổng chính, cô ta muốn xem xem thế giới bên ngoài là như thế nào, có cho mình dung nhập hay không.
Khu chung cư Nguyệt Lượng Loan quá vắng vẻ, con đường ngoằn ngoèo trong bóng đêm, hai bên trái phải không hề có người ở. Mẹ Hứa không biết mình chạy bao xa, đến khi rốt cuộc có thể nhìn thấy hai ngọn đèn xe ở trên đường tiến tới gần mới phát hiện giày trên chân cũng rơi mất, lòng bàn chân là một mảng vết máu đỏ au.
"Ngừng xe, ngừng xe, có thể chở tôi vào nội thành không? Tôi sẽ trả tiền!" Cô mở ví, lấy hết tiền mặt bên trong đưa cho người tài xế không nhìn rõ mặt.
Một tiếng sau, mẹ Hứa rốt cuộc tới khu vực nội thành, cũng an tâm phát hiện mình vẫn còn ở thế giới cũ, không bị quỷ vực cắn nuốt. Cảm giác dung nhập thế tục này thật sự quá tốt rồi, cô nhìn bảng hiệu khách sạn mà kích động chảy nước mắt. Cũng thẳng đến lúc này mới phát hiện cả người mình đều đau nhức, làn da ở bên ngoài quần áo đầy vết thương xanh tím, giống như mới bị người ta bạo hành vậy.
Nhưng kỳ thực không có ai đánh đập cô ta cả, những vết thương đó do cô ta tự va chạm khi né tránh con mình. Những gì mà cô từng dành cho đứa nhỏ đó, hiện giờ nhất nhất báo ứng lại trên người cô ta, nhưng cô ta không hề cảm nhận được vòng tuần hoàn vi diệu này, chỉ ôm tâm tình mừng như điên chạy vào khách sạn, thuê một căn phòng.
Cô đã quá mệt mỏi, cần phải tìm một nơi an toàn giấu mình đi.
Điện thoại hết pin, kêu lên hai tiếng rồi triệt để tắt máy, trong ví tiền chỉ có hai đồng xu cùng một tấm thẻ tín dụng; giày rơi mất, quần áo rách mấy chỗ... Mẹ Hứa ngồi bệch trên thảm, chật vật tự chỉnh lý chính mình.
Cô ta mệt tới sắp ngất đi, lúc tắm phải nắm chặt tay vịn thiết kế cho người tàn tật mới có thể đứng vững, dòng nước ấm áp cọ rửa thân thể đầy vết thương, mang tới một trận đau đớn. Điều này làm cô ta nhớ lại có một lần sau khi đánh xong, cô cũng tắm cho đứa nhỏ, rõ ràng nước ấm rất thoải mái, bồn tắm cũng mới tinh nhưng đứa nhỏ cứ run rẩy, lảo đảo, vừa khóc vừa vung vẩy làm người cô dính đầy bọt nước.
Cơn tức vừa mới tiêu tan giống như được châm thêm dầu bắt đầu bùng cháy, tức giận quát: "Tao chăm sóc mày như vậy, mày còn khóc cái gì? Tắm không thoải mái à? Bồn tắm khó dùng hay sao? Xương mày đứng không vững được à?"
Nhưng tới hôm nay cô mới biết, sau khi bị dằn vặt như vậy, tắm thật sự rất khó chịu; bồn tắm cũng rất trơn rất khó dùng; xương thì vẫn còn nhưng chúng lại cứ mềm nhũn, mềm vì bị đánh, mềm vì sợ! Tội nghiệt mà cô từng tạo ra từng chút từng chút ứng nghiệm trên đầu cô.
Cô không biết phải làm sao, chỉ có thể co rúc dưới dòng nước ấm áp này, khóc tới sắp tan vỡ. Thế nhưng ông trời tựa hồ vẫn không muốn buông tha cho cô, khi cô khó khăn nằm xuống giường, nhắm mắt lại, cố gắng để mình ngủ một giấc thì phần giường ở bên cạnh lại lún xuống, có một vật thể gì đó lạnh như băng dán sát vào cánh tay cô.
Cô run rẩy, hàm răng phát ra tiếng va chạm chói tai trong không gian an tĩnh. Cô dùng chăn trùm kín đầu, thứ lạnh băng kia cũng chui theo vào ổ chăn, vẫn như cũ dính sát cánh tay cô. Cô rốt cuộc phát ra tiếng thét thảm thiết chói tai, mở bừng mắt nhìn thì đứa bé kia quả nhiên bám theo, hai cánh cửa sổ sát đất ở phía sau bị kéo mở, còn có ánh đèn nê ông rực rỡ đang lóe sáng ở bên ngoài.
Nó từ mấy chục km chạy theo tới đây, lại bò lên lầu cao mấy trăm mét, không quản cô ở nơi nào, nó rồi cũng sẽ tìm được cô!
Sự thật này làm mẹ Hứa chìm vào tuyệt vọng vô tận. Cô ta vừa thét chói tai vừa nhảy xuống giường, kéo cửa chạy ra ngoài, lạnh run ngồi cả đêm ở đại sảnh người tới người đi. Mấy lần nhân viên phục vụ chạy tới hỏi cô bị làm sao, cũng nói có thể giúp cô gọi cảnh sát xin giúp đỡ, nhưng cô chỉ có thể im lặng há miệng rồi lại im lặng ngậm miệng, giống như con trai cô ngày xưa, trong lúc sợ hãi cùng cực sẽ mất đi năng lực biểu đạt bằng ngôn ngữ.
Thật vất vả chịu đựng tới hơn bảy giờ sáng, mẹ Hứa vội vàng dung nhập vào trong làn sóng người lúc nhúc, leo lên đoàn tàu điện ban sáng đi tới công ty chồng mình. Xen lẫn trong đoàn người làm cô ta có cảm giác an toàn, cũng làm cô ta mơ hồ ý thức được vì sao đứa bé kia đặc biệt thích đi học, bởi vì khi được bạn học vây quanh, nó có thể né tránh được vận mệnh bị đánh, cũng giống như tâm tình của cô lúc này vậy.
Nhân sinh là một vòng tuần hoàn, bạn trồng cái gì sẽ thu hoạch được cái đó.
Hơn chín giờ, mẹ Hứa rốt cuộc tới nơi, dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của một nhân viên tìm được chồng mình đang trốn trong phòng trà nước. Gương mặt của hắn cũng rất tiều tụy nhưng quần áo trên người thì rất sạch sẽ, chỉnh tề. Một cô gái trẻ tuổi đang giúp hắn chỉnh lại cà vạt, mà hắn thì đang cúi đầu ôn nhu nhìn đối phương. Trong nhà phát sinh chuyện đáng sợ như vậy nhưng nó tựa hồ không hề lưu lại bóng ma trong lòng hắn, cuộc sống của hắn vẫn rất bình thường.
Mẹ Hứa trợn to mắt, không dám tin nhìn một màn này.
Nhân viên dẫn mẹ Hứa tới chỉ có thể lúng túng ho khan, nhắc nhở hai người thân thân thiết thiết trong phòng trà nước.
"Sao cô lại tới đây?" Thấy vợ xuất hiện, biểu tình ôn nhu trên mặt Ba Hứa thoáng chốc biến mất: "Cô theo tôi ra ngoài, đây không phải chỗ nói chuyện." Hắn dùng lực kéo đẩy mẹ Hứa, thái độ cực kỳ thô lỗ.
Cô gái trẻ kia đỏ mặt chạy đi, một nhân viên khác nhìn chằm chằm dấu vết xanh tím khắp người mẹ Hứa, biểu tình nghi hoặc.
Giày của mẹ Hứa sớm đã rơi mất, chỉ có thể mang đôi dép mỏng của khách sạn, lòng bàn chân máu thịt be bét đã sớm nhuộm bẩn lớp vải lót trắng tinh, mà những vết thương trên người trải qua một đêm lắng đọng trông lại càng dọa người hơn. Dọc theo đường đi, không biết có bao nhiêu người quan tâm hỏi han mẹ Hứa, cũng muốn giúp cô báo cảnh sát hoặc đưa tới bệnh viện, nhưng khi tới chỗ ba Hứa, hắn giống như không hề nhìn thấy dáng vẻ của cô, cũng giống như hắn ngoảnh mặt làm ngơ với sự thống khổ của con trai vậy.
Mẹ Hứa bị đẩy vào trong khu cầu thang bộ tối lờ mờ, toàn bộ trái tim đều trầm xuống.
"Tối hôm qua anh ở đâu?" Cô dùng âm thanh đè nén nức nở hỏi.
"Đương nhiên là khách sạn. Cô tới công ty tôi làm gì? Nó đâu rồi? Nó đi chưa?" Ba Hứa vội vàng hỏi.
"Không đi, nó về báo thù, sao có thể đi? Hôm qua em ở trong tầng ba mươi khách sạn nhưng nó vẫn có thể tìm được em! Chồng à, em muốn ở bên cạnh anh, em sợ lắm!"
Mẹ Hứa níu chặt ống tay áo chồng mình nhưng lại bị đối phương nghiêm khắc đẩy ra, giọng nói tuyệt tình của hắn làm nhiệt độ trong cầu thang hạ thấp xuống lạnh như băng: "Nó có đi theo cô không? Con mẹ nó cô... sao cô lại độc ác như vậy? Cô định kéo tôi chết chung à? Người ngược đãi nó chính là cô, nếu không phải cô đánh nó tới nội thương như vậy, một đá của tôi có thể giết chết nó được à?"
Ba Hứa kinh hoảng phát hiện mình lỡ lời, vội vàng liếc nhìn xung quanh, sau đó bóp cổ mẹ Hứa, đẩy cô ta lên tường, trầm thấp cảnh cáo: "Nó muốn báo thù cũng là hướng tới cô, không liên quan tới tôi, cô cút xa một chút cho tôi!"
"Chồng, anh đừng bỏ lại em, anh mau cứu em đi!" Mẹ Hứa thở gấp không ra hơi nhưng vẫn không ngừng cầu xin. Lúc tuyệt vọng nhất, cô không biết mình phải tìm ai cầu xin giúp đỡ.
Nhưng ba Hứa căn bản không muốn dây dưa với mẹ Hứa, hắn giữ chặt vai cô ta, đẩy cô ta ra ngoài cầu thang, kéo vào thang máy, đưa xuống dưới lầu, nhét vào một chiếc taxi, lại móc ra hơn một ngàn ném cho tài xế, nhịn không được nói: "Chở người đàn bà điên này ra xa tôi một chút!"
"Đưa đi đâu?" Tài xế chỉ cần kiếm được tiền là tốt rồi, căn bản không quản mẹ Hứa cầu xin giãy giụa.
"Khóa cửa lại, đưa đi càng xa càng tốt. Tiền có đủ không? Không đủ thì tôi đưa hết cho ông! Ba Hứa lại móc ra một xấp tiền mặt ném tới chỗ tài xế.
Tài xế sướng rơn, vội vàng khóa cả cửa trước lẫn cửa sau lại, vui vẻ nói: "Đủ đủ, cứ an tâm, tôi cam đoan sẽ đưa cô ta tới tận hóc bà tó."
Một người phụ nữ ăn mặc đơn bạc, lại không có điện thoại hay ví tiền gì, bị đưa tới nơi hoang vắng có khả năng gặp phải nguy hiểm gì? Hai người này căn bản không hề nghĩ tới. Cũng giống như trước kia mẹ Hứa chưa từng quan tâm, đứa bé bị cô ta đánh tới thở cũng đau phải làm sao chống đỡ thân thể đầy thương tích kia lảo đảo ứng phó với hết thảy ở bên ngoài.
Cô ta gào thét, kêu khóc, đấm lên cửa sổ bị khóa chết, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình cách mình ngày càng xa. Gương mặt anh tuấn kia dưới ánh mắt chói chang chậm rãi trở nên vặn vẹo, dữ tợn, biển thành một dáng dấp cực kỳ đáng sợ.
Mẹ Hứa khóc tới sắp tắt thở ngã ra lưng ghế, hơi thở mong manh nói: "Bác tài, đưa tôi tới khu chung cư Nguyệt Lượng Loan đi, nơi đó đủ xa đi?"
Tài xế chỉ tham tiền thôi chứ không phải người đại gian đại ác gì, nghe mẹ Hứa nói vậy liền đồng ý.
[end 82]